Phu Nhân Ngươi Hảo Bình Tĩnh!
Chương 39: Xin thế tử hay chuyên tâm đánh giặc
D
ương Uẩn từ lúc có được bằng chứng mới, liên tiếp vài ngày sau đều ở Đại Lý Tự và Hình bộ lật xem hồ sơ của mấy năm về trước. Mạc Khánh Văn cái tên này thật sự rất lạ, ai cũng không nhớ ra vị ấy, cuối cùng, Dương đại nhân ra lệnh cho Hình bộ và Đại Lý Tự, kêu mọi ngừng ngừng công việc đang làm, tập trung toàn lực tra tìm thân phận của Mạc Khánh Văn.
Thập Tam cũng gia nhập đội ngũ tra hồ sơ, mỗi ngày đều cắm đầu trong Đại Lý Tự, không dám có khắc nào chậm trễ. Thập Tam hơi có ấn tượng với Mạc Khánh Văn, nghĩ thầm, chưa biết chừng mình đã từng đọc qua vụ án này rồi. Vì thế y chuyên chú lật xem các bản án cũ, so với người khác còn nhanh hơn. Hôm ấy, khi y đang xem một vụ án xét nhà của vài năm trước, từ trong một chồng hồ sơ tìm thấy cái tên Mạc Khánh Văn.
Mạc Khánh Văn chỉ là tiểu nhân vật, nhưng lại liên quan đến một đại án năm xưa.
Đương kim Hoàng đế Nham Tiêu không phải con trai trưởng, vốn được phong làm Liêu Vương, Thái Tử bấy giờ tên là Nham Cảnh. Khi Nham Cảnh hai mươi ba tuổi, bị tố giác mưu phản. Lúc ấy các thuộc hạ của Thái tử trăm miệng một lời, trung thành hộ chủ, nhưng có một thân tín tên là Thôi Ân đột nhiên làm phản, ra mặt làm chứng Thái Tử mưu phản. Mưu phản là tội ác tày trời, Thái Tử bị nhốt vào thiên lao chờ xử lý, vài ngày sau lại bị phát hiện chết trong ngục. Chúng thuộc hạ đều bị tử hình, không ai còn sống, trong lúc hỗn loạn không biết kết cuộc của Thôi Ân ra sao.
Chuyện đã qua từ lâu, chẳng ai biết năm đó phế Thái tử mưu phản là thật hay giả, nó trở thành một nghi án xưa cũ. Liêu Vương được lập làm tân Thế tử, vụ án phế Thái tử mưu nghịch không giải quyết được gì.
Mười năm sau, sau ngày thứ mười Liêu Vương đăng cơ, trên thành lâu của kinh thành đột nhiên treo một cỗ thi thể, vết máu loang lổ, bị tra tấn đến mức không còn ra hình người. Cẩn thận quan sát, thế nhưng phát hiện ra cái xác này chính là Thôi Ân-kẻ đã bán đứng phế Thái tử.
Hoàng đế giận dữ, hạ lệnh cho người truy tra hung thủ. Tra xét hơn một năm ròng mà chẳng hề tiến triển, Hoàng đế càng thêm nghi ngờ, bắt đầu giận chó đánh mèo. Trong triều ai mà phạm lỗi dù chỉ rất nhỏ cũng bị bãi chức, lòng người hoảng hốt không thôi.
Năm ấy sau khi Nham Cảnh chết, gia tộc Mạc thị của Thái tử phi đương nhiên bị ảnh hưởng, chưa gượng dậy nổi, chức quan cũng càng ngày càng nhỏ. Vốn đã vô quyền vô thế, cố tình sao một con cháu Mạc thị không biết trời cao đất rộng, đắc tội Tấn Vương. Tấn Vương lòng dạ hẹp hòi, cáo trạng với Hoàng đế, rằng gia tộc Mạc thị vẫn mang lòng oán hận với phế Thái tử, chưa biết chừng Thôi Ân là do bọn họ giết. Hoàng đế vốn tâm trạng không được tốt, sao chịu nổi khiêu khích. Căn cứ theo nguyên tắc thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, không thể buông tha, Hoàng đế tàn nhẫn, diệt gia tộc Mạc thị.
