Phù Dung Giang Hồ
Chương 43: Phiên ngoại 3
Định Mệnh
“ khách quan xin hỏi ngài muốn dùng gì” tiểu nhị tiến lại gần nhẹ giọng hỏi nam tử trước mặt, hơn nữa còn đánh giá người này, chỉ thấy y trên người khoác một chiếc áo bằng loại vải bình thường nhất, ăn mặc rất đơn sơ, nhìn vào có vẻ là một thư sinh nghèo.
“một đĩa rau luộc, hai cái bánh bao, và một ấm trà, đa tạ” nam tử từ tốn đáp lại, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt soi mói của tiểu nhị.
“khách quan xin chờ một lát, thức ăn của người sẽ lập tức có ngay” tiểu nhị trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười, ngay lập tức quay vào bếp,nhưng trong lòng thì lại khinh bỉ, hừ nghèo mà còn bày đặt đến quán ăn sang trọng.
Thiên Duyệt tửu lâu, tửu lâu lớn nhất thành Phụng Dương của Tấn quốc. Là nơi tụ họp của các đại quan quý nhân, nơi đây nổi tiếng không chỉ vì thức ăn ngon mà còn vì vị trí thuận lợi, ngồi tại dây có thể ngắm được ba nơi đẹp nhất Phụng Dương thành, bao gồm : Tích Nhược hồ, với khung cảnh thơ mộng, Lạc Thượng Viên, vườn hoa với hơn trăm loài hoa nổi tiếng từ khắp thiên hạ, và Thiên Hương Lâu, kỹ viện lớn nhất Phụng Dương thành, và cũng là lớn nhất Tấn quốc, với hơn 50 danh kỷ xin đẹp, Tấn quốc nổi tiếng khắp tứ quốc vì là nơi có phong cảnh đẹp và giai nhân mỹ lệ, cho nên danh kỹ của Thiên Hương Lâu không cần phải nói, đương nhiên là những cô nương dung mạo hơn người.
Nói đến giai nhân, không thể không nói đến Nhạc Mạn Điệp, Phụng Dương thành đệ nhất mỹ nhân, và cũng là chiêu bài vàng của Thiên Hương Lâu, nàng không chỉ dung mạo xinh đẹp, mà còn tài hoa hơn người, bất luận cầm kỳ thi họa, thứ gì cũng giỏi, thứ gì cũng thạo, đặc biệt vũ đạo của nàng còn vô cùng điêu luyện, khắp Phụng Dương thành không thể nào tìm được đối thủ.
Cũng chính vì điều này, đã dẫn đến sự ái mộ của rất nhiều nam nhân, trong đó nổi tiếng nhất là Kim Phú Quán, công tử của Binh bộ thượng thư, khắp Phụng Dương thành đều biết rất rõ, Kim đại công tử vì muốn lấy lòng của Nhạc Mạn Điệp, không tiếc bỏ ra vạn lạng bạc thuê người vận chuyển hai chậu Lan Vĩ Điệp nổi tiếng từ biên cương xa xôi về đây, chỉ mong nhìn thấy nụ cười của giai nhân, chuyện này đã làm chấn động cả thành suốt mấy tháng qua, đến giờ vẫn là đề tài bàn tán sôi nổi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
“tiểu thư, chúng ta sang bên kia nghĩ chút đi, chúng ta đã đi cả ngày rồi, chắc hẳn người cũng mệt lắm rồi” một tiểu cô nương đi bên ngoài hướng vào trong kiệu nhẹ giọng lên tiếng.
“ân, bảo họ dừng lại nghĩ chút đi” bên trong kiệu vang lên giọng nói dịu dàng, nghe rất êm tai.
Đang lúc cả đoàn người dừng chân nghĩ lại ở gốc cây bên đường, thì trong lùm cây lại xuất hiện năm gã hán tử, gương mặt dữ tợn, tay cầm đại đao, hướng họ mà tiến lại, lúc đầu mấy kiệu phu còn có ý định nhảy ra ngăn cản, nhưng vừa bị bọn hán tử hù dọa, thì họ đã sợ hãi mà bỏ chạy, ở đây hiện giờ chỉ còn lại hai nữ tử yếu đuối đối mặt với năm tên sài lang.
“tiểu mỹ nhân, thật là ông trời đối với bọn ta không bạc a, biết bọn ta đang cô đơn, nên cố tình đưa nàng đến đây cho bọn ta, nếu đã vậy chúng ta cũng đừng phụ lòng của thượng thiên, tiểu mỹ nhân, đến đây đi nào” một tên trong bọn hán tử vẻ mặt dâm tà nhìn chằm chằm vào người thanh y nữ tử, và người này không ai khác chính là nữ tử vừa mới bước xuống chiếc kiệu kia.
“ ngươi,…các ngươi không cần lại đây, các ngươi đừng lại đây” hai nữ nhân càng ngày càng sợ hãi, thanh âm run ẩy, giữa nơi rừng núi hoang vắng thế này các nàng chỉ có một mình, các nàng biết làm sao đây, sẽ có ai đến cứu các nàng không.
Mấy tên hán tử tiến lại gần hai nữ nhân, xô ngả các nàng xuống đất, bắt đầu giở trò đồi bại với các nàng, hai nữ nhân đều ra sức phản kháng, kêu la thảm thiết, thậm chí là khóc lóc cầu xin, chỉ mong có thể thoát khỏi những chuyện này.
(TT: miêu tả mấy cảnh này làm ta đau lòng, tội cho những nữ nhân gặp phải hoàn cảnh như thế, nên xin lỗi ta sẽ không mô tả chi tiết đâu ~.~)
Đang lúc hai người lâm vào tuyệt vọng cứ nghĩ rằng cuộc đời của mình coi như kết thúc ở đây, các nàng chỉ thấy hàn quang chợt lóe, mấy tên hán tử đều lăn đùng ra đất, trợn mắt, há hốc mồm, khóe miệng chảy máu, chết mà còn không hiểu rõ vì sao mình chết.
Hai nữ tử nhìn lại chỉ thấy trước mặt họ giờ đây đang đứng một nam tử, hắn thận vận lam y, ăn mặc rất đơn giản, nhìn bề ngoài trong giống thư sinh tay trói gà không chặt, thế nhưng có thể dễ dàng giết chết năm tên hán tử cùng một lúc, nếu không phải chính mắt các nàng nhìn thấy, các nàng cũng sẽ không tin.
“ vị công tử này, xin đa tạ đã cứu giúp, không biết công tử có thể để lại danh tính, ngày khác tiểu nữ tử nhất định sẽ đến tận nhà cảm tạ” thanh y nữ tử nhẹ nhàng lễ độ nói chuyện, thanh âm vô cùng ôn nhu.
“ không cần, nơi này có rất nhiều sơn tặc, ta sẽ hộ tống các ngươi một đoạn, nhanh chóng rời khỏi đây thôi” nam tử không hề để thái độ dịu dàng của nữ tử vào trong mắt, mà lạnh lung lên tiếng, sau đó xoay người đi trước dẫn đường.
Hai nữ tử cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, trên đời này thật sự có nam nhân đối với giai nhân mà lại có thể lãnh đạm vậy sao, nhưng mà các nàng bây giờ không còn thời gian suy nghĩ nhiều, mắt thấy cách nam tử cáng ngày càng xa, họ chỉ biết cắn răng đuổi theo, họ thật sự nếu cứ ở lại đây, nếu lỡ lại xuất hiện thêm một đám sơn tặc nữa thì sao, vì vậy các nàng đều nhanh chóng chạy theo hướng nam tử vừa rời khỏi, cũng may cuối cùng đã đuổi kịp.
“ bây giờ đã ra khỏi rừng, hai người cứ theo đường này đi thẳng, có thể quay trở về thành” chẳng mấy chốc ba người đã ra đến bìa rừng, nam tử lạnh nhạt chỉ đường cho hai nữ nhân xong, nhanh chóng quay lưng bỏ đi.
“công tử, tiểu nữ tên gọi Nhạc Mạn Điệp, ta ở Thiên Hương Lâu, nếu sau này công tử có gì cần đến ta, cứ đến đó tìm ta, ta nhất định sẽ dốc hết sức mình, quyết không chối từ” thanh y nữ tử biết rõ, nam nhân này vốn dĩ không giống người khác, không hề có chút thái độ nào với nàng, hơn nữa hắn căn bản không xem việc cứu nàng là chuyện gì quan trọng, đã vậy nàng sẽ không ép hắn, nàng tin tưởng duyên phận, nàng tin nàng và hắn nhất định còn cơ hội gặp lại, nhất định sẽ có ngày hắn đến tìm nàng.
