Phù Dung Trì
Quyển 14 - Chương 3: Con cờ
Triệu Hùng năm nay ngoài năm mươi, là một người đàn ông mập mạp hơi lùn. Cho dù mặc long bào, đeo bảo kiếm, hắn vẫn không đủ phong phạm của một đế vương. Triệu Hùng chiếm được ngôi báu nhiều năm, chủ yếu nhờ vào thế lực của hoàng hậu. Người Trung Lương nói rằng bệ hạ thích sống bình dân, không có ham mê, rất chung tình, hoàng đế không nhiều tài nhưng rất có đức. Phía sau tấm chân dung đẹp đẽ ấy là hình dạng gì, chỉ những triều thần lăn lộn quan trường lâu năm mới cảm nhận được. Triệu Hùng là gã sợ vợ mà hoàng hậu là người đàn bà ghê gớm. Phía sau bà ấy có cả Tào gia trên dưới mấy trăm người, ai cũng có quyền có chức. Hoàng hậu nổi tiếng đanh đá, khắc nghiệt và hay ghen. Chỉ cần hoàng đế léng phéng bị bà phát hiện thì trong hậu cung sẽ có người chết. Triệu Hùng bất mãn nhiều năm nhưng vẫn hèn nhát, không dám chống đối mụ vợ già của hắn.
Đất nước bị Tào gia thao túng từ lâu, cái vỏ họ Triệu, ruột là họ Tào. Hỏi sao ngày xưa Tào Tiễn chọn gả con gái cho Triệu Hùng thất thế mà không phải Thái tử. Tào gia có âm mưu từ sớm, Triệu Hùng chẳng qua là một con cờ để họ đạt mục đích. Lấy danh nghĩa phò trợ để hắn lên ngôi, khi giang sơn vào tay, Tào gia bắt đầu thực hiện cuộc thanh trừng của mình. Từng người từng người nếu không chọn quy phục thì sẽ bị hất cẳng khỏi triều đình, thay vào đó là con cháu họ Tào. Gần hai mươi năm từ khi Triệu Hùng tại vị, hắn không có lấy một trung thần, chỉ đóng vai con rối ngồi ở ngai cao, để mọi quyền hành rơi vào tay Tào Gia Khanh và Tào Tiễn. Sau khi Tào Tiễn chết, con trai của lão lên thay, cùng với chị hắn tiếp tục làm mưa làm gió ở Trung Lương.
Đến nay Triệu gia đã tan tác, không ai biết được sau khi Triệu Hùng băng hà vương triều có đổi chủ hay không. Hoàng tộc bất lực, phe cánh mỏng manh, họa hoằn lắm chỉ còn lại duy nhất Hải vương. Hải vương là con thứ mười sáu của tiên đế, ông ta không tài không đức gì, chỉ được cái số tốt. Nhắc tới Triệu Hải, hoàng hậu rất tiếc hận. Ngày xưa bà không xem gã vương gia này vào mắt, khi quyết định dùng kế hòa thân để củng cố ngoại giao, bà ta chọn bừa trúng Triệu Tiếu Vy. Ngoài con gái bà sinh ra thì những đứa con gái khác mang họ Triệu đều không đáng giá mấy đồng. Năm ấy công chúa Triệu Phổ Gia cũng tròn mười tám nhưng người đi hòa thân lại là một quận chúa không có thanh thế. Triệu Tiếu Vy bị đẩy đến đất khách quê người, đóng vai con cờ thí mạng.
Tào Gia Khanh đâu có ngờ được, Triệu Tiếu Vy có thể trèo cao, gả cho con trai của Phượng Loan. Đã thế nàng ta còn một bước lên mây, Tam hoàng tử giành được ngai vàng, đưa nàng thành hoàng hậu. Năm đó Tào Gia Khanh ném vỡ tất cả đồ sứ trong điện Cẩm Phả, bà ghen ghét khi thấy đứa con gái tầm thường vô dụng kia giờ đã ngang hàng với mình, thậm chí cao hơn mình. So sánh giữa Trung Lương với Khương La thì hiểu. Hoàng hậu cứ suy nghĩ mãi, không lẽ Tiếu Vy giấu tài giỏi như vậy, diễn xuất qua mặt bà? Xét về nhan sắc, nàng chỉ được coi là xinh xắn, cầm kì thi họa bình thường, nữ công vừa đủ dùng, biết múa hát kha khá. Rốt cuộc nàng ta giở chiêu trò gì khiến Chu Lạc Ca Dương mê muội như thế?
