Phu Nhân Hào Môn Kẻ Thứ Ba Chết Đi!
Chương 12 Về Nhà Sớm Chút Đi
Hoàng Gia Vĩ ngẩn người, dường như nghe ra được trong câu nói còn có hàm ý khác.
Sựng người cả buổi trời mới nói: “Đúng vậy, anh đã nói rồi.
Anh cam đoan, chờ qua đợt bận rộn này, anh sẽ giao mọi việc cho cấp dưới làm, dành thời gian để ở cùng em nhiều hơn.”
Trần Tiểu Nghiên không bàn tiếp nữa.
Anh ta dường như chợt nghĩ ra cái gì đó, sờ mũi nói: “Tiểu Nghiên à, có phải em đang nghi ngờ gì hay không… Có phải bởi vì chuyện lúc sáng không?”
Không chờ đợi câu trả lời, anh ta đã vội vàng giải thích: “Chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, em phải tin tưởng anh.
Anh có thể thề với trời, anh với Ngô Thiến Thiến tuyệt đối không có bất cứ gian díu nào.”
Nghe được hai chữ Ngô Thiến Thiến từ trong miệng anh ta nói ra, trong lòng Trần Tiểu Nghiên hơi hồi hộp, dừng lại mất một nhịp.
Nhưng mà trên mặt vẫn cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh: “Không có thì tốt.”
Nhưng dù thế nào đi nữa, hai chữ này cũng đã khơi dậy sóng gió.
Cô đứng dậy muốn rời đi, nhưng Hoàng Gia Vĩ lại đột nhiên nắm lấy tay của cô.
Trần Tiểu Nghiên vùng vẫy nhưng anh ta vẫn không buông tay ra.
Căn phòng rất yên tĩnh, ánh trăng bên ngoài cửa sổ trong như nước, trong đôi mắt kia lại hiện lên một tia tình ý vừa thật vừa giả.
“Vợ à, anh gần đây có phải là đã quá bận rộn rồi không?”
“Anh có bận hay không, bản thân anh còn không rõ nữa sao?”
Những lời này thật sự đã phá hỏng bầu không khí.
Hoàng Gia Vĩ cau mày: “Không phải, ý của anh là, chúng ta hình như đã rất lâu rồi không có… Hay là, chúng ta vẫn nên nhanh chóng sinh một đứa con đi, để mẹ đỡ phải suốt ngày lo lắng.
Anh ta sáp lại nịnh nọt ôm cô vào trong lòng và đưa tay luồn vào trong quần áo cô một cách không đúng đắn.
Nụ hôn gượng gạo làm cho người ta cảm thấy khó chịu, cơ thể của Trần Tiểu Nghiên cứng đờ không có phản ứng, nghiêng đầu đẩy anh ta ra: “Anh làm em đau.”
Hoàng Gia Vĩ chợt dừng lại.
Đang khó xử, bên tai đột nhiên lại vang lên tiếng chuông.
Anh ta vội vã lấy điện thoại ra khỏi túi quần.
Liếc nhìn hai chữ trên màn hình, Trần Tiểu Nghiên trong vô thức nhíu mày.
Giám đốc Trương.
“Đã khuya như vậy rồi còn gọi điện thoại cái gì nữa?” Trước mặt cô, Hoàng Gia Vĩ giả bộ dáng vẻ vô cùng miễn cưỡng, chần chừ gần hơn nửa phút đồng hồ sau mới quyết định ấn xuống.
“Thôi mặc kệ, chuyện lớn gì thì cũng ngày mai đến giờ làm việc rồi hẵng nói.
Vợ, tối nay anh chỉ muốn được ở cùng em thôi.”
Trần Tiểu Nghiên vén tóc, hơi rũ mắt xuống, chỉ hỏi là: “Giám đốc Trương kia rốt cuộc dự định đầu tư cho anh bao nhiêu tiền?”
“Cái này… Sao đấy, cũng phải có một trăm hai mươi đến một trăm năm mươi tỷ.”
“Nhiều như vậy, thật sao?”
Vừa dứt lời, Hoàng Gia Vĩ không hiểu sao lại trở nên nóng nảy: “Không phải anh đang cố gắng tranh thủ sao? Công ty phát triển cho đến tận bây giờ, các dự án càng ngày càng lớn, nếu không có vốn đầu tư tiếp theo thì sẽ rất dễ rơi vào bế tắc.
