Phù Dung Vương Phi
Chương 133: Đại kết cục
Từ sau ngày chạy trối chết ở trên thuyền, Tấn vương bắt đầu lâm vào giai đoạn khiến người khác thích thú. Trừ khi ngủ thời gian còn lại trong vòng phạm vi một thước của hắn luôn có một bóng dáng nho nhỏ quấy nhiễu tầm mắt cùng tâm tình của hắn. Giận và phẫn hận nhưng cũng có sự bất đắc dĩ vô cùng.
Đứa trẻ kia miệng cười tủm tỉm, tuyệt đối không hề sợ dù hắn đang giận dữ, nham hiểm hay hung ác, vẫn ở bên cạnh nương theo gió châm ngòi chọc ghẹo, cố gắng làm cho hắn nổi giận.
Trên thuyền thường xuyên xuất hiện cảnh một già một trẻ chơi trò trốn tìm. Ngay cả khi Phượng Quân Chính uy hiếp nói nếu còn quấn lấy hắn sẽ ném bé xuống nước, Khuynh Thành cũng chỉ nhún vai nói: mười tám năm sau chắc chắn sẽ lại xuất hiện một đại mỹ nhân làm rung chuyển trời đất.
Lục Phù để mặc Khuynh Thành muốn làm gì thì làm, để bé đuổi Phượng Quân Chính chạy vòng quanh, nàng chỉ ngồi một bên nhàn rỗi vô sự.
Rốt cuộc ngày thứ ba, thuyền cũng đến bờ.
Ánh nắng tươi sáng, nhiệt độ ấm áp khiến người cảm thấy dễ chịu. Khuynh Thành vừa đặt chân lên bờ đã phấn khởi reo hò, thân mình xinh xắn lanh lợi phóng túng vươn vai thư giãn gân cốt, như một con ngựa hoang được cởi dây cương.
“Cô bé không giống ngươi” Phượng Quân Chính liếc đứa bé đang vui cười kia nói một câu nhiều ý nghĩa. Lục Phù nhìn hắn cười: “Không ai có thể giống nhau hoàn toàn.”
Nơi hắn dừng lại là một trấn nhỏ cách xa Lạnh Thành. Trấn nhỏ thật hoang vắng, khắp nơi phố lớn ngõ nhỏ đều là một cảnh im lìm “Vương gia, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Lục Phù thuận tay kéo Khuynh Thành lại, sắc mặt thực bình tĩnh hỏi.
Khuôn mặt của hắn trở nên âm độc lên tiếng: “Tô Lục Phù, ngươi có muốn đánh cuộc một lần xem Sở Cảnh Mộc sẽ tìm được các ngươi
Lục Phù không chớp mắt, cười nói: “Ngươi nhớ trước kia ở vách núi đen ta đã nói câu gì không? Lưu Phù Nhã ta sẽ không bao giờ để ai lấy mình ra làm con cờ, trừ khi tự ta tình nguyện.”
“Tình huống hiện tại không phải do ngươi làm chủ” Phượng Quân Chính lạnh lùng nhìn Khuynh Thành bên cạnh nàng. Đứa bé kia đang cười cười, nhìn rất xinh xắn liếc mắt đưa tình.
“Tìm được thì sao? Ngươi có thể làm gì?” Lục Phù hỏi, nở nụ cười thật bình tĩnh.
Nàng không đoán được hắn muốn làm gì.
Mấy ngày nay nàng đã dùng tất cả ngôn ngữ cùng hành động để nói cho hắn biết nàng yêu Sở Cảnh Mộc sống chết có nhau. Nàng nhìn ra được sự bất mãn, không cam lòng của hắn, nhưng hắn không hề dùng thủ đoạn độc ác tàn nhẫn nào với nàng, Phượng Quân Chính hắn chưa bao giờ chân chính làm tổn thương nàng. Lúc này đây hắn muốn làm gì, Lục Phù có điểm không thể nắm chắc được.
Họ dừng chân ở một quán trọ nhỏ. Ban đêm rất lạnh, Lục Phù cùng Khuynh Thành cuộn mình ngồi trên gường. Đứa bé kia oán giận nhìn bóng đêm bên ngoài, bất mãn nói: “Nương, sao phụ thân lại chậm như vậy? Buồn chết được. Đã mười bốn ngày rồi, bình rượu kia hơn phân nửa có thể rơi vào tay phụ thân. Ai da, tại sao con lại có người cha dở như vậy?”
“Khuynh Thành, con nhỏ giọng một chút cho nương” Phượng Quân Chính đang ở phòng sát vách, đứa nhỏ chán làm cái đuôi rồi.
“Nương, chúng ta tự mình nghĩ ra biện pháp trốn đi, không cần chờ phụ thân” Đứa nhỏ kéo kéo tay áo nàng, làm ra vẻ đáng thương.
Lục Phù ôm lấy bé, thân hình nho nhỏ ấp áp nằm trong vòng ôm của nàng. Nàng cầm bàn tay nhỏ bé, cười nói: “Khuynh Thành còn nhỏ, có một số việc chưa hiểu được. Nương, phụ thân, và Tấn vương ba người, dù thế nào cũng phải đối mặt một lần, đem toàn bộ sự việc giải quyết một cách ổn thỏa. Con gái ngoan, ráng thêm hai ngàybiết không?”
“Phụ thân và thúc thúc gặp mặt để làm gì? Giống như thúc thúc cũng không muốn làm tổn thương nương?” Khuynh Thành cảm thấy khó hiểu nhìn khuôn mặt tươi cười của Lục Phù.
“Để về sau tất cả chúng ta đều có thể yên tâm” Lục Phù nở nụ cười với bé.
Hai mẹ con hàn huyên một lúc, Khuynh Thành liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Lục Phù không buồn ngủ nên đứng dậy đẩy cửa ra ngoài. Ở trên lầu nhìn xuống toàn bộ nhà trọ thật im lìm và tĩnh lặng. Ở góc sáng sủa của lầu một, nơi đó có một nam nhân đang ngồi uống rượu một mình, một bình tiếp theo một bình.
Lục Phù chỉ lẳng lặng nhìn hắn, không nói gì cũng không di chuyển. Một lúc sau ngẩng đầu lên nhìn trời cao. Những ngôi sao lấp lánh tỏa sáng khiến bầu trời đêm càng thêm đẹp, đẹp như mộng như ảo, giống như những ánh mắt trong sáng ngây thơ của trẻ nhỏ.
Qua một lúc sau, nàng nhấc chân bước từng bước xuống cầu thang, hướng về phía Phượng Quân Chính đang uống rượu một mình dưới lầu.
“Vương gia thật có nhã hứng, muộn như thế này vẫn nâng cốc dưới trăng.” Lục Phù cười khẽ ngồi đối mặt với hắn, nhìn sắc mặt khó coi của h��n, lên tiếng thật bình tĩnh.
“Uống rượu tiêu sầu, sầu càng sầu” Phượng Quân Chính hừ một tiếng, tiếp tục uống thêm một hớp.
Lục Phù ngồi xuống, đêm vắng lặng và gió dường như cũng trầm ổn hơn vài phần. Ánh trăng chiếu trên những sợi tóc của nàng tỏa ra một vầng sáng mông lung, nàng cười nhẹ “Vương gia, có một việc từ lâu ta đã muốn hỏi ngươi.”
Phượng Quân Chính không chớp mắt nhìn nàng “Ngươi muốn hỏi chuyện
“Năm đó ta theo Sở Cảnh Mộc vào cung chỉ gặp ngươi một lần ở Ngự hoa viên, tại sao Vương gia lại vì ta đi nhầm một nước cờ chết?” Chuyện cũ đã tan thành mây khói, nhưng nghi vấn và hồi tưởng vẫn không thể xóa nhòa, Lục Phù nhìn hắn hỏi ra nghi vấn đã cất giấu nhiều năm qua.
Với quyền thế địa vị của Phượng Quân Chính năm đó, muốn loại mỹ nữ gì mà không có? Nếu nói người đẹp, Vân Uyển Phù cũng là người đẹp chim sa cá lặn, không nhất thiết phải là nàng? Lúc đó Phượng Quân Chính toàn tâm toàn ý muốn mượn binh quyền của Sở Cảnh Mộc để đấu với Quang Vinh Vương, sẽ không thể trầm mê sắc đẹp như vậy.
Phượng Quân Chính nghiêng đầu nhìn nàng, gương mặt cương nghị được bao phủ bởi một vẻ hồi tưởng mông lung, nhớ lại những chuyện trước kia khiến hắn có cảm giác thương cảm, có ấm áp, cũng có tuyệt vọng, yên lặng uống một hớp rượu, thật lâu sau, lâu đến nỗi Lục Phù ngỡ hắn sẽ không trả lời, Phượng Quân Chính mới nhẹ nhàng mở miệng: “Ngươi rất đẹp! Nam nhân nhìn nữ nhân, sắc đẹp là điều kiện đầu tiên khiến lòng người rung động, điều này có thể thỏa mãn thói hư vinh mênh mông trong lòng của nam nhân. Hơn nữa ngươi có khí chất mê hoặc, quyến rũ, giống như một miếng ngọc thật đẹp, rất bí ẩn vì nó được bao phủ nhiều tầng nhiều lớp, khiến người hiếu kỳ và khát vọng muốn đem từng tầng từng lớp bóc ra. Nam nhân đều có một căn bệnh chung đó là những thứ càng không chiếm được lại càng muốn chiếm lấy, để thỏa mãn sự kiêu ngạo của mình, để khoe khoang. Nụ cười ấm áp trên mặt ngươi, tuy rằng là giả, nhưng cũng là cái ta không có, dù có giả trang thế nào cũng không thể tươi cười ấm áp như thế. Thật ra chúng ta đều là người bình thường, đều khát vọng có cái chúng ta muốn mà không chiếm được.”
“Chính là bởi vì như vậy sao?” Lục Phù nhướng mi, cười hỏi.
Phượng Quân Chính lắc đầu, trong thanh âm thêm một chút bi thương, chua xót cùng tịch mịch: “ Bởi vì chúng ta đều có một linh hồn cô độc, trên người của ngươi có một loại khí chất thực bình yên, khiến ta mê muội trầm sâu vào đó, giống hệt như hình tượng Trữ phi từ nhỏ đã khắc sâu trong lòng ta không thể phai nhòa. Cùng một khí chất, lại có sự bất đồng, thêm phần thông minh lanh lợi. Ngay từ đầu ta đã cảm thấy thật tốt, thật quen thuộc cho nên bị cuốn hút một cách tự nhiên, càng về sau lại càng không thể cứu vãn. Rõ ràng biết không nên, nhưng dường như ta mất hết bị tình cảm làm cho mê muội. Có thể nói, sự xem thường của ngươi, sự kháng cự của ngươi lại càng khơi lên khát vọng chinh phục của nam nhân.”
“Dường như ngươi rất thấu hiểu nam nhân” Lục phù cười thản nhiên.
“Nếu năm đó ngươi gặp ta trước, có thể có kết quả khác không?” Tấn Vương hỏi, trong thanh âm có vẻ chờ đợi khiến tâm tình của Lục Phù cũng bất giác trầm xuống. Khuôn mặt tươi cười ngẩng lên, nhìn một bên mặt hắn dưới ánh trăng. Nam nhân kiêu hùng này cho đến bây giờ vẫn cố chấp về nàng như thế.
Có người từng nói, một nữ nhân nếu cả đời gặp được một nam nhân hết lòng hết dạ yêu mình, toàn tâm toàn ý đối với mình là một loại hạnh phúc; gặp được hai người như thế thì là một loại đau khổ khiến mình phải kêu than.
Lục Phù cười nói: “Không có chữ nếu, Vương gia, trên thế gian này không có nếu, thời gian không thể quay ngược trở lại, cũng không thể đoán được chuyện gì sắp xảy ra cho nên ta không có cách nào trả lời câu hỏi này của ngươi. Đôi khi có rất nhiều con đường chúng ta chưa từng bước đi sẽ có rất nhiều chữ nếu, bởi vì trong mỗi người chúng ta đều có rất nhiều băn khoăn và nhược điểm. Nếu như chỉ một chữ nếu đã không chịu nổi, vậy thì sẽ có rất nhiều chữ ‘nếu’ có thể tạo thành một dòng sông vô hình, cho dù có thể làm thay đổi dòng chảy, nhưng nguồn sẽ không bao giờ thay đổi.”
“Nếu ta nhất định muốn thay đổi dòng chảy thì sao?” Trong con ngươi đen của Phượng Quân Chính lóe lên vẻ âm trầm lạnh lẽo.
“Trừ khi con sông ấy khô cạn, ta tự nguyện san phẳng đầu nguồn, tạo ra một dòng sông mới. Nếu không chỉ cần dòng sông ấy vẫn còn sinh lời, thì ngọn nguồn cũng như dòng chảy sẽ không bao giờ thay đổi.” Lục Phù cười, tuyệt nhiên không để ý đến sắc mặt trong giờ phút này đã biến thành tối tăm của hắn, tiếp tục nói: “Thật ra đạo lý này vương gia người làm sao không hiểu, còn ép ta nói ra làm gì?”
“Ta không lừa gạt ngươi.”
“Ta biết.” Lục Phù cười nh�
“ Thảm án giết cả nhà của Lưu gia năm đó, không phải do ta làm chủ.” Phượng Quân chính nhìn vào mắt nàng, trong lòng đau đớn co thắt lại, cố kiên cường nhịn đau. Hắn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lục Phù, tươi cười dìu dịu như gió, một chút thả lỏng cũng không có, chỉ cười thật bình tĩnh, thù hận dường như đã phai nhạt trong lòng nàng.
Lục Phù nở nụ cười “Vấn đề này đã không còn quan trọng nữa.”
Nàng biết với tính tình kiêu ngạo của Phượng Quân Chính, hắn khinh thường sự nói dối vì vậy nàng tin tưởng hắn. Bởi vì hắn không nói dối, nàng cũng biết năm đó hắn tình nguyện chết trên tay nàng ở vách núi đen vì muốn kiên quyết bảo vệ nàng. Dùng cái chết của hắn để hóa giải thù hận trong lòng nàng, khiến thù hận của nàng phai nhạt cho nàng được hạnh phúc một lần nữa.
Nếu trên thế giới này chỉ một mình Sở Cảnh Mộc có thể khiến ngươi tươi cười thật lòng, vậy ngươi hãy trở về nhà đi.
Những lời này, hiện tại nàng nhớ tới lại cảm thấy càng thêm trầm trọng.
Lục Phù nghiêng đầu, gió đêm thổi tóc của nàng bay bay, những sợi tóc đen như mực trên khuôn mặt trắng như bạch ngọc. “Trong lòng ngươi cuối cùng đang tính toán điều gì? Rõ ràng biết kết quả này là điều không thể tại sao vẫn phải khiến mình mang đầy thương tích?”
“Ngươi đang quan tâm cho ta sao?” Phượng Quân Chính nhướng mày, khuôn mặt như tuyết mùa xuân bỗng trở nên ấm áp, trong đáy mắt đọng lại một vẻ thú vị tự nhiên.
“Vương gia nói đùa, chúng ta coi như cũng là người quen biết chứ không phải xa lạ, còn nói quan tâm hay không? Ta chỉ không muốn chuyện trên vách núi đen năm đó lại diễn ra một lần nữa” Lục Phù cười nói.
Tấn Vương trầm mặc không nói gì nhưng cả người toát ra vẻ yên tĩnh bình thản, chỉ cảm thấy có chút cô đơn len lỏi thấm vào bóng đêm lạnh lùng
“Ta thực cảm kích tình yêu của Vương gia. Chỉ là ta không thể đáp lại, chuyện này không liên quan đến thù hận, cũng không phải vấn đề thời gian, chỉ đơn giản là chuyện giữa nữ nhân và nam nhân, người Vương gia khát vọng muốn có không phải là duyên phận của ngươi.” Lục Phù nhìn mặt hắn trầm xuống, tiếp tục nói: “Nữ nhân được vương gia yêu, cả đời nàng nhất định sẽ hạnh phúc, thực hạnh phúc. Với điều kiện nữ nhân này phải có một trái tim toàn bộ hướng về vương gia, có thể có tình yêu cũng như vương gia đã yêu. Chúng ta chỉ là người bình thường, do hoàn cảnh từ nhỏ đã được học đừng nên nằm mơ, bởi vì giấc mơ chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm, không thể gặp ánh sáng mặt trời. Thời điểm chúng ta khao khát tình cảm, không ai có thể làm được chuyện dâng tặng một cách vô tư, tự nhiên sẽ khát vọng người kia cũng đối đãi với mình như vậy, nếu không đối với hai người mà nói đều là một bóng ma, không thể xóa đi vết thương và sự tra tấn trong lòng.
Làn gió thơm mang theo hương hoa, cũng mang theo cả tình yêu cùng sự đau lòng, hình như đã thổi qua ngàn năm.
Đây có thể là lần nói chuyện như hai người bạn thân duy nhất của hai người họ.
