Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi
Chương 72 Kiểm tra camera theo dõi, đừng so đo được không?
Editor: Đào Hi Hà
Beta: Rydie
Từ Diêu Quang vẫn luôn nhìn Tần Nhiễm.
Tay phải của Tần Nhiễm vẫn đang bị thương, dùng tay trái vẽ trên bảng không khó khăn, chỉ là vẽ có chút chậm và không được đẹp như dùng tay phải vẽ.
Nhưng mà như vậy cũng đã nhìn ra được, khả năng hội hoạ đủ để làm chấn kinh thầy trò ở hội trường bậc thang.
Tần Nhiễm đứng bên cạnh bảng đen, ngẫu nhiên vẽ hai nét rồi lại diễn thuyết tiếp. Lần diễn thuyết này, ba lớp phía trước đều có bản thảo vì nội dung rất nhiều, không có ai bỏ công sức đầu tư vào phương diện vẽ này.
Tần Nhiễm là người đầu tiên, ngẫu nhiên có vài từ tiếng Anh cũng là múa bút thành văn. Những buổi diễn thuyết như thế này thường rất tẻ nhạt, nhưng nay, lực chú ý của tất cả mọi người ở hội trường đều bị cô thu hút.
Chủ nhiệm giáo dục và các vị lãnh đạo lúc này mới thật sự phục Tần Nhiễm. Sau khi diễn thuyết xong còn đặt ra cho cô vài vấn đề, cô đều trả lời hết.
Các vị lãnh đạo không ngừng gật đầu khen tổ này chuẩn bị kỹ lương, lại quay sang chủ nhiệm giáo dục, cho đánh giá rằng học sinh trường trung học số một rất chăm chỉ.
"Khá lắm, khó cho em để đến giờ em còn vũng vàng như vậy," chủ nhiệm giáo dục không ngừng gật đầu khen ngợi. Ông ấy luôn luôn ít khi nói cười, lúc này nhìn Tần Nhiễm với ánh mắt của cha nhìn con gái "Em tên Tần Nhiễm đúng không, xuống gọi các bạn thành viên tổ em lên trả lời câu hỏi đi."
Tần Nhiễm xuống dưới, thấy đám người Lâm Tư Nhiên còn ngồi trên ghế nhìn chằm chằm mình đến ngây người.
Cô cười, cũng không đi vào ghế của mình mà chỉ dựa vào bên cạnh, "Lên trả lời câu hỏi."
Lúc này Lâm Tư Nhiên mới hồi thần, cầm notebook của mình lên khán đài.
Tổ của bọn họ được số điểm cuối cùng là 9.7 điểm. Nếu không phải do nhóm của Lâm Tư Nhiên cầm notebook lên trả lời câu hỏi, có thể điểm sẽ càng cao.
Sau khi nhận điểm, nhóm người Lâm Tư Nhiên dường như bay xuống.
Tần Nhiễm trở lại vị trí của mình, hơi dựa vào lưng ghế phía sau. Hầu như toàn bộ học sinh trong hội trường đều nhìn về phía cô, nhưng không có ai dám bắt chuyện.
Chỉ có mọi người trong lớp chín nhốn nháo với cô, kích động không thôi.
Chờ nhóm Lâm Tư Nhiên về chỗ ngồi, mọi người xung quanh lại nhỏ giọng nói chuyện cùng họ.
Các nhóm diễn thuyết sau đó đều không có gì nổi bật, không chỉ học sinh mà ngay cả giám khảo đều không coi trọng lắm.
Năm ba tổng cộng có mười bảy lớp tham gia diễn thuyết, những lớp diễn thuyết sau lớp của Tần Nhiễm đều bị ép điểm rất thấp. Mười ba lớp sau đó đều có điểm không quá 8.
Học sinh nữ ngồi bên cạnh Tần Ngữ vỗ ngực sợ hãi nói: "May là chúng ta diễn thuyết trước Tần Nhiễm, chứ không có lẽ 8 điểm đều không được".
