Phu Lang Ngốc Của Ta
Chương 54: Giải sâu độc [2]
Đêm đó, một buổi tối không có mặt trăng, một con quạ đen kêu vang ai oán trên nhánh cây khô héo, dơi thỉnh thoảng từ không trung xẹt qua, từng đôi từng đôi mắt sáng màu xanh đen của bầy sói đói bụng tham lam. Buổi tối hôm nay những sự việc sự vật này hiện ra đến mức dị thường quỷ dị.
Mấy viên dạ minh châu khổng lồ làm cho sơn động chiếu sáng giống như ánh sáng ban ngày. Mặc Thư Kỳ đứng thẳng một bên giường bằng đá, Hứa U bên cạnh cô thì vẻ mặt nghiêm túc, mà trên chiếc giường này Lâm Lam nằm yên ổn ngay thẳng ở phía trên. Hai mắt hắn nhắm nghiền, khóe miệng mang theo một nụ cười nhàn nhạt, giống như có một giấc mộng ngọt ngào. Hồng ở ẩn phía sau Hứa U và Mặc Thư Kỳ ánh mắt thăm thẳm nhìn kỹ mấy người, không chớp một cái.
“Tiểu thư xác định rõ muốn làm như thế sao?” Hứa U có chút táo bạo hỏi.
Mặc Thư Kỳ nghiêm túc cầm tờ giấy trong tay, gật đầu: “Đúng.”
“Tốt lắm, bắt đầu đi.” Hứa U dứt khoát nói.
Mặc Thư Kỳ xốc ống tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn như ngọc. Hứa U cầm lấy chủy thủ cắt xuống một đao sâu ở phía trên, nhất thời máu tươi giống như nước suối dâng trào ra. Hứa U nhanh chóng lấy ra một cái hộp đem mở ra, một con sâu nhỏ đen sì ở bên trong yên lặng mà hôn mê, nhưng là khi Mặc Thư Kỳ làm máu tươi chảy ra thân thể nho nhỏ của nó bỗng nhiên trở nên sống động, nhanh chóng từ trong hộp nhảy ra, nhảy lên trên cánh tay của Mặc Thư Kỳ, từ miệng vết thương tiến vào thân thể Mặc Thư Kỳ. Trong lúc đó trên cánh tay cô một cục u nho nhỏ nhô ra di chuyển theo mạch máu, rất nhanh đã biến mất không còn tăm hơi. Lúc này trên trán của Mặc Thư Kỳ tràn đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt của cô có chút tái xanh, môi càng ngày càng trắng bệch khác thường, hàm răng trắng nõn nghiêm túc cắn môi trắng bệch giống như là đang chịu đựng đau đớn gì.
Có thể là đau nhức quá mãnh liệt cho nên thân hình Mặc Thư Kỳ có chút không ổn. Hứa U muốn đi đến dìu cô, nhưng là bị cô hất ra. Cô khó khăn di chuyển thân thể, vô lực tựa ở bên giường đá của Lâm Lam, đưa đầu đặt ở trên cánh Lâm Lam. Trong mắt phượng đẹp đẽ giờ khắc này tràn đầy cô đơn, một giọt nước mắt óng ánh lặng lẽ từ khóe mắt của cô trượt xuống, nhanh chóng biến mất ở trong tóc cô.
Hồng ẩn nấp trong bóng tối thấy cảnh này vốn có ánh sáng lộng lẫy nhưng ánh mắt lại ảm đạm mấy phần, con mắt của nàng chăm chú nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, trong mắt tràn đầy đau lòng. Tờ giấy kia là lúc xế chiều một thành viên tín lâu đưa tới, nội dung phía trên là: Hộp gấm bị hủy liền nói rõ mảnh bản đồ kho báu đã không có, cho dù tìm tới chỗ ẩn giấu cây trâm hoa mai kia cũng hết tác dụng rồi; nói cách khác, bảo tàng đã không tìm được, thuốc giải cũng không có.