Bởi vì, quẻ bói hôm nay nàng xem trên chùa, đã nói rất rõ ràng, hôm nay nàng sẽ gặp được tướng công tương lai của mình, nàng tin tưởng nàng và hắn có thể gặp nhau hôm nay, chính là định mệnh mà ông trời đã an bài, nàng nhất định sẽ chờ hắn, chờ ngày nàng và hắn tái kiến.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ba tháng, kể từ ngày đó đã ba tháng trôi qua, Nhạc Mạn Điệp kể từ ngày đó trở đi, ngoài việc tiếp khách, thì đều ngồi thẩn thờ bên cửa sổ, nhìn xuống phố, với hy vọng có thể gặp được hình ảnh quen thuộc , nhưng không, ba tháng này hắn cứ như biến mất vào khoảng không, nàng đã từng bảo tiểu Đào đi dò hỏi, cũng đã nhờ Lý ma ma tìm hiểu, nhưng vẫn không thể nào biết được hắn là ai, cũng không biết hắn gia tại nơi nào, không lẽ nàng thật sự đã lầm sao, nàng và hắn không có duyên sao, hắn là nam nhân đầu tiên không động lòng trước vẻ đẹp của nàng, hắn là nam nhân đầu tiên gây cho nàng cảm giác, nàng thật sự là một nữ nhân, chứ không phải một kỹ nữ để cho người ta vui đùa nơi thanh lâu, hôm đó trong mắt hắn, nàng hoàn toàn không thấy được một tia dục vọng nào, nàng thừa nhận nàng đã gặp rất nhiều nam nhân, nhưng mà chỉ có người đó là nhìn bằng ánh mắt bình thường, hoàn toàn không giống với ánh mắt háo sắc của những nam nhân khác, chính vì điều này nàng càng tin tưởng hắn là đặc biệt, và nàng cũng tin tưởng hắn chính là định mệnh của nàng.
Đang lúc Nhạc Mạn Điệp đang thẩn thờ suy nghĩ thì lại bị một tiếng động làm giật mình, nàng lấy lại tinh thần tiến lại nơi phát ra tiếng động xem xét, chỉ thấy trên mặt đất đang nằm một nam tử, y hình như đang bị thương, vì nàng thấy y chảy máu rất nhiều, Nhạc Mạn Điệp lấy hết dũng khí, xoay người nam tử lại, thì dung mạo của người trước mặt làm nàng khiếp sợ.
Là hắn!
Thật là hắn sao? Nàng không nằng mơ chăng? Hắn thật sự sẽ xuất hiện ở đây sao? Nam nhân khiến nàng suốt ba tháng mong nhớ ngày đêm rốt cuộc cũng xuất hiện rồi sao?
Nhưng tại sao hắn lại bị thương? Là ai làm hắn bị thương? Mà nàng đang làm gì thế này? Việc quan trọng trước mắt không phải là nên cứu hắn sao?
Nhạc Mạn Điệp lấy hết sức lực, nhanh chóng đỡ nam tử lên giường của mình, nhẹ nhàng cởi y phục của y để xem xét vết thương, có lẽ đối với người khác những chuyện này sẽ không thạo, nhưng mà phụ thân của nàng lúc còn sống là đại phu, nàng từng theo phụ thân học mấy năm y thuật, cho nên với những việc như xử lý vết thương nàng có thể làm được, dù lúc đầu nàng vẫn còn thẹn thùng, động tác cởi y phục còn chậm chạp, thậm chí tay còn run rẩy, nhưng mà trong lòng nàng không ngừng nói với mình, nàng nhất định phải cứu hắn, nàng tuyệt không để cho hắn chết.
Quần quật suốt cả canh giờ, rốt cuộc Nhạc Mạn Điệp cũng đã xử lý xong vết thương cho nam nhân kia, nàng trong lòng giờ phút này đã có thể thở phào nhẹ nhõm, cũng may chỉ là những vết thương ngoài da, dù có sâu một chút, nhưng không nguy hiểm tánh mạng.
Nhưng trong lòng nàng giờ phút này thật sự có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi hắn, rốt cuộc là ai làm hắn bị thương a? Không hiểu sao hồi tưởng lại cảnh tượng của hắn hôn mê bất tỉnh nằm trong vũng máu khi nãy, lòng của nàng như bị bóp chặt lại, nó khiến cho nàng hít thở không thông, nhưng mà tất cả chỉ có thể chờ hắn tỉnh lại mới có thể giải đáp thôi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Ưm” sáng sớm hôm sau, rốt cuộc nam nhân trên giường cũng đã tỉnh lại, đập vào mắt y là một khung cảnh xa lạ.
Y nhìn chung quanh đánh giá một lần, thì phát hiện nơi đây là khuê phòng của một vị cô nương, tại sao y lại đến đây, y nhớ rõ ràng hôm qua y bị hai tên Phi Ưng song sát đánh lén, sau đó y cố gắng hết sức mới có thể giết chúng, nhưng y đã bị thương, sau khi chạy đến một tòa nhà lớn, y lúc này đã không thể suy nghĩ gì mà phi thân nhảy vào, thật là không biết y cứu hai vị cô ương kia có phải chuyện tốt hay không nữa, từ ngày cứu họ xong, y liên tục bị truy sát, nói ra cũng không ai tin, mấy tên sơn tặc nhỏ nhoi đó lại có nhiều bằng hữu như thế, hết tên này đến tên khác cứ chạy đến tìm y báo thù thay chúng, suốt ba tháng nay, y không biết đã giết bao nhiêu người rồi nữa.
“công tử, huynh đã tỉnh lại rồi” đang lúc y đang miên man suy nghĩ, thì bị một giọng nói dịu dàng làm bừng tỉnh, nhưng sao giọng nói này lại quen thuộc như vậy.
Y quay đầu nhìn sang thì phát hiện trước mặt mình hiện giờ là một nữ tử dung mạo xinh đẹp, thân vận hồng y, nhìn có vẻ rất yếu đuối và lương thiện, làm cho người ta vừa nhìn vào là muốn đem nàng bảo vệ thật tốt, không để nàng bị tổn thương, và người này không ai khác chính là nữ tử mà ba tháng trước y đã cứu, và cũng là người khiến y ra nông nổi này.
Y đây là làm sao thế này, y và nàng chỉ mới gặp nhau hai lần, trừ việc từ khi cứu nàng xong, y liên tục gặp phiền phức, ngoài ra chẳng có gì đặc biệt, thì tại sao y lại để ý đến nàng kia chứ, hơn nữa trong lòng y đời này đã không phải đã không còn dung được nữ nhân nào khác ngoài ‘nàng ấy’, thì tại sao bây giờ y lại bận tâm đến nữ nhân này cơ chứ.
“công tử, ngài có cảm thấy khỏe hơn chút nào không” hồng y nữ tử dịu dàng tiến lại gần hỏi thăm nam tử đang nhìn nàng chằm chằm kia, nhưng mà nàng vẫn như cũ không hề phát hiện bất kỳ dục niệm nào trong mắt y, mà chỉ có ngạc nhiên mà thôi.
“ta không sao, đa tạ cô nương đã cứu ta” nam tử vì chưa lành hẳn, nên trong giọng nói có chút khàn khàn.
“vậy thì tốt quá rồi, công tử không cần khách sáo, người đã từng cứu ta, nay công tử bị thương làm sao ta có thể bỏ mặt được, Mạn Điệp tuy là thanh lâu nữ tử nhưng cũng hiểu rõ, thế nào là ‘có ân tất báo’, công tử không cần khách khí” Nhạc Mạn Điệp giọng nói nhẹ nhàng, nhưng không hề che dấu sự ôn nhu, cùng tình cảm của mình trong đó.
“công tử, Mạn Điệp có thể được biết quý danh của công tử được không, có thể hơi mạo muội, nếu công tử cảm thấy không thể nói, thì Mạn Điệp cũng không ép buộc” Nhạc Mạn Điệp ngoài mặt thì nói như vậy, nhưng trong lòng luôn không ngừng cầu nguyện hy vọng y có thể cho nàng biết tên của mình.
“Đông Phương Tuấn” không sai, nam tử nằm trên giường kia không ai khác chính là trang chủ của Thần Kiếm Sơn Trang, đã biến mất trên giang hồ suốt ba năm nay, kể từ cái ngày Đại Hội Võ Lâm năm đó.
“công tử, ngài đã đến giờ nên dùng thuốc” Nhạc Mạn Điệp vui mừng vô cùng, rốt cuộc nàng cũng đã biết được danh tính của y a.
Đông Phương Tuấn không đáp, chỉ lẳng lặng ngồi dậy tựa người vào thành giường, cầm chén thuốc lên uống. Hai người cứ như vậy trầm mặt không nói gì thêm.