Mạc Khánh Văn trong miệng Dương Uẩn, chính là đứa con nhỏ nhất của Mạc gia.
Nếu đã biết được thân phận của Mạc Khánh Văn, vậy những gì tiếp theo càng dễ đoán.
Nội dung trong mấy bức thư kia, chỉ sợ cũng là ám chỉ thân phận thật sự của Vương Hoán chính là Mạc Khánh Văn, mai danh ẩn tích đến bên cạnh Tấn Vương, đợi thời cơ báo thù.
Thập Tam nghĩ thầm: mấy phong thư này nếu là do Diệp Bùi Thanh vu oan hãm hại, như vậy chiêu này so với mình cao tay hơn.
Vụ án của Vương Bân, chẳng qua là chút cừu hận giữa hắn và Tấn Vương. Đối với Hoàng đế mà nói, mạng của một thư đồng chẳng tính là gì, hắn sẽ không để vào mắt. Bởi vậy, mặc dù Vương Hoán có động cơ giết người, Dương Uẩn không nhất định sẽ tin, Hoàng đế cũng bảo hắn tiếp tục điều tra.
Nhưng là Mạc Khánh Văn thì không giống. Hoàng đế phẫn nộ với cái chết của Thôi Ân như vậy, chứng tỏ hắn chột dạ với vụ án của phế Thái tử. Cho dù thế nào, án mưu nghịch của phế Thái tử và án của gia tộc Mạc thị là vết nhơ của Hoàng đế, ghét nhất là bị người ta nhắc tới. Hiện giờ thân phận thật của Vương Hoán là Mạc Khánh Văn, đúng lúc đâm đúng vào chỗ đau của Hoàng đế. Bởi vậy, mặc dù Dương Uẩn không quá tin vào tính xác thực của mấy phong thư này, Hoàng đế cũng không để hắn tiếp tục điều tra nữa.
Nhưng Mạc Khánh Văn này chỉ xuất hiện vài lần trong gia phả của Mạc thị, Dương Uẩn tra xét cũng không tra được là ai. Thập Tam tin vào năng lực của Dương đại nhân, vừa không ám chỉ, cũng không nhiều chuyện, chỉ im lặng ở Đại Lý Tự xem hồ sơ giết thời gian.
Cuối cùng, hôm nay một tiểu quan viên hưng phấn ngẩng đầu lên từ trong đống hồ sơ: "Tìm được rồi! Tìm được rồi! Mạc Khánh Văn là con cháu bên ngoại Thái tử phi của tiền Thái tử, hậu duệ của gia tộc Mạc thị!"
Đây thật sự không phải tin tức tốt, Dương Uẩn nghe xong có hơi kinh ngạc, chẳng hề tươi cười, ngược lại kêu tiểu quan viên chớ có nhiều lời. Tiểu quan viên nghĩ thầm: chẳng phải hắn lập công sao, thế nào mà mặt Dương đại nhân lại nhăn nhó thành cái dạng này. Dương Uẩn nhíu mày, cái mũi và cặp mắt dúm vào cùng một chỗ, rốt cuộc dậm chân, tiến cung báo cáo với Hoàng đế.
Không biết Dương Uẩn và Hoàng đế đã nói những gì, vụ án của Tấn Vương như Thập Tam sở liệu, cứ thế chấm dứt.
Vụ án kết thúc, ai nấy đều thoải mái rất nhiều, ngay cả bầu trời cũng cảm thấy sáng sủa hơn so với ngày thường. Dương Uẩn vì muốn cảm ơn sự vất vả của mọi người mấy ngày vừa qua, cười tủm tỉm mời mọi người cùng đi uống rượu. Mọi người nghĩ Dương đại nhân nhiều tiền, tuyệt đối không thể tiết kiệm thay hắn, vì thế ai nấy tận hứng, uống đến mức say mèm mới ra về.
......