Thân hình cao lớn của Phượng Quân Chính được bao phủ bởi một vầng sáng cô đơn, lại càng thêm cô tịch.
“Vương gia, hãy buông tha quá khứ, ngươi sẽ phát hiện cuộc sống của ngươi cũng không phải hai bàn tay trắng, ngươi vẫn là Tấn vương gia uy phong lẫm liệt. Ngươi đã bước qua một giai đoạn trong cuộc đời mình, một giai đoạn mới của cuộc sống vừa mới bắt đầu, sao ngươi không thử cho mình một cơ hội, có thể ngươi sẽ gặp được nữ nhân yêu thương ngươi và hiểu ngươi.”
“Ngươi căn bản chỉ đang nằm mơ nói mớ” Cả đời hắn không có khả năng yêu một nữ nhân khác nữa.
“Từ khi gia đình của ta gặp thảm họa, vì báo thù cho nên tất cả mọi thứ ta đều đem ra đánh cuộc, luôn cả hạnh phúc và mạng sống của mình. Ta đã từng nghĩ rằng, muốn ta buông tha không báo thù nữa trừ khi phải đạp lên thi thể của ta mà đi, nếu không thì không thể được. Bởi vì ta đã từng đi qua, cho nên ta hiểu được như thế nào thì quá khứ cũng không qu hơn hiện tại, ta vì liều lĩnh trả thù, tự làm theo dục vọng và ý mình nên mới biến vài vị vương gia của các ngươi thành con cờ dồn vào chung một chỗ tranh đấu lẫn nhau, mỗi bước đi của con cờ đều dựa theo ý của ta. Nhưng rồi cục diện cũng không hoàn toàn do bàn tay ta khống chế, người tính không bằng trời tính, theo từng bước ép sát, những con cờ lại nổi loạn tạo thành cục diện không thể khống chế được. Cuối cùng ngoài dự liệu của ta, những chuyện ngoài vòng kiểm soát từng chuyện từng chuyện xảy ra liên tiếp khiến ta ngoài bị kinh ngạc còn có nỗi bất đắc dĩ! Vì vậy vương gia, tất cả mọi chuyện đều có thể thay đổi chỉ cần ngươi cho mình một cơ hội! Lục Phù cười nói với Phượng Quân Chính và đó cũng là những lời thật lòng của nàng.
“Ngươi đang tìm cớ cho mình để ta thả các ngươi trở về đúng không?” Phượng Quân Chính xem nhẹ khát vọng trong đáy lòng, không thể phủ nhận lời của Lục Phù làm hắn động lòng, quá nhiều si mê nên trong cuộc sống của hắn ngoại trừ một nữ tử như vậy, tim hắn sẽ không thể chứa đựng một người nào khác.
“Vương gia, ngươi không phát hiện trấn nhỏ này đặc biệt lạnh lùng sao?” Lục Phù không để ý đến gương mặt đen lại của hắn, cũng không e ngại sự tức giận của hắn, nhàn nhã cười nói.
Cả người Phượng Quân Chính chấn động! Nghiêng đầu giận dữ trừng mắt nhìn nàng!
“Ngươi biết ngoài thân phận tam tiểu thư của nhà họ Lưu, đại tiểu thư của nhà họ Tô, Sở vương phi, ở bên ngoài ta còn có một thân phận khác không?” Lục Phù nhìn sắc mặt hắn hơi thay đổi, chứng thực ý tưởng của hắn: “Ta còn là Dao Quang phu nhân.”
Một ánh mắt sắc bén như lưỡi dao quét qua người nàng, đôi mắt của Phượng Quân Chính hiện lên vẻ tà mị, nhìn chằm chằm nữ nhân đang cười tao nhã kia, trong lòng cảm thấy hoảng sợ vô cùng.
“Lần này lương thảo đều do ngươi cung cấp sao?”
Lục Phù gật đầu!
Phượng Quân Chính ngồi chết lặng trên ghế đá, ánh mắt lành lạnh rất khủng bố: “Ngươi đã làm gì?�
“Ta muốn các ngươi gặp mặt! Chấm dứt tất cả ân oán” Giọng của Lục Phù có điểm lạnh lùng.
Phượng Quân Chính liếc nàng một cái, vẻ mặt cũng phức tạp vô cùng.
Ánh rạng đông đã hiện ra phía chân trời, dần dần bao phủ cả trấn nhỏ yên tĩnh.
Trong phòng, Lục Phù ôm Khuynh Thành ngủ thật say, trong bóng đêm khuôn mặt của hai mẹ con càng thêm động lòng người. Bên giường nam tử đứng yên lâu thật lâu, ánh mắt dừng trên mặt của hai đóa phù dung kia, nét mặt hắn xẹt qua vết thương trầm trọng và bi thương, nhưng lại có vẻ vui mừng!
Thân hình cao lớn đang đứng ở đó, trong bóng đêm không khí dường như cũng bị áp lực mang theo vẻ trầm trọng và đau thương! Còn có sự nguy hiểm đang đến gần, bởi vì cả người nam tử toát ra nguy hiểm, và sự giằng co đang cố đè nén, có nhiều tâm trạng phức tạp đan xen vào nhau trong, đôi mắt của hắn.
Trên giường, Khuynh Thành cuộn tròn người lại, bàn tay nhỏ bé thò ra khỏi chăn ôm cổ Lục Phù, miệng nói mơ: “Nương, con thích thúc thúc, nương và phụ thân không nên làm tổn thương thúc thúc.”
Cả người Phượng Quân Chính chấn động, đây là câu nói ấm áp và cảm động nhất hắn từng nghe qua từ lúc chào đời đến giờ, mà những lời này lại được thốt ra từ miệng của một cô bé năm tuổi. Trong tim hắn giống như có một dòng nước ấm chảy qua, ngày càng nóng bỏng khiến lòng ngực của hắn cũng nóng lên. Dần dần làm tan chảy những miếng băng lạnh lẽo, tan chảy cả những dòng lệ trong lòng hắn. Đôi mắt nam nhân có chút ửng đỏ vì câu nói của đứa trẻ. Đôi mắt hắn như khóa chặt trên gương mặt nhỏ nhắn non nớt kia, ửng hồng, mềm mại và nghịch ngợm, khóe môi cong lên có dấu vết nửa khóc nửa cười, đứa bé kia lầm bầm một tiếng, nghe không rõ nói gì, lại nặng nề ngủ tiếp. Hắn lặng lẽ rời phòng bước ra khỏi quán trọ!
Sau khi cánh cửa đóng lại, hai mẹ con nằm trên giường đồng thời mở bừng mắt ra, trong bóng đêm hai con ngươi đen thẫm nhìn nhau, có thể cảm nhận được một cách rỏ ràng hơi thở nhè nhẹ � trên mặt nhau.
“Khuynh Thành, nương quyết định khi trở về con lập tức đi kinh thành vào Phù Dung Các học tập, về sau tiếp quản vị trí của mẹ yêu!” Lục Phù cười nhẹ xoa hai gò má non nớt của bé.
“Con cảm thấy thúc thúc thực đáng thương” Khuynh Thành nhăn đôi mi thanh tú, nói rầu rĩ.
“Khuynh Thành, con còn nhỏ có nhiều chuyện còn không hiểu, trong tình cảm giữa nam nhân và nữ nhân chuyện bi ai nhất chính là sự thương hại. Tương lai con sẽ gặp một người có tính tình phù hợp với con, cảm tình phải từ hai phía, khi con muốn bảo vệ người ấy cũng có thể sẽ phải làm tổn thương người khác. Con người thực ra rất ích kỷ, trước tiên sẽ bảo vệ người quan trọng nhất với mình, rồi sau đó mới có thể nghĩ cho những người khác, hiểu chưa?”
Khuynh Thành bé nhỏ cái hiểu cái không gật đầu, dừng một lúc hói: “Con vẫn cảm thấy thúc thúc thực đáng thương.”
“Giữa hắn và phụ thân con, con chọn người nào?”
“Đương nhiên là phụ thân rồi” đứa bé trả lời không chút do dự.
“Có thế chứ. Mặc kệ con thích hắn cỡ nào, trong lòng con, trong mắt con, người quan trọng nhất chính là phụ thân của con, không phải sao?” Lục Phù cười, vuốt ve đầu Khuynh Thành, nói: “Khuynh Thành, nếu con là đứa trẻ bình thường, nương chỉ hy vọng cả đời con hạnh phúc là đủ rồi. Bởi vì thân phận của cha mẹ khiến con và Duệ Duệ không thể là những đứa nhỏ bình thường, nên nương mới nói với con những lời này. Về sau cho dù con gặp chuyện gì, làm ra bất kỳ quyết định gì, nên làm theo lý lẽ của trái tim mình, thuận theo tâm ý của mình, tuyệt tình cũng tốt, si tình cũng thế, chỉ cần là chuyện con muốn đạt được, con hãy cố gắng tranh thủ, nếu là cái con không muốn, hãy dũng cảm cự tuyệt. Có đôi khi quá trình thật nhẫn tâm và tàn khốc, nhưng kết quả sẽ tốt đẹp.” Lục Phù vuốt vẻ mặt của bé.
“Nương không phải nói muốn phụ thân và thúc thúc gặp mặt sao? Thúc thúc đi rồi như vậy liệu có thể gặp lại không?” TrongKhuynh Thành có vẻ không nỡ lòng.
“Nhất định sẽ gặp lại” Lục Phù ôm con gái, thân hình mềm mại dán chặt trong vòng tay của nàng “Sẽ gặp lại.”
Đêm lặng yên, bầu không khí trên đường mang theo vẻ cô tịch, nam tử nắm dây cương, lưu luyến nhìn quán trọ một lần nữa, trong con ngươi pha lẫn vẻ bi ai và sự chúc phúc.
Đừng! Phù nhi!
Cách xưng hô này đã quay cuồng trong lòng hắn hàng ngàn hàng vạn lần, nhưng khi gặp lại hắn chưa từng thốt ra một lần.
Đây là nữ nhân đầu tiên hắn yêu say đắm, cũng là nữ nhân cuối cùng hắn yêu say đắm.
Nàng hạnh phúc là tốt rồi.
Mặc kệ là quá khứ hay hiện tại, hắn đều cam lòng tự nguyện.
Không thể phủ nhận, lúc này Lục Phù đã khiến hắn hoàn toàn chết lòng! Nàng dùng hành động và ngôn ngữ của mình nói lên một cách rõ ràng: Nàng yêu Sở Cảnh Mộc.
Không cam lòng thì sao? Dùng sức mạnh chiếm đoạt thì sao? Hắn đã biết, đến chết nữ nhân này cũng không thuộc về hắn.
Phượng Quân Chính có sự kiêu ngạo của mình. Kiêu ngạo khiến hắn không thể để mất đi tôn nghiêm cuối cùng của mình. Tình cảm và âm mưu đen tối vẫn còn khi trong nháy mắt kia có ý nghĩ muốn hủy diệt nhưng rồi một câu nói mớ của bé như tiếng trên trời truyền tới tai hắn. Đã qua nhiều năm như vậy, đây là câu quan tâm duy nhất hắn nghe được, là người thứ hai ngoài Trữ phi quan tâm đến hắn. Cho dù đó chỉ là một đứa nhỏ, nhưng lại là con gái của Sở Cảnh Mộc.
Giơ roi giục ngựa khiến từng đợt bụi cát nổi lên cuồn cuộn, để lại dấu vết uốn lượn trên con đường trước mặt quán trọ. Hắn đã đi xa. …
Trên lâu hai của quán trọ, Lục Phù dõi mắt yên lặng nhìn theo bóng dáng dần biến mất trong tầm mắt, thật lâu mới xoay người!
Trên con đường, một người một ngựa chạy gấp gáp, làn gió trong trẻo nhưng lạnh lẽo quất vào hai má khiến hắn cảm thấy có chút đau rát.
Bỗng nhiên hắn ghìm dây cương khiến con ngựa giơ cao hai chân trước, lập tức dừng lại, đôi mắt của nam nhân hiện lên vẻ tà mị khi nhìn thấy trước mắt không xa có một con ngựa trắng!
Đó là một nam nhân tuấn tú phong lưu, dung nhan anh tuấn như được bao phủ bởi một vầng sáng, mờ ảo nhưng cao quý, áo bào màu tím ngồi trên lưng ngựa trắng, đeo trường kiếm trên lưng không chút sợ sệt – đang chờ hắn.
Đó là Sở Cảnh Mộc!
Hai nam nhân, trên đường nhỏ hẹp cách vầng sáng mông lung, lạnh lùng nhìn nhau! Không khí lập tức mất đi độ ấm trở nên lành lạnh! Lạnh như băng rất dọa người.
Con ngươi thâm trầm của Sở Cảnh Mộc xẹt qua từng đợt ánh sáng lạnh.
Phượng Quân Chính nheo mắt lại khiến chúng trở nên âm độc, lệ khí nồng đậm xuyên qua không khí, truyền đến Sở Cảnh Mộc.
Sóng gió bắt đầu, sóng gió dừng lại. Bắt đầu tùy duyên, kết thúc cũng tùy duyên.
Trấn nhỏ quái gở thực im lặng, cũng thực tĩnh mịch, từng trận gió nặng nề thổi qua, tất cả là một mảng đen kịt, khô nóng mà quỷ dị, cuồng phòng rống giận thét gào, cuối chân trời đen giống như có một con quái thú đang mở rộng miệng muốn nuốt tất cả vạn vật trên thế gian. Phía chân trời có một tia chớp xẹt qua, tiếng sấm ầm vang phát ra tiếng động mạnh mẽ, âm thanh vang lên như đập mạnh vào tim của mọi người.
Thời tiết vừa thay đổi!
Tiểu nhị cố định ván cửa xong rồi dặn dò vài tiếng, hy vọng trời bão táp thế này hai mẹ con đừng đi ra ngoài, sau khi Lục Phù gật đầu hắn mới rời đi.
Ngọn đèn yếu ớt dường như không thể xuyên qua tấm màn lụa mỏng, gió mạnh thổi vào khiến ánh nến lay động càng thêm mờ ảo, hắt lên trên màn mỏng nửa tối nửa sáng là một bóng người mông lung, mang theo vẻ bàng hoàng và u buồn.
Khuynh Thành bé nhỏ nằm cuộn mình trong vòng tay của Lục Phù, lẳng lặng ghé sát vào khuôn ngực ấm áp của nàng, chỉ có con ngươi đang sáng lấp lánh, đứa trẻ vốn không chịu ngồi yên, giờ đây lại im lặng không nói một lời, hai mẹ con ở trên giường như muốn sưởi ấm cho nhau. Trong phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hai trái tim đang đập.
“Nương! Người đang sợ hãi sao?” Đứa bé hỏi. Lục Phù ôm chặt con gái, cười nói: “Sấm sét, nương sợ sét đánh.”
Giọng của nàng có vẻ rầu rĩ, tim đập liên hồi bởi vì có một nỗi sợ hãi trong lòng, Lục Phù nhớ lại mỗi khi tim đập nhanh như vậy khiến đầu óc của nàng trở nên trống rỗng, không thể suy nghĩ được điều gì, nàng chỉ biết tâm trí của mình đang trống rỗng. Đưa những ngón tay trắng nõn thuần khiết lên nhìn.
Toàn bộ lòng bàn tay của nàng vừa đổ mồ hôi lạnh.
Ngay cả lưng áo cũng ướt đẫm.
Nàng biết, nguyên nhân nỗi sợ hãi của nàng không phải là sấm sét.
“Nương thật xấu hổ, xấu hổ, con còn không sợ sấm sét." Đứa bé kia xoay người, ôm lấy vòng eo nhỏ của nàng, siết chặt vòng tay quanh người nàng, đầu chui vào lòng ngực của Lục Phù.
Nàng ôm lấy đôi vai nho nhỏ của bé.
Một tiếng sấm vang lên phía chân trời khiến đôi vai nhỏ trong lồng ngực rung lên từng đợt, Lục Phù cảm thấy trên ngực mát rượi, trong lòng chua xót ôm lấy con gái, cố gắng tươi cười: “Sao lại khóc? Không phải không sợ sao?”
“Phụ thân sẽ không có việc gì, đúng không?” Chóp mũi của đứa bé đỏ hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt ngẩng lên, cũng giống như con ngươi đang ngấn lệ của Lục Phù.
“Không việc gì, Khuynh Thành của ta, phụ thân con tuyệt đối sẽ không có việc gì.” Lục Phù ôm chặt con gái, trong lòng chua xót nở nụ cười, dựa vào bé để xua đi sự giá lạnh trong lòng.
Có một đợt tiếng động đinh đinh từ xa truyền đến, nghe tiếng gõ nhẹ trên cửa hai tiếng, tiếng của tiểu nhị xuyên qua không khí trầm trọng truyền vào trong: “Phu nhân, có người dưới lầu muốn gặp.”
“Mời lên đi.” Lục Phù ôm Khuynh Thành thản nhiên trả lời.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Khuynh Thành tỏa ra một một vầng hào quang vì vui sướng. Xoạt một tiếng từ trên giường ngồi bật dậy, bước xuống vội vã xỏ hài, còn chưa kịp tới cửa thì cửa đã mở ra.