Chờ cổ trùng tiến vào thân thể Mặc Thư Kỳ là đã qua một quãng thời gian sau, con sâu độc vương kia đã cắn nuốt mất cổ trùng vốn ở trong cơ thể Mặc Thư Kỳ, nhưng là đã biến thành một loại sâu độc càng lợi hại. Bởi vì tuyệt mệnh sâu độc vốn là cổ trùng trong vương giả, con sâu độc vương kia của Hứa U sau khi tiến vào hai con cổ trùng ở trong cơ thể cô không ngừng chém giết, kết quả cuối cùng chỉ có thể là một con nuốt chửng một con khác. Hiện tại tuổi thọ của Mặc Thư Kỳ tuy là gia tăng rồi, nhưng là lại mai phục một mầm họa to lớn.
“Ta xong rồi, tiếp tục.” Mặc Thư Kỳ gắng gượng thân thể nói với Hứa U.
“Được.” Giọng nói của Hứa U có chút run rẩy, trên trán cũng có lấm tấm mồ hôi lạnh, bà kéo tay Lâm Lam cắt một đao ở trên mặt bàn tay của hắn, nhanh chóng đưa bám vào vết thương trên cổ tay của Mặc Thư Kỳ.
Trong giấc mộng lông mày của Lâm Lam nghiêm túc nhíu lại, thân thể cũng bắt đầu lay động. Mặc Thư Kỳ nhìn rất là đau lòng, cô mất công sức giơ lên một cánh tay khác vuốt lên chỗ lông mày đang nhíu chặt của Lâm Lam, động tác nhìn dịu dàng như vậy, làm cho Hứa U một bên cũng không khỏi thay đổi sắc mặt.
“Lam nhi, cố gắng thêm một chút là xong rồi.” Mặc Thư Kỳ nhẹ giọng nỉ non. Bỗng nhiên thân thể của cô kịch liệt run rẩy một hồi, thân thể càng là vô lực co quắp ngã trên mặt đất, máu tươi trên cổ tay cũng theo tay Lâm Lam lướt xuống. Một khắc đó Mặc Thư Kỳ còn suy yếu bổ sung nói: “Nhanh băng bó giúp hắn.”
Hứa U luống cuống tay chân nghe theo.
Hồng khiếp sợ từ trong bóng tối nhảy ra ngoài, ôm lấy Mặc Thư Kỳ vào trong ngực của mình. Tay run run đụng vào cổ tay của Mặc Thư Kỳ: “Làm như vậy có đáng giá không?”
“Đáng giá.” Mặc Thư Kỳ khóe miệng nhếch lên một nụ cười trắng bệch mà lại xinh đẹp sầu não.
“Hắn sẽ đau lòng, ngươi biết được, hắn sẽ đau lòng.” Hồng lẩm bẩm tự nói.
“Hồng, ngươi biết không, ta từng suy nghĩ tới khi mình chết đi cũng mang Lam nhi đi theo. Nhưng là nhìn nụ cười xán lạn kia của Lam nhi ta rất là không muốn, không nỡ lòng để cho hắn đi cùng với ta đến nơi xa lạ kia.” Trong lúc nói những lời này trong con ngươi sâu xa của Mặc Thư Kỳ lóe né qua một tia sáng đỏ như máu, để cho Hồng nghĩ rằng là chính mình bị ảo giác, cho nên bị nàng lãng quên.
“Xong chưa?” Câu nói này là hỏi Hứa U, sau khi nói xong đi ra ngoài Mặc Thư Kỳ cảm giác trước mắt của mình càng ngày càng mơ hồ, mí mắt giống như nặng ngàn cân không khỏi muốn nhắm lại, trong lúc gắng gượng nhìn thấy Hứa U gật đầu sau đó cô mới rơi vào trong một mảng bóng tối.
Sau khi Mặc Thư Kỳ hôn mê Hồng nghiêm túc ôm thân thể của nàng ấy yên lặng ngồi ngay tại chỗ, vẫn là Hứa U nhắc nhở nàng vết thương của Mặc Thư Kỳ cần băng bó sau đó mới phục hồi lại tinh thần. Hồng mềm nhẹ ôm lấy Mặc Thư Kỳ đứng dậy, đưa nàng thả nằm bên cạnh Lâm Lam, cho Mặc Thư Kỳ uống một viên thuốc xong sau đó mới cầm lấy vải trước đó chuẩn bị kỹ càng bắt đầu quấn quanh trên tay Mặc Thư Kỳ, động tác rất là dịu dàng.
