Phu Nhân Ngươi Hảo Bình Tĩnh!
Chương 44
Thời cổ có một vị Hoàng đế, già đầu rồi nhưng vẫn chấm con dâu của chính mình, vì thế cưỡng bức con dâu vào cung làm nữ đạo sĩ, cuối cùng phong nàng làm Quý phi.
Phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ. Suất thổ chi tân, mạc phi vương thần.(Trong thiên hạ, đâu đâu cũng là đất của vua. Người trong thiên hạ, đều là con dân của vua). Ngay cả cái chuyện bóp méo luân lý như cường thú con dâu còn có thể trở thành giai thoại phong lưu thiên cổ, thì Mai Úc có là gì? Hoàng đế từ tận đáy lòng không coi đó là việc lớn.
Sau hôm Đông cung Thái tử thiết yến, Hoàng đế tuyên triệu Diệp Bùi Thanh cùng các tướng quân tây chinh vào triều, luận công ban thưởng. Mai Úc cũng bị triệu kiến, cúi đầu đứng một bên.
Hoàng đế nói: "Lần này tây chinh, Diệp Bùi Thanh có công không nhỏ, nên trọng thưởng." Vì thế phong hắn làm Hoài Hoá Đại tướng quân, ban thưởng phong ấp hai ngàn hộ, mười xe châu báu. Hoàng đế còn thương xót hắn trước nay sống có chừng mực, lấy quốc sự làm trọng, đặc biệt tặng cho hắn hai mỹ nhân, một nam một nữ, để hắn mang theo hồi phủ.
Phong thưởng như vậy chính là làm trò trước mặt Thập Tam, Diệp Bùi Thanh xấu hổ cúi đầu.
Các tướng quân khác cũng lần lượt được phong hầu.
Khi đã phong thưởng xong xuôi, Hoàng đế mới nói Mai Úc cũng có công, phong làm Trường Uyên Khai quốc tử, phong ấp bách hộ (là một tiểu tước vị ngũ phẩm).
Hôm nay hắn cũng không định làm gì Thập Tam, chỉ nhìn y vài lần.
Hai người vừa ra khỏi cung, Thập Tam liền nói: "Trở về ta sẽ thu dọn hai gian phòng trong viện, an trí hai vị mỹ nhân này."
Diệp Bùi Thanh xấu hổ nói: "Không cần an bài họ ở trong viện chúng ta, tìm bừa một chỗ cho họ là được."
Thập Tam nói: "Thế sao được? Ý tốt của Hoàng Thượng, nếu đối xử lạnh nhạt hai vị mỹ nhân, chẳng phải mang tội?"
Diệp Bùi Thanh híp mắt nói: "Ngươi lo sẽ lạnh nhạt hai vị mỹ nhân, sao lại không lo lạnh nhạt với ta? Cố tình gây chuyện, cứ thế đẩy nam nhân của ngươi đi phải không."
Thập Tam nói: "Danh tiếng ghen ghét của Thập Tam đã truyền khắp trên dưới Mục Quốc phủ, lần này đâu dám cản trở chuyện tốt của thế tử? Chi bằng ta tạm thời dọn khỏi viện, từ từ ngẫm lại, quay mặt vào tường suy nghĩ, vừa hay không quấy rầy thế tử cùng tân nhân."
Diệp Bùi Thanh nói: "Hoá ra ngươi cũng bận tâm đến danh tiếng của mình."
Lúc này Thập Tam vừa vặn muốn lên kiệu, Diệp Bùi Thanh vốn định lên ngựa, nhưng rồi lại đẩy mạnh Thập Tam vào bên trong cỗ kiệu, bản thân cũng tiến vào.
Thập Tam vốn chỉ biết đấu võ mồm cùng hắn, giờ thấy hắn chen chân vào, cũng có phần trở tay không kịp, nói: "Thế tử muốn làm gì?"
Diệp Bùi Thanh nói: "Miệng lưỡi khéo léo, chỉ biết khi dễ ta. Có nhớ trước kia ta từng nói ở trong kiệu cũng có thể giao hoan? Hôm nay liền cùng ngươi thử xem." Rồi hô với ra ngoài: "Khởi kiệu!"
(Tỉnh lược 300 chữ)
Thập Tam cúi đầu không muốn nói chuyện.