Ghen tức thì ghen tức, sau khi bình tĩnh lại hoàng hậu liền nghĩ cách lợi dụng mối “thông gia” này. Năm đầu tiên Ca Dương lên ngôi, Trung Lương phái sứ đoàn tới ngoại giao. Sứ thần kiêu ngạo ngông nghênh, cứ mở miệng là nói “Quận chúa chúng tôi”. Kết quả họ bị tiếp đón lạnh nhạt, quà cáp mang về còn thua kém quà cáp mang đi. Tào Gia Khanh nhếch môi cười giễu, hóa ra bà đã lo xa, chưa gì Chu Lạc Ca Dương đã chán chê Triệu Tiếu Vy rồi, bản lĩnh chỉ có thế thôi! Tào Gia Khanh ngồi chờ nàng ta bị phế hậu, chờ hết mười sáu năm.
Sinh ra là con gái Quốc công, Tào Gia Khanh được nuôi dạy thành nữ cường nhân. Bà luôn tự tin vào trí tuệ và năng lực của mình, việc “dạy dỗ” Triệu Hùng càng khiến bà tự hào kiêu ngạo, tưởng mình vĩ đại như nữ chúa. Thế mà đối mặt với Khương La, bà rối rắm gần hai mươi năm. Bà rất muốn biết Thái Minh đế là loại người gì, vì sao mặn ngọt đều vô hiệu? Bà đã gửi đi không ít mật thám, chưa người nào toàn mạng trở về, Khương La như cái thùng sắt, hoàng đế kiểm soát tất cả trong tay, con ruồi bay không lọt. Triệu Tiếu Vy vẫn đường hoàng ngồi ngai hậu, Ca Dương vẫn lạnh nhạt với Trung Lương, bao nhiêu năm nay mang tiếng “thông gia” mà chưa chấm mút được gì. Tào Gia Khanh tức lộn ruột, bà chỉ có thể lý giải là đứa con gái kia giở trò quỷ, thủ thỉ bên gối, kể với hoàng đế nàng bị gia tộc bạc đãi ra sao, khiến hắn có ác cảm, không muốn qua lại với Trung Lương. Đúng là nuôi ong tay áo!
Hải vương nhờ danh tiếng con gái mà nhanh chóng phất lên, trở thành đầu tàu của hoàng tộc. Quyền thế của ông ngày càng bành trướng nhưng Tào Gia Khanh không dám trực tiếp đối đầu. Nghe nói Triệu Tiếu Vy hay viết thư cho vương phi, nàng ta giữ liên lạc với gia đình, có nghĩa là vẫn để ý tình hình bên này. Không cần biết thái độ của hoàng đế đối với nàng thế nào, chỉ cần Tiếu Vy còn làm hậu thì Tào Gia Khanh không dám manh động. Hoàng tộc mất hy vọng ở Triệu Hùng, giờ liều mạng đầu quân cho Triệu Hải. Hoàng hậu cắn răng đứng nhìn, mọi kế sách đều vô lực. Cứ như vậy, vấn đề Triệu Tiếu Vy và những hệ lụy cứ hành hạ Tào Gia Khanh nhiều năm, khiến bà ăn không ngon ngủ không yên, cho tới ngày nhận được bức thư kỳ lạ kia...
Hôm nay là đại cát theo hoàng lịch, Trung Lương có một sự kiện nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ: Thập nhị công chúa Triệu Phi Liên lên đường hòa thân. Nhìn đoàn xe rèm lọng xa hoa từ từ khuất bóng, tâm trạng của hoàng hậu ngổn ngang trăm mối. Bà nhớ lại hành trình mười năm qua, con cờ nuôi nấng mười năm rốt cuộc đã gia nhập cuộc chơi, nó sẽ đứng vững trong trận chiến này bao lâu, liệu có thể khuynh đảo giang san như lời kẻ kia hứa hẹn?
Tào Gia Khanh trở về điện Cẩm Phả, chưa kịp uống tách trà thì vị khách không mời đã tự tiện đi vào. Hắn mặc y phục màu xanh nhạt, thắt lưng thêu rồng, vóc dáng cao gầy, ngoài gương mặt trẻ trung sáng sủa còn có tướng đi phong tao nho nhã. Hắn tựa vầng mặt trời tới đâu rực rỡ đến đó. Ở Trung Lương hắn như gã vô danh nhưng triều thần Đại Thế không ai không biết, đây là Thái tử của họ!
