Phù Dung Vương Phi
Chương 100
Du Nhã nhìm chăm chú thân hình loạng choạng của Sở Cảnh Mộc đang đi vào Tây Sương, mắt hạnh mở lớn.
“Ngươi đánh hắn?” Dám ra tay với Sở Cảnh Mộc, còn đánh đến thê thảm như vậy, ngoại trừ nam nhân tàn nhẫn bên cạnh này, còn ai vào đây nữa. Du Nhã trừng mắt nhìn hắn, nếu Phù nhi nhìn thấy dáng vẻ Sở Cảnh Mộc như thế này, nhất định sẽ đau lòng. Nghĩ đến đây nàng không nhịn được trừng mắt nhìn hắn.
Phượng Quân Úy bình thản nhìn Sở Cảnh Mộc, làm như không thấy vẻ giận dữ của nàng, còn nói một câu khiến Du Nhã ngứa tay“Trước đây đều là Sở Cảnh Mộc đánh ta, ta đánh chưa đã đâu, cảm giác cũng không tệ”
A…Biến thái! Du nhã liếc hắn, âm thầm mắng.
Sở Cảnh Mộc lắc lư vọt tới, một tay nắm áo Phương Quân Úy, hung hăng cảnh cáo “Cút khỏi đây cho ta!”
Vừa nghe Tiếu Nhạc nói Phượng Quân Úy đến Tây Sương, hắn sợ đến nỗi mất hồn mất vía, tỉnh rượu hơn phân nữa, vội vàng chạy tới, chỉ sợ đến muộn. Phượng Quân Úy là người như thế nào hắn rõ ràng hơn ai hết.
Phương Quân Úy không chút sợ hãi trước lời đe doạ của hắn, chỉ cười hỏi “Tỉnh rượu rồi sao?”
“Cút! Sở Cảnh Mộc phun ra một chữ.
“Bảo bối như vậy? Ta còn chưa thấy mặt, nhưng tại đây nhìn thấy một sự vui mừng kinh ngạc không tưởng tượng được” Phượng Quân Úy ngạo nghễ liếc Du Nhã, cố ý lớn tiếng nhưng chỉ đổi lại vẻ phớt lờ của nàng.
“Cảnh Mộc ca ca, nơi này là vương phủ, loại sói lang súc sinh nên mang bỏ vào rừng để nó tự sinh tự diệt tốt hơn, nếu không sẽ cắn người” Du Nhã cười nhẹ, khiêu khích nhìn hắn, nếu nhất định phải dây dưa cùng nhau, nàng muốn tìm thú vui cho mình. Nàng không ngu đến nỗi nghĩ rằng nam nhân này sẽ có lòng tốt tha cho nàng.
Tiếu Nhạc và Sở Cảnh Mộc đều ngây người, tay của Sở Cảnh Mộc đang cầm áo Phượng Quân Úy cũng thả lỏng, hoài nghi nhìn nàng cảm thấy lạ, đó là lời của Du Nhã sao?
Những lời này phải do Lục Phù nói mới đúng. Từ trước tới nay, chưa bao giờ Du Nhã nóng nảy như vậy, hôm nay lại thốt ra lời châm chọc.
Phượng Quân Úy không giận chỉ cười, ánh mắt trong trẻo hiện lên vẻ thú vị. Đó là sự hưng phấn của thú hoang khi nhìn thấy con mồi, tiếp tực trêu nàng “Đúng, sói hoang chấm trúng cừu non “
“Nói không chừng là lão hổ. Ngươi chưa ra quân đã thất bại, còn bị ăn không còn xương cốt.” Du Nhã cười nói, trên mặt cố không lộ ra biểu tình gì.
Hắn nhìn những ngón tay trắng nõn của nàng, trêu tức, “Muốn làm cọp mẹ? bàn tay mềm mại yếu ớt như vậy, làm đựơc sao?
“Tứ Hoàng Tử không biết lão hổ còn được gọi là mèo lớn sao? Lục chưa hành động đương nhiên là mèo.” Du Nhã cười nói.
“Hai người quen nhau?” Sở Cảnh Mộc nghi hoặc hỏi, đôi mày anh tuấn nhăn lại.
“Không biết!”
“Quen biết!”
Hai người đồng loạt trả lời càng khiến Sở Cảnh Mộc nghi ngờ, thản nhiên nhìn quét qua hai người họ, nghiêng đầu hung hăng nói “Mau cút khỏi nơi này cho ta”
Sở Cảnh Mộc nói xong giống như chạy trốn rời khỏi Tây Sương, bước chân vẫn loạng choạng như cũ. Du Nhã muốn mở miệng gọi hắn, bị Phượng Quân Úy kéo tay áo lại, trêu chọc “Ngươi không biết hắn phải về tắm rửa sao? Chắc do mũi ngươi không tốt, không ngửi được mùi chua trên người hắn?
Du Nhã trừng mắt nhìn hắn, hai mắt mở to như có ánh lửa bên trong, nam nhân này dường như muốn chọc nàng nổi giận, sau đó nhàn nhã ở bên cạnh xem náo nhiệt.
Tâm tình của Phượng Quân Úy thật vui vẻ, phất tay, cử chỉ vô cùng tao nhã “Hối hận rồi sao, Hoàng hậu tương lai của ta!’
Mị Ảnh vốn đang đứng bất động như núi bỗng nhiên biến mất nơi cửa Tây Sương, bỏ lại Du Nhã đang tức giận và Băng Nguyệt đầy kinh ngạc.
Trong phòng, yên tĩnh như ban đêm. Ánh nắng xuyên qua màn cửa bằng lụa mỏng, chiếu trên người Lục Phù. Nàng nhàn nhã nằm trên ghế mỉm cười.
Nàng chăm chú đọc sách, phớt lờ tiếng ồn ào tranh cãi bên ngoài, tóc dùng một sợi dây màu bạc cột lại, không có trang sức nào khác. Một vài sợi tóc lòa xòa hai bên má, cả người thoạt nhìn rất thoải mái. Bông Nguyệt kinh hãi đứng bên cạnh.
Ngoại trừ hai ngày kia xảy ra chuyện không may, Lục Phù giống như một con búp bê, cả người toát ra vẻ bi thương và cô độc. Sau khi nàng bình phục lại thường có dáng vẻ như vậy. Băng Nguyệt có một ảo giác giống như đang nhìn thấy một Lục Phù không màng thế sự trước kia, cười trong trẻo, như gió như mây.
Lại đánh mất trái tim, nhưng Băng Nguyệt biết, so với trước kia, Lục Phù càng yếu ớt hơn.
Ngoài phòng nghe được tiếng tranh cãi ồn ào, nhưng Lục Phù vẫn làm ngơ, rõ ràng nghe giọng nói của Sở Cảnh Mộc, nàng cũng không có phản ứng gì. Bôn Nguyệt lo lắng đến rơi lệ, nhìn Lục Phù như vậy, nàng đau lòng vô cùng. Nhưng không có biện pháp, chỉ có thể sốt ruột đứng nhìn.
Nhìn thấy Du Nhã tiến vào, Băng Nguyệt bước qua nghênh đón, nhỏ giọng hỏi: “Vương gia đi rồi phải không?”
Du Nhã gật đầu, cười ngồi vào bên người Lục Phù, “Đang xem sách gì say mê vậy?”
“Muội đang đọc thơ, đã lâu rồi không đọc, khó lắm mới có thời gian rảnh!” Lục Phù ngẩng đầu lên, bỏ tập thơ xuống, cười nhẹ hỏi: “Tỷ tỷ, làm sao vậy, muội giống như nghe được giọng nói tức giận của tỷ tỷ.”
Du Nhã tươi cười trả lời “Đúng vậy” Nàng nghĩ thầm, không biết nên nói chuyện nàng và Quân Úy với Lục Phù như thế nào. Nàng cảm thấy khó xử mím môi, ngược lại lắc đầu, “Không có chuyện gì, đến lúc đó rồi nói sau!”