Vừa qua Tết, từ chỗ Diệp Bùi Thanh liền truyền đến tin tức không tốt. Thái tử cùng tướng quân không đủ kinh nghiệm, trúng quỷ kế của quân địch, bị thua trận, tổn thất mấy nghìn người.
Hoàng đế đương nhiên không vui, ở trên triều sắc mặt có chút khó coi. Lão thái thái lo lắng rớt nước mắt, Mục quốc công cũng không ngủ ngon được, cả đêm ngồi viết thư cho Diệp Bùi Thanh, thương nghị kế sách chế địch.
Tiểu binh truyền tin lúc gần đi cầu kiến Thập Tam, nhưng cứ đứng yên không nói lời nào.
Thập Tam hỏi: "Tướng quân thân thể vẫn tốt?"
"Quân địch giả dối đa đoan, Tướng quân và Thái tử mỗi ngày đều thảo luận quân tình đến tận đêm khuya, ngủ rất ít."
Thập Tam gật gật đầu, lại hỏi: "Tướng quân còn phân phó ngươi cái gì?" Diệp Bùi Thanh đều viết thư cho lão thái thái, Mục quốc công, Quận Chi, riêng Thập Tam lại không có, hình như có chỗ nào đó không thích hợp.
Tiểu binh nói: "Tướng quân phân phó ta hỏi Mai Bình sự, có gì muốn nói hay không."
Vì thế Thập Tam viết một phong thư: "Trời đông giá rét, bảo trọng thân thể. Vụ án của Tấn Vương đã xong, hung thủ Vương Hoán là Mạc Khánh Văn – hậu duệ của gia tộc Mạc thị, có thâm cừu đại hận với Tấn Vương."
Hơn hai mươi ngày sau tiểu binh trở lại, như cũ đứng yên trước mặt Thập Tam, cái gì cũng không nói.
Thập Tam không hiểu được ý đồ của Diệp Bùi Thanh, hỏi: "Lần này tướng quân phân phó cái gì?"
Tiểu binh mặt không đổi sắc nói: "Tướng quân phân phó ta hỏi Mai Bình sự, có lời gì muốn nói. Thư lần trước quá ngắn."
Vì thế Thập Tam lưu loát viết một bức thư dài gần mười trang giấy, cuối cùng kết lại: "Tình hình cụ thể và chi tiết vụ án của Tấn Vương chính là như thế. Thế tử nếu cảm thấy như cũ không rõ ràng, có thể truyền tin về. Thời tiết rét lạnh, nhớ mặc thêm nhiều áo."
Hơn hai mươi ngày sau tiểu binh lại trở về, mang theo một bức thư của Diệp Bùi Thanh.
"Cả bức thư chỉ có câu cuối là tạm chấp nhận được. Quá mức lấy lệ, phải chịu tội gì?"
Thế này thì còn kéo dài đến bao giờ.
Vì thế Thập Tam trở về viết một bức thư cực kỳ ngắn gọn: "Xin thế tử chuyên tâm đánh giặc, có chuyện gì về rồi nói."
Từ đó Diệp Bùi Thanh không còn tin tức gì nữa.
Vụ án của Tấn Vương chấm dứt, nam nữ già trẻ trong vương phủ bị bán đi không ít. Vì thế Thập Tam nói với Tần phu nhân, bảo bà ta hỗ trợ mua Quý thị ra, an trí đến sống cùng hai người con. Tần phu nhân không hiểu tại sao Diệp Bùi Thanh và Mai Úc lại chiếu cố đến goá phụ của Tùng Hoài Linh đến vậy, vừa cho nhà, vừa cho bạc, cực kỳ hào phóng, nhưng không lộ diện, cái danh người tốt đều đổ lên người Tần phu nhân bà. Bà chung quy vẫn cảm thấy việc này có phần mạo hiểm, bản thân qua lại với người nhà của phạm quan như vậy, chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ bị vu oan. Nhưng mấy hôm nay bà ta thực sự không dễ chịu, chưa biết lúc nào phải cầu đến Thập Tam, trước mắt việc này không an bài cho tốt, tương lai lấy cái gì cầu xin người ta? Bèn vội vàng sắp xếp đâu ra đấy.