Nét mặt vui sướng của bé lập tức tiêu tan không còn bóng dáng, đôi mi mềm mại nhíu lại, gương mặt đáng yêu tỏ vẻ thất vọng:
“Dì Di Nguyệt, dì Hải Nguyệt, Trừng Nguyệt thúc thúc.” Bé theo thứ tự gọi tên những người mới bước vào, ánh mắt lướt qua người của họ, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc mình đang mong chờ. Đôi vai nho nhỏ lập tức rũ xuống, chậm chạp quay về giường, trở lại trong lòng ngực của Lục Phù, đôi mắt ửng hồng.
Ba người vào nhà sau đó xoay người đóng cửa, mọi người đều yên lặng
Không một ai lên tiếng, không khí nặng nề ngưng tụ lại mang theo vẻ tĩnh mịch và phiền não. Từng giọt từng giọt gặm nhấm sự hy vọng trong lòng mọi người, quấy nhiễu cõi lòng yên tĩnh.
“Vừa làm xong rồi sao?” Thật lâu sau, vẫn là Lục Phù đưa ra câu hỏi. Nhưng đôi mắt nàng không nhìn họ mà nhìn thân hình nhỏ bé trong lòng, giọng thật nhẹ, mờ ảo như truyền đến từ chân trời xôi nào đó.
“Đúng vậy. Kênh đào các nơi đều đã điều tra cẩn thận, khắp nơi có cơ sở ngầm của chúng ta. Phu nhân vừa đến chúng ta liền nhận được tin tức, lập tức chạy tới nơi.” Di Nguyệt nói một cách nghiêm trang.
Bầu rượu đựng lệnh bài bằng ngọc rất may mắn đã được một người trên thuyền của Dao Quang nhặt được, trước tiên đưa đến trong tay Sở Cảnh Mộc. Hắn an bài thủ hạ của Dao Quang canh giữ kênh đào cập bến ở các bến cảng, một khi phát hiện không thể có hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể giám sát hành tung chờ hắn đến.
Cho nên bọn họ mới có thể đến nhanh như vậy. “Phụ thân đâu? Tại sao phụ thân chưa tới?” Đứa bé kia ngẩng đầu nhìn Hải Nguyệt: “Dì Hải Nguyệt, phụ thân của con đâu, đi đâu vậy?” Ba người Trừng Nguyệt đều không nói chuyện, chỉ lẳng lặng đứng đó.
Lục Phù cũng không thúc giục, nhưng tim nàng đập nhanh hơn mấy nhịp, giống như nhảy ra khỏi lồng ngực, một tiếng mạnh hơn một tiếng khiến đáy lòng ngày càng bất an, co thắt lại.
“Phu nhân….” Hải Nguyệt cảm thấy không yên kêu một tiếng hoảng hốt, đè lại nỗi kinh hoàng trong lòng mình khi nhìn thấy cảnh tượng kia, vết máu loang lổ trên đường lại một lần nữa hiện lên trong tâm trí của nàng.
“Dì Hải Nguyệt, phụ thân của con đâu?” Đứa bé kia vẫn hỏi không ngừng, nét mặt của Lục Phù làm cho bé luống cuống tay chân, giọng nói cũng trở nên hơi run rẩy.
“Vương gia... ” Dáng vẻ thích đùa giỡn của Trừng Nguyệt không còn, khuôn mặt tuấn tú thật nghiêm trọng “Chúng ta cùng vương gia tách ra! Không biết hiện giờ vương gia đang ở đâu.”
“Phu nhân sắp có bão, chúng ta nên ở lại quán trọ hết đêm nay, sáng mai quay về Lạnh Thành được không?” Di Nguyệt hỏi.
Thật lâu sau Lục Phù mới gật đầu.
Ba người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Bão thật sự rất lớn, cuồng phong thét gào suốt cả đêm.
Ngày hôm sau, thời tiết trở nên trong trẻo, ánh mặt trời xán lạn.
Một đêm mưa rửa trôi đi hết bụi trần, hàng cây xanh ven đường càng có vẻ xanh tươi và xum xuê.
Lục Phù nói nàng muốn nghỉ ngơi để bình tâm lại vì vậy họ ở lại trấn nhỏ này thêm vài ngày! Đám người Di Nguyệt thuận theo ý nàng, còn Hải Nguyệt cả ngày bận rộn phái người đi điều tra tin tức của Sở Cảnh Mộc.
Ở trấn nhỏ này, nàng đã trải qua ba ngày bàng hoàng nhất trong cuộc đời mình.
Buổi sáng hôm đó, Lục Phù một mình đi vòng quanh trấn nhỏ thật lâu, như muốn tìm kiếm hơi thở quen thuộc còn lưu lại trong không khí, từng bước một đón ánh nắng ấm áp sau khi bão táp qua đi, chậm rãi ở trấn nhỏ dạo vòng vòng, đi hết một vòng lại trở về. Về tới quán trọ nhìn thấy đôi mắt của Khuynh Thành bé nhỏ hơi ửng hồng. Không biết Di Nguyệt đã nói gì với bé, bé liền nhào tới cười làm nũng nói muốn về Lạnh Thành bởi vì bé nhớ Duệ Duệ. Lục Phù chậm rãi rời mắt, nhìn ánh mắt trong veo không vẩn đục của Khuynh Thành bé nhỏ, thản nhiên gật đầu.
Tới ngày thứ tư, Lục Phù nói sẽ khởi hành về Lạnh Thành! Khi nói câu này, dường như nàng đã dùng hết khí lực
Nàng nắm bàn tay nhỏ bé của Khuynh Thành, bước lên thuyền buồm!
Bóng dáng thon thả thề với trời cao, đó là một sự khẳng định như đội trời đạp đất!
Sở Cảnh Mộc nhất định sẽ trở về! Tuyệt đối! Sẽ trở về!
Mùa đông năm nay thật ấm áp, xưa nay chưa từng có mùa đông nào ấm áp như vậy. Hương hoa lan tỏa khắp Giang Nam, không có chút cảm giác của mùa đông. Trong không khí ấm áp của Giang Nam, khắp nơi hoa mai đã bắt đầu đua nở mượt mà như tơ lụa.
Gần tới tết âm lịch ở Lạnh Thành là mùa thịnh vượng của vận tải đường thủy, thuyền bè lui tới còn náo nhiệt hơn bình thường, thuyền bè ra vào thương cảng đông đúc như nêm.
Sau khi chiến tranh kết thúc nửa năm, Lạnh Thành đã khôi phục lại sự ồn ào và náo nhiệt. Trong Lưu Vân sơn trang cũng là cảnh náo nhiệt như vậy, khắp nơi giăng đèn kết hoa, không khí lễ tết rất vui vẻ.
Lưu Vân sơn trang nghênh đón một vị khách quý.
Một thiếu phụ nhỏ nhắn ôm một đứa trẻ ba tuổi.
Ngoại trừ Lục Phù, mọi người trong Lưu Vân sơn trang đều ra ngoài cửa nghênh đón, sau khi chào hỏi xong Du Nhã đem đứa trẻ trong lòng giao cho lão mẹ phía sau, còn nàng thì đi theo Di Nguyệt tới lầu các nơi Lục Phù ở.
Hai đứa nhỏ Khuynh Thành và Duệ Duệ cảm thấy thích thú nhìn thái tử nhỏ bé đang nằm trên giường, suy nghĩ “Duệ Duệ, dáng vẻ của nó thật giống ca ca!”
Duệ Duệ lạnh lùng nhìn Khuynh Thành liếc môt cái, giống như những lời này thật ngốc nghếch cỡ nào, ánh mắt nhìn chằm chằm đứa bé trên giường kia, nói “ Phụ thân nó là anh em bà con của phụ thân chúng ta, mẫu thân nlà tỷ tỷ của mẹ yêu chúng ta, nếu không giống mới thật là kỳ lạ!”
“Đúng nha!” Khuynh Thành nhỏ bé nựng nựng hai má của đứa bé, đứa bé trên giường chợt mở mắt ra, cười khanh khách khiến Khuynh Thành mừng rõ muốn nhào tới.
“Tiểu quận chúa, không được đâu!” Người mẹ bên cạnh cảm thấy khó xử nhìn nét mặt cao hứng của Khuynh Thành, cười nói “Đôi mắt thái tử bị mù, tiểu quận chúa còn nhỏ, nên cẩn thật mới thỏa đáng, nếu không cẩn thận lỡ chạm vào sẽ không hay.”
Đứa nhỏ à một tiếng, quả thực dừng bước, nhưng thân mình lại ngồi xổm xuống, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Thiên Hạo, giơ lên tươi cười “Hạo nhi mau lớn lên nha, ta là tỷ tỷ, kêu tỷ tỷ đi!”
“Tỷ tỷ!” Đứa nhỏ quả thật cất tiếng gọi với giọng non nớt đáng yêu, Du Nhã đỡ bé ngồi dậy, đôi mắt của bé nhìn qua hướng của Khuynh Thành, ánh mắt rất đẹp giống như một đầm nước sâu yên tĩnh nhưng thật đáng tiếc con ngươi không sáng mà trái lại thực ảm đạm!
Tiếng gọi tỷ tỷ khiến Khuynh Thành mừng rỡ, cái miệng nhỏ nhắn nhoẻn thật lớn!
Trong lầu các nhỏ, gió lạnh trong lành thổi qua quả chuông treo trên màn cửa sổ bằng lụa mỏng rung động đinh đương, Lục Phù nửa nằm trên giường, tóc xõa tự nhiên rơi lòa xòa trên vai. Sắc mặt đỏ ửng mê hoặc lòng người nhưng con ngươi đen láy có những tơ máu. Áo ngủ màu trắng mặc trên người khiến nàng nhìn càng có vẻ yếu gầy.
Hai tỷ muội đã vài năm không gặp, mới vừa thấy mặt Du Nhã liền ngã bệnh suy nhược trên giường, gân xanh nổi lên trên lưng bàn tay biểu hiện sự kích động của nàng.
"Phù nhi" Đôi mắt Du Nhã chợt ửng hồng nhưng không rơi lệ bởi vì những giọt nước mắt viền quanh trong hốc mắt đều bị nuốt trở về! Trong không khí có một sự đau lòng nồng đậm như ngưng tụ lại, có Du Nhã và cũng có Lục Phù.
Số phận của các nàng từ nhỏ đã d với nhau cùng một chỗ, tình cảm tỷ muội so với tỷ muội bình thường thân thiết hơn rất nhiều!
“Muội còn nghĩ hôm nay chỉ có muội và hai con tham gia lễ mừng năm mới mà thôi!” Lục Phù bình tĩnh than thở, cánh tay mềm mại ôm chặt thắt lưng thon thả của Du Nhã.
“Tỷ tỷ sẽ đón lễ mừng năm mới với muội! Chúng ta đã gần mười mấy năm không đón lễ mừng năm mới cùng nhau, gần như đã quên cùng nhau mừng năm mới là tư vị gì nữa.”
Du Nhã kéo Lục Phù đưa tay vuốt ve gương mặt non mịn của nàng, nói rất đau lòng “Tại sao lại bị bệnh? Lúc Di Nguyệt đưa tin không phải còn khỏe mạnh sao?”
"Bởi vì thời tiết hai ngày trước bỗng nhiên trở lạnh, ban đêm muội lại quên không đắp chăn nên bị trúng gió” Lục Phù nói từng tiếng rất khó khăn.
Dụ Nhã làm như không để ý mỉm cười, cũng không muốn vạch trần, trái lại nhăn hai hàng lông mày “Thật sự không hề có chút tin tức gì sao?”
Hai người Sở Cảnh Mộc và Tấn Vương đã mất tích hơn mấy tháng nhưng không tìm được một chút tin tức nào, đây là thất bại Lục Phù chưa từng nếm trải, nàng từng nghĩ cho dù hai người họ có xảy ra chuyện gì thì mình đều có thể dễ dàng tìm được tin tức, nhưng thật sự cũng rất khó hiểu vì hai người giống như đã biến mất khỏi thế gian này vậy.
Không giống như năm năm trước bị Hải Nguyệt cố ý giấu giếm, lần này đây là thật sự không tìm thấy!
Sắp tới lễ đón mừng năm mới!
Lục Phù tin tưởng Sở Cảnh Mộc sẽ trở về, bởi vì sau khi gặp lại đây là lần đầu tiên cả nhà họ hợp lại cùng nhau mừng năm mới, chỉ cần hắn còn sống nhất định sẽ trở về.
Nàng chưa từng hoài nghi
“Hắn sẽ trở về!” Lục Phù nói một cách kiên định, ánh mắt bình tĩnh mà dứt khoát. Sắc mặt tái nhợt cũng bởi vì những lời này mà trở nên đỏ ửng.
“Phù nhi” Du Nhã lo lắng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiên nghị của nàng, trong lòng cảm thấy hơi hồi hộp. Tuyết Nguyệt là một mật thám có năng lực tốt nhất trong Phù Dung Các vậy mà nàng nói không tìm được tin tức, trước kia Lục Phù còn từng đùa rằng chỉ có hai loại người mà Tuyết Nguyệt tìm không ra được, một loại là người đã chết, loại kia là người chưa cất tiếng chào đời.
“Tỷ tỷ, không cần lo lắng cho muội, muội không có việc gì!” Lục Phù cười nói. Ngược lại nắm chặt bàn tay của nàng, lo lắng hỏi han: “Chuyện của tỷ cùng Phượng Quân Úy làm sao bây giờ? Còn chuyện đôi mắt của Hạo nhi nữa.......”
Nét mặt của Du Nhã bỗng nhiên trầm xuống một chút, cười cứng ngắc nói: “Đôi mắt của Hạo nhi, Ly Nguyệt đã đến Tây Vực tìm thuốc dẫn, có thể qua năm mới sẽ trở về, có hắn bảo đảm đôi mắt của Hạo nhi chắc chắn sẽ phục hồi thị lực.”
“Còn Phượng Quân úy đâu?” Lục Phù do dự một chút mới hỏi.
Không có sự đồng ý của Phượng Quân úy, tuyệt đối Du Nhã không thể đến Giang Nam, nếu nói hậu cung của hắn hữu danh vô thực cho thấy chuyện Du Nhã là hoàng hậu duy nhất của hắn, phi tử duy nhất của hắn thì hắn sẽ không lý nào để cho nàng đến Giang Nam một mình.
“Chuyện của chúng ta, không đơn giản như vậy!” Du Nhã cảm thán sâu kín, cô đơn cười một tiếng rồi ngước mắt lên, “Chuyện này muội không cần lo lắng, tỷ tỷ tự mình có chừng mực, năm đã gần hết rồi, hai tỷ muội chúng ta nên cùng bọn nhỏ đón mừng năm mới thôi!”
Lục Phù nhìn nàng, mỉm cười gật đầu.
Một cửa ải cuối năm này, thật sự náo nhiệt! Hơn nữa thực long
Lưu Vân trong sơn trang dựng lên sân khấu kịch, lễ mừng năm mới ngày hôm đó đã mời gánh hát nổi danh nhất Lạnh Thành tới góp vui, cả đêm ca múa không ngừng, pháo nổ liên tục, khắp nơi đều là khung cảnh sinh động đón mừng năm mới.
Tại Lạnh Thành, vì đây là năm mới đầu tiên sau khi chiến tranh kết thúc, hơn nữa Lạnh Thành đã trở nên phồn hoa cho nên trên đường dòng người như nước, tiếng hoan hô nói cười khắp nơi.
Nhưng bầu không khí vui mừng này không thể xóa đi sự ưu thương trong lòng một số người.
Chẳng hạn như Du Nhã.
Như Lục Phù.
Ngày cuối năm này rốt cuộc cũng trôi qua.
Bầu không khí vui mừng còn không ngừng xoay quanh trong không khí, không ngừng quanh quẩn, Lục Phù ngẩng đầu lên, gương mặt trắng nõn bị che kín bởi một màu xám xịt thật tĩnh mịch. Trái tim đang đập, ngay cả tiếng tim đập cũng bị chậm lại nửa nhịp.
Ngẩng đầu lên nhưng không biết mình đang nhìn cái gì, có lẽ cái gì nàng cũng không nhìn thấy, ánh mắt xa xăm, chính là hằn lên một sự tuyệt vọng và đau khổ khắc sâu vào tận xương tủy.
Hắn không trở về!
Sở Cảnh Mộc không trở về!
Nàng không cho mình hy vọng quá lớn, chỉ sợ có một ngày tuyệt vọng càng nhiều khiến nàng không thể chịu nổi. Cho dù không có hy vọng, tuyệt vọng cũng gần giống như cơn thủy triều đang tràn về phía nàng, dường như bao phủ lấy lòng nàng.
Một bóng đen chưa từng có bao phủ lòng nàng, như bị người xô ngãđáy vực sâu lạnh băng không thấy ánh mặt trời, không có sự ấm áp. Lục Phù dù tươi cười vẫn lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Nàng ngước mặt lên, vẫn là gương mặt tuyệt sắc như cũ, vẻ kiên nghị và kiên cường trời sinh trong vòng vài ngày dường như đã không còn, đã biến mất không còn bóng dáng.