Diệp Bùi Thanh lấy ra một chiếc khăn tay giúp y lau mông, cười gian.
Mấy đêm qua hai người sớm đã làm những chuyện mờ ám, nhưng còn chưa đến mức như hôm nay. Thập Tam phiền lòng nhíu mày: mình ở trước mặt Diệp Bùi Thanh, càng ngày càng mất kiểm soát.
Vốn cứ tưởng đã chấm dứt, nhưng Diệp Bùi Thanh lại không để y mặc quần. Hắn đỡ lấy thắt lưng của Thập Tam, cầm thứ kia của mình đặt ở nơi đó, thấp giọng nói: "Chi bằng hôm nay ngay tại nơi này thử xem."
Thập Tam thấp giọng uy hiếp: "Buông ra, nếu không vặn gãy cổ ngươi."
Diệp Bùi Thanh thuận thế ôm y hôn môi: "Người muốn thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, cổ nhân lấy trời làm chăn lấy đất làm chiếu, chẳng phải làm theo lời dạy của thánh hiền? Ngươi ta chỉ cần lưỡng tình tương duyệt, động phòng hoa chúc ngay tại đây có gì không thể."
Cái gì mà người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết? Câu đó không phải dùng trong trường hợp này.
Ai kia đã bắt đầu càn quấy, Thập Tam không muốn tranh cãi với hắn, vội vàng nói: "Nếu muốn làm gì về nhà rồi tính, ta thật sự không chịu được ở trên đường cái làm loại chuyện này."
Hơn nữa nghe nói lần đầu tiên sẽ rất đau, để không bị lộ, Diệp Bùi Thanh kiểu gì cũng ôm y qua cửa, hạ nhân nhìn thấy sẽ chê cười.
Diệp Bùi Thanh nhìn nhìn ý, híp mắt khó chịu nói: "Lần nào cũng dùng kế hoãn binh, tha rồi tha, khiến người ta không thể nhịn được nữa."
Tuy nói như thế, nhưng vẫn giúp y mặc quần áo. Hai người song song mà ngồi, tay Thập Tam lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay Diệp Bùi Thanh.
Bên ngoài kiệu là đường phố náo nhiệt của kinh thành, Thập Tam mở cửa sổ ra, mặt trời ấm áp nhô cao, gió xuân tháng tư lướt qua mặt, khiến người ta thần thanh khí sảng.
Y thuận miệng nói: "Thời tiết thật đẹp."
Y vừa quay đầu lại, trông thấy Diệp Bùi Thanh đang mỉm cười.
Thập Tam xấu hổ nói sang chuyện khác: "Hôm nay Hoàng Thượng ban thưởng như vậy là có dụng ý gì?"
Diệp Bùi Thanh híp mắt: "Hoàng đế thăng cho ta làm Hoài Hoá Tướng quân, nhưng không có danh hiệu, thu lại binh quyền, chứng tỏ hắn không tín nhiệm ta. Hắn ban mỹ nhân cho ta, chỉ e là muốn châm ngòi ly gián tình cảm giữa ta và ngươi. Nếu ta ngủ với bọn họ, tiếp nhận ý tốt của Hoàng đế, tương lai hắn đòi ngươi từ tay ta, sẽ không lo ta cự tuyệt. Tính toán cũng thật chu đáo."
Thập Tam trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nói: "Hoàng đế không tín nhiệm ngươi, thu lại binh quyền, chỉ sợ cũng bởi vì ta."
Diệp Bùi Thanh khinh thường nói: "Lúc ta xuất chinh hắn thế nhưng định cưỡng ép ngươi, bản thân có tật giật mình, đương nhiên khó có thể tín nhiệm ta. Đây căn bản là do hắn một tay tạo thành, không trách ngươi."
Thập Tam nói: "Nếu ngươi đưa ta tiến cung, sẽ chứng minh lòng trung của ngươi với Hoàng đế, quân thần các ngươi có thể tiêu tan hiềm nghi. So với muốn ta, ta thấy có lẽ Hoàng đế càng muốn lòng trung của ngươi hơn. Dù sao, vẫn nên đưa ta cho hắn thì tốt hơn."