Nói là may mắn cũng không hề quá chút nào.
Trường học có hai bảo vật, một là Từ Diêu Quang, mỗi năm đều chiếm hạng nhất, hai là Phan Minh nguyệt, ngàn năm giữ hạng hai.
Lớp của Tần Nhiễm có Từ Diêu Quang trấn giữ, còn lớp một Phan Minh Nguyệt không tham gia, cho nên tính từ nội dung bản thảo, dĩ nhiên là lớp chín sẽ hơn.
Hơn nữa, nói về người thuyết trình, Tần Ngữ kém hơn không chỉ một chút.
Cho nên, nếu thuyết trình sau Tần Nhiễm, có đạt được 8 điểm hay không còn chưa biết được.
Tần Ngữ trên mặt cười, nói chuyện cùng mọi người nhưng thật ra trong lòng cực kì không thoải mái, cô ta theo bản năng nhìn về phía Tần Nhiễm.
Từ Diêu Quang cũng hơi nghiêng đầu nhìn Tần Nhiễm, ánh mắt nhìn xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Tần Ngữ mím môi, càng bực bội hơn. Người bên cạnh lại còn đang nói về bản thảo của Tần Nhiễm, nụ cười của cô ta đều sắp không duy trì nổi.
**
"Hạng nhất, chúng ta được hạng nhất", phía bên này, một đám người vây quanh Tần Nhiễm nhìn trái nhìn phải, "Tần Nhiễm, chị Nhiễm, chị quá là trâu bò, nội dung bản thảo dài như vậy, sao chị nhớ được!?"
Sau khi đạt được hạng nhất, quay trở về lớp vẫn là tiết tự học.
Những người còn lại trong lớp đều vây lại đây.
Tần Nhiễm ngồi vào vị trí của mình, cười không chút để ý, mười phần khiêm tốn nói "Chỉ đọc qua là nhớ kỹ."
Kiều Thanh cười mắng cô "Trí nhớ cậu tốt như vậy, tại sao lại không chịu cố gắng học tập hả!"
Những người khác cũng đều sôi nổi nói đúng vậy, có người còn khen cô vẽ tranh đẹp.
Tần Nhiễm không để ý tới cậu ta.
Kiều Thanh nói xong liền nhớ đến chuyện chính, cười cười với Tần Nhiễm rồi đi lên đứng dựa vào bục giảng, cầm đồ lau bảng gõ lên bàn, "Yên lặng một chút".
Sau tiếng vang, mọi người đều yên lặng lại.
Ai đang vây quanh bàn của Tần Nhiễm đều trở lại chỗ ngồi, một chữ cũng không dám nói.
"Lâm Tư Nhiên nói, bản thảo diễn thuyết vẫn luôn ở trong phạm vi của lớp chín, tôi đi hỏi vài người đều nói không thấy người của lớp khác đến gần." Kiều Thanh cong khoé miệng nhưng không thấy ý cười, "Cho nên tôi nghi ngờ người đó trong lớp chúng ta, tham gia trong tổ thuyết trình, rốt cuộc là ai, ngay bây giờ đứng lên cho tôi."
Trong lớp không ai dám nói chuyện, thở mạnh cũng không dám.
Kiều Thanh gật gật đầu cười, "Được, đại khái là người đó đã quên, trong hội trường bậc thang và hành lang đều có camera theo dõi, tan học tôi sẽ đi phòng điều khiển."
Tiếng nói vừa dứt, mọi người trong lớp hai mặt nhìn nhau, sau đó lại nhỏ giọng thảo luận.
"Kiều Thanh đẹp thật nha!" Bạn cùng bàn của Ngô Nghiên nhỏ giọng nói, kiềm chế hưng phấn, vừa nói vừa siết tay, "Nhưng mà người lấy bản thảo diễn thuyết cũng thật là đáng giận, người này ghen ghét Tần Nhiễm như vậy, còn lấy bản thảo, thật là thiếu đạo đức. Nếu không phải Tần Nhiễm nhớ được, chẳng phải tiêu rồi sao?!"