Hoàng hậu nhíu mày thật sâu, bất mãn đặt mạnh tách trà xuống:
- Điện hạ xem kinh thành chúng tôi là nhà của ngài sao? Ít nhất cũng phải thông báo một tiếng, ngài tùy hứng tự tiện như vậy là khinh thường Trung Lương nước nhỏ thế yếu à?
Lỗ Tông Phi nở nụ cười ma mãnh, hắn xem nhẹ cơn giận của Tào hậu, vẫn tự nhiên tìm một cái ghế thoải mái ngồi xuống.
- Ta biết hôm nay công chúa phải đi lấy chồng xa, sợ hoàng hậu đau buồn nên chạy sang an ủi thôi mà!
Hoàng hậu như vừa nghe truyện cười, ngửa cổ ha ha mấy tiếng. Gã này quá nhàn rỗi cho nên muốn chọc tức bà làm vui đây mà!
- Người khác nói nghe còn được, điện hạ hiểu rõ sự tình mà còn giả vờ cái gì? Mấy năm nay lão hoàng đế thối đã bắt đầu nghi ngờ bổn cung, hình như có ai lời ra tiếng vào gì đó. Hừ, bó thuốc nổ đó sớm đi ngày nào ta bớt phiền ngày đó!
Lỗ Tông Phi híp mắt, vân vê đường chỉ tinh xảo trên cổ tay áo.
- Không biết hoàng hậu đã chùi lau sạch sẽ hay chưa...? Người cũng biết đó, chúng ta hiện tại ngồi chung một chiếc thuyền, thuyền mà thủng đáy thì ai cũng chết!
- Ngươi tưởng bổn cung là kẻ thiếu đầu óc sao? Tất nhiên ta đã dọn dẹp sạch sẽ, không ai điều tra ra manh mối gì đâu!
Lỗ Tông Phi cười nhạt, hắn đưa mắt nhìn quanh kiến trúc xa hoa, cung Cẩm Phả còn đẹp hơn chính điện của Triệu Hùng. Thực ra Lỗ Tông Phi không muốn giao đại sự vào tay đàn bà. Với hắn, Tào Gia Khanh chẳng qua là một người phụ nữ nham hiểm có thừa, thông minh còn thiếu. Đáng tiếc hiện tại bà ta nắm Trung Lương trong tay, không tìm đến bà ta thì không được. Lỗ Tông Phi xưa nay không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội như heo mà thôi!
- Hoàng hậu nói vậy ta cũng yên tâm nhưng vẫn phải nhắc nhở bà một câu. Người chúng ta đang tính kế là Chu Lạc Ca Dương, bà cũng phần nào hiểu rõ kẻ này rồi đấy! Hệ thống tình báo của Khương La rất mạnh, bọn họ có thể đào lên ba tấc đất, tra hết gia phả chín đời nhà bà. Đừng bao giờ cậy mạnh khinh địch, những gì ta có thể giúp đều đã giúp rồi, sau này chúng ta không liên can gì nữa. Cuộc giao dịch xem như hoàn thành!
Hắn phủi quần đứng dậy, nở cụ cười yêu nghiệt đặc trưng, sau đó ung dung rời đi, thoáng cái đã biến mất như ma quỷ. Tào Gia Khanh cắn môi, siết chặt nắm đấm. Bà hiểu Trung Lương là tiểu quốc, để gìn giữ độc lập trước vị hàng xóm Đại Thế thì phải cúi đầu cho người ta sai khiến. Cảm giác ở thế hạ phong không tốt đẹp chút nào! Bà nhắm mắt, cố nhớ lại hành trình mười năm qua, lo lắng mình đã bỏ sót điều gì chưa che giấu hết.
Năm ấy Lỗ Tông Phi chủ động tìm đến bà, muốn bà giúp hắn bồi dưỡng một quân cờ dưới danh nghĩa công chúa Trung Lương. Tào Gia Khanh đã đánh tráo huyết mạch hoàng tộc, giết Triệu Phi Liên mới chín tuổi, thay vào đó một “Triệu Phi Liên” khác. Để che giấu thân phận cho nàng, bà giết luôn An tần – mẹ ruột của Triệu Phi Liên, thanh tẩy sạch sẽ nô tài cung nữ hầu hạ An tần. Tào hậu xưa nay lớn gan, một chuyện tầy trời như vậy cũng làm không chớp mắt. Nghe nói đứa con gái đó được sư phụ Lỗ Tông Phi tìm ra, ông là một cao nhân đắc đạo quanh năm ẩn cư ở núi Côn Luân. Đứa con gái xuất thân bần hàn, bởi vì khuôn mặt đặc biệt nên được lựa chọn. Khi đưa tới Trung Lương, “Triệu Phi Liên” đã mười tuổi, Tào hậu cho nàng danh phận mới, sửa ngày sanh tháng đẻ, từ từ uốn nắn để nàng biến thành công chúa thực sự. Lỗ Tông Phi gửi đến một danh sách tính cách và sở thích để Triệu Phi Liên bắt chước theo. Tào hậu đã từng thắc mắc hỏi hắn:
- Rốt cuộc điện hạ muốn nó biến thành người nào?