“Ngươi yêu thích nàng!” Hứa U khẳng định nói.
Hồng không có để ý đến bà, nhưng bà tự mình bổ sung nói: “Buông tha đi, ba loại sâu độc hơn nữa độc trong thân thể của nàng đã đến cực hạn.”
“Có ý gì?” Hồng bỗng nhiên ngẩng đầu.
“Ngươi vẫn chưa rõ hả? Mặc dù trước đây trong cơ thể nàng có một loại cổ độc, nhưng là chống đỡ một hai năm vẫn không có vấn đề, chuyện cũ này bị phá hủy là bởi vì chữa bệnh khác cho nên nàng hạ dược cho mình một lần nữa. Mặc dù có nội lực áp chế, nhưng là thân thể đã không xong rồi, hiện tại lại tăng thêm hai loại sâu độc khác. Ta nghĩ, coi như là Đại La thần tiên cũng cứu nàng không được nàng. Ta dám khẳng định, hiện tại nàng lúc nào cũng có thể sẽ chết.” Hứa U nhìn Mặc Thư Kỳ hôn mê lắc đầu thở dài, chuyện mình đồng ý với nàng đã làm xong, hiện tại cũng chỉ chờ nàng tỉnh lại là chữa bệnh cho sư tỷ. Theo Hứa U, Mặc Thư Kỳ mặc dù không có bao nhiêu thời gian, nhưng là thời gian cứu sư tỷ mình thì vẫn có, huống hồ chỉ cần có Lâm Lam này ở đây, nàng sẽ không thể dễ dàng chết đi như vậy.
Lúc rạng sáng Mặc Thư Kỳ hôn mê sâu bỗng tỉnh lại, mặc dù thân thể vẫn còn có chút không còn sức lực thế nhưng so với lúc cổ trùng mới vừa xâm nhập vào thân thể thì đã tốt hơn nhiều. Cô chậm rãi bước xuống giường, ôm lấy Lâm Lam còn chưa thức tỉnh đi về phía nhà tranh. Hồng sau khi thấy Mặc Thư Kỳ tỉnh táo lại liền ẩn nấp vào trong bóng tối, Hứa U chầm chậm đi theo sau lưng Mặc Thư Kỳ.
Mấy viên dạ minh châu khổng lồ làm cho sơn động chiếu sáng giống như ánh sáng ban ngày. Mặc Thư Kỳ đứng thẳng một bên giường bằng đá, Hứa U bên cạnh cô thì vẻ mặt nghiêm túc, mà trên chiếc giường này Lâm Lam nằm yên ổn ngay thẳng ở phía trên. Hai mắt hắn nhắm nghiền, khóe miệng mang theo một nụ cười nhàn nhạt, giống như có một giấc mộng ngọt ngào. Hồng ở ẩn phía sau Hứa U và Mặc Thư Kỳ ánh mắt thăm thẳm nhìn kỹ mấy người, không chớp một cái.
“Tiểu thư xác định rõ muốn làm như thế sao?” Hứa U có chút táo bạo hỏi.
Mặc Thư Kỳ nghiêm túc cầm tờ giấy trong tay, gật đầu: “Đúng.”
“Tốt lắm, bắt đầu đi.” Hứa U dứt khoát nói.
Mặc Thư Kỳ xốc ống tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn như ngọc. Hứa U cầm lấy chủy thủ cắt xuống một đao sâu ở phía trên, nhất thời máu tươi giống như nước suối dâng trào ra. Hứa U nhanh chóng lấy ra một cái hộp đem mở ra, một con sâu nhỏ đen sì ở bên trong yên lặng mà hôn mê, nhưng là khi Mặc Thư Kỳ làm máu tươi chảy ra thân thể nho nhỏ của nó bỗng nhiên trở nên sống động, nhanh chóng từ trong hộp nhảy ra, nhảy lên trên cánh tay của Mặc Thư Kỳ, từ miệng vết thương tiến vào thân thể Mặc Thư Kỳ. Trong lúc đó trên cánh tay cô một cục u nho nhỏ nhô ra di chuyển theo mạch máu, rất nhanh đã biến mất không còn tăm hơi. Lúc này trên trán của Mặc Thư Kỳ tràn đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt của cô có chút tái xanh, môi càng ngày càng trắng bệch khác thường, hàm răng trắng nõn nghiêm túc cắn môi trắng bệch giống như là đang chịu đựng đau đớn gì.