Ngô Nghiên cười cười "Đúng đó."
Tay thì lại nhéo chặt, có chút lơ đãng.
Tan học buổi tối, Kiều Thanh không cầm bóng rổ cũng không đi sân bóng, nói với Từ Diêu Quang một câu, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
"Kiều Thanh chờ tôi với, tôi cũng đi nữa", một bạn nam trong nhóm diễn thuyết lúc trưa biết bọn họ đi xem theo dõi, "Tôi cũng muốn nhìn xem, trong lớp chúng ta rốt cuộc là ai không có tình đoàn kết như vậy!"
Sắc mặt Ngô Nghiên càng trắng.
Ánh mắt cô ta nhìn về phía Tần Nhiễm.
Tan học Tần Nhiễm luôn không thích về trước, thích chậm rì rì đi sau.
Có bạn đang thúc giục Ngô Nghiên.
Ngô Nghiên cọ tới cọ lui, đi phát đáp án bài tập tiếng Anh thu ngày hôm qua, giáo viên tiếng Anh đã sửa xong rồi, phát đến bàn Tần Nhiễm, bài của cô chỉ có 4 điểm.
Mắt Ngô Nghiên lúc này lại không có chút chế giễu nào, quay đầu nhìn chung quanh. Trong lớp còn vài bạn ở lại thảo luận bài tập, mím môi nghĩ nghĩ rồi đi theo người lúc nãy thúc giục cô ta.
**
Phòng y tế
Tần Nhiễm đến lấy thuốc ngủ, trên bàn để vài cái cốc có nắp đậy, mặt trên của nắp có hiển thị nhiệt độ.
"Hôm nay thể hiện khá tốt nha", Lục Chiếu Ảnh dựa vào bàn nhìn cô cười, "Chắc là sẽ không bị mắng đâu."
Trình Tuyển không ở trong phòng y tế, nghe Lục Chiếu Ảnh nói là đã đi ra ngoài.
"Hey, bạn học, xem bệnh hả?" Khoé mắt thấy bên ngoài có người, Lục Chiếu Ảnh ngẩng đầu, là một bạn học nữ, "Hết giờ làm rồi, có điều tôi có thể châm chước một chút."
"Không phải, tôi tới tìm người", bạn học nữ kia mặt đỏ hồng, quay qua hướng Tần Nhiễm, "Tần Nhiễm, cậu có thể ra ngoài không, tôi có chuyện tìm cậu."
Tần Nhiễm ngồi trên ghế, tay cầm đũa, liếc cô ta một cái, mười phần lãnh khốc, "Nói luôn ở đây đi, không đi."
"Là chuyện riêng", Ngô Nghiên nhìn Lục Chiếu Ảnh, mím môi, "Không ổn..."
"Tôi và cậu không có chuyện riêng." Tần Nhiễm không nghe cô ta.
Ngô Nghiên dùng dư quang nhìn Lục Chiếu Ảnh, bộ dáng nước mắt sắp rơi, có vẻ muốn khóc thật, cố tìm sự giúp đỡ từ Lục Chiếu Ảnh.
Lục Chiếu Ảnh cười, nghiêng về sau dựa vào ghế, sờ sờ khuyên tai của mình, tay còn lại quơ quơ, "Anh vào tai này ra tai kia nha em gái nhỏ."
Biểu cảm ôn hoà trước đó đều đã biến mất không còn.
Sắc mặt Ngô Nghiên trắng bệch, mím môi do dự một hồi lâu, thấy Tần Nhiễm và Lục Chiếu Ảnh thật sự không để ý đến cô ta, cô ta mới bóp tay, mặt tái nhợt nói: "Tần Nhiễm, chuyện lúc trưa...là...là tớ làm. Nhưng cậu cũng đã thuộc bản thảo thuyết trình, đối với cậu cũng là trong hoạ có phúc, cậu đi nói với Kiều Thanh, đừng để cậu ấy so đo với mình đi?"