Lỗ Tông Phi nhìn ra cửa sổ, thần bí trả lời:
- Thành một thế thân, một người có thể khiến Chu Lạc Ca Dương yêu điên đảo...
Tào hậu hít sâu một hơi, anh hùng xưa nay khó qua ải mỹ nhân, cách này tuy cũ nhưng thường hiệu quả. Thì ra Đại Thế muốn đưa mật thám trà trộn vào Khương La, ở ngay bên gối Thái Minh đế. Nếu Ca Dương thực sự yêu nàng ta thì tốt không gì bằng. Tình cảm là thứ vũ khí ghê rợn, nó khiến người sáng suốt trở nên mê muội, giống như con thiêu thân biết ngọn lửa rất nóng nhưng vẫn cố sức lao vào.
Mười năm, Tào hậu cẩn thận tỉ mỉ bồi dưỡng quân cờ này. Nàng học đàn, hát, học múa vũ điệu truyền thống của Trung Lương. Phù Dung Lưu Hương là một điệu múa cầu kì và phức tạp, Triệu Phi Liên lại học trễ, không đủ năng khiếu, đến tận bây giờ vẫn không múa được Bất Khả. Lỗ Tông Phi nhíu mày phật ý, cuối cùng đưa ra quyết định: “Vậy thì bẻ gãy chân, có lý do để bỏ qua động tác này!”
Người thâm độc nhưng Tào hậu đôi lúc cũng rùng mình trước thủ đoạn của hắn. Triệu Phi Liên chẳng qua là con cờ đáng thương. Cứ hai năm một lần Lỗ Tông Phi sẽ đưa nàng tới Côn Luân gặp vị đạo sĩ kia, lúc trở về khuôn mặt đã sưng vù đáng sợ, phải đau đớn nửa năm mới lành lặn được. Cái giá phải trả cho dung mạo đó là điều khủng khiếp nhất Triệu Phi Liên từng trải qua.
Mười năm trôi qua, thời cơ đến, nàng đã có vẻ ngoài hoàn hảo nhất, tất cả tính tình sở thích đều thuộc lòng như thể bẩm sinh. Không ai nhìn ra Triệu Phi Liên thực sự là một con bé nhà bần nông đen đúa xấu xí ngày trước nữa. Nàng lên đường đến Khương La, chính thức bước vào thế cờ với tư cách một quân chủ chiến. Nàng rất muốn biết, tất cả khổ sở đau đớn phải chịu đựng là vì ai? Liệu hắn có quý trọng, yêu thương nàng như Thái tử nói không?
Ở hậu phương, Tào Gia Khanh dọn dẹp sạch sẽ, ngụy tạo một lai lịch rõ ràng minh bạch, cho dù đào hết đất Trung Lương cũng không tìm ra manh mối. Sự tồn tại của Triệu Phi Liên chỉ có thể giải thích bằng hai chữ “định mệnh”. Tào Gia Khanh cũng tò mò chờ xem, rốt cuộc quân cờ này có bao nhiêu công lực.
Đoàn xe phải mất hai tháng mới tới Khương La, tức là mùa xuân năm sau. Ở Đế đô vẫn thái hòa như cũ. Tư Tư trở về Sa Đà, mong chờ đông năm tới lại nghỉ dưỡng ở Ôn Chi Sơn. Ca Dương vẫn đấu vật với núi tấu chương, trăm sự làm không xuể. Phượng Triều sau một phen sóng gió cuối cùng Phượng Thể vẫn lên ngôi, bắt đầu công cuộc kiến thiết một triều đại mới. Thế cân bằng giữa các vương quốc tiếp tục duy trì, biên ải tương đối an ổn. Sự tĩnh lặng này không biết là điềm báo gì?
Trên con đường thênh thang, đoàn xe chở công chúa vẫn lăn bánh, vượt qua trùng khơi non nước, ngày càng đến gần Khương La. Mùa đông lạnh rời đi, nhường chỗ cho tiết xuân đượm hương cây cỏ. Khi cửa ải mờ mờ hiện lên trong sương sớm, cung nữ tên Tiểu Na nói với Triệu Phi Liên:
- Công chúa, chúng ta sắp vào địa phận Khương La rồi!
