Phù Diêu
Chương 299: Chú ý cảnh giới
Mã Minh vốn không định làm quá, y chỉ phái người xuống mời Lục Học lên hỗ trợ điều tra mà thôi.
Ai ngờ được Lục Học vừa thấy người của Ủy ban kỷ luật là sợ trùn chân khai ngay, khai cả chuyện hồi bé mình nhìn trộm bà cô ở nhà bên tắm ra. Kết quả này làm Mã Minh dở khóc dở cười. Nếu như không phải gần đây Lâm Thiếu Bách không đủ “tôn trọng” công việc của Ủy ban kỷ luật, Mã Minh sẽ không ra tay. Y chỉ là muốn kéo Vương Quốc Hoa lại để thể hiện sự tồn tại của mình, không ngờ rất nhẹ nhàng đánh ngã một bí thư đảng ủy xã, đây coi như hoàn toàn trở mặt với Lâm Thiếu Bách.
Ra khỏi văn phòng Lâm Thiếu Bách, Mã Minh không vui vẻ gì. Y thầm nghĩ thằng Lục Học kia sao khai nhanh vậy? Ít nhất cũng kéo hết buổi chứ?
Ý đồ của Mã Minh, Vương Quốc Hoa đoán được đôi chút. Sau khi biết Lục Học khai ra, Vương Quốc Hoa cũng có chút buồn bực. Hắn thầm nghĩ Mã Minh không phải là người muốn đi tiên phong. Hắn đang suy nghĩ thì Ngô Ngôn lén lút lẻn vào.
- Lãnh đạo, tôi nghe được một chuyện.
Ngô Ngôn còn định đóng cửa nhưng bị Vương Quốc Hoa ho khan một tiếng nên dừng lại.
- Cô nói đi.
Ngô Ngôn thấy Vương Quốc Hoa có vẻ tức giận nên cẩn thận đi tới nhỏ giọng nói:
- Tôi có người quen bên Ủy ban kỷ luật, hắn nói bí thư Mã phái người xuống chỉ là làm ra vẻ, định hết buổi là kéo về ai ngờ Lục Học…
Vương Quốc Hoa xua tay cắt ngang lời của Ngô Ngôn:
- Tôi biết rồi, cô đi làm việc của mình đi.
Ngô Ngôn cười cười đi ra, không ngờ Uông Lai Thuận đang tiến vào nên thiếu chút nữa đâm phải Ngô Ngôn. Thấy Ngô Ngôn vừa đi ra, trên mặt Uông Lai Thuận lộ vẻ hiểu ý.
Uông Lai Thuận ở ngoài luôn vênh mặt nhưng tới chỗ Vương Quốc Hoa lại biểu hiện khác làm Ngô Ngôn rất khẩn trương. Chẳng qua đối phương là chủ tịch huyện nên cô phải tôn trọng dù là bề ngoài.
- Bí thư Quốc Hoa, Mã Minh đúng là tàn nhẫn.
Uông Lai Thuận đầy hả hê nói. Cũng khó trách, gần đây Uông Lai Thuận bị Lâm Thiếu Bách ức hiếp không ít, động chút là Lâm Thiếu Bách nói “chỉ thị của thị trưởng”, cán bộ huyện nghe cũng sợ nên Lâm Thiếu Bách khá oai phong.
- Chủ tịch, chuyện không có lợi cho đoàn kết thì tốt nhất không nên nói ra.
Vương Quốc Hoa cười cười đưa thuốc tới, Uông Lai Thuận gật đầu tỏ vẻ tán thành. Quả thật có chuyện có thể làm không thể nói.
- Quốc Hoa, chiều nay diễn ra hội nghị ban bí thư, Mã Minh sẽ báo cáo việc này, ý của tôi là nhân cơ hội …
Uông Lai Thuận vung tay chém, Vương Quốc Hoa híp mắt suy nghĩ một chút rồi nói:
- Không ổn, bí thư Lâm cũng là vì công việc. Anh thấy như vậy có được không, do anh đề nghị mời Đảng ủy các xã công khai khoản chi tiền hạng mục, cũng do các xã tự điều tra. Chỉ cần có thể làm tốt công việc thì có một số việc không cần làm quá mức.
Uông Lai Thuận có chút khó hiểu nhìn Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa thấy thế không khỏi thở dài một tiếng lắc đầu chỉ tay lên trên. Uông Lai Thuận hiểu ý người cũng đổ mồ hôi. Mình cao hứng quên mất sau lưng người ta là thị trưởng. Vương Quốc Hoa cũng không muốn quá đắc tội với Tương Tiền Tiến. Dù sao Uông Lai Thuận và Vương Quốc Hoa đều ở bên ủy ban, thị trưởng muốn làm khó dễ bọn họ cũng rất dễ. Bây giờ lưu lại một chút thì dù thị trưởng có tức cũng phải có chừng mực.
