Phù Dung Vương Phi
Chương 95: Hận cùng Yêu
Một tiếng bốp vang lên trong đêm, mạnh đến nỗi bàn tay mềm mại của Du Nhã trở nên đỏ ửng, ẩn ẩn đau, không chỉ bàn tay mà cánh tay cũng đau, có thể thấy nàng đã dùng bao nhiêu sức.
Hai má thanh nhận của Sở Cảnh Mộc đỏ ửng, tâm trí tỉnh táo hơn, nhìn hơi thở yếu ớt của Lục Phù rồi nhìn tay mình, đột nhiên buông tay ra, như chạm phải lửa, nhanh chóng rụt tay về
“Phù nhi......” Hắn kinh hãi ngã ngồi trên đất, mặt Lục Phù tái nhợt, giống như có nước nóng chảy qua tim hắn, trong lòng chấn động…
Trời ơi! Hắn thật sự muốn giết Phù nhi......
Giết người hắn quý như mạng sống của mình
Thân thể nhanh hơn suy nghĩ muốn chạy qua nâng nàng dậy vì yêu thương đã thấm vào tận xương tủy đã trở thành một loại bản năng. Nhưng hai bàn tay dính đầy máu kia khiến hắn dừng lại, cảm nhận không khí lạnh lẽo..
Du Nhã nhanh chóng nâng Lục Phù dậy. Đau lòng rơi lệ, lau mồ hôi lạnh trên trán Lục Phù đang sắp rơi vào hôn mê.
Băng Nguyệt, Bôn Nguyệt nhìn thấy Sở Cảnh Mộc buông tay, lập tức đứng dậy đến bên người Lục Phù. Băng Nguyệt vươn tay truyền nội lực cuồn cuồn như rót vào cơ thể Lục Phù.
Có tiếng động, hai thị nữ trên bậc thang đang dần dần tỉnh lại. Bôn Nguyệt nhặt hai hòn đá trên mặt đất, thầm vận nội lực, điểm huyệt ngủ của họ.
Vì đêm khuya, chỉ có vài người biết chuyện này, càng ít người biết càng tốt, ở đây đều là người có thể tin cậy, sẽ không nói bậy bạ, để cho Sở Cảnh Mộc có sự lựa chọn.
“Ngươi thất thần làm gì? Đi ra cửa canh giữ, đừng cho người tới gần!” Bôn Nguyệt đẩy Tiếu Nhạc về phía cửa.
Tiếu Nhạc phản ứng lại, nhìn mặt Sở Cảnh Mộc không chút thay đổi, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Lục Phù ho một tiếng, tỉnh lại, nhìn ánh mắt lo lắng của Du Nhã ngấn lệ, đang dịu dàng ôm lấy như muốn truyền hơi ấm cho nàng
Trên cổ hiện ra vết bầm dữ tợn, nổi bật trên làn da trắng nõn, càng thêm ghê sợ.
Ma tính từ từ biến mất, trong bóng đêm thân mình yếu ớt của Lục Phù hiện ra vẻ bất lực và yếu ớt, một thân đầy máu nhắc nhở Sở Cảnh Mộc màn tàn nhẫn vừa rồi.
Hắn nghĩ cả đời cũng không thể nào quên được một màn vừa rồi, chính tay thê tử móc lấy trái tim của phụ thân mình, còn có tia máu đỏ thẫm như hoa mai phun ra, thật thê lương.
Thật đau!
Hắn đau lòng! Đau lòng vì nữ nhân v��a mới giết phụ thân hắn!
Còn vì chuyện mình thiếu chút nữa giết nàng mà cảm thấy áy náy tự trách.
Hận cùng yêu như đang giằng xé trong lòng hắn, cuối cùng cái nào sẽ thắng?
Hắn rốt cuộc có thể hiểu được sự hận thù và giãy dụa trong quá khứ của Lục Phù. Thù giết cha không đội trời chung, nhưng thù giết cha của hắn thì sao? Hắn tìm ai báo thù?
Tâm nguyện mười năm của nàng đã hoàn thành, cũng hủy diệt hạnh phúc họ vất vả mới tìm được.
Thì ra trong lòng hắn là yêu, còn trong lòng nàng là hận!
Hắn cố gắng như vậy, từng bước khiến nàng thả lỏng phòng thủ, vất vả giữ gìn hạnh phúc, nhưng chỉ trong một đêm tăm tối, tất cả đều bị hủy!