Lục Phù bị tổn thương nhiều rồi, không cần vì chuyện của nàng mà lo lắng, chuyện này cho dù Lục Phù biết cũng không giúp được gì.
Lục Phù cười nhẹ, cảm thấy khó hiểu. Thật sự không có chuyện lớn à? Sao có thể khiến một người luôn lịch sự tao nhã như tỷ tỷ giận được?
“Phù nhi, muốn đi ra ngoài đình viện một chút không, ở trong này hoài không tốt!” Du Nhã vuốt ve những sợi tóc lòa xoà bên má nàng, dịu dàng nói.
“Đọc thơ cũng tốt, ta nhớ rõ trước đây cũng làm bạn với sách vở, sau đó vì bận rộn chưa có cơ hội đọc lại. Tỷ tỷ đi Giang Nam chưa?” Lục Phù đột ngột chuyển đề tài, đôi mắt sáng lấp lánh, cười hỏi nàng.
“Tỷ đi qua rồi, mấy năm nay đi nhiều chổ lắm. Giang Nam rất đẹp, giống như một bức tranh!” Nhưng vẫn không có sự gần gũi của kinh thành bởi vì kinh thành là nơi nàng sinh ra, có người thân nàng quyến luyến.
“Trong thơ tả cảnh Giang Nam đẹp quá” Lục Phù cười, khát vọng lóe lên trong mắt nhưng biến mất thật nhanh, tiện tay lật một trang sách.
Lục Phù dường như lại chìm đắm trong sách vở, hai tai không quan tâm đến chuyện tình bên ngoài.
“Đúng rồi, Phù nhi, dù sao tỷ tỷ cũng buồn, chúng ta đến chòi nghỉ mát chơi cờ được không? nhiều năm rồi tỷ tỷ không cùng Phù nhi chơi cờ.” Du Nhã đau lòng nhìn nụ cười của nàng, bỗng nhiên đưa ra đề nghị, không hy vọng nhiều lắm, nhưng thật bất ngờ, Lục Phù ngước mắt nhìn, cười nói, “Tốt, lâu rồi muội cũng không chơi cờ.”
Hai người ra khỏi phòng, đi đến chòi nghỉ mát. Băng Nguyệt cùng Bôn Nguyệt nhanh chóng bày trí ván cờ.
Du Nhã bảo Băng Nguyệt, Bôn Nguyệt đi chuẩn bị vài món điểm tâm Lục Phù thích ăn.
“ Trước kia muội say mê đánh cờ, bởi vì khi đánh cờ muội muốn theo đuổi một thứ gì đó, ví dụ như theo đuổi lạc thú, tìm cảm giác về sự ưu việt, còn có bố cục kì diệu, không biết hiện giờ những thứ này còn có thể thu hút muội nữa không? Lục Phù cười, đặt một con cờ trắng xuống.
“Tỷ tỷ cũng thích, kỹ thuật chơi cờ của mẫu thân có thể nói thiên hạ không ai sánh bằng. Tỷ nhớ rõ hai chúng ta hợp sức lại cũng thua cho bà, chỉ mình phụ thân mới có thể thắng được.”Du Nhã cũng cười, để con cờ đen xuống.
“Phụ thân cùng nương, thật là xứng đôi!”
“Thật ra đôi khi người chơi cờ và quân cờ đều có cùng cảm giác như vậy. Muội đem mọi người bỏ trên ván cờ, mới phát hiện bản thân mình bất tri bất giác mất đi quyền chủ động khống chế ván cờ. Muội trở thành quân cờ trong tay người khác mà không biết” Lục Phù cười tự giễu, đặt con cờ xuống thở dài “Điều đó cho thấy muội không học được chổ hay của mẫu thân, một ván cờ khi vào tay nương, nương đều có thể khống chế ván cờ cho đến kết cục”
“Phù nhi, quân cờ và người chơi cờ đôi khi không khác nhau mấy, chổ khác duy nhất chính là người chơi cờ có thể nhìn thấy kết quả trước một bước, còn quân cờ dưạ vào biến hoá của ván cờ, cũng có thể từ từ nhìn ra kết quả. Bị người bỏ lên ván cờ, cũng không phải tận cùng thế giới, với cục diện này không thể tránh khỏi” Du Nhã cười, nàng biết Lục Phù đang từ từ nói ra những lời trong lòng.
“Nhưng quân cờ không nên yêu người chơi cờ, người chơi càng không nên yêu quân cờ của mình, nếu không đó nhất định là một ván cờ thất bại, cho dù thắng, cũng trở thành tình thế cả hai cùng bị thương! Giống tình trạng của nàng và Sở Cảnh Mộc lúc này.
Yên lặng thật lâu, Lục Phù mới chậm rãi mở miệng, “Thời gian nửa năm ở hoàng cung...... Muội cùng Tấn Vương chơi cờ, muội luôn tấn công hắn chỉ phòng thủ, nhưng hắn có thể dễ dàng tha thứ những điều muội làm. Muội vẫn cảm thấy kì lạ, tình yêu là gì có thể khiến một người tàn bạo như hắn để lộ ra ánh mắt trong sáng thuần khiết như một hài tử…
Du Nhã không góp lời, chỉ lẳng lặng lắng nghe. Đây là lần đầu tiên nàng nghe được điều bí mật từ miệng Lục Phù.
“Trong nửa năm đó, hắn đối xử với muội rất chân thành, có lẽ động cơ hắn bắt muội không chỉ đơn giản vì muốn uy hiếp Sở Cảnh Mộc. Khoảng thời gian đó hắn đối xử với muội thật tốt, tốt đến nỗi không có tạp niệm gì khác. Còn muội, bởi vì thù hận, luôn luôn tránh né và phản kháng. Muội từng nghĩ, nếu không gặp Sở Cảnh Mộc trước, có lẽ…Như vậy mọi chuyện sẽ không trở thành cục diện hôm nay, nhưng đó cũng chỉ là nếu…Chúng ta gặp nhau không đúng lúc…Sau khi nhìn hắn say rượu, hắn rơi lệ, thật kì lạ, muội cảm thấy rất đau lòng….
Du Nhã ngước mắt lên nhìn nàng. Cờ của Lục Phù đang rơi vào con đường chết, nhưng nàng chỉ cười một cách thản nhiên, giống như nàng đang kể chuyện về người khác không liên quan đến mình “Khi đó hắn giống một hài tử…Muội cảm thấy thật mâu thuẫn, không hiểu vì sao lòng của một nữ nhân có thể vì hai nam nhân mà đau…Sau đó bị Tấn Vương bắt ra khỏi cung, khi quyết định rải phấn phát sáng, muội suy nghĩ giằng co nhiều lắm.
Du Nhã im lặng thật lâu, lòng nàng có điểm bất an khi nghe tự bạch của Lục Phù. Nàng có cảm giác như Lục Phù đang phơi bày vết thương đầy máu trước mặt nàng.
“Phù nhi, nếu...... Không muốn kể thì đừng miễn cưỡng”
Lục Phù cười ảm đạm, “Muội đang suy nghĩ không biết nước kế tiếp phải đi như thế nào, kì nghệ của tỷ tỷ đã tiến bộ rất nhiều.”
“Đều do nương dạy dỗ, ta cũng không dám quá kém.” Du Nhã cũng cười, nhẹ nhàng thở ra.
Lục Phù chợt thở dài, trí nhớ của nàng quay về đêm mưa bão kia.
Sấm chớp thê lương, loé lên những tia sáng dữ tợn trong trời đêm. Lục Phù có cảm giác giống như cả người mình đang chìm trong hầm băng. Trong trận mưa to gió lớn đó, không thể phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt, chỉ cảm thấy nước rơi xuống không ngừng.
