Phù Diêu
Chương 319: Không nhường đàn ông
Du Phi Dương hừ một tiếng không nói. Mẫn Nguyệt thật ra biết điều kéo hai chị em lên lầu nói chuyện. Chờ mấy người phụ nữ biến mất, Du Phi Dương mới cười lạnh nói:
- Quốc Hoa, cô ả này ông không biết đâu, ả rất tham vọng. Chuyện của tôi và Thúy Thúy nếu không vì ả gây chuyện thì không chia tay nhanh như vậy.
Vương Quốc Hoa có chút giật mình nói:
- Chuyện kia đừng bảo ả biết rồi đó?
Du Phi Dương giương mắt nhìn lên lầu một chút rồi nói:
- Sau khi chuyển khỏi đây thì nơi mới không nói với ả. Dù sao ả cũng kiếm được mấy triệu rồi.
Vương Quốc Hoa nghe vậy liền khuyên một câu:
- Né tránh không phải biện pháp tốt, nói rõ đi, cho cô ả một khoản tiền là được. Không nên vì việc này mà tạo thành phiền phức.
Du Phi Dương cười lạnh nói:
- Tôi biết, chỉ là cảm thấy tiền này dùng không đáng. Chẳng qua ả chắc cảm thấy nguy cơ nên gần đây toàn lấy lòng tôi.
- Không nói chuyện không vui này, ước mơ chuyện tốt đẹp đi.
Du Phi Dương nghe vậy liền cười nói:
- Đúng, ông không phải rất nhàn ở văn phòng nghiên cứu chính sách sao? Tôi bảo Cao Nguyên ra mặt tạm điều ông sang tỉnh ủy, không cần đi làm. Hai anh em ta nhân cơ hội lướt sóng kiếm tiền.
Du Phi Dương đã nói là làm ngay, y lập tức lấy máy gọi cho Cao Nguyên. Theo hắn thấy thì điều người từ bên văn phòng nghiên cứu chính sách sang không phải chỉ là một câu nói sao?
Không ngờ Cao Nguyên không trả lời dứt khoát mà còn hỏi lại một câu:
- Đây là ý của cậu hay ý của Vương Quốc Hoa?
Vương Quốc Hoa nghe thấy lập tức cảnh giác nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa, hai người nhìn nhau, Du Phi Dương thản nhiên nói:
- Đây là ý của dì, sao, có gì khó khăn ư?
Cao Nguyên bên kia run lên, điện thoại di động trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất. Ở Hứa gia thì tiếng nói của Du Vân Vân nhiều lúc có tác dụng hơn cả bí thư Hứa. Ai nếu bị bí thư Hứa ghét thì có khi còn qua cửa, nhưng bị Du Vân Vân ghét coi như xong đời.
- Là như thế này, tình hình có chút đặc biệt nên tôi phải xin chỉ thị của lãnh đạo một chút.
Cao Nguyên không sợ tiết lộ cho Du Phi Dương biết mình cần hỏi ý của Hứa Nam Hạ. Nếu là ý của Du Vân Vân, thì chuyện Vương Quốc Hoa đột nhiên bị điều tới ủy ban tỉnh cũng sẽ không giấu được.
- Anh nhanh một chút.
Du Phi Dương dập máy rồi hỏi Vương Quốc Hoa:
- Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ ông bị điều đến ủy ban tỉnh không phải vì chuẩn bị theo ông lão xuống phía nam?
Vương Quốc Hoa nghĩ đến chuyện lần trước mình gặp Sở Sở, hắn mơ hồ cảm thấy việc có liên quan tới Sở Sở. Chẳng qua hắn không thể nói như vậy với Du Phi Dương.
- Tôi đến bây giờ vẫn không thể hiểu nổi là đã xảy ra chuyện gì.
Du Phi Dương nghe vậy ngược lại vui vẻ nhảy dựng lên:
- Vậy đừng làm trong nhà nước nữa, đi ra kiếm tiền cùng tôi.
Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ nhướng mắt nói.
- Tôi muốn làm chính trị, chứ muốn kiếm tiền thì tôi đã sớm từ chức rồi.
Du Phi Dương có chút nuối tiếc thở dài nói:
- Sớm biết ông sẽ như vậy mà. Đáng tiếc tôi không biết chính trị có gì tốt chứ, lúc nào cũng phải đeo mặt nạ, chẳng có gì vui vẻ cả.