Trong khoang xe trang hoàng xa xỉ, một mỹ nhân chầm chậm mở mắt. Nàng mặc hồng y, dáng người lả lướt, dung mạo khuynh thành. Bớt hoa sen giữa mi tâm càng tôn lên nét mày kiều diễm. Công chúa nằm nghiêng trên đệm, một tay cầm chiếc gương nhỏ soi vết son hơi lem bên khóe môi...
- Bệ hạ... Thiếp đến với chàng rồi!
Đất nước bị Tào gia thao túng từ lâu, cái vỏ họ Triệu, ruột là họ Tào. Hỏi sao ngày xưa Tào Tiễn chọn gả con gái cho Triệu Hùng thất thế mà không phải Thái tử. Tào gia có âm mưu từ sớm, Triệu Hùng chẳng qua là một con cờ để họ đạt mục đích. Lấy danh nghĩa phò trợ để hắn lên ngôi, khi giang sơn vào tay, Tào gia bắt đầu thực hiện cuộc thanh trừng của mình. Từng người từng người nếu không chọn quy phục thì sẽ bị hất cẳng khỏi triều đình, thay vào đó là con cháu họ Tào. Gần hai mươi năm từ khi Triệu Hùng tại vị, hắn không có lấy một trung thần, chỉ đóng vai con rối ngồi ở ngai cao, để mọi quyền hành rơi vào tay Tào Gia Khanh và Tào Tiễn. Sau khi Tào Tiễn chết, con trai của lão lên thay, cùng với chị hắn tiếp tục làm mưa làm gió ở Trung Lương.
Đến nay Triệu gia đã tan tác, không ai biết được sau khi Triệu Hùng băng hà vương triều có đổi chủ hay không. Hoàng tộc bất lực, phe cánh mỏng manh, họa hoằn lắm chỉ còn lại duy nhất Hải vương. Hải vương là con thứ mười sáu của tiên đế, ông ta không tài không đức gì, chỉ được cái số tốt. Nhắc tới Triệu Hải, hoàng hậu rất tiếc hận. Ngày xưa bà không xem gã vương gia này vào mắt, khi quyết định dùng kế hòa thân để củng cố ngoại giao, bà ta chọn bừa trúng Triệu Tiếu Vy. Ngoài con gái bà sinh ra thì những đứa con gái khác mang họ Triệu đều không đáng giá mấy đồng. Năm ấy công chúa Triệu Phổ Gia cũng tròn mười tám nhưng người đi hòa thân lại là một quận chúa không có thanh thế. Triệu Tiếu Vy bị đẩy đến đất khách quê người, đóng vai con cờ thí mạng.
Tào Gia Khanh đâu có ngờ được, Triệu Tiếu Vy có thể trèo cao, gả cho con trai của Phượng Loan. Đã thế nàng ta còn một bước lên mây, Tam hoàng tử giành được ngai vàng, đưa nàng thành hoàng hậu. Năm đó Tào Gia Khanh ném vỡ tất cả đồ sứ trong điện Cẩm Phả, bà ghen ghét khi thấy đứa con gái tầm thường vô dụng kia giờ đã ngang hàng với mình, thậm chí cao hơn mình. So sánh giữa Trung Lương với Khương La thì hiểu. Hoàng hậu cứ suy nghĩ mãi, không lẽ Tiếu Vy giấu tài giỏi như vậy, diễn xuất qua mặt bà? Xét về nhan sắc, nàng chỉ được coi là xinh xắn, cầm kì thi họa bình thường, nữ công vừa đủ dùng, biết múa hát kha khá. Rốt cuộc nàng ta giở chiêu trò gì khiến Chu Lạc Ca Dương mê muội như thế?
Ghen tức thì ghen tức, sau khi bình tĩnh lại hoàng hậu liền nghĩ cách lợi dụng mối “thông gia” này. Năm đầu tiên Ca Dương lên ngôi, Trung Lương phái sứ đoàn tới ngoại giao. Sứ thần kiêu ngạo ngông nghênh, cứ mở miệng là nói “Quận chúa chúng tôi”. Kết quả họ bị tiếp đón lạnh nhạt, quà cáp mang về còn thua kém quà cáp mang đi. Tào Gia Khanh nhếch môi cười giễu, hóa ra bà đã lo xa, chưa gì Chu Lạc Ca Dương đã chán chê Triệu Tiếu Vy rồi, bản lĩnh chỉ có thế thôi! Tào Gia Khanh ngồi chờ nàng ta bị phế hậu, chờ hết mười sáu năm.
