Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà
Chương 130
“Khanh Phi Dương, tôi nói lại lần cuối cùng, mười mấy năm trước tôi đã nói rõ ràng với cô, tôi sẽ không yêu cô, cả đời này cũng không có khả năng. Cô đừng có áp đặt tình cảm của mình lên người tôi, sau đó yêu cầu tôi đến thu mua! Điều đó không có khả năng, cũng không công bằng! Tôi không yêu cô, ngay từ đầu đã nói rõ ràng! Đừng miễn cưỡng yêu cầu tôi đến thu mua cảm tình của cô! Điều đó không có khả năng, mười mấy năm trước đã không có khả năng, bây giờ càng không thể! Ta yêu Mộ, Mộ là người yêu duy nhất cả đời này của tôi! Cả đời này ngoại trừ em ấy không có ai cả! Cô giờ đã nghe hiểu chưa?”
Thần sắc lạnh lùng của Thẩm Lãng như xé rách lòng người.
Không biết người khác có cảm giác gì, bất quá Thẩm Nhất biết Khanh Phi Dương tuyệt đối là bị thương hoàn toàn. Nếu như lời cô ấy nói, nói không chừng, cô ta sẽ xấu hổ muốn tự sát! Người như vậy a! Thật sự không biết nên nói như thế nào!
Thật sự không phải ngoan cố bình thường đâu! Không yêu còn không cho người khác yêu!
Nhưng thân là người yêu của y nhất định sẽ rất hạnh phúc! Nhất định là rất hạnh phúc!
“Nghe không hiểu! Thẩm Lãng, tôi nghe không hiểu! Tôi nghe không hiểu vì sao cậu lại yêu một nam nhân! Tôi nghe không hiểu cậu vì cái gì ai không yêu, chỉ yêu mình hắn, nếu là một cô gái tôi chấp nhận, nhưng vì sao lại là nam nhân? Cậu vì cái gì nữ nhân tốt không yêu, không nên yêu nam nhân!”
Khanh Phi Dương quật cường lau nước mắt, cô gằn từng tiếng chất vấn, lệ rơi đầy mặt lại nhịn xuống không khóc.
“Quên nói với cô, tôi vốn là đồng tính, ngay từ đầu vì em ấy là nam, hiện tại tính hướng của em ấy không là gì, chỉ cần là em ấy thế nào cũng được! Dù em ấy là nữ nhân, tôi cũng đã định rồi!”
Thẩm Lãng dường như ngại đả kích báo phục chưa đủ, lại nói toạc ra.
“Cậu...” Khanh Phi Dương kinh hãi nhìn Thẩm Lãng.
Cô vẫn không hiểu vì sao y luôn nói không được, cho đến khi người yêu của y là nam, cô mới hoàn toàn tỉnh ngộ y là đồng tính, nhưng giờ y lại còn nói, chỉ cần là người kia, là nam hay nữ đều không sao cả. Cảm tình của người này rốt cuộc sâu đậm bao nhiêu?
“Phải không? Chỉ hắn được người khác thì không thể? Ha ha, cậu là tuyệt tình hay là si tình?” Khanh Phi Dương cười châm chọc.
“Đây cũng không liên quan đến cô! Cứ nhu vậy đi! Em ấy còn đang khôi phục, không tiện thăm hỏi, mời cô về đi!”
Thẩm Lãng không đau không ngứa ra lệnh đuổi khách, y si tình đa tình liên quan khỉ gì đến cô ta? Đó là chuyện của bản thân y! Không cần người khác phải xen vào!
“Cậu đã nói, muốn gặp tôi hay không là chuyện của hắn, cậu không có quyền can thiệp, cậu đây là muốn tự tát vào mặt mình sao? Tôi thua thảm như vậy, gặp đối thủ một lần cũng không được sao?”
Cô muốn gặp người kia, xem hắn rốt cuộc có bao nhiêu năng lực có thể khiến cho nam nhân này điên cuồng như vậy.
Lời này vừa thốt ra liền dẫm nát cái đuôi còn đau đến máu chảy đầm đìa kia của Thẩm Lãng.
Nếu như nói trước khi Đường Mộ xảy ra chuyện không may, y còn không quá nặng lời với nữ nhân này như vậy, còn không nói rõ cự tuyệt, dù sao trong lòng vẫn còn một chút áy náy, nhưng vừa nghĩ đến Đường Mộ chỉ vì chuyện này mà xảy ra tai nạn xe. Hiện tại chẳng những đang nằm trong bệnh viện mà còn muốn nháo ly hôn với mình! Hỏa lực toàn thân cấp bậc bom nguyên tử!