Vốn sau khi Quân Mai từ đại lao trở về Uông phủ, bề ngoài hoà hảo với Uông Chí một thời gian. Hai người tương kính như tân, thoạt nhìn cảm tình cũng coi như tốt. Có điều Uông Chí bản chất lại đê tiện. Khi đào kép kia còn sống, hắn chán ghét cái chân tàn tật của y. Nhưng sau khi y chết, Uông Chí từ từ nhớ lại muôn vàn chỗ tốt của đào kép nọ, rồi oán hận Quân Mai đánh y thành tàn phế. Ban đêm thì nhớ tới cảnh hai người ôn nhu triền miên, Uông Chí phiền muộn ứ đọng trong lòng, không cách nào quên đi được. Ngày đó hắn cùng bằng hữu đi uống rượu, tâm tình buồn bực liền gọi mấy tiểu quan đến góp vui, một tiểu quan trong số đó dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, dáng vẻ lại có vài phần tương tự với đào kép kia. Uông Chí thất thần, màn đêm buông xuống liền ở lại trong phòng tiểu quan, không về nhà.
Đào kép kia tuy từng phụng dưỡng Hoàng đế, không còn nguyên vẹn, nhưng dù sao cũng có vài phần chân tình với Uông Chí. Nhưng tiểu quan này đã qua tay vô số người, biết Uông Chí coi y như thế thân, sao có tình cảm với Uông Chí cho được? Chỉ coi hắn như một công tử nhiều tiền mà thôi. Y giả vờ yêu kiều, dần dần moi được thân phận của đào kép từ miệng Uông Chí, bắt chước cách ăn mặc, động tác, ngữ điệu nói chuyện của đào kép, trên giường dưới giường ôn nhu hầu hạ, thế mà lại giống đến năm sáu phần, Uông Chí mất hồn mất vía, cứ như bị ma nhập, không tiếc tiêu tiền cho tiểu quan, quên cả đường về nhà.
Uông Chí dù sao cũng là cử nhân, còn chưa tiến vào con đường làm quan. Trong nhà dù có bạc, cũng không đến lượt hắn định đoạt. Bạc có thể xuất ra càng ngày càng ít, Uông Chí lại không thể mở miệng đòi tiền, sắc mặt của tú bà cũng không dễ nhìn như lúc trước nữa.
Hôm nay tú bà làm trò ở trước mặt Uông Chí đánh tiểu quan: "Tốn không ít bạc cho ngươi, dưỡng ngươi một thân trắng trắng nộn nộn, há để ngươi hầu ngủ không người ta? Nuôi con mèo nó còn biết bắt chuột, ngươi ngoại trừ ăn còn có thể làm gì?"
Tiểu quan khóc đến lê hoa đái vũ, thút thít trong ngực Uông Chí. Uông Chí tức giận nói: "Không phải là muốn bạc thôi sao? Ta có, sớm muộn gì cũng chuộc y ra. Ngươi ít khi dễ y!" Rồi dỗ dành tiểu quan, quay về phủ.
Nhưng Uông Chí thành thật không dám nói với người nhà cần tiền, trái lo phải nghĩ không có cách nào, bèn đánh chủ ý lên của hồi môn của Quân Mai.
Của hồi môn của Quân Mai được khoá rất chắc chắc, Uông Chí định nhân lúc nàng ngủ trộm chìa khoá của nàng, ai ngờ lại bị Quân Mai túm được. Vì thế sự tình càng không thể vãn hồi, Quân Mai tựa như phát điên loạn cắn Uông Chí, Uông Chí đau đớn không chịu được, tát Quân Mai một cái, huyên náo đến mức cả phủ đều biết.
Bọn họ chẳng thể chịu đựng nhau nữa, Tần phu nhân và Vương lão thái thái tìm biết bao người nói vun vào cũng uổng công, Uông Chí quyết tâm muốn thú tiểu quan qua cửa, Quân Mai sống chết không cho "thứ đê tiện kia" vào phủ, còn nói muốn liều mạng với Uông Chí.
Tần phu nhân không còn cách nào khác, đành phải tạm thời đón Quân Mai về nhà.