Lão thái thái và Cửu Vương gia hy vọng y tiến cung, có thể bảo toàn tính mạng của mọi người. Mai Thượng thư cũng hy vọng y tiến cung, có lợi cho con đường làm quan của ông. Mai Úc tiến cung hầu hạ Hoàng đế cũng tốt, đối với mọi người đều trăm lợi mà vô hại.
Diệp Bùi Thanh không còn y nữa, có thể thăng chức rất nhanh.
Diệp Bùi Thanh thoáng trầm mặc, nói: "Ta nói rồi, nếu có ai dám khi dễ ngươi, phải bước qua xác của ta trước đã. Những lời này ngươi tin cũng được, không tin cũng được, tương lai sẽ rõ."
Gió xuân mang theo hương vị ấm áp nồng nàn.
Thập Tam cũng trầm mặc, cúi đầu nói: "Vâng. Đa tạ thế tử."
Mười ngón tay của hai người giao nhau, gương mặt của Diệp Bùi Thanh từ từ áp sát.
Diệp Bùi Thanh kéo màn che xuống, bên trong kiệu nhất thời u ám.
Da thịt mịn màng kề sát, hô hấp phả ra trên mặt đối phương, khiến lòng người ngứa ngáy.
"Mai Úc, ngươi có tên xưng hô thân mật không?"
"Không có."
"Gọi ngươi là Tiểu Dụ Đầu được không?" (dụ đầu 芋头: khoai sọ =.=, không chắc có đúng không, một âm đọc khác của từ dụ là hu:to lớn, dịch cả cụm là đầu to? Tiểu đầu to?)
"Nói hươu nói vượn." Lát sau lại nói: "...Thế tử thích thì cứ gọi."
Đầu lưỡi mềm mại dây dưa cùng một chỗ.
Cũng có thể giả chết, bỏ mặc tất cả trốn đi. Nhưng không hiểu tại sao, y lại do dự.
Tạm thời nhìn xem Diệp Bùi Thanh muốn làm cái gì đã.
....
Mấy hôm nay Uông Chí cảm thấy rất uất ức.
Quân Mai được Tần phu nhân đón về Mai phủ, phụ thân tức giận đến mức đánh chửi hắn một trận rồi nhốt trong nhà, ép hắn đọc sách chuẩn bị đi thi, cho tới đêm nay mới thoát ra được. Mấy ngày qua hắn không có lòng dạ nào học bài, trong lòng chỉ toàn nhớ thương tiểu quan nọ. Uông Chí đôi lần sai người truyền tin cho y, ban đầu còn có thư trả lời, bày tỏ nỗi lòng, sau đó thư hồi âm càng ngày càng ít, cuối cùng bặt vô âm tín. Uông Chí lòng nóng như lửa đốt, dùng đủ mọi cách tìm bao nhiêu người đi hỏi thăm, mới biết tiểu quan kia có người mới, là một công tử có tiền.
Uông Chí tức giận công tâm, nửa đêm trèo tường trốn ra ngoài.
Vội vội vàng vàng chạy tới kỹ viện, cả con phố đèn đuốc sáng trưng, oanh ca yến hót, vương tôn công tử y phục đẹp đẽ quý giá, thương nhân hào phú nối liền không dứt, đúng là thời điểm náo nhiệt nhất.
Tú bà trang điểm rõ đậm, ánh mắt ti hí cơ hồ muốn nứt ra một khe. Bà ta lăn lộn trong cái nghề này đã hơn hai chục năm, trải qua muôn ngàn thử thách, học được cách nhẫn nhịn. Bà ta lắc lư thân hình lả lướt tiễn một vị khách ra cửa, vừa trông thấy Uông Chí, chân thành nghênh đón, cười nói: "Uông công tử đến đấy à, mời vào trong." Vừa mời vào vừa ân cần hỏi: "Uông công tử đã lâu không tới chiếu cố chúng ta, chẳng lẽ quên chúng ta rồi sao? Đúng là không có lương tâm. Chẳng hay hôm nay muốn gọi tiểu quan nào?"
Uông Chí túm lấy cổ áo của bà ta, tức giận ngút trời hỏi: "Ngươi ít giả vờ! Tiểu Như đâu?"
