Phù Dung Giang Hồ
Chương 2: Kì tài luyện võ
Lúc tỉnh dậy tiểu nguyệt thấy mình đang ở trong một sơn cốc , trong tri nhớ tiểu nguyệt nhớ rõ mình sau khi rời khỏi thời không môn thì bị một luồng sáng cuốn lấy , sau đó thì bất tỉnh.
“Ngọc nhi , Ngọc nhi , cậu ở đâu “ tiểu nguyệt quay qua quay lại không thấy ngọc nhi thì lên tiếng kêu nhưng đáp lại chỉ là tiếng vọng của sơn cốc.
“ chuyện này là sao, Ngọc nhi rốt cuộc đã đi đâu”- tiểu nguyệt kêu cả buổi không thấy hình ảnh quen thuộc , cuối đầu thất vọng.
Bỗng nhiên khoảng đất dưới chân lại đột nhiên bị lún xuống, khiến cho Tiểu Nguyệt cả người đều bị rơi xuống.
Khi tiểu Nguyệt định thần lại thì phát hiện mình đã rời nhầm vào trong một sơn động, quang cảnh chung quanh hoàn toàn là một mãnh xa lạ, phía bên trong cùng có một kệ chất đầy những quyển sách cũ, xem ra nơi đây từng có người ở, nhưng dựa vào lớp bụi kia thì xem ra, người đó đã rời đi lâu rồi, hoặc giả đã qua đời nên không thể quét dọn được.
Do tạm thời không thể ra khỏi động nên tiểu nguyệt không có chuyện gì làm, cũng may trong động có trái cây dại cộng thêm có nước trong các thạch nhũ nên tạm thời không lo ăn uống . Lúc này rãnh rỗi khônng có gì làm nên lấy mấy quyển sách trên kệ sách ra xem, mới phát hiện thì ra ở đây toàn bí kíp võ công, công thêm một quyển nhật kí của chủ nhân nơi này.
Theo nhật kí thì chủ nhân nơi này là “thiên nhất “ một người thích sưu tập bí kíp võ công , điển tịch giang hồ,trong một lần tình cờ phát hiện ra hang động này, thấy nbó rất thích hợp làm nơi tu luyện, nên quyết định ẩn cư tại đây, nhưng bây giờ lại không nhìn thấy nữa, xem ra ông ta đã chết thật rồi, chứ làm gì có ai để lại nhiểu bảo bối như vậy mà ra đi cơ chứ.
Đang suy nghĩ thì một giọng nói từ đằng sau vang lên.
“Lãnh tiểu thư , cô sao rồi “.Tiểu nguyệt quay đầu lại nhìn thì thấy phán quan đang đứng ở đó.
“ngươi rất biết cách xuất hiện đó , sao không đợi ta bị con rắn kia ăn thịt rồi chui ra luôn”-tiểu nguyệt tức giận trừng mắt nhìn ông ta.
“ấy , ấy , tiểu thư đổ oan rồi ta không xuất hiện vì biết với bản lĩnh của tiểu thư sẽ không có chuyện gì xảy ra cả “-phán quan hốt hoảng giải thích.
“vậy sao hay là ông sợ ta tính nợ với ông”- tiểu nguyệt dùng giọng điệu khó tin hỏi.
“không có , tuyệt đối không có ta cho dù có mượn gan trời cũng không dám”-phán quan đau khổ trả lời, tại sao số hắn lại khổ như vậy hả trời (TT: đáng đời cho bỏ cái tật uống rượu , hắc hắc ( ^ – ^ ))
“thôi bỏ đi , ta hỏi ông Ngọc nhi đâu rồi , sao ta không thấy”
“àh , chuyện là như vầy, lúc thời không môn mở ra , có lẽ lâu ngày không sử dụng ,nên mấy cái nút điểu khiển bị hư , khiến cho nó bị tách làm hai, nên hai vị mặc dù đang ở cùng thời không nhưng mà Giang tiểu thư có lẽ đang ở một nơi khác trên đại lục này”- phán quan giải thích.( TT :đồ cũ rồi thì đổi đi, đừng tiết kiệm , mai mốt dùng lại phát nổ giữa chừng là có chuyện đó;DV: ngươi cho ta tiền đổi nghe, ngươi biết vật giá leo thang không hả;TT:liên quan gì đến ta, ta nghèo lắm,ông tự lo đi;DV: vậy cũng đi nói ,biến; TT: hứ người ta có lòng tốt không nghe thì thôi,xì cóc cần quan tâm).