ương Uẩn từ lúc có được bằng chứng mới, liên tiếp vài ngày sau đều ở Đại Lý Tự và Hình bộ lật xem hồ sơ của mấy năm về trước. Mạc Khánh Văn cái tên này thật sự rất lạ, ai cũng không nhớ ra vị ấy, cuối cùng, Dương đại nhân ra lệnh cho Hình bộ và Đại Lý Tự, kêu mọi ngừng ngừng công việc đang làm, tập trung toàn lực tra tìm thân phận của Mạc Khánh Văn.
Thập Tam cũng gia nhập đội ngũ tra hồ sơ, mỗi ngày đều cắm đầu trong Đại Lý Tự, không dám có khắc nào chậm trễ. Thập Tam hơi có ấn tượng với Mạc Khánh Văn, nghĩ thầm, chưa biết chừng mình đã từng đọc qua vụ án này rồi. Vì thế y chuyên chú lật xem các bản án cũ, so với người khác còn nhanh hơn. Hôm ấy, khi y đang xem một vụ án xét nhà của vài năm trước, từ trong một chồng hồ sơ tìm thấy cái tên Mạc Khánh Văn.
Mạc Khánh Văn chỉ là tiểu nhân vật, nhưng lại liên quan đến một đại án năm xưa.
Đương kim Hoàng đế Nham Tiêu không phải con trai trưởng, vốn được phong làm Liêu Vương, Thái Tử bấy giờ tên là Nham Cảnh. Khi Nham Cảnh hai mươi ba tuổi, bị tố giác mưu phản. Lúc ấy các thuộc hạ của Thái tử trăm miệng một lời, trung thành hộ chủ, nhưng có một thân tín tên là Thôi Ân đột nhiên làm phản, ra mặt làm chứng Thái Tử mưu phản. Mưu phản là tội ác tày trời, Thái Tử bị nhốt vào thiên lao chờ xử lý, vài ngày sau lại bị phát hiện chết trong ngục. Chúng thuộc hạ đều bị tử hình, không ai còn sống, trong lúc hỗn loạn không biết kết cuộc của Thôi Ân ra sao.
Chuyện đã qua từ lâu, chẳng ai biết năm đó phế Thái tử mưu phản là thật hay giả, nó trở thành một nghi án xưa cũ. Liêu Vương được lập làm tân Thế tử, vụ án phế Thái tử mưu nghịch không giải quyết được gì.
Mười năm sau, sau ngày thứ mười Liêu Vương đăng cơ, trên thành lâu của kinh thành đột nhiên treo một cỗ thi thể, vết máu loang lổ, bị tra tấn đến mức không còn ra hình người. Cẩn thận quan sát, thế nhưng phát hiện ra cái xác này chính là Thôi Ân-kẻ đã bán đứng phế Thái tử.
Hoàng đế giận dữ, hạ lệnh cho người truy tra hung thủ. Tra xét hơn một năm ròng mà chẳng hề tiến triển, Hoàng đế càng thêm nghi ngờ, bắt đầu giận chó đánh mèo. Trong triều ai mà phạm lỗi dù chỉ rất nhỏ cũng bị bãi chức, lòng người hoảng hốt không thôi.
Năm ấy sau khi Nham Cảnh chết, gia tộc Mạc thị của Thái tử phi đương nhiên bị ảnh hưởng, chưa gượng dậy nổi, chức quan cũng càng ngày càng nhỏ. Vốn đã vô quyền vô thế, cố tình sao một con cháu Mạc thị không biết trời cao đất rộng, đắc tội Tấn Vương. Tấn Vương lòng dạ hẹp hòi, cáo trạng với Hoàng đế, rằng gia tộc Mạc thị vẫn mang lòng oán hận với phế Thái tử, chưa biết chừng Thôi Ân là do bọn họ giết. Hoàng đế vốn tâm trạng không được tốt, sao chịu nổi khiêu khích. Căn cứ theo nguyên tắc thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, không thể buông tha, Hoàng đế tàn nhẫn, diệt gia tộc Mạc thị.
