Phù Dung Vương Phi
Chương 9: Phượng hoàng đường lớn nạp hiền
Xe ngựa hoa lệ rong ruổi trên con đường Phương Hoàng phồn hoa, hai con bạch mã chay song song, cước bộ chỉnh tề hữu lực, nhìn ra đã được huấn luyện, không phải là ngựa tầm thường, mã phu tuổi trẻ nhiệt huyết sôi trào, vững vàng tiến tới trước.
Trong xe ngựa, Lục Phù tựa vào gối mềm, cùng Bổn Nguyệt Băng Nguyệt nói chuyện mấy ngày qua, đột nhiên xe ngựa bị một trận lay động mất đi thăng bằng, xe ngựa ngừng lại, nếu không phải Bổn Nguyệt nhanh tay đỡ lấy nàng, nàng đã bị té xuống xe. Bổn Nguyệt chau mày, không hờn giận quát lên “Lục Tử, mắt bị mù sao, như vậy không cẩn thận, làm cho tiểu thư kinh động? “
Lục Tử vội vàng cầu xin tha thứ “Tiểu thư tha tội, Bổn Nguyệt cô nương tha mạng, hôm trước mới vừa mưa, không thấy rõ đường làm kinh động tiểu thư”. Lục Tử sợ hãi. Xe ngựa mất cân bằng, bánh xe lún xuống bùn, không nhúc nhích, không có người giúp đỡ sẽ không đi tiếp được, Lục Phù phải bước ra xe ngựa, một trận hương khí bức người, Lục Tử không dám khing thường sắc mặt của nàng, sợ hãi đứng đó chỉ sợ tiểu thư đẹp như thiên tiên trách tội.
Lục Phù cười khẽ, không lên tiếng, thấy bánh xe không động đây, ở đây là Phượng Hoàng đường lớn, xe ngựa cản trở một góc đường, người đến người đi, thật là náo nhiệt, người đi qua đều ngoái đầu nhìn về phía bọn họ, lại không thích hợp cho Băng Nguyệt Bổn Nguyệt ra tay, Lục Phù ôn nhu nói, “Lục tử, nghĩ biện pháp lấy xe ngựa lôi ra, Lý lão bản đang chờ”
“Da, dạ phải, tiểu nhân lập tức đi làm, tiểu thư chờ một lát”. Lục tử vừa nghe, tâm tình vui sướng, tiểu thư quả thật nhân từ, chạy nhanh đi làm. Băng Nguyệt Bổn Nguyệt đỡ nàng tới một nơi khuất ánh mắt của mọi người, tuy nhiên mọi người đều biết đó là Tô gia thê tử xe ngựa, vừa thấy Băng Nguyệt Bổn Nguyệt không rời xa, nàng lại mang mạng che mặt, đã biết đó là một trong hai đóa phù dung của kinh thành Tô Lục Phù. Ngay cả thị nữ đều như thế động lòng người, có thể suy ra nàng là xinh đẹp tú lệ dường nào.
Trong những người nhìn thấy đó có đủ loại người háo sắc, không gần được nàng, trước có những cử chỉ sàm sỡ dân nữ, huống chi hình tượng của nàng ở kinh thành là phù dung thanh khiết, từ cách họ nhìn hai người thị nữ bên người nàng cũng có thể tưởng tượng được nếu bọn họ nhìn thấy nàng sẽ hung ác đến thập bội.
Một gã nam đồng đi đến các nàng, Lục Phù cúi đầu, chỉ thấy hắn là người lam lũ khoảng 8, 9 tuổi, khuôn mặt dơ bẩn dính đầy đất vàng không thấy rõ bộ dạng ban đầu, chỉ thấy một ánh mắt ảm đạm, có khát vọng, có chờ đợi, cũng có khẩn trương…Sinh mạng đê tiện như con kiến, hiện ra trước mặt nàng.
“Tiểu thư cao quý, xin thương xót, xin cho ta chút tiền, ta đói lắm..” Bổn Nguyệt tính mở miệng, thấy thần sắc của Lục Phù, không có lên tiếng. Lục Phù lua trắng che lại chỉ thấy một đôi mắt nhe nhàng, như cũ có ý cười, nhìn hài đồng không biết suy nghĩ gì, hồi lâu bảo Băng Nguyệt cho hắn tiền. Nam đồng không thể tin vui sướng tiếp nhận một thỏi bạc, qùy xuống trên mặt đất khấu đầu vài cái, liên tục nói lời cảm tạ, đợi hắn đi xa, Bổn Nguyệt liếc mắt bốn phía, cười khẽ “Hôm nay tiểu thư lại làm mỹ đức tha hồ cho bọn hắn thảo luận”
Lục Phù cười mà không đáp, cũng khe khẽ nói nhỏ với đám người…“Mọi người ngu xuẩn, không thể nhìn bề ngoài…” Một xe ngựa hoa lệ khác rong ruổi mà đến, tốc độ nhanh như tia chớp, một trận gió thổi qua đường cái, không thể dự đoán có một xe ngựa dừng ở trên đường, nhanh thắng lại dây cương, con ngựa kinh hãi nâng đầu lên.
