Phù Diêu
Chương 205: Chuyển biến
Từ trước đến giờ ở trong chính trị thường thấy nhất chính là trách nhiệm người khác gánh, có lợi kéo vào túi mình. Vương Quốc Hoa nói cái này chính là vây quanh bốn chữ: trách nhiệm, phát triển.
Trách nhiệm là gì? Làm quan là phải có trách nhiệm với dân chúng địa phương, không thể vì mình thăng quan phát tài mà phá hoại tài nguyên địa phương, phá xong là vỗ mông đi. Phát triển cũng rất đơn giản, làm như thế nào để chính quyền ra mặt thống nhất tài nguyên địa phương, đưa ra phương án phát triển lâu dài liên tục. Phát triển thực ra cũng là một loại trách nhiệm.
TôN Trường Thanh đánh giá cao Vương Quốc Hoa chính là trách nhiệm. Làm quan không có ai không sợ trách nhiệm, đó là hiện tượng rất quái lạ. Quan chức dám chịu trách nhiệm thì đều được tôn trọng. TôN Trường Thanh nghe xong đột nhiên cảm thấy nếu như mình nghe câu này sớm năm năm thì tốt, bây giờ đã muộn rồi.
Tại sao muộn? Bởi vì Tôn Đạo Luy nắm rất nhiều mỏ than, căn bản chính là hung thủ phá hoại hoàn cảnh sinh thái huyện Phương Lan lớn nhất. Các ngọn núi ở huyện Phương Lan đều bị các mỏ phá hoại, đến mùa mưa là nước sông Bắc Câu đen xì. Đóng cửa mỏ than tư nhân nghe thì hay nhưng ở giai đoạn này thì đó là trò đùa. Nó liên quan quá nhiều quần thể lợi ích, tập đoàn khoáng sản Bắc Câu không ngừng kêu gào đóng cửa mỏ than lậu, tư nhân, Trung ương rất coi trọng, tỉnh coi trọng, thị xã coi trọng nhưng thì sao? Kéo.
- Chuyện này để nghiên cứu xem sao.
TôN Trường Thanh khó khăn đưa ra một câu trả lời hàm hồ. Y không lo người đứng sau Uông Lai Thuận, mà lo vị đứng trước mặt. Hạng mục xuất khẩu nếu cứng rắn thông qua sợ tên Vương Quốc Hoa này có hành vi quá khích.
Nếu nói là nghiên cứu, TôN Trường Thanh chuẩn bị vứt việc này vào bùn. Về phần gì mà quy hoạch phát triển liên tục, y chỉ nghe mà thôi, làm việc cụ thể do bên ủy ban làm. Để Vương Quốc Hoa đến tranh cãi với Uông Lai Thuận đi.
Thái độ của TôN Trường Thanh làm Vương Quốc Hoa rất bất đắc dĩ. Chẳng qua vậy cũng tốt, TôN Trường Thanh không đứng về phía Uông Lai Thuận cũng không uổng hắn nói đến hai tiếng.
Mỗi người đều nói làm quan tốt, vì sao? Bởi vì có thể hưởng thụ quyền lợi mang đến lợi ích, còn không phải chịu trách nhiệm. Nói tới quyền lợi mà lại không có sự giám sát thì rất đáng sợ.
Vương Quốc Hoa cũng không có suy nghĩ gì nhiều, chỉ cần cản việc này lại là được. Về phần khác chỉ có thể chờ sau này mình có quyền lực lớn hơn, nghĩ biện pháp thúc đẩy. Biết rõ đây là chuyện xấu nhưng trong lúc nhất thời không thể thay đổi, cũng chỉ có thể không làm nó ác hóa mà thôi. Đây đúng là chuyện quá châm chọc.
Làm quan phải có cảm giác trách nhiệm, loại suy nghĩ này của Vương Quốc Hoa làm hắn bất đắc dĩ. Nếu không có cảm giác đó thì mình sao phải phiền lòng như vậy? Ăn ngon uống say ai không muốn.
Vưu Hiểu Mẫn làm hết lần này là sẽ sang tuyến hai, đây không phải cô ta có phong cách cao, không có tham luyến quyền lực. Lý do đó chính là lãnh đạo cấp trên thường chiếu cố các đồng chí chấp nhận lui sớm, cô lui sớm thì người khác sẽ sớm lên được.