Chờ đợi!
Chờ đợi hơn một trăm ngày, thành ngàn vạn lần thất vọng, ngày càng thêm trầm trọng.
Du Nhã đứng xa xa nhìn nàng, chỉ thấy khóe mắt của nàng rơi lệ, rơi xuống đất không thấy bóng dáng.
Thân người nàng chậm rãi ngồi xuống, đầu gối lên đầu gối của mình, hai tay ôm thật chặt run run, đôi vai cũng run rẩy.
Lục Phù dường như đã trở nên tiều tụy rất nhiều, rất nhiều.
Thân mình vốn đã không tốt, lần này bệnh không đứng dậy nổi!
Ăn năn hối hận về sau vẫn nằm trên giường, suốt ngày làm bạn với thảo dược ngay cả ho khan đều khiến người cảm thấy nghiêm trọng, suốt ngày ngủ say mê mang.
Du Nhã thực sự lo lắng, nhóm người Di Nguyệt càng lo lắng...
Gương mặt lạnh lùng nhiều năm của Thất phu nhân, nhiều năm qua không thấy cảm xúc cũng thoáng qua dấu vết kinh hãi.
Lần này Lục Phù bị bệnh khiến không khí vui mừng của Lưu Vân Sơn Trang biến mất không còn chút gì...
Duệ Duệ và Khuynh Thành suốt ngày không rời giường của nàng, truyện trò nhỏ to với Lục Phù cho đến khi nàng nặng nề
Dầu hết đèn tắt là tình trạng của nàng trong lúc này!
Khuynh Thành bé nhỏ ôm đôi tay nho nhỏ của mình, khóc đến nỗi hai mắt đỏ bừng, lại không dám khóc thành tiếng, uất ức và sợ hãi giống như một con rắn nhỏ chậm rãi cắn nuốt lòng nàng.
Có một sự sợ hãi chiếm cứ lòng nàng.
Duệ Duệ ngồi ở góc sáng sủa, yên lặng nhìn Khuynh Thành, bé không khóc nhưng hai bàn tay nhỏ nắm chặt lại giấu vào trong tay áo, gương mặt lạnh như băng càng thêm trầm trọng.
Trong phòng yên lặng chỉ có hai người họ, còn có Lục Phù đang ngủ say.
Thỉnh thoảng nghe thấy âm thanh nức nở bị đè nén vang lên không rõ ràng...
“Phụ thân...” Khuynh Thành bé nhỏ cúi đầu khóc... “Phụ thân...mau trở lại đi.”
Bé biết rằng chỉ cần phụ thân của bé trở về, bệnh của mẹ yêu sẽ hoàn toàn khỏe lại.
“Phụ thân....Van cầu người, nhanh nhanh trở về đi...”
Những lời nói của Khuynh Thành bé nhỏ khiến đôi mắt Duệ Duệ ửng đỏ quay đầu sang chỗ khác. Sở Cảnh Mộc không thấy bóng dáng, Lục Phù lại ốm đau nằm trên giường, thân thể càng ngày càng gầy yếu, càng ngày càng suy nhược, ban đêm bé cũng không dám rời giường của Lục Phù.
Những người khác đều gấp đến nỗi xoay vòng quanh, không còn cách nào chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn một đám thầy thuốc đi qua lại lắc đầu…..
"Khuynh…… Thành " Giọng của Lục Phù khàn khàn vô cùng, trầm thấp nghe không rõ,òa vào trong không khí ……
Cánh tay gầy yếu không còn sức, nghĩ muốn giơ lên lại có lòng mà không đủ sức...Nàng nghe thấy tiếng khóc của Khuynh Thành, dường như từ xa xôi vọng về, nghe được khiến lòng của nàng như dính chặt cùng một chỗ, con gái của nàng từ khi còn nhỏ đến nay vốn không khóc, hiện tại nghe thấy bé khóc khiến lòng nàng đau nhói.
Tiếng khóc nho nhỏ dừng lại....Khuynh Thành dụi mắt, nhào tới trước giường, Duệ Duệ cũng vội vã chạy qua...
“Nương……” Hai khuôn mặt nhỏ nhắn dường như giống nhau như đúc lọt vào mắt Lục Phù khiến đôi mắt nàng trong nháy mắt trở nên đỏ ửng.
Con gái và con trai của nàng...
Mãi nghĩ đến sự tuyệt vọng và đau khổ của mình, dường như nàng đã quên mình còn có một đôi bảo bối, lúc nàng mãi gặm nhắm sự tuyệt vọng của mình, ai sẽ tới an ủi họ.
Nàng dường như đã quên, trong cơ thể của nàng đã tạo ra hai trái tim. Giống như của nàng vậy, kiên cường mà yếu ớt!
“Thực xin lỗi nha.... Bảo bối của ta..…..” Một hàng lệ trong suốt chảy ra hốc mắt, theo khóe mắt thấm ướt áo gối, lòng Lục Phù chua xót nhìn hai đứa nhỏ của nàng.
“Nương...” Khuynh Thành bé nhỏ bổ nhào trên thân thể của Lục Phù, ôm lấy cổ của nàng, nhịn không được khóc lớn, những giọt lệ nóng bỏng làm trái tim của Lục Phù nóng lên cũng khiến da thịt của nàng trở nên ấm áp “Nương….nương...”
Khuynh Thành nhỏ bé nhanh mồm nhanh miệng không biết làm thế nào để biểu đạt nỗi sợ hãi trong lòng mình, chỉ biết ôm chặt lấy nàng, cất tiếng trong trẻo gọi nương, khiến Du Nhã ở ngoài cửa sổ rơi lệ...
“Không cần… Khóc……” Lục Phù rất muốn đưa tay trấn an bé, lại bị bé đè nặng, đột nhiên đầu ngón tay lạnh lẽo như c một luồng khí nóng truyền đến trái tim, có một sự ấm áp đuổi đi cái giá lạnh như băng trên da thịt nàng.
Đó là bàn tay của Duệ Duệ đang cầm chặt bàn tay nàng dưới chăn bông, Lục Phù nở nụ cười, đối với đôi mắt rất giống Sở Cảnh Mộc kia, nàng hoảng hốt có cảm giác như hàng vạn năm đã trôi qua.
“Nương không phải còn có các con sao?” Khuynh Thành bé nhỏ lẩm bẩm, giọng nói mang theo nước mắt truyền tới tai Lục Phù “Phụ thân sẽ trở về, nương, người phải mau khỏe lại, phụ thân về nhìn thấy nương trở thành như vầy nhất định sẽ rất đau khổ...”
Nước mắt của Lục Phù vẫn chảy, nàng nhất định đã khiến hai đứa con sợ hãi.
“Nương, Khuynh Thành nói đúng, phụ thân nhất định sẽ trở về, nếu phụ thân nhìn thấy nương sinh bệnh, chắc chắn sẽ rất đau lòng. Nương, có phải đã không còn phụ thân, con và Khuynh Thành nương cũng không cần sao?” Gương mặt lạnh như băng của Duệ Duệ được che kín bởi một vẻ bi thương mênh mông, trong giọng nói là sự khẩn cầu vô hạn.
“Sẽ không đâu!... Sẽ không...” Lục Phù lắc đầu, cố đèn nén không để cho sự chua xót trong lòng thoát ra, lần đầu tiên trong lòng nàng cảm thấy thật áy náy.
Nương sẽ không bao giờ không cần các con!
Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, nương cũng sẽ không bao giờ không cần các con!
Trời xanh ơi, xin người ban cho ta nhiều sức lực, làm cho ta có cam đảm để sống! Ta chưa bao giờ tin tưởng thần linh, lần thứ hai ta thành kính khẩn cầu người cho ta lực lượng!
Con trai và con gái của ta, không nên khóc!
Không nên khóc!
Đường chân trời hiện ra rõ ràng những tia nắng sớm đầu tiên từ mặt trời chiếu rọi xóa đi màn đêm, khi đó chúng ta luôn cảm thấy may mắn, ai nhìn thấy sẽ được hưởng thụ sự ấm áp thương yêu đó. Sau khi trời chiều khuất núi, để lại bóng đêm bi tráng trên thế gian, chúng ta luôn cảm thán, ai nhìn thấy sẽ bị nó cuốn hút vào nỗi ưu sầu.
Khi hi vọng bị dập tắt, thần linh là chỗ dựa duy nhất của chúng ta.
Từng ngày đó về sau, bệnh của Lục Phù dần dần có biến chuyển tốt đẹp, vẻ tái nhợt trên mặt chậm rãi biến mất, hai gò má trở nên ửng hồng, đôi mắt cũng dần khôi phục vẻ lạnh nhạt và tự tin thuộc về Lục Phù, vẫn như trước nhẹ nhàng như dòng suối trong núi rừng sâu thẳm, càng lộ ra sự kiên cường hơn bao giờ hết.
Nàng còn có hai trái tim!
Chúng đang dần lớn lên, nàng phải bảo vệ thật tốt, sẽ không bao giờ để chúng tan vỡ!
Du Nhã nhìn sắc mặt của nàng càng ngày càng trở nên tốt hơn, nở nụ cười.
Chớp mắt một cái đã nửa năm trôi qua...
Lục Phù vốn nghĩ muốn khởi hành quay về U Thành, nhưng cuối cùng vẫn không trở về mà quyết định ở lại Lạnh Thành.
Ly Nguyệt từ Tây Vực trở về mang theo thuốc dẫn, trãi qua mấy tháng trị liệu, thị lực của đôi mắt Hạo nhi cuối cùng cũng hồi phục. Du Nhã ở Lạnh Thành nửa năm, trong thời gian đó Phượng Quân Úy đã thúc giục bốn lần nhưng nàng vẫn không trở về!
Tại kinh thành, mùa hè vào tháng bảy thời tiết thật nóng bức.
Tại hoàng cung có hai bóng người đang trầm mặc trong cung điện trống trải.
Cửa cung đóng chặt che khuất ánh mặt trời rọi vào, ngăn trở cái nóng bức của mùa hè xâm nhập, trên điện lớn có vẻ thâm trầm âm u và yên lặng, so với cảnh vật bên ngoài cửa cung giống như hai khoảng không gian.
Đó là Sở Cảnh Mộc đã mất tích hơn nửa năm, bên cạnh còn có một vị là Phượng Quân Úy, trong điện lớn hai dáng người giống nhau tuấn tú cao ngất, nét mặt giống nhau nhưng chỗ không giống nhau chính là khí chất và ý vị trên người họ.
Một người trang nhã tuấn tú phong lưu, một người tà mị mê hoặc lòng người.
“Thật sự đã quyết định rồi sao?” Phượng Quân Úy cười lạnh, trong giọng nói có vẻ tức giận, đôi mắt hẹp dài lóe lên những tia sáng lạnh lùng.
Sở Cảnh Mộc trầm tĩnh gật đầu, sắc mặt vô cùng không tốt, giống như bị bệnh nặng mới khỏi, đôi môi hơi có vẻ tái nhợt.
“Lần này đi, sẽ không trở về nữa!” Hắn cười như muốn giản hòa nhưng không thể làm dịu đi lửa giận trong lòng Phượng Quân Úy, ngược lại càng khiến nó bùng lên.
“Ta chỉ có mình ngươi là huynh đệ, ngay cả ngươi cũng muốn đi sao?” Trên gương mặt đẹp lóe lên vẻ hung ác nham hiểm thoáng qua.
“Quân Úy, ta mất tích nửa năm, Phù nhi và hai đứa nhỏ nhất định lo lắng vô cùng, ta muốn nhanh chóng trở về Lạnh Thành. Càng nhanh càng tốt!” Sở Cảnh Mộc nói một cách kiên định, chưa từng có thời điểm nào có thể cảm nhận được cái gì gọi là nỗi nhớ nhà như vậy. Hắn muốn gặp nàng, muốn gặp hai đứa nhỏ của mình. Sở Cảnh Mộc nhìn Phượng Quân Úy cười nói “Cả đời của Phù nhi ít có những tháng ngày được vui vẻ, nếu ta ở trong triều nàng chắc chắn sẽ quay về, nhưng nơi này đã mang đến cho nàng rất nhiều chuyện đau lòng, nếu có thể thì ta hi vọng cả đời nàng không cần phải trở về kinh thành. Từ lúc báo thù đến hiện tại nàng đã chịu rất nhiều đau khổ, trải qua biết bao đau khổ, nhiều đến nỗi không thể đếm được. Ta không thể khiến nàng hạnh phúc khi còn thơ ấu, sau khi thành hôn ta cũng không thể cho nàng những tháng ngày an nhàn thư thái, ít nhất ta muốn mang đến cho nàng nửa đời sau hạnh phúc an khang, để nàng và hai đứa nhỏ không cần phải nhìn thấy tranh đấu trong triều dinh, cũng không phải vì ta mà lo lắng sợ hãi. Vì báo thù mà cả đời nàng đã bị giam hiện tại tất cả đã trở thành quá khứ, ta muốn nàng nhìn thấy cảnh đẹp của núi sông trên thế gian này, sống một cuộc sống nhàn nhã tự do tự tại. Đó vẫn luôn là ước vọng của nàng!”
“Các ngươi ở lại kinh thành cũng có thể hưởng một cuộc sống tự do tự tại, vì sao nhất định phải rời xa triều đình?”
“Quân Úy!” sắc mặt Sở Cảnh Mộc nghiêm lại, “Vương phủ là ác mộng của Phù nhi! Ta không muốn nàng trở về!”
“Chỉ một Lưu Phù Nhã, ngươi cam lòng bỏ rơi tất cả sao?” Con ngươi tà mị của Phượng Quân Úy xẹt qua những tia sáng kỳ lạ, hung ác nham hiểm hỏi.
“Với ta mà nói, tất cả đã không còn quan trọng nữa, chúng ta phấn đấu cả đời là vì cái gì, không phải vì chúng ta muốn làm cho người chúng ta quý trọng có thể sống bình an hạnh phúc hay sao? Ta muốn nắm tay Phù nhi, sẽ không bao giờ buông ra nữa! Ta là một nam nhân biết rõ bản thân mình muốn gì, tuyệt đối sẽ không để mình hối hận lần thứ hai!”
Lòng bàn tay hắn, đã nắm được toàn bộ sinh mạng hiện hữu của mình, sao có thể buông ra?
“Biểu ca……..”
Sở Cảnh Mộc cười hỏi, “Ngươi muốn đi Lạnh Thành với ta không?”
Phượng Quân Úy không được tự nhiên quay mặt đi, hai má trở nên ửng hồng, cắn chặt đôi môi, một lát sau quay lại “Có phải ta nói gì thì biểu ca cũng sẽ không ở lại?”
Sở Cảnh Mộc gật đầu!
Hắn đã chọn một hoàng đế tốt, lúc trước chọn Phượng Quân Úy cũng không phải bởi vì Quân Úy là anh em bà con của mình, mà là vì hắn biết Quân Úy có thể mang đến cảnh thái bình cho thiên hạ, thời gian đã chứng minh điều đó không sai. Chỉ ngắn ngủi vài năm có thể biến một triều đình lụng bại tăm tối đến cực độ, quốc khố trống rỗng trở thành một với dáng vẻ như ngày hôm nay, Phượng Quân Úy thật sự là người có tài trị quốc.
Phượng Quân Úy nhìn hắn thật lâu, xoay người lại, ánh sáng âm u càng làm cho hắn nhìn có vẻ như không cam lòng.
“Chờ vài ngày nữa rồi đi, ngươi chỉ vừa mói tỉnh lại được hai ngày thôi! Ta cũng không muốn ngươi chưa tới được Lạnh Thành đã bị nằm ở giữa đường!” Phượng Quân Úy không cam lòng nói.
Sở Cảnh Mộc cùng Tấn Vương giao đấu kết quả là cả hai đều bị thương, tính đến giờ hắn đã bị thương nghiêm trọng hôn mê gần một năm, Phượng Quân Úy từ miệng của Mị Ảnh biết được một câu trước khi hắn hôn mê, là không thể để cho Phù nhi biết trừ khi hắn tỉnh Iạỉ!
Hắn ở trong hoàng cung mê mang hơn nửa năm, chỉ vừa mới tỉnh lại mấy ngày hôm trước.
Sở Cảnh Mộc từ biên cảnh trở về Lạnh Thành, Quân Úy chỉ biết chắc chắn có chuyện đã xảy ra, nếu không Sở Cảnh Mộc sẽ không để Lưu Phong một mình thu phục loạn quân, cho nên đã phái Mị Ảnh mang theo đội tử sĩ đến Lạnh Thành, thật đáng tiếc vẫn chậm một bước, mang về chính là hai người bị trọng thương.
Trên đường quay về kinh, bởi vì câu nói trước khi Sở Cảnh Mộc bị hôn mê nên Mị Ảnh phải mất rất nhiều tâm tư để mang hắn về kinh thành.