Mấy chuyện gần đây của Uông Chí cả kinh thành ai cũng biết, tú bà đương nhiên cũng vậy. Uông Chí định trộm của hồi môn của Quân Mai thế nào, Quân Mai đánh hắn ra làm sao, hai người lao vào nhau gây hấn kiểu gì, đều sớm trở thành chuyện cười thường ngày trong kỹ viện.
Nhưng Uông Chí là công tử Ngự Sử đại phu, mặc dù một cắc tiền cũng không có, tú bn vẫn không thể đắc tội hắn, bề ngoài vẫn phải tỏ ra chu đáo. Vì thế bà ta cười nói: "Uông công tử sao lại nói như vậy, ta nào có giả vờ? Vừa thấy công tử đến đây, chẳng phải đang định chạy đi thông báo cho Tiểu Như đó sao." Rồi ra vẻ khó xử: "Có điều hiện tại Tiểu Như đã đứng đầu bảng, đang cùng thế tử của Tứ Vương gia nói chuyện, sợ là không dễ gác lại. Chi bằng công tử kêu một tiểu quan khác? Bảo đảm công phu cũng không kém hơn Tiểu Như là bao."
Uông Chí sợ nhất là nghe thấy điều này, hắn đau lòng khó nhịn, hốc mắt nhất thời nóng lên: "Quả nhiên kỹ gia vô tình! Ta vì y trả giá rất nhiều, y chưa đến một tháng liền di tình biệt luyến, ta muốn đích thân hỏi y!"
Thề non hẹn biển đâu rồi? Chẳng phải lúc nằm trong ngực hắn luôn mồm nói không phải hắn thì không gả?
Tú bà thầm cười lạnh, ngoài mặt thì tỏ ra bất đắc dĩ: "Công tử đừng trách Tiểu Như, y là tiểu quan, đời này đều phải dựa vào thanh xuân để kiếm cơm. Nhà công tử lại không đồng ý, không thể chuộc thân cho y, cũng không có tiền đưa cho y. Công tử bảo Tiểu Như biết làm thế nào bây giờ? Y cũng là hết cách nha."
Uông Chí nuốt nước miếng, hổn hển xông lên lầu hai, đi thẳng đến phòng tiểu quan.
Trước thang lầu có mấy gã tiểu tư đứng canh, vốn đang nói chuyện phiếm uống rượu, vừa thấy hắn hùng hổ xông lên, lập tức đứng dậy, đẩy ngã hắn. Một tên tiểu tư đẩy mạnh vào ngực hắn, hung hăng nói: "Ngươi là ai? Thế tử của Tứ Vương gia còn đang ở trên lầu, nào cho phép ngươi tới quấy rầy, mau mau cút đi!"
Uông Chí bị đẩy một cái lảo đảo, nhất thời giận dữ: "Một kẻ nô tài mà cũng dám đánh ta, làm càn! Mau cút cho ta!" Hắn nhìn lên trên lầu, đau lòng khó nén kêu lớn: "Tiểu Như! Ngươi mau ra đây cho ta! Tiểu – ""
Đám tiểu tư vừa thấy hắn la lối, ba chân bốn cẳng đẩy hắn xuống. Tú bà vội vàng bước đến khuyên can: "Sao lại thế này? Đây chính là công tử của Ngự Sử đại phu! Hiểu lầm hiểu lầm, đừng đánh! Đừng đánh nữa!"
Đám tiểu tư đá hắn ngã xuống đang định động thủ, vừa nghe đó là một thế gia công tử, cho một đấm rồi ngừng lại. Bọn họ ỷ mình có quyền thế, cũng không giải thích, hùng hùng hổ hồ trở lại thang lầu ngồi trông. Tú bà vội vàng kéo Uông Chí dậy: "Tiểu Như được thế tử Tứ Vương gia bao, công tử vẫn nên chọn tiểu quan khác chẳng phải tốt hơn à? Phí phiếc gì đó đều tính trên người chúng ta."
Xung quanh đã có không ít người vây lại xem náo nhiệt. Một thế gia công tử quen biết Uông Chí, cười trêu ghẹo nói: "Uông huynh trước đó vài ngày đánh đại lão bà, giờ lại tới đây đánh tiểu lão bà, thật đúng là có tinh thần."
Mọi người cười vang.
