Phu Nhân Tại Thượng
Chương 108
Lý Trì Nguyệt cân nhắc từ ngữ vài lần, viết một phong thư tuyệt giao không tính toán quá tuyệt tình, xem lại nhiều lần lại cảm thấy rất giả dối, liền kiên quyết xé bỏ, cuối cùng đơn giản viết hai câu, nàng nghĩ tam công chúa thông tuệ dĩ nhiên cái gì cũng hiểu được, nhiều lời đều là vô ích.
Vì vậy Lý Trì Nguyệt nói được thì làm được cùng ngày liền đem bức thư tuyệt giao chỉ có hai câu này đưa đến phủ tam công chúa Lý Lăng Nguyệt nhìn thấy phong thư này chỉ cười nhạt một cái, liền xé nát nó.
Đồ Cửu Mị trở về cùng nói chuyện này với Lý Trì Nguyệt, Lý Trì Nguyệt biểu thị không còn cách nào, vì vậy hai người ở kinh thành thêm vài ngày, Lý Trì Nguyệt dẫn Đồ Cửu Mị đi dạo những nơi ăn chơi nổi danh kinh thành, mua tơ lụa trang sức, ăn vô số mỹ thực, mua rất nhiều y phục xinh đẹp lưu hành ở kinh thành, Đồ Cửu Mị trong lòng run sợ nhìn phu nhân vung tiền như rác dáng vẻ hào sảng, dù gì nàng vẫn xem tiền là tiền, nhất thời cảm thấy giá cả ở kinh thành thực sự quá đắt rồi, tuy rằng nói những thứ này quả thật ăn ngon hơn, y phục cũng đẹp hơn nhưng làm sao sẽ đắt hơn nhiền như vậy, tuyệt đối không đến giá này. Một tiểu lung bao thoạt nhìn tinh xảo, ăn cũng chỉ ngon hơn bình thường một ít không phải chỉ là da bánh trong suốt thôi sao, có cần đắt như vậy không, hơn nữa cũng chỉ lớn hơn ngón cái, một cái mà quý như một cục vàng, một lung (sửng) đắt bằng đĩnh vàng, có dù có ngon hơn nữa Đồ Cửu Mị cũng cảm thấy không ngon nổi nữa, vừa ăn vừa đau lòng. Vì vậy luôn thừa cơ Lý Trì Nguyệt trả tiền âm thầm kéo Lý Trì Nguyệt sang một bên mà khuyên bảo, hy vọng phu nhân không nên tiêu xài như vậy. Kết quả rước lấy vô số bạch nhãn, tuy rằng như vậy nhưng mỗi lần Đồ Cửu Mị đều sẽ khuyên bảo một phen, nhưng phu nhân vẫn như trước ta làm việc của ta, bất vi sở động. Cuối cùng Đồ Cửu Mị quyết định ở lại trong hoàng cung ăn thức ăn ngự trù làm, cũng ngon như ở bên ngoài, quan trong nhất là không cần phu nhân trả tiền, hơn nữa muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, không cần ăn một tiểu lung bao mà phải đau lòng đến ăn không vô nữa.
Lý Trì Nguyệt dĩ nhiên biết đây là phẩm tính của người xuất thân tiểu gia tiểu hộ, nhất thời không đổi được cho dù là sau này khả năng sửa đổi cũng không lớn, Đồ Thập Mị cái gọi là từng trải, tất nhiên cũng nghĩ đến Đồ Cửu Mị sẽ có phẩm tính như vậy. Lý Trì Nguyệt cũng cảm thấy thần kỳ, rõ ràng là song sinh tỷ muội nhưng hết lần này tới lần khác chính là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, một người tâm cơ, học được một bộ quý phái chủ tử hoàng cung, một người đơn thuần không thích dùng đầu óc, nhìn châu chấu Đồ Cửu Mị dám không cùng nàng xuất cung mà lại trốn ở trong cung cảm thấy rất buồn cười.
"Ngươi còn không sợ ăn nhiều như vậy trở về các ma ma lại muốn cho ngươi luyện tập mấy động tác vất vả đó sao?" Lý Trì Nguyệt nhìn Đồ Cửu Mị vô cùng thè ăn, cười hỏi, nếu Đồ Cửu Mị tiếp tục ăn như vậy sẽ tròn ra một vòng thì các ma ma yêu chủ sốt ruột tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng.