“Đối thủ cái gì? Tôi cả đời này không yêu ai khác, em ấy là người yêu duy nhất của tôi! Tôi khi nào đi tìm cho em ấy một đối thủ, tôi sao lại không biết?”
Đối thủ cái lông! Này nha, sao nhiều năm không gặp, càng ngày càng không biết xấu hổ? Đây là nữ nhân, Thẩm Lãng khắc chế không cho mình nói ra lời càng khó nghe, đáng tiếc có một số nữ nhân không biết hai chữ tự trọng viết như thế nào!
Khanh Phi Dương mặt tái đi: “Tôi muốn gặp hắn!”
Nói cái gì cô cũng muốn gặp người kia một lần. Cái người khiến cho cảm tình mười mấy năm của cô không bệnh mà chết, cô muốn biết chính mình trừ bỏ tính hướng có chỗ nào không bằng hắn?
“Đã nói là không rảnh!”
Thẩm Lãng chính là không đáp ứng. Nếu thực để cho cô ta gặp tiểu tổ tông, vậy phỏng chừng y cũng không cần nỗ lực nghĩ làm thế nào để dụ dỗ tiểu tổ tông kia về nhà. Đến lúc đó là trực tiếp đến pháp viện, đến pháp viện Hà Lan!
“Tôi muốn gặp hắn!”
Thẩm Nhất cảm nhận được chấp niệm của nữ nhân này không phải sâu bình thường. Nếu bản thân mình bị nam nhân mình yêu mười mấy năm đối đãi như vậy, vậy cô nói cái cũng không ở lại chỗ này tự rước lấy nhục.
Nữ nhân này dũng khí thật sự làm cho cô nhìn với cặp mắt khác xưa. Nữ nhân này đại khái là trăm năm khó gặp!
Trong lúc bọn họ dang tranh chấp, trong hành lang đột ngột xôn xao, bác sĩ hộ sĩ gì đó vội vàng bận rộn chạy tới, mục tiêu còn là phòng bệnh VIP của Đường Mộ.
Thẩm Lãng biến sắc, đẩy Khanh Phi Dương cùng Thẩm Nhất ra, chạy vội đi.
Thẩm Nhất sửng sốt, cũng vội vàng chạy tới phòng bệnh.
Khanh Phi Dương nhất thời vẫn chưa có phục hồi lại tinh thần, thấy Thẩm Lãng và Thẩm Nhất hai anh em liên tiếp chạy tới phòng bệnh kia, vội chạy theo sau.
Thẩm Lãng chạy vọt vào trong phòng bệnh liền thấy bên cạnh giường bệnh của Đường Mộ vây quanh một đám người! Ngực chợt hít thở một trận! Đây là...
“Đại ca?!” Thẩm Nhất vừa vào liền thấy, cũng bị dọa rồi.
“Đây là làm sao vậy? Không phải nói…”
Đây là làm sao vậy? Thẩm Lãng sắc mặt tái mét nhìn Đường Mộ bị bác sĩ vây ở bên trong, sắc mặt hắn tái nhợt, cặp mắt xinh đẹp nhắm chặt, nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích.
Bạch Vân Sơn chạy tới trước.
“Dưỡng khí!” Làm bác sĩ mấy chục năm, Bạch Vân Sơn, lúc này cũng luống cuống tay chân, thần kinh bất an.
“Mau! Gọi Trương chủ nhiệm khoa não ngoại cùng Lâm chủ nhiệm khoa thần ngoại lại đây! Nhanh lên!”
Ông một bên xử lý, một bệnh gào thét bảo người ta tìm chuyên gia tới. Bạch Vân Sơn chuyên về khoa ngoại tim mạch, não không phải chuyên khoa của ông.
Hộ sĩ bị viện trưởng chưa bao giờ bối rối dọa rồi, vội vàng chạy đến quầy hộ sĩ gọi điện thoại.
“Chuẩn bị thuốc kiết kháng!”
“Huyết áp! Nhịp tim...”
Không khí trong phòng bệnh áp lực đến nỗi như là không có không khí. Thẩm Lãng miễn cưỡng dựa tường mới đứng vững. Xem sắc mặt còn khó coi hơn so với Đường Mộ đang ở trên giường bệnh.
Thẩm Nhất kinh nghi bất định nhìn người trên giường, đây là làm sao vậy? Không phải nói đã không có chuyện gì sao? Đây là làm sao? Cô nhìn sắc mặt Thẩm Lãng, không dám mở miệng!