Có thể là đau nhức quá mãnh liệt cho nên thân hình Mặc Thư Kỳ có chút không ổn. Hứa U muốn đi đến dìu cô, nhưng là bị cô hất ra. Cô khó khăn di chuyển thân thể, vô lực tựa ở bên giường đá của Lâm Lam, đưa đầu đặt ở trên cánh Lâm Lam. Trong mắt phượng đẹp đẽ giờ khắc này tràn đầy cô đơn, một giọt nước mắt óng ánh lặng lẽ từ khóe mắt của cô trượt xuống, nhanh chóng biến mất ở trong tóc cô.
Hồng ẩn nấp trong bóng tối thấy cảnh này vốn có ánh sáng lộng lẫy nhưng ánh mắt lại ảm đạm mấy phần, con mắt của nàng chăm chú nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, trong mắt tràn đầy đau lòng. Tờ giấy kia là lúc xế chiều một thành viên tín lâu đưa tới, nội dung phía trên là: Hộp gấm bị hủy liền nói rõ mảnh bản đồ kho báu đã không có, cho dù tìm tới chỗ ẩn giấu cây trâm hoa mai kia cũng hết tác dụng rồi; nói cách khác, bảo tàng đã không tìm được, thuốc giải cũng không có.
Chờ cổ trùng tiến vào thân thể Mặc Thư Kỳ là đã qua một quãng thời gian sau, con sâu độc vương kia đã cắn nuốt mất cổ trùng vốn ở trong cơ thể Mặc Thư Kỳ, nhưng là đã biến thành một loại sâu độc càng lợi hại. Bởi vì tuyệt mệnh sâu độc vốn là cổ trùng trong vương giả, con sâu độc vương kia của Hứa U sau khi tiến vào hai con cổ trùng ở trong cơ thể cô không ngừng chém giết, kết quả cuối cùng chỉ có thể là một con nuốt chửng một con khác. Hiện tại tuổi thọ của Mặc Thư Kỳ tuy là gia tăng rồi, nhưng là lại mai phục một mầm họa to lớn.
“Ta xong rồi, tiếp tục.” Mặc Thư Kỳ gắng gượng thân thể nói với Hứa U.
“Được.” Giọng nói của Hứa U có chút run rẩy, trên trán cũng có lấm tấm mồ hôi lạnh, bà kéo tay Lâm Lam cắt một đao ở trên mặt bàn tay của hắn, nhanh chóng đưa bám vào vết thương trên cổ tay của Mặc Thư Kỳ.
Trong giấc mộng lông mày của Lâm Lam nghiêm túc nhíu lại, thân thể cũng bắt đầu lay động. Mặc Thư Kỳ nhìn rất là đau lòng, cô mất công sức giơ lên một cánh tay khác vuốt lên chỗ lông mày đang nhíu chặt của Lâm Lam, động tác nhìn dịu dàng như vậy, làm cho Hứa U một bên cũng không khỏi thay đổi sắc mặt.
“Lam nhi, cố gắng thêm một chút là xong rồi.” Mặc Thư Kỳ nhẹ giọng nỉ non. Bỗng nhiên thân thể của cô kịch liệt run rẩy một hồi, thân thể càng là vô lực co quắp ngã trên mặt đất, máu tươi trên cổ tay cũng theo tay Lâm Lam lướt xuống. Một khắc đó Mặc Thư Kỳ còn suy yếu bổ sung nói: “Nhanh băng bó giúp hắn.”
Hứa U luống cuống tay chân nghe theo.
Hồng khiếp sợ từ trong bóng tối nhảy ra ngoài, ôm lấy Mặc Thư Kỳ vào trong ngực của mình. Tay run run đụng vào cổ tay của Mặc Thư Kỳ: “Làm như vậy có đáng giá không?”
“Đáng giá.” Mặc Thư Kỳ khóe miệng nhếch lên một nụ cười trắng bệch mà lại xinh đẹp sầu não.