Uông Chí chưa từng bị người ta nhục nhã như thế, bi phẫn không chịu nổi, xoay người đi ra ngoài.
Phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ. Suất thổ chi tân, mạc phi vương thần.(Trong thiên hạ, đâu đâu cũng là đất của vua. Người trong thiên hạ, đều là con dân của vua). Ngay cả cái chuyện bóp méo luân lý như cường thú con dâu còn có thể trở thành giai thoại phong lưu thiên cổ, thì Mai Úc có là gì? Hoàng đế từ tận đáy lòng không coi đó là việc lớn.
Sau hôm Đông cung Thái tử thiết yến, Hoàng đế tuyên triệu Diệp Bùi Thanh cùng các tướng quân tây chinh vào triều, luận công ban thưởng. Mai Úc cũng bị triệu kiến, cúi đầu đứng một bên.
Hoàng đế nói: "Lần này tây chinh, Diệp Bùi Thanh có công không nhỏ, nên trọng thưởng." Vì thế phong hắn làm Hoài Hoá Đại tướng quân, ban thưởng phong ấp hai ngàn hộ, mười xe châu báu. Hoàng đế còn thương xót hắn trước nay sống có chừng mực, lấy quốc sự làm trọng, đặc biệt tặng cho hắn hai mỹ nhân, một nam một nữ, để hắn mang theo hồi phủ.
Phong thưởng như vậy chính là làm trò trước mặt Thập Tam, Diệp Bùi Thanh xấu hổ cúi đầu.
Các tướng quân khác cũng lần lượt được phong hầu.
Khi đã phong thưởng xong xuôi, Hoàng đế mới nói Mai Úc cũng có công, phong làm Trường Uyên Khai quốc tử, phong ấp bách hộ (là một tiểu tước vị ngũ phẩm).
Hôm nay hắn cũng không định làm gì Thập Tam, chỉ nhìn y vài lần.
Hai người vừa ra khỏi cung, Thập Tam liền nói: "Trở về ta sẽ thu dọn hai gian phòng trong viện, an trí hai vị mỹ nhân này."
Diệp Bùi Thanh xấu hổ nói: "Không cần an bài họ ở trong viện chúng ta, tìm bừa một chỗ cho họ là được."
Thập Tam nói: "Thế sao được? Ý tốt của Hoàng Thượng, nếu đối xử lạnh nhạt hai vị mỹ nhân, chẳng phải mang tội?"
Diệp Bùi Thanh híp mắt nói: "Ngươi lo sẽ lạnh nhạt hai vị mỹ nhân, sao lại không lo lạnh nhạt với ta? Cố tình gây chuyện, cứ thế đẩy nam nhân của ngươi đi phải không."
Thập Tam nói: "Danh tiếng ghen ghét của Thập Tam đã truyền khắp trên dưới Mục Quốc phủ, lần này đâu dám cản trở chuyện tốt của thế tử? Chi bằng ta tạm thời dọn khỏi viện, từ từ ngẫm lại, quay mặt vào tường suy nghĩ, vừa hay không quấy rầy thế tử cùng tân nhân."
Diệp Bùi Thanh nói: "Hoá ra ngươi cũng bận tâm đến danh tiếng của mình."
Lúc này Thập Tam vừa vặn muốn lên kiệu, Diệp Bùi Thanh vốn định lên ngựa, nhưng rồi lại đẩy mạnh Thập Tam vào bên trong cỗ kiệu, bản thân cũng tiến vào.
Thập Tam vốn chỉ biết đấu võ mồm cùng hắn, giờ thấy hắn chen chân vào, cũng có phần trở tay không kịp, nói: "Thế tử muốn làm gì?"
Diệp Bùi Thanh nói: "Miệng lưỡi khéo léo, chỉ biết khi dễ ta. Có nhớ trước kia ta từng nói ở trong kiệu cũng có thể giao hoan? Hôm nay liền cùng ngươi thử xem." Rồi hô với ra ngoài: "Khởi kiệu!"
(Tỉnh lược 300 chữ)
Thập Tam cúi đầu không muốn nói chuyện.
Diệp Bùi Thanh lấy ra một chiếc khăn tay giúp y lau mông, cười gian.