Ba ngày, Đông Phương Tuấn đã ở lại đây ba ngày, suốt ba ngày này Nhạc Mạn Điệp luôn luôn bên cạnh chăm sóc cho y, sau khi biết được sự thật sở dĩ y bị thương tất cả đều do cứu nàng, nàng càng tận tình quan tâm y hơn nữa, nàng hàng ngày vẫn thường âm thầm quan sát y, nàng không biết rốt cuộc y có chuyện gì, nhưng trực giác cho nàng biết y nhất định có tâm sự, hôm nay nàng đánh bạo tiến đến hỏi y một lần, nàng thật sự rất hy vọng có thể cùng y chia sẻ tâm sự trong lòng a.
“công tử ngài có tâm sự sao” nhìn y giờ phút này thật sự rất cô độc, y đứng đó bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên cao, nhưng lại không hề có bất kỳ biểu hiện gì là đang ngắm trăng, mà dường như y đang cùng vầng trăng tâm sự vậy.
“ta đã yêu một người mà ta không nên yêu” lời ra khỏi họng, Đông Phương Tuấn không khỏi ngạc nhiên, y thật sự cùng một nữ tử quen biết chỉ mấy ngày tâm sự, đem hết những gì trong lòng y bộc bạch ra hay sao?
“người đó là ai” Nhạc Mạn Điệp nghe xong, cảm giác rất đau lòng, y đã có ý trung nhân rồi sao, nhưng mà y bảo là người này không nên yêu, nói vậy có phải nàng có cơ hội chăng?
“nàng ấy là đại tẩu của ta” Đông Phương Tuấn nhẹ giọng đáp lại, nhưng trong lời nói không hề che dấu sự đau lòng.
“đại tẩu của người” Nhạc Mạn Điệp ngạc nhiên vô cùng, nói vậy người y thương là thê tử của ca ca y sao, vậy đây có phải là lý do làm cho y đau khổ như vậy hay không?
“ta ở ba năm trước đây mới biết thì ra mình còn có một đại ca, bọn ta là huynh đệ cùng mẹ khác cha, cha của ta vì muốn cướp mẹ của ta mà đã hại chết cha huynh ấy và cả nhà huynh ấy, sau đó còn định giết cả huynh ấy, nhưng cũng may là huynh ấy đã được người cứu giúp, 20 năm sau, cha ta lại một lần nữa muốn hại chết huynh ấy, nhưng mẹ của ta đã thay huynh ấy chắn một kiếm, kết quả mẹ đã không cứu được mà qua đời, cha ta làm tất cả mọi chuyện đều là vì mẹ ta, cho nên sau khi bà ấy mất, đối với ông mà nói đã không còn gì đáng vương vấn nữa rồi, nên ông đã tự sát theo bà, sau chuyện đó ta đã bỏ đi, ta thật sự không có mặt mũi đối diện với đại ca của ta, mặc dù huynh ấy đã không còn trách ta, hơn nữa còn nhận người đệ đệ này, nhưng ta thật sự không thể nào ở lại nơi đó được nữa” Đông Phương Tuấn bình thản kể lại mọi chuyện, nhưng mà trong giờ phút này trong lòng y thật sự rất đau.
Nhạc Mạn Điệp đứng bên cạnh cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nghe y nói, nàng thật sự không ngờ quá khứ của y lại có thể xảy ra những chuyện như vậy, nàng thật sự cảm thấy đau lòng thay y.
“nàng ấy là ta quen biết trước, ta nhớ lần đầu bọn ta gặp mặt, ta bị kẻ thù truy sát, là nàng ấy đã cứu ta, ngay từ lần đó ta đã bị nàng ấy hớp mất hồn, sau khi nàng ấy ra đi cũng đã mang theo trái tim của ta đi cùng, đây là lần đầu ta vì một nữ nhân mà động tâm, ta cứ nghĩ ông trời sắp đặt cho chúng ta gặp nhau, thì chắc giữa chúng ta có duyên, nhưng không ngờ gặp lại lần nữa, nàng ấy đã gả cho người ta, hơn nữa người này chính là ca ca mà ta không hề hay biết, là cha ta có lỗi với huynh ấy, là mẹ ta đã nợ huynh ấy, 20 năm ta sống trong sự yêu thương của cha mẹ, thì huynh ấy lại cô đơn, chỉ sống trong thù hận, nàng ấy là người duy nhất có thể khiến cho huynh ấy mở rộng lòng mình, thì thử hỏi làm sao ta có thể không buông tay, hơn nữa cho dù ta có muốn nắm chặt lấy nàng ấy, thì nàng ấy cũng không hề thuộc về ta, trong lòng nàng ấy ngoại trừ ca ca của ta, không dung được người nào nữa cả” Đông Phương Tuấn nói đến đây không khỏi cười khổ, là do bản thân y tự mình đa tình mà thôi, ngay từ đầu y vốn đã không có cơ hội rồi.
Nhạc Mạn Điệp lấy hết can đảm tiến lại gần ôm chặt lấy y, Đông Phương Tuấn rất ngạc nhiên vì điều này, đang lúc y đang định đẩy nàng ra, thì giọng nói của nàng lại một lần nữa vang lên.
“công tử, Mạn Điệp tuy là nữ tử thanh lâu, nhưng xưa nay chỉ bán nghệ không bán thân, vẫn còn một thân trong sạch, ta ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã biết được người chính là nam tử định mệnh mà ông trời đã ban cho ta, ta biết trong lòng người vẫn chưa thể quên được người kia, nhưng không sao, ta có thể chờ, ta tin chỉ cần ta có lòng, thì một ngày nào đó người nhất định sẽ chấp nhận ta, công tử có thể cho phép Mạn Điệp đi theo người được không” Nhạc Mạn Điệp lời nói hết sức chân thành tha thiết, không hề che dấu chút tình cảm nào cả.
“ xin lỗi, ta không thể chấp nhận tình cảm của cô nương, ta cứu cô nương một lần, cô nương cứu ta một lần, chúng ta không ai nợ ai, đợi khi vết thương của ta hồi phục ta sẽ rời khỏi đây, còn nếu cô nương muốn ta ngay lúc này rời đi thì ta cũng sẽ đi tuyệt đối không có nửa lời nào” không khí trong giây lát lâm vào yên tĩnh, đang lúc Nhạc Mạn Điệp cứ nghĩ là y sẽ đồng ý, thì không ngờ Đông Phương Tuấn lại lên tiếng từ chối, điều này làm nàng thật sự không thể tin được, thì ra ngay từ đầu đến giờ chỉ là do bản thân nàng đa tình, là do nàng quá tự tin mà thôi, là do nàng không biết lượng sức mình mà.
Nhạc Mạn Điệp đau lòng khóc lớn, ngay sau đó chạy vụt ra khỏi phòng, nàng thật sự không thể nào đối mặt với y nữa. Hôm qua Lý ma ma vì tham lợi, mà đã đồng ý đem nàng bán cho Kim Phú Quán làm thiếp, nàng cứ nghĩ rằng chỉ cần y đồng ý thì nàng sẽ theo y cao bay xa chạy, không quan tâm đến chuyện gì nữa, nhưng thật không ngờ y lại cự tuyệt, vậy không lẽ nàng đành chấp nhận vận mệnh của mình hay sao? Nàng có thể làm được sao?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Y đã không xuất hiện, kể từ hôm đó y đã rời khỏi Thiên Hương Lâu, y dường như đã biến mất, nàng cứ nghĩ tin tức nàng gả cho Kim Phú Quán sau khi truyền ra ngoài y nhất định y sẽ xuất hiện, nhưng y đã không, hôm nay nàng được gả vào Kim phủ, nhưng y vẫn chưa từng xuất hiện qua, lúc đón dâu, lúc vào cửa, bây giờ là vào tân phòng cũng thế, y chưa từng xuất hiện qua, nàng đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu vậy thì nàng đành làm theo cách của mình, nếu như Kim Phú Quán thật sự ép nàng thì nàng sẽ tự sát, ngoài trừ y ra nàng sẽ không để bất kỳ nam nhân nào chạm vào nàng.
“tiểu Điệp nhi của ta, nàng đang nghĩ gì thế” đang lúc nàng còn đang ngẩn ngơ, thì bên cạnh lại vang lên giọng nói chứa đầy dục vọng.
Nàng nhìn sang bên cạnh thì đã thấy Kim Phú Quán đã vào lúc nào, hơn nữa tất cả mọi người đều đã lui ra ngoài, bây giờ chỉ còn nàng và hắn, hơn nữa khoảng cách giữa nàng và hắn còn rất gần.