Đúng là đáng tiếc. Uông Lai Thuận có chút không cam lòng dậm chân. Y đã sớm có ý đồ với vị trí bí thư huyện ủy. Nhưng Vương Quốc Hoa nói có lý, Uông Lai Thuận cũng không phải kẻ ngu nên cười cười gật đầu đi ra.
Vương Quốc Hoa ngồi một mình trong văn phòng thở dài một tiếng. Hắn hy vọng Lâm Thiếu Bách thông minh một chút đừng làm quá mức.
Hội nghị ban bí thư buổi chiều quả nhiên Mã Minh thông báo qua tình hình của Lục Học, Lâm Thiếu Bách xanh mặt không nói gì. Y thầm nghĩ mấy thằng này hợp sức đẩy mình vào chỗ chết, mình phải báo cáo với thị trưởng Tương.
Lúc này Uông Lai Thuận giơ tay lên nói:
- Lục Học là hiện tượng cá biệt, tôi tin hầu hết cán bộ của chúng ta là tốt. Chẳng qua hạng mục này rất quan trọng với huyện Phương Lan chúng ta, tôi đề nghị.
Uông Lai Thuận mặc dù khó chịu nhưng vẫn nói theo ý của Vương Quốc Hoa.
Lâm Thiếu Bách có chút kinh ngạc vì lời của Uông Lai Thuận, Vương Quốc Hoa giơ tay nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch, cán bộ cơ sở muốn làm việc không dễ, có đôi khi có sai phạm nhưng không thể vì xuất hiện hiện tượng cá biệt mà chối bỏ công việc của huyện ủy.
Lâm Thiếu Bách không thể hiểu nổi. Uông Lai Thuận và Vương Quốc Hoa nói giúp mình ư? Mã Minh ở bên cũng rất khó hiểu thầm nghĩ hai người này sao trước đó không báo gì. Mã Minh nhìn về phía Vương Quốc Hoa thì thấy đối phương đang cười cười với mình. Mã Minh lập tức hiểu rõ.
Đề nghị của Uông Lai Thuận được cả bốn người thông qua, chuyện không hề mở rộng theo lời khai của Lục Học. Nhưng thật ra ở vấn đề công bố khoản tiền dành cho hạng mục, Lâm Thiếu Bách đưa ra ý kiến khác:
- Làm như vậy thì cán bộ cơ sở có thể cảm thấy huyện ủy không tin tưởng bọn họ không?
Vương Quốc Hoa rất kiên quyết nói:
- Không thẹn với lương tâm, có cái phải suy nghĩ chứ? Hạng mục này là chuyện lớn với toàn huyện, mà tiền của huyện từ đâu mà ra? Đều là tiền thuế của dân. Huyện ủy dùng tiền này cho người dân, người dân càng thêm tin vào chính quyền. Che che đậy đậy thì sẽ phản tác dụng.
Lâm Thiếu Bách suy nghĩ đôi chút. Biện pháp này sẽ giảm được sự nghi ngờ của dân chúng, y không phản đối. Một cửa khó khăn cứ thế qua đi. Lâm Thiếu Bách vẫn không thể tin. Chẳng qua nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Quốc Hoa, y nghĩ tới đủ loại chuyện đang xảy ra, không biết mình có làm quá không? Lúc sau Lâm Thiếu Bách thấy phòng hội nghị hơi yên tĩnh nên y nói:
- Quốc Hoa, nếu cậu đã hết kỳ nghỉ trở về làm việc lại thì tôi thấy hạng mục này nên do cậu phụ trách.
Lâm Thiếu Bách mặc dù có chút không cam lòng nhưng vẫn phải nói. Vương Quốc Hoa sớm đã có chuẩn bị, Lâm Thiếu Bách vừa nói xong, hắn đã nói:
- Công việc của ủy ban không nằm ngoài giám sát của huyện ủy. Tôi thấy như thế này có được không? Do bí thư Lâm làm tổ trưởng tổ lãnh đạo.
Đề nghị của Vương Quốc Hoa làm Mã Minh đang cúi đầu phải ngẩng lên, phản ứng của Uông Lai Thuận càng quá hơn, y làm rơi lắp cốc trà xuống bàn.