Mấy đêm qua hai người sớm đã làm những chuyện mờ ám, nhưng còn chưa đến mức như hôm nay. Thập Tam phiền lòng nhíu mày: mình ở trước mặt Diệp Bùi Thanh, càng ngày càng mất kiểm soát.
Vốn cứ tưởng đã chấm dứt, nhưng Diệp Bùi Thanh lại không để y mặc quần. Hắn đỡ lấy thắt lưng của Thập Tam, cầm thứ kia của mình đặt ở nơi đó, thấp giọng nói: "Chi bằng hôm nay ngay tại nơi này thử xem."
Thập Tam thấp giọng uy hiếp: "Buông ra, nếu không vặn gãy cổ ngươi."
Diệp Bùi Thanh thuận thế ôm y hôn môi: "Người muốn thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, cổ nhân lấy trời làm chăn lấy đất làm chiếu, chẳng phải làm theo lời dạy của thánh hiền? Ngươi ta chỉ cần lưỡng tình tương duyệt, động phòng hoa chúc ngay tại đây có gì không thể."
Cái gì mà người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết? Câu đó không phải dùng trong trường hợp này.
Ai kia đã bắt đầu càn quấy, Thập Tam không muốn tranh cãi với hắn, vội vàng nói: "Nếu muốn làm gì về nhà rồi tính, ta thật sự không chịu được ở trên đường cái làm loại chuyện này."
Hơn nữa nghe nói lần đầu tiên sẽ rất đau, để không bị lộ, Diệp Bùi Thanh kiểu gì cũng ôm y qua cửa, hạ nhân nhìn thấy sẽ chê cười.
Diệp Bùi Thanh nhìn nhìn ý, híp mắt khó chịu nói: "Lần nào cũng dùng kế hoãn binh, tha rồi tha, khiến người ta không thể nhịn được nữa."
Tuy nói như thế, nhưng vẫn giúp y mặc quần áo. Hai người song song mà ngồi, tay Thập Tam lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay Diệp Bùi Thanh.
Bên ngoài kiệu là đường phố náo nhiệt của kinh thành, Thập Tam mở cửa sổ ra, mặt trời ấm áp nhô cao, gió xuân tháng tư lướt qua mặt, khiến người ta thần thanh khí sảng.
Y thuận miệng nói: "Thời tiết thật đẹp."
Y vừa quay đầu lại, trông thấy Diệp Bùi Thanh đang mỉm cười.
Thập Tam xấu hổ nói sang chuyện khác: "Hôm nay Hoàng Thượng ban thưởng như vậy là có dụng ý gì?"
Diệp Bùi Thanh híp mắt: "Hoàng đế thăng cho ta làm Hoài Hoá Tướng quân, nhưng không có danh hiệu, thu lại binh quyền, chứng tỏ hắn không tín nhiệm ta. Hắn ban mỹ nhân cho ta, chỉ e là muốn châm ngòi ly gián tình cảm giữa ta và ngươi. Nếu ta ngủ với bọn họ, tiếp nhận ý tốt của Hoàng đế, tương lai hắn đòi ngươi từ tay ta, sẽ không lo ta cự tuyệt. Tính toán cũng thật chu đáo."
Thập Tam trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nói: "Hoàng đế không tín nhiệm ngươi, thu lại binh quyền, chỉ sợ cũng bởi vì ta."
Diệp Bùi Thanh khinh thường nói: "Lúc ta xuất chinh hắn thế nhưng định cưỡng ép ngươi, bản thân có tật giật mình, đương nhiên khó có thể tín nhiệm ta. Đây căn bản là do hắn một tay tạo thành, không trách ngươi."
Thập Tam nói: "Nếu ngươi đưa ta tiến cung, sẽ chứng minh lòng trung của ngươi với Hoàng đế, quân thần các ngươi có thể tiêu tan hiềm nghi. So với muốn ta, ta thấy có lẽ Hoàng đế càng muốn lòng trung của ngươi hơn. Dù sao, vẫn nên đưa ta cho hắn thì tốt hơn."
Lão thái thái và Cửu Vương gia hy vọng y tiến cung, có thể bảo toàn tính mạng của mọi người. Mai Thượng thư cũng hy vọng y tiến cung, có lợi cho con đường làm quan của ông. Mai Úc tiến cung hầu hạ Hoàng đế cũng tốt, đối với mọi người đều trăm lợi mà vô hại.