Hạnh phúc bị hủy, ngay cả dấu vết cũng không lưu lại, hắn có thể cảm nhận sự lạnh lẽo và vùng vẫy trong thân thể mình
“Phù nhi, thấy đỡ chưa?” Du Nhã đau lòng xoa xoa vết bầm nơi cổ nàng, âm thầm trách Sở Cảnh Mộc nhẫn tâm, có lẽ rất đau!
Lục Phù thất thần, trong mắt sự tuyệt vọng như thủy triều bao phủ lấy nàng, nàng có cảm giác thân thể mình giống như bị đóng đinh, không thể cử động.
“Vương phi, nói chuyện đi! Đừng làm chúng ta sợ!” Bôn Nguyệt lắc lắc vai nàng, lo lắng kêu lên, nàng chưa từng gặp qua Lục Phù như vậy, không tức giận, trước kia cho dù đối mặt nguy hiểm gì nàng luôn cố sống sót, nhưng lúc này trong mắt Lục Phù chỉ còn sự tuyệt vọng.
Đôi mắt từ từ chống lại ánh mắt của Du Nhã, giống như ủy khuất, giống như muốn nói, giống như kêu oan, nhưng cái gì cũng không nói.
“Phù nhi đừng sợ! Không có việc gì! Tỷ tỷ tin tưởng ngươi!” Du Nhã ôm nàng thật chặt, ánh mắt của Lục Phù như đâm vào tim nàng, đau từng cơn. Du Nhã âm thầm ra lệnh cho mình không được nhìn Sở Vân chết ở bên cạnh, nước mắt thấm đẫm vạt áo của Lục Phù, nóng bỏng bi thương.
“Tỷ tỷ tin tưởng ngươi! Tỷ tỷ tin tưởng ngươi!” Giọng nói của nàng khàn khàn, nhưng rất kiên định.
Muội muội của nàng, chưa bao giờ làm người nàng yêu bị thương, chưa bao giờ.....
Cho dù nàng tuyệt tình như sài lang hổ báo, vĩnh viễn cũng không làm người thân đau khổ, đó là tính của muội muội nàng, Du Nhã hiểu rõ sư lương thiện mềm lòng của Lục Phù hơn ai hết.
Đêm chỉ còn lại vẻ tĩnh mịch.
Chỉ nghe giọng của Du Nhã khàn khàn kiên định, xen lẫn tiếng khóc nho nhỏ, vì Lục Phù và vì một vị trưởng bối yêu thương đã qua đời
Lục Phù cắn chặt răng, ráng chịu đựng, mũi sụt sùi, hai má đỏ ửng, không giống vẻ trắng nõn thường ngày. Nàng vùng ra khỏi ngực Du Nhã, đứng dậy, nhắm mắt lại, thu hết cảnh tượng trước mắt, tơ máu nổi lên, nhìn thẳng vào ánh mắt mờ mịt và phức tạp của Sở Cảnh Mộc, thấy được vẻ lạnh băng xa lạ trong mắt hắn..
Lòng chợt co lại, đau đến nỗi cả người run rẩy…
Nhưng nàng vẫn lựa chọn đối mặt.
Trốn cũng không trốn được.....
Chỉ lựa chọn đối mặt, ít nhất nàng còn có một cái ôm ấm áp.
“Là ngươi giết sao?”
“Đúng!” Nàng cố không rời ánh mắt Sở Cảnh Mộc, thấy bên trong lóe lên nhiều mũi nhọn lạnh lẽo, cả người trở nên run rẩy, Du Nhã ôm chặt vai, lặng yên đỡ nàng từ phía sau.
Thật yên lặng......
Hai ánh mắt giao nhau, giống như có lưỡi dao đâm vào tim Sở Cảnh Mộc máu chảy đầm đìa.
Hắn hi vọng nàng phủ nhận, cho dù giả cũng được!
“Vì sao không phủ nhận? Vì sao?” Sở Cảnh Mộc gào thét, âm thanh từ từ nhỏ dần, trong giọng nói ẩn chứa vẻ khẩn cầu và chờ đợi, mắt ngấn lệ, “Ta hi vọng ngươi phủ nhận, Phù nhi, chỉ cần ngươi nói không phải, ta liền tin tưởng, được không?”
Mắt Lục Phù ngân ngấn lệ, cuối cùng không nhịn được tuôn ra như suối. Du Nhã, Băng Nguyệt, Bông Nguyệt bên cạnh cũng lặng yên rơi lệ, vì muốn Lục Phù thoát tội, Sở Cảnh Mộc bảo Lục Phù nói d�i, hắn lấy tâm trạng gì để nói ra những lời đó?
Bị chết là người thân nhất của hắn, phụ thân của hắn!