Vì có tâm lý này nên hai năm qua Vưu Hiểu Mẫn không khá nuông chiều con trai duy nhất của mình - Vưu Hướng Đông. Vưu Hiểu Mẫn nghĩ mình sắp lui còn không để con chuẩn bị chút chỗ tốt, tạo cơ sở cho sự phát triển sau này sao? Vưu Hiểu Mẫn nuối tiếc chính là con mình không chịu học, không có hứng thú vào chính trị.
Vưu Hướng Đông đã kinh doanh rất nhiều loại hình, về nguyên tắc y kinh doanh thường ngắn hạn, không có kiên nhẫn đi vào ngành sản xuất. Lấy công trình rồi bán ra ngoài kiếm lời, giúp ai đó phê hạng mục… lần này giới thiệu hai người đến huyện Phương Lan cũng là do Vưu Hướng Đông lấy được tiền từ người ta.
Họ Bạch, Trì trước đây cũng sản xuất đũa ở phía nam. Kinh tế phía nam phát triển cũng bắt đầu coi trọng hoàn cảnh, các công ty chỉ dựa vào khai thác tài nguyên để xuất khẩu không còn đất sống. Vì thế hai người chạy vào khu vực đất liền, thông qua người giới thiệu nên gặp được Vưu Hướng Đông.
Vưu Hiểu Mẫn không phải người hồ đồ. Trung ương không ngừng ra lệnh không cho con cái cán bộ kinh doanh, Vưu Hướng Đông làm kinh doanh đều lấy tên người khác. Vưu Hiểu Mẫn gọi điện tới hỏi việc kia, Vưu Hướng Đông cũng biết điều giải thích rõ là chỉ làm trung gian, nhận chút quà của người ta là đồng hồ và mấy chai rượu tây, cũng không đáng bao tiền. Vưu Hướng Đông còn nói giúp Uông Lai Thuận đưa hạng mục xuống, như vậy Uông Lai Thuận không phải dễ triển khai công việc sao?
Vưu Hiểu Mẫn không nghe được mấy câu phía sau, Vưu Hiểu Mẫn biết rõ con mình là người như thế nào. Dập máy, Vưu Hiểu Mẫn đến văn phòng bí thư thị ủy gặp Lâm Tĩnh, nhắc tới việc Uông Lai Thuận gọi tới. Lâm Tĩnh nghe xong lạnh nhạt nói:
- Uông Lai Thuận này sao không có chút trách nhiệm nào vậy? Vương Quốc Hoa tuy còn trẻ nhưng tầm nhìn và năng lực đều hơn người, nếu không lãnh đạo tỉnh ủy sao đặt cậu ta tới huyện Phương Lan? Không phải chính là muốn cậu ta phụ trách bên ủy ban sao?
Một câu bình thường của Lâm Tĩnh nhưng Vưu Hiểu Mẫn hiểu ý nói:
- Bí thư Lâm làm việc tiếp, lát tôi sẽ phê bình Uông Lai Thuận.
Uông Lai Thuận dù là cứt chó thì Vưu Hiểu Mẫn cũng muốn che chở hắn, nếu không ai đi theo lãnh đạo. Đương nhiên Lâm Tĩnh cũng không có ý xử lý Uông Lai Thuận, chỉ là có ý tốt nhắc nhở một chút, muốn cho đối phương biết Vương Quốc Hoa là người của lãnh đạo tỉnh ủy. Bên trên Vưu Hiểu Mẫn có chỗ dựa, chẳng qua chỗ dựa này rõ ràng không thể bằng Vương Quốc Hoa. Vưu Hiểu Mẫn năm 25 tuổi vẫn còn là chân chạy.
Về văn phòng, Vưu Hiểu Mẫn cầm máy gọi điện nói:
- Tiểu Đông, con nói với Uông Lai Thuận một chút, chuyện này bỏ đi, bên trên của Vương Quốc Hoa rất cứng.