“đến tiểu Điệp nhi ‘ một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng’, đến đây nào, đừng có lãng phí a” Kim Phú Quán gương mặt dâm tà kề sát gần Mạn Điệp, khiến cho nàng sợ hãi vô cùng, nhưng nàng lại cố gắng trấn định lại.
“Kim gia, chúng ta còn chưa uống rượu giao bôi” nàng dùng giọng điệu nhẹ nhàng mà nói, cố gắng không để hắn phát hiện ra điều bất thường.
“cái đó không quan trọng, tiểu Điệp nhi bây giờ ta chỉ muốn động phòng mà thôi, đến đây đi nào, nàng có biết nàng làm ta chờ bao lâu rồi không, ta thật sự chờ không được nữa rồi” Kim Phú Quán không kịp để Mạn Điệp phản bác đã xô ngã Mạn Điệp xuống giường, thô bạo xé toạc quần áo của nàng.
“Kim gia đừng mà” Mạn Điệp hốt hoảng, nàng thật sự rất sợ hãi, nàng thật sự rất sợ.
“Ba” một tiếng thanh thúy vang lên, trên gương mặt trắng nõn của Mạn Điệp lập tức xuất hiện vết hằn đỏ của dấu tay lớn.
“hừ, chẳng qua là một kỹ nữ thanh lâu mà cũng làm cao, bổn đại gia cho ngươi biết ngươi bây giờ là tiểu thiếp của ta, ta muốn làm gì thì làm ngươi không có quyền phản kháng nữa đâu” Kim Phú Quán dứt lời động tác tiếp tục thô bạo hơn nữa.
Mạn Điệp tuyệt vọng rơi nước mắt, nàng nhẹ nhàng lấy từ dưới gối ra một cây kéo màng nàng đã để sẵn, nàng đã quyết định nàng sẽ kết thúc đời nàng ở đây, nàng tuyệt không để cho tên cặn bã này làm nhục nàng, đang lúc nàng đang định dùng kéo kết thúc sinh mệnh của nàng thì cửa phòng lại bị mở toang, một bóng trắng vọt vào, điểm huyệt của Kim Phú Quán, sau đó lôi kéo Mạn Điệp rời khỏi, Mạn Điệp vừa định phản kháng, nhưng khi nhìn lại người đến thì hoàn toàn mất hết chống cự, mà mặc cho hắn mang nàng đi.
Là y, rốt cuộc y đã đến rồi, y đã không bỏ mặc nàng, thật tốt quá rồi.
Hai người rời khỏi Kim phủ, Đông Phương Tuấn lập tức đặt Nhạc Mạn Điệp lên lưng con ngựa mà y đã chuẩn bị sẵn, hai người nhanh chóng phi ngựa rời khỏi thành. Con ngựa chạy xuống đêm, rốt cuộc cũng đã rời khỏi Phụng Dương Thành, Đông Phương Tuấn mới cho ngựa dừng lại.
“tại sao lại lấy tên cặn bả đó” Đông Phương Tuấn giọng nói hàm chứa giận dữ, nữ nhân này thật ngu ngốc mà.
“công tử không cần ta, ta còn sự lựa chọn nào khác sao” Nhạc Mạn Điệp giọng nói nức nở, nghẹn ngào.
“nếu vậy sao lại còn có ý định tự sát, vừa rồi nếu ta không đến kịp có phải nàng đã định tự kết liễu đời mình không” Đông Phương Tuấn thật sự không dám tưởng tượng nữ nhân này lại ngốc đến thế, tại sao lại không hề biết quý trọng sinh mạng của mình như thế.
“ta không muốn gả cho hắn, ta là bị ép buộc, ngay từ lần đầu ta gặp công từ, ta đã yêu thích người, nhưng là người đã có người trong lòng, ta mặt dày xin người cho ta ở bên cạnh người, nhưng người lại cự tuyệt, ta cứ nghĩ chỉ cần người đồng ý ta có thể dùng thời gian để cho người quên người kia, mà dần dần chấp nhận ta, nhưng ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi người cũng không cho ta, cho nên ta không còn cách nào khác mới lấy Kim Phú Quán, nhưng ta đã suy nghĩ kỹ rồi, đời này của ta ngoại trừ người ra ta sẽ không để bất kỳ nam nhân nào chạm vào ta, cho nên…cho nên…ta…ta mới…” nói đến đây giọng nói của Nhạc Mạn Điệp càng lúc càng nhỏ.
“cho nên mới có ý định tự sát” Đông Phương Tuấn vẻ mặt đen lại, thay nàng nói luôn câu còn lại, nữ nhân này đúng là lần nào gặp nàng cũng gặp chuyện phiền phức cả mà, không biết kiếp trước có phải y mắc nợ nàng, nên kiếp này y phải trả không nữa.
(TT: * gật đầu*, đúng a, cố gắng trả đi ca ơi, dùng cả đời để trả)
Nhạc Mạn Điệp không đáp lại, chỉ cúi đầu khóc nức nở hơn, tiếng khóc càng ngày càng lớn, càng nghe càng làm cho người ta cảm thấy thương tâm.
“ta không có nhiều tiền, nếu đi với ta sẽ không được ăn sơn hào hải vị, cũng không được ăn sung mặc sướng, hơn nữa ta lại lang bạc khắp nơi, không có chỗ cố định, đôi khi phải ngủ ngoài trời, không có giường êm, chăn ấm, nàng có chịu được không” Đông Phương Tuấn để cho nàng khóc lớn phát tiết, đến khi nàng khóc mệt nhoài hắn mới lên tiếng.
Nhạc Mạn Điệp không tin ngước lên nhìn hắn, chỉ thấy hắn nhìn nàng chăm chú, như đang đợi câu trả lời của nàng.
“ta nguyện ý, ta nguyện ý a, ta không sợ cực khổ, còn có tin tưởng ta, cho ta thời gian, ta nhất định sẽ giúp chàng quên được ‘người kia’, trên đời này không có gì là không thể, ta tin chỉ cần chàng mở lòng với ta, ta nhất định có thể giúp chàng quên đi quá khứ, làm lại từ đầu, có được không” Nhạc Mạn Điệp trong lòng mừng như điên, rốt cuộc y đã đồng ý, rốt cuộc nàng có thể ở bên cạnh y rồi.
“thật sự có thể quên sao?” Đông Phương Tuấn hồ nghi nhìn nàng, thật sự có thể quên sao? Nếu vậy sao đã ba năm hắn vẫn không thể quên được ‘nàng ấy’???
“có thể, chẳng qua là chưa có nữ nhân nào giúp chàng mà thôi, và chàng cũng không nguyện ý mở lòng mà thôi, chỉ cần chàng chịu mở rộng lòng mình, ta tin sẽ có một ngày chàng quên được ‘người đó’ mà chấp nhận ta” Nhạc Mạn Điệp dùng giọng nói hết sức chân thành cùng tha thiết, nàng thật sự tin tưởng vào điều này, chỉ cần y cho nàng một cơ hội, nàng nhất định sẽ cố gắng hết sức, nhất định sẽ có ngày nàng thành công mà thôi.
“hãy giúp ta” im lặng một lúc lâu, rốt cuộc Đông Phương Tuấn cũng lên tiếng, nếu thật sự vậy, y cũng rất muốn quên đi, muốn làm lại từ đầu , y thật sự đã quá mệt mỏi rồi, không còn chịu đựng được nữa, chi bằng cho bản thân một cơ hội đi.
“hảo” Nhạc Mạn Điệp gật đầu tươi cười, nàng nhất định sẽ dùng chân tình và thời gian chứng minh cho y thấy, không có chuyện gì là không thể cả.
Nàng nhất định sẽ giúp y làm lại từ đầu, và cũng là sự bắt đầu của nàng nữa.
Đông Phương Tuấn không nói tiếp, mà thúc ngựa rời đi, nếu định mệnh đã an bài hai người gặp được nhau, vậy thì cứ làm theo đi, cho cả hai một cơ hội, bắt đầu một cuộc đời mới.
Trên con đường lớn một con ngựa chở hai con người có hoàn cảnh khác nhau ra khỏi phạm vi của Phụng Dương thành, bắt đầu bước đi trên con đường mới, Đông phương ánh mặt trời bắt đầu chiếu sáng, báo hiệu một tương lai mới đã bắt đầu với họ.
Hết phiên ngoại 3
*Bùm, bùm, bùm* pháo hoa tung bay đầy trời, * tung hoa*, * tung bông*, *tung dép*, * tung hết luôn, có gì tung đó*, bộ này đến đây chính thức HOÀN rồi, cám ơn mọi người trong thời gian qua đã ủng hộ nha, rất mong tiếp tục nhận được ủng hộ của mọi người, *cúi chào*, một lần nữa xin chân thành cám ơn.
