Phù Diêu
Chương 64: Đàm phán
Sở Sở vẫn im lặng suy nghĩ. Cô thầm nghĩ khó trách Vương Quốc Hoa có thể hấp dẫn người khác. Cách xử lý này có thể không ảnh hưởng đến tính tự tôn của người khác. Nhớ đến chuyện tiền trúng xổ số, cách xử lý của hắn không phải là nghĩ đến tính tự tôn của mình sao?
Càng nhận ra điểm ưu tú của Vương Quốc Hoa, trong lòng cô càng thấy rối rắm. Sở Sở cho đến bao giờ cũng không cho rằng mình và Vương Quốc Hoa có thể xuất hiện ngọn lửa tình yêu. Hai người gần như là hai đường thẳng song song trông rất gần nhau nhưng lại không thể đan xen vào nhau.
Tạ Vân Biên bị Vương Quốc Hoa thuyết phục, thực ra không nói là bị thuyết phục. Chỉ là Tạ Vân Biên không biết sao có một cảm giác rất tin vào Vương Quốc Hoa.
- Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ. Thực ra tôi vẫn muốn tự gây dựng sự nghiệp nhưng không có cơ hội và tài chính. Ngoài ra còn có thái độ của bố mẹ, tôi muốn về làm công tác tư tưởng với bọn họ nữa.
Vương Quốc Hoa kết luận chuyện này gần như thành công nên cười nói:
- Chuyện này tôi cũng có ý đồ, ông nếu quyết định mở công ty thì tôi có thể giải quyết được vấn đề vận chuyển lao động.
Du Phi Dương càng phục cách xử lý của Vương Quốc Hoa hơn, như vậy có thể nói là một công đôi việc. Vừa giúp được Tạ Vân Biên, cũng có thể giúp được chính mình.
Dùng năng lực lớn nhất của mình ảnh hưởng và thay đổi người bên cạnh, làm cho mình và bọn họ được tốt lên, đây là tiêu chuẩn sống của Vương Quốc Hoa. Mượn chuyện này vừa có thể giải quyết được công việc của mình, vừa giúp Tạ Vân Biên gây dựng sự nghiệp, Vương Quốc Hoa có thể nói tốn không ít tâm trí để nghĩ ra.
Trên đời không có bữa tiệc không tàn. Sau khi ăn tối xong, Trương Tiểu Cường và Tạ Vân Biên rời đi trước, sau đó Sở Sở và Lưu Linh nói phải đi. Vương Quốc Hoa vào khách sạn mà Du Phi Dương đã đặt cho hắn.
Tắm rửa xong, Du Phi Dương sang gõ cửa. Y ngồi xuống đó im lặng nhìn Vương Quốc Hoa nhưng không nói gì.
- Sao thế?
Vương Quốc Hoa có chút tò mò về thái độ của đối phương. Hắn cầm chén trà hỏi một câu.
- Không có gì, chỉ là hôm nay đột nhiên cảm thấy ông hình như không phải cùng lứa với bọn tôi mà như một trưởng bối vậy.
Du Phi Dương đột nhiên cười nói làm Vương Quốc Hoa phun ngụm nước trong miệng ra.
Du Phi Dương nhún vai nói:
- Tôi rất khó hiểu là mình sao lại nghĩ như vậy. Trước kia cảm thấy ông là người bạn có thể thân cận, sau đó tiếp xúc thì thấy ông làm chuyện gì đều nghĩ rất chu đáo. Cách làm việc này không giống như một người thanh niên.
Vương Quốc Hoa thầm kêu may mắn còn tưởng đối phương phát hiện mình chủ mưu đến gần y. Vương Quốc Hoa rõ ràng là hiểu sai. Theo Du Phi Dương thấy hai người gặp nhau lâu như vậy nhưng đều là Vương Quốc Hoa giúp mình, thậm chí vì ảnh hưởng của Vương Quốc Hoa nên tính cách của Du Phi Dương thay đổi không nhỏ. Trước đây Du Phi Dương có việc gì đều buồn bực tự chịu. Sau khi được Vương Quốc Hoa khích lệ, Du Phi Dương mới có tin tưởng trao đổi với bố, cuối cùng làm được việc mình muốn làm. Đồng thời Du Phi Dương cũng hiểu một đạo lý bố mẹ không lúc nào không nghĩ cho con cái. Chỉ cần mình thật sự ngồi xuống nói chuyện với bọn họ thì thường thường sẽ được bọn họ ủng hộ.