Mạc Khánh Văn trong miệng Dương Uẩn, chính là đứa con nhỏ nhất của Mạc gia.
Nếu đã biết được thân phận của Mạc Khánh Văn, vậy những gì tiếp theo càng dễ đoán.
Nội dung trong mấy bức thư kia, chỉ sợ cũng là ám chỉ thân phận thật sự của Vương Hoán chính là Mạc Khánh Văn, mai danh ẩn tích đến bên cạnh Tấn Vương, đợi thời cơ báo thù.
Thập Tam nghĩ thầm: mấy phong thư này nếu là do Diệp Bùi Thanh vu oan hãm hại, như vậy chiêu này so với mình cao tay hơn.
Vụ án của Vương Bân, chẳng qua là chút cừu hận giữa hắn và Tấn Vương. Đối với Hoàng đế mà nói, mạng của một thư đồng chẳng tính là gì, hắn sẽ không để vào mắt. Bởi vậy, mặc dù Vương Hoán có động cơ giết người, Dương Uẩn không nhất định sẽ tin, Hoàng đế cũng bảo hắn tiếp tục điều tra.
Nhưng là Mạc Khánh Văn thì không giống. Hoàng đế phẫn nộ với cái chết của Thôi Ân như vậy, chứng tỏ hắn chột dạ với vụ án của phế Thái tử. Cho dù thế nào, án mưu nghịch của phế Thái tử và án của gia tộc Mạc thị là vết nhơ của Hoàng đế, ghét nhất là bị người ta nhắc tới. Hiện giờ thân phận thật của Vương Hoán là Mạc Khánh Văn, đúng lúc đâm đúng vào chỗ đau của Hoàng đế. Bởi vậy, mặc dù Dương Uẩn không quá tin vào tính xác thực của mấy phong thư này, Hoàng đế cũng không để hắn tiếp tục điều tra nữa.
Nhưng Mạc Khánh Văn này chỉ xuất hiện vài lần trong gia phả của Mạc thị, Dương Uẩn tra xét cũng không tra được là ai. Thập Tam tin vào năng lực của Dương đại nhân, vừa không ám chỉ, cũng không nhiều chuyện, chỉ im lặng ở Đại Lý Tự xem hồ sơ giết thời gian.
Cuối cùng, hôm nay một tiểu quan viên hưng phấn ngẩng đầu lên từ trong đống hồ sơ: "Tìm được rồi! Tìm được rồi! Mạc Khánh Văn là con cháu bên ngoại Thái tử phi của tiền Thái tử, hậu duệ của gia tộc Mạc thị!"
Đây thật sự không phải tin tức tốt, Dương Uẩn nghe xong có hơi kinh ngạc, chẳng hề tươi cười, ngược lại kêu tiểu quan viên chớ có nhiều lời. Tiểu quan viên nghĩ thầm: chẳng phải hắn lập công sao, thế nào mà mặt Dương đại nhân lại nhăn nhó thành cái dạng này. Dương Uẩn nhíu mày, cái mũi và cặp mắt dúm vào cùng một chỗ, rốt cuộc dậm chân, tiến cung báo cáo với Hoàng đế.
Không biết Dương Uẩn và Hoàng đế đã nói những gì, vụ án của Tấn Vương như Thập Tam sở liệu, cứ thế chấm dứt.
Vụ án kết thúc, ai nấy đều thoải mái rất nhiều, ngay cả bầu trời cũng cảm thấy sáng sủa hơn so với ngày thường. Dương Uẩn vì muốn cảm ơn sự vất vả của mọi người mấy ngày vừa qua, cười tủm tỉm mời mọi người cùng đi uống rượu. Mọi người nghĩ Dương đại nhân nhiều tiền, tuyệt đối không thể tiết kiệm thay hắn, vì thế ai nấy tận hứng, uống đến mức say mèm mới ra về.
......
Vừa qua Tết, từ chỗ Diệp Bùi Thanh liền truyền đến tin tức không tốt. Thái tử cùng tướng quân không đủ kinh nghiệm, trúng quỷ kế của quân địch, bị thua trận, tổn thất mấy nghìn người.