“theo ông thì bây giờ Ngọc nhi đang ở một nơi khác trên lục địa này hả, mà không phải là ở thời không khác sao”-tiểu nguyệt giọng đầy chấp vấn.
“ chắc chắn đó tiểu thư của tôi ơi , tui làm sao mà dám lừ tiểu thư được, tui đã kiểm tra kỹ tồi mà”
“ vậy bây giờ chúng ta đi tìm Ngọc nhi thôi”
“tiểu thư đợi đã, chẳng phải người bảo nếu không có võ công thì sẽ rất khó sống ở thế giới này hay sao, ở đây có nhiều bí tịch như vậy hay là người luyện một ít đi để còn phòng thân”
“ có phải đây là võ công mà các người sắp xếp cho bọn ta không “
“ không phải , thật ra lúc đầu đã săp xếp một thứ khác , nhưng do sơ xuất của thời không môn , nên tiểu thư mới ở đây , dù sao cũng ở đây rồi hay là luyện luôn đi, luyện xong chúng ta đi tìm Giang tiểu thư cũng không muộn”
Tiểu Nguyệt ngẫm lại lời nói của phán quan thật không sai, không có võ công hành sự ở thế giới này rát bất tiện, vì vậy quyết định ở lại đây học đống bí tịch này.Cũng không biết có phải do tư chất vốn là thiên tài IQ cao , hay là nhờ linh lực hỗ trợ, mà trong vòng ba tháng tiểu Nguyệt đã luyện xong tất cả bí tịch trong hang, bây giờ võ công đã trở nên rất lợi hại vô cùng , cao thủ nhất đẳng trên giang hồ cũng không thể sánh bằng . ( TT : hey , chuyện tốt mình không bao giờ có cả, toàn người ta hưởng không hà, ông trời ơi sao số tui khổ thế này)
Nên quyết định cùng phán quan rời khỏi sơn cốc đi tìm Ngọc nhi ,
“Ngọc nhi , Ngọc nhi , cậu ở đâu “ tiểu nguyệt quay qua quay lại không thấy ngọc nhi thì lên tiếng kêu nhưng đáp lại chỉ là tiếng vọng của sơn cốc.
“ chuyện này là sao, Ngọc nhi rốt cuộc đã đi đâu”- tiểu nguyệt kêu cả buổi không thấy hình ảnh quen thuộc , cuối đầu thất vọng.
Bỗng nhiên khoảng đất dưới chân lại đột nhiên bị lún xuống, khiến cho Tiểu Nguyệt cả người đều bị rơi xuống.
Khi tiểu Nguyệt định thần lại thì phát hiện mình đã rời nhầm vào trong một sơn động, quang cảnh chung quanh hoàn toàn là một mãnh xa lạ, phía bên trong cùng có một kệ chất đầy những quyển sách cũ, xem ra nơi đây từng có người ở, nhưng dựa vào lớp bụi kia thì xem ra, người đó đã rời đi lâu rồi, hoặc giả đã qua đời nên không thể quét dọn được.
Do tạm thời không thể ra khỏi động nên tiểu nguyệt không có chuyện gì làm, cũng may trong động có trái cây dại cộng thêm có nước trong các thạch nhũ nên tạm thời không lo ăn uống . Lúc này rãnh rỗi khônng có gì làm nên lấy mấy quyển sách trên kệ sách ra xem, mới phát hiện thì ra ở đây toàn bí kíp võ công, công thêm một quyển nhật kí của chủ nhân nơi này.
Theo nhật kí thì chủ nhân nơi này là “thiên nhất “ một người thích sưu tập bí kíp võ công , điển tịch giang hồ,trong một lần tình cờ phát hiện ra hang động này, thấy nbó rất thích hợp làm nơi tu luyện, nên quyết định ẩn cư tại đây, nhưng bây giờ lại không nhìn thấy nữa, xem ra ông ta đã chết thật rồi, chứ làm gì có ai để lại nhiểu bảo bối như vậy mà ra đi cơ chứ.