- Công việc cụ thể do ủy ban làm, có sơ sót gì thì còn cần huyện ủy sửa chữa.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói. Hắn đây là có ý hạng mục thành công ai cũng có phần nhưng công lao chính là người đứng đầu huyện ủy, ủy ban. Nói cách khác hắn đẩy công lao ra.
Trên đời có người tốt như vậy sao? Ba người kia không tin. Bọn họ đau biết Vương Quốc Hoa chỉ cần làm tốt công việc là đủ, vinh nhục cá nhân hắn không quan trọng. Hơn nữa hắn làm thế cũng chỉ cần hai vị lãnh đạo Hứa Nam Hạ và Lãnh Vũ biết là đủ.
Hội nghị ban bí thư kết thúc trong không khí hài hòa đúng là nằm ngoài dự đoán của nhiều người. Hôm sau diễn ra hội nghị thường vụ huyện ủy, Lâm Thiếu Bách đưa chỉ thị về việc của Lục Học cũng được đa số thường vụ đồng ý.
Người đen đủi sau hội nghị này chỉ là Đảng ủy, chính quyền xã bên dưới. Huyện ủy đưa ra quyết định công khai chi tiêu tài chính hạng mục được quần chúng nhân dân nhiệt tình ủng hộ. Vương Quốc Hoa một lần nữa nắm quyền hạng mục cũng vùi đầu vào công việc.
Lâm Thiếu Bách họp xong lập tức lên thị xã báo cáo với Tương Tiền Tiến. Tương Tiền Tiến cũng có chút kinh ngạc với kết quả này. Lát sau y nhớ tới những lời bình luận tốt đẹp về Vương Quốc Hoa ở thị xã Lưỡng Thủy, y không khỏi thầm than trong lòng.
Nếu chuyện đã như vậy thì cứ thuận theo tự nhiên đi. Bây giờ Uông Lai Thuận làm tổ trưởng tổ lãnh đạo, ngày sau có thành tích cũng không thể không có sự ủng hộ và lãnh đạo chính xác của ủy ban thị xã.
Nghiêm Hữu Quang biết được chuyện ở huyện Phương Lan thì y đang họp trên tỉnh. Lúc gặp mặt trưởng ban Lãnh, y cố ý nhắc tới việc này rồi nhận xét đầy khách quan.
- Tôi hiểu đồng chí Vương Quốc Hoa này chưa bao giờ so đo được mất với người khác, chỉ cần chuyện có lợi cho quần chúng nhân dân thì sẽ làm hết.
Ai ngờ được Lục Học vừa thấy người của Ủy ban kỷ luật là sợ trùn chân khai ngay, khai cả chuyện hồi bé mình nhìn trộm bà cô ở nhà bên tắm ra. Kết quả này làm Mã Minh dở khóc dở cười. Nếu như không phải gần đây Lâm Thiếu Bách không đủ “tôn trọng” công việc của Ủy ban kỷ luật, Mã Minh sẽ không ra tay. Y chỉ là muốn kéo Vương Quốc Hoa lại để thể hiện sự tồn tại của mình, không ngờ rất nhẹ nhàng đánh ngã một bí thư đảng ủy xã, đây coi như hoàn toàn trở mặt với Lâm Thiếu Bách.
Ra khỏi văn phòng Lâm Thiếu Bách, Mã Minh không vui vẻ gì. Y thầm nghĩ thằng Lục Học kia sao khai nhanh vậy? Ít nhất cũng kéo hết buổi chứ?
Ý đồ của Mã Minh, Vương Quốc Hoa đoán được đôi chút. Sau khi biết Lục Học khai ra, Vương Quốc Hoa cũng có chút buồn bực. Hắn thầm nghĩ Mã Minh không phải là người muốn đi tiên phong. Hắn đang suy nghĩ thì Ngô Ngôn lén lút lẻn vào.
- Lãnh đạo, tôi nghe được một chuyện.
Ngô Ngôn còn định đóng cửa nhưng bị Vương Quốc Hoa ho khan một tiếng nên dừng lại.
- Cô nói đi.
Ngô Ngôn thấy Vương Quốc Hoa có vẻ tức giận nên cẩn thận đi tới nhỏ giọng nói:
- Tôi có người quen bên Ủy ban kỷ luật, hắn nói bí thư Mã phái người xuống chỉ là làm ra vẻ, định hết buổi là kéo về ai ngờ Lục Học…
Vương Quốc Hoa xua tay cắt ngang lời của Ngô Ngôn:
- Tôi biết rồi, cô đi làm việc của mình đi.
Ngô Ngôn cười cười đi ra, không ngờ Uông Lai Thuận đang tiến vào nên thiếu chút nữa đâm phải Ngô Ngôn. Thấy Ngô Ngôn vừa đi ra, trên mặt Uông Lai Thuận lộ vẻ hiểu ý.