Anh cũng sứt đầu mẻ trán, bằng không mỗi ngày cũng sẽ không bận rộn đến mức không thể về nhà.”
Lại nói: “Công ty là của anh, cũng có một nửa là của em, anh làm cái gì cũng đều vì cái gia đình này, vì em không phải sao?”
Trần Tiểu Nghiên vẫn im lặng không lên tiếng.
Anh ta trì trệ một hồi, hứng thú đã tiêu tan: “Anh đi uống ngụm nước.”
Khi anh ta đi đến cửa, Trần Tiểu Nghiên mới gọi một tiếng: “Gia Vĩ…”
Người đằng kia đứng lại nhưng không xoay người lại.
“Sau này, anh có thể đừng tăng ca nữa được không? Em không quan tâm đến những điều kia.
Công việc làm mãi làm cũng không xong, tiền kiếm mãi cũng không bao giờ là đủ… Về nhà sớm chút đi, em sẽ làm cơm và đợi anh trở về.”
Hoàng Gia Vĩ quay đầu lại nhìn cô, một lúc lâu sau mới gật đầu, ừm một tiếng.
Nhìn bóng lưng có phần mệt mỏi kia, Trần Tiểu Nghiên vuốt ve cánh tay, nhưng ánh mắt lại từ từ lạnh xuống như vực sâu.
Lòng bàn tay vẫn còn đau âm ỷ, từ đầu đến cuối, Hoàng Gia Vĩ cũng không hề phát hiện ra rằng cô đang bị thương.
Đối với người này, cuộc hôn nhân này, cô thật sự không thể nói rõ có phải là cô vẫn còn đang ôm mộng tưởng hay không.
Tiếp tục duy trì, có lẽ là vì quán tính của cuộc sống, có lẽ, chỉ đơn giản là vì muốn tăng thêm trọng lượng của bản thân mình.
Hoàng Gia Vĩ còn có tình cảm với cô hay không, cô cũng không nói rõ được, điều chắc chắn duy nhất là, cho dù thời gian có xóa sạch mọi thứ, về cái nhà này, có lẽ anh ta cũng không dễ dàng buông tay trong một sớm một chiều được..
Sựng người cả buổi trời mới nói: “Đúng vậy, anh đã nói rồi.
Anh cam đoan, chờ qua đợt bận rộn này, anh sẽ giao mọi việc cho cấp dưới làm, dành thời gian để ở cùng em nhiều hơn.”
Trần Tiểu Nghiên không bàn tiếp nữa.
Anh ta dường như chợt nghĩ ra cái gì đó, sờ mũi nói: “Tiểu Nghiên à, có phải em đang nghi ngờ gì hay không… Có phải bởi vì chuyện lúc sáng không?”
Không chờ đợi câu trả lời, anh ta đã vội vàng giải thích: “Chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, em phải tin tưởng anh.
Anh có thể thề với trời, anh với Ngô Thiến Thiến tuyệt đối không có bất cứ gian díu nào.”
Nghe được hai chữ Ngô Thiến Thiến từ trong miệng anh ta nói ra, trong lòng Trần Tiểu Nghiên hơi hồi hộp, dừng lại mất một nhịp.
Nhưng mà trên mặt vẫn cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh: “Không có thì tốt.”
Nhưng dù thế nào đi nữa, hai chữ này cũng đã khơi dậy sóng gió.
Cô đứng dậy muốn rời đi, nhưng Hoàng Gia Vĩ lại đột nhiên nắm lấy tay của cô.
Trần Tiểu Nghiên vùng vẫy nhưng anh ta vẫn không buông tay ra.
Căn phòng rất yên tĩnh, ánh trăng bên ngoài cửa sổ trong như nước, trong đôi mắt kia lại hiện lên một tia tình ý vừa thật vừa giả.
“Vợ à, anh gần đây có phải là đã quá bận rộn rồi không?”
“Anh có bận hay không, bản thân anh còn không rõ nữa sao?”
Những lời này thật sự đã phá hỏng bầu không khí.
Hoàng Gia Vĩ cau mày: “Không phải, ý của anh là, chúng ta hình như đã rất lâu rồi không có… Hay là, chúng ta vẫn nên nhanh chóng sinh một đứa con đi, để mẹ đỡ phải suốt ngày lo lắng.