“Chỉ cần ngươi nói không phải, ta liền tin tưởng ngươi được không? Phù nhi, xin ngươi, nói không phải đi!” Hắn dường như tuyệt vọng không ngừng van xin, tự lừa mình dối người.
“Van cầu ngươi, không cần nói nữa, không cần như vậy, Sở Cảnh Mộc, không cần làm như vậy, là ta giết, cho dù nói bao lần không phải vẫn là ta giết, ngươi có thể lừa gạt mình nói không phải sao? Ta không biết vì sao như vậy?......” Lục Phù dùng hết sức lắc đầu, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt, khẽ cắn môi dứt khoát nói: “Là ta giết ông ấy!”
Lòng nàng đau đớn, cho dù đứt ruột đứt gan cũng không đau thế này, hắn rõ ràng nhìn thấy nàng giết Sở Vân, một người luôn hiếu kính với phụ thân hiện tại lại dạy nàng nói dối, lừa mình dối người, một nguyện vọng đơn giản như vậy.
Vì thoát tội......
Điên rồi...... Mọi người điên rồi!
Một người điên cuồng chờ đợi, một người điên cuồng thừa nhận, phá hủy hai trái tim.
Nếu nàng nói không phải, có thể làm như không thấy sao?
Sở Cảnh Mộc, vì sao không tin ta?
Vì sao tình cảm của chúng ta mong manh dễ vỡ đến nỗi ngay cả một âm mưu cũng có thể hủy diệt, vì sao tỷ tỷ có thể tin tưởng ta, còn ngươi thì không thể? Vì sao?
Muốn ta nói với ngươi như thế nào đây, tất cả không phải ý của ta! Ta không biết, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, ta làm sao có thể nói với ngươi?
“Phù nhi, tỉnh lại......” Du Nhã an ủi, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Cảnh Mộc, thấy trong mắt hắn đầy vẻ đau lòng, phẫn hận, và bối rối.....
Nàng nghĩ đến hạnh phúc của hai người họ, cũng hiểu được.....
Hạnh phúc đó như mặt sông kết băng lúc đầu đông, chỉ một bước chân giẫm lên sẽ vỡ nát......
Như đi trên miếng băng mỏng!
Nếu còn tiếp tục như vậy, hai người sẽ bị điên mất!
Lục Phù thu lại vẻ bi thương, cố nhớ buổi trò chuyện tối nay, nhưng trí nhớ của nàng chỉ dừng lại nơi những sự kiện trước khi ngủ và thời điểm khi tay nàng móc tim của Sở Vân, máu chảy đầm đìa. Còn những thứ khác không thể nhớ được. Lục Phù cau mày, ánh mắt từ từ nhìn xuống, dừng lại trên bàn tay phải đầy máu của mình…
Nàng cảm thấy mờ mịt......
Khi giết người, nàng chưa từng dùng tay phải, lần đầu tiên nó nhuộm đầy máu tươi......Đỏ hồng rực rỡ, rất quỷ dị, như hoa hồng độc đầy gai......
Trong nháy mắt nàng có ý định chặt bỏ tay phải của mình....
Ánh trăng tỏa ra một tầng mông lung mờ ảo, trong cảnh vật quỷ dị, lộ ra vẻ yên lặng mà tĩnh mịch......
Sở Cảnh Mộc đứng lên như bóng ma bao phủ hai tỷ muội khiến lòng của Du Nhã giống như chìm xuống đáy biển sâu. Lo lắng nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của Lục Phù, càng ôm nàng chặt hơ
Giết người, phải đền mạng!
Người chết lại là Sở Vân! Du Nhã không dám nhìn Sở Vân, không dám nhìn dáng vẻ ông chết như thế nào, đối với nàng, ông giống như phụ thân, còn Lục Phù là muội muội, cả hai đều khiến nàng đau đớn tận cùng.
Sở Cảnh Mộc nhắm mắt lại, sự thù hận như có lưỡi dao đâm sâu vào tim, phẫn hận cũng theo đó trào dâng trong lòng, xen lẫn sự bi thương và tuyệt vọng.
Trái tim—— đã chết! Như khối thi thể từ từ trở nên lạnh lẽo.
Đêm lạnh như nước, đen như mực.
Giữa sườn núi, có hai bóng người đang đứng trong gió, gió thổi tóc của họ bay bay, ban đêm nhìn quỷ dị khác thường.
Từ đây nhìn xuống, những chuyện xảy ra trong Sở vương phủ đều lọt vào tầm mắt của họ.
Cười, trên môi họ hiện ra độ cong không hài hòa với vẻ tươi cười, trái lại có chút nhăn nhó dữ tợn.