- Có thể là do thói quen từ nhỏ. Đối với tôi mà nói bất cứ chuyện gì đều phải dựa vào năng lực của mình mà đạt được. Cho nên mọi việc phải suy nghĩ thật cẩn thận. Trung Quốc hiện nay chú ý muốn làm việc thì phải làm người trước.
- Có lý.
Du Phi Dương gật đầu đột nhiên nói sang chuyện khác.
- Sở Sở và Lưu Linh, ông thích ai?
Vương Quốc Hoa ngẩn ra theo bản năng nói.
- Tôi không nghĩ đến, coi như là bạn học bình thường.
Sau đó Vương Quốc Hoa mập mờ nói:
- Sao? Ông có phải thích ai trong đó không?
Du Phi Dương lắc đầu nói:
- Không có, hai người này đều không thích hợp với tôi. Lưu Linh rõ ràng là một cô gái không biết lớn, Sở Sở lại quá mức tự cao. Bạn gái tôi phải là người biết điều, có kinh nghiệm xã hội. Hơn nữa tôi bây giờ còn không cân nhắc việc này. Nhưng thật ra tôi cảm thấy hai cô gái này nhìn ông với ánh mắt là lạ.
- Ừ, xem ra tôi là phượng hoàng giữa bầy gà.
Vương Quốc Hoa không hề khách khí tự khoe. Du Phi Dương nghe xong cười phá lên.
- Không ngờ được ông còn có mặt này.
- Chỉ nói cho vui mà thôi, tôi không dám coi là thật.
Có lời Vương Quốc Hoa không tiện nói nhiều, Du Phi Dương cũng là người thông minh nên hiểu được.
- Được rồi, ông ngủ sớm đi, mai còn có việc. Xe tôi để lại cho ông.
Vừa nói Du Phi Dương đứng lên ném chìa khóa rồi đi ra. Vương Quốc Hoa đưa tới cửa, Du Phi Dương đứng lại nói:
- Ông nếu có giải thích gì với tình hình tài chính tương lai của trong nước thì phải báo ngay cho tôi. Ý kiến của ông đối với tôi là rất quan trọng.
Sáng sớm Vương Quốc Hoa theo thói quen dậy khá sớm. Hắn đi theo lãnh đạo tuy có thể mượn oai hổ nhưng khó khăn trong đó chỉ mình mình hiểu. Rửa mặt xuống lầu ăn sáng mới là 8h sáng. Vương Quốc Hoa về phòng lấy vài thứ rồi chuẩn bị xuất phát.
Đâu ngờ chưa ra ngoài đã có tiếng gõ cửa. Vương Quốc Hoa có chút giật mình vì thấy Sở Sở và Lưu Linh đang đứng bên ngoài.
- Hai vị mỹ nữ đây là?
- Bạn hỏi cô ta?
Sở Sở mặt đầy vô tội dụi mắt.
- Tối qua ngủ muộn vì ả này kéo tới nửa đêm, sáng sớm đã đánh thức người ta, thật sự là ….
Sở Sở còn định nói nhưng miệng đã bị Lưu Linh bị kín.
- Cái này … nhà máy kia đang lắp đặt thiết bị, còn không đầy hai tháng sẽ đi vào sản xuất cho nên hơi gấp một chút.
Lưu Linh giải thích không có tác dụng mấy, thời này còn sợ không có công nhân đến xin việc sao?
Vương Quốc Hoa không có vạch trần lỗi trong câu nói của Lưu Linh. Hắn cười cười mời hai cô vào nói chuyện nhưng trong lòng lại suy nghĩ nên dùng thái độ gì đối phó với Lưu Linh. Vương Quốc Hoa không phải kẻ ngu mà không biết được suy nghĩ thật của Lưu Linh. Chẳng qua hắn không bao giờ có suy nghĩ về mặt này. Không phải hắn tự ti mà là Lưu Linh dù không nghĩ tới điều kiện gia đình thì không chắc Lưu gia không nghĩ tới. Một khi quan hệ hai người có tình cảm rồi bị ngăn cản, Vương Quốc Hoa không muốn mệt vì chuyện như vậy.