Cả người đau đớn, trong thờì điểm tuyết ưng bay lượn xoay tròn trên đầu hai người họ, nàng chỉ cần dùng sức đẩy Tấn Vương ra liền có thể thoát khỏi hắn, sau đó tuyết ưng đón được nàng, nàng sẽ không bị gì, nên đã quyết định làm như vậy.
Nhưng mà.....
Hai tay nàng lạnh như băng, không còn chút sức lực nào. Trong cơn mưa gió bão bùng, đêm đen như mực, nàng vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt luôn tàn khốc đang chăm chú nhìn nàng, nhìn thật sâu…
Trong ánh mắt đó có vẻ tuyệt vọng...... Có yêu say đắm...... nhưng không có hận!
Ánh mắt đó dường như khắc sâu trong tim nàng, đau đến nỗi lòng nàng như thắt lại, theo phản xạ trốn tránh ánh mắt hắn, lại bị hắn ôm vào ngực thật chặt.
“Nếu có thể cùng chết, Bổn vương...... cũng cam nguyện!” Dù hắn biết đó là điều không thể xảy ra, bởi vì tuyết ưng luôn bên cạnh họ.
Lục Phù không đẩy hắn ra, cho đến khi tuyết ưng đón được hai người bay lên khỏi vực sâu.
Nàng mới biết, tuyết ưng cắn lưng hắn máu chảy đầm đìa, hắn vẫn như cũ không rên một tiếng, tình nguyện ôm chặt lấy nàng.
“Vì sao đối xử với ta tàn nhẫn như vậy, Phù nhi......” Ánh mắt hắn đầy tuyệt vọng nhìn nàng, trong đêm mưa gió câu hỏi càng thêm trầm trọng khiến nàng không thở nổi.
“Cùng là kẻ thù của ngươi, Sở Cảnh Mộc có thể dứt bỏ ngươi nửa năm, ngươi lại lựa chọn khoan dung, lại đối xử với ta tàn nhẫn như vậy, cùng là kẻ thù, vì sao hắn có thể còn ta không thể?” Câu cuối cùng kia hắn dường như gầm lên đầy tuyệt vọng và đau khổ, trong đêm đen càng thêm bi thảm vang lên bên tai nàng như vọng lại.
“Bởi vì, ta không có trái tim thứ hai!” Một lúc lâu, nàng mới nhìn ánh mắt tuyệt vọng của hắn, cười ngơ ngẩn.
Nàng chỉ có một trái tim, một tấm lòng, không có cách nào dâng tặng hai nam nhân. Nàng chỉ có thể cho đi một nửa trái tim, còn một nửa để lại cho mình. Trái tim nhỏ bé, không thể chứa bóng hình của người thứ hai.
Vẻ tươi cười của nàng như muốn bứt phá tất cả......
Không tha, đau lòng, tan nát cõi lòng, nàng nhìn thấy tất cả sự đau khổ và vùng vẫy của hắn. Tâm trạng cô độc và tịch mịch của nàng trong thời gian nửa năm như cắm rễ thật sâu trong lòng Tấn Vương, mỗi giấc mộng của hắn đều hy vọng nàng có thể nở nụ cười một cách chân thành.
Hắn nhìn vào mắt nàng thật sâu, giống như muốn nhìn thấu chổ sâu nhất trong tâm hồn nàng, gương mặt kiên nghị bị vẻ đau khổ và kiên quyết bao phủ, vết thương trên lưng như kích thích thần kinh đang căng thẳng của hắn. Tấn Vương đột nhiên ôm lấy thắt lưng kéo nàng sát vào người, mạnh mẽ hôn lên môi nàng một cách tuyệt vọng, hôn thật sâu như cuồng phong bão táp. Phục Phù ngẩn người vài giây, không vùng vẫy chống cự nhưng cũng không đáp trả, để mặc hắn tìm kiếm sự ấm áp trong miệng nàng, một sự ấm áp đầy chua xót..
Hắn hôn nàng thật lâu......
Vực thẳm tối đen, chỉ nghe tiếng gầm rú, mặc dù trong bóng đêm, vẫn có thể cảm nhận được đó là tiếng gầm của những con thú hoang.
Đau khổ và ẩn chứa một loại tuyệt vọng, mắt hắn như ngấn lệ, “Nếu đó là nhà của ngươi, khi ngươi trở về nhà hãy sống cho thật tốt. Trên thế gian này, không có gì quan trọng hơn người mình yêu thương”.
“Ngươi......”
Trong ánh mắt Tấn Vương không thể che dấu được vẻ thâm tình, tình cảm mãnh liệt của hắn như mưa bão khiến nàng khiếp sợ…
Ý của hắn là.....
“Ngươi về nhà đi, nếu cả thiên hạ này chỉ mình Sở Cảnh Mộc có thể khiến ngươi cười một cách chân thành, như vậy ta sẽ thả ngươi về nhà, tuy nhiên, một ngày nào đó, ta sẽ trở về đoạt lại tất cả những thứ thuộc về ta…”
Hắn chỉ nói một câu ngắn ngủi nhưng khiến lòng Lục Phù như thắt lại...... Nàng đang muốn nói......đột nhiên kinh hãi….
Một tiếng gào thét đột ngột vang lên khiến hai thân thể đồng thời cứng đờ...... Tiếng gầm thực rõ ràng, trời sinh cảnh giác làm cho họ ý thức được có thú dữ đang tới gần, tuyết ưng bên cạnh không ngừng cọ xát vào cánh tay Lục Phù, giống như muốn thúc giục nàng.
Bỗng nhiên...... Tấn vương ôm nàng thật chặt, trong mưa to gió lớn, một giọt lệ hoà với nước mưa rơi xuống gáy Lục Phù lạnh như băng. Hắn giống như đang nhớ lại thời gian nửa năm trong hoàng cung, cất giọng thật hồn nhiên, “Phù nhi, có thể gọi tên của ta không?”
“..... .” Lục Phù rất muốn gọi, lại nói không thành lời, giống như bị nghẹn trong yết hầu, đau đớn ngay cả ruột gan cũng co thắt lại.
Một tiếng thở dài vang lên, hắn vốn nghĩ chỉ thở dài trong lòng, không ngờ lại thoát ra thành tiếng mặc dù rất nhỏ......
“Bổn vương là thật lòng.” Bên tai nàng vừa nghe thấy những lời này, đột nhiên trước mắt tối sầm..... Hắn đỡ nàng lên lưng tuyết ưng......
Chỉ một mình hắn ở dưới vực thẳm nguy hiểm kia...... Du Nhã nhẹ chấn động, không thể tin nhìn nét mặt bình thản của Lục Phù, trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Mọi người đều nói, Tấn Vương bản tánh tàn bạo, hơn nữa câu nói trên vách núi đen kia khiến họ đều nghĩ hắn muốn làm nhục Lục Phù, không tưởng tượng được sự thật là như vậy. Chân tướng thật sự khiến người trở tay không kịp.
“Muội...... Đối với hắn, ngoài hận, vẫn là hận, nửa năm qua không ngừng kích thích, không ngừng kháng cự. Nhưng cuối cùng, hắn thả muội về..... Khi đó muội cảm thấy giống như lòng mình đã chết, vì vậy thà ngủ say cũng không muốn tỉnh lại. Trong tiềm thức muội không muốn kết quả như ngày hôm nay, không muốn đối mặt với Sở Cảnh Mộc….”
“Đôi khi nhớ lại mới phát hiện ra muội đối xử với Tấn Vương thật sự quá tàn nhẫn!” Muội thậm chí chưa hề cười với hắn thật tình dù chỉ một lần. Mặc dù đã nhiều năm không biết một nụ cười chân thật là như thế nào, nhưng đối với tỷ tỷ, đối với Sở Cảnh Mộc, muội có thể cười thật tình, mà đối với hắn lại làm không được” Vì mối thù ngăn cách, muội không thể thuyết phục mình cười với hắn.