“Vừa xảy ra trò hay!” Quang Vinh vương cười lạnh, dường như đối với những chuyện vừa xảy ra thật vừa lòng, cười nhẹ, nhẹ nhưng có vẻ điên cuồng muốn hủy diệt.
“Ta không rõ, ngươi hận bọn hắn như vậy, tại sao không trực tiếp giết họ?” hỏi một câu lạnh như băng, ánh mắt của nữ tử nhìn chằm chằm phía dưới đồi, sa đen quần đỏ, quyến rũ lẳng lơ đầy vẻ tà mị.
“Giết bọn họ, để làm gì? Như vậy không phải cách tốt nhất, để bọn họ còn sống, khiến họ hành hạ tra tấn lẫn nhau còn tốt hơn! Sở Cảnh Mộc hủy đi tất cả của ta, ta cũng hủy trái tim của hắn. Chết đâu có gì đáng sợ, nhìn thê tử giết phụ thân mình, đâu có gì so bằng tình cảnh này khiến hắn sống không bằng chết. Phù dung huyết án, hừ! Trạng thái khi chết thê thảm như vậy, hắn nên hận Tô Lục Phù, thật tốt! Khiến bọn họ hành hạ lẫn nhau, cái này gọi là sống không bằng chết! Quang vinh vương đầy vẻ hận thù nghiến răng.
“Thật là những kẻ điên khùng! Người Trung Nguyên các ngươi tâm tư thật phức tạp, nếu không thích, giết là tốt rồi, làm cho nam giết nữ, có thể tra tấn hắn, có gì không được?”
“Ngươi biết gì?” Quang Vinh vương gắt lên, liếc nhìn nàng, lộ vẻ nghi ngờ, “Tác Lan Châu, sao ngươi muốn Lục Phù chết?”
“Không vì sao cả, ta chỉ muốn nàng chết!” Lạnh lùng nói xong, dung nhan trong trí nhớ kia khiến cơn giận của nàng trở nên điên cuồng như thác đổ, không thấy ánh mặt trời.
“Không thể giết nàng được, nếu ta không chết, cũng không để nàng chết, để nàng sống, đối với Sở Cảnh Mộc, một Vân Uyển Phù, một Sở Vân. Một người vi nàng mà chết, một người bị nàng giết chết. Không gặp một lần tô Lục Phù, đều là một loại tra tấn tận xương. Ta biết hắn sẽ không báo quan, sẽ không giam nàng vào ngục. Hắn sẽ hành hạ nàng, Tô Lục Phù còn sống, chính là công cụ đả kích hắn tốt nhất, vì sao không cần?”
“Biến thái!”
“Thế giới này người biến thái rất nhiều, cổ độc của ngươi càng biến thái hơn!”
Tác Lan Châu cười, xinh đẹp mà độc ác, “Bạch y thánh thủ Ly Nguyệt, cũng không nhận ra loại cổ độc này, cổ này do Tác gia nghiên cứu chế tạo, chỉ dùng qua hai lần, hắn tuyệt đối không thể điều tra.”
“Còn tiểu nha đầu bên người nàng? Cũng bị như vậy sao?”
“Không giống nhau, nha đầu đó chỉ tạm thời mất trí, nếu không với sự cẩn thận của hắn, thật khó xuống tay. Đây là do ta cẩn thận quan sát đã lâu mới nghĩ ra cách này. Nàng rất tin tưởng nha đầu đó, các nàng là đối tượng tốt nhất để xuống tay”
“Hừ! Tô Lục Phù, Sở Cảnh Mộc, cho dù không lâu sau ta có lâm vào nước cờ chết, cũng có hai người các ngươi chôn cùng, mạng sống của Bổn vương cũng đáng giá!”
Tác Lan Châu liếc mắt, đối với sự độc ác của hắn không có ý kiến, Tác gia thiếu ân tình của hắn coi như đã trả hết nợ, nàng không cần giúp hắn làm gì nữa!
“Đừng quên ngươi đáp ứng chuyện của ta, giúp ta tìm người!”
“Ngàn dậm xa xôi từ Hung nô đến kinh thành tìm một người đã mất tích nhiều năm, ngươi thật có lòng!” Quang Vinh vương lạnh lùng châm chọc.
“Phượng Quân Minh, không cần chọc ta, nếu không, ta cho ngươi nếm thử cái gì gọi là mùi vị đau tận tâm can, so với cổ độc càng ghê ghớm hơn!”
Đêm lạnh lùng, yên tĩnh vang lên giai điệu tịch mịch.
Cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng......