- Nói xem công ty nhà cô kinh doanh mặt hàng gì? Cần công nhân như thế nào? Điều này phải được xác định trước, huyện còn phải tiến hành kiểm tra sức khỏe và tập huấn qua, mấy việc này cũng cần phải tiến hành trao đổi với công ty, không thể tùy tiện ném người vào công ty, đây là hành vi không có trách nhiệm với cả đôi bên.
Vương Quốc Hoa rót trà cho hai cô rồi ngồi xuống đối diện. Thấy hắn cất thuốc đi, Sở Sở nói:
- Ông hút đi, chúng ta không ngại.
Nói đến vấn đề công việc, vẻ tùy ý trên mặt Lưu Linh lập tức biến mất và mở tập hồ sơ ra.
- Công ty nhà mình chủ yếu có hai bộ phận ở Thượng Hải, một là sản xuất nguyên liệu làm quần áo, một là may mặc. Cân nhắc đến việc tương lai công nhân vào nhà máy có thể nhanh chóng làm quen với công ty, công ty cũng đưa ra mấy yêu cầu như sau. Đầu tiên là khỏe mạnh, nam tuổi dưới 30, nữ dưới 20, có trình độ văn hóa thấp nhất là cấp hai, yêu cầu khác không có. Về phần tập huấn công nhân thì mình có thể phái nhân viên đi đến chỗ bạn. Cân nhắc đến tính lưu động của nhân viên nên công ty hy vọng công ty hình thành quan hệ hợp tác với địa phương bạn. Công nhân mà huyện Nam Sơn cung cấp cho công ty thì ủy ban huyện phải đảm bảo.
Nói tới đây Lưu Linh liền dừng lại. Vương Quốc Hoa đáng suy nghĩ xem Lưu Linh có phải thật sự muốn giúp mình không? Chẳng qua câu nói cuối cùng là điều kiện không công bằng, công ty yêu cầu ủy ban huyện phải đảm bảo công nhân của bọn họ, trong này có nhiều vấn đề. Nói cách khác về sau công nhân do huyện Nam Sơn cung cấp có chuyện như vậy ủy ban huyện phải chịu trách nhiệm. Nhưng nhiều công nhân như vậy đi ra ngoài, chỉ vào ủy ban huyện ước thúc thì cũng rất khó khăn.
- Thẳng thắn mà nói trước khi đến đây tôi đã liên lạc với Phòng lao động, sau đó mời bọn họ ra mặt hỗ trợ liên lạc với các công ty cần người. Cô có thể chủ động giúp đỡ, tôi rất cung kính nhưng điều kiện cuối cùng xin thứ tôi không thể đáp ứng. Chính quyền có thể toàn lực phối hợp đáp ứng nhu cầu của công ty cần tuyển nhưng riêng cái này là không thể.
- Như vậy ư?
Lưu Linh nhíu mày nói. Cô lấy điện thoại ấn số máy. Vương Quốc Hoa thấy thế cười cười đi vào Wc. Cảnh này Sở Sở thấy vậy không khỏi xuất hiện một tâm trạng khó nói thành lời. Người này rất cẩn thận, loại việc nhỏ này cũng tìm cớ tránh đi. Lúc đàm phán tuy cần nhờ người nhưng ảnh hưởng đến lợi ích bên mình thì hắn không nhân nhượng. Sở Sở hiểu rõ một khi đáp ứng điều kiện cuối cùng thì về sau sẽ rất nguy hại.
Lưu Linh nói mấy câu với điện thoại, Sở Sở nghe không hiểu mấy. Vương Quốc Hoa đi ra, Lưu Linh bỏ máy xuống nói.
- Điều kiện cuối cùng có thể bỏ nhưng tiền tập huấn nhân viên thì về sau phải trừ vào tiền lương, điểm này chúng ta phải nói rõ trước.
- Hiểu, nhà tư bản luôn theo đuổi lợi ích, điều này có thể cân nhắc.
Vương Quốc Hoa lúc ngồi xuống đột nhiên nhớ đến nhà máy dệt của huyện Nam Sơn nên thử hỏi một câu:
- Ở huyện Nam Sơn có một nhà máy dệt, trong quá trình cải cách xảy ra chút vấn đề. Công ty nhà cô có hứng thú đến xem nhà máy này đe cân nhắc vấn đề hợp tác không?