“Hắn sẽ đau lòng, ngươi biết được, hắn sẽ đau lòng.” Hồng lẩm bẩm tự nói.
“Hồng, ngươi biết không, ta từng suy nghĩ tới khi mình chết đi cũng mang Lam nhi đi theo. Nhưng là nhìn nụ cười xán lạn kia của Lam nhi ta rất là không muốn, không nỡ lòng để cho hắn đi cùng với ta đến nơi xa lạ kia.” Trong lúc nói những lời này trong con ngươi sâu xa của Mặc Thư Kỳ lóe né qua một tia sáng đỏ như máu, để cho Hồng nghĩ rằng là chính mình bị ảo giác, cho nên bị nàng lãng quên.
“Xong chưa?” Câu nói này là hỏi Hứa U, sau khi nói xong đi ra ngoài Mặc Thư Kỳ cảm giác trước mắt của mình càng ngày càng mơ hồ, mí mắt giống như nặng ngàn cân không khỏi muốn nhắm lại, trong lúc gắng gượng nhìn thấy Hứa U gật đầu sau đó cô mới rơi vào trong một mảng bóng tối.
Sau khi Mặc Thư Kỳ hôn mê Hồng nghiêm túc ôm thân thể của nàng ấy yên lặng ngồi ngay tại chỗ, vẫn là Hứa U nhắc nhở nàng vết thương của Mặc Thư Kỳ cần băng bó sau đó mới phục hồi lại tinh thần. Hồng mềm nhẹ ôm lấy Mặc Thư Kỳ đứng dậy, đưa nàng thả nằm bên cạnh Lâm Lam, cho Mặc Thư Kỳ uống một viên thuốc xong sau đó mới cầm lấy vải trước đó chuẩn bị kỹ càng bắt đầu quấn quanh trên tay Mặc Thư Kỳ, động tác rất là dịu dàng.
“Ngươi yêu thích nàng!” Hứa U khẳng định nói.
Hồng không có để ý đến bà, nhưng bà tự mình bổ sung nói: “Buông tha đi, ba loại sâu độc hơn nữa độc trong thân thể của nàng đã đến cực hạn.”
“Có ý gì?” Hồng bỗng nhiên ngẩng đầu.
“Ngươi vẫn chưa rõ hả? Mặc dù trước đây trong cơ thể nàng có một loại cổ độc, nhưng là chống đỡ một hai năm vẫn không có vấn đề, chuyện cũ này bị phá hủy là bởi vì chữa bệnh khác cho nên nàng hạ dược cho mình một lần nữa. Mặc dù có nội lực áp chế, nhưng là thân thể đã không xong rồi, hiện tại lại tăng thêm hai loại sâu độc khác. Ta nghĩ, coi như là Đại La thần tiên cũng cứu nàng không được nàng. Ta dám khẳng định, hiện tại nàng lúc nào cũng có thể sẽ chết.” Hứa U nhìn Mặc Thư Kỳ hôn mê lắc đầu thở dài, chuyện mình đồng ý với nàng đã làm xong, hiện tại cũng chỉ chờ nàng tỉnh lại là chữa bệnh cho sư tỷ. Theo Hứa U, Mặc Thư Kỳ mặc dù không có bao nhiêu thời gian, nhưng là thời gian cứu sư tỷ mình thì vẫn có, huống hồ chỉ cần có Lâm Lam này ở đây, nàng sẽ không thể dễ dàng chết đi như vậy.
Lúc rạng sáng Mặc Thư Kỳ hôn mê sâu bỗng tỉnh lại, mặc dù thân thể vẫn còn có chút không còn sức lực thế nhưng so với lúc cổ trùng mới vừa xâm nhập vào thân thể thì đã tốt hơn nhiều. Cô chậm rãi bước xuống giường, ôm lấy Lâm Lam còn chưa thức tỉnh đi về phía nhà tranh. Hồng sau khi thấy Mặc Thư Kỳ tỉnh táo lại liền ẩn nấp vào trong bóng tối, Hứa U chầm chậm đi theo sau lưng Mặc Thư Kỳ.
Tác giả :
Lục Nhật