Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà
Chương 126
“Bạch thúc, thúc nói khối u gì?”
Thẩm Lãng nhíu mày cơ hồ có thể kẹp chết con ruồi. Không phải nói không có vấn đề lớn gì sao? Như thế nào lại chui ra một cái khối u?
Bạch Vân Sơn nhìn con gái nhà mình, rồi nhìn Thẩm Lãng. Bất đắc dĩ thở dài, vẫn là đã biết. Ông nghĩ chuyện này từ từ nói cho cô biết, không nghĩ tới âm kém dương sai, đã lộ ra, bất quá ông cũng biết chuyện này sớm muộn gì giấy cũng không thể gói được lửa, chỉ mong nha đầu kia nhìn thoáng một chút. Đừng tự bế thua ở trên tay một nam nhân.
“Có thể là do va chạm, ta làm kiểm tra bước đầu, không thấy xuất huyết bên trong, cũng không thấy tụ máu, hiện tại không có ảnh hưởng gì chỉ chờ tới nó tỉnh lại mới biết được!”
Bạch Vân Sơn quay lại tiếp tục khâu lại các vết thương lớn nhỏ trên người Đường Mộ. Thẩm Lãng không nói gì nữa, chỉ là trong lòng như có hòn đá đè nặng.
“Ba… cần con hỗ trợ không?”
Nhìn thấy một thân thương tích vô cùng thê thảm kia, Bạch Thúy Nùng không biết hình dung tâm tình mình như thế nào nữa, nhưng tuyệt đối là phức tạp! Dường như quen thuộc lại như xa lạ!
“Không cần, ba một mình làm là xong rồi.”
Bạch Vân Sơn quái dị nhìn thoáng qua con gái mình, lại nhìn qua Thẩm Lãng, không nghĩ ngợi liền trực tiếp cự tuyệt. Vấn đề này có chút phiền toái. Tình hình này vẫn là miễn đi.
Thẩm Lãng đứng đó không dám lên tiếng hỗ trợ, y lúc ở bộ đội đặc chủng, loại kỹ thuật khâu vết thương nhỏ nhặt này không biết đã làm bao nhiêu lần, trên người mình cũng từng trải qua chuyện này. Thủ pháp đó có thể sánh bằng kinh nghiệm của bác sĩ ngoại khoa lão luyện. Nhưng mà, hiện tại y không dám tiến lên yêu cầu hỗ trợ, không dám giúp đỡ khâu vết thương cho người đang nằm trên bàn phẫu thuật, y sợ mình run tay lại tăng thêm vết thương mới trên người hắn.
Y thậm chí còn không dám đi qua nhìn…
Cuộc giải phẫu này kết thúc trong không khí quái dị, nhưng tới lúc Bạch Vân Sơn tuyên bố xử lý xong vết thương bảo hộ sĩ rửa sạch vết máu trên người Đường Mộ, Thẩm Lãng mới từ cọc gỗ biến trở về thành người.
“Để tôi tới đi!”
Thẩm Lãng tiến lên tiếp nhận chai rượu sát trùng trong tay hộ sĩ, dùng nhíp nhẹ dàng chà lau vết máu trên người Đường Mộ. Ông trời, y đã làm gì vậy a? Người này đang yên lành, đảo mắt thì biến thành như vậy? Y nhất định là đầu phát điên mới tính toán chi ly với hắn những chuyện vặt này. Mặc kệ hắn là nam hay nữ, hiện tại người này là của y! Là người yêu hợp pháp của y! Y hẳn là phải có tín nhiệm cơ bản với hắn! Mà không phải một mặt hoài nghi hắn, tình cảm kiêng kỵ nhất là nghi ngờ, nhưng mà y lại điếc không sợ súng!
Nhưng hắn thật sự đã yêu mình sao? Y không biết, người này cư nhiên đã yêu mình!!!
Nếu có thể, y tuyệt đối không muốn dùng phương thức này để biết sự thật! Trả giá này thật sự quá đắt a!
Cho dù phải đợi thật lâu thật lâu mới biết được hắn yêu, y cũng không muốn dùng phương thức này để bức ra tâm ý của Đường Mộ. Nhưng lại không có chút đảm bảo kết quả. Hy vọng, hắn tỉnh lại đừng có chuyện đầu tiên phải làm là đòi ly hôn với y thì tốt a!
Sự thật chứng minh, cái miệng của Thẩm Lãng thật sự có thể tiên đoán!