Beta: Rydie
Từ Diêu Quang vẫn luôn nhìn Tần Nhiễm.
Tay phải của Tần Nhiễm vẫn đang bị thương, dùng tay trái vẽ trên bảng không khó khăn, chỉ là vẽ có chút chậm và không được đẹp như dùng tay phải vẽ.
Nhưng mà như vậy cũng đã nhìn ra được, khả năng hội hoạ đủ để làm chấn kinh thầy trò ở hội trường bậc thang.
Tần Nhiễm đứng bên cạnh bảng đen, ngẫu nhiên vẽ hai nét rồi lại diễn thuyết tiếp. Lần diễn thuyết này, ba lớp phía trước đều có bản thảo vì nội dung rất nhiều, không có ai bỏ công sức đầu tư vào phương diện vẽ này.
Tần Nhiễm là người đầu tiên, ngẫu nhiên có vài từ tiếng Anh cũng là múa bút thành văn. Những buổi diễn thuyết như thế này thường rất tẻ nhạt, nhưng nay, lực chú ý của tất cả mọi người ở hội trường đều bị cô thu hút.
Chủ nhiệm giáo dục và các vị lãnh đạo lúc này mới thật sự phục Tần Nhiễm. Sau khi diễn thuyết xong còn đặt ra cho cô vài vấn đề, cô đều trả lời hết.
Các vị lãnh đạo không ngừng gật đầu khen tổ này chuẩn bị kỹ lương, lại quay sang chủ nhiệm giáo dục, cho đánh giá rằng học sinh trường trung học số một rất chăm chỉ.
"Khá lắm, khó cho em để đến giờ em còn vũng vàng như vậy," chủ nhiệm giáo dục không ngừng gật đầu khen ngợi. Ông ấy luôn luôn ít khi nói cười, lúc này nhìn Tần Nhiễm với ánh mắt của cha nhìn con gái "Em tên Tần Nhiễm đúng không, xuống gọi các bạn thành viên tổ em lên trả lời câu hỏi đi."
Tần Nhiễm xuống dưới, thấy đám người Lâm Tư Nhiên còn ngồi trên ghế nhìn chằm chằm mình đến ngây người.
Cô cười, cũng không đi vào ghế của mình mà chỉ dựa vào bên cạnh, "Lên trả lời câu hỏi."
Lúc này Lâm Tư Nhiên mới hồi thần, cầm notebook của mình lên khán đài.
Tổ của bọn họ được số điểm cuối cùng là 9.7 điểm. Nếu không phải do nhóm của Lâm Tư Nhiên cầm notebook lên trả lời câu hỏi, có thể điểm sẽ càng cao.
Sau khi nhận điểm, nhóm người Lâm Tư Nhiên dường như bay xuống.
Tần Nhiễm trở lại vị trí của mình, hơi dựa vào lưng ghế phía sau. Hầu như toàn bộ học sinh trong hội trường đều nhìn về phía cô, nhưng không có ai dám bắt chuyện.
Chỉ có mọi người trong lớp chín nhốn nháo với cô, kích động không thôi.
Chờ nhóm Lâm Tư Nhiên về chỗ ngồi, mọi người xung quanh lại nhỏ giọng nói chuyện cùng họ.
Các nhóm diễn thuyết sau đó đều không có gì nổi bật, không chỉ học sinh mà ngay cả giám khảo đều không coi trọng lắm.
Năm ba tổng cộng có mười bảy lớp tham gia diễn thuyết, những lớp diễn thuyết sau lớp của Tần Nhiễm đều bị ép điểm rất thấp. Mười ba lớp sau đó đều có điểm không quá 8.
Học sinh nữ ngồi bên cạnh Tần Ngữ vỗ ngực sợ hãi nói: "May là chúng ta diễn thuyết trước Tần Nhiễm, chứ không có lẽ 8 điểm đều không được".
Nói là may mắn cũng không hề quá chút nào.