Chưa từng thấy bộ dạng này của đại ca, ngày đó thời điểm gặp chuyện không may cũng không khó coi như vậy.
Khanh Phi Dương nhìn một màn này cũng sửng sốt, đứng bên vách tường nhìn bộ dáng Thẩm Lãng thất hồn lạc phách. Người này e là yêu sâu đậm không thuốc chữa cái người đang nằm trên giường trắng tinh kia đi.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, Trương chủ nhiệm khoa não ngoại cùng Lâm chủ nhiệm khoa giải phẫu thần kinh đều gia nhập hàng ngũ cấp cứu, Thẩm Lãng đứng tới chân cũng sắp mất cảm giác, bên kia vây xem cứu giúp rốt cuộc tản đi.
“Thế nào rồi?” Nhìn thấy bên kia rốt cuộc không còn người vây quanh, Thẩm Lãng mới khàn khàn phát ra âm thanh.
Thẩm Nhất cả kinh, giọng của đại ca…
“Tạm thời không có việc gì!” Bạch Vân Sơn lau mồ hôi bên trán, thần sắc nghiêm túc, nhìn qua lo âu bất an.
“Đây là làm sao vậy? Không phải không có việc gì sao? Đây là làm sao vậy?”
Ánh mắt Thẩm Lãng giống như đao, phỏng chừng người này nếu nói ra cái gì, nam nhân này sẽ phải hành hung.
“Đây là di chứng não ngoại thương.” Chủ nhiệm khoa não ngoại thương vội vàng chạy đến giải thích, chỉ sợ nam nhân này nổi gió một cái đem nơi này san thành bình địa.
“Di chứng não ngoại thương? Di chứng não ngoại thương tại sao có thể như vậy?”
“Vấn đề đại não này chúng tôi tiếp tục nghiên cứu mấy chục năm cũng sẽ không dứt xuất hiện bệnh tình mới, thương đến đại não, đủ loại tình huống đều có thể phát sinh.”
“Vậy có thể hay không có…” Nửa câu sau Thẩm Lãng thế nào cũng không mở miệng được.
“Cái này chúng tôi cũng không biết, chúng ta còn phải triệu tập thương nghị, xem xem đây rốt cuộc là loại tình huống gì! Chúng tôi cũng là lần đầu tiên gặp di chứng não ngoại thương như vậy!” Bác sĩ đối với tình huống này cũng không hiểu lắm.
“Được rồi! Cám ơn bác sĩ, Bạch thúc, con có lẽ phải chú ý một số thứ?” Thẩm Lãng tỉnh táo lại, không đi chất vấn vô vị.
“Phải tùy thời không rời khỏi, tùy thời tùy chỗ nhìn, vừa nãy nếu không phải hộ sĩ vào đo thân nhiệt, mạng của nó đại khái không nhặt trở về được!” Bạch Vân Sơn nhìn Thẩm Lãng rất có ý trách tội.
“Con đã biết! Bạch thúc!”
Thẩm Lãng gật đầu, bởi vì câu nói kia của Bạch Vân Sơn, trong lòng một trận sợ hãi nói không nên lời. Vừa mới, chỉ vừa mới, y cư nhiên thiếu chút nữa mất đi người này...
“Ta về triệu tập bác sĩ khoa não ngoại cùng khoa thần kinh mở hội nghị thảo luận nghiên cứu, con trước vào xem nó đi! Nó vừa mới tiêm thuốc an thần, đại khái sẽ ngủ một lúc, con chú ý xem, đừng lơ là!”
Bạch Vân Sơn lo lắng dặn dò. Chỉ sợ người này lại sơ xuất lần nữa, tứ thiếu gia của Đường gia cứ như vậy không minh bạch chết ở trên giường bệnh cũng không biết.
“Con đã biết!” Thẩm Lãng học là ngoại khoa, về khoa ngoại thần kinh cho dù y không biết, cũng biết chuyện này không phải là nói đùa.
“Vậy được rồi! Ta đi trước!”
“Làm phiền Bạch thúc!”
“Không có việc gì! Đứa nhỏ này cũng là ta nhìn từ nhỏ đến lớn, đừng nói làm phiền.”
Bạch Vân Sơn vỗ vỗ vai Thẩm Lãng, lại làm cho Thẩm Lãng loạng choạng, suýt chút nữa ngã ụy xuống đất.
“Đại ca!”
“Thẩm Lãng!”
Thẩm Nhất và Bạch Vân Sơn cách y gần nhất vội vàng bắt lấy, hai người đem hết toàn lực mới giữ được thân hình cao lớn của Thẩm Lãng.