“Quân Úy, ta chịu được!” Sở Cảnh Mộc hé mắt nhìn bóng dáng của hắn, hỏi hơi nghiêm trọng: “Phượng Quân Chính đâu?”
Phượng Quân Úy xoay người lại, cư
Đứa trẻ kia miệng cười tủm tỉm, tuyệt đối không hề sợ dù hắn đang giận dữ, nham hiểm hay hung ác, vẫn ở bên cạnh nương theo gió châm ngòi chọc ghẹo, cố gắng làm cho hắn nổi giận.
Trên thuyền thường xuyên xuất hiện cảnh một già một trẻ chơi trò trốn tìm. Ngay cả khi Phượng Quân Chính uy hiếp nói nếu còn quấn lấy hắn sẽ ném bé xuống nước, Khuynh Thành cũng chỉ nhún vai nói: mười tám năm sau chắc chắn sẽ lại xuất hiện một đại mỹ nhân làm rung chuyển trời đất.
Lục Phù để mặc Khuynh Thành muốn làm gì thì làm, để bé đuổi Phượng Quân Chính chạy vòng quanh, nàng chỉ ngồi một bên nhàn rỗi vô sự.
Rốt cuộc ngày thứ ba, thuyền cũng đến bờ.
Ánh nắng tươi sáng, nhiệt độ ấm áp khiến người cảm thấy dễ chịu. Khuynh Thành vừa đặt chân lên bờ đã phấn khởi reo hò, thân mình xinh xắn lanh lợi phóng túng vươn vai thư giãn gân cốt, như một con ngựa hoang được cởi dây cương.
“Cô bé không giống ngươi” Phượng Quân Chính liếc đứa bé đang vui cười kia nói một câu nhiều ý nghĩa. Lục Phù nhìn hắn cười: “Không ai có thể giống nhau hoàn toàn.”
Nơi hắn dừng lại là một trấn nhỏ cách xa Lạnh Thành. Trấn nhỏ thật hoang vắng, khắp nơi phố lớn ngõ nhỏ đều là một cảnh im lìm “Vương gia, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Lục Phù thuận tay kéo Khuynh Thành lại, sắc mặt thực bình tĩnh hỏi.
Khuôn mặt của hắn trở nên âm độc lên tiếng: “Tô Lục Phù, ngươi có muốn đánh cuộc một lần xem Sở Cảnh Mộc sẽ tìm được các ngươi
Lục Phù không chớp mắt, cười nói: “Ngươi nhớ trước kia ở vách núi đen ta đã nói câu gì không? Lưu Phù Nhã ta sẽ không bao giờ để ai lấy mình ra làm con cờ, trừ khi tự ta tình nguyện.”
“Tình huống hiện tại không phải do ngươi làm chủ” Phượng Quân Chính lạnh lùng nhìn Khuynh Thành bên cạnh nàng. Đứa bé kia đang cười cười, nhìn rất xinh xắn liếc mắt đưa tình.
“Tìm được thì sao? Ngươi có thể làm gì?” Lục Phù hỏi, nở nụ cười thật bình tĩnh.
Nàng không đoán được hắn muốn làm gì.
Mấy ngày nay nàng đã dùng tất cả ngôn ngữ cùng hành động để nói cho hắn biết nàng yêu Sở Cảnh Mộc sống chết có nhau. Nàng nhìn ra được sự bất mãn, không cam lòng của hắn, nhưng hắn không hề dùng thủ đoạn độc ác tàn nhẫn nào với nàng, Phượng Quân Chính hắn chưa bao giờ chân chính làm tổn thương nàng. Lúc này đây hắn muốn làm gì, Lục Phù có điểm không thể nắm chắc được.
Họ dừng chân ở một quán trọ nhỏ. Ban đêm rất lạnh, Lục Phù cùng Khuynh Thành cuộn mình ngồi trên gường. Đứa bé kia oán giận nhìn bóng đêm bên ngoài, bất mãn nói: “Nương, sao phụ thân lại chậm như vậy? Buồn chết được. Đã mười bốn ngày rồi, bình rượu kia hơn phân nửa có thể rơi vào tay phụ thân. Ai da, tại sao con lại có người cha dở như vậy?”
“Khuynh Thành, con nhỏ giọng một chút cho nương” Phượng Quân Chính đang ở phòng sát vách, đứa nhỏ chán làm cái đuôi rồi.
“Nương, chúng ta tự mình nghĩ ra biện pháp trốn đi, không cần chờ phụ thân” Đứa nhỏ kéo kéo tay áo nàng, làm ra vẻ đáng thương.
Lục Phù ôm lấy bé, thân hình nho nhỏ ấp áp nằm trong vòng ôm của nàng. Nàng cầm bàn tay nhỏ bé, cười nói: “Khuynh Thành còn nhỏ, có một số việc chưa hiểu được. Nương, phụ thân, và Tấn vương ba người, dù thế nào cũng phải đối mặt một lần, đem toàn bộ sự việc giải quyết một cách ổn thỏa. Con gái ngoan, ráng thêm hai ngàybiết không?”
“Phụ thân và thúc thúc gặp mặt để làm gì? Giống như thúc thúc cũng không muốn làm tổn thương nương?” Khuynh Thành cảm thấy khó hiểu nhìn khuôn mặt tươi cười của Lục Phù.
“Để về sau tất cả chúng ta đều có thể yên tâm” Lục Phù nở nụ cười với bé.
Hai mẹ con hàn huyên một lúc, Khuynh Thành liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Lục Phù không buồn ngủ nên đứng dậy đẩy cửa ra ngoài. Ở trên lầu nhìn xuống toàn bộ nhà trọ thật im lìm và tĩnh lặng. Ở góc sáng sủa của lầu một, nơi đó có một nam nhân đang ngồi uống rượu một mình, một bình tiếp theo một bình.
Lục Phù chỉ lẳng lặng nhìn hắn, không nói gì cũng không di chuyển. Một lúc sau ngẩng đầu lên nhìn trời cao. Những ngôi sao lấp lánh tỏa sáng khiến bầu trời đêm càng thêm đẹp, đẹp như mộng như ảo, giống như những ánh mắt trong sáng ngây thơ của trẻ nhỏ.
Qua một lúc sau, nàng nhấc chân bước từng bước xuống cầu thang, hướng về phía Phượng Quân Chính đang uống rượu một mình dưới lầu.
“Vương gia thật có nhã hứng, muộn như thế này vẫn nâng cốc dưới trăng.” Lục Phù cười khẽ ngồi đối mặt với hắn, nhìn sắc mặt khó coi của h��n, lên tiếng thật bình tĩnh.
“Uống rượu tiêu sầu, sầu càng sầu” Phượng Quân Chính hừ một tiếng, tiếp tục uống thêm một hớp.
Lục Phù ngồi xuống, đêm vắng lặng và gió dường như cũng trầm ổn hơn vài phần. Ánh trăng chiếu trên những sợi tóc của nàng tỏa ra một vầng sáng mông lung, nàng cười nhẹ “Vương gia, có một việc từ lâu ta đã muốn hỏi ngươi.”
Phượng Quân Chính không chớp mắt nhìn nàng “Ngươi muốn hỏi chuyện
“Năm đó ta theo Sở Cảnh Mộc vào cung chỉ gặp ngươi một lần ở Ngự hoa viên, tại sao Vương gia lại vì ta đi nhầm một nước cờ chết?” Chuyện cũ đã tan thành mây khói, nhưng nghi vấn và hồi tưởng vẫn không thể xóa nhòa, Lục Phù nhìn hắn hỏi ra nghi vấn đã cất giấu nhiều năm qua.
Với quyền thế địa vị của Phượng Quân Chính năm đó, muốn loại mỹ nữ gì mà không có? Nếu nói người đẹp, Vân Uyển Phù cũng là người đẹp chim sa cá lặn, không nhất thiết phải là nàng? Lúc đó Phượng Quân Chính toàn tâm toàn ý muốn mượn binh quyền của Sở Cảnh Mộc để đấu với Quang Vinh Vương, sẽ không thể trầm mê sắc đẹp như vậy.
Phượng Quân Chính nghiêng đầu nhìn nàng, gương mặt cương nghị được bao phủ bởi một vẻ hồi tưởng mông lung, nhớ lại những chuyện trước kia khiến hắn có cảm giác thương cảm, có ấm áp, cũng có tuyệt vọng, yên lặng uống một hớp rượu, thật lâu sau, lâu đến nỗi Lục Phù ngỡ hắn sẽ không trả lời, Phượng Quân Chính mới nhẹ nhàng mở miệng: “Ngươi rất đẹp! Nam nhân nhìn nữ nhân, sắc đẹp là điều kiện đầu tiên khiến lòng người rung động, điều này có thể thỏa mãn thói hư vinh mênh mông trong lòng của nam nhân. Hơn nữa ngươi có khí chất mê hoặc, quyến rũ, giống như một miếng ngọc thật đẹp, rất bí ẩn vì nó được bao phủ nhiều tầng nhiều lớp, khiến người hiếu kỳ và khát vọng muốn đem từng tầng từng lớp bóc ra. Nam nhân đều có một căn bệnh chung đó là những thứ càng không chiếm được lại càng muốn chiếm lấy, để thỏa mãn sự kiêu ngạo của mình, để khoe khoang. Nụ cười ấm áp trên mặt ngươi, tuy rằng là giả, nhưng cũng là cái ta không có, dù có giả trang thế nào cũng không thể tươi cười ấm áp như thế. Thật ra chúng ta đều là người bình thường, đều khát vọng có cái chúng ta muốn mà không chiếm được.”
“Chính là bởi vì như vậy sao?” Lục Phù nhướng mi, cười hỏi.
Phượng Quân Chính lắc đầu, trong thanh âm thêm một chút bi thương, chua xót cùng tịch mịch: “ Bởi vì chúng ta đều có một linh hồn cô độc, trên người của ngươi có một loại khí chất thực bình yên, khiến ta mê muội trầm sâu vào đó, giống hệt như hình tượng Trữ phi từ nhỏ đã khắc sâu trong lòng ta không thể phai nhòa. Cùng một khí chất, lại có sự bất đồng, thêm phần thông minh lanh lợi. Ngay từ đầu ta đã cảm thấy thật tốt, thật quen thuộc cho nên bị cuốn hút một cách tự nhiên, càng về sau lại càng không thể cứu vãn. Rõ ràng biết không nên, nhưng dường như ta mất hết bị tình cảm làm cho mê muội. Có thể nói, sự xem thường của ngươi, sự kháng cự của ngươi lại càng khơi lên khát vọng chinh phục của nam nhân.”
“Dường như ngươi rất thấu hiểu nam nhân” Lục phù cười thản nhiên.
“Nếu năm đó ngươi gặp ta trước, có thể có kết quả khác không?” Tấn Vương hỏi, trong thanh âm có vẻ chờ đợi khiến tâm tình của Lục Phù cũng bất giác trầm xuống. Khuôn mặt tươi cười ngẩng lên, nhìn một bên mặt hắn dưới ánh trăng. Nam nhân kiêu hùng này cho đến bây giờ vẫn cố chấp về nàng như thế.
Có người từng nói, một nữ nhân nếu cả đời gặp được một nam nhân hết lòng hết dạ yêu mình, toàn tâm toàn ý đối với mình là một loại hạnh phúc; gặp được hai người như thế thì là một loại đau khổ khiến mình phải kêu than.
Lục Phù cười nói: “Không có chữ nếu, Vương gia, trên thế gian này không có nếu, thời gian không thể quay ngược trở lại, cũng không thể đoán được chuyện gì sắp xảy ra cho nên ta không có cách nào trả lời câu hỏi này của ngươi. Đôi khi có rất nhiều con đường chúng ta chưa từng bước đi sẽ có rất nhiều chữ nếu, bởi vì trong mỗi người chúng ta đều có rất nhiều băn khoăn và nhược điểm. Nếu như chỉ một chữ nếu đã không chịu nổi, vậy thì sẽ có rất nhiều chữ ‘nếu’ có thể tạo thành một dòng sông vô hình, cho dù có thể làm thay đổi dòng chảy, nhưng nguồn sẽ không bao giờ thay đổi.”
“Nếu ta nhất định muốn thay đổi dòng chảy thì sao?” Trong con ngươi đen của Phượng Quân Chính lóe lên vẻ âm trầm lạnh lẽo.
“Trừ khi con sông ấy khô cạn, ta tự nguyện san phẳng đầu nguồn, tạo ra một dòng sông mới. Nếu không chỉ cần dòng sông ấy vẫn còn sinh lời, thì ngọn nguồn cũng như dòng chảy sẽ không bao giờ thay đổi.” Lục Phù cười, tuyệt nhiên không để ý đến sắc mặt trong giờ phút này đã biến thành tối tăm của hắn, tiếp tục nói: “Thật ra đạo lý này vương gia người làm sao không hiểu, còn ép ta nói ra làm gì?”
“Ta không lừa gạt ngươi.”
“Ta biết.” Lục Phù cười nh�
“ Thảm án giết cả nhà của Lưu gia năm đó, không phải do ta làm chủ.” Phượng Quân chính nhìn vào mắt nàng, trong lòng đau đớn co thắt lại, cố kiên cường nhịn đau. Hắn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lục Phù, tươi cười dìu dịu như gió, một chút thả lỏng cũng không có, chỉ cười thật bình tĩnh, thù hận dường như đã phai nhạt trong lòng nàng.
Lục Phù nở nụ cười “Vấn đề này đã không còn quan trọng nữa.”
Nàng biết với tính tình kiêu ngạo của Phượng Quân Chính, hắn khinh thường sự nói dối vì vậy nàng tin tưởng hắn. Bởi vì hắn không nói dối, nàng cũng biết năm đó hắn tình nguyện chết trên tay nàng ở vách núi đen vì muốn kiên quyết bảo vệ nàng. Dùng cái chết của hắn để hóa giải thù hận trong lòng nàng, khiến thù hận của nàng phai nhạt cho nàng được hạnh phúc một lần nữa.
Nếu trên thế giới này chỉ một mình Sở Cảnh Mộc có thể khiến ngươi tươi cười thật lòng, vậy ngươi hãy trở về nhà đi.
Những lời này, hiện tại nàng nhớ tới lại cảm thấy càng thêm trầm trọng.
Lục Phù nghiêng đầu, gió đêm thổi tóc của nàng bay bay, những sợi tóc đen như mực trên khuôn mặt trắng như bạch ngọc. “Trong lòng ngươi cuối cùng đang tính toán điều gì? Rõ ràng biết kết quả này là điều không thể tại sao vẫn phải khiến mình mang đầy thương tích?”
“Ngươi đang quan tâm cho ta sao?” Phượng Quân Chính nhướng mày, khuôn mặt như tuyết mùa xuân bỗng trở nên ấm áp, trong đáy mắt đọng lại một vẻ thú vị tự nhiên.
“Vương gia nói đùa, chúng ta coi như cũng là người quen biết chứ không phải xa lạ, còn nói quan tâm hay không? Ta chỉ không muốn chuyện trên vách núi đen năm đó lại diễn ra một lần nữa” Lục Phù cười nói.
Tấn Vương trầm mặc không nói gì nhưng cả người toát ra vẻ yên tĩnh bình thản, chỉ cảm thấy có chút cô đơn len lỏi thấm vào bóng đêm lạnh lùng
“Ta thực cảm kích tình yêu của Vương gia. Chỉ là ta không thể đáp lại, chuyện này không liên quan đến thù hận, cũng không phải vấn đề thời gian, chỉ đơn giản là chuyện giữa nữ nhân và nam nhân, người Vương gia khát vọng muốn có không phải là duyên phận của ngươi.” Lục Phù nhìn mặt hắn trầm xuống, tiếp tục nói: “Nữ nhân được vương gia yêu, cả đời nàng nhất định sẽ hạnh phúc, thực hạnh phúc. Với điều kiện nữ nhân này phải có một trái tim toàn bộ hướng về vương gia, có thể có tình yêu cũng như vương gia đã yêu. Chúng ta chỉ là người bình thường, do hoàn cảnh từ nhỏ đã được học đừng nên nằm mơ, bởi vì giấc mơ chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm, không thể gặp ánh sáng mặt trời. Thời điểm chúng ta khao khát tình cảm, không ai có thể làm được chuyện dâng tặng một cách vô tư, tự nhiên sẽ khát vọng người kia cũng đối đãi với mình như vậy, nếu không đối với hai người mà nói đều là một bóng ma, không thể xóa đi vết thương và sự tra tấn trong lòng.
Làn gió thơm mang theo hương hoa, cũng mang theo cả tình yêu cùng sự đau lòng, hình như đã thổi qua ngàn năm.
Đây có thể là lần nói chuyện như hai người bạn thân duy nhất của hai người họ.
Thân hình cao lớn của Phượng Quân Chính được bao phủ bởi một vầng sáng cô đơn, lại càng thêm cô tịch.