Trường học có hai bảo vật, một là Từ Diêu Quang, mỗi năm đều chiếm hạng nhất, hai là Phan Minh nguyệt, ngàn năm giữ hạng hai.
Lớp của Tần Nhiễm có Từ Diêu Quang trấn giữ, còn lớp một Phan Minh Nguyệt không tham gia, cho nên tính từ nội dung bản thảo, dĩ nhiên là lớp chín sẽ hơn.
Hơn nữa, nói về người thuyết trình, Tần Ngữ kém hơn không chỉ một chút.
Cho nên, nếu thuyết trình sau Tần Nhiễm, có đạt được 8 điểm hay không còn chưa biết được.
Tần Ngữ trên mặt cười, nói chuyện cùng mọi người nhưng thật ra trong lòng cực kì không thoải mái, cô ta theo bản năng nhìn về phía Tần Nhiễm.
Từ Diêu Quang cũng hơi nghiêng đầu nhìn Tần Nhiễm, ánh mắt nhìn xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Tần Ngữ mím môi, càng bực bội hơn. Người bên cạnh lại còn đang nói về bản thảo của Tần Nhiễm, nụ cười của cô ta đều sắp không duy trì nổi.
**
"Hạng nhất, chúng ta được hạng nhất", phía bên này, một đám người vây quanh Tần Nhiễm nhìn trái nhìn phải, "Tần Nhiễm, chị Nhiễm, chị quá là trâu bò, nội dung bản thảo dài như vậy, sao chị nhớ được!?"
Sau khi đạt được hạng nhất, quay trở về lớp vẫn là tiết tự học.
Những người còn lại trong lớp đều vây lại đây.
Tần Nhiễm ngồi vào vị trí của mình, cười không chút để ý, mười phần khiêm tốn nói "Chỉ đọc qua là nhớ kỹ."
Kiều Thanh cười mắng cô "Trí nhớ cậu tốt như vậy, tại sao lại không chịu cố gắng học tập hả!"
Những người khác cũng đều sôi nổi nói đúng vậy, có người còn khen cô vẽ tranh đẹp.
Tần Nhiễm không để ý tới cậu ta.
Kiều Thanh nói xong liền nhớ đến chuyện chính, cười cười với Tần Nhiễm rồi đi lên đứng dựa vào bục giảng, cầm đồ lau bảng gõ lên bàn, "Yên lặng một chút".
Sau tiếng vang, mọi người đều yên lặng lại.
Ai đang vây quanh bàn của Tần Nhiễm đều trở lại chỗ ngồi, một chữ cũng không dám nói.
"Lâm Tư Nhiên nói, bản thảo diễn thuyết vẫn luôn ở trong phạm vi của lớp chín, tôi đi hỏi vài người đều nói không thấy người của lớp khác đến gần." Kiều Thanh cong khoé miệng nhưng không thấy ý cười, "Cho nên tôi nghi ngờ người đó trong lớp chúng ta, tham gia trong tổ thuyết trình, rốt cuộc là ai, ngay bây giờ đứng lên cho tôi."
Trong lớp không ai dám nói chuyện, thở mạnh cũng không dám.
Kiều Thanh gật gật đầu cười, "Được, đại khái là người đó đã quên, trong hội trường bậc thang và hành lang đều có camera theo dõi, tan học tôi sẽ đi phòng điều khiển."
Tiếng nói vừa dứt, mọi người trong lớp hai mặt nhìn nhau, sau đó lại nhỏ giọng thảo luận.
"Kiều Thanh đẹp thật nha!" Bạn cùng bàn của Ngô Nghiên nhỏ giọng nói, kiềm chế hưng phấn, vừa nói vừa siết tay, "Nhưng mà người lấy bản thảo diễn thuyết cũng thật là đáng giận, người này ghen ghét Tần Nhiễm như vậy, còn lấy bản thảo, thật là thiếu đạo đức. Nếu không phải Tần Nhiễm nhớ được, chẳng phải tiêu rồi sao?!"