Bóng đêm giống như chôn dấu một linh hồn cô độc, trong trời đêm hắc ám quanh quẩn không tan, giống như đang mở to đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống vùng đất rộng mênh mông. Giống như nhìn thấy sự kiện thảm thiết vừa xảy ra và luôn cả những tình cảm vừa mới biến mất.
Hai má thanh nhận của Sở Cảnh Mộc đỏ ửng, tâm trí tỉnh táo hơn, nhìn hơi thở yếu ớt của Lục Phù rồi nhìn tay mình, đột nhiên buông tay ra, như chạm phải lửa, nhanh chóng rụt tay về
“Phù nhi......” Hắn kinh hãi ngã ngồi trên đất, mặt Lục Phù tái nhợt, giống như có nước nóng chảy qua tim hắn, trong lòng chấn động…
Trời ơi! Hắn thật sự muốn giết Phù nhi......
Giết người hắn quý như mạng sống của mình
Thân thể nhanh hơn suy nghĩ muốn chạy qua nâng nàng dậy vì yêu thương đã thấm vào tận xương tủy đã trở thành một loại bản năng. Nhưng hai bàn tay dính đầy máu kia khiến hắn dừng lại, cảm nhận không khí lạnh lẽo..
Du Nhã nhanh chóng nâng Lục Phù dậy. Đau lòng rơi lệ, lau mồ hôi lạnh trên trán Lục Phù đang sắp rơi vào hôn mê.
Băng Nguyệt, Bôn Nguyệt nhìn thấy Sở Cảnh Mộc buông tay, lập tức đứng dậy đến bên người Lục Phù. Băng Nguyệt vươn tay truyền nội lực cuồn cuồn như rót vào cơ thể Lục Phù.
Có tiếng động, hai thị nữ trên bậc thang đang dần dần tỉnh lại. Bôn Nguyệt nhặt hai hòn đá trên mặt đất, thầm vận nội lực, điểm huyệt ngủ của họ.
Vì đêm khuya, chỉ có vài người biết chuyện này, càng ít người biết càng tốt, ở đây đều là người có thể tin cậy, sẽ không nói bậy bạ, để cho Sở Cảnh Mộc có sự lựa chọn.
“Ngươi thất thần làm gì? Đi ra cửa canh giữ, đừng cho người tới gần!” Bôn Nguyệt đẩy Tiếu Nhạc về phía cửa.
Tiếu Nhạc phản ứng lại, nhìn mặt Sở Cảnh Mộc không chút thay đổi, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Lục Phù ho một tiếng, tỉnh lại, nhìn ánh mắt lo lắng của Du Nhã ngấn lệ, đang dịu dàng ôm lấy như muốn truyền hơi ấm cho nàng
Trên cổ hiện ra vết bầm dữ tợn, nổi bật trên làn da trắng nõn, càng thêm ghê sợ.
Ma tính từ từ biến mất, trong bóng đêm thân mình yếu ớt của Lục Phù hiện ra vẻ bất lực và yếu ớt, một thân đầy máu nhắc nhở Sở Cảnh Mộc màn tàn nhẫn vừa rồi.
Hắn nghĩ cả đời cũng không thể nào quên được một màn vừa rồi, chính tay thê tử móc lấy trái tim của phụ thân mình, còn có tia máu đỏ thẫm như hoa mai phun ra, thật thê lương.
Thật đau!
Hắn đau lòng! Đau lòng vì nữ nhân v��a mới giết phụ thân hắn!
Còn vì chuyện mình thiếu chút nữa giết nàng mà cảm thấy áy náy tự trách.
Hận cùng yêu như đang giằng xé trong lòng hắn, cuối cùng cái nào sẽ thắng?
Hắn rốt cuộc có thể hiểu được sự hận thù và giãy dụa trong quá khứ của Lục Phù. Thù giết cha không đội trời chung, nhưng thù giết cha của hắn thì sao? Hắn tìm ai báo thù?
Tâm nguyện mười năm của nàng đã hoàn thành, cũng hủy diệt hạnh phúc họ vất vả mới tìm được.
Thì ra trong lòng hắn là yêu, còn trong lòng nàng là hận!
Hắn cố gắng như vậy, từng bước khiến nàng thả lỏng phòng thủ, vất vả giữ gìn hạnh phúc, nhưng chỉ trong một đêm tăm tối, tất cả đều bị hủy!
Hạnh phúc bị hủy, ngay cả dấu vết cũng không lưu lại, hắn có thể cảm nhận sự lạnh lẽo và vùng vẫy trong thân thể mình
“Phù nhi, thấy đỡ chưa?” Du Nhã đau lòng xoa xoa vết bầm nơi cổ nàng, âm thầm trách Sở Cảnh Mộc nhẫn tâm, có lẽ rất đau!