Đồ Cửu Mị vừa nghe cực hình của các ma ma lòng còn sợ hãi, tay quả nhiên dừng một chút nhưng nhìn Lý Trì Nguyệt tràn ngập mê hoặc nhất thời vô cùng bối rối, vẻ mặt đáng thương nhìn Lý Trì Nguyệt.
"Ăn đi, ma ma bên kia ta giúp ngươi chống đỡ." Lý Trì Nguyệt có vài phần bất đắc dĩ, vài phần sủng nịch nói, tuy rằng Đồ Cửu Mị cũng có da có thịt rồi nhưng chút thịt này so với sức ăn của nàng có thể không cần nhắc đến, phỏng chừng cũng chỉ có thể khiến nàng tròn lên một chút mà thôi.
"Mặc kệ, ăn trước rồi tính, cùng lắm thì luyện tập thêm mấy ngày, cũng không phải chưa làm qua!" Đồ Cửu Mị hào khí nói, nàng đã biết phu nhân sẽ không để tâm chuyện nàng béo lên một chút, vì thế Đồ Cửu Mị tâm tình rất tốt, vì phu nhân tập luyện mấy động tác đó có tính là gì!
Đồ Cửu Mị cứ như vậy, ban ngày cùng Lý Trì Nguyệt, buổi tối cùng muội muội, ngày qua ngày hảo tư nhuận, mà thoáng chốc đã trôi qua mười ba ngày, lập tức sẽ đến sinh thần của Đồ Cửu Mị cùng Đồ Thập Mị.
Vì sinh thần của Đồ chiêu nghi, Đương kim Hoàng Thượng không để ý đến sự khuyên can của Túc Thân Vương cùng các đại thần tổ chức một yến tiệc long trọng, trình độ long trọng của yến hội còn vượt xa sinh thần của đương kim Hoàng Hậu, bệ hạ chi tâm đã quá rõ ràng.
Đồ Cửu Mị cũng không hiểu sự tình trên triều đình nàng chỉ biết hôm nay là sinh thần, bên cạnh muội muội có vô số cung nữ ma ma hầu hạ trang điểm, trang điểm muội muội hoàn tất, đoan trang mỹ lệ, mỹ đến khuynh quốc khuynh thành, khiến Đồ Cửu Mị có ảo giác muội muội chính là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.
Các cung nữ ma ma tiện thể cũng giúp nàng trang điểm, trang dung đẹp đẽ quý giá cùng dày đặc khiến Đồ Cửu Mị nhìn bản thân trong gương đồng đều cảm thấy bản thân thật là xinh đẹp, tuy rằng không bằng sang quý đoan trang bằng muội muội nhưng diễm quang cũng bắn ra bốn phía, y bào trang sức không thứ nào không trân quý.
Mà ngay cả các cung nhân đều bị sự xinh đẹp của cặp hoa tỷ muội song sinh này nhiếp hồn, dung mạo lớn lên giống nhau như đúc lại tao nhã, Đồ chiêu nghi xinh đẹp đến không thể xâm phạm, toàn thân đều lộ ra một cổ uy hiếp làm cho người ta không dám nhìn thẳng, khiến người ta ảo giác chỉ có đương kiêm bệ hạ mới xứng với nữ tử như vậy. Cửu cô nương dung mạo kiều mị câu hồn, nhất cử nhất động đều giống như đang câu người.
Đồ Thập Mị nhìn tỷ tỷ dung mạo cực kỳ tương tự bản thân, trang phục một chút liền che lấp không được thiên sinh lệ chất, không khỏi mỉm cười, trong thiên hạ ngoại trừ các công chúa Lý thị, Đồ Thập Mị cảm thấy không có nữ tử nào có thể so sánh với tỷ muội nàng.
"Thập Muội, ta cảm thấy bản thân hôm nay đặc biệt xinh đẹp, phu nhân nhìn thấy nhất định sẽ thích...." Sau khi Đồ Cửu Mị trang dung xong, hận không thể lập tức chạy đi phu nhân bên kia để phu nhân nhìn nàng có bao nhiêu xinh đẹp.
"Tỷ tỷ vốn dĩ đã xinh đẹp, chỉ là minh châu vùi trong đất mà thôi." Đồ Thập Mị cầm một bộ kim sức nàng đã từng dùng cài lên đầu Đồ Cửu Mị, khiến kim sức hoa mỹ cùng sự tươi đẹp rạng rỡ của Đồ Cửu Mị càng thêm rực rỡ.
"Bất quá, ta vẫn cảm thấy muội muội xinh đẹp nhất, còn xinh đẹp hơn ta." Đồ Cửu Mị từ nhỏ chính là cảm thấy như vậy, cho đến bây giờ vẫn cảm thấy như vậy.