“Vương gia, hãy buông tha quá khứ, ngươi sẽ phát hiện cuộc sống của ngươi cũng không phải hai bàn tay trắng, ngươi vẫn là Tấn vương gia uy phong lẫm liệt. Ngươi đã bước qua một giai đoạn trong cuộc đời mình, một giai đoạn mới của cuộc sống vừa mới bắt đầu, sao ngươi không thử cho mình một cơ hội, có thể ngươi sẽ gặp được nữ nhân yêu thương ngươi và hiểu ngươi.”
“Ngươi căn bản chỉ đang nằm mơ nói mớ” Cả đời hắn không có khả năng yêu một nữ nhân khác nữa.
“Từ khi gia đình của ta gặp thảm họa, vì báo thù cho nên tất cả mọi thứ ta đều đem ra đánh cuộc, luôn cả hạnh phúc và mạng sống của mình. Ta đã từng nghĩ rằng, muốn ta buông tha không báo thù nữa trừ khi phải đạp lên thi thể của ta mà đi, nếu không thì không thể được. Bởi vì ta đã từng đi qua, cho nên ta hiểu được như thế nào thì quá khứ cũng không qu hơn hiện tại, ta vì liều lĩnh trả thù, tự làm theo dục vọng và ý mình nên mới biến vài vị vương gia của các ngươi thành con cờ dồn vào chung một chỗ tranh đấu lẫn nhau, mỗi bước đi của con cờ đều dựa theo ý của ta. Nhưng rồi cục diện cũng không hoàn toàn do bàn tay ta khống chế, người tính không bằng trời tính, theo từng bước ép sát, những con cờ lại nổi loạn tạo thành cục diện không thể khống chế được. Cuối cùng ngoài dự liệu của ta, những chuyện ngoài vòng kiểm soát từng chuyện từng chuyện xảy ra liên tiếp khiến ta ngoài bị kinh ngạc còn có nỗi bất đắc dĩ! Vì vậy vương gia, tất cả mọi chuyện đều có thể thay đổi chỉ cần ngươi cho mình một cơ hội! Lục Phù cười nói với Phượng Quân Chính và đó cũng là những lời thật lòng của nàng.
“Ngươi đang tìm cớ cho mình để ta thả các ngươi trở về đúng không?” Phượng Quân Chính xem nhẹ khát vọng trong đáy lòng, không thể phủ nhận lời của Lục Phù làm hắn động lòng, quá nhiều si mê nên trong cuộc sống của hắn ngoại trừ một nữ tử như vậy, tim hắn sẽ không thể chứa đựng một người nào khác.
“Vương gia, ngươi không phát hiện trấn nhỏ này đặc biệt lạnh lùng sao?” Lục Phù không để ý đến gương mặt đen lại của hắn, cũng không e ngại sự tức giận của hắn, nhàn nhã cười nói.
Cả người Phượng Quân Chính chấn động! Nghiêng đầu giận dữ trừng mắt nhìn nàng!
“Ngươi biết ngoài thân phận tam tiểu thư của nhà họ Lưu, đại tiểu thư của nhà họ Tô, Sở vương phi, ở bên ngoài ta còn có một thân phận khác không?” Lục Phù nhìn sắc mặt hắn hơi thay đổi, chứng thực ý tưởng của hắn: “Ta còn là Dao Quang phu nhân.”
Một ánh mắt sắc bén như lưỡi dao quét qua người nàng, đôi mắt của Phượng Quân Chính hiện lên vẻ tà mị, nhìn chằm chằm nữ nhân đang cười tao nhã kia, trong lòng cảm thấy hoảng sợ vô cùng.
“Lần này lương thảo đều do ngươi cung cấp sao?”
Lục Phù gật đầu!
Phượng Quân Chính ngồi chết lặng trên ghế đá, ánh mắt lành lạnh rất khủng bố: “Ngươi đã làm gì?�
“Ta muốn các ngươi gặp mặt! Chấm dứt tất cả ân oán” Giọng của Lục Phù có điểm lạnh lùng.
Phượng Quân Chính liếc nàng một cái, vẻ mặt cũng phức tạp vô cùng.
Ánh rạng đông đã hiện ra phía chân trời, dần dần bao phủ cả trấn nhỏ yên tĩnh.
Trong phòng, Lục Phù ôm Khuynh Thành ngủ thật say, trong bóng đêm khuôn mặt của hai mẹ con càng thêm động lòng người. Bên giường nam tử đứng yên lâu thật lâu, ánh mắt dừng trên mặt của hai đóa phù dung kia, nét mặt hắn xẹt qua vết thương trầm trọng và bi thương, nhưng lại có vẻ vui mừng!
Thân hình cao lớn đang đứng ở đó, trong bóng đêm không khí dường như cũng bị áp lực mang theo vẻ trầm trọng và đau thương! Còn có sự nguy hiểm đang đến gần, bởi vì cả người nam tử toát ra nguy hiểm, và sự giằng co đang cố đè nén, có nhiều tâm trạng phức tạp đan xen vào nhau trong, đôi mắt của hắn.
Trên giường, Khuynh Thành cuộn tròn người lại, bàn tay nhỏ bé thò ra khỏi chăn ôm cổ Lục Phù, miệng nói mơ: “Nương, con thích thúc thúc, nương và phụ thân không nên làm tổn thương thúc thúc.”
Cả người Phượng Quân Chính chấn động, đây là câu nói ấm áp và cảm động nhất hắn từng nghe qua từ lúc chào đời đến giờ, mà những lời này lại được thốt ra từ miệng của một cô bé năm tuổi. Trong tim hắn giống như có một dòng nước ấm chảy qua, ngày càng nóng bỏng khiến lòng ngực của hắn cũng nóng lên. Dần dần làm tan chảy những miếng băng lạnh lẽo, tan chảy cả những dòng lệ trong lòng hắn. Đôi mắt nam nhân có chút ửng đỏ vì câu nói của đứa trẻ. Đôi mắt hắn như khóa chặt trên gương mặt nhỏ nhắn non nớt kia, ửng hồng, mềm mại và nghịch ngợm, khóe môi cong lên có dấu vết nửa khóc nửa cười, đứa bé kia lầm bầm một tiếng, nghe không rõ nói gì, lại nặng nề ngủ tiếp. Hắn lặng lẽ rời phòng bước ra khỏi quán trọ!
Sau khi cánh cửa đóng lại, hai mẹ con nằm trên giường đồng thời mở bừng mắt ra, trong bóng đêm hai con ngươi đen thẫm nhìn nhau, có thể cảm nhận được một cách rỏ ràng hơi thở nhè nhẹ � trên mặt nhau.
“Khuynh Thành, nương quyết định khi trở về con lập tức đi kinh thành vào Phù Dung Các học tập, về sau tiếp quản vị trí của mẹ yêu!” Lục Phù cười nhẹ xoa hai gò má non nớt của bé.
“Con cảm thấy thúc thúc thực đáng thương” Khuynh Thành nhăn đôi mi thanh tú, nói rầu rĩ.
“Khuynh Thành, con còn nhỏ có nhiều chuyện còn không hiểu, trong tình cảm giữa nam nhân và nữ nhân chuyện bi ai nhất chính là sự thương hại. Tương lai con sẽ gặp một người có tính tình phù hợp với con, cảm tình phải từ hai phía, khi con muốn bảo vệ người ấy cũng có thể sẽ phải làm tổn thương người khác. Con người thực ra rất ích kỷ, trước tiên sẽ bảo vệ người quan trọng nhất với mình, rồi sau đó mới có thể nghĩ cho những người khác, hiểu chưa?”
Khuynh Thành bé nhỏ cái hiểu cái không gật đầu, dừng một lúc hói: “Con vẫn cảm thấy thúc thúc thực đáng thương.”
“Giữa hắn và phụ thân con, con chọn người nào?”
“Đương nhiên là phụ thân rồi” đứa bé trả lời không chút do dự.
“Có thế chứ. Mặc kệ con thích hắn cỡ nào, trong lòng con, trong mắt con, người quan trọng nhất chính là phụ thân của con, không phải sao?” Lục Phù cười, vuốt ve đầu Khuynh Thành, nói: “Khuynh Thành, nếu con là đứa trẻ bình thường, nương chỉ hy vọng cả đời con hạnh phúc là đủ rồi. Bởi vì thân phận của cha mẹ khiến con và Duệ Duệ không thể là những đứa nhỏ bình thường, nên nương mới nói với con những lời này. Về sau cho dù con gặp chuyện gì, làm ra bất kỳ quyết định gì, nên làm theo lý lẽ của trái tim mình, thuận theo tâm ý của mình, tuyệt tình cũng tốt, si tình cũng thế, chỉ cần là chuyện con muốn đạt được, con hãy cố gắng tranh thủ, nếu là cái con không muốn, hãy dũng cảm cự tuyệt. Có đôi khi quá trình thật nhẫn tâm và tàn khốc, nhưng kết quả sẽ tốt đẹp.” Lục Phù vuốt vẻ mặt của bé.
“Nương không phải nói muốn phụ thân và thúc thúc gặp mặt sao? Thúc thúc đi rồi như vậy liệu có thể gặp lại không?” TrongKhuynh Thành có vẻ không nỡ lòng.
“Nhất định sẽ gặp lại” Lục Phù ôm con gái, thân hình mềm mại dán chặt trong vòng tay của nàng “Sẽ gặp lại.”
Đêm lặng yên, bầu không khí trên đường mang theo vẻ cô tịch, nam tử nắm dây cương, lưu luyến nhìn quán trọ một lần nữa, trong con ngươi pha lẫn vẻ bi ai và sự chúc phúc.
Đừng! Phù nhi!
Cách xưng hô này đã quay cuồng trong lòng hắn hàng ngàn hàng vạn lần, nhưng khi gặp lại hắn chưa từng thốt ra một lần.
Đây là nữ nhân đầu tiên hắn yêu say đắm, cũng là nữ nhân cuối cùng hắn yêu say đắm.
Nàng hạnh phúc là tốt rồi.
Mặc kệ là quá khứ hay hiện tại, hắn đều cam lòng tự nguyện.
Không thể phủ nhận, lúc này Lục Phù đã khiến hắn hoàn toàn chết lòng! Nàng dùng hành động và ngôn ngữ của mình nói lên một cách rõ ràng: Nàng yêu Sở Cảnh Mộc.
Không cam lòng thì sao? Dùng sức mạnh chiếm đoạt thì sao? Hắn đã biết, đến chết nữ nhân này cũng không thuộc về hắn.
Phượng Quân Chính có sự kiêu ngạo của mình. Kiêu ngạo khiến hắn không thể để mất đi tôn nghiêm cuối cùng của mình. Tình cảm và âm mưu đen tối vẫn còn khi trong nháy mắt kia có ý nghĩ muốn hủy diệt nhưng rồi một câu nói mớ của bé như tiếng trên trời truyền tới tai hắn. Đã qua nhiều năm như vậy, đây là câu quan tâm duy nhất hắn nghe được, là người thứ hai ngoài Trữ phi quan tâm đến hắn. Cho dù đó chỉ là một đứa nhỏ, nhưng lại là con gái của Sở Cảnh Mộc.
Giơ roi giục ngựa khiến từng đợt bụi cát nổi lên cuồn cuộn, để lại dấu vết uốn lượn trên con đường trước mặt quán trọ. Hắn đã đi xa. …
Trên lâu hai của quán trọ, Lục Phù dõi mắt yên lặng nhìn theo bóng dáng dần biến mất trong tầm mắt, thật lâu mới xoay người!
Trên con đường, một người một ngựa chạy gấp gáp, làn gió trong trẻo nhưng lạnh lẽo quất vào hai má khiến hắn cảm thấy có chút đau rát.
Bỗng nhiên hắn ghìm dây cương khiến con ngựa giơ cao hai chân trước, lập tức dừng lại, đôi mắt của nam nhân hiện lên vẻ tà mị khi nhìn thấy trước mắt không xa có một con ngựa trắng!
Đó là một nam nhân tuấn tú phong lưu, dung nhan anh tuấn như được bao phủ bởi một vầng sáng, mờ ảo nhưng cao quý, áo bào màu tím ngồi trên lưng ngựa trắng, đeo trường kiếm trên lưng không chút sợ sệt – đang chờ hắn.
Đó là Sở Cảnh Mộc!
Hai nam nhân, trên đường nhỏ hẹp cách vầng sáng mông lung, lạnh lùng nhìn nhau! Không khí lập tức mất đi độ ấm trở nên lành lạnh! Lạnh như băng rất dọa người.
Con ngươi thâm trầm của Sở Cảnh Mộc xẹt qua từng đợt ánh sáng lạnh.
Phượng Quân Chính nheo mắt lại khiến chúng trở nên âm độc, lệ khí nồng đậm xuyên qua không khí, truyền đến Sở Cảnh Mộc.
Sóng gió bắt đầu, sóng gió dừng lại. Bắt đầu tùy duyên, kết thúc cũng tùy duyên.
Trấn nhỏ quái gở thực im lặng, cũng thực tĩnh mịch, từng trận gió nặng nề thổi qua, tất cả là một mảng đen kịt, khô nóng mà quỷ dị, cuồng phòng rống giận thét gào, cuối chân trời đen giống như có một con quái thú đang mở rộng miệng muốn nuốt tất cả vạn vật trên thế gian. Phía chân trời có một tia chớp xẹt qua, tiếng sấm ầm vang phát ra tiếng động mạnh mẽ, âm thanh vang lên như đập mạnh vào tim của mọi người.
Thời tiết vừa thay đổi!
Tiểu nhị cố định ván cửa xong rồi dặn dò vài tiếng, hy vọng trời bão táp thế này hai mẹ con đừng đi ra ngoài, sau khi Lục Phù gật đầu hắn mới rời đi.
Ngọn đèn yếu ớt dường như không thể xuyên qua tấm màn lụa mỏng, gió mạnh thổi vào khiến ánh nến lay động càng thêm mờ ảo, hắt lên trên màn mỏng nửa tối nửa sáng là một bóng người mông lung, mang theo vẻ bàng hoàng và u buồn.
Khuynh Thành bé nhỏ nằm cuộn mình trong vòng tay của Lục Phù, lẳng lặng ghé sát vào khuôn ngực ấm áp của nàng, chỉ có con ngươi đang sáng lấp lánh, đứa trẻ vốn không chịu ngồi yên, giờ đây lại im lặng không nói một lời, hai mẹ con ở trên giường như muốn sưởi ấm cho nhau. Trong phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hai trái tim đang đập.
“Nương! Người đang sợ hãi sao?” Đứa bé hỏi. Lục Phù ôm chặt con gái, cười nói: “Sấm sét, nương sợ sét đánh.”
Giọng của nàng có vẻ rầu rĩ, tim đập liên hồi bởi vì có một nỗi sợ hãi trong lòng, Lục Phù nhớ lại mỗi khi tim đập nhanh như vậy khiến đầu óc của nàng trở nên trống rỗng, không thể suy nghĩ được điều gì, nàng chỉ biết tâm trí của mình đang trống rỗng. Đưa những ngón tay trắng nõn thuần khiết lên nhìn.
Toàn bộ lòng bàn tay của nàng vừa đổ mồ hôi lạnh.
Ngay cả lưng áo cũng ướt đẫm.
Nàng biết, nguyên nhân nỗi sợ hãi của nàng không phải là sấm sét.
“Nương thật xấu hổ, xấu hổ, con còn không sợ sấm sét." Đứa bé kia xoay người, ôm lấy vòng eo nhỏ của nàng, siết chặt vòng tay quanh người nàng, đầu chui vào lòng ngực của Lục Phù.
Nàng ôm lấy đôi vai nho nhỏ của bé.
Một tiếng sấm vang lên phía chân trời khiến đôi vai nhỏ trong lồng ngực rung lên từng đợt, Lục Phù cảm thấy trên ngực mát rượi, trong lòng chua xót ôm lấy con gái, cố gắng tươi cười: “Sao lại khóc? Không phải không sợ sao?”
“Phụ thân sẽ không có việc gì, đúng không?” Chóp mũi của đứa bé đỏ hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt ngẩng lên, cũng giống như con ngươi đang ngấn lệ của Lục Phù.
“Không việc gì, Khuynh Thành của ta, phụ thân con tuyệt đối sẽ không có việc gì.” Lục Phù ôm chặt con gái, trong lòng chua xót nở nụ cười, dựa vào bé để xua đi sự giá lạnh trong lòng.
Có một đợt tiếng động đinh đinh từ xa truyền đến, nghe tiếng gõ nhẹ trên cửa hai tiếng, tiếng của tiểu nhị xuyên qua không khí trầm trọng truyền vào trong: “Phu nhân, có người dưới lầu muốn gặp.”
“Mời lên đi.” Lục Phù ôm Khuynh Thành thản nhiên trả lời.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Khuynh Thành tỏa ra một một vầng hào quang vì vui sướng. Xoạt một tiếng từ trên giường ngồi bật dậy, bước xuống vội vã xỏ hài, còn chưa kịp tới cửa thì cửa đã mở ra.