[TOÀN VĂN HOÀN]
“ khách quan xin hỏi ngài muốn dùng gì” tiểu nhị tiến lại gần nhẹ giọng hỏi nam tử trước mặt, hơn nữa còn đánh giá người này, chỉ thấy y trên người khoác một chiếc áo bằng loại vải bình thường nhất, ăn mặc rất đơn sơ, nhìn vào có vẻ là một thư sinh nghèo.
“một đĩa rau luộc, hai cái bánh bao, và một ấm trà, đa tạ” nam tử từ tốn đáp lại, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt soi mói của tiểu nhị.
“khách quan xin chờ một lát, thức ăn của người sẽ lập tức có ngay” tiểu nhị trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười, ngay lập tức quay vào bếp,nhưng trong lòng thì lại khinh bỉ, hừ nghèo mà còn bày đặt đến quán ăn sang trọng.
Thiên Duyệt tửu lâu, tửu lâu lớn nhất thành Phụng Dương của Tấn quốc. Là nơi tụ họp của các đại quan quý nhân, nơi đây nổi tiếng không chỉ vì thức ăn ngon mà còn vì vị trí thuận lợi, ngồi tại dây có thể ngắm được ba nơi đẹp nhất Phụng Dương thành, bao gồm : Tích Nhược hồ, với khung cảnh thơ mộng, Lạc Thượng Viên, vườn hoa với hơn trăm loài hoa nổi tiếng từ khắp thiên hạ, và Thiên Hương Lâu, kỹ viện lớn nhất Phụng Dương thành, và cũng là lớn nhất Tấn quốc, với hơn 50 danh kỷ xin đẹp, Tấn quốc nổi tiếng khắp tứ quốc vì là nơi có phong cảnh đẹp và giai nhân mỹ lệ, cho nên danh kỹ của Thiên Hương Lâu không cần phải nói, đương nhiên là những cô nương dung mạo hơn người.
Nói đến giai nhân, không thể không nói đến Nhạc Mạn Điệp, Phụng Dương thành đệ nhất mỹ nhân, và cũng là chiêu bài vàng của Thiên Hương Lâu, nàng không chỉ dung mạo xinh đẹp, mà còn tài hoa hơn người, bất luận cầm kỳ thi họa, thứ gì cũng giỏi, thứ gì cũng thạo, đặc biệt vũ đạo của nàng còn vô cùng điêu luyện, khắp Phụng Dương thành không thể nào tìm được đối thủ.
Cũng chính vì điều này, đã dẫn đến sự ái mộ của rất nhiều nam nhân, trong đó nổi tiếng nhất là Kim Phú Quán, công tử của Binh bộ thượng thư, khắp Phụng Dương thành đều biết rất rõ, Kim đại công tử vì muốn lấy lòng của Nhạc Mạn Điệp, không tiếc bỏ ra vạn lạng bạc thuê người vận chuyển hai chậu Lan Vĩ Điệp nổi tiếng từ biên cương xa xôi về đây, chỉ mong nhìn thấy nụ cười của giai nhân, chuyện này đã làm chấn động cả thành suốt mấy tháng qua, đến giờ vẫn là đề tài bàn tán sôi nổi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
“tiểu thư, chúng ta sang bên kia nghĩ chút đi, chúng ta đã đi cả ngày rồi, chắc hẳn người cũng mệt lắm rồi” một tiểu cô nương đi bên ngoài hướng vào trong kiệu nhẹ giọng lên tiếng.
“ân, bảo họ dừng lại nghĩ chút đi” bên trong kiệu vang lên giọng nói dịu dàng, nghe rất êm tai.
Đang lúc cả đoàn người dừng chân nghĩ lại ở gốc cây bên đường, thì trong lùm cây lại xuất hiện năm gã hán tử, gương mặt dữ tợn, tay cầm đại đao, hướng họ mà tiến lại, lúc đầu mấy kiệu phu còn có ý định nhảy ra ngăn cản, nhưng vừa bị bọn hán tử hù dọa, thì họ đã sợ hãi mà bỏ chạy, ở đây hiện giờ chỉ còn lại hai nữ tử yếu đuối đối mặt với năm tên sài lang.
“tiểu mỹ nhân, thật là ông trời đối với bọn ta không bạc a, biết bọn ta đang cô đơn, nên cố tình đưa nàng đến đây cho bọn ta, nếu đã vậy chúng ta cũng đừng phụ lòng của thượng thiên, tiểu mỹ nhân, đến đây đi nào” một tên trong bọn hán tử vẻ mặt dâm tà nhìn chằm chằm vào người thanh y nữ tử, và người này không ai khác chính là nữ tử vừa mới bước xuống chiếc kiệu kia.
“ ngươi,…các ngươi không cần lại đây, các ngươi đừng lại đây” hai nữ nhân càng ngày càng sợ hãi, thanh âm run ẩy, giữa nơi rừng núi hoang vắng thế này các nàng chỉ có một mình, các nàng biết làm sao đây, sẽ có ai đến cứu các nàng không.
Mấy tên hán tử tiến lại gần hai nữ nhân, xô ngả các nàng xuống đất, bắt đầu giở trò đồi bại với các nàng, hai nữ nhân đều ra sức phản kháng, kêu la thảm thiết, thậm chí là khóc lóc cầu xin, chỉ mong có thể thoát khỏi những chuyện này.
(TT: miêu tả mấy cảnh này làm ta đau lòng, tội cho những nữ nhân gặp phải hoàn cảnh như thế, nên xin lỗi ta sẽ không mô tả chi tiết đâu ~.~)
Đang lúc hai người lâm vào tuyệt vọng cứ nghĩ rằng cuộc đời của mình coi như kết thúc ở đây, các nàng chỉ thấy hàn quang chợt lóe, mấy tên hán tử đều lăn đùng ra đất, trợn mắt, há hốc mồm, khóe miệng chảy máu, chết mà còn không hiểu rõ vì sao mình chết.
Hai nữ tử nhìn lại chỉ thấy trước mặt họ giờ đây đang đứng một nam tử, hắn thận vận lam y, ăn mặc rất đơn giản, nhìn bề ngoài trong giống thư sinh tay trói gà không chặt, thế nhưng có thể dễ dàng giết chết năm tên hán tử cùng một lúc, nếu không phải chính mắt các nàng nhìn thấy, các nàng cũng sẽ không tin.
“ vị công tử này, xin đa tạ đã cứu giúp, không biết công tử có thể để lại danh tính, ngày khác tiểu nữ tử nhất định sẽ đến tận nhà cảm tạ” thanh y nữ tử nhẹ nhàng lễ độ nói chuyện, thanh âm vô cùng ôn nhu.
“ không cần, nơi này có rất nhiều sơn tặc, ta sẽ hộ tống các ngươi một đoạn, nhanh chóng rời khỏi đây thôi” nam tử không hề để thái độ dịu dàng của nữ tử vào trong mắt, mà lạnh lung lên tiếng, sau đó xoay người đi trước dẫn đường.
Hai nữ tử cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, trên đời này thật sự có nam nhân đối với giai nhân mà lại có thể lãnh đạm vậy sao, nhưng mà các nàng bây giờ không còn thời gian suy nghĩ nhiều, mắt thấy cách nam tử cáng ngày càng xa, họ chỉ biết cắn răng đuổi theo, họ thật sự nếu cứ ở lại đây, nếu lỡ lại xuất hiện thêm một đám sơn tặc nữa thì sao, vì vậy các nàng đều nhanh chóng chạy theo hướng nam tử vừa rời khỏi, cũng may cuối cùng đã đuổi kịp.
“ bây giờ đã ra khỏi rừng, hai người cứ theo đường này đi thẳng, có thể quay trở về thành” chẳng mấy chốc ba người đã ra đến bìa rừng, nam tử lạnh nhạt chỉ đường cho hai nữ nhân xong, nhanh chóng quay lưng bỏ đi.
“công tử, tiểu nữ tên gọi Nhạc Mạn Điệp, ta ở Thiên Hương Lâu, nếu sau này công tử có gì cần đến ta, cứ đến đó tìm ta, ta nhất định sẽ dốc hết sức mình, quyết không chối từ” thanh y nữ tử biết rõ, nam nhân này vốn dĩ không giống người khác, không hề có chút thái độ nào với nàng, hơn nữa hắn căn bản không xem việc cứu nàng là chuyện gì quan trọng, đã vậy nàng sẽ không ép hắn, nàng tin tưởng duyên phận, nàng tin nàng và hắn nhất định còn cơ hội gặp lại, nhất định sẽ có ngày hắn đến tìm nàng.