“Muội yêu Tấn Vương không?” Du Nhã hơi cau mày, kinh hãi nhìn nụ cười mềm nhẹ của nàng.
Lục Phù lắc đầu, trong vẻ tươi cười có chút mê mang, “Loại cảm giác này muội cũng không biết có thể coi là yêu không. Muội thực đau lòng vì hắn, chỉ đơn giản là đau lòng, đặc biệt khi nhìn thấy vẻ tươi cười trong sáng của hắn, và những giọt lệ đêm đó, còn có lời nói nơi vách núi đen muốn muội trở về nhà, biểu tình trên mặt hắn khiến muội đau lòng vô cùng....... Muội không rõ tình cảm đó là gì, có lẽ bởi vì hai chúng ta đều cùng một loại người, tâm hồn rất cô độc, vì vậy có thể dễ dàng đồng cảm với nhau”
“Bây giờ muội còn nghĩ đến hắn không?”
Lục Phù lắc đầu, “Hắn và thời gian nửa năm trong hoàng cung được muội chôn dấu sâu vào tận đáy lòng.”
Đó là một nơi không ai có thể chạm đến được.
Vậy còn Sở Cảnh Mộc!
Du Nhã giờ mới biết thật may mắn nàng không nói cho Lục Phù biết, khi Lưu Phong ở trong cung gặp qua một người thái giám già nua, là người của Hàn Quý phi nhưng từng chịu ơn của Lưu Đình, vì vậy biết được một chuyện bí mật. Ông cố ý phạm sai lầm để bị đuổi ra khỏi cung, sau đó nói cho Lưu Phong biết, huyết án của Lưu gia là do một tay Hàn Quý phi gây nên, không phải chủ ý của Tấn Vương. Vừa nghe xong, phản ứng đầu tiên của Lưu Phong vào lúc ấy là không nên nói cho Lục Phù biết.
Thật may mắn...... Họ chưa nói gì với nàng.
“Về nhà...... Thực vui, Sở Cảnh Mộc nói hắn nhận lầm Uyển Phù tưởng nàng là muội trong thời gian ba năm kia. Lời nói của hắn khiến nỗi áy náy của muội đối với Vân Uyển Phù giảm đi rất nhiều. Muội đối xử với Vân Uyển Phù cũng thật tàn nhẫn. Sự thật đã chứng minh, nếu có kiếp này và kiếp sau, có lẽ Quỷ Hồn đã đến đòi nợ, nếu không vì sao muội cùng Sở Cảnh Mộc lại trở thành tình trạng như ngày hôm nay?”
“Không được nói như vậy, muội không có lỗi với bất kì ai trong Vân gia cả!”
“Muội muốn quý trọng tình yêu của Sở Cảnh Mộc. Hắn nói trượng phu chảy đầu cho thê tử tượng trưng cho ân ái. Muội cũng muốn cùng hắn làm một đôi phu thê ân ái bình thường như bao người khác”
Lục Phù đặt con cờ xuống, cười nói: “Nhà...... Một từ thật ấm áp, trong nhà có phụ thân, có nương, có ca ca, có tỷ tỷ...... Còn có hoa mai và phù dung trong hậu viện, nhà của muội, chưa từng có vẻ lạnh lẽo, nhà của muội bị hủy đi, chính muội thiếu một chút cũng bị hủy theo…
“Vì vậy muội đặc biệt quý trọng ngôi nhà hiện tại này, muội đã một lần vị sự ấm áp của nó mà không bỏ đi được, còn tưởng sự ấm áp này là mãi mãi, nhưng mà…”
Nước mắt của Lục Phù cuối cùng cũng rơi xuống, nước mắt ướt đẫm lưng bàn tay, nhưng lại cười ấm áp “Tỷ tỷ, muội đã về nhà, nhưng vì sao nhà lại biến thành băng giá, nhà không phải thường ấm áp sao?
“Phù nhi......” Du Nhã lo lắng nhìn nàng, lòng như bị kim đâm như co thắt lại.
Lục Phù ngừng khóc, thản nhiên cười, giống như những giọt nước mắt vừa rồi là ảo giác của Du Nhã, “Muội tự cho mình thông minh, nhưng hiện tại mới phát hiện mình thật ngốc, ngốc đến nỗi hy vọng cho dù có xảy ra chuyện gì hắn đều có thể tin tưởng muội, vì muội đã hết lòng tin tưởng hắn. Nhưng mà...... Vẫn không được! Thì ra, tình cảm của chúng ta thật mỏng manh không thể chống lại một âm mưu hoàn mỹ.”
“Phù nhi, hãy cho Cảnh Mộc chút thời gian, tâm tình tốt hơn một chút, chỉ cần tìm ra chứng cớ không phải ổn hết sao?”
“Chứng cớ? thật ra tìm được hay không đều giống nhau, không ai hiểu Sở Cảnh Mộc hơn muội, muội vì trúng cổ độc giết phụ thân hắn, hay lúc tỉnh táo giết, đối với hắn không có gì khác biệt. Điểm khác nhau duy nhất chính là muội trúng cổ độc giết phụ thân hắn, sẽ khiến hắn càng đau khổ tuyệt vọng, càng hành hạ bản thân mình. Mục đích của Quang Vinh vương chính là muốn dùng muội tra tấn hắn, bởi vì tất cả của Quang Vinh vương đều bị Cảnh Mộc hủy đi. Trong lúc đó chúng ta xem như......” Lục Phù cười, không nói gì nữa.
“Không còn cứu vãn được sao?”
“Tỷ tỷ, tỷ tin không, hắn sẽ giết muội, đến lúc hắn thật sự không chịu nổi sự hành hạ này, sẽ giết muội, sau đó…chôn cùng! Lục Phù cười, mắt loé lên khiến Du Nhã kinh hãi.
“Không thể được!” Du Nhã cuống quít la lên....
Lục Phù chỉ cười, thản nhiên nói, “Muội là người hiểu hắn nhất!”
“Phù nhi......”
Trong mắt Lục Phù lóe lên vẻ âm độc, như hàn băng bức người, khí lạnh tỏa ra bao phủ toàn thân, khóe môi cong lên một cách nguy hiểm “Quang Vinh vương, muội sẽ khiến hắn sống không bằng chết!”
Du Nhã nhìn nàng, cảm thấy lạnh xương sống. Lúc này Lục Phù nhìn giống như khi nàng vừa mới gặp lại, âm độc, tuyệt tình….Nhưng nàng không sợ hãi, chỉ cảm thấy đau lòng.
“Phù nhi......” Du Nhã chớp chớp mắt......
Vừa lúc Bôn Nguyệt cùng Băng Nguyệt đang cầm hai dĩa hoa quả và điểm tâm đi vào chòi nghỉ mát, đặt xuống bên cạnh, Lục Phù cười nói”Băng Nguyệt, Bôn Nguyệt, muốn bỏ đói chúng ta sao?”
“Vương phi thật vất vả mới có thể đi ra ngoài dạo, ăn nhiều chút nha, để phòng bếp còn có chuyện làm!” Bôn Nguyệt cười, lắc lắc đầu, tự bốc một miếng bỏ vào miệng.
“Ngươi không biết lễ phép gì cả!” Băng Nguyệt trừng mắt nàng, lắc đầu, nhìn ván cờ trên bàn đá cười hỏi: “Vương phi, Du Nhã tiểu thư, chơi có vui không?”
Lục Phù cười ảm đạm, đặt con cờ xuống, ánh mắt nhìn quét qua ván cờ một vòng, cười cười “Xem ra, chơi cờ phải biết đối thủ của mình.”