Chuyện liên quan tới Du Vân Vân, Cao Nguyên không dám chậm trễ, vội vàng gõ cửa báo cáo bí thư Hứa. Hứa Nam Hạ nghe xong lập tức gọi điện cho Du Vân Vân. chuyện của Vương Quốc Hoa thì Du Vân Vân biết, mặc dù mình có ý trọng dụng Vương Quốc Hoa nhưng lúc này không tiện trực tiếp trở mặt với Sở Giang Thu. Vương Quốc Hoa dù như thế nào còn cần ở văn phòng nghiên cứu chính sách một thời gian nữa, nếu không hắn vừa tới văn phòng nghiên cứu chính sách đã bị Hứa Nam Hạ lấy đi thì có khác gì tát vào mặt Sở Giang Thu? Hai người lúc trước ở cùng một bộ, cùng cấp, hai nhà bây giờ đang hợp tác, hai người là nhân vật đại biểu cho thế hệ mới nên trong lòng có chút khúc mắc.
Du Vân Vân nghe điện, cô ngẩn ra một chút rồi có phản ứng ngay:
- Là ý của em, Phi Dương có mấy tỷ nên em không yên tâm. Hơn nữa Vương Quốc Hoa ở văn phòng đó cũng nhàn, em lại không muốn để Quốc Hoa ở đó chịu tội. Hơn nữa Sở Giang Thu lần này làm hơi quá, trực tiếp lướt qua anh là bí thư tỉnh ủy điều một phó bí thư, phó chủ tịch thường trực huyện đang làm ra thành tích. Em không trực tiếp điều Quốc Hoa sang Bưu điện là còn nể mặt hắn. Việc này anh đừng quản. Em bảo bên cơ quan gửi công văn sang văn phòng ủy ban tỉnh nói điều Vương Quốc Hoa sang đó để nghiên cứu thị trường.
Cả đời Hứa Nam Hạ cảm kích nhất là mình lọt vào mắt xanh hai chị em Du gia, hơn nữa Du Vân Vân còn trẻ hơn y tám tuổi. Lúc ấy Du Vân Vân tới nhà lấy lý do là chăm cháu, sau đó Hứa Nam Hạ mới biết Du Vân Vân vì mình. Nếu vợ đã nói, Hứa Nam Hạ đương nhiên không thể nói gì.
Bỏ máy xuống, Hứa Nam Hạ rất tự nhiên nói với Cao Nguyên:
- Anh gọi điện sang ủy ban nói đây là ý của tôi. Bưu điện tỉnh có cuộc điều tra thị trường, cần nhân viên chuyên môn sang hỗ trợ. Cứ như vậy đi.
Hứa Nam Hạ nói xong xua tay đuổi Cao Nguyên ra ngoài.
Cao Nguyên thầm hối hận mình không đủ quyết đoán, không kịp thời tạo quan hệ với Vương Quốc Hoa – người có sức ảnh hưởng lớn như vậy ở Hứa gia. Cao Nguyên vội vàng gọi điện lại cho Du Phi Dương.
- Tôi sẽ gọi điện sang Văn phòng ủy ban.
Du Phi Dương vừa nghe điện của Cao Nguyên xong, Du Vân Vân gọi tới nói:
- Quốc Hoa đâu, bảo nó nghe điện.
Vương Quốc Hoa cầm máy, Du Vân Vân bên kia chhi nói:
- Quốc Hoa, có hứng thú sang Bưu điện tỉnh làm không? Dì đảm bảo năm sau cháu lên cấp chính huyện?
Vương Quốc Hoa nghe vậy không khỏi giật mình và rất cảm động. Du Vân Vân và Du Phi Dương đối xử rất tốt với hắn, mặc dù trong này có quan hệ lợi ích nhưng hắn chỉ là một cán bộ cấp phó huyện, Du Vân Vân có thể đưa tay ra giúp chính là do tình cảm.
- Dì, cháu còn muốn làm chính trị.
Vương Quốc Hoa nói, Du Vân Vân nghe vậy cười cười một tiếng đáp:
- Cháu đó, tùy cháu vậy. Làm xong thì cháu có suy nghĩ gì cứ nói với dì. Cái khác không dám nói nhưng ở tỉnh Hứa thúc bố trí một chức chủ tịch huyện cho cháu thì dì có thể làm được.