Uông Lai Thuận ở ngoài luôn vênh mặt nhưng tới chỗ Vương Quốc Hoa lại biểu hiện khác làm Ngô Ngôn rất khẩn trương. Chẳng qua đối phương là chủ tịch huyện nên cô phải tôn trọng dù là bề ngoài.
- Bí thư Quốc Hoa, Mã Minh đúng là tàn nhẫn.
Uông Lai Thuận đầy hả hê nói. Cũng khó trách, gần đây Uông Lai Thuận bị Lâm Thiếu Bách ức hiếp không ít, động chút là Lâm Thiếu Bách nói “chỉ thị của thị trưởng”, cán bộ huyện nghe cũng sợ nên Lâm Thiếu Bách khá oai phong.
- Chủ tịch, chuyện không có lợi cho đoàn kết thì tốt nhất không nên nói ra.
Vương Quốc Hoa cười cười đưa thuốc tới, Uông Lai Thuận gật đầu tỏ vẻ tán thành. Quả thật có chuyện có thể làm không thể nói.
- Quốc Hoa, chiều nay diễn ra hội nghị ban bí thư, Mã Minh sẽ báo cáo việc này, ý của tôi là nhân cơ hội …
Uông Lai Thuận vung tay chém, Vương Quốc Hoa híp mắt suy nghĩ một chút rồi nói:
- Không ổn, bí thư Lâm cũng là vì công việc. Anh thấy như vậy có được không, do anh đề nghị mời Đảng ủy các xã công khai khoản chi tiền hạng mục, cũng do các xã tự điều tra. Chỉ cần có thể làm tốt công việc thì có một số việc không cần làm quá mức.
Uông Lai Thuận có chút khó hiểu nhìn Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa thấy thế không khỏi thở dài một tiếng lắc đầu chỉ tay lên trên. Uông Lai Thuận hiểu ý người cũng đổ mồ hôi. Mình cao hứng quên mất sau lưng người ta là thị trưởng. Vương Quốc Hoa cũng không muốn quá đắc tội với Tương Tiền Tiến. Dù sao Uông Lai Thuận và Vương Quốc Hoa đều ở bên ủy ban, thị trưởng muốn làm khó dễ bọn họ cũng rất dễ. Bây giờ lưu lại một chút thì dù thị trưởng có tức cũng phải có chừng mực.
Đúng là đáng tiếc. Uông Lai Thuận có chút không cam lòng dậm chân. Y đã sớm có ý đồ với vị trí bí thư huyện ủy. Nhưng Vương Quốc Hoa nói có lý, Uông Lai Thuận cũng không phải kẻ ngu nên cười cười gật đầu đi ra.
Vương Quốc Hoa ngồi một mình trong văn phòng thở dài một tiếng. Hắn hy vọng Lâm Thiếu Bách thông minh một chút đừng làm quá mức.
Hội nghị ban bí thư buổi chiều quả nhiên Mã Minh thông báo qua tình hình của Lục Học, Lâm Thiếu Bách xanh mặt không nói gì. Y thầm nghĩ mấy thằng này hợp sức đẩy mình vào chỗ chết, mình phải báo cáo với thị trưởng Tương.
Lúc này Uông Lai Thuận giơ tay lên nói:
- Lục Học là hiện tượng cá biệt, tôi tin hầu hết cán bộ của chúng ta là tốt. Chẳng qua hạng mục này rất quan trọng với huyện Phương Lan chúng ta, tôi đề nghị.
Uông Lai Thuận mặc dù khó chịu nhưng vẫn nói theo ý của Vương Quốc Hoa.
Lâm Thiếu Bách có chút kinh ngạc vì lời của Uông Lai Thuận, Vương Quốc Hoa giơ tay nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch, cán bộ cơ sở muốn làm việc không dễ, có đôi khi có sai phạm nhưng không thể vì xuất hiện hiện tượng cá biệt mà chối bỏ công việc của huyện ủy.
Lâm Thiếu Bách không thể hiểu nổi. Uông Lai Thuận và Vương Quốc Hoa nói giúp mình ư? Mã Minh ở bên cũng rất khó hiểu thầm nghĩ hai người này sao trước đó không báo gì. Mã Minh nhìn về phía Vương Quốc Hoa thì thấy đối phương đang cười cười với mình. Mã Minh lập tức hiểu rõ.