Lục Phù thất thần, trong mắt sự tuyệt vọng như thủy triều bao phủ lấy nàng, nàng có cảm giác thân thể mình giống như bị đóng đinh, không thể cử động.
“Vương phi, nói chuyện đi! Đừng làm chúng ta sợ!” Bôn Nguyệt lắc lắc vai nàng, lo lắng kêu lên, nàng chưa từng gặp qua Lục Phù như vậy, không tức giận, trước kia cho dù đối mặt nguy hiểm gì nàng luôn cố sống sót, nhưng lúc này trong mắt Lục Phù chỉ còn sự tuyệt vọng.
Đôi mắt từ từ chống lại ánh mắt của Du Nhã, giống như ủy khuất, giống như muốn nói, giống như kêu oan, nhưng cái gì cũng không nói.
“Phù nhi đừng sợ! Không có việc gì! Tỷ tỷ tin tưởng ngươi!” Du Nhã ôm nàng thật chặt, ánh mắt của Lục Phù như đâm vào tim nàng, đau từng cơn. Du Nhã âm thầm ra lệnh cho mình không được nhìn Sở Vân chết ở bên cạnh, nước mắt thấm đẫm vạt áo của Lục Phù, nóng bỏng bi thương.
“Tỷ tỷ tin tưởng ngươi! Tỷ tỷ tin tưởng ngươi!” Giọng nói của nàng khàn khàn, nhưng rất kiên định.
Muội muội của nàng, chưa bao giờ làm người nàng yêu bị thương, chưa bao giờ.....
Cho dù nàng tuyệt tình như sài lang hổ báo, vĩnh viễn cũng không làm người thân đau khổ, đó là tính của muội muội nàng, Du Nhã hiểu rõ sư lương thiện mềm lòng của Lục Phù hơn ai hết.
Đêm chỉ còn lại vẻ tĩnh mịch.
Chỉ nghe giọng của Du Nhã khàn khàn kiên định, xen lẫn tiếng khóc nho nhỏ, vì Lục Phù và vì một vị trưởng bối yêu thương đã qua đời
Lục Phù cắn chặt răng, ráng chịu đựng, mũi sụt sùi, hai má đỏ ửng, không giống vẻ trắng nõn thường ngày. Nàng vùng ra khỏi ngực Du Nhã, đứng dậy, nhắm mắt lại, thu hết cảnh tượng trước mắt, tơ máu nổi lên, nhìn thẳng vào ánh mắt mờ mịt và phức tạp của Sở Cảnh Mộc, thấy được vẻ lạnh băng xa lạ trong mắt hắn..
Lòng chợt co lại, đau đến nỗi cả người run rẩy…
Nhưng nàng vẫn lựa chọn đối mặt.
Trốn cũng không trốn được.....
Chỉ lựa chọn đối mặt, ít nhất nàng còn có một cái ôm ấm áp.
“Là ngươi giết sao?”
“Đúng!” Nàng cố không rời ánh mắt Sở Cảnh Mộc, thấy bên trong lóe lên nhiều mũi nhọn lạnh lẽo, cả người trở nên run rẩy, Du Nhã ôm chặt vai, lặng yên đỡ nàng từ phía sau.
Thật yên lặng......
Hai ánh mắt giao nhau, giống như có lưỡi dao đâm vào tim Sở Cảnh Mộc máu chảy đầm đìa.
Hắn hi vọng nàng phủ nhận, cho dù giả cũng được!
“Vì sao không phủ nhận? Vì sao?” Sở Cảnh Mộc gào thét, âm thanh từ từ nhỏ dần, trong giọng nói ẩn chứa vẻ khẩn cầu và chờ đợi, mắt ngấn lệ, “Ta hi vọng ngươi phủ nhận, Phù nhi, chỉ cần ngươi nói không phải, ta liền tin tưởng, được không?”
Mắt Lục Phù ngân ngấn lệ, cuối cùng không nhịn được tuôn ra như suối. Du Nhã, Băng Nguyệt, Bông Nguyệt bên cạnh cũng lặng yên rơi lệ, vì muốn Lục Phù thoát tội, Sở Cảnh Mộc bảo Lục Phù nói d�i, hắn lấy tâm trạng gì để nói ra những lời đó?
Bị chết là người thân nhất của hắn, phụ thân của hắn!
“Chỉ cần ngươi nói không phải, ta liền tin tưởng ngươi được không? Phù nhi, xin ngươi, nói không phải đi!” Hắn dường như tuyệt vọng không ngừng van xin, tự lừa mình dối người.