Bởi vì, quẻ bói hôm nay nàng xem trên chùa, đã nói rất rõ ràng, hôm nay nàng sẽ gặp được tướng công tương lai của mình, nàng tin tưởng nàng và hắn có thể gặp nhau hôm nay, chính là định mệnh mà ông trời đã an bài, nàng nhất định sẽ chờ hắn, chờ ngày nàng và hắn tái kiến.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ba tháng, kể từ ngày đó đã ba tháng trôi qua, Nhạc Mạn Điệp kể từ ngày đó trở đi, ngoài việc tiếp khách, thì đều ngồi thẩn thờ bên cửa sổ, nhìn xuống phố, với hy vọng có thể gặp được hình ảnh quen thuộc , nhưng không, ba tháng này hắn cứ như biến mất vào khoảng không, nàng đã từng bảo tiểu Đào đi dò hỏi, cũng đã nhờ Lý ma ma tìm hiểu, nhưng vẫn không thể nào biết được hắn là ai, cũng không biết hắn gia tại nơi nào, không lẽ nàng thật sự đã lầm sao, nàng và hắn không có duyên sao, hắn là nam nhân đầu tiên không động lòng trước vẻ đẹp của nàng, hắn là nam nhân đầu tiên gây cho nàng cảm giác, nàng thật sự là một nữ nhân, chứ không phải một kỹ nữ để cho người ta vui đùa nơi thanh lâu, hôm đó trong mắt hắn, nàng hoàn toàn không thấy được một tia dục vọng nào, nàng thừa nhận nàng đã gặp rất nhiều nam nhân, nhưng mà chỉ có người đó là nhìn bằng ánh mắt bình thường, hoàn toàn không giống với ánh mắt háo sắc của những nam nhân khác, chính vì điều này nàng càng tin tưởng hắn là đặc biệt, và nàng cũng tin tưởng hắn chính là định mệnh của nàng.
Đang lúc Nhạc Mạn Điệp đang thẩn thờ suy nghĩ thì lại bị một tiếng động làm giật mình, nàng lấy lại tinh thần tiến lại nơi phát ra tiếng động xem xét, chỉ thấy trên mặt đất đang nằm một nam tử, y hình như đang bị thương, vì nàng thấy y chảy máu rất nhiều, Nhạc Mạn Điệp lấy hết dũng khí, xoay người nam tử lại, thì dung mạo của người trước mặt làm nàng khiếp sợ.
Là hắn!
Thật là hắn sao? Nàng không nằng mơ chăng? Hắn thật sự sẽ xuất hiện ở đây sao? Nam nhân khiến nàng suốt ba tháng mong nhớ ngày đêm rốt cuộc cũng xuất hiện rồi sao?
Nhưng tại sao hắn lại bị thương? Là ai làm hắn bị thương? Mà nàng đang làm gì thế này? Việc quan trọng trước mắt không phải là nên cứu hắn sao?
Nhạc Mạn Điệp lấy hết sức lực, nhanh chóng đỡ nam tử lên giường của mình, nhẹ nhàng cởi y phục của y để xem xét vết thương, có lẽ đối với người khác những chuyện này sẽ không thạo, nhưng mà phụ thân của nàng lúc còn sống là đại phu, nàng từng theo phụ thân học mấy năm y thuật, cho nên với những việc như xử lý vết thương nàng có thể làm được, dù lúc đầu nàng vẫn còn thẹn thùng, động tác cởi y phục còn chậm chạp, thậm chí tay còn run rẩy, nhưng mà trong lòng nàng không ngừng nói với mình, nàng nhất định phải cứu hắn, nàng tuyệt không để cho hắn chết.
Quần quật suốt cả canh giờ, rốt cuộc Nhạc Mạn Điệp cũng đã xử lý xong vết thương cho nam nhân kia, nàng trong lòng giờ phút này đã có thể thở phào nhẹ nhõm, cũng may chỉ là những vết thương ngoài da, dù có sâu một chút, nhưng không nguy hiểm tánh mạng.
Nhưng trong lòng nàng giờ phút này thật sự có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi hắn, rốt cuộc là ai làm hắn bị thương a? Không hiểu sao hồi tưởng lại cảnh tượng của hắn hôn mê bất tỉnh nằm trong vũng máu khi nãy, lòng của nàng như bị bóp chặt lại, nó khiến cho nàng hít thở không thông, nhưng mà tất cả chỉ có thể chờ hắn tỉnh lại mới có thể giải đáp thôi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Ưm” sáng sớm hôm sau, rốt cuộc nam nhân trên giường cũng đã tỉnh lại, đập vào mắt y là một khung cảnh xa lạ.
Y nhìn chung quanh đánh giá một lần, thì phát hiện nơi đây là khuê phòng của một vị cô nương, tại sao y lại đến đây, y nhớ rõ ràng hôm qua y bị hai tên Phi Ưng song sát đánh lén, sau đó y cố gắng hết sức mới có thể giết chúng, nhưng y đã bị thương, sau khi chạy đến một tòa nhà lớn, y lúc này đã không thể suy nghĩ gì mà phi thân nhảy vào, thật là không biết y cứu hai vị cô ương kia có phải chuyện tốt hay không nữa, từ ngày cứu họ xong, y liên tục bị truy sát, nói ra cũng không ai tin, mấy tên sơn tặc nhỏ nhoi đó lại có nhiều bằng hữu như thế, hết tên này đến tên khác cứ chạy đến tìm y báo thù thay chúng, suốt ba tháng nay, y không biết đã giết bao nhiêu người rồi nữa.
“công tử, huynh đã tỉnh lại rồi” đang lúc y đang miên man suy nghĩ, thì bị một giọng nói dịu dàng làm bừng tỉnh, nhưng sao giọng nói này lại quen thuộc như vậy.
Y quay đầu nhìn sang thì phát hiện trước mặt mình hiện giờ là một nữ tử dung mạo xinh đẹp, thân vận hồng y, nhìn có vẻ rất yếu đuối và lương thiện, làm cho người ta vừa nhìn vào là muốn đem nàng bảo vệ thật tốt, không để nàng bị tổn thương, và người này không ai khác chính là nữ tử mà ba tháng trước y đã cứu, và cũng là người khiến y ra nông nổi này.
Y đây là làm sao thế này, y và nàng chỉ mới gặp nhau hai lần, trừ việc từ khi cứu nàng xong, y liên tục gặp phiền phức, ngoài ra chẳng có gì đặc biệt, thì tại sao y lại để ý đến nàng kia chứ, hơn nữa trong lòng y đời này đã không phải đã không còn dung được nữ nhân nào khác ngoài ‘nàng ấy’, thì tại sao bây giờ y lại bận tâm đến nữ nhân này cơ chứ.
“công tử, ngài có cảm thấy khỏe hơn chút nào không” hồng y nữ tử dịu dàng tiến lại gần hỏi thăm nam tử đang nhìn nàng chằm chằm kia, nhưng mà nàng vẫn như cũ không hề phát hiện bất kỳ dục niệm nào trong mắt y, mà chỉ có ngạc nhiên mà thôi.
“ta không sao, đa tạ cô nương đã cứu ta” nam tử vì chưa lành hẳn, nên trong giọng nói có chút khàn khàn.
“vậy thì tốt quá rồi, công tử không cần khách sáo, người đã từng cứu ta, nay công tử bị thương làm sao ta có thể bỏ mặt được, Mạn Điệp tuy là thanh lâu nữ tử nhưng cũng hiểu rõ, thế nào là ‘có ân tất báo’, công tử không cần khách khí” Nhạc Mạn Điệp giọng nói nhẹ nhàng, nhưng không hề che dấu sự ôn nhu, cùng tình cảm của mình trong đó.
“công tử, Mạn Điệp có thể được biết quý danh của công tử được không, có thể hơi mạo muội, nếu công tử cảm thấy không thể nói, thì Mạn Điệp cũng không ép buộc” Nhạc Mạn Điệp ngoài mặt thì nói như vậy, nhưng trong lòng luôn không ngừng cầu nguyện hy vọng y có thể cho nàng biết tên của mình.
“Đông Phương Tuấn” không sai, nam tử nằm trên giường kia không ai khác chính là trang chủ của Thần Kiếm Sơn Trang, đã biến mất trên giang hồ suốt ba năm nay, kể từ cái ngày Đại Hội Võ Lâm năm đó.
“công tử, ngài đã đến giờ nên dùng thuốc” Nhạc Mạn Điệp vui mừng vô cùng, rốt cuộc nàng cũng đã biết được danh tính của y a.
Đông Phương Tuấn không đáp, chỉ lẳng lặng ngồi dậy tựa người vào thành giường, cầm chén thuốc lên uống. Hai người cứ như vậy trầm mặt không nói gì thêm.