Du Nhã cúi đầu nhìn ván cờ, cũng cười, bỏ con cờ xuống, kết cục của ván cờ này gần như đã định.
“Ngươi đánh hắn?” Dám ra tay với Sở Cảnh Mộc, còn đánh đến thê thảm như vậy, ngoại trừ nam nhân tàn nhẫn bên cạnh này, còn ai vào đây nữa. Du Nhã trừng mắt nhìn hắn, nếu Phù nhi nhìn thấy dáng vẻ Sở Cảnh Mộc như thế này, nhất định sẽ đau lòng. Nghĩ đến đây nàng không nhịn được trừng mắt nhìn hắn.
Phượng Quân Úy bình thản nhìn Sở Cảnh Mộc, làm như không thấy vẻ giận dữ của nàng, còn nói một câu khiến Du Nhã ngứa tay“Trước đây đều là Sở Cảnh Mộc đánh ta, ta đánh chưa đã đâu, cảm giác cũng không tệ”
A…Biến thái! Du nhã liếc hắn, âm thầm mắng.
Sở Cảnh Mộc lắc lư vọt tới, một tay nắm áo Phương Quân Úy, hung hăng cảnh cáo “Cút khỏi đây cho ta!”
Vừa nghe Tiếu Nhạc nói Phượng Quân Úy đến Tây Sương, hắn sợ đến nỗi mất hồn mất vía, tỉnh rượu hơn phân nữa, vội vàng chạy tới, chỉ sợ đến muộn. Phượng Quân Úy là người như thế nào hắn rõ ràng hơn ai hết.
Phương Quân Úy không chút sợ hãi trước lời đe doạ của hắn, chỉ cười hỏi “Tỉnh rượu rồi sao?”
“Cút! Sở Cảnh Mộc phun ra một chữ.
“Bảo bối như vậy? Ta còn chưa thấy mặt, nhưng tại đây nhìn thấy một sự vui mừng kinh ngạc không tưởng tượng được” Phượng Quân Úy ngạo nghễ liếc Du Nhã, cố ý lớn tiếng nhưng chỉ đổi lại vẻ phớt lờ của nàng.
“Cảnh Mộc ca ca, nơi này là vương phủ, loại sói lang súc sinh nên mang bỏ vào rừng để nó tự sinh tự diệt tốt hơn, nếu không sẽ cắn người” Du Nhã cười nhẹ, khiêu khích nhìn hắn, nếu nhất định phải dây dưa cùng nhau, nàng muốn tìm thú vui cho mình. Nàng không ngu đến nỗi nghĩ rằng nam nhân này sẽ có lòng tốt tha cho nàng.
Tiếu Nhạc và Sở Cảnh Mộc đều ngây người, tay của Sở Cảnh Mộc đang cầm áo Phượng Quân Úy cũng thả lỏng, hoài nghi nhìn nàng cảm thấy lạ, đó là lời của Du Nhã sao?
Những lời này phải do Lục Phù nói mới đúng. Từ trước tới nay, chưa bao giờ Du Nhã nóng nảy như vậy, hôm nay lại thốt ra lời châm chọc.
Phượng Quân Úy không giận chỉ cười, ánh mắt trong trẻo hiện lên vẻ thú vị. Đó là sự hưng phấn của thú hoang khi nhìn thấy con mồi, tiếp tực trêu nàng “Đúng, sói hoang chấm trúng cừu non “
“Nói không chừng là lão hổ. Ngươi chưa ra quân đã thất bại, còn bị ăn không còn xương cốt.” Du Nhã cười nói, trên mặt cố không lộ ra biểu tình gì.
Hắn nhìn những ngón tay trắng nõn của nàng, trêu tức, “Muốn làm cọp mẹ? bàn tay mềm mại yếu ớt như vậy, làm đựơc sao?
“Tứ Hoàng Tử không biết lão hổ còn được gọi là mèo lớn sao? Lục chưa hành động đương nhiên là mèo.” Du Nhã cười nói.
“Hai người quen nhau?” Sở Cảnh Mộc nghi hoặc hỏi, đôi mày anh tuấn nhăn lại.
“Không biết!”
“Quen biết!”
Hai người đồng loạt trả lời càng khiến Sở Cảnh Mộc nghi ngờ, thản nhiên nhìn quét qua hai người họ, nghiêng đầu hung hăng nói “Mau cút khỏi nơi này cho ta”
Sở Cảnh Mộc nói xong giống như chạy trốn rời khỏi Tây Sương, bước chân vẫn loạng choạng như cũ. Du Nhã muốn mở miệng gọi hắn, bị Phượng Quân Úy kéo tay áo lại, trêu chọc “Ngươi không biết hắn phải về tắm rửa sao? Chắc do mũi ngươi không tốt, không ngửi được mùi chua trên người hắn?
Du Nhã trừng mắt nhìn hắn, hai mắt mở to như có ánh lửa bên trong, nam nhân này dường như muốn chọc nàng nổi giận, sau đó nhàn nhã ở bên cạnh xem náo nhiệt.
Tâm tình của Phượng Quân Úy thật vui vẻ, phất tay, cử chỉ vô cùng tao nhã “Hối hận rồi sao, Hoàng hậu tương lai của ta!’
Mị Ảnh vốn đang đứng bất động như núi bỗng nhiên biến mất nơi cửa Tây Sương, bỏ lại Du Nhã đang tức giận và Băng Nguyệt đầy kinh ngạc.
Trong phòng, yên tĩnh như ban đêm. Ánh nắng xuyên qua màn cửa bằng lụa mỏng, chiếu trên người Lục Phù. Nàng nhàn nhã nằm trên ghế mỉm cười.
Nàng chăm chú đọc sách, phớt lờ tiếng ồn ào tranh cãi bên ngoài, tóc dùng một sợi dây màu bạc cột lại, không có trang sức nào khác. Một vài sợi tóc lòa xòa hai bên má, cả người thoạt nhìn rất thoải mái. Bông Nguyệt kinh hãi đứng bên cạnh.
Ngoại trừ hai ngày kia xảy ra chuyện không may, Lục Phù giống như một con búp bê, cả người toát ra vẻ bi thương và cô độc. Sau khi nàng bình phục lại thường có dáng vẻ như vậy. Băng Nguyệt có một ảo giác giống như đang nhìn thấy một Lục Phù không màng thế sự trước kia, cười trong trẻo, như gió như mây.
Lại đánh mất trái tim, nhưng Băng Nguyệt biết, so với trước kia, Lục Phù càng yếu ớt hơn.
Ngoài phòng nghe được tiếng tranh cãi ồn ào, nhưng Lục Phù vẫn làm ngơ, rõ ràng nghe giọng nói của Sở Cảnh Mộc, nàng cũng không có phản ứng gì. Bôn Nguyệt lo lắng đến rơi lệ, nhìn Lục Phù như vậy, nàng đau lòng vô cùng. Nhưng không có biện pháp, chỉ có thể sốt ruột đứng nhìn.
Nhìn thấy Du Nhã tiến vào, Băng Nguyệt bước qua nghênh đón, nhỏ giọng hỏi: “Vương gia đi rồi phải không?”
Du Nhã gật đầu, cười ngồi vào bên người Lục Phù, “Đang xem sách gì say mê vậy?”
“Muội đang đọc thơ, đã lâu rồi không đọc, khó lắm mới có thời gian rảnh!” Lục Phù ngẩng đầu lên, bỏ tập thơ xuống, cười nhẹ hỏi: “Tỷ tỷ, làm sao vậy, muội giống như nghe được giọng nói tức giận của tỷ tỷ.”
Du Nhã tươi cười trả lời “Đúng vậy” Nàng nghĩ thầm, không biết nên nói chuyện nàng và Quân Úy với Lục Phù như thế nào. Nàng cảm thấy khó xử mím môi, ngược lại lắc đầu, “Không có chuyện gì, đến lúc đó rồi nói sau!”