Anh ta sáp lại nịnh nọt ôm cô vào trong lòng và đưa tay luồn vào trong quần áo cô một cách không đúng đắn.
Nụ hôn gượng gạo làm cho người ta cảm thấy khó chịu, cơ thể của Trần Tiểu Nghiên cứng đờ không có phản ứng, nghiêng đầu đẩy anh ta ra: “Anh làm em đau.”
Hoàng Gia Vĩ chợt dừng lại.
Đang khó xử, bên tai đột nhiên lại vang lên tiếng chuông.
Anh ta vội vã lấy điện thoại ra khỏi túi quần.
Liếc nhìn hai chữ trên màn hình, Trần Tiểu Nghiên trong vô thức nhíu mày.
Giám đốc Trương.
“Đã khuya như vậy rồi còn gọi điện thoại cái gì nữa?” Trước mặt cô, Hoàng Gia Vĩ giả bộ dáng vẻ vô cùng miễn cưỡng, chần chừ gần hơn nửa phút đồng hồ sau mới quyết định ấn xuống.
“Thôi mặc kệ, chuyện lớn gì thì cũng ngày mai đến giờ làm việc rồi hẵng nói.
Vợ, tối nay anh chỉ muốn được ở cùng em thôi.”
Trần Tiểu Nghiên vén tóc, hơi rũ mắt xuống, chỉ hỏi là: “Giám đốc Trương kia rốt cuộc dự định đầu tư cho anh bao nhiêu tiền?”
“Cái này… Sao đấy, cũng phải có một trăm hai mươi đến một trăm năm mươi tỷ.”
“Nhiều như vậy, thật sao?”
Vừa dứt lời, Hoàng Gia Vĩ không hiểu sao lại trở nên nóng nảy: “Không phải anh đang cố gắng tranh thủ sao? Công ty phát triển cho đến tận bây giờ, các dự án càng ngày càng lớn, nếu không có vốn đầu tư tiếp theo thì sẽ rất dễ rơi vào bế tắc.
Anh cũng sứt đầu mẻ trán, bằng không mỗi ngày cũng sẽ không bận rộn đến mức không thể về nhà.”
Lại nói: “Công ty là của anh, cũng có một nửa là của em, anh làm cái gì cũng đều vì cái gia đình này, vì em không phải sao?”
Trần Tiểu Nghiên vẫn im lặng không lên tiếng.
Anh ta trì trệ một hồi, hứng thú đã tiêu tan: “Anh đi uống ngụm nước.”
Khi anh ta đi đến cửa, Trần Tiểu Nghiên mới gọi một tiếng: “Gia Vĩ…”
Người đằng kia đứng lại nhưng không xoay người lại.
“Sau này, anh có thể đừng tăng ca nữa được không? Em không quan tâm đến những điều kia.
Công việc làm mãi làm cũng không xong, tiền kiếm mãi cũng không bao giờ là đủ… Về nhà sớm chút đi, em sẽ làm cơm và đợi anh trở về.”
Hoàng Gia Vĩ quay đầu lại nhìn cô, một lúc lâu sau mới gật đầu, ừm một tiếng.
Nhìn bóng lưng có phần mệt mỏi kia, Trần Tiểu Nghiên vuốt ve cánh tay, nhưng ánh mắt lại từ từ lạnh xuống như vực sâu.
Lòng bàn tay vẫn còn đau âm ỷ, từ đầu đến cuối, Hoàng Gia Vĩ cũng không hề phát hiện ra rằng cô đang bị thương.
Đối với người này, cuộc hôn nhân này, cô thật sự không thể nói rõ có phải là cô vẫn còn đang ôm mộng tưởng hay không.
Tiếp tục duy trì, có lẽ là vì quán tính của cuộc sống, có lẽ, chỉ đơn giản là vì muốn tăng thêm trọng lượng của bản thân mình.
Hoàng Gia Vĩ còn có tình cảm với cô hay không, cô cũng không nói rõ được, điều chắc chắn duy nhất là, cho dù thời gian có xóa sạch mọi thứ, về cái nhà này, có lẽ anh ta cũng không dễ dàng buông tay trong một sớm một chiều được..
Tác giả :
Cá Koi