“Sao rồi? Thật sự không có chuyện gì đi?” Thẩm Lãng sau khi giúp Đường Mộ xong đi ra, người hai gia đình đều vây đến.
“Vết thương không có gì, chỉ là sau gáy Mộ có một khối u, hiện tại vẫn chưa biết sẽ có di chứng gì, chỉ có thể chờ người tỉnh lại mới biết được!”
Sắc mặt Thẩm Lãng cũng chưa có dịu đi sau phẫu thuật, ngược lại càng nhăn thêm. Có trời mới biết, não bị thương sẽ có di chứng gì, mất trí nhớ, thành người thực vật, chướng ngại tinh thần, cái gì cũng có thể, đầu óc là khó xác định nhất.
“Khối u gì?” Thẩm lão tứ trừng to mắt. Không phải nói không có vấn đề gì khác sao? Khi nào thì lại chui ra một khối u?
“Sau gáy Mộ có khối u sưng 8cm, là do bị va chạm, Bạch thúc đã làm CT kiểm tra, không thấy xuất huyết hay tụ máu, sẽ có hậu quả gì, chỉ có đợi Mộ tỉnh lại mới biết!” Thẩm Lãng hiện tại càng lo lắng.
“Vậy kết quả xấu nhất là gì?” Đường lão đại cau mày, trực tiếp nhảy tới cuối cùng.
“Kết quả xấu nhất đại khái là thành người thực vật.”
Đây là xấu nhất đi! Não bị thương, nói lớn không lớn nhỏ không nhỏ! Tình huống mạc danh kỳ diệu gì cũng có thể xảy ra!
“Hẳn là sẽ không phát sinh tình huống này đi?!” Đừng xảy ra chuyện ô long này có được hay không?
“Không biết, chỉ có chờ Mộ tỉnh lại.” Chuyện này thật đúng là chỉ có chờ hắn tỉnh lại mới biết được.
Sau giải phẫu không có ai thả lỏng, ngược lại càng khiến hai nhà căng thẳng. Tai nạn xe này thật đủ nháo! Thẩm Lãng nhìn một thân thương tích của Đường Mộ, trực tiếp ở trong lòng hung hăng thề, y đời này mà còn để cho tổ tông này đụng vào xe, y sẽ không mang họ Thẩm!
Về chuyện này, là chuyện duy nhất cả đời này y kiên trì tới cùng với tiểu tổ tông của y. Cũng là chuyện duy nhất y chấn phu cương! Luôn đối với Đường Mộ bất chấp nguyên tắc, ngoại trừ chuyện này!
Bởi vì đầu cũng bị thương, đầu tóc xinh đẹp của Đường Mộ cũng bị tỉa thành đầu đinh như Thẩm Lãng, toàn bộ khuôn mặt lộ ra, Thẩm Lãng thường nhìn đến mê mẩn. Cho dù trên mặt hắn bị cắt mấy vết dài ngắn không đồng nhất, nhưng mà không tổn hao gì đến ngũ quan yêu nghiệt kia của hắn.
“Tiểu tổ tông a! Em ngủ đủ chưa a? Còn ngủ tiếp nữa, em không sợ tỉnh rồi sẽ mất ngủ sao?”
Bốn ngày sau giải phẫu, Đường Mộ cũng chưa có dấu hiệu tỉnh lại, vẫn liên tục hôn mê, vết thương trên người cũng dần dần kết vảy, nhưng vẫn không thấy hắn tỉnh. Khối u sau gáy cũng từ từ xẹp xuống, nhưng người vẫn bất tỉnh. Bạch Vân Sơn nói tỷ lệ hắn thành người thực vật dưới 10%, nhưng người sớm nên tỉnh vẫn hôn mê!
Người Thẩm gia cùng Đường gia lui tới thay phiên nhau chiếu cố, Thẩm Lãng vẫn luôn canh giữ ở phòng bệnh một bước không rời. Bốn ngày nay y trải qua dài cứ như bốn mươi năm, giường cũng không dám nằm, mệt mỏi thì ghé vào giường Đường Mộ nằm một lát. Ba bữa cũng trực tiếp đưa vào phòng bệnh ăn, nhưng giữ bốn ngày, cũng không thấy Đường Mộ mở mắt.
“Hắc hắc, tiểu tổ tông, em hiện tại cũng thật giống lính trong bộ đội, nếu không, em khỏe lại vào bộ đội làm lính hai năm đi? Thân thể thiếu gia này của em thật sự nên rèn luyện một chút, binh lính trong bộ đội không ai bị tai nạn xe mà ngủ tới bốn ngày giống em như vậy, rất lãng phí!”