Nét mặt vui sướng của bé lập tức tiêu tan không còn bóng dáng, đôi mi mềm mại nhíu lại, gương mặt đáng yêu tỏ vẻ thất vọng:
“Dì Di Nguyệt, dì Hải Nguyệt, Trừng Nguyệt thúc thúc.” Bé theo thứ tự gọi tên những người mới bước vào, ánh mắt lướt qua người của họ, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc mình đang mong chờ. Đôi vai nho nhỏ lập tức rũ xuống, chậm chạp quay về giường, trở lại trong lòng ngực của Lục Phù, đôi mắt ửng hồng.
Ba người vào nhà sau đó xoay người đóng cửa, mọi người đều yên lặng
Không một ai lên tiếng, không khí nặng nề ngưng tụ lại mang theo vẻ tĩnh mịch và phiền não. Từng giọt từng giọt gặm nhấm sự hy vọng trong lòng mọi người, quấy nhiễu cõi lòng yên tĩnh.
“Vừa làm xong rồi sao?” Thật lâu sau, vẫn là Lục Phù đưa ra câu hỏi. Nhưng đôi mắt nàng không nhìn họ mà nhìn thân hình nhỏ bé trong lòng, giọng thật nhẹ, mờ ảo như truyền đến từ chân trời xôi nào đó.
“Đúng vậy. Kênh đào các nơi đều đã điều tra cẩn thận, khắp nơi có cơ sở ngầm của chúng ta. Phu nhân vừa đến chúng ta liền nhận được tin tức, lập tức chạy tới nơi.” Di Nguyệt nói một cách nghiêm trang.
Bầu rượu đựng lệnh bài bằng ngọc rất may mắn đã được một người trên thuyền của Dao Quang nhặt được, trước tiên đưa đến trong tay Sở Cảnh Mộc. Hắn an bài thủ hạ của Dao Quang canh giữ kênh đào cập bến ở các bến cảng, một khi phát hiện không thể có hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể giám sát hành tung chờ hắn đến.
Cho nên bọn họ mới có thể đến nhanh như vậy. “Phụ thân đâu? Tại sao phụ thân chưa tới?” Đứa bé kia ngẩng đầu nhìn Hải Nguyệt: “Dì Hải Nguyệt, phụ thân của con đâu, đi đâu vậy?” Ba người Trừng Nguyệt đều không nói chuyện, chỉ lẳng lặng đứng đó.
Lục Phù cũng không thúc giục, nhưng tim nàng đập nhanh hơn mấy nhịp, giống như nhảy ra khỏi lồng ngực, một tiếng mạnh hơn một tiếng khiến đáy lòng ngày càng bất an, co thắt lại.
“Phu nhân….” Hải Nguyệt cảm thấy không yên kêu một tiếng hoảng hốt, đè lại nỗi kinh hoàng trong lòng mình khi nhìn thấy cảnh tượng kia, vết máu loang lổ trên đường lại một lần nữa hiện lên trong tâm trí của nàng.
“Dì Hải Nguyệt, phụ thân của con đâu?” Đứa bé kia vẫn hỏi không ngừng, nét mặt của Lục Phù làm cho bé luống cuống tay chân, giọng nói cũng trở nên hơi run rẩy.
“Vương gia... ” Dáng vẻ thích đùa giỡn của Trừng Nguyệt không còn, khuôn mặt tuấn tú thật nghiêm trọng “Chúng ta cùng vương gia tách ra! Không biết hiện giờ vương gia đang ở đâu.”
“Phu nhân sắp có bão, chúng ta nên ở lại quán trọ hết đêm nay, sáng mai quay về Lạnh Thành được không?” Di Nguyệt hỏi.
Thật lâu sau Lục Phù mới gật đầu.
Ba người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Bão thật sự rất lớn, cuồng phong thét gào suốt cả đêm.
Ngày hôm sau, thời tiết trở nên trong trẻo, ánh mặt trời xán lạn.
Một đêm mưa rửa trôi đi hết bụi trần, hàng cây xanh ven đường càng có vẻ xanh tươi và xum xuê.
Lục Phù nói nàng muốn nghỉ ngơi để bình tâm lại vì vậy họ ở lại trấn nhỏ này thêm vài ngày! Đám người Di Nguyệt thuận theo ý nàng, còn Hải Nguyệt cả ngày bận rộn phái người đi điều tra tin tức của Sở Cảnh Mộc.
Ở trấn nhỏ này, nàng đã trải qua ba ngày bàng hoàng nhất trong cuộc đời mình.
Buổi sáng hôm đó, Lục Phù một mình đi vòng quanh trấn nhỏ thật lâu, như muốn tìm kiếm hơi thở quen thuộc còn lưu lại trong không khí, từng bước một đón ánh nắng ấm áp sau khi bão táp qua đi, chậm rãi ở trấn nhỏ dạo vòng vòng, đi hết một vòng lại trở về. Về tới quán trọ nhìn thấy đôi mắt của Khuynh Thành bé nhỏ hơi ửng hồng. Không biết Di Nguyệt đã nói gì với bé, bé liền nhào tới cười làm nũng nói muốn về Lạnh Thành bởi vì bé nhớ Duệ Duệ. Lục Phù chậm rãi rời mắt, nhìn ánh mắt trong veo không vẩn đục của Khuynh Thành bé nhỏ, thản nhiên gật đầu.
Tới ngày thứ tư, Lục Phù nói sẽ khởi hành về Lạnh Thành! Khi nói câu này, dường như nàng đã dùng hết khí lực
Nàng nắm bàn tay nhỏ bé của Khuynh Thành, bước lên thuyền buồm!
Bóng dáng thon thả thề với trời cao, đó là một sự khẳng định như đội trời đạp đất!
Sở Cảnh Mộc nhất định sẽ trở về! Tuyệt đối! Sẽ trở về!
Mùa đông năm nay thật ấm áp, xưa nay chưa từng có mùa đông nào ấm áp như vậy. Hương hoa lan tỏa khắp Giang Nam, không có chút cảm giác của mùa đông. Trong không khí ấm áp của Giang Nam, khắp nơi hoa mai đã bắt đầu đua nở mượt mà như tơ lụa.
Gần tới tết âm lịch ở Lạnh Thành là mùa thịnh vượng của vận tải đường thủy, thuyền bè lui tới còn náo nhiệt hơn bình thường, thuyền bè ra vào thương cảng đông đúc như nêm.
Sau khi chiến tranh kết thúc nửa năm, Lạnh Thành đã khôi phục lại sự ồn ào và náo nhiệt. Trong Lưu Vân sơn trang cũng là cảnh náo nhiệt như vậy, khắp nơi giăng đèn kết hoa, không khí lễ tết rất vui vẻ.
Lưu Vân sơn trang nghênh đón một vị khách quý.
Một thiếu phụ nhỏ nhắn ôm một đứa trẻ ba tuổi.
Ngoại trừ Lục Phù, mọi người trong Lưu Vân sơn trang đều ra ngoài cửa nghênh đón, sau khi chào hỏi xong Du Nhã đem đứa trẻ trong lòng giao cho lão mẹ phía sau, còn nàng thì đi theo Di Nguyệt tới lầu các nơi Lục Phù ở.
Hai đứa nhỏ Khuynh Thành và Duệ Duệ cảm thấy thích thú nhìn thái tử nhỏ bé đang nằm trên giường, suy nghĩ “Duệ Duệ, dáng vẻ của nó thật giống ca ca!”
Duệ Duệ lạnh lùng nhìn Khuynh Thành liếc môt cái, giống như những lời này thật ngốc nghếch cỡ nào, ánh mắt nhìn chằm chằm đứa bé trên giường kia, nói “ Phụ thân nó là anh em bà con của phụ thân chúng ta, mẫu thân nlà tỷ tỷ của mẹ yêu chúng ta, nếu không giống mới thật là kỳ lạ!”
“Đúng nha!” Khuynh Thành nhỏ bé nựng nựng hai má của đứa bé, đứa bé trên giường chợt mở mắt ra, cười khanh khách khiến Khuynh Thành mừng rõ muốn nhào tới.
“Tiểu quận chúa, không được đâu!” Người mẹ bên cạnh cảm thấy khó xử nhìn nét mặt cao hứng của Khuynh Thành, cười nói “Đôi mắt thái tử bị mù, tiểu quận chúa còn nhỏ, nên cẩn thật mới thỏa đáng, nếu không cẩn thận lỡ chạm vào sẽ không hay.”
Đứa nhỏ à một tiếng, quả thực dừng bước, nhưng thân mình lại ngồi xổm xuống, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Thiên Hạo, giơ lên tươi cười “Hạo nhi mau lớn lên nha, ta là tỷ tỷ, kêu tỷ tỷ đi!”
“Tỷ tỷ!” Đứa nhỏ quả thật cất tiếng gọi với giọng non nớt đáng yêu, Du Nhã đỡ bé ngồi dậy, đôi mắt của bé nhìn qua hướng của Khuynh Thành, ánh mắt rất đẹp giống như một đầm nước sâu yên tĩnh nhưng thật đáng tiếc con ngươi không sáng mà trái lại thực ảm đạm!
Tiếng gọi tỷ tỷ khiến Khuynh Thành mừng rỡ, cái miệng nhỏ nhắn nhoẻn thật lớn!
Trong lầu các nhỏ, gió lạnh trong lành thổi qua quả chuông treo trên màn cửa sổ bằng lụa mỏng rung động đinh đương, Lục Phù nửa nằm trên giường, tóc xõa tự nhiên rơi lòa xòa trên vai. Sắc mặt đỏ ửng mê hoặc lòng người nhưng con ngươi đen láy có những tơ máu. Áo ngủ màu trắng mặc trên người khiến nàng nhìn càng có vẻ yếu gầy.
Hai tỷ muội đã vài năm không gặp, mới vừa thấy mặt Du Nhã liền ngã bệnh suy nhược trên giường, gân xanh nổi lên trên lưng bàn tay biểu hiện sự kích động của nàng.
"Phù nhi" Đôi mắt Du Nhã chợt ửng hồng nhưng không rơi lệ bởi vì những giọt nước mắt viền quanh trong hốc mắt đều bị nuốt trở về! Trong không khí có một sự đau lòng nồng đậm như ngưng tụ lại, có Du Nhã và cũng có Lục Phù.
Số phận của các nàng từ nhỏ đã d với nhau cùng một chỗ, tình cảm tỷ muội so với tỷ muội bình thường thân thiết hơn rất nhiều!
“Muội còn nghĩ hôm nay chỉ có muội và hai con tham gia lễ mừng năm mới mà thôi!” Lục Phù bình tĩnh than thở, cánh tay mềm mại ôm chặt thắt lưng thon thả của Du Nhã.
“Tỷ tỷ sẽ đón lễ mừng năm mới với muội! Chúng ta đã gần mười mấy năm không đón lễ mừng năm mới cùng nhau, gần như đã quên cùng nhau mừng năm mới là tư vị gì nữa.”
Du Nhã kéo Lục Phù đưa tay vuốt ve gương mặt non mịn của nàng, nói rất đau lòng “Tại sao lại bị bệnh? Lúc Di Nguyệt đưa tin không phải còn khỏe mạnh sao?”
"Bởi vì thời tiết hai ngày trước bỗng nhiên trở lạnh, ban đêm muội lại quên không đắp chăn nên bị trúng gió” Lục Phù nói từng tiếng rất khó khăn.
Dụ Nhã làm như không để ý mỉm cười, cũng không muốn vạch trần, trái lại nhăn hai hàng lông mày “Thật sự không hề có chút tin tức gì sao?”
Hai người Sở Cảnh Mộc và Tấn Vương đã mất tích hơn mấy tháng nhưng không tìm được một chút tin tức nào, đây là thất bại Lục Phù chưa từng nếm trải, nàng từng nghĩ cho dù hai người họ có xảy ra chuyện gì thì mình đều có thể dễ dàng tìm được tin tức, nhưng thật sự cũng rất khó hiểu vì hai người giống như đã biến mất khỏi thế gian này vậy.
Không giống như năm năm trước bị Hải Nguyệt cố ý giấu giếm, lần này đây là thật sự không tìm thấy!
Sắp tới lễ đón mừng năm mới!
Lục Phù tin tưởng Sở Cảnh Mộc sẽ trở về, bởi vì sau khi gặp lại đây là lần đầu tiên cả nhà họ hợp lại cùng nhau mừng năm mới, chỉ cần hắn còn sống nhất định sẽ trở về.
Nàng chưa từng hoài nghi
“Hắn sẽ trở về!” Lục Phù nói một cách kiên định, ánh mắt bình tĩnh mà dứt khoát. Sắc mặt tái nhợt cũng bởi vì những lời này mà trở nên đỏ ửng.
“Phù nhi” Du Nhã lo lắng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiên nghị của nàng, trong lòng cảm thấy hơi hồi hộp. Tuyết Nguyệt là một mật thám có năng lực tốt nhất trong Phù Dung Các vậy mà nàng nói không tìm được tin tức, trước kia Lục Phù còn từng đùa rằng chỉ có hai loại người mà Tuyết Nguyệt tìm không ra được, một loại là người đã chết, loại kia là người chưa cất tiếng chào đời.
“Tỷ tỷ, không cần lo lắng cho muội, muội không có việc gì!” Lục Phù cười nói. Ngược lại nắm chặt bàn tay của nàng, lo lắng hỏi han: “Chuyện của tỷ cùng Phượng Quân Úy làm sao bây giờ? Còn chuyện đôi mắt của Hạo nhi nữa.......”
Nét mặt của Du Nhã bỗng nhiên trầm xuống một chút, cười cứng ngắc nói: “Đôi mắt của Hạo nhi, Ly Nguyệt đã đến Tây Vực tìm thuốc dẫn, có thể qua năm mới sẽ trở về, có hắn bảo đảm đôi mắt của Hạo nhi chắc chắn sẽ phục hồi thị lực.”
“Còn Phượng Quân úy đâu?” Lục Phù do dự một chút mới hỏi.
Không có sự đồng ý của Phượng Quân úy, tuyệt đối Du Nhã không thể đến Giang Nam, nếu nói hậu cung của hắn hữu danh vô thực cho thấy chuyện Du Nhã là hoàng hậu duy nhất của hắn, phi tử duy nhất của hắn thì hắn sẽ không lý nào để cho nàng đến Giang Nam một mình.
“Chuyện của chúng ta, không đơn giản như vậy!” Du Nhã cảm thán sâu kín, cô đơn cười một tiếng rồi ngước mắt lên, “Chuyện này muội không cần lo lắng, tỷ tỷ tự mình có chừng mực, năm đã gần hết rồi, hai tỷ muội chúng ta nên cùng bọn nhỏ đón mừng năm mới thôi!”
Lục Phù nhìn nàng, mỉm cười gật đầu.
Một cửa ải cuối năm này, thật sự náo nhiệt! Hơn nữa thực long
Lưu Vân trong sơn trang dựng lên sân khấu kịch, lễ mừng năm mới ngày hôm đó đã mời gánh hát nổi danh nhất Lạnh Thành tới góp vui, cả đêm ca múa không ngừng, pháo nổ liên tục, khắp nơi đều là khung cảnh sinh động đón mừng năm mới.
Tại Lạnh Thành, vì đây là năm mới đầu tiên sau khi chiến tranh kết thúc, hơn nữa Lạnh Thành đã trở nên phồn hoa cho nên trên đường dòng người như nước, tiếng hoan hô nói cười khắp nơi.
Nhưng bầu không khí vui mừng này không thể xóa đi sự ưu thương trong lòng một số người.
Chẳng hạn như Du Nhã.
Như Lục Phù.
Ngày cuối năm này rốt cuộc cũng trôi qua.
Bầu không khí vui mừng còn không ngừng xoay quanh trong không khí, không ngừng quanh quẩn, Lục Phù ngẩng đầu lên, gương mặt trắng nõn bị che kín bởi một màu xám xịt thật tĩnh mịch. Trái tim đang đập, ngay cả tiếng tim đập cũng bị chậm lại nửa nhịp.
Ngẩng đầu lên nhưng không biết mình đang nhìn cái gì, có lẽ cái gì nàng cũng không nhìn thấy, ánh mắt xa xăm, chính là hằn lên một sự tuyệt vọng và đau khổ khắc sâu vào tận xương tủy.
Hắn không trở về!
Sở Cảnh Mộc không trở về!
Nàng không cho mình hy vọng quá lớn, chỉ sợ có một ngày tuyệt vọng càng nhiều khiến nàng không thể chịu nổi. Cho dù không có hy vọng, tuyệt vọng cũng gần giống như cơn thủy triều đang tràn về phía nàng, dường như bao phủ lấy lòng nàng.
Một bóng đen chưa từng có bao phủ lòng nàng, như bị người xô ngãđáy vực sâu lạnh băng không thấy ánh mặt trời, không có sự ấm áp. Lục Phù dù tươi cười vẫn lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Nàng ngước mặt lên, vẫn là gương mặt tuyệt sắc như cũ, vẻ kiên nghị và kiên cường trời sinh trong vòng vài ngày dường như đã không còn, đã biến mất không còn bóng dáng.
Chờ đợi!