Càng nhận ra điểm ưu tú của Vương Quốc Hoa, trong lòng cô càng thấy rối rắm. Sở Sở cho đến bao giờ cũng không cho rằng mình và Vương Quốc Hoa có thể xuất hiện ngọn lửa tình yêu. Hai người gần như là hai đường thẳng song song trông rất gần nhau nhưng lại không thể đan xen vào nhau.
Tạ Vân Biên bị Vương Quốc Hoa thuyết phục, thực ra không nói là bị thuyết phục. Chỉ là Tạ Vân Biên không biết sao có một cảm giác rất tin vào Vương Quốc Hoa.
- Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ. Thực ra tôi vẫn muốn tự gây dựng sự nghiệp nhưng không có cơ hội và tài chính. Ngoài ra còn có thái độ của bố mẹ, tôi muốn về làm công tác tư tưởng với bọn họ nữa.
Vương Quốc Hoa kết luận chuyện này gần như thành công nên cười nói:
- Chuyện này tôi cũng có ý đồ, ông nếu quyết định mở công ty thì tôi có thể giải quyết được vấn đề vận chuyển lao động.
Du Phi Dương càng phục cách xử lý của Vương Quốc Hoa hơn, như vậy có thể nói là một công đôi việc. Vừa giúp được Tạ Vân Biên, cũng có thể giúp được chính mình.
Dùng năng lực lớn nhất của mình ảnh hưởng và thay đổi người bên cạnh, làm cho mình và bọn họ được tốt lên, đây là tiêu chuẩn sống của Vương Quốc Hoa. Mượn chuyện này vừa có thể giải quyết được công việc của mình, vừa giúp Tạ Vân Biên gây dựng sự nghiệp, Vương Quốc Hoa có thể nói tốn không ít tâm trí để nghĩ ra.
Trên đời không có bữa tiệc không tàn. Sau khi ăn tối xong, Trương Tiểu Cường và Tạ Vân Biên rời đi trước, sau đó Sở Sở và Lưu Linh nói phải đi. Vương Quốc Hoa vào khách sạn mà Du Phi Dương đã đặt cho hắn.
Tắm rửa xong, Du Phi Dương sang gõ cửa. Y ngồi xuống đó im lặng nhìn Vương Quốc Hoa nhưng không nói gì.
- Sao thế?
Vương Quốc Hoa có chút tò mò về thái độ của đối phương. Hắn cầm chén trà hỏi một câu.
- Không có gì, chỉ là hôm nay đột nhiên cảm thấy ông hình như không phải cùng lứa với bọn tôi mà như một trưởng bối vậy.
Du Phi Dương đột nhiên cười nói làm Vương Quốc Hoa phun ngụm nước trong miệng ra.
Du Phi Dương nhún vai nói:
- Tôi rất khó hiểu là mình sao lại nghĩ như vậy. Trước kia cảm thấy ông là người bạn có thể thân cận, sau đó tiếp xúc thì thấy ông làm chuyện gì đều nghĩ rất chu đáo. Cách làm việc này không giống như một người thanh niên.
Vương Quốc Hoa thầm kêu may mắn còn tưởng đối phương phát hiện mình chủ mưu đến gần y. Vương Quốc Hoa rõ ràng là hiểu sai. Theo Du Phi Dương thấy hai người gặp nhau lâu như vậy nhưng đều là Vương Quốc Hoa giúp mình, thậm chí vì ảnh hưởng của Vương Quốc Hoa nên tính cách của Du Phi Dương thay đổi không nhỏ. Trước đây Du Phi Dương có việc gì đều buồn bực tự chịu. Sau khi được Vương Quốc Hoa khích lệ, Du Phi Dương mới có tin tưởng trao đổi với bố, cuối cùng làm được việc mình muốn làm. Đồng thời Du Phi Dương cũng hiểu một đạo lý bố mẹ không lúc nào không nghĩ cho con cái. Chỉ cần mình thật sự ngồi xuống nói chuyện với bọn họ thì thường thường sẽ được bọn họ ủng hộ.