Đây là lời hứa không hề có chút hơi nước nào. Vương Quốc Hoa cố khống chế tâm trạng nói.
- Cháu không muốn làm dì phiền thêm.
Du Vân Vân bên kia sớm đoán được hắn sẽ nói như vậy. Vương Quốc Hoa nếu chỉ vì lên chức thì còn không phải suốt ngày tới nhà ư?
- Cứ như vậy đi, cháu đó, ôi…
Du Vân Vân dập máy, trong lòng cô nghĩ Vương Quốc Hoa rất thành thật. Nhưng dù là ai lúc sắp làm ra thành tích mà bị điều đi thì chẳng có oán giận. Nhưng có oán giận mà không có tức thì đó là người thành thật.
Vì thể hiện sự coi trọng, buổi chiều Vương Quốc Hoa đến văn phòng làm việc thì ngoài cửa xuất hiện một người phụ nữ 30 tuổi khá xinh xắn, bên cạnh còn có chủ nhiệm Đỗ - phụ trách văn phòng nghiên cứu chính sách. Người phụ nữ tới là người ở văn phòng Bưu điện tỉnh. Sau khi vào liền tươi cười nói “chuyên gia” Vương có yêu cầu gì cứ nói.
Vương Quốc Hoa cười cười tỏ vẻ không có yêu cầu gì, còn nói mấy câu khách khí. Người phụ nữ kia cũng không nói nhiều, để chìa khóa xe Mercedes-Benz S U V lại sau đó nói:
- Đây là xe tạm thời phân phối, chuyên gia Vương nếu không thích thì tới Bưu điện tỉnh sẽ đổi xe khác.
Tin tức văn phòng nghiên cứu chính sách không ngờ giấu một chuyên gia nghiên cứu thị trường thoáng cái truyền khắp ủy ban tỉnh. Đáng tiếc Vương Quốc Hoa đã sớm lái xe rời đi. Chủ nhiệm Đỗ đóng cửa phòng lại rồi tát mình thật mình, không ngừng oán giận mình. Tiểu Liên cũng không ngừng khóc lóc vì không nắm được cơ hội.
- Quốc Hoa, cô ả này ông không biết đâu, ả rất tham vọng. Chuyện của tôi và Thúy Thúy nếu không vì ả gây chuyện thì không chia tay nhanh như vậy.
Vương Quốc Hoa có chút giật mình nói:
- Chuyện kia đừng bảo ả biết rồi đó?
Du Phi Dương giương mắt nhìn lên lầu một chút rồi nói:
- Sau khi chuyển khỏi đây thì nơi mới không nói với ả. Dù sao ả cũng kiếm được mấy triệu rồi.
Vương Quốc Hoa nghe vậy liền khuyên một câu:
- Né tránh không phải biện pháp tốt, nói rõ đi, cho cô ả một khoản tiền là được. Không nên vì việc này mà tạo thành phiền phức.
Du Phi Dương cười lạnh nói:
- Tôi biết, chỉ là cảm thấy tiền này dùng không đáng. Chẳng qua ả chắc cảm thấy nguy cơ nên gần đây toàn lấy lòng tôi.
- Không nói chuyện không vui này, ước mơ chuyện tốt đẹp đi.
Du Phi Dương nghe vậy liền cười nói:
- Đúng, ông không phải rất nhàn ở văn phòng nghiên cứu chính sách sao? Tôi bảo Cao Nguyên ra mặt tạm điều ông sang tỉnh ủy, không cần đi làm. Hai anh em ta nhân cơ hội lướt sóng kiếm tiền.
Du Phi Dương đã nói là làm ngay, y lập tức lấy máy gọi cho Cao Nguyên. Theo hắn thấy thì điều người từ bên văn phòng nghiên cứu chính sách sang không phải chỉ là một câu nói sao?
Không ngờ Cao Nguyên không trả lời dứt khoát mà còn hỏi lại một câu:
- Đây là ý của cậu hay ý của Vương Quốc Hoa?
Vương Quốc Hoa nghe thấy lập tức cảnh giác nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa, hai người nhìn nhau, Du Phi Dương thản nhiên nói:
- Đây là ý của dì, sao, có gì khó khăn ư?