Sinh ra là con gái Quốc công, Tào Gia Khanh được nuôi dạy thành nữ cường nhân. Bà luôn tự tin vào trí tuệ và năng lực của mình, việc “dạy dỗ” Triệu Hùng càng khiến bà tự hào kiêu ngạo, tưởng mình vĩ đại như nữ chúa. Thế mà đối mặt với Khương La, bà rối rắm gần hai mươi năm. Bà rất muốn biết Thái Minh đế là loại người gì, vì sao mặn ngọt đều vô hiệu? Bà đã gửi đi không ít mật thám, chưa người nào toàn mạng trở về, Khương La như cái thùng sắt, hoàng đế kiểm soát tất cả trong tay, con ruồi bay không lọt. Triệu Tiếu Vy vẫn đường hoàng ngồi ngai hậu, Ca Dương vẫn lạnh nhạt với Trung Lương, bao nhiêu năm nay mang tiếng “thông gia” mà chưa chấm mút được gì. Tào Gia Khanh tức lộn ruột, bà chỉ có thể lý giải là đứa con gái kia giở trò quỷ, thủ thỉ bên gối, kể với hoàng đế nàng bị gia tộc bạc đãi ra sao, khiến hắn có ác cảm, không muốn qua lại với Trung Lương. Đúng là nuôi ong tay áo!
Hải vương nhờ danh tiếng con gái mà nhanh chóng phất lên, trở thành đầu tàu của hoàng tộc. Quyền thế của ông ngày càng bành trướng nhưng Tào Gia Khanh không dám trực tiếp đối đầu. Nghe nói Triệu Tiếu Vy hay viết thư cho vương phi, nàng ta giữ liên lạc với gia đình, có nghĩa là vẫn để ý tình hình bên này. Không cần biết thái độ của hoàng đế đối với nàng thế nào, chỉ cần Tiếu Vy còn làm hậu thì Tào Gia Khanh không dám manh động. Hoàng tộc mất hy vọng ở Triệu Hùng, giờ liều mạng đầu quân cho Triệu Hải. Hoàng hậu cắn răng đứng nhìn, mọi kế sách đều vô lực. Cứ như vậy, vấn đề Triệu Tiếu Vy và những hệ lụy cứ hành hạ Tào Gia Khanh nhiều năm, khiến bà ăn không ngon ngủ không yên, cho tới ngày nhận được bức thư kỳ lạ kia...
Hôm nay là đại cát theo hoàng lịch, Trung Lương có một sự kiện nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ: Thập nhị công chúa Triệu Phi Liên lên đường hòa thân. Nhìn đoàn xe rèm lọng xa hoa từ từ khuất bóng, tâm trạng của hoàng hậu ngổn ngang trăm mối. Bà nhớ lại hành trình mười năm qua, con cờ nuôi nấng mười năm rốt cuộc đã gia nhập cuộc chơi, nó sẽ đứng vững trong trận chiến này bao lâu, liệu có thể khuynh đảo giang san như lời kẻ kia hứa hẹn?
Tào Gia Khanh trở về điện Cẩm Phả, chưa kịp uống tách trà thì vị khách không mời đã tự tiện đi vào. Hắn mặc y phục màu xanh nhạt, thắt lưng thêu rồng, vóc dáng cao gầy, ngoài gương mặt trẻ trung sáng sủa còn có tướng đi phong tao nho nhã. Hắn tựa vầng mặt trời tới đâu rực rỡ đến đó. Ở Trung Lương hắn như gã vô danh nhưng triều thần Đại Thế không ai không biết, đây là Thái tử của họ!
Hoàng hậu nhíu mày thật sâu, bất mãn đặt mạnh tách trà xuống:
- Điện hạ xem kinh thành chúng tôi là nhà của ngài sao? Ít nhất cũng phải thông báo một tiếng, ngài tùy hứng tự tiện như vậy là khinh thường Trung Lương nước nhỏ thế yếu à?
Lỗ Tông Phi nở nụ cười ma mãnh, hắn xem nhẹ cơn giận của Tào hậu, vẫn tự nhiên tìm một cái ghế thoải mái ngồi xuống.
- Ta biết hôm nay công chúa phải đi lấy chồng xa, sợ hoàng hậu đau buồn nên chạy sang an ủi thôi mà!
Hoàng hậu như vừa nghe truyện cười, ngửa cổ ha ha mấy tiếng. Gã này quá nhàn rỗi cho nên muốn chọc tức bà làm vui đây mà!