“Van cầu ngươi, không cần nói nữa, không cần như vậy, Sở Cảnh Mộc, không cần làm như vậy, là ta giết, cho dù nói bao lần không phải vẫn là ta giết, ngươi có thể lừa gạt mình nói không phải sao? Ta không biết vì sao như vậy?......” Lục Phù dùng hết sức lắc đầu, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt, khẽ cắn môi dứt khoát nói: “Là ta giết ông ấy!”
Lòng nàng đau đớn, cho dù đứt ruột đứt gan cũng không đau thế này, hắn rõ ràng nhìn thấy nàng giết Sở Vân, một người luôn hiếu kính với phụ thân hiện tại lại dạy nàng nói dối, lừa mình dối người, một nguyện vọng đơn giản như vậy.
Vì thoát tội......
Điên rồi...... Mọi người điên rồi!
Một người điên cuồng chờ đợi, một người điên cuồng thừa nhận, phá hủy hai trái tim.
Nếu nàng nói không phải, có thể làm như không thấy sao?
Sở Cảnh Mộc, vì sao không tin ta?
Vì sao tình cảm của chúng ta mong manh dễ vỡ đến nỗi ngay cả một âm mưu cũng có thể hủy diệt, vì sao tỷ tỷ có thể tin tưởng ta, còn ngươi thì không thể? Vì sao?
Muốn ta nói với ngươi như thế nào đây, tất cả không phải ý của ta! Ta không biết, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, ta làm sao có thể nói với ngươi?
“Phù nhi, tỉnh lại......” Du Nhã an ủi, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Cảnh Mộc, thấy trong mắt hắn đầy vẻ đau lòng, phẫn hận, và bối rối.....
Nàng nghĩ đến hạnh phúc của hai người họ, cũng hiểu được.....
Hạnh phúc đó như mặt sông kết băng lúc đầu đông, chỉ một bước chân giẫm lên sẽ vỡ nát......
Như đi trên miếng băng mỏng!
Nếu còn tiếp tục như vậy, hai người sẽ bị điên mất!
Lục Phù thu lại vẻ bi thương, cố nhớ buổi trò chuyện tối nay, nhưng trí nhớ của nàng chỉ dừng lại nơi những sự kiện trước khi ngủ và thời điểm khi tay nàng móc tim của Sở Vân, máu chảy đầm đìa. Còn những thứ khác không thể nhớ được. Lục Phù cau mày, ánh mắt từ từ nhìn xuống, dừng lại trên bàn tay phải đầy máu của mình…
Nàng cảm thấy mờ mịt......
Khi giết người, nàng chưa từng dùng tay phải, lần đầu tiên nó nhuộm đầy máu tươi......Đỏ hồng rực rỡ, rất quỷ dị, như hoa hồng độc đầy gai......
Trong nháy mắt nàng có ý định chặt bỏ tay phải của mình....
Ánh trăng tỏa ra một tầng mông lung mờ ảo, trong cảnh vật quỷ dị, lộ ra vẻ yên lặng mà tĩnh mịch......
Sở Cảnh Mộc đứng lên như bóng ma bao phủ hai tỷ muội khiến lòng của Du Nhã giống như chìm xuống đáy biển sâu. Lo lắng nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của Lục Phù, càng ôm nàng chặt hơ
Giết người, phải đền mạng!
Người chết lại là Sở Vân! Du Nhã không dám nhìn Sở Vân, không dám nhìn dáng vẻ ông chết như thế nào, đối với nàng, ông giống như phụ thân, còn Lục Phù là muội muội, cả hai đều khiến nàng đau đớn tận cùng.
Sở Cảnh Mộc nhắm mắt lại, sự thù hận như có lưỡi dao đâm sâu vào tim, phẫn hận cũng theo đó trào dâng trong lòng, xen lẫn sự bi thương và tuyệt vọng.
Trái tim—— đã chết! Như khối thi thể từ từ trở nên lạnh lẽo.
Đêm lạnh như nước, đen như mực.
Giữa sườn núi, có hai bóng người đang đứng trong gió, gió thổi tóc của họ bay bay, ban đêm nhìn quỷ dị khác thường.
Từ đây nhìn xuống, những chuyện xảy ra trong Sở vương phủ đều lọt vào tầm mắt của họ.
Cười, trên môi họ hiện ra độ cong không hài hòa với vẻ tươi cười, trái lại có chút nhăn nhó dữ tợn.
“Vừa xảy ra trò hay!” Quang Vinh vương cười lạnh, dường như đối với những chuyện vừa xảy ra thật vừa lòng, cười nhẹ, nhẹ nhưng có vẻ điên cuồng muốn hủy diệt.