- Có thể là do thói quen từ nhỏ. Đối với tôi mà nói bất cứ chuyện gì đều phải dựa vào năng lực của mình mà đạt được. Cho nên mọi việc phải suy nghĩ thật cẩn thận. Trung Quốc hiện nay chú ý muốn làm việc thì phải làm người trước.
- Có lý.
Du Phi Dương gật đầu đột nhiên nói sang chuyện khác.
- Sở Sở và Lưu Linh, ông thích ai?
Vương Quốc Hoa ngẩn ra theo bản năng nói.
- Tôi không nghĩ đến, coi như là bạn học bình thường.
Sau đó Vương Quốc Hoa mập mờ nói:
- Sao? Ông có phải thích ai trong đó không?
Du Phi Dương lắc đầu nói:
- Không có, hai người này đều không thích hợp với tôi. Lưu Linh rõ ràng là một cô gái không biết lớn, Sở Sở lại quá mức tự cao. Bạn gái tôi phải là người biết điều, có kinh nghiệm xã hội. Hơn nữa tôi bây giờ còn không cân nhắc việc này. Nhưng thật ra tôi cảm thấy hai cô gái này nhìn ông với ánh mắt là lạ.
- Ừ, xem ra tôi là phượng hoàng giữa bầy gà.
Vương Quốc Hoa không hề khách khí tự khoe. Du Phi Dương nghe xong cười phá lên.
- Không ngờ được ông còn có mặt này.
- Chỉ nói cho vui mà thôi, tôi không dám coi là thật.
Có lời Vương Quốc Hoa không tiện nói nhiều, Du Phi Dương cũng là người thông minh nên hiểu được.
- Được rồi, ông ngủ sớm đi, mai còn có việc. Xe tôi để lại cho ông.
Vừa nói Du Phi Dương đứng lên ném chìa khóa rồi đi ra. Vương Quốc Hoa đưa tới cửa, Du Phi Dương đứng lại nói:
- Ông nếu có giải thích gì với tình hình tài chính tương lai của trong nước thì phải báo ngay cho tôi. Ý kiến của ông đối với tôi là rất quan trọng.
Sáng sớm Vương Quốc Hoa theo thói quen dậy khá sớm. Hắn đi theo lãnh đạo tuy có thể mượn oai hổ nhưng khó khăn trong đó chỉ mình mình hiểu. Rửa mặt xuống lầu ăn sáng mới là 8h sáng. Vương Quốc Hoa về phòng lấy vài thứ rồi chuẩn bị xuất phát.
Đâu ngờ chưa ra ngoài đã có tiếng gõ cửa. Vương Quốc Hoa có chút giật mình vì thấy Sở Sở và Lưu Linh đang đứng bên ngoài.
- Hai vị mỹ nữ đây là?
- Bạn hỏi cô ta?
Sở Sở mặt đầy vô tội dụi mắt.
- Tối qua ngủ muộn vì ả này kéo tới nửa đêm, sáng sớm đã đánh thức người ta, thật sự là ….
Sở Sở còn định nói nhưng miệng đã bị Lưu Linh bị kín.
- Cái này … nhà máy kia đang lắp đặt thiết bị, còn không đầy hai tháng sẽ đi vào sản xuất cho nên hơi gấp một chút.
Lưu Linh giải thích không có tác dụng mấy, thời này còn sợ không có công nhân đến xin việc sao?
Vương Quốc Hoa không có vạch trần lỗi trong câu nói của Lưu Linh. Hắn cười cười mời hai cô vào nói chuyện nhưng trong lòng lại suy nghĩ nên dùng thái độ gì đối phó với Lưu Linh. Vương Quốc Hoa không phải kẻ ngu mà không biết được suy nghĩ thật của Lưu Linh. Chẳng qua hắn không bao giờ có suy nghĩ về mặt này. Không phải hắn tự ti mà là Lưu Linh dù không nghĩ tới điều kiện gia đình thì không chắc Lưu gia không nghĩ tới. Một khi quan hệ hai người có tình cảm rồi bị ngăn cản, Vương Quốc Hoa không muốn mệt vì chuyện như vậy.