Vưu Hiểu Mẫn không muốn sinh sự nhưng cuộc điện này chị ta không thích hợp để gọi, có vẻ không đủ tự tin, yếu thế. Vì thế để Vưu Hướng Đông nói với Uông Lai Thuận là hợp nhất.
Vưu Hiểu Mẫn vừa ra khỏi văn phòng Lâm Tĩnh, Mạnh Vũ Vi đã lấy cớ vào toilet báo cáo chuyện Vưu Hiểu Mẫn tìm Lâm Tĩnh với Vương Quốc Hoa. Biết được thái độ của Lâm Tĩnh, Vương Quốc Hoa khá bình tĩnh, chuyện không phát triển theo hướng xấu.
Về đến ủy ban huyện, Vương Quốc Hoa chủ động tìm Uông Lai Thuận. Thú vị là Uông Lai Thuận thấy Vương Quốc Hoa lại giống như chưa phát triển việc gì, rất nhiệt tình còn châm trà mời thuốc hắn.
- Đồng chí Quốc Hoa, tôi vừa nhận chức nên hơi sốt ruột, thái độ có gì không đúng thì đừng để trong lòng. Uông Lai Thuận biết rõ một điểm chỗ dựa của mình sắp lui, Vưu Hiểu Mẫn đưa mình lên làm chủ tịch huyện còn con đường sau này do mình tự đi. Vưu Hướng Đông gọi điện tới làm thái độ của Uông Lai Thuận thay đổi hẳn. Người có chỗ dựa cứng trên tỉnh thì dù không thể làm bạn cũng đừng làm kẻ thù.
Thay đổi quá nhanh của Uông Lai Thuận làm người ta phải than thở, Vương Quốc Hoa cũng quen với việc này.
Chỉ cần Uông Lai Thuận muốn làm tốt công việc như Lý Dật Phong ở quận Lưỡng Thủy thì Vương Quốc Hoa không ngại giúp Uông Lai Thuận.
- Chủ tịch, thái độ của tôi cũng có điểm không đúng. Về phần kinh tế huyện Phương Lan nên phát triển theo hướng gì thì tôi có vài suy nghĩ, sau đây sẽ sửa sang rồi mời anh xem.
Vương Quốc Hoa cũng rất khách khí nói giống như hai người chưa từng cãi nhau.
Trách nhiệm là gì? Làm quan là phải có trách nhiệm với dân chúng địa phương, không thể vì mình thăng quan phát tài mà phá hoại tài nguyên địa phương, phá xong là vỗ mông đi. Phát triển cũng rất đơn giản, làm như thế nào để chính quyền ra mặt thống nhất tài nguyên địa phương, đưa ra phương án phát triển lâu dài liên tục. Phát triển thực ra cũng là một loại trách nhiệm.
TôN Trường Thanh đánh giá cao Vương Quốc Hoa chính là trách nhiệm. Làm quan không có ai không sợ trách nhiệm, đó là hiện tượng rất quái lạ. Quan chức dám chịu trách nhiệm thì đều được tôn trọng. TôN Trường Thanh nghe xong đột nhiên cảm thấy nếu như mình nghe câu này sớm năm năm thì tốt, bây giờ đã muộn rồi.
Tại sao muộn? Bởi vì Tôn Đạo Luy nắm rất nhiều mỏ than, căn bản chính là hung thủ phá hoại hoàn cảnh sinh thái huyện Phương Lan lớn nhất. Các ngọn núi ở huyện Phương Lan đều bị các mỏ phá hoại, đến mùa mưa là nước sông Bắc Câu đen xì. Đóng cửa mỏ than tư nhân nghe thì hay nhưng ở giai đoạn này thì đó là trò đùa. Nó liên quan quá nhiều quần thể lợi ích, tập đoàn khoáng sản Bắc Câu không ngừng kêu gào đóng cửa mỏ than lậu, tư nhân, Trung ương rất coi trọng, tỉnh coi trọng, thị xã coi trọng nhưng thì sao? Kéo.
- Chuyện này để nghiên cứu xem sao.
TôN Trường Thanh khó khăn đưa ra một câu trả lời hàm hồ. Y không lo người đứng sau Uông Lai Thuận, mà lo vị đứng trước mặt. Hạng mục xuất khẩu nếu cứng rắn thông qua sợ tên Vương Quốc Hoa này có hành vi quá khích.