Diệp Bùi Thanh không còn y nữa, có thể thăng chức rất nhanh.
Diệp Bùi Thanh thoáng trầm mặc, nói: "Ta nói rồi, nếu có ai dám khi dễ ngươi, phải bước qua xác của ta trước đã. Những lời này ngươi tin cũng được, không tin cũng được, tương lai sẽ rõ."
Gió xuân mang theo hương vị ấm áp nồng nàn.
Thập Tam cũng trầm mặc, cúi đầu nói: "Vâng. Đa tạ thế tử."
Mười ngón tay của hai người giao nhau, gương mặt của Diệp Bùi Thanh từ từ áp sát.
Diệp Bùi Thanh kéo màn che xuống, bên trong kiệu nhất thời u ám.
Da thịt mịn màng kề sát, hô hấp phả ra trên mặt đối phương, khiến lòng người ngứa ngáy.
"Mai Úc, ngươi có tên xưng hô thân mật không?"
"Không có."
"Gọi ngươi là Tiểu Dụ Đầu được không?" (dụ đầu 芋头: khoai sọ =.=, không chắc có đúng không, một âm đọc khác của từ dụ là hu:to lớn, dịch cả cụm là đầu to? Tiểu đầu to?)
"Nói hươu nói vượn." Lát sau lại nói: "...Thế tử thích thì cứ gọi."
Đầu lưỡi mềm mại dây dưa cùng một chỗ.
Cũng có thể giả chết, bỏ mặc tất cả trốn đi. Nhưng không hiểu tại sao, y lại do dự.
Tạm thời nhìn xem Diệp Bùi Thanh muốn làm cái gì đã.
....
Mấy hôm nay Uông Chí cảm thấy rất uất ức.
Quân Mai được Tần phu nhân đón về Mai phủ, phụ thân tức giận đến mức đánh chửi hắn một trận rồi nhốt trong nhà, ép hắn đọc sách chuẩn bị đi thi, cho tới đêm nay mới thoát ra được. Mấy ngày qua hắn không có lòng dạ nào học bài, trong lòng chỉ toàn nhớ thương tiểu quan nọ. Uông Chí đôi lần sai người truyền tin cho y, ban đầu còn có thư trả lời, bày tỏ nỗi lòng, sau đó thư hồi âm càng ngày càng ít, cuối cùng bặt vô âm tín. Uông Chí lòng nóng như lửa đốt, dùng đủ mọi cách tìm bao nhiêu người đi hỏi thăm, mới biết tiểu quan kia có người mới, là một công tử có tiền.
Uông Chí tức giận công tâm, nửa đêm trèo tường trốn ra ngoài.
Vội vội vàng vàng chạy tới kỹ viện, cả con phố đèn đuốc sáng trưng, oanh ca yến hót, vương tôn công tử y phục đẹp đẽ quý giá, thương nhân hào phú nối liền không dứt, đúng là thời điểm náo nhiệt nhất.
Tú bà trang điểm rõ đậm, ánh mắt ti hí cơ hồ muốn nứt ra một khe. Bà ta lăn lộn trong cái nghề này đã hơn hai chục năm, trải qua muôn ngàn thử thách, học được cách nhẫn nhịn. Bà ta lắc lư thân hình lả lướt tiễn một vị khách ra cửa, vừa trông thấy Uông Chí, chân thành nghênh đón, cười nói: "Uông công tử đến đấy à, mời vào trong." Vừa mời vào vừa ân cần hỏi: "Uông công tử đã lâu không tới chiếu cố chúng ta, chẳng lẽ quên chúng ta rồi sao? Đúng là không có lương tâm. Chẳng hay hôm nay muốn gọi tiểu quan nào?"
Uông Chí túm lấy cổ áo của bà ta, tức giận ngút trời hỏi: "Ngươi ít giả vờ! Tiểu Như đâu?"
Mấy chuyện gần đây của Uông Chí cả kinh thành ai cũng biết, tú bà đương nhiên cũng vậy. Uông Chí định trộm của hồi môn của Quân Mai thế nào, Quân Mai đánh hắn ra làm sao, hai người lao vào nhau gây hấn kiểu gì, đều sớm trở thành chuyện cười thường ngày trong kỹ viện.