Ba ngày, Đông Phương Tuấn đã ở lại đây ba ngày, suốt ba ngày này Nhạc Mạn Điệp luôn luôn bên cạnh chăm sóc cho y, sau khi biết được sự thật sở dĩ y bị thương tất cả đều do cứu nàng, nàng càng tận tình quan tâm y hơn nữa, nàng hàng ngày vẫn thường âm thầm quan sát y, nàng không biết rốt cuộc y có chuyện gì, nhưng trực giác cho nàng biết y nhất định có tâm sự, hôm nay nàng đánh bạo tiến đến hỏi y một lần, nàng thật sự rất hy vọng có thể cùng y chia sẻ tâm sự trong lòng a.
“công tử ngài có tâm sự sao” nhìn y giờ phút này thật sự rất cô độc, y đứng đó bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên cao, nhưng lại không hề có bất kỳ biểu hiện gì là đang ngắm trăng, mà dường như y đang cùng vầng trăng tâm sự vậy.
“ta đã yêu một người mà ta không nên yêu” lời ra khỏi họng, Đông Phương Tuấn không khỏi ngạc nhiên, y thật sự cùng một nữ tử quen biết chỉ mấy ngày tâm sự, đem hết những gì trong lòng y bộc bạch ra hay sao?
“người đó là ai” Nhạc Mạn Điệp nghe xong, cảm giác rất đau lòng, y đã có ý trung nhân rồi sao, nhưng mà y bảo là người này không nên yêu, nói vậy có phải nàng có cơ hội chăng?
“nàng ấy là đại tẩu của ta” Đông Phương Tuấn nhẹ giọng đáp lại, nhưng trong lời nói không hề che dấu sự đau lòng.
“đại tẩu của người” Nhạc Mạn Điệp ngạc nhiên vô cùng, nói vậy người y thương là thê tử của ca ca y sao, vậy đây có phải là lý do làm cho y đau khổ như vậy hay không?
“ta ở ba năm trước đây mới biết thì ra mình còn có một đại ca, bọn ta là huynh đệ cùng mẹ khác cha, cha của ta vì muốn cướp mẹ của ta mà đã hại chết cha huynh ấy và cả nhà huynh ấy, sau đó còn định giết cả huynh ấy, nhưng cũng may là huynh ấy đã được người cứu giúp, 20 năm sau, cha ta lại một lần nữa muốn hại chết huynh ấy, nhưng mẹ của ta đã thay huynh ấy chắn một kiếm, kết quả mẹ đã không cứu được mà qua đời, cha ta làm tất cả mọi chuyện đều là vì mẹ ta, cho nên sau khi bà ấy mất, đối với ông mà nói đã không còn gì đáng vương vấn nữa rồi, nên ông đã tự sát theo bà, sau chuyện đó ta đã bỏ đi, ta thật sự không có mặt mũi đối diện với đại ca của ta, mặc dù huynh ấy đã không còn trách ta, hơn nữa còn nhận người đệ đệ này, nhưng ta thật sự không thể nào ở lại nơi đó được nữa” Đông Phương Tuấn bình thản kể lại mọi chuyện, nhưng mà trong giờ phút này trong lòng y thật sự rất đau.
Nhạc Mạn Điệp đứng bên cạnh cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nghe y nói, nàng thật sự không ngờ quá khứ của y lại có thể xảy ra những chuyện như vậy, nàng thật sự cảm thấy đau lòng thay y.
“nàng ấy là ta quen biết trước, ta nhớ lần đầu bọn ta gặp mặt, ta bị kẻ thù truy sát, là nàng ấy đã cứu ta, ngay từ lần đó ta đã bị nàng ấy hớp mất hồn, sau khi nàng ấy ra đi cũng đã mang theo trái tim của ta đi cùng, đây là lần đầu ta vì một nữ nhân mà động tâm, ta cứ nghĩ ông trời sắp đặt cho chúng ta gặp nhau, thì chắc giữa chúng ta có duyên, nhưng không ngờ gặp lại lần nữa, nàng ấy đã gả cho người ta, hơn nữa người này chính là ca ca mà ta không hề hay biết, là cha ta có lỗi với huynh ấy, là mẹ ta đã nợ huynh ấy, 20 năm ta sống trong sự yêu thương của cha mẹ, thì huynh ấy lại cô đơn, chỉ sống trong thù hận, nàng ấy là người duy nhất có thể khiến cho huynh ấy mở rộng lòng mình, thì thử hỏi làm sao ta có thể không buông tay, hơn nữa cho dù ta có muốn nắm chặt lấy nàng ấy, thì nàng ấy cũng không hề thuộc về ta, trong lòng nàng ấy ngoại trừ ca ca của ta, không dung được người nào nữa cả” Đông Phương Tuấn nói đến đây không khỏi cười khổ, là do bản thân y tự mình đa tình mà thôi, ngay từ đầu y vốn đã không có cơ hội rồi.
Nhạc Mạn Điệp lấy hết can đảm tiến lại gần ôm chặt lấy y, Đông Phương Tuấn rất ngạc nhiên vì điều này, đang lúc y đang định đẩy nàng ra, thì giọng nói của nàng lại một lần nữa vang lên.
“công tử, Mạn Điệp tuy là nữ tử thanh lâu, nhưng xưa nay chỉ bán nghệ không bán thân, vẫn còn một thân trong sạch, ta ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã biết được người chính là nam tử định mệnh mà ông trời đã ban cho ta, ta biết trong lòng người vẫn chưa thể quên được người kia, nhưng không sao, ta có thể chờ, ta tin chỉ cần ta có lòng, thì một ngày nào đó người nhất định sẽ chấp nhận ta, công tử có thể cho phép Mạn Điệp đi theo người được không” Nhạc Mạn Điệp lời nói hết sức chân thành tha thiết, không hề che dấu chút tình cảm nào cả.
“ xin lỗi, ta không thể chấp nhận tình cảm của cô nương, ta cứu cô nương một lần, cô nương cứu ta một lần, chúng ta không ai nợ ai, đợi khi vết thương của ta hồi phục ta sẽ rời khỏi đây, còn nếu cô nương muốn ta ngay lúc này rời đi thì ta cũng sẽ đi tuyệt đối không có nửa lời nào” không khí trong giây lát lâm vào yên tĩnh, đang lúc Nhạc Mạn Điệp cứ nghĩ là y sẽ đồng ý, thì không ngờ Đông Phương Tuấn lại lên tiếng từ chối, điều này làm nàng thật sự không thể tin được, thì ra ngay từ đầu đến giờ chỉ là do bản thân nàng đa tình, là do nàng quá tự tin mà thôi, là do nàng không biết lượng sức mình mà.
Nhạc Mạn Điệp đau lòng khóc lớn, ngay sau đó chạy vụt ra khỏi phòng, nàng thật sự không thể nào đối mặt với y nữa. Hôm qua Lý ma ma vì tham lợi, mà đã đồng ý đem nàng bán cho Kim Phú Quán làm thiếp, nàng cứ nghĩ rằng chỉ cần y đồng ý thì nàng sẽ theo y cao bay xa chạy, không quan tâm đến chuyện gì nữa, nhưng thật không ngờ y lại cự tuyệt, vậy không lẽ nàng đành chấp nhận vận mệnh của mình hay sao? Nàng có thể làm được sao?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Y đã không xuất hiện, kể từ hôm đó y đã rời khỏi Thiên Hương Lâu, y dường như đã biến mất, nàng cứ nghĩ tin tức nàng gả cho Kim Phú Quán sau khi truyền ra ngoài y nhất định y sẽ xuất hiện, nhưng y đã không, hôm nay nàng được gả vào Kim phủ, nhưng y vẫn chưa từng xuất hiện qua, lúc đón dâu, lúc vào cửa, bây giờ là vào tân phòng cũng thế, y chưa từng xuất hiện qua, nàng đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu vậy thì nàng đành làm theo cách của mình, nếu như Kim Phú Quán thật sự ép nàng thì nàng sẽ tự sát, ngoài trừ y ra nàng sẽ không để bất kỳ nam nhân nào chạm vào nàng.
“tiểu Điệp nhi của ta, nàng đang nghĩ gì thế” đang lúc nàng còn đang ngẩn ngơ, thì bên cạnh lại vang lên giọng nói chứa đầy dục vọng.
Nàng nhìn sang bên cạnh thì đã thấy Kim Phú Quán đã vào lúc nào, hơn nữa tất cả mọi người đều đã lui ra ngoài, bây giờ chỉ còn nàng và hắn, hơn nữa khoảng cách giữa nàng và hắn còn rất gần.
“đến tiểu Điệp nhi ‘ một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng’, đến đây nào, đừng có lãng phí a” Kim Phú Quán gương mặt dâm tà kề sát gần Mạn Điệp, khiến cho nàng sợ hãi vô cùng, nhưng nàng lại cố gắng trấn định lại.