Đề nghị của Uông Lai Thuận được cả bốn người thông qua, chuyện không hề mở rộng theo lời khai của Lục Học. Nhưng thật ra ở vấn đề công bố khoản tiền dành cho hạng mục, Lâm Thiếu Bách đưa ra ý kiến khác:
- Làm như vậy thì cán bộ cơ sở có thể cảm thấy huyện ủy không tin tưởng bọn họ không?
Vương Quốc Hoa rất kiên quyết nói:
- Không thẹn với lương tâm, có cái phải suy nghĩ chứ? Hạng mục này là chuyện lớn với toàn huyện, mà tiền của huyện từ đâu mà ra? Đều là tiền thuế của dân. Huyện ủy dùng tiền này cho người dân, người dân càng thêm tin vào chính quyền. Che che đậy đậy thì sẽ phản tác dụng.
Lâm Thiếu Bách suy nghĩ đôi chút. Biện pháp này sẽ giảm được sự nghi ngờ của dân chúng, y không phản đối. Một cửa khó khăn cứ thế qua đi. Lâm Thiếu Bách vẫn không thể tin. Chẳng qua nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Quốc Hoa, y nghĩ tới đủ loại chuyện đang xảy ra, không biết mình có làm quá không? Lúc sau Lâm Thiếu Bách thấy phòng hội nghị hơi yên tĩnh nên y nói:
- Quốc Hoa, nếu cậu đã hết kỳ nghỉ trở về làm việc lại thì tôi thấy hạng mục này nên do cậu phụ trách.
Lâm Thiếu Bách mặc dù có chút không cam lòng nhưng vẫn phải nói. Vương Quốc Hoa sớm đã có chuẩn bị, Lâm Thiếu Bách vừa nói xong, hắn đã nói:
- Công việc của ủy ban không nằm ngoài giám sát của huyện ủy. Tôi thấy như thế này có được không? Do bí thư Lâm làm tổ trưởng tổ lãnh đạo.
Đề nghị của Vương Quốc Hoa làm Mã Minh đang cúi đầu phải ngẩng lên, phản ứng của Uông Lai Thuận càng quá hơn, y làm rơi lắp cốc trà xuống bàn.
- Công việc cụ thể do ủy ban làm, có sơ sót gì thì còn cần huyện ủy sửa chữa.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói. Hắn đây là có ý hạng mục thành công ai cũng có phần nhưng công lao chính là người đứng đầu huyện ủy, ủy ban. Nói cách khác hắn đẩy công lao ra.
Trên đời có người tốt như vậy sao? Ba người kia không tin. Bọn họ đau biết Vương Quốc Hoa chỉ cần làm tốt công việc là đủ, vinh nhục cá nhân hắn không quan trọng. Hơn nữa hắn làm thế cũng chỉ cần hai vị lãnh đạo Hứa Nam Hạ và Lãnh Vũ biết là đủ.
Hội nghị ban bí thư kết thúc trong không khí hài hòa đúng là nằm ngoài dự đoán của nhiều người. Hôm sau diễn ra hội nghị thường vụ huyện ủy, Lâm Thiếu Bách đưa chỉ thị về việc của Lục Học cũng được đa số thường vụ đồng ý.
Người đen đủi sau hội nghị này chỉ là Đảng ủy, chính quyền xã bên dưới. Huyện ủy đưa ra quyết định công khai chi tiêu tài chính hạng mục được quần chúng nhân dân nhiệt tình ủng hộ. Vương Quốc Hoa một lần nữa nắm quyền hạng mục cũng vùi đầu vào công việc.
Lâm Thiếu Bách họp xong lập tức lên thị xã báo cáo với Tương Tiền Tiến. Tương Tiền Tiến cũng có chút kinh ngạc với kết quả này. Lát sau y nhớ tới những lời bình luận tốt đẹp về Vương Quốc Hoa ở thị xã Lưỡng Thủy, y không khỏi thầm than trong lòng.
Nếu chuyện đã như vậy thì cứ thuận theo tự nhiên đi. Bây giờ Uông Lai Thuận làm tổ trưởng tổ lãnh đạo, ngày sau có thành tích cũng không thể không có sự ủng hộ và lãnh đạo chính xác của ủy ban thị xã.
Nghiêm Hữu Quang biết được chuyện ở huyện Phương Lan thì y đang họp trên tỉnh. Lúc gặp mặt trưởng ban Lãnh, y cố ý nhắc tới việc này rồi nhận xét đầy khách quan.
- Tôi hiểu đồng chí Vương Quốc Hoa này chưa bao giờ so đo được mất với người khác, chỉ cần chuyện có lợi cho quần chúng nhân dân thì sẽ làm hết.
Tác giả :
Đoạn Nhận Thiên Nhai