Nếu nói là nghiên cứu, TôN Trường Thanh chuẩn bị vứt việc này vào bùn. Về phần gì mà quy hoạch phát triển liên tục, y chỉ nghe mà thôi, làm việc cụ thể do bên ủy ban làm. Để Vương Quốc Hoa đến tranh cãi với Uông Lai Thuận đi.
Thái độ của TôN Trường Thanh làm Vương Quốc Hoa rất bất đắc dĩ. Chẳng qua vậy cũng tốt, TôN Trường Thanh không đứng về phía Uông Lai Thuận cũng không uổng hắn nói đến hai tiếng.
Mỗi người đều nói làm quan tốt, vì sao? Bởi vì có thể hưởng thụ quyền lợi mang đến lợi ích, còn không phải chịu trách nhiệm. Nói tới quyền lợi mà lại không có sự giám sát thì rất đáng sợ.
Vương Quốc Hoa cũng không có suy nghĩ gì nhiều, chỉ cần cản việc này lại là được. Về phần khác chỉ có thể chờ sau này mình có quyền lực lớn hơn, nghĩ biện pháp thúc đẩy. Biết rõ đây là chuyện xấu nhưng trong lúc nhất thời không thể thay đổi, cũng chỉ có thể không làm nó ác hóa mà thôi. Đây đúng là chuyện quá châm chọc.
Làm quan phải có cảm giác trách nhiệm, loại suy nghĩ này của Vương Quốc Hoa làm hắn bất đắc dĩ. Nếu không có cảm giác đó thì mình sao phải phiền lòng như vậy? Ăn ngon uống say ai không muốn.
Vưu Hiểu Mẫn làm hết lần này là sẽ sang tuyến hai, đây không phải cô ta có phong cách cao, không có tham luyến quyền lực. Lý do đó chính là lãnh đạo cấp trên thường chiếu cố các đồng chí chấp nhận lui sớm, cô lui sớm thì người khác sẽ sớm lên được.
Vì có tâm lý này nên hai năm qua Vưu Hiểu Mẫn không khá nuông chiều con trai duy nhất của mình - Vưu Hướng Đông. Vưu Hiểu Mẫn nghĩ mình sắp lui còn không để con chuẩn bị chút chỗ tốt, tạo cơ sở cho sự phát triển sau này sao? Vưu Hiểu Mẫn nuối tiếc chính là con mình không chịu học, không có hứng thú vào chính trị.
Vưu Hướng Đông đã kinh doanh rất nhiều loại hình, về nguyên tắc y kinh doanh thường ngắn hạn, không có kiên nhẫn đi vào ngành sản xuất. Lấy công trình rồi bán ra ngoài kiếm lời, giúp ai đó phê hạng mục… lần này giới thiệu hai người đến huyện Phương Lan cũng là do Vưu Hướng Đông lấy được tiền từ người ta.
Họ Bạch, Trì trước đây cũng sản xuất đũa ở phía nam. Kinh tế phía nam phát triển cũng bắt đầu coi trọng hoàn cảnh, các công ty chỉ dựa vào khai thác tài nguyên để xuất khẩu không còn đất sống. Vì thế hai người chạy vào khu vực đất liền, thông qua người giới thiệu nên gặp được Vưu Hướng Đông.
Vưu Hiểu Mẫn không phải người hồ đồ. Trung ương không ngừng ra lệnh không cho con cái cán bộ kinh doanh, Vưu Hướng Đông làm kinh doanh đều lấy tên người khác. Vưu Hiểu Mẫn gọi điện tới hỏi việc kia, Vưu Hướng Đông cũng biết điều giải thích rõ là chỉ làm trung gian, nhận chút quà của người ta là đồng hồ và mấy chai rượu tây, cũng không đáng bao tiền. Vưu Hướng Đông còn nói giúp Uông Lai Thuận đưa hạng mục xuống, như vậy Uông Lai Thuận không phải dễ triển khai công việc sao?