“Kim gia, chúng ta còn chưa uống rượu giao bôi” nàng dùng giọng điệu nhẹ nhàng mà nói, cố gắng không để hắn phát hiện ra điều bất thường.
“cái đó không quan trọng, tiểu Điệp nhi bây giờ ta chỉ muốn động phòng mà thôi, đến đây đi nào, nàng có biết nàng làm ta chờ bao lâu rồi không, ta thật sự chờ không được nữa rồi” Kim Phú Quán không kịp để Mạn Điệp phản bác đã xô ngã Mạn Điệp xuống giường, thô bạo xé toạc quần áo của nàng.
“Kim gia đừng mà” Mạn Điệp hốt hoảng, nàng thật sự rất sợ hãi, nàng thật sự rất sợ.
“Ba” một tiếng thanh thúy vang lên, trên gương mặt trắng nõn của Mạn Điệp lập tức xuất hiện vết hằn đỏ của dấu tay lớn.
“hừ, chẳng qua là một kỹ nữ thanh lâu mà cũng làm cao, bổn đại gia cho ngươi biết ngươi bây giờ là tiểu thiếp của ta, ta muốn làm gì thì làm ngươi không có quyền phản kháng nữa đâu” Kim Phú Quán dứt lời động tác tiếp tục thô bạo hơn nữa.
Mạn Điệp tuyệt vọng rơi nước mắt, nàng nhẹ nhàng lấy từ dưới gối ra một cây kéo màng nàng đã để sẵn, nàng đã quyết định nàng sẽ kết thúc đời nàng ở đây, nàng tuyệt không để cho tên cặn bã này làm nhục nàng, đang lúc nàng đang định dùng kéo kết thúc sinh mệnh của nàng thì cửa phòng lại bị mở toang, một bóng trắng vọt vào, điểm huyệt của Kim Phú Quán, sau đó lôi kéo Mạn Điệp rời khỏi, Mạn Điệp vừa định phản kháng, nhưng khi nhìn lại người đến thì hoàn toàn mất hết chống cự, mà mặc cho hắn mang nàng đi.
Là y, rốt cuộc y đã đến rồi, y đã không bỏ mặc nàng, thật tốt quá rồi.
Hai người rời khỏi Kim phủ, Đông Phương Tuấn lập tức đặt Nhạc Mạn Điệp lên lưng con ngựa mà y đã chuẩn bị sẵn, hai người nhanh chóng phi ngựa rời khỏi thành. Con ngựa chạy xuống đêm, rốt cuộc cũng đã rời khỏi Phụng Dương Thành, Đông Phương Tuấn mới cho ngựa dừng lại.
“tại sao lại lấy tên cặn bả đó” Đông Phương Tuấn giọng nói hàm chứa giận dữ, nữ nhân này thật ngu ngốc mà.
“công tử không cần ta, ta còn sự lựa chọn nào khác sao” Nhạc Mạn Điệp giọng nói nức nở, nghẹn ngào.
“nếu vậy sao lại còn có ý định tự sát, vừa rồi nếu ta không đến kịp có phải nàng đã định tự kết liễu đời mình không” Đông Phương Tuấn thật sự không dám tưởng tượng nữ nhân này lại ngốc đến thế, tại sao lại không hề biết quý trọng sinh mạng của mình như thế.
“ta không muốn gả cho hắn, ta là bị ép buộc, ngay từ lần đầu ta gặp công từ, ta đã yêu thích người, nhưng là người đã có người trong lòng, ta mặt dày xin người cho ta ở bên cạnh người, nhưng người lại cự tuyệt, ta cứ nghĩ chỉ cần người đồng ý ta có thể dùng thời gian để cho người quên người kia, mà dần dần chấp nhận ta, nhưng ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi người cũng không cho ta, cho nên ta không còn cách nào khác mới lấy Kim Phú Quán, nhưng ta đã suy nghĩ kỹ rồi, đời này của ta ngoại trừ người ra ta sẽ không để bất kỳ nam nhân nào chạm vào ta, cho nên…cho nên…ta…ta mới…” nói đến đây giọng nói của Nhạc Mạn Điệp càng lúc càng nhỏ.
“cho nên mới có ý định tự sát” Đông Phương Tuấn vẻ mặt đen lại, thay nàng nói luôn câu còn lại, nữ nhân này đúng là lần nào gặp nàng cũng gặp chuyện phiền phức cả mà, không biết kiếp trước có phải y mắc nợ nàng, nên kiếp này y phải trả không nữa.
(TT: * gật đầu*, đúng a, cố gắng trả đi ca ơi, dùng cả đời để trả)
Nhạc Mạn Điệp không đáp lại, chỉ cúi đầu khóc nức nở hơn, tiếng khóc càng ngày càng lớn, càng nghe càng làm cho người ta cảm thấy thương tâm.
“ta không có nhiều tiền, nếu đi với ta sẽ không được ăn sơn hào hải vị, cũng không được ăn sung mặc sướng, hơn nữa ta lại lang bạc khắp nơi, không có chỗ cố định, đôi khi phải ngủ ngoài trời, không có giường êm, chăn ấm, nàng có chịu được không” Đông Phương Tuấn để cho nàng khóc lớn phát tiết, đến khi nàng khóc mệt nhoài hắn mới lên tiếng.
Nhạc Mạn Điệp không tin ngước lên nhìn hắn, chỉ thấy hắn nhìn nàng chăm chú, như đang đợi câu trả lời của nàng.
“ta nguyện ý, ta nguyện ý a, ta không sợ cực khổ, còn có tin tưởng ta, cho ta thời gian, ta nhất định sẽ giúp chàng quên được ‘người kia’, trên đời này không có gì là không thể, ta tin chỉ cần chàng mở lòng với ta, ta nhất định có thể giúp chàng quên đi quá khứ, làm lại từ đầu, có được không” Nhạc Mạn Điệp trong lòng mừng như điên, rốt cuộc y đã đồng ý, rốt cuộc nàng có thể ở bên cạnh y rồi.
“thật sự có thể quên sao?” Đông Phương Tuấn hồ nghi nhìn nàng, thật sự có thể quên sao? Nếu vậy sao đã ba năm hắn vẫn không thể quên được ‘nàng ấy’???
“có thể, chẳng qua là chưa có nữ nhân nào giúp chàng mà thôi, và chàng cũng không nguyện ý mở lòng mà thôi, chỉ cần chàng chịu mở rộng lòng mình, ta tin sẽ có một ngày chàng quên được ‘người đó’ mà chấp nhận ta” Nhạc Mạn Điệp dùng giọng nói hết sức chân thành cùng tha thiết, nàng thật sự tin tưởng vào điều này, chỉ cần y cho nàng một cơ hội, nàng nhất định sẽ cố gắng hết sức, nhất định sẽ có ngày nàng thành công mà thôi.
“hãy giúp ta” im lặng một lúc lâu, rốt cuộc Đông Phương Tuấn cũng lên tiếng, nếu thật sự vậy, y cũng rất muốn quên đi, muốn làm lại từ đầu , y thật sự đã quá mệt mỏi rồi, không còn chịu đựng được nữa, chi bằng cho bản thân một cơ hội đi.
“hảo” Nhạc Mạn Điệp gật đầu tươi cười, nàng nhất định sẽ dùng chân tình và thời gian chứng minh cho y thấy, không có chuyện gì là không thể cả.
Nàng nhất định sẽ giúp y làm lại từ đầu, và cũng là sự bắt đầu của nàng nữa.
Đông Phương Tuấn không nói tiếp, mà thúc ngựa rời đi, nếu định mệnh đã an bài hai người gặp được nhau, vậy thì cứ làm theo đi, cho cả hai một cơ hội, bắt đầu một cuộc đời mới.
Trên con đường lớn một con ngựa chở hai con người có hoàn cảnh khác nhau ra khỏi phạm vi của Phụng Dương thành, bắt đầu bước đi trên con đường mới, Đông phương ánh mặt trời bắt đầu chiếu sáng, báo hiệu một tương lai mới đã bắt đầu với họ.
Hết phiên ngoại 3
*Bùm, bùm, bùm* pháo hoa tung bay đầy trời, * tung hoa*, * tung bông*, *tung dép*, * tung hết luôn, có gì tung đó*, bộ này đến đây chính thức HOÀN rồi, cám ơn mọi người trong thời gian qua đã ủng hộ nha, rất mong tiếp tục nhận được ủng hộ của mọi người, *cúi chào*, một lần nữa xin chân thành cám ơn.
[TOÀN VĂN HOÀN]
Tác giả :
hoatuyettu