- Nói xem công ty nhà cô kinh doanh mặt hàng gì? Cần công nhân như thế nào? Điều này phải được xác định trước, huyện còn phải tiến hành kiểm tra sức khỏe và tập huấn qua, mấy việc này cũng cần phải tiến hành trao đổi với công ty, không thể tùy tiện ném người vào công ty, đây là hành vi không có trách nhiệm với cả đôi bên.
Vương Quốc Hoa rót trà cho hai cô rồi ngồi xuống đối diện. Thấy hắn cất thuốc đi, Sở Sở nói:
- Ông hút đi, chúng ta không ngại.
Nói đến vấn đề công việc, vẻ tùy ý trên mặt Lưu Linh lập tức biến mất và mở tập hồ sơ ra.
- Công ty nhà mình chủ yếu có hai bộ phận ở Thượng Hải, một là sản xuất nguyên liệu làm quần áo, một là may mặc. Cân nhắc đến việc tương lai công nhân vào nhà máy có thể nhanh chóng làm quen với công ty, công ty cũng đưa ra mấy yêu cầu như sau. Đầu tiên là khỏe mạnh, nam tuổi dưới 30, nữ dưới 20, có trình độ văn hóa thấp nhất là cấp hai, yêu cầu khác không có. Về phần tập huấn công nhân thì mình có thể phái nhân viên đi đến chỗ bạn. Cân nhắc đến tính lưu động của nhân viên nên công ty hy vọng công ty hình thành quan hệ hợp tác với địa phương bạn. Công nhân mà huyện Nam Sơn cung cấp cho công ty thì ủy ban huyện phải đảm bảo.
Nói tới đây Lưu Linh liền dừng lại. Vương Quốc Hoa đáng suy nghĩ xem Lưu Linh có phải thật sự muốn giúp mình không? Chẳng qua câu nói cuối cùng là điều kiện không công bằng, công ty yêu cầu ủy ban huyện phải đảm bảo công nhân của bọn họ, trong này có nhiều vấn đề. Nói cách khác về sau công nhân do huyện Nam Sơn cung cấp có chuyện như vậy ủy ban huyện phải chịu trách nhiệm. Nhưng nhiều công nhân như vậy đi ra ngoài, chỉ vào ủy ban huyện ước thúc thì cũng rất khó khăn.
- Thẳng thắn mà nói trước khi đến đây tôi đã liên lạc với Phòng lao động, sau đó mời bọn họ ra mặt hỗ trợ liên lạc với các công ty cần người. Cô có thể chủ động giúp đỡ, tôi rất cung kính nhưng điều kiện cuối cùng xin thứ tôi không thể đáp ứng. Chính quyền có thể toàn lực phối hợp đáp ứng nhu cầu của công ty cần tuyển nhưng riêng cái này là không thể.
- Như vậy ư?
Lưu Linh nhíu mày nói. Cô lấy điện thoại ấn số máy. Vương Quốc Hoa thấy thế cười cười đi vào Wc. Cảnh này Sở Sở thấy vậy không khỏi xuất hiện một tâm trạng khó nói thành lời. Người này rất cẩn thận, loại việc nhỏ này cũng tìm cớ tránh đi. Lúc đàm phán tuy cần nhờ người nhưng ảnh hưởng đến lợi ích bên mình thì hắn không nhân nhượng. Sở Sở hiểu rõ một khi đáp ứng điều kiện cuối cùng thì về sau sẽ rất nguy hại.
Lưu Linh nói mấy câu với điện thoại, Sở Sở nghe không hiểu mấy. Vương Quốc Hoa đi ra, Lưu Linh bỏ máy xuống nói.
- Điều kiện cuối cùng có thể bỏ nhưng tiền tập huấn nhân viên thì về sau phải trừ vào tiền lương, điểm này chúng ta phải nói rõ trước.
- Hiểu, nhà tư bản luôn theo đuổi lợi ích, điều này có thể cân nhắc.
Vương Quốc Hoa lúc ngồi xuống đột nhiên nhớ đến nhà máy dệt của huyện Nam Sơn nên thử hỏi một câu:
- Ở huyện Nam Sơn có một nhà máy dệt, trong quá trình cải cách xảy ra chút vấn đề. Công ty nhà cô có hứng thú đến xem nhà máy này đe cân nhắc vấn đề hợp tác không?
Tác giả :
Đoạn Nhận Thiên Nhai