"So với phu nhân nhà ngươi cũng xinh đẹp hơn sao?" Đồ Thập Mị thuận miệng hỏi. . ngôn tình hay
"Ân." Hôm nay là sinh thần của muội muội, muội muội là lớn nhất dĩ nhiên ngày sau lúc hồi phủ nàng chắc chắn sẽ khen phu nhân đẹp nhất, Đồ Cửu Mị hoàn toàn không cảm thấy bản thân bằng mặt không bằng lòng có cái gì không tốt, nói cho cùng, phu nhân cùng muội muội trong lòng đều là xinh đẹp nhất.
Nghe vậy Đồ Thập Mị vung lên khóe miệng, nhìn bản thân trong gương, nữ nhân trong gương xa lạ lại quen thuộc, sau đó khóe miệng tiếu ý lộ ra vài phần quỷ dị.
"Tỷ tỷ thật đúng là không e lệ, dung mạo của ta và ngươi giống nhau như đúc, rốt cuộc là khen ta hay là khen bản thân ngươi đây?" Đồ Thập Mị trêu đùa.
"Ha ha..." Đồ Cửu Mị cười khúc khích, hình như nga, khen muội muội tiện thể cũng khen bản thân.
Đồ Thập Mị khẽ lắc đầu, tỷ tỷ cười như vậy bị người khác nhìn thấy sẽ rất mất mặt, được rồi, tỷ tỷ quay về Bình Âm huyện tốt hơn so với ở lại trong cung, nếu không một khắc là Kim Phượng Hoàng một khác sau lại biến trở về chim trĩ, cảm giác quá chênh lệch rồi.
"Tỷ tỷ, phải nhớ kỹ yến hội đêm nay ăn ít cười ít, nói ít." Đồ Thập Mị lo lắng căn dặn lần nữa, tỷ tỷ như vậy khiến nàng không thể không giống như mẫu thân mà dài dòng.
"Ngươi đã nói ba lần rồi, phu nhân cũng căn dặn ba lần, ta biết rồi mà, người ta lại không ngu ngốc không nên căn dặn nhiều lần như vậy!" Đồ Cửu Mị vô cùng bất mãn nói, nàng cũng biết yến hội đêm nay nhất định rất long trọng, mới không dám nói lung tung, câu nệ đều câu nệ đến muốn chết làm sao còn có thể cười loạn, ăn cũng không được yên nên cũng không muốn ăn nhiều đâu!
Vì vậy Lý Trì Nguyệt nói được thì làm được cùng ngày liền đem bức thư tuyệt giao chỉ có hai câu này đưa đến phủ tam công chúa Lý Lăng Nguyệt nhìn thấy phong thư này chỉ cười nhạt một cái, liền xé nát nó.
Đồ Cửu Mị trở về cùng nói chuyện này với Lý Trì Nguyệt, Lý Trì Nguyệt biểu thị không còn cách nào, vì vậy hai người ở kinh thành thêm vài ngày, Lý Trì Nguyệt dẫn Đồ Cửu Mị đi dạo những nơi ăn chơi nổi danh kinh thành, mua tơ lụa trang sức, ăn vô số mỹ thực, mua rất nhiều y phục xinh đẹp lưu hành ở kinh thành, Đồ Cửu Mị trong lòng run sợ nhìn phu nhân vung tiền như rác dáng vẻ hào sảng, dù gì nàng vẫn xem tiền là tiền, nhất thời cảm thấy giá cả ở kinh thành thực sự quá đắt rồi, tuy rằng nói những thứ này quả thật ăn ngon hơn, y phục cũng đẹp hơn nhưng làm sao sẽ đắt hơn nhiền như vậy, tuyệt đối không đến giá này. Một tiểu lung bao thoạt nhìn tinh xảo, ăn cũng chỉ ngon hơn bình thường một ít không phải chỉ là da bánh trong suốt thôi sao, có cần đắt như vậy không, hơn nữa cũng chỉ lớn hơn ngón cái, một cái mà quý như một cục vàng, một lung (sửng) đắt bằng đĩnh vàng, có dù có ngon hơn nữa Đồ Cửu Mị cũng cảm thấy không ngon nổi nữa, vừa ăn vừa đau lòng. Vì vậy luôn thừa cơ Lý Trì Nguyệt trả tiền âm thầm kéo Lý Trì Nguyệt sang một bên mà khuyên bảo, hy vọng phu nhân không nên tiêu xài như vậy. Kết quả rước lấy vô số bạch nhãn, tuy rằng như vậy nhưng mỗi lần Đồ Cửu Mị đều sẽ khuyên bảo một phen, nhưng phu nhân vẫn như trước ta làm việc của ta, bất vi sở động. Cuối cùng Đồ Cửu Mị quyết định ở lại trong hoàng cung ăn thức ăn ngự trù làm, cũng ngon như ở bên ngoài, quan trong nhất là không cần phu nhân trả tiền, hơn nữa muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, không cần ăn một tiểu lung bao mà phải đau lòng đến ăn không vô nữa.