Hoàng đế đương nhiên không vui, ở trên triều sắc mặt có chút khó coi. Lão thái thái lo lắng rớt nước mắt, Mục quốc công cũng không ngủ ngon được, cả đêm ngồi viết thư cho Diệp Bùi Thanh, thương nghị kế sách chế địch.
Tiểu binh truyền tin lúc gần đi cầu kiến Thập Tam, nhưng cứ đứng yên không nói lời nào.
Thập Tam hỏi: "Tướng quân thân thể vẫn tốt?"
"Quân địch giả dối đa đoan, Tướng quân và Thái tử mỗi ngày đều thảo luận quân tình đến tận đêm khuya, ngủ rất ít."
Thập Tam gật gật đầu, lại hỏi: "Tướng quân còn phân phó ngươi cái gì?" Diệp Bùi Thanh đều viết thư cho lão thái thái, Mục quốc công, Quận Chi, riêng Thập Tam lại không có, hình như có chỗ nào đó không thích hợp.
Tiểu binh nói: "Tướng quân phân phó ta hỏi Mai Bình sự, có gì muốn nói hay không."
Vì thế Thập Tam viết một phong thư: "Trời đông giá rét, bảo trọng thân thể. Vụ án của Tấn Vương đã xong, hung thủ Vương Hoán là Mạc Khánh Văn – hậu duệ của gia tộc Mạc thị, có thâm cừu đại hận với Tấn Vương."
Hơn hai mươi ngày sau tiểu binh trở lại, như cũ đứng yên trước mặt Thập Tam, cái gì cũng không nói.
Thập Tam không hiểu được ý đồ của Diệp Bùi Thanh, hỏi: "Lần này tướng quân phân phó cái gì?"
Tiểu binh mặt không đổi sắc nói: "Tướng quân phân phó ta hỏi Mai Bình sự, có lời gì muốn nói. Thư lần trước quá ngắn."
Vì thế Thập Tam lưu loát viết một bức thư dài gần mười trang giấy, cuối cùng kết lại: "Tình hình cụ thể và chi tiết vụ án của Tấn Vương chính là như thế. Thế tử nếu cảm thấy như cũ không rõ ràng, có thể truyền tin về. Thời tiết rét lạnh, nhớ mặc thêm nhiều áo."
Hơn hai mươi ngày sau tiểu binh lại trở về, mang theo một bức thư của Diệp Bùi Thanh.
"Cả bức thư chỉ có câu cuối là tạm chấp nhận được. Quá mức lấy lệ, phải chịu tội gì?"
Thế này thì còn kéo dài đến bao giờ.
Vì thế Thập Tam trở về viết một bức thư cực kỳ ngắn gọn: "Xin thế tử chuyên tâm đánh giặc, có chuyện gì về rồi nói."
Từ đó Diệp Bùi Thanh không còn tin tức gì nữa.
Vụ án của Tấn Vương chấm dứt, nam nữ già trẻ trong vương phủ bị bán đi không ít. Vì thế Thập Tam nói với Tần phu nhân, bảo bà ta hỗ trợ mua Quý thị ra, an trí đến sống cùng hai người con. Tần phu nhân không hiểu tại sao Diệp Bùi Thanh và Mai Úc lại chiếu cố đến goá phụ của Tùng Hoài Linh đến vậy, vừa cho nhà, vừa cho bạc, cực kỳ hào phóng, nhưng không lộ diện, cái danh người tốt đều đổ lên người Tần phu nhân bà. Bà chung quy vẫn cảm thấy việc này có phần mạo hiểm, bản thân qua lại với người nhà của phạm quan như vậy, chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ bị vu oan. Nhưng mấy hôm nay bà ta thực sự không dễ chịu, chưa biết lúc nào phải cầu đến Thập Tam, trước mắt việc này không an bài cho tốt, tương lai lấy cái gì cầu xin người ta? Bèn vội vàng sắp xếp đâu ra đấy.