Vưu Hiểu Mẫn không nghe được mấy câu phía sau, Vưu Hiểu Mẫn biết rõ con mình là người như thế nào. Dập máy, Vưu Hiểu Mẫn đến văn phòng bí thư thị ủy gặp Lâm Tĩnh, nhắc tới việc Uông Lai Thuận gọi tới. Lâm Tĩnh nghe xong lạnh nhạt nói:
- Uông Lai Thuận này sao không có chút trách nhiệm nào vậy? Vương Quốc Hoa tuy còn trẻ nhưng tầm nhìn và năng lực đều hơn người, nếu không lãnh đạo tỉnh ủy sao đặt cậu ta tới huyện Phương Lan? Không phải chính là muốn cậu ta phụ trách bên ủy ban sao?
Một câu bình thường của Lâm Tĩnh nhưng Vưu Hiểu Mẫn hiểu ý nói:
- Bí thư Lâm làm việc tiếp, lát tôi sẽ phê bình Uông Lai Thuận.
Uông Lai Thuận dù là cứt chó thì Vưu Hiểu Mẫn cũng muốn che chở hắn, nếu không ai đi theo lãnh đạo. Đương nhiên Lâm Tĩnh cũng không có ý xử lý Uông Lai Thuận, chỉ là có ý tốt nhắc nhở một chút, muốn cho đối phương biết Vương Quốc Hoa là người của lãnh đạo tỉnh ủy. Bên trên Vưu Hiểu Mẫn có chỗ dựa, chẳng qua chỗ dựa này rõ ràng không thể bằng Vương Quốc Hoa. Vưu Hiểu Mẫn năm 25 tuổi vẫn còn là chân chạy.
Về văn phòng, Vưu Hiểu Mẫn cầm máy gọi điện nói:
- Tiểu Đông, con nói với Uông Lai Thuận một chút, chuyện này bỏ đi, bên trên của Vương Quốc Hoa rất cứng.
Vưu Hiểu Mẫn không muốn sinh sự nhưng cuộc điện này chị ta không thích hợp để gọi, có vẻ không đủ tự tin, yếu thế. Vì thế để Vưu Hướng Đông nói với Uông Lai Thuận là hợp nhất.
Vưu Hiểu Mẫn vừa ra khỏi văn phòng Lâm Tĩnh, Mạnh Vũ Vi đã lấy cớ vào toilet báo cáo chuyện Vưu Hiểu Mẫn tìm Lâm Tĩnh với Vương Quốc Hoa. Biết được thái độ của Lâm Tĩnh, Vương Quốc Hoa khá bình tĩnh, chuyện không phát triển theo hướng xấu.
Về đến ủy ban huyện, Vương Quốc Hoa chủ động tìm Uông Lai Thuận. Thú vị là Uông Lai Thuận thấy Vương Quốc Hoa lại giống như chưa phát triển việc gì, rất nhiệt tình còn châm trà mời thuốc hắn.
- Đồng chí Quốc Hoa, tôi vừa nhận chức nên hơi sốt ruột, thái độ có gì không đúng thì đừng để trong lòng. Uông Lai Thuận biết rõ một điểm chỗ dựa của mình sắp lui, Vưu Hiểu Mẫn đưa mình lên làm chủ tịch huyện còn con đường sau này do mình tự đi. Vưu Hướng Đông gọi điện tới làm thái độ của Uông Lai Thuận thay đổi hẳn. Người có chỗ dựa cứng trên tỉnh thì dù không thể làm bạn cũng đừng làm kẻ thù.
Thay đổi quá nhanh của Uông Lai Thuận làm người ta phải than thở, Vương Quốc Hoa cũng quen với việc này.
Chỉ cần Uông Lai Thuận muốn làm tốt công việc như Lý Dật Phong ở quận Lưỡng Thủy thì Vương Quốc Hoa không ngại giúp Uông Lai Thuận.
- Chủ tịch, thái độ của tôi cũng có điểm không đúng. Về phần kinh tế huyện Phương Lan nên phát triển theo hướng gì thì tôi có vài suy nghĩ, sau đây sẽ sửa sang rồi mời anh xem.
Vương Quốc Hoa cũng rất khách khí nói giống như hai người chưa từng cãi nhau.
Tác giả :
Đoạn Nhận Thiên Nhai