Ngô Nghiên cười cười "Đúng đó."
Tay thì lại nhéo chặt, có chút lơ đãng.
Tan học buổi tối, Kiều Thanh không cầm bóng rổ cũng không đi sân bóng, nói với Từ Diêu Quang một câu, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
"Kiều Thanh chờ tôi với, tôi cũng đi nữa", một bạn nam trong nhóm diễn thuyết lúc trưa biết bọn họ đi xem theo dõi, "Tôi cũng muốn nhìn xem, trong lớp chúng ta rốt cuộc là ai không có tình đoàn kết như vậy!"
Sắc mặt Ngô Nghiên càng trắng.
Ánh mắt cô ta nhìn về phía Tần Nhiễm.
Tan học Tần Nhiễm luôn không thích về trước, thích chậm rì rì đi sau.
Có bạn đang thúc giục Ngô Nghiên.
Ngô Nghiên cọ tới cọ lui, đi phát đáp án bài tập tiếng Anh thu ngày hôm qua, giáo viên tiếng Anh đã sửa xong rồi, phát đến bàn Tần Nhiễm, bài của cô chỉ có 4 điểm.
Mắt Ngô Nghiên lúc này lại không có chút chế giễu nào, quay đầu nhìn chung quanh. Trong lớp còn vài bạn ở lại thảo luận bài tập, mím môi nghĩ nghĩ rồi đi theo người lúc nãy thúc giục cô ta.
**
Phòng y tế
Tần Nhiễm đến lấy thuốc ngủ, trên bàn để vài cái cốc có nắp đậy, mặt trên của nắp có hiển thị nhiệt độ.
"Hôm nay thể hiện khá tốt nha", Lục Chiếu Ảnh dựa vào bàn nhìn cô cười, "Chắc là sẽ không bị mắng đâu."
Trình Tuyển không ở trong phòng y tế, nghe Lục Chiếu Ảnh nói là đã đi ra ngoài.
"Hey, bạn học, xem bệnh hả?" Khoé mắt thấy bên ngoài có người, Lục Chiếu Ảnh ngẩng đầu, là một bạn học nữ, "Hết giờ làm rồi, có điều tôi có thể châm chước một chút."
"Không phải, tôi tới tìm người", bạn học nữ kia mặt đỏ hồng, quay qua hướng Tần Nhiễm, "Tần Nhiễm, cậu có thể ra ngoài không, tôi có chuyện tìm cậu."
Tần Nhiễm ngồi trên ghế, tay cầm đũa, liếc cô ta một cái, mười phần lãnh khốc, "Nói luôn ở đây đi, không đi."
"Là chuyện riêng", Ngô Nghiên nhìn Lục Chiếu Ảnh, mím môi, "Không ổn..."
"Tôi và cậu không có chuyện riêng." Tần Nhiễm không nghe cô ta.
Ngô Nghiên dùng dư quang nhìn Lục Chiếu Ảnh, bộ dáng nước mắt sắp rơi, có vẻ muốn khóc thật, cố tìm sự giúp đỡ từ Lục Chiếu Ảnh.
Lục Chiếu Ảnh cười, nghiêng về sau dựa vào ghế, sờ sờ khuyên tai của mình, tay còn lại quơ quơ, "Anh vào tai này ra tai kia nha em gái nhỏ."
Biểu cảm ôn hoà trước đó đều đã biến mất không còn.
Sắc mặt Ngô Nghiên trắng bệch, mím môi do dự một hồi lâu, thấy Tần Nhiễm và Lục Chiếu Ảnh thật sự không để ý đến cô ta, cô ta mới bóp tay, mặt tái nhợt nói: "Tần Nhiễm, chuyện lúc trưa...là...là tớ làm. Nhưng cậu cũng đã thuộc bản thảo thuyết trình, đối với cậu cũng là trong hoạ có phúc, cậu đi nói với Kiều Thanh, đừng để cậu ấy so đo với mình đi?"
Tác giả :
Nhất Lộ Phiền Hoa