Cao Nguyên bên kia run lên, điện thoại di động trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất. Ở Hứa gia thì tiếng nói của Du Vân Vân nhiều lúc có tác dụng hơn cả bí thư Hứa. Ai nếu bị bí thư Hứa ghét thì có khi còn qua cửa, nhưng bị Du Vân Vân ghét coi như xong đời.
- Là như thế này, tình hình có chút đặc biệt nên tôi phải xin chỉ thị của lãnh đạo một chút.
Cao Nguyên không sợ tiết lộ cho Du Phi Dương biết mình cần hỏi ý của Hứa Nam Hạ. Nếu là ý của Du Vân Vân, thì chuyện Vương Quốc Hoa đột nhiên bị điều tới ủy ban tỉnh cũng sẽ không giấu được.
- Anh nhanh một chút.
Du Phi Dương dập máy rồi hỏi Vương Quốc Hoa:
- Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ ông bị điều đến ủy ban tỉnh không phải vì chuẩn bị theo ông lão xuống phía nam?
Vương Quốc Hoa nghĩ đến chuyện lần trước mình gặp Sở Sở, hắn mơ hồ cảm thấy việc có liên quan tới Sở Sở. Chẳng qua hắn không thể nói như vậy với Du Phi Dương.
- Tôi đến bây giờ vẫn không thể hiểu nổi là đã xảy ra chuyện gì.
Du Phi Dương nghe vậy ngược lại vui vẻ nhảy dựng lên:
- Vậy đừng làm trong nhà nước nữa, đi ra kiếm tiền cùng tôi.
Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ nhướng mắt nói.
- Tôi muốn làm chính trị, chứ muốn kiếm tiền thì tôi đã sớm từ chức rồi.
Du Phi Dương có chút nuối tiếc thở dài nói:
- Sớm biết ông sẽ như vậy mà. Đáng tiếc tôi không biết chính trị có gì tốt chứ, lúc nào cũng phải đeo mặt nạ, chẳng có gì vui vẻ cả.
Chuyện liên quan tới Du Vân Vân, Cao Nguyên không dám chậm trễ, vội vàng gõ cửa báo cáo bí thư Hứa. Hứa Nam Hạ nghe xong lập tức gọi điện cho Du Vân Vân. chuyện của Vương Quốc Hoa thì Du Vân Vân biết, mặc dù mình có ý trọng dụng Vương Quốc Hoa nhưng lúc này không tiện trực tiếp trở mặt với Sở Giang Thu. Vương Quốc Hoa dù như thế nào còn cần ở văn phòng nghiên cứu chính sách một thời gian nữa, nếu không hắn vừa tới văn phòng nghiên cứu chính sách đã bị Hứa Nam Hạ lấy đi thì có khác gì tát vào mặt Sở Giang Thu? Hai người lúc trước ở cùng một bộ, cùng cấp, hai nhà bây giờ đang hợp tác, hai người là nhân vật đại biểu cho thế hệ mới nên trong lòng có chút khúc mắc.
Du Vân Vân nghe điện, cô ngẩn ra một chút rồi có phản ứng ngay:
- Là ý của em, Phi Dương có mấy tỷ nên em không yên tâm. Hơn nữa Vương Quốc Hoa ở văn phòng đó cũng nhàn, em lại không muốn để Quốc Hoa ở đó chịu tội. Hơn nữa Sở Giang Thu lần này làm hơi quá, trực tiếp lướt qua anh là bí thư tỉnh ủy điều một phó bí thư, phó chủ tịch thường trực huyện đang làm ra thành tích. Em không trực tiếp điều Quốc Hoa sang Bưu điện là còn nể mặt hắn. Việc này anh đừng quản. Em bảo bên cơ quan gửi công văn sang văn phòng ủy ban tỉnh nói điều Vương Quốc Hoa sang đó để nghiên cứu thị trường.
Cả đời Hứa Nam Hạ cảm kích nhất là mình lọt vào mắt xanh hai chị em Du gia, hơn nữa Du Vân Vân còn trẻ hơn y tám tuổi. Lúc ấy Du Vân Vân tới nhà lấy lý do là chăm cháu, sau đó Hứa Nam Hạ mới biết Du Vân Vân vì mình. Nếu vợ đã nói, Hứa Nam Hạ đương nhiên không thể nói gì.