Đang suy nghĩ thì một giọng nói từ đằng sau vang lên.
“Lãnh tiểu thư , cô sao rồi “.Tiểu nguyệt quay đầu lại nhìn thì thấy phán quan đang đứng ở đó.
“ngươi rất biết cách xuất hiện đó , sao không đợi ta bị con rắn kia ăn thịt rồi chui ra luôn”-tiểu nguyệt tức giận trừng mắt nhìn ông ta.
“ấy , ấy , tiểu thư đổ oan rồi ta không xuất hiện vì biết với bản lĩnh của tiểu thư sẽ không có chuyện gì xảy ra cả “-phán quan hốt hoảng giải thích.
“vậy sao hay là ông sợ ta tính nợ với ông”- tiểu nguyệt dùng giọng điệu khó tin hỏi.
“không có , tuyệt đối không có ta cho dù có mượn gan trời cũng không dám”-phán quan đau khổ trả lời, tại sao số hắn lại khổ như vậy hả trời (TT: đáng đời cho bỏ cái tật uống rượu , hắc hắc ( ^ – ^ ))
“thôi bỏ đi , ta hỏi ông Ngọc nhi đâu rồi , sao ta không thấy”
“àh , chuyện là như vầy, lúc thời không môn mở ra , có lẽ lâu ngày không sử dụng ,nên mấy cái nút điểu khiển bị hư , khiến cho nó bị tách làm hai, nên hai vị mặc dù đang ở cùng thời không nhưng mà Giang tiểu thư có lẽ đang ở một nơi khác trên đại lục này”- phán quan giải thích.( TT :đồ cũ rồi thì đổi đi, đừng tiết kiệm , mai mốt dùng lại phát nổ giữa chừng là có chuyện đó;DV: ngươi cho ta tiền đổi nghe, ngươi biết vật giá leo thang không hả;TT:liên quan gì đến ta, ta nghèo lắm,ông tự lo đi;DV: vậy cũng đi nói ,biến; TT: hứ người ta có lòng tốt không nghe thì thôi,xì cóc cần quan tâm).
“theo ông thì bây giờ Ngọc nhi đang ở một nơi khác trên lục địa này hả, mà không phải là ở thời không khác sao”-tiểu nguyệt giọng đầy chấp vấn.
“ chắc chắn đó tiểu thư của tôi ơi , tui làm sao mà dám lừ tiểu thư được, tui đã kiểm tra kỹ tồi mà”
“ vậy bây giờ chúng ta đi tìm Ngọc nhi thôi”
“tiểu thư đợi đã, chẳng phải người bảo nếu không có võ công thì sẽ rất khó sống ở thế giới này hay sao, ở đây có nhiều bí tịch như vậy hay là người luyện một ít đi để còn phòng thân”
“ có phải đây là võ công mà các người sắp xếp cho bọn ta không “
“ không phải , thật ra lúc đầu đã săp xếp một thứ khác , nhưng do sơ xuất của thời không môn , nên tiểu thư mới ở đây , dù sao cũng ở đây rồi hay là luyện luôn đi, luyện xong chúng ta đi tìm Giang tiểu thư cũng không muộn”
Tiểu Nguyệt ngẫm lại lời nói của phán quan thật không sai, không có võ công hành sự ở thế giới này rát bất tiện, vì vậy quyết định ở lại đây học đống bí tịch này.Cũng không biết có phải do tư chất vốn là thiên tài IQ cao , hay là nhờ linh lực hỗ trợ, mà trong vòng ba tháng tiểu Nguyệt đã luyện xong tất cả bí tịch trong hang, bây giờ võ công đã trở nên rất lợi hại vô cùng , cao thủ nhất đẳng trên giang hồ cũng không thể sánh bằng . ( TT : hey , chuyện tốt mình không bao giờ có cả, toàn người ta hưởng không hà, ông trời ơi sao số tui khổ thế này)
Nên quyết định cùng phán quan rời khỏi sơn cốc đi tìm Ngọc nhi ,
Tác giả :
hoatuyettu