- Người khác nói nghe còn được, điện hạ hiểu rõ sự tình mà còn giả vờ cái gì? Mấy năm nay lão hoàng đế thối đã bắt đầu nghi ngờ bổn cung, hình như có ai lời ra tiếng vào gì đó. Hừ, bó thuốc nổ đó sớm đi ngày nào ta bớt phiền ngày đó!
Lỗ Tông Phi híp mắt, vân vê đường chỉ tinh xảo trên cổ tay áo.
- Không biết hoàng hậu đã chùi lau sạch sẽ hay chưa...? Người cũng biết đó, chúng ta hiện tại ngồi chung một chiếc thuyền, thuyền mà thủng đáy thì ai cũng chết!
- Ngươi tưởng bổn cung là kẻ thiếu đầu óc sao? Tất nhiên ta đã dọn dẹp sạch sẽ, không ai điều tra ra manh mối gì đâu!
Lỗ Tông Phi cười nhạt, hắn đưa mắt nhìn quanh kiến trúc xa hoa, cung Cẩm Phả còn đẹp hơn chính điện của Triệu Hùng. Thực ra Lỗ Tông Phi không muốn giao đại sự vào tay đàn bà. Với hắn, Tào Gia Khanh chẳng qua là một người phụ nữ nham hiểm có thừa, thông minh còn thiếu. Đáng tiếc hiện tại bà ta nắm Trung Lương trong tay, không tìm đến bà ta thì không được. Lỗ Tông Phi xưa nay không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội như heo mà thôi!
- Hoàng hậu nói vậy ta cũng yên tâm nhưng vẫn phải nhắc nhở bà một câu. Người chúng ta đang tính kế là Chu Lạc Ca Dương, bà cũng phần nào hiểu rõ kẻ này rồi đấy! Hệ thống tình báo của Khương La rất mạnh, bọn họ có thể đào lên ba tấc đất, tra hết gia phả chín đời nhà bà. Đừng bao giờ cậy mạnh khinh địch, những gì ta có thể giúp đều đã giúp rồi, sau này chúng ta không liên can gì nữa. Cuộc giao dịch xem như hoàn thành!
Hắn phủi quần đứng dậy, nở cụ cười yêu nghiệt đặc trưng, sau đó ung dung rời đi, thoáng cái đã biến mất như ma quỷ. Tào Gia Khanh cắn môi, siết chặt nắm đấm. Bà hiểu Trung Lương là tiểu quốc, để gìn giữ độc lập trước vị hàng xóm Đại Thế thì phải cúi đầu cho người ta sai khiến. Cảm giác ở thế hạ phong không tốt đẹp chút nào! Bà nhắm mắt, cố nhớ lại hành trình mười năm qua, lo lắng mình đã bỏ sót điều gì chưa che giấu hết.
Năm ấy Lỗ Tông Phi chủ động tìm đến bà, muốn bà giúp hắn bồi dưỡng một quân cờ dưới danh nghĩa công chúa Trung Lương. Tào Gia Khanh đã đánh tráo huyết mạch hoàng tộc, giết Triệu Phi Liên mới chín tuổi, thay vào đó một “Triệu Phi Liên” khác. Để che giấu thân phận cho nàng, bà giết luôn An tần – mẹ ruột của Triệu Phi Liên, thanh tẩy sạch sẽ nô tài cung nữ hầu hạ An tần. Tào hậu xưa nay lớn gan, một chuyện tầy trời như vậy cũng làm không chớp mắt. Nghe nói đứa con gái đó được sư phụ Lỗ Tông Phi tìm ra, ông là một cao nhân đắc đạo quanh năm ẩn cư ở núi Côn Luân. Đứa con gái xuất thân bần hàn, bởi vì khuôn mặt đặc biệt nên được lựa chọn. Khi đưa tới Trung Lương, “Triệu Phi Liên” đã mười tuổi, Tào hậu cho nàng danh phận mới, sửa ngày sanh tháng đẻ, từ từ uốn nắn để nàng biến thành công chúa thực sự. Lỗ Tông Phi gửi đến một danh sách tính cách và sở thích để Triệu Phi Liên bắt chước theo. Tào hậu đã từng thắc mắc hỏi hắn:
- Rốt cuộc điện hạ muốn nó biến thành người nào?
Lỗ Tông Phi nhìn ra cửa sổ, thần bí trả lời:
- Thành một thế thân, một người có thể khiến Chu Lạc Ca Dương yêu điên đảo...