Bỏ máy xuống, Hứa Nam Hạ rất tự nhiên nói với Cao Nguyên:
- Anh gọi điện sang ủy ban nói đây là ý của tôi. Bưu điện tỉnh có cuộc điều tra thị trường, cần nhân viên chuyên môn sang hỗ trợ. Cứ như vậy đi.
Hứa Nam Hạ nói xong xua tay đuổi Cao Nguyên ra ngoài.
Cao Nguyên thầm hối hận mình không đủ quyết đoán, không kịp thời tạo quan hệ với Vương Quốc Hoa – người có sức ảnh hưởng lớn như vậy ở Hứa gia. Cao Nguyên vội vàng gọi điện lại cho Du Phi Dương.
- Tôi sẽ gọi điện sang Văn phòng ủy ban.
Du Phi Dương vừa nghe điện của Cao Nguyên xong, Du Vân Vân gọi tới nói:
- Quốc Hoa đâu, bảo nó nghe điện.
Vương Quốc Hoa cầm máy, Du Vân Vân bên kia chhi nói:
- Quốc Hoa, có hứng thú sang Bưu điện tỉnh làm không? Dì đảm bảo năm sau cháu lên cấp chính huyện?
Vương Quốc Hoa nghe vậy không khỏi giật mình và rất cảm động. Du Vân Vân và Du Phi Dương đối xử rất tốt với hắn, mặc dù trong này có quan hệ lợi ích nhưng hắn chỉ là một cán bộ cấp phó huyện, Du Vân Vân có thể đưa tay ra giúp chính là do tình cảm.
- Dì, cháu còn muốn làm chính trị.
Vương Quốc Hoa nói, Du Vân Vân nghe vậy cười cười một tiếng đáp:
- Cháu đó, tùy cháu vậy. Làm xong thì cháu có suy nghĩ gì cứ nói với dì. Cái khác không dám nói nhưng ở tỉnh Hứa thúc bố trí một chức chủ tịch huyện cho cháu thì dì có thể làm được.
Đây là lời hứa không hề có chút hơi nước nào. Vương Quốc Hoa cố khống chế tâm trạng nói.
- Cháu không muốn làm dì phiền thêm.
Du Vân Vân bên kia sớm đoán được hắn sẽ nói như vậy. Vương Quốc Hoa nếu chỉ vì lên chức thì còn không phải suốt ngày tới nhà ư?
- Cứ như vậy đi, cháu đó, ôi…
Du Vân Vân dập máy, trong lòng cô nghĩ Vương Quốc Hoa rất thành thật. Nhưng dù là ai lúc sắp làm ra thành tích mà bị điều đi thì chẳng có oán giận. Nhưng có oán giận mà không có tức thì đó là người thành thật.
Vì thể hiện sự coi trọng, buổi chiều Vương Quốc Hoa đến văn phòng làm việc thì ngoài cửa xuất hiện một người phụ nữ 30 tuổi khá xinh xắn, bên cạnh còn có chủ nhiệm Đỗ - phụ trách văn phòng nghiên cứu chính sách. Người phụ nữ tới là người ở văn phòng Bưu điện tỉnh. Sau khi vào liền tươi cười nói “chuyên gia” Vương có yêu cầu gì cứ nói.
Vương Quốc Hoa cười cười tỏ vẻ không có yêu cầu gì, còn nói mấy câu khách khí. Người phụ nữ kia cũng không nói nhiều, để chìa khóa xe Mercedes-Benz S U V lại sau đó nói:
- Đây là xe tạm thời phân phối, chuyên gia Vương nếu không thích thì tới Bưu điện tỉnh sẽ đổi xe khác.
Tin tức văn phòng nghiên cứu chính sách không ngờ giấu một chuyên gia nghiên cứu thị trường thoáng cái truyền khắp ủy ban tỉnh. Đáng tiếc Vương Quốc Hoa đã sớm lái xe rời đi. Chủ nhiệm Đỗ đóng cửa phòng lại rồi tát mình thật mình, không ngừng oán giận mình. Tiểu Liên cũng không ngừng khóc lóc vì không nắm được cơ hội.
Tác giả :
Đoạn Nhận Thiên Nhai