Lý Trì Nguyệt dĩ nhiên biết đây là phẩm tính của người xuất thân tiểu gia tiểu hộ, nhất thời không đổi được cho dù là sau này khả năng sửa đổi cũng không lớn, Đồ Thập Mị cái gọi là từng trải, tất nhiên cũng nghĩ đến Đồ Cửu Mị sẽ có phẩm tính như vậy. Lý Trì Nguyệt cũng cảm thấy thần kỳ, rõ ràng là song sinh tỷ muội nhưng hết lần này tới lần khác chính là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, một người tâm cơ, học được một bộ quý phái chủ tử hoàng cung, một người đơn thuần không thích dùng đầu óc, nhìn châu chấu Đồ Cửu Mị dám không cùng nàng xuất cung mà lại trốn ở trong cung cảm thấy rất buồn cười.
"Ngươi còn không sợ ăn nhiều như vậy trở về các ma ma lại muốn cho ngươi luyện tập mấy động tác vất vả đó sao?" Lý Trì Nguyệt nhìn Đồ Cửu Mị vô cùng thè ăn, cười hỏi, nếu Đồ Cửu Mị tiếp tục ăn như vậy sẽ tròn ra một vòng thì các ma ma yêu chủ sốt ruột tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng.
Đồ Cửu Mị vừa nghe cực hình của các ma ma lòng còn sợ hãi, tay quả nhiên dừng một chút nhưng nhìn Lý Trì Nguyệt tràn ngập mê hoặc nhất thời vô cùng bối rối, vẻ mặt đáng thương nhìn Lý Trì Nguyệt.
"Ăn đi, ma ma bên kia ta giúp ngươi chống đỡ." Lý Trì Nguyệt có vài phần bất đắc dĩ, vài phần sủng nịch nói, tuy rằng Đồ Cửu Mị cũng có da có thịt rồi nhưng chút thịt này so với sức ăn của nàng có thể không cần nhắc đến, phỏng chừng cũng chỉ có thể khiến nàng tròn lên một chút mà thôi.
"Mặc kệ, ăn trước rồi tính, cùng lắm thì luyện tập thêm mấy ngày, cũng không phải chưa làm qua!" Đồ Cửu Mị hào khí nói, nàng đã biết phu nhân sẽ không để tâm chuyện nàng béo lên một chút, vì thế Đồ Cửu Mị tâm tình rất tốt, vì phu nhân tập luyện mấy động tác đó có tính là gì!
Đồ Cửu Mị cứ như vậy, ban ngày cùng Lý Trì Nguyệt, buổi tối cùng muội muội, ngày qua ngày hảo tư nhuận, mà thoáng chốc đã trôi qua mười ba ngày, lập tức sẽ đến sinh thần của Đồ Cửu Mị cùng Đồ Thập Mị.
Vì sinh thần của Đồ chiêu nghi, Đương kim Hoàng Thượng không để ý đến sự khuyên can của Túc Thân Vương cùng các đại thần tổ chức một yến tiệc long trọng, trình độ long trọng của yến hội còn vượt xa sinh thần của đương kim Hoàng Hậu, bệ hạ chi tâm đã quá rõ ràng.
Đồ Cửu Mị cũng không hiểu sự tình trên triều đình nàng chỉ biết hôm nay là sinh thần, bên cạnh muội muội có vô số cung nữ ma ma hầu hạ trang điểm, trang điểm muội muội hoàn tất, đoan trang mỹ lệ, mỹ đến khuynh quốc khuynh thành, khiến Đồ Cửu Mị có ảo giác muội muội chính là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.
Các cung nữ ma ma tiện thể cũng giúp nàng trang điểm, trang dung đẹp đẽ quý giá cùng dày đặc khiến Đồ Cửu Mị nhìn bản thân trong gương đồng đều cảm thấy bản thân thật là xinh đẹp, tuy rằng không bằng sang quý đoan trang bằng muội muội nhưng diễm quang cũng bắn ra bốn phía, y bào trang sức không thứ nào không trân quý.