“Chuyện gì?” một âm thanh lạnh như băng tuyết từ trong xe ngựa truyền ra, tàn khốc vô tình. Người lái xe ngựa sợ hãi báo cho biết có xe ngựa đổ bên đường. “Vâng..” người đánh xe rên lên một tiếng che ngực, giống như bị một trận chưởng phong làm bị thương đến nội tạng, lại không dám lên tiếng, máu tươi chảy ròng ròng, đọng ở trường bào thành màu xám. “Đi đường vòng” tiếng nói lạnh lùng vang lên, như trước không mang theo một tia cảm tình, người đánh xe nuốt nuốt nước miếng, giống như nhe nhàng thở ra, đánh một vòng tiếp tục đi về phía trước.
Đó là xe ngựa của Dao quang, người đi đường nói như thế. Qủa thật vô tình như băng. Lục Phù xem một màn cười, chính là cười cũng không tỏ thái độ, Bổn Nguyệt có vẻ không kiên nhẫn, ngẩng đầu nhìn xem ánh trăng, chớp đôi mi thanh tú, Lục Tử cầu người giúp sao lâu rồi mà không cả bóng người cũng không thấy? Bỗng nhiên thấy một người nam tử quần áo lam lũ tiến đến xin tiền, sắc mặt vàng như nến hình như là bị thiếu ăn lâu lắm rồi, dáng người rất cao, nếu không phải giờ phút này một thân lam lũ, không ai nghĩ là một tên ăn xin, một người thanh niên cường tráng như vậy, nhưng lại ăn xin ở đầu đường, Bổn Nguyệt nhịn không được quát “Tiểu thư nhà chúng ta không phải là Quan âm bồ tát, không cần mọi người đều đi lên đòi tiền, cút đi”
Nam tử sửng sốt, giống như không hiểu tại sao vừa bố thí cho nam đồng mà không cho hắn…Mặt vàng như nến, hai tròng mắt lạnh như băng tỏ vẻ khó hiếu…ngẩng đầu tức giận nhìn Lục Phù liếc mắt một cái, không dám lại nhìn xuống..giống như thấy cái nhìn của nàng là một loại khinh nhờn. “Ngươi là một nam nhi khoẻ mạnh, có thể làm nhiều việc có ích, vì sao cố tình đi ăn xin để sống, ngươi xem bên kia lão phu, tuổi tác đã cao, vẫn còn bán bánh nướng, cũng có thể lo cho bản thân, ngươi vì sao làm không được?” Băng Nguyệt lạnh lùng nói.
Nam tử cũng không nói gì, ngay cả ánh mắc cũng không thay đổi một chút, xoay người tính bước đi, Lục Phù gọi hắn lại, thanh âm như gió, ấm áp lòng người “Bên kia, xe ngựa của ta bị lún bùn, nếu ngươi có thể nhấc ra, ta cho ngươi một thỏi vàng” Nam tử kinh ngạc ngẩng đầu, nói tiếng cám ơn, liền hướng về xe ngựa mà đi, Băng Nguyệt khó hiểu hỏi “Tiểu thư vì sao giúp hắn?”
“Người này gân cốt khỏe mạnh, ta có hứng thú, ánh mắt trong sáng, không giống người ăn xin, còn không có thử qua đã nói lời cảm tạ, nếu hắn có thể nhấc xe ngựa, tài cán ta có thể sử dụng” Lục Phù nhìn xa xa, nam tử hơi hơi dùng sức, xe ngựa đã ra khỏi vũng bùn dễ như trở bàn tay, chung quanh nhiều người thán phục.
Băng Nguyệt Bổn Nguyệt nhíu mi, thầm than “Hảo nội lực”. Nam tử lại đi đến, Lục Phù cười, tiếp lấy thỏi vàng trong tay Bổn Nguyệt trao cho nam tử, nàng cười nói “Tráng sĩ quả thực không phụ công ta kỳ vọng, vàng về ngươi”
Nam tử tiếp nhận vàng, cầm ở tay, cười khẽ, nói lời cám ơn. Quay đầu đi, Lục Phù gọi lại “Tô phủ còn thiếu một người hộ vệ, không biết tráng sĩ có hứng thú không?” Nam tử thoáng trầm tư, hai tròng mắt nhìn xuống, như trước xoay người, Băng Nguyệt muốn tiến lên, Lục Phù cười giữ chặt nàng, lắc đầu, nam tử đi vài bước, bỗng nhiên xoay người trở về, bước chân có lực, lên tiếng nói to “Nguyện ý nghe theo tiểu thư sai bảo” Lục Phù nở nụ cười, vui vẻ như gió xuân.