Chờ đợi hơn một trăm ngày, thành ngàn vạn lần thất vọng, ngày càng thêm trầm trọng.
Du Nhã đứng xa xa nhìn nàng, chỉ thấy khóe mắt của nàng rơi lệ, rơi xuống đất không thấy bóng dáng.
Thân người nàng chậm rãi ngồi xuống, đầu gối lên đầu gối của mình, hai tay ôm thật chặt run run, đôi vai cũng run rẩy.
Lục Phù dường như đã trở nên tiều tụy rất nhiều, rất nhiều.
Thân mình vốn đã không tốt, lần này bệnh không đứng dậy nổi!
Ăn năn hối hận về sau vẫn nằm trên giường, suốt ngày làm bạn với thảo dược ngay cả ho khan đều khiến người cảm thấy nghiêm trọng, suốt ngày ngủ say mê mang.
Du Nhã thực sự lo lắng, nhóm người Di Nguyệt càng lo lắng...
Gương mặt lạnh lùng nhiều năm của Thất phu nhân, nhiều năm qua không thấy cảm xúc cũng thoáng qua dấu vết kinh hãi.
Lần này Lục Phù bị bệnh khiến không khí vui mừng của Lưu Vân Sơn Trang biến mất không còn chút gì...
Duệ Duệ và Khuynh Thành suốt ngày không rời giường của nàng, truyện trò nhỏ to với Lục Phù cho đến khi nàng nặng nề
Dầu hết đèn tắt là tình trạng của nàng trong lúc này!
Khuynh Thành bé nhỏ ôm đôi tay nho nhỏ của mình, khóc đến nỗi hai mắt đỏ bừng, lại không dám khóc thành tiếng, uất ức và sợ hãi giống như một con rắn nhỏ chậm rãi cắn nuốt lòng nàng.
Có một sự sợ hãi chiếm cứ lòng nàng.
Duệ Duệ ngồi ở góc sáng sủa, yên lặng nhìn Khuynh Thành, bé không khóc nhưng hai bàn tay nhỏ nắm chặt lại giấu vào trong tay áo, gương mặt lạnh như băng càng thêm trầm trọng.
Trong phòng yên lặng chỉ có hai người họ, còn có Lục Phù đang ngủ say.
Thỉnh thoảng nghe thấy âm thanh nức nở bị đè nén vang lên không rõ ràng...
“Phụ thân...” Khuynh Thành bé nhỏ cúi đầu khóc... “Phụ thân...mau trở lại đi.”
Bé biết rằng chỉ cần phụ thân của bé trở về, bệnh của mẹ yêu sẽ hoàn toàn khỏe lại.
“Phụ thân....Van cầu người, nhanh nhanh trở về đi...”
Những lời nói của Khuynh Thành bé nhỏ khiến đôi mắt Duệ Duệ ửng đỏ quay đầu sang chỗ khác. Sở Cảnh Mộc không thấy bóng dáng, Lục Phù lại ốm đau nằm trên giường, thân thể càng ngày càng gầy yếu, càng ngày càng suy nhược, ban đêm bé cũng không dám rời giường của Lục Phù.
Những người khác đều gấp đến nỗi xoay vòng quanh, không còn cách nào chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn một đám thầy thuốc đi qua lại lắc đầu…..
"Khuynh…… Thành " Giọng của Lục Phù khàn khàn vô cùng, trầm thấp nghe không rõ,òa vào trong không khí ……
Cánh tay gầy yếu không còn sức, nghĩ muốn giơ lên lại có lòng mà không đủ sức...Nàng nghe thấy tiếng khóc của Khuynh Thành, dường như từ xa xôi vọng về, nghe được khiến lòng của nàng như dính chặt cùng một chỗ, con gái của nàng từ khi còn nhỏ đến nay vốn không khóc, hiện tại nghe thấy bé khóc khiến lòng nàng đau nhói.
Tiếng khóc nho nhỏ dừng lại....Khuynh Thành dụi mắt, nhào tới trước giường, Duệ Duệ cũng vội vã chạy qua...
“Nương……” Hai khuôn mặt nhỏ nhắn dường như giống nhau như đúc lọt vào mắt Lục Phù khiến đôi mắt nàng trong nháy mắt trở nên đỏ ửng.
Con gái và con trai của nàng...
Mãi nghĩ đến sự tuyệt vọng và đau khổ của mình, dường như nàng đã quên mình còn có một đôi bảo bối, lúc nàng mãi gặm nhắm sự tuyệt vọng của mình, ai sẽ tới an ủi họ.
Nàng dường như đã quên, trong cơ thể của nàng đã tạo ra hai trái tim. Giống như của nàng vậy, kiên cường mà yếu ớt!
“Thực xin lỗi nha.... Bảo bối của ta..…..” Một hàng lệ trong suốt chảy ra hốc mắt, theo khóe mắt thấm ướt áo gối, lòng Lục Phù chua xót nhìn hai đứa nhỏ của nàng.
“Nương...” Khuynh Thành bé nhỏ bổ nhào trên thân thể của Lục Phù, ôm lấy cổ của nàng, nhịn không được khóc lớn, những giọt lệ nóng bỏng làm trái tim của Lục Phù nóng lên cũng khiến da thịt của nàng trở nên ấm áp “Nương….nương...”
Khuynh Thành nhỏ bé nhanh mồm nhanh miệng không biết làm thế nào để biểu đạt nỗi sợ hãi trong lòng mình, chỉ biết ôm chặt lấy nàng, cất tiếng trong trẻo gọi nương, khiến Du Nhã ở ngoài cửa sổ rơi lệ...
“Không cần… Khóc……” Lục Phù rất muốn đưa tay trấn an bé, lại bị bé đè nặng, đột nhiên đầu ngón tay lạnh lẽo như c một luồng khí nóng truyền đến trái tim, có một sự ấm áp đuổi đi cái giá lạnh như băng trên da thịt nàng.
Đó là bàn tay của Duệ Duệ đang cầm chặt bàn tay nàng dưới chăn bông, Lục Phù nở nụ cười, đối với đôi mắt rất giống Sở Cảnh Mộc kia, nàng hoảng hốt có cảm giác như hàng vạn năm đã trôi qua.
“Nương không phải còn có các con sao?” Khuynh Thành bé nhỏ lẩm bẩm, giọng nói mang theo nước mắt truyền tới tai Lục Phù “Phụ thân sẽ trở về, nương, người phải mau khỏe lại, phụ thân về nhìn thấy nương trở thành như vầy nhất định sẽ rất đau khổ...”
Nước mắt của Lục Phù vẫn chảy, nàng nhất định đã khiến hai đứa con sợ hãi.
“Nương, Khuynh Thành nói đúng, phụ thân nhất định sẽ trở về, nếu phụ thân nhìn thấy nương sinh bệnh, chắc chắn sẽ rất đau lòng. Nương, có phải đã không còn phụ thân, con và Khuynh Thành nương cũng không cần sao?” Gương mặt lạnh như băng của Duệ Duệ được che kín bởi một vẻ bi thương mênh mông, trong giọng nói là sự khẩn cầu vô hạn.
“Sẽ không đâu!... Sẽ không...” Lục Phù lắc đầu, cố đèn nén không để cho sự chua xót trong lòng thoát ra, lần đầu tiên trong lòng nàng cảm thấy thật áy náy.
Nương sẽ không bao giờ không cần các con!
Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, nương cũng sẽ không bao giờ không cần các con!
Trời xanh ơi, xin người ban cho ta nhiều sức lực, làm cho ta có cam đảm để sống! Ta chưa bao giờ tin tưởng thần linh, lần thứ hai ta thành kính khẩn cầu người cho ta lực lượng!
Con trai và con gái của ta, không nên khóc!
Không nên khóc!
Đường chân trời hiện ra rõ ràng những tia nắng sớm đầu tiên từ mặt trời chiếu rọi xóa đi màn đêm, khi đó chúng ta luôn cảm thấy may mắn, ai nhìn thấy sẽ được hưởng thụ sự ấm áp thương yêu đó. Sau khi trời chiều khuất núi, để lại bóng đêm bi tráng trên thế gian, chúng ta luôn cảm thán, ai nhìn thấy sẽ bị nó cuốn hút vào nỗi ưu sầu.
Khi hi vọng bị dập tắt, thần linh là chỗ dựa duy nhất của chúng ta.
Từng ngày đó về sau, bệnh của Lục Phù dần dần có biến chuyển tốt đẹp, vẻ tái nhợt trên mặt chậm rãi biến mất, hai gò má trở nên ửng hồng, đôi mắt cũng dần khôi phục vẻ lạnh nhạt và tự tin thuộc về Lục Phù, vẫn như trước nhẹ nhàng như dòng suối trong núi rừng sâu thẳm, càng lộ ra sự kiên cường hơn bao giờ hết.
Nàng còn có hai trái tim!
Chúng đang dần lớn lên, nàng phải bảo vệ thật tốt, sẽ không bao giờ để chúng tan vỡ!
Du Nhã nhìn sắc mặt của nàng càng ngày càng trở nên tốt hơn, nở nụ cười.
Chớp mắt một cái đã nửa năm trôi qua...
Lục Phù vốn nghĩ muốn khởi hành quay về U Thành, nhưng cuối cùng vẫn không trở về mà quyết định ở lại Lạnh Thành.
Ly Nguyệt từ Tây Vực trở về mang theo thuốc dẫn, trãi qua mấy tháng trị liệu, thị lực của đôi mắt Hạo nhi cuối cùng cũng hồi phục. Du Nhã ở Lạnh Thành nửa năm, trong thời gian đó Phượng Quân Úy đã thúc giục bốn lần nhưng nàng vẫn không trở về!
Tại kinh thành, mùa hè vào tháng bảy thời tiết thật nóng bức.
Tại hoàng cung có hai bóng người đang trầm mặc trong cung điện trống trải.
Cửa cung đóng chặt che khuất ánh mặt trời rọi vào, ngăn trở cái nóng bức của mùa hè xâm nhập, trên điện lớn có vẻ thâm trầm âm u và yên lặng, so với cảnh vật bên ngoài cửa cung giống như hai khoảng không gian.
Đó là Sở Cảnh Mộc đã mất tích hơn nửa năm, bên cạnh còn có một vị là Phượng Quân Úy, trong điện lớn hai dáng người giống nhau tuấn tú cao ngất, nét mặt giống nhau nhưng chỗ không giống nhau chính là khí chất và ý vị trên người họ.
Một người trang nhã tuấn tú phong lưu, một người tà mị mê hoặc lòng người.
“Thật sự đã quyết định rồi sao?” Phượng Quân Úy cười lạnh, trong giọng nói có vẻ tức giận, đôi mắt hẹp dài lóe lên những tia sáng lạnh lùng.
Sở Cảnh Mộc trầm tĩnh gật đầu, sắc mặt vô cùng không tốt, giống như bị bệnh nặng mới khỏi, đôi môi hơi có vẻ tái nhợt.
“Lần này đi, sẽ không trở về nữa!” Hắn cười như muốn giản hòa nhưng không thể làm dịu đi lửa giận trong lòng Phượng Quân Úy, ngược lại càng khiến nó bùng lên.
“Ta chỉ có mình ngươi là huynh đệ, ngay cả ngươi cũng muốn đi sao?” Trên gương mặt đẹp lóe lên vẻ hung ác nham hiểm thoáng qua.
“Quân Úy, ta mất tích nửa năm, Phù nhi và hai đứa nhỏ nhất định lo lắng vô cùng, ta muốn nhanh chóng trở về Lạnh Thành. Càng nhanh càng tốt!” Sở Cảnh Mộc nói một cách kiên định, chưa từng có thời điểm nào có thể cảm nhận được cái gì gọi là nỗi nhớ nhà như vậy. Hắn muốn gặp nàng, muốn gặp hai đứa nhỏ của mình. Sở Cảnh Mộc nhìn Phượng Quân Úy cười nói “Cả đời của Phù nhi ít có những tháng ngày được vui vẻ, nếu ta ở trong triều nàng chắc chắn sẽ quay về, nhưng nơi này đã mang đến cho nàng rất nhiều chuyện đau lòng, nếu có thể thì ta hi vọng cả đời nàng không cần phải trở về kinh thành. Từ lúc báo thù đến hiện tại nàng đã chịu rất nhiều đau khổ, trải qua biết bao đau khổ, nhiều đến nỗi không thể đếm được. Ta không thể khiến nàng hạnh phúc khi còn thơ ấu, sau khi thành hôn ta cũng không thể cho nàng những tháng ngày an nhàn thư thái, ít nhất ta muốn mang đến cho nàng nửa đời sau hạnh phúc an khang, để nàng và hai đứa nhỏ không cần phải nhìn thấy tranh đấu trong triều dinh, cũng không phải vì ta mà lo lắng sợ hãi. Vì báo thù mà cả đời nàng đã bị giam hiện tại tất cả đã trở thành quá khứ, ta muốn nàng nhìn thấy cảnh đẹp của núi sông trên thế gian này, sống một cuộc sống nhàn nhã tự do tự tại. Đó vẫn luôn là ước vọng của nàng!”
“Các ngươi ở lại kinh thành cũng có thể hưởng một cuộc sống tự do tự tại, vì sao nhất định phải rời xa triều đình?”
“Quân Úy!” sắc mặt Sở Cảnh Mộc nghiêm lại, “Vương phủ là ác mộng của Phù nhi! Ta không muốn nàng trở về!”
“Chỉ một Lưu Phù Nhã, ngươi cam lòng bỏ rơi tất cả sao?” Con ngươi tà mị của Phượng Quân Úy xẹt qua những tia sáng kỳ lạ, hung ác nham hiểm hỏi.
“Với ta mà nói, tất cả đã không còn quan trọng nữa, chúng ta phấn đấu cả đời là vì cái gì, không phải vì chúng ta muốn làm cho người chúng ta quý trọng có thể sống bình an hạnh phúc hay sao? Ta muốn nắm tay Phù nhi, sẽ không bao giờ buông ra nữa! Ta là một nam nhân biết rõ bản thân mình muốn gì, tuyệt đối sẽ không để mình hối hận lần thứ hai!”
Lòng bàn tay hắn, đã nắm được toàn bộ sinh mạng hiện hữu của mình, sao có thể buông ra?
“Biểu ca……..”
Sở Cảnh Mộc cười hỏi, “Ngươi muốn đi Lạnh Thành với ta không?”
Phượng Quân Úy không được tự nhiên quay mặt đi, hai má trở nên ửng hồng, cắn chặt đôi môi, một lát sau quay lại “Có phải ta nói gì thì biểu ca cũng sẽ không ở lại?”
Sở Cảnh Mộc gật đầu!
Hắn đã chọn một hoàng đế tốt, lúc trước chọn Phượng Quân Úy cũng không phải bởi vì Quân Úy là anh em bà con của mình, mà là vì hắn biết Quân Úy có thể mang đến cảnh thái bình cho thiên hạ, thời gian đã chứng minh điều đó không sai. Chỉ ngắn ngủi vài năm có thể biến một triều đình lụng bại tăm tối đến cực độ, quốc khố trống rỗng trở thành một với dáng vẻ như ngày hôm nay, Phượng Quân Úy thật sự là người có tài trị quốc.
Phượng Quân Úy nhìn hắn thật lâu, xoay người lại, ánh sáng âm u càng làm cho hắn nhìn có vẻ như không cam lòng.
“Chờ vài ngày nữa rồi đi, ngươi chỉ vừa mói tỉnh lại được hai ngày thôi! Ta cũng không muốn ngươi chưa tới được Lạnh Thành đã bị nằm ở giữa đường!” Phượng Quân Úy không cam lòng nói.
Sở Cảnh Mộc cùng Tấn Vương giao đấu kết quả là cả hai đều bị thương, tính đến giờ hắn đã bị thương nghiêm trọng hôn mê gần một năm, Phượng Quân Úy từ miệng của Mị Ảnh biết được một câu trước khi hắn hôn mê, là không thể để cho Phù nhi biết trừ khi hắn tỉnh Iạỉ!
Hắn ở trong hoàng cung mê mang hơn nửa năm, chỉ vừa mới tỉnh lại mấy ngày hôm trước.
Sở Cảnh Mộc từ biên cảnh trở về Lạnh Thành, Quân Úy chỉ biết chắc chắn có chuyện đã xảy ra, nếu không Sở Cảnh Mộc sẽ không để Lưu Phong một mình thu phục loạn quân, cho nên đã phái Mị Ảnh mang theo đội tử sĩ đến Lạnh Thành, thật đáng tiếc vẫn chậm một bước, mang về chính là hai người bị trọng thương.
Trên đường quay về kinh, bởi vì câu nói trước khi Sở Cảnh Mộc bị hôn mê nên Mị Ảnh phải mất rất nhiều tâm tư để mang hắn về kinh thành.
“Quân Úy, ta chịu được!” Sở Cảnh Mộc hé mắt nhìn bóng dáng của hắn, hỏi hơi nghiêm trọng: “Phượng Quân Chính đâu?”
Phượng Quân Úy xoay người lại, cư
Tác giả :
Thái Nha Nhi