Lục Phù bị tổn thương nhiều rồi, không cần vì chuyện của nàng mà lo lắng, chuyện này cho dù Lục Phù biết cũng không giúp được gì.
Lục Phù cười nhẹ, cảm thấy khó hiểu. Thật sự không có chuyện lớn à? Sao có thể khiến một người luôn lịch sự tao nhã như tỷ tỷ giận được?
“Phù nhi, muốn đi ra ngoài đình viện một chút không, ở trong này hoài không tốt!” Du Nhã vuốt ve những sợi tóc lòa xoà bên má nàng, dịu dàng nói.
“Đọc thơ cũng tốt, ta nhớ rõ trước đây cũng làm bạn với sách vở, sau đó vì bận rộn chưa có cơ hội đọc lại. Tỷ tỷ đi Giang Nam chưa?” Lục Phù đột ngột chuyển đề tài, đôi mắt sáng lấp lánh, cười hỏi nàng.
“Tỷ đi qua rồi, mấy năm nay đi nhiều chổ lắm. Giang Nam rất đẹp, giống như một bức tranh!” Nhưng vẫn không có sự gần gũi của kinh thành bởi vì kinh thành là nơi nàng sinh ra, có người thân nàng quyến luyến.
“Trong thơ tả cảnh Giang Nam đẹp quá” Lục Phù cười, khát vọng lóe lên trong mắt nhưng biến mất thật nhanh, tiện tay lật một trang sách.
Lục Phù dường như lại chìm đắm trong sách vở, hai tai không quan tâm đến chuyện tình bên ngoài.
“Đúng rồi, Phù nhi, dù sao tỷ tỷ cũng buồn, chúng ta đến chòi nghỉ mát chơi cờ được không? nhiều năm rồi tỷ tỷ không cùng Phù nhi chơi cờ.” Du Nhã đau lòng nhìn nụ cười của nàng, bỗng nhiên đưa ra đề nghị, không hy vọng nhiều lắm, nhưng thật bất ngờ, Lục Phù ngước mắt nhìn, cười nói, “Tốt, lâu rồi muội cũng không chơi cờ.”
Hai người ra khỏi phòng, đi đến chòi nghỉ mát. Băng Nguyệt cùng Bôn Nguyệt nhanh chóng bày trí ván cờ.
Du Nhã bảo Băng Nguyệt, Bôn Nguyệt đi chuẩn bị vài món điểm tâm Lục Phù thích ăn.
“ Trước kia muội say mê đánh cờ, bởi vì khi đánh cờ muội muốn theo đuổi một thứ gì đó, ví dụ như theo đuổi lạc thú, tìm cảm giác về sự ưu việt, còn có bố cục kì diệu, không biết hiện giờ những thứ này còn có thể thu hút muội nữa không? Lục Phù cười, đặt một con cờ trắng xuống.
“Tỷ tỷ cũng thích, kỹ thuật chơi cờ của mẫu thân có thể nói thiên hạ không ai sánh bằng. Tỷ nhớ rõ hai chúng ta hợp sức lại cũng thua cho bà, chỉ mình phụ thân mới có thể thắng được.”Du Nhã cũng cười, để con cờ đen xuống.
“Phụ thân cùng nương, thật là xứng đôi!”
“Thật ra đôi khi người chơi cờ và quân cờ đều có cùng cảm giác như vậy. Muội đem mọi người bỏ trên ván cờ, mới phát hiện bản thân mình bất tri bất giác mất đi quyền chủ động khống chế ván cờ. Muội trở thành quân cờ trong tay người khác mà không biết” Lục Phù cười tự giễu, đặt con cờ xuống thở dài “Điều đó cho thấy muội không học được chổ hay của mẫu thân, một ván cờ khi vào tay nương, nương đều có thể khống chế ván cờ cho đến kết cục”
“Phù nhi, quân cờ và người chơi cờ đôi khi không khác nhau mấy, chổ khác duy nhất chính là người chơi cờ có thể nhìn thấy kết quả trước một bước, còn quân cờ dưạ vào biến hoá của ván cờ, cũng có thể từ từ nhìn ra kết quả. Bị người bỏ lên ván cờ, cũng không phải tận cùng thế giới, với cục diện này không thể tránh khỏi” Du Nhã cười, nàng biết Lục Phù đang từ từ nói ra những lời trong lòng.
“Nhưng quân cờ không nên yêu người chơi cờ, người chơi càng không nên yêu quân cờ của mình, nếu không đó nhất định là một ván cờ thất bại, cho dù thắng, cũng trở thành tình thế cả hai cùng bị thương! Giống tình trạng của nàng và Sở Cảnh Mộc lúc này.
Yên lặng thật lâu, Lục Phù mới chậm rãi mở miệng, “Thời gian nửa năm ở hoàng cung...... Muội cùng Tấn Vương chơi cờ, muội luôn tấn công hắn chỉ phòng thủ, nhưng hắn có thể dễ dàng tha thứ những điều muội làm. Muội vẫn cảm thấy kì lạ, tình yêu là gì có thể khiến một người tàn bạo như hắn để lộ ra ánh mắt trong sáng thuần khiết như một hài tử…
Du Nhã không góp lời, chỉ lẳng lặng lắng nghe. Đây là lần đầu tiên nàng nghe được điều bí mật từ miệng Lục Phù.
“Trong nửa năm đó, hắn đối xử với muội rất chân thành, có lẽ động cơ hắn bắt muội không chỉ đơn giản vì muốn uy hiếp Sở Cảnh Mộc. Khoảng thời gian đó hắn đối xử với muội thật tốt, tốt đến nỗi không có tạp niệm gì khác. Còn muội, bởi vì thù hận, luôn luôn tránh né và phản kháng. Muội từng nghĩ, nếu không gặp Sở Cảnh Mộc trước, có lẽ…Như vậy mọi chuyện sẽ không trở thành cục diện hôm nay, nhưng đó cũng chỉ là nếu…Chúng ta gặp nhau không đúng lúc…Sau khi nhìn hắn say rượu, hắn rơi lệ, thật kì lạ, muội cảm thấy rất đau lòng….
Du Nhã ngước mắt lên nhìn nàng. Cờ của Lục Phù đang rơi vào con đường chết, nhưng nàng chỉ cười một cách thản nhiên, giống như nàng đang kể chuyện về người khác không liên quan đến mình “Khi đó hắn giống một hài tử…Muội cảm thấy thật mâu thuẫn, không hiểu vì sao lòng của một nữ nhân có thể vì hai nam nhân mà đau…Sau đó bị Tấn Vương bắt ra khỏi cung, khi quyết định rải phấn phát sáng, muội suy nghĩ giằng co nhiều lắm.
Du Nhã im lặng thật lâu, lòng nàng có điểm bất an khi nghe tự bạch của Lục Phù. Nàng có cảm giác như Lục Phù đang phơi bày vết thương đầy máu trước mặt nàng.
“Phù nhi, nếu...... Không muốn kể thì đừng miễn cưỡng”
Lục Phù cười ảm đạm, “Muội đang suy nghĩ không biết nước kế tiếp phải đi như thế nào, kì nghệ của tỷ tỷ đã tiến bộ rất nhiều.”
“Đều do nương dạy dỗ, ta cũng không dám quá kém.” Du Nhã cũng cười, nhẹ nhàng thở ra.
Lục Phù chợt thở dài, trí nhớ của nàng quay về đêm mưa bão kia.
Sấm chớp thê lương, loé lên những tia sáng dữ tợn trong trời đêm. Lục Phù có cảm giác giống như cả người mình đang chìm trong hầm băng. Trong trận mưa to gió lớn đó, không thể phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt, chỉ cảm thấy nước rơi xuống không ngừng.