Trong xe ngựa, Lục Phù tựa vào gối mềm, cùng Bổn Nguyệt Băng Nguyệt nói chuyện mấy ngày qua, đột nhiên xe ngựa bị một trận lay động mất đi thăng bằng, xe ngựa ngừng lại, nếu không phải Bổn Nguyệt nhanh tay đỡ lấy nàng, nàng đã bị té xuống xe. Bổn Nguyệt chau mày, không hờn giận quát lên “Lục Tử, mắt bị mù sao, như vậy không cẩn thận, làm cho tiểu thư kinh động? “
Lục Tử vội vàng cầu xin tha thứ “Tiểu thư tha tội, Bổn Nguyệt cô nương tha mạng, hôm trước mới vừa mưa, không thấy rõ đường làm kinh động tiểu thư”. Lục Tử sợ hãi. Xe ngựa mất cân bằng, bánh xe lún xuống bùn, không nhúc nhích, không có người giúp đỡ sẽ không đi tiếp được, Lục Phù phải bước ra xe ngựa, một trận hương khí bức người, Lục Tử không dám khing thường sắc mặt của nàng, sợ hãi đứng đó chỉ sợ tiểu thư đẹp như thiên tiên trách tội.
Lục Phù cười khẽ, không lên tiếng, thấy bánh xe không động đây, ở đây là Phượng Hoàng đường lớn, xe ngựa cản trở một góc đường, người đến người đi, thật là náo nhiệt, người đi qua đều ngoái đầu nhìn về phía bọn họ, lại không thích hợp cho Băng Nguyệt Bổn Nguyệt ra tay, Lục Phù ôn nhu nói, “Lục tử, nghĩ biện pháp lấy xe ngựa lôi ra, Lý lão bản đang chờ”
“Da, dạ phải, tiểu nhân lập tức đi làm, tiểu thư chờ một lát”. Lục tử vừa nghe, tâm tình vui sướng, tiểu thư quả thật nhân từ, chạy nhanh đi làm. Băng Nguyệt Bổn Nguyệt đỡ nàng tới một nơi khuất ánh mắt của mọi người, tuy nhiên mọi người đều biết đó là Tô gia thê tử xe ngựa, vừa thấy Băng Nguyệt Bổn Nguyệt không rời xa, nàng lại mang mạng che mặt, đã biết đó là một trong hai đóa phù dung của kinh thành Tô Lục Phù. Ngay cả thị nữ đều như thế động lòng người, có thể suy ra nàng là xinh đẹp tú lệ dường nào.
Trong những người nhìn thấy đó có đủ loại người háo sắc, không gần được nàng, trước có những cử chỉ sàm sỡ dân nữ, huống chi hình tượng của nàng ở kinh thành là phù dung thanh khiết, từ cách họ nhìn hai người thị nữ bên người nàng cũng có thể tưởng tượng được nếu bọn họ nhìn thấy nàng sẽ hung ác đến thập bội.
Một gã nam đồng đi đến các nàng, Lục Phù cúi đầu, chỉ thấy hắn là người lam lũ khoảng 8, 9 tuổi, khuôn mặt dơ bẩn dính đầy đất vàng không thấy rõ bộ dạng ban đầu, chỉ thấy một ánh mắt ảm đạm, có khát vọng, có chờ đợi, cũng có khẩn trương…Sinh mạng đê tiện như con kiến, hiện ra trước mặt nàng.
“Tiểu thư cao quý, xin thương xót, xin cho ta chút tiền, ta đói lắm..” Bổn Nguyệt tính mở miệng, thấy thần sắc của Lục Phù, không có lên tiếng. Lục Phù lua trắng che lại chỉ thấy một đôi mắt nhe nhàng, như cũ có ý cười, nhìn hài đồng không biết suy nghĩ gì, hồi lâu bảo Băng Nguyệt cho hắn tiền. Nam đồng không thể tin vui sướng tiếp nhận một thỏi bạc, qùy xuống trên mặt đất khấu đầu vài cái, liên tục nói lời cảm tạ, đợi hắn đi xa, Bổn Nguyệt liếc mắt bốn phía, cười khẽ “Hôm nay tiểu thư lại làm mỹ đức tha hồ cho bọn hắn thảo luận”
Lục Phù cười mà không đáp, cũng khe khẽ nói nhỏ với đám người…“Mọi người ngu xuẩn, không thể nhìn bề ngoài…” Một xe ngựa hoa lệ khác rong ruổi mà đến, tốc độ nhanh như tia chớp, một trận gió thổi qua đường cái, không thể dự đoán có một xe ngựa dừng ở trên đường, nhanh thắng lại dây cương, con ngựa kinh hãi nâng đầu lên.