“Ta không rõ, ngươi hận bọn hắn như vậy, tại sao không trực tiếp giết họ?” hỏi một câu lạnh như băng, ánh mắt của nữ tử nhìn chằm chằm phía dưới đồi, sa đen quần đỏ, quyến rũ lẳng lơ đầy vẻ tà mị.
“Giết bọn họ, để làm gì? Như vậy không phải cách tốt nhất, để bọn họ còn sống, khiến họ hành hạ tra tấn lẫn nhau còn tốt hơn! Sở Cảnh Mộc hủy đi tất cả của ta, ta cũng hủy trái tim của hắn. Chết đâu có gì đáng sợ, nhìn thê tử giết phụ thân mình, đâu có gì so bằng tình cảnh này khiến hắn sống không bằng chết. Phù dung huyết án, hừ! Trạng thái khi chết thê thảm như vậy, hắn nên hận Tô Lục Phù, thật tốt! Khiến bọn họ hành hạ lẫn nhau, cái này gọi là sống không bằng chết! Quang vinh vương đầy vẻ hận thù nghiến răng.
“Thật là những kẻ điên khùng! Người Trung Nguyên các ngươi tâm tư thật phức tạp, nếu không thích, giết là tốt rồi, làm cho nam giết nữ, có thể tra tấn hắn, có gì không được?”
“Ngươi biết gì?” Quang Vinh vương gắt lên, liếc nhìn nàng, lộ vẻ nghi ngờ, “Tác Lan Châu, sao ngươi muốn Lục Phù chết?”
“Không vì sao cả, ta chỉ muốn nàng chết!” Lạnh lùng nói xong, dung nhan trong trí nhớ kia khiến cơn giận của nàng trở nên điên cuồng như thác đổ, không thấy ánh mặt trời.
“Không thể giết nàng được, nếu ta không chết, cũng không để nàng chết, để nàng sống, đối với Sở Cảnh Mộc, một Vân Uyển Phù, một Sở Vân. Một người vi nàng mà chết, một người bị nàng giết chết. Không gặp một lần tô Lục Phù, đều là một loại tra tấn tận xương. Ta biết hắn sẽ không báo quan, sẽ không giam nàng vào ngục. Hắn sẽ hành hạ nàng, Tô Lục Phù còn sống, chính là công cụ đả kích hắn tốt nhất, vì sao không cần?”
“Biến thái!”
“Thế giới này người biến thái rất nhiều, cổ độc của ngươi càng biến thái hơn!”
Tác Lan Châu cười, xinh đẹp mà độc ác, “Bạch y thánh thủ Ly Nguyệt, cũng không nhận ra loại cổ độc này, cổ này do Tác gia nghiên cứu chế tạo, chỉ dùng qua hai lần, hắn tuyệt đối không thể điều tra.”
“Còn tiểu nha đầu bên người nàng? Cũng bị như vậy sao?”
“Không giống nhau, nha đầu đó chỉ tạm thời mất trí, nếu không với sự cẩn thận của hắn, thật khó xuống tay. Đây là do ta cẩn thận quan sát đã lâu mới nghĩ ra cách này. Nàng rất tin tưởng nha đầu đó, các nàng là đối tượng tốt nhất để xuống tay”
“Hừ! Tô Lục Phù, Sở Cảnh Mộc, cho dù không lâu sau ta có lâm vào nước cờ chết, cũng có hai người các ngươi chôn cùng, mạng sống của Bổn vương cũng đáng giá!”
Tác Lan Châu liếc mắt, đối với sự độc ác của hắn không có ý kiến, Tác gia thiếu ân tình của hắn coi như đã trả hết nợ, nàng không cần giúp hắn làm gì nữa!
“Đừng quên ngươi đáp ứng chuyện của ta, giúp ta tìm người!”
“Ngàn dậm xa xôi từ Hung nô đến kinh thành tìm một người đã mất tích nhiều năm, ngươi thật có lòng!” Quang Vinh vương lạnh lùng châm chọc.
“Phượng Quân Minh, không cần chọc ta, nếu không, ta cho ngươi nếm thử cái gì gọi là mùi vị đau tận tâm can, so với cổ độc càng ghê ghớm hơn!”
Đêm lạnh lùng, yên tĩnh vang lên giai điệu tịch mịch.
Cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng......
Bóng đêm giống như chôn dấu một linh hồn cô độc, trong trời đêm hắc ám quanh quẩn không tan, giống như đang mở to đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống vùng đất rộng mênh mông. Giống như nhìn thấy sự kiện thảm thiết vừa xảy ra và luôn cả những tình cảm vừa mới biến mất.
Tác giả :
Thái Nha Nhi