Cả người đau đớn, trong thờì điểm tuyết ưng bay lượn xoay tròn trên đầu hai người họ, nàng chỉ cần dùng sức đẩy Tấn Vương ra liền có thể thoát khỏi hắn, sau đó tuyết ưng đón được nàng, nàng sẽ không bị gì, nên đã quyết định làm như vậy.
Nhưng mà.....
Hai tay nàng lạnh như băng, không còn chút sức lực nào. Trong cơn mưa gió bão bùng, đêm đen như mực, nàng vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt luôn tàn khốc đang chăm chú nhìn nàng, nhìn thật sâu…
Trong ánh mắt đó có vẻ tuyệt vọng...... Có yêu say đắm...... nhưng không có hận!
Ánh mắt đó dường như khắc sâu trong tim nàng, đau đến nỗi lòng nàng như thắt lại, theo phản xạ trốn tránh ánh mắt hắn, lại bị hắn ôm vào ngực thật chặt.
“Nếu có thể cùng chết, Bổn vương...... cũng cam nguyện!” Dù hắn biết đó là điều không thể xảy ra, bởi vì tuyết ưng luôn bên cạnh họ.
Lục Phù không đẩy hắn ra, cho đến khi tuyết ưng đón được hai người bay lên khỏi vực sâu.
Nàng mới biết, tuyết ưng cắn lưng hắn máu chảy đầm đìa, hắn vẫn như cũ không rên một tiếng, tình nguyện ôm chặt lấy nàng.
“Vì sao đối xử với ta tàn nhẫn như vậy, Phù nhi......” Ánh mắt hắn đầy tuyệt vọng nhìn nàng, trong đêm mưa gió câu hỏi càng thêm trầm trọng khiến nàng không thở nổi.
“Cùng là kẻ thù của ngươi, Sở Cảnh Mộc có thể dứt bỏ ngươi nửa năm, ngươi lại lựa chọn khoan dung, lại đối xử với ta tàn nhẫn như vậy, cùng là kẻ thù, vì sao hắn có thể còn ta không thể?” Câu cuối cùng kia hắn dường như gầm lên đầy tuyệt vọng và đau khổ, trong đêm đen càng thêm bi thảm vang lên bên tai nàng như vọng lại.
“Bởi vì, ta không có trái tim thứ hai!” Một lúc lâu, nàng mới nhìn ánh mắt tuyệt vọng của hắn, cười ngơ ngẩn.
Nàng chỉ có một trái tim, một tấm lòng, không có cách nào dâng tặng hai nam nhân. Nàng chỉ có thể cho đi một nửa trái tim, còn một nửa để lại cho mình. Trái tim nhỏ bé, không thể chứa bóng hình của người thứ hai.
Vẻ tươi cười của nàng như muốn bứt phá tất cả......
Không tha, đau lòng, tan nát cõi lòng, nàng nhìn thấy tất cả sự đau khổ và vùng vẫy của hắn. Tâm trạng cô độc và tịch mịch của nàng trong thời gian nửa năm như cắm rễ thật sâu trong lòng Tấn Vương, mỗi giấc mộng của hắn đều hy vọng nàng có thể nở nụ cười một cách chân thành.
Hắn nhìn vào mắt nàng thật sâu, giống như muốn nhìn thấu chổ sâu nhất trong tâm hồn nàng, gương mặt kiên nghị bị vẻ đau khổ và kiên quyết bao phủ, vết thương trên lưng như kích thích thần kinh đang căng thẳng của hắn. Tấn Vương đột nhiên ôm lấy thắt lưng kéo nàng sát vào người, mạnh mẽ hôn lên môi nàng một cách tuyệt vọng, hôn thật sâu như cuồng phong bão táp. Phục Phù ngẩn người vài giây, không vùng vẫy chống cự nhưng cũng không đáp trả, để mặc hắn tìm kiếm sự ấm áp trong miệng nàng, một sự ấm áp đầy chua xót..
Hắn hôn nàng thật lâu......
Vực thẳm tối đen, chỉ nghe tiếng gầm rú, mặc dù trong bóng đêm, vẫn có thể cảm nhận được đó là tiếng gầm của những con thú hoang.
Đau khổ và ẩn chứa một loại tuyệt vọng, mắt hắn như ngấn lệ, “Nếu đó là nhà của ngươi, khi ngươi trở về nhà hãy sống cho thật tốt. Trên thế gian này, không có gì quan trọng hơn người mình yêu thương”.
“Ngươi......”
Trong ánh mắt Tấn Vương không thể che dấu được vẻ thâm tình, tình cảm mãnh liệt của hắn như mưa bão khiến nàng khiếp sợ…
Ý của hắn là.....
“Ngươi về nhà đi, nếu cả thiên hạ này chỉ mình Sở Cảnh Mộc có thể khiến ngươi cười một cách chân thành, như vậy ta sẽ thả ngươi về nhà, tuy nhiên, một ngày nào đó, ta sẽ trở về đoạt lại tất cả những thứ thuộc về ta…”
Hắn chỉ nói một câu ngắn ngủi nhưng khiến lòng Lục Phù như thắt lại...... Nàng đang muốn nói......đột nhiên kinh hãi….
Một tiếng gào thét đột ngột vang lên khiến hai thân thể đồng thời cứng đờ...... Tiếng gầm thực rõ ràng, trời sinh cảnh giác làm cho họ ý thức được có thú dữ đang tới gần, tuyết ưng bên cạnh không ngừng cọ xát vào cánh tay Lục Phù, giống như muốn thúc giục nàng.
Bỗng nhiên...... Tấn vương ôm nàng thật chặt, trong mưa to gió lớn, một giọt lệ hoà với nước mưa rơi xuống gáy Lục Phù lạnh như băng. Hắn giống như đang nhớ lại thời gian nửa năm trong hoàng cung, cất giọng thật hồn nhiên, “Phù nhi, có thể gọi tên của ta không?”
“..... .” Lục Phù rất muốn gọi, lại nói không thành lời, giống như bị nghẹn trong yết hầu, đau đớn ngay cả ruột gan cũng co thắt lại.
Một tiếng thở dài vang lên, hắn vốn nghĩ chỉ thở dài trong lòng, không ngờ lại thoát ra thành tiếng mặc dù rất nhỏ......
“Bổn vương là thật lòng.” Bên tai nàng vừa nghe thấy những lời này, đột nhiên trước mắt tối sầm..... Hắn đỡ nàng lên lưng tuyết ưng......
Chỉ một mình hắn ở dưới vực thẳm nguy hiểm kia...... Du Nhã nhẹ chấn động, không thể tin nhìn nét mặt bình thản của Lục Phù, trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Mọi người đều nói, Tấn Vương bản tánh tàn bạo, hơn nữa câu nói trên vách núi đen kia khiến họ đều nghĩ hắn muốn làm nhục Lục Phù, không tưởng tượng được sự thật là như vậy. Chân tướng thật sự khiến người trở tay không kịp.
“Muội...... Đối với hắn, ngoài hận, vẫn là hận, nửa năm qua không ngừng kích thích, không ngừng kháng cự. Nhưng cuối cùng, hắn thả muội về..... Khi đó muội cảm thấy giống như lòng mình đã chết, vì vậy thà ngủ say cũng không muốn tỉnh lại. Trong tiềm thức muội không muốn kết quả như ngày hôm nay, không muốn đối mặt với Sở Cảnh Mộc….”
“Đôi khi nhớ lại mới phát hiện ra muội đối xử với Tấn Vương thật sự quá tàn nhẫn!” Muội thậm chí chưa hề cười với hắn thật tình dù chỉ một lần. Mặc dù đã nhiều năm không biết một nụ cười chân thật là như thế nào, nhưng đối với tỷ tỷ, đối với Sở Cảnh Mộc, muội có thể cười thật tình, mà đối với hắn lại làm không được” Vì mối thù ngăn cách, muội không thể thuyết phục mình cười với hắn.