Tào hậu hít sâu một hơi, anh hùng xưa nay khó qua ải mỹ nhân, cách này tuy cũ nhưng thường hiệu quả. Thì ra Đại Thế muốn đưa mật thám trà trộn vào Khương La, ở ngay bên gối Thái Minh đế. Nếu Ca Dương thực sự yêu nàng ta thì tốt không gì bằng. Tình cảm là thứ vũ khí ghê rợn, nó khiến người sáng suốt trở nên mê muội, giống như con thiêu thân biết ngọn lửa rất nóng nhưng vẫn cố sức lao vào.
Mười năm, Tào hậu cẩn thận tỉ mỉ bồi dưỡng quân cờ này. Nàng học đàn, hát, học múa vũ điệu truyền thống của Trung Lương. Phù Dung Lưu Hương là một điệu múa cầu kì và phức tạp, Triệu Phi Liên lại học trễ, không đủ năng khiếu, đến tận bây giờ vẫn không múa được Bất Khả. Lỗ Tông Phi nhíu mày phật ý, cuối cùng đưa ra quyết định: “Vậy thì bẻ gãy chân, có lý do để bỏ qua động tác này!”
Người thâm độc nhưng Tào hậu đôi lúc cũng rùng mình trước thủ đoạn của hắn. Triệu Phi Liên chẳng qua là con cờ đáng thương. Cứ hai năm một lần Lỗ Tông Phi sẽ đưa nàng tới Côn Luân gặp vị đạo sĩ kia, lúc trở về khuôn mặt đã sưng vù đáng sợ, phải đau đớn nửa năm mới lành lặn được. Cái giá phải trả cho dung mạo đó là điều khủng khiếp nhất Triệu Phi Liên từng trải qua.
Mười năm trôi qua, thời cơ đến, nàng đã có vẻ ngoài hoàn hảo nhất, tất cả tính tình sở thích đều thuộc lòng như thể bẩm sinh. Không ai nhìn ra Triệu Phi Liên thực sự là một con bé nhà bần nông đen đúa xấu xí ngày trước nữa. Nàng lên đường đến Khương La, chính thức bước vào thế cờ với tư cách một quân chủ chiến. Nàng rất muốn biết, tất cả khổ sở đau đớn phải chịu đựng là vì ai? Liệu hắn có quý trọng, yêu thương nàng như Thái tử nói không?
Ở hậu phương, Tào Gia Khanh dọn dẹp sạch sẽ, ngụy tạo một lai lịch rõ ràng minh bạch, cho dù đào hết đất Trung Lương cũng không tìm ra manh mối. Sự tồn tại của Triệu Phi Liên chỉ có thể giải thích bằng hai chữ “định mệnh”. Tào Gia Khanh cũng tò mò chờ xem, rốt cuộc quân cờ này có bao nhiêu công lực.
Đoàn xe phải mất hai tháng mới tới Khương La, tức là mùa xuân năm sau. Ở Đế đô vẫn thái hòa như cũ. Tư Tư trở về Sa Đà, mong chờ đông năm tới lại nghỉ dưỡng ở Ôn Chi Sơn. Ca Dương vẫn đấu vật với núi tấu chương, trăm sự làm không xuể. Phượng Triều sau một phen sóng gió cuối cùng Phượng Thể vẫn lên ngôi, bắt đầu công cuộc kiến thiết một triều đại mới. Thế cân bằng giữa các vương quốc tiếp tục duy trì, biên ải tương đối an ổn. Sự tĩnh lặng này không biết là điềm báo gì?
Trên con đường thênh thang, đoàn xe chở công chúa vẫn lăn bánh, vượt qua trùng khơi non nước, ngày càng đến gần Khương La. Mùa đông lạnh rời đi, nhường chỗ cho tiết xuân đượm hương cây cỏ. Khi cửa ải mờ mờ hiện lên trong sương sớm, cung nữ tên Tiểu Na nói với Triệu Phi Liên:
- Công chúa, chúng ta sắp vào địa phận Khương La rồi!
Trong khoang xe trang hoàng xa xỉ, một mỹ nhân chầm chậm mở mắt. Nàng mặc hồng y, dáng người lả lướt, dung mạo khuynh thành. Bớt hoa sen giữa mi tâm càng tôn lên nét mày kiều diễm. Công chúa nằm nghiêng trên đệm, một tay cầm chiếc gương nhỏ soi vết son hơi lem bên khóe môi...
- Bệ hạ... Thiếp đến với chàng rồi!
Tác giả :
Hoa Ban