“Chuyện gì?” một âm thanh lạnh như băng tuyết từ trong xe ngựa truyền ra, tàn khốc vô tình. Người lái xe ngựa sợ hãi báo cho biết có xe ngựa đổ bên đường. “Vâng..” người đánh xe rên lên một tiếng che ngực, giống như bị một trận chưởng phong làm bị thương đến nội tạng, lại không dám lên tiếng, máu tươi chảy ròng ròng, đọng ở trường bào thành màu xám. “Đi đường vòng” tiếng nói lạnh lùng vang lên, như trước không mang theo một tia cảm tình, người đánh xe nuốt nuốt nước miếng, giống như nhe nhàng thở ra, đánh một vòng tiếp tục đi về phía trước.
Đó là xe ngựa của Dao quang, người đi đường nói như thế. Qủa thật vô tình như băng. Lục Phù xem một màn cười, chính là cười cũng không tỏ thái độ, Bổn Nguyệt có vẻ không kiên nhẫn, ngẩng đầu nhìn xem ánh trăng, chớp đôi mi thanh tú, Lục Tử cầu người giúp sao lâu rồi mà không cả bóng người cũng không thấy? Bỗng nhiên thấy một người nam tử quần áo lam lũ tiến đến xin tiền, sắc mặt vàng như nến hình như là bị thiếu ăn lâu lắm rồi, dáng người rất cao, nếu không phải giờ phút này một thân lam lũ, không ai nghĩ là một tên ăn xin, một người thanh niên cường tráng như vậy, nhưng lại ăn xin ở đầu đường, Bổn Nguyệt nhịn không được quát “Tiểu thư nhà chúng ta không phải là Quan âm bồ tát, không cần mọi người đều đi lên đòi tiền, cút đi”
Nam tử sửng sốt, giống như không hiểu tại sao vừa bố thí cho nam đồng mà không cho hắn…Mặt vàng như nến, hai tròng mắt lạnh như băng tỏ vẻ khó hiếu…ngẩng đầu tức giận nhìn Lục Phù liếc mắt một cái, không dám lại nhìn xuống..giống như thấy cái nhìn của nàng là một loại khinh nhờn. “Ngươi là một nam nhi khoẻ mạnh, có thể làm nhiều việc có ích, vì sao cố tình đi ăn xin để sống, ngươi xem bên kia lão phu, tuổi tác đã cao, vẫn còn bán bánh nướng, cũng có thể lo cho bản thân, ngươi vì sao làm không được?” Băng Nguyệt lạnh lùng nói.
Nam tử cũng không nói gì, ngay cả ánh mắc cũng không thay đổi một chút, xoay người tính bước đi, Lục Phù gọi hắn lại, thanh âm như gió, ấm áp lòng người “Bên kia, xe ngựa của ta bị lún bùn, nếu ngươi có thể nhấc ra, ta cho ngươi một thỏi vàng” Nam tử kinh ngạc ngẩng đầu, nói tiếng cám ơn, liền hướng về xe ngựa mà đi, Băng Nguyệt khó hiểu hỏi “Tiểu thư vì sao giúp hắn?”
“Người này gân cốt khỏe mạnh, ta có hứng thú, ánh mắt trong sáng, không giống người ăn xin, còn không có thử qua đã nói lời cảm tạ, nếu hắn có thể nhấc xe ngựa, tài cán ta có thể sử dụng” Lục Phù nhìn xa xa, nam tử hơi hơi dùng sức, xe ngựa đã ra khỏi vũng bùn dễ như trở bàn tay, chung quanh nhiều người thán phục.
Băng Nguyệt Bổn Nguyệt nhíu mi, thầm than “Hảo nội lực”. Nam tử lại đi đến, Lục Phù cười, tiếp lấy thỏi vàng trong tay Bổn Nguyệt trao cho nam tử, nàng cười nói “Tráng sĩ quả thực không phụ công ta kỳ vọng, vàng về ngươi”
Nam tử tiếp nhận vàng, cầm ở tay, cười khẽ, nói lời cám ơn. Quay đầu đi, Lục Phù gọi lại “Tô phủ còn thiếu một người hộ vệ, không biết tráng sĩ có hứng thú không?” Nam tử thoáng trầm tư, hai tròng mắt nhìn xuống, như trước xoay người, Băng Nguyệt muốn tiến lên, Lục Phù cười giữ chặt nàng, lắc đầu, nam tử đi vài bước, bỗng nhiên xoay người trở về, bước chân có lực, lên tiếng nói to “Nguyện ý nghe theo tiểu thư sai bảo” Lục Phù nở nụ cười, vui vẻ như gió xuân.
Tác giả :
Thái Nha Nhi