“Muội yêu Tấn Vương không?” Du Nhã hơi cau mày, kinh hãi nhìn nụ cười mềm nhẹ của nàng.
Lục Phù lắc đầu, trong vẻ tươi cười có chút mê mang, “Loại cảm giác này muội cũng không biết có thể coi là yêu không. Muội thực đau lòng vì hắn, chỉ đơn giản là đau lòng, đặc biệt khi nhìn thấy vẻ tươi cười trong sáng của hắn, và những giọt lệ đêm đó, còn có lời nói nơi vách núi đen muốn muội trở về nhà, biểu tình trên mặt hắn khiến muội đau lòng vô cùng....... Muội không rõ tình cảm đó là gì, có lẽ bởi vì hai chúng ta đều cùng một loại người, tâm hồn rất cô độc, vì vậy có thể dễ dàng đồng cảm với nhau”
“Bây giờ muội còn nghĩ đến hắn không?”
Lục Phù lắc đầu, “Hắn và thời gian nửa năm trong hoàng cung được muội chôn dấu sâu vào tận đáy lòng.”
Đó là một nơi không ai có thể chạm đến được.
Vậy còn Sở Cảnh Mộc!
Du Nhã giờ mới biết thật may mắn nàng không nói cho Lục Phù biết, khi Lưu Phong ở trong cung gặp qua một người thái giám già nua, là người của Hàn Quý phi nhưng từng chịu ơn của Lưu Đình, vì vậy biết được một chuyện bí mật. Ông cố ý phạm sai lầm để bị đuổi ra khỏi cung, sau đó nói cho Lưu Phong biết, huyết án của Lưu gia là do một tay Hàn Quý phi gây nên, không phải chủ ý của Tấn Vương. Vừa nghe xong, phản ứng đầu tiên của Lưu Phong vào lúc ấy là không nên nói cho Lục Phù biết.
Thật may mắn...... Họ chưa nói gì với nàng.
“Về nhà...... Thực vui, Sở Cảnh Mộc nói hắn nhận lầm Uyển Phù tưởng nàng là muội trong thời gian ba năm kia. Lời nói của hắn khiến nỗi áy náy của muội đối với Vân Uyển Phù giảm đi rất nhiều. Muội đối xử với Vân Uyển Phù cũng thật tàn nhẫn. Sự thật đã chứng minh, nếu có kiếp này và kiếp sau, có lẽ Quỷ Hồn đã đến đòi nợ, nếu không vì sao muội cùng Sở Cảnh Mộc lại trở thành tình trạng như ngày hôm nay?”
“Không được nói như vậy, muội không có lỗi với bất kì ai trong Vân gia cả!”
“Muội muốn quý trọng tình yêu của Sở Cảnh Mộc. Hắn nói trượng phu chảy đầu cho thê tử tượng trưng cho ân ái. Muội cũng muốn cùng hắn làm một đôi phu thê ân ái bình thường như bao người khác”
Lục Phù đặt con cờ xuống, cười nói: “Nhà...... Một từ thật ấm áp, trong nhà có phụ thân, có nương, có ca ca, có tỷ tỷ...... Còn có hoa mai và phù dung trong hậu viện, nhà của muội, chưa từng có vẻ lạnh lẽo, nhà của muội bị hủy đi, chính muội thiếu một chút cũng bị hủy theo…
“Vì vậy muội đặc biệt quý trọng ngôi nhà hiện tại này, muội đã một lần vị sự ấm áp của nó mà không bỏ đi được, còn tưởng sự ấm áp này là mãi mãi, nhưng mà…”
Nước mắt của Lục Phù cuối cùng cũng rơi xuống, nước mắt ướt đẫm lưng bàn tay, nhưng lại cười ấm áp “Tỷ tỷ, muội đã về nhà, nhưng vì sao nhà lại biến thành băng giá, nhà không phải thường ấm áp sao?
“Phù nhi......” Du Nhã lo lắng nhìn nàng, lòng như bị kim đâm như co thắt lại.
Lục Phù ngừng khóc, thản nhiên cười, giống như những giọt nước mắt vừa rồi là ảo giác của Du Nhã, “Muội tự cho mình thông minh, nhưng hiện tại mới phát hiện mình thật ngốc, ngốc đến nỗi hy vọng cho dù có xảy ra chuyện gì hắn đều có thể tin tưởng muội, vì muội đã hết lòng tin tưởng hắn. Nhưng mà...... Vẫn không được! Thì ra, tình cảm của chúng ta thật mỏng manh không thể chống lại một âm mưu hoàn mỹ.”
“Phù nhi, hãy cho Cảnh Mộc chút thời gian, tâm tình tốt hơn một chút, chỉ cần tìm ra chứng cớ không phải ổn hết sao?”
“Chứng cớ? thật ra tìm được hay không đều giống nhau, không ai hiểu Sở Cảnh Mộc hơn muội, muội vì trúng cổ độc giết phụ thân hắn, hay lúc tỉnh táo giết, đối với hắn không có gì khác biệt. Điểm khác nhau duy nhất chính là muội trúng cổ độc giết phụ thân hắn, sẽ khiến hắn càng đau khổ tuyệt vọng, càng hành hạ bản thân mình. Mục đích của Quang Vinh vương chính là muốn dùng muội tra tấn hắn, bởi vì tất cả của Quang Vinh vương đều bị Cảnh Mộc hủy đi. Trong lúc đó chúng ta xem như......” Lục Phù cười, không nói gì nữa.
“Không còn cứu vãn được sao?”
“Tỷ tỷ, tỷ tin không, hắn sẽ giết muội, đến lúc hắn thật sự không chịu nổi sự hành hạ này, sẽ giết muội, sau đó…chôn cùng! Lục Phù cười, mắt loé lên khiến Du Nhã kinh hãi.
“Không thể được!” Du Nhã cuống quít la lên....
Lục Phù chỉ cười, thản nhiên nói, “Muội là người hiểu hắn nhất!”
“Phù nhi......”
Trong mắt Lục Phù lóe lên vẻ âm độc, như hàn băng bức người, khí lạnh tỏa ra bao phủ toàn thân, khóe môi cong lên một cách nguy hiểm “Quang Vinh vương, muội sẽ khiến hắn sống không bằng chết!”
Du Nhã nhìn nàng, cảm thấy lạnh xương sống. Lúc này Lục Phù nhìn giống như khi nàng vừa mới gặp lại, âm độc, tuyệt tình….Nhưng nàng không sợ hãi, chỉ cảm thấy đau lòng.
“Phù nhi......” Du Nhã chớp chớp mắt......
Vừa lúc Bôn Nguyệt cùng Băng Nguyệt đang cầm hai dĩa hoa quả và điểm tâm đi vào chòi nghỉ mát, đặt xuống bên cạnh, Lục Phù cười nói”Băng Nguyệt, Bôn Nguyệt, muốn bỏ đói chúng ta sao?”
“Vương phi thật vất vả mới có thể đi ra ngoài dạo, ăn nhiều chút nha, để phòng bếp còn có chuyện làm!” Bôn Nguyệt cười, lắc lắc đầu, tự bốc một miếng bỏ vào miệng.
“Ngươi không biết lễ phép gì cả!” Băng Nguyệt trừng mắt nàng, lắc đầu, nhìn ván cờ trên bàn đá cười hỏi: “Vương phi, Du Nhã tiểu thư, chơi có vui không?”
Lục Phù cười ảm đạm, đặt con cờ xuống, ánh mắt nhìn quét qua ván cờ một vòng, cười cười “Xem ra, chơi cờ phải biết đối thủ của mình.”
Du Nhã cúi đầu nhìn ván cờ, cũng cười, bỏ con cờ xuống, kết cục của ván cờ này gần như đã định.
Tác giả :
Thái Nha Nhi