Vốn sau khi Quân Mai từ đại lao trở về Uông phủ, bề ngoài hoà hảo với Uông Chí một thời gian. Hai người tương kính như tân, thoạt nhìn cảm tình cũng coi như tốt. Có điều Uông Chí bản chất lại đê tiện. Khi đào kép kia còn sống, hắn chán ghét cái chân tàn tật của y. Nhưng sau khi y chết, Uông Chí từ từ nhớ lại muôn vàn chỗ tốt của đào kép nọ, rồi oán hận Quân Mai đánh y thành tàn phế. Ban đêm thì nhớ tới cảnh hai người ôn nhu triền miên, Uông Chí phiền muộn ứ đọng trong lòng, không cách nào quên đi được. Ngày đó hắn cùng bằng hữu đi uống rượu, tâm tình buồn bực liền gọi mấy tiểu quan đến góp vui, một tiểu quan trong số đó dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, dáng vẻ lại có vài phần tương tự với đào kép kia. Uông Chí thất thần, màn đêm buông xuống liền ở lại trong phòng tiểu quan, không về nhà.
Đào kép kia tuy từng phụng dưỡng Hoàng đế, không còn nguyên vẹn, nhưng dù sao cũng có vài phần chân tình với Uông Chí. Nhưng tiểu quan này đã qua tay vô số người, biết Uông Chí coi y như thế thân, sao có tình cảm với Uông Chí cho được? Chỉ coi hắn như một công tử nhiều tiền mà thôi. Y giả vờ yêu kiều, dần dần moi được thân phận của đào kép từ miệng Uông Chí, bắt chước cách ăn mặc, động tác, ngữ điệu nói chuyện của đào kép, trên giường dưới giường ôn nhu hầu hạ, thế mà lại giống đến năm sáu phần, Uông Chí mất hồn mất vía, cứ như bị ma nhập, không tiếc tiêu tiền cho tiểu quan, quên cả đường về nhà.
Uông Chí dù sao cũng là cử nhân, còn chưa tiến vào con đường làm quan. Trong nhà dù có bạc, cũng không đến lượt hắn định đoạt. Bạc có thể xuất ra càng ngày càng ít, Uông Chí lại không thể mở miệng đòi tiền, sắc mặt của tú bà cũng không dễ nhìn như lúc trước nữa.
Hôm nay tú bà làm trò ở trước mặt Uông Chí đánh tiểu quan: "Tốn không ít bạc cho ngươi, dưỡng ngươi một thân trắng trắng nộn nộn, há để ngươi hầu ngủ không người ta? Nuôi con mèo nó còn biết bắt chuột, ngươi ngoại trừ ăn còn có thể làm gì?"
Tiểu quan khóc đến lê hoa đái vũ, thút thít trong ngực Uông Chí. Uông Chí tức giận nói: "Không phải là muốn bạc thôi sao? Ta có, sớm muộn gì cũng chuộc y ra. Ngươi ít khi dễ y!" Rồi dỗ dành tiểu quan, quay về phủ.
Nhưng Uông Chí thành thật không dám nói với người nhà cần tiền, trái lo phải nghĩ không có cách nào, bèn đánh chủ ý lên của hồi môn của Quân Mai.
Của hồi môn của Quân Mai được khoá rất chắc chắc, Uông Chí định nhân lúc nàng ngủ trộm chìa khoá của nàng, ai ngờ lại bị Quân Mai túm được. Vì thế sự tình càng không thể vãn hồi, Quân Mai tựa như phát điên loạn cắn Uông Chí, Uông Chí đau đớn không chịu được, tát Quân Mai một cái, huyên náo đến mức cả phủ đều biết.
Bọn họ chẳng thể chịu đựng nhau nữa, Tần phu nhân và Vương lão thái thái tìm biết bao người nói vun vào cũng uổng công, Uông Chí quyết tâm muốn thú tiểu quan qua cửa, Quân Mai sống chết không cho "thứ đê tiện kia" vào phủ, còn nói muốn liều mạng với Uông Chí.
Tần phu nhân không còn cách nào khác, đành phải tạm thời đón Quân Mai về nhà.
Tác giả :
Cổ Ngọc Văn Hương