Nhưng Uông Chí là công tử Ngự Sử đại phu, mặc dù một cắc tiền cũng không có, tú bn vẫn không thể đắc tội hắn, bề ngoài vẫn phải tỏ ra chu đáo. Vì thế bà ta cười nói: "Uông công tử sao lại nói như vậy, ta nào có giả vờ? Vừa thấy công tử đến đây, chẳng phải đang định chạy đi thông báo cho Tiểu Như đó sao." Rồi ra vẻ khó xử: "Có điều hiện tại Tiểu Như đã đứng đầu bảng, đang cùng thế tử của Tứ Vương gia nói chuyện, sợ là không dễ gác lại. Chi bằng công tử kêu một tiểu quan khác? Bảo đảm công phu cũng không kém hơn Tiểu Như là bao."
Uông Chí sợ nhất là nghe thấy điều này, hắn đau lòng khó nhịn, hốc mắt nhất thời nóng lên: "Quả nhiên kỹ gia vô tình! Ta vì y trả giá rất nhiều, y chưa đến một tháng liền di tình biệt luyến, ta muốn đích thân hỏi y!"
Thề non hẹn biển đâu rồi? Chẳng phải lúc nằm trong ngực hắn luôn mồm nói không phải hắn thì không gả?
Tú bà thầm cười lạnh, ngoài mặt thì tỏ ra bất đắc dĩ: "Công tử đừng trách Tiểu Như, y là tiểu quan, đời này đều phải dựa vào thanh xuân để kiếm cơm. Nhà công tử lại không đồng ý, không thể chuộc thân cho y, cũng không có tiền đưa cho y. Công tử bảo Tiểu Như biết làm thế nào bây giờ? Y cũng là hết cách nha."
Uông Chí nuốt nước miếng, hổn hển xông lên lầu hai, đi thẳng đến phòng tiểu quan.
Trước thang lầu có mấy gã tiểu tư đứng canh, vốn đang nói chuyện phiếm uống rượu, vừa thấy hắn hùng hổ xông lên, lập tức đứng dậy, đẩy ngã hắn. Một tên tiểu tư đẩy mạnh vào ngực hắn, hung hăng nói: "Ngươi là ai? Thế tử của Tứ Vương gia còn đang ở trên lầu, nào cho phép ngươi tới quấy rầy, mau mau cút đi!"
Uông Chí bị đẩy một cái lảo đảo, nhất thời giận dữ: "Một kẻ nô tài mà cũng dám đánh ta, làm càn! Mau cút cho ta!" Hắn nhìn lên trên lầu, đau lòng khó nén kêu lớn: "Tiểu Như! Ngươi mau ra đây cho ta! Tiểu – ""
Đám tiểu tư vừa thấy hắn la lối, ba chân bốn cẳng đẩy hắn xuống. Tú bà vội vàng bước đến khuyên can: "Sao lại thế này? Đây chính là công tử của Ngự Sử đại phu! Hiểu lầm hiểu lầm, đừng đánh! Đừng đánh nữa!"
Đám tiểu tư đá hắn ngã xuống đang định động thủ, vừa nghe đó là một thế gia công tử, cho một đấm rồi ngừng lại. Bọn họ ỷ mình có quyền thế, cũng không giải thích, hùng hùng hổ hồ trở lại thang lầu ngồi trông. Tú bà vội vàng kéo Uông Chí dậy: "Tiểu Như được thế tử Tứ Vương gia bao, công tử vẫn nên chọn tiểu quan khác chẳng phải tốt hơn à? Phí phiếc gì đó đều tính trên người chúng ta."
Xung quanh đã có không ít người vây lại xem náo nhiệt. Một thế gia công tử quen biết Uông Chí, cười trêu ghẹo nói: "Uông huynh trước đó vài ngày đánh đại lão bà, giờ lại tới đây đánh tiểu lão bà, thật đúng là có tinh thần."
Mọi người cười vang.
Uông Chí chưa từng bị người ta nhục nhã như thế, bi phẫn không chịu nổi, xoay người đi ra ngoài.
Tác giả :
Cổ Ngọc Văn Hương