Thẩm Lãng ở trong phòng bệnh làm đủ thứ, quét dọn vệ sinh, trải ra chăn nệm, thuận tiện kiêm chức quản lý chăm sóc, gội đầu lau mình cho tiểu tổ tông của y, cuối cùng ngay cả nhân vật bác sĩ cũng đoạt luôn, đo huyết áp, đo nhiệt độ cơ thể, thay băng, y làm mọi thứ rất thuận tay! Có thể nói là toàn tài!
Tỷ như lúc này y coi như chị gái vệ sinh, cầm cây lau sàn lau chùi trong phòng bệnh.
Y muốn làm gì đó tạo ra tiếng động, bởi vì chịu không nổi trong phòng bệnh yên ắng chỉ có tiếng của y…
“Em có biết lúc anh tập huấn trong bộ đội đặc chủng thiếu chút nữa bị gãy đùi không? Anh hẳn là chưa có nói với ngươi chuyện này đi! Quân ta trong lúc đó, không biết có phải kinh phí rất sung túc hay không, bọn họ vắt hết óc nghĩ biện pháp ép buộc những tên thái điểu của quân ta, thái điểu là danh hiệu thống nhất đại đội đặc chủng huấn luyện tân binh dành cho tân binh, bọn họ là lão điểu, bọn anh là thái điểu, thái điểu bị lão điểu ép buộc sạch sẽ, rất thảm thiết. Em có thể không thể tưởng tượng ra, cường độ như vậy, anh dám cam đoan em một ngày cũng kiên trì không được! Ha ha, tin không? Anh đều bị ép buộc đến khóc cha gọi mẹ, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, giờ nghĩ lại, may mắn lúc đó không từ bỏ, bằng không nhân sinh của anh sẽ thiếu đi từng trải nhiệt huyết sôi trào, anh biết, em khẳng định muốn nói, đây là tự anh tìm ngược, trách ai…”
“Biết rồi còn nói…” Âm thanh rì rầm phát ra sau lưng Thẩm Lãng.
“Xem đi, biết ngay...”
Thẩm Lãng vừa nghe đáp ngay, nói được một nửa, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, xoay người trừng mắt nhìn người trên giường bệnh, ánh mắt thiếu chút nữa lọt ra.
“Tổ tông?!” Thẩm Lãng vứt cây lau sàn, trực tiếp bổ nhào bên giường.
“Em tỉnh rồi sao? Cho anh nhìn xem!” Thẩm Lãng lấy đèn pin y dụng để bên cạnh, xem xét đồng tử của Đường Mộ, cẩn thận nhìn trước nhìn sau, giơ ngón tay lên: “Tổ tông, đây là mấy?”
Đường Mộ mặt không chút thay đổi liếc trắng mắt, người này khi hắn là tên ngốc? Hừ, hắn chưa có ngốc đâu!
“Tổ tông, không nói giỡn, trả lời anh, đây là mấy?” Đường Mộ không biết mình bị thương đầu, nhưng Thẩm Lãng sốt ruột vô cùng. Trăm ngàn lần đừng đùa với y như vậy a!
Đường Mộ trả lời là trực tiếp nhắm mắt lại, hắn hiện tại không muốn quan tâm tới tên hỗn đản này. Tên vương bát đản này cư nhiên dám nghi ngờ tình cảm của hắn như vậy.
“Tổ tông! Đừng nháo a! Lúc em gặp chuyện không may, bị thương đầu, phối hợp một chút có được không?” Thẩm Lãng ăn nói khép nép dụ dỗ.
“Anh mới bị thương đầu! Cút! Cách xa tôi ra một chút!” Đường Mộ mở mắt ra trừng Thẩm Lãng, bộ dáng kia thật sự muốn đứng dậy đá tên hỗn đản kia hai cước.
“Tổ tông! Anh thật sự không nói giỡn! Sau gáy em bị va chạm u một cục, bác sĩ Bạch nói tình trạng của em phải đợi em tỉnh lại mới có thể tiến thêm một bước chẩn đoán. Kính nhờ, đợi chuyện này xử lý xong, em muốn ép buộc anh như thế nào anh cũng đáp ứng em có được không?”
Biết mình đuối lý, Thẩm Lãng trực tiếp cầu xin cũng dùng tới.
Đường Mộ nhắm hai mắt. Không để ý tới chính là không để ý tới.
Thẩm Lãng thật sự hết cách, chỉ có thể tìm Bạch Vân Sơn tới.