Mà ngay cả các cung nhân đều bị sự xinh đẹp của cặp hoa tỷ muội song sinh này nhiếp hồn, dung mạo lớn lên giống nhau như đúc lại tao nhã, Đồ chiêu nghi xinh đẹp đến không thể xâm phạm, toàn thân đều lộ ra một cổ uy hiếp làm cho người ta không dám nhìn thẳng, khiến người ta ảo giác chỉ có đương kiêm bệ hạ mới xứng với nữ tử như vậy. Cửu cô nương dung mạo kiều mị câu hồn, nhất cử nhất động đều giống như đang câu người.
Đồ Thập Mị nhìn tỷ tỷ dung mạo cực kỳ tương tự bản thân, trang phục một chút liền che lấp không được thiên sinh lệ chất, không khỏi mỉm cười, trong thiên hạ ngoại trừ các công chúa Lý thị, Đồ Thập Mị cảm thấy không có nữ tử nào có thể so sánh với tỷ muội nàng.
"Thập Muội, ta cảm thấy bản thân hôm nay đặc biệt xinh đẹp, phu nhân nhìn thấy nhất định sẽ thích...." Sau khi Đồ Cửu Mị trang dung xong, hận không thể lập tức chạy đi phu nhân bên kia để phu nhân nhìn nàng có bao nhiêu xinh đẹp.
"Tỷ tỷ vốn dĩ đã xinh đẹp, chỉ là minh châu vùi trong đất mà thôi." Đồ Thập Mị cầm một bộ kim sức nàng đã từng dùng cài lên đầu Đồ Cửu Mị, khiến kim sức hoa mỹ cùng sự tươi đẹp rạng rỡ của Đồ Cửu Mị càng thêm rực rỡ.
"Bất quá, ta vẫn cảm thấy muội muội xinh đẹp nhất, còn xinh đẹp hơn ta." Đồ Cửu Mị từ nhỏ chính là cảm thấy như vậy, cho đến bây giờ vẫn cảm thấy như vậy.
"So với phu nhân nhà ngươi cũng xinh đẹp hơn sao?" Đồ Thập Mị thuận miệng hỏi. . ngôn tình hay
"Ân." Hôm nay là sinh thần của muội muội, muội muội là lớn nhất dĩ nhiên ngày sau lúc hồi phủ nàng chắc chắn sẽ khen phu nhân đẹp nhất, Đồ Cửu Mị hoàn toàn không cảm thấy bản thân bằng mặt không bằng lòng có cái gì không tốt, nói cho cùng, phu nhân cùng muội muội trong lòng đều là xinh đẹp nhất.
Nghe vậy Đồ Thập Mị vung lên khóe miệng, nhìn bản thân trong gương, nữ nhân trong gương xa lạ lại quen thuộc, sau đó khóe miệng tiếu ý lộ ra vài phần quỷ dị.
"Tỷ tỷ thật đúng là không e lệ, dung mạo của ta và ngươi giống nhau như đúc, rốt cuộc là khen ta hay là khen bản thân ngươi đây?" Đồ Thập Mị trêu đùa.
"Ha ha..." Đồ Cửu Mị cười khúc khích, hình như nga, khen muội muội tiện thể cũng khen bản thân.
Đồ Thập Mị khẽ lắc đầu, tỷ tỷ cười như vậy bị người khác nhìn thấy sẽ rất mất mặt, được rồi, tỷ tỷ quay về Bình Âm huyện tốt hơn so với ở lại trong cung, nếu không một khắc là Kim Phượng Hoàng một khác sau lại biến trở về chim trĩ, cảm giác quá chênh lệch rồi.
"Tỷ tỷ, phải nhớ kỹ yến hội đêm nay ăn ít cười ít, nói ít." Đồ Thập Mị lo lắng căn dặn lần nữa, tỷ tỷ như vậy khiến nàng không thể không giống như mẫu thân mà dài dòng.
"Ngươi đã nói ba lần rồi, phu nhân cũng căn dặn ba lần, ta biết rồi mà, người ta lại không ngu ngốc không nên căn dặn nhiều lần như vậy!" Đồ Cửu Mị vô cùng bất mãn nói, nàng cũng biết yến hội đêm nay nhất định rất long trọng, mới không dám nói lung tung, câu nệ đều câu nệ đến muốn chết làm sao còn có thể cười loạn, ăn cũng không được yên nên cũng không muốn ăn nhiều đâu!
Tác giả :
Minh Dã