Phù Diêu
Chương 112: Khách đến
Cát Tiếu Mi không cười nổi, mũi hơi cay cay. Cô xoay đầu lại dụi mắt, lúc quay đầu lại nói thì giọng hơi nghẹn ngào.
- Sau này ngài làm việc cần phải cẩn thận một chút, một số người nhìn thì tốt nhưng thực tế vì lợi mà gì cũng có thể làm.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Tôi gặp một lần rồi, cảm ơn cô nhắc nhở. Được rồi, không nói chuyện này nữa. Mai có hai nhà kinh doanh từ Thượng Hải tới, công ty bọn họ sản xuất linh kiện ô tô, trước mắt chính là công ty được chúng ta chào đón nhất. Thái độ của tôi rất rõ, dù lợi ích trước mắt ít một chút cũng phải lưu lại bọn họ tiến vào khu công nghệ cao, muốn bọn họ trong vòng ba tháng phải khởi công xây dựng. bất cứ công ty nào mua đất để cỏ mọc, chúng ta không nhận.
Lúc này Đỗ Tường xuất hiện ngoài cửa:
- Trợ lý Vương, về nhân viên tổ quy hoạch, chủ tịch Lý bảo tôi đến hỏi ý anh.
Vương Quốc Hoa đứng lên nói:
- Đến vừa lúc, chủ nhiệm Cát cũng ở đây, chúng ta bàn một chút.
Do tính đặc thù của quy hoạch, Lý Dật Phong chỉ thị thành lập tổ quy hoạch chuyên phụ trách công tác tuyên truyền và thẩm định công ty. Tổ này về cơ bản do Vương Quốc Hoa phụ trách, vấn đề nhân viên do Đỗ Tường ra mặt điều người có năng lực cao từ văn phòng ủy ban, thống kê, Khu khai phát, khu công nghệ cao… Đỗ Tường còn muốn thành lập văn phòng của tổ, vì thế Đỗ Tường đến bàn với Vương Quốc Hoa.
- Chánh văn phòng Đỗ, anh xem như vậy có được không? khu công nghệ cao cùng khu Khai Phát tự chủ đề cử người, khu công nghệ cao hai người, Khu khai phát một, còn bên nhân viên tuyên truyền, thẩm định do anh quyết định.
Vương Quốc Hoa không muốn tốn thời gian ở việc nhỏ này nên quyết định đưa quyền chọn nhân viên ra. Đây không phải hắn không có trách nhiệm với công việc mà nghĩ điều người từ các ngành mình đi chưa chắc có người nể mặt.
Đỗ Tường không nghĩ Vương Quốc Hoa dễ nói chuyện như vậy, trong lòng còn nghĩ xem nên nhét ai vào.
- Trợ lý Vương, anh xem như vậy có được không? Bên thẩm định, tuyên truyền có bốn người là đủ, văn phòng sẽ điều thêm hai người, thêm người ở khu công nghệ cao và Khu khai phát tổng cộng bảy người. Tổ quy hoạch do anh phụ trách, phân ra làm hai đội một phụ trách thẩm định, một phụ trách tuyên truyền.
Vương Quốc Hoa không phản đối, Đỗ Tường đứng lên đi ra ngoài an bài.
…
Tào Hiểu Minh không kiện cáo được nên nghĩ tới một ý. Y gọi điện cho con trai Lôi Minh – Lôi Dụ. Lôi Dụ sau khi tốt nghiệp trung cấp đã vào thị đoàn làm, nhưng không đầy nửa năm sau y bỏ nhà nước đi mở công ty. Lúc ấy thị đoàn có một công ty bán ra ngoài, Lôi Dụ mua lại cụ thể số tiền bao nhiêu không ai biết.
Lôi Dụ như cá gặp nước, tuy nói không mấy lần làm ăn nghiêm chỉnh nhưng kiếm được không ít tiền. Không đầy năm y đã đi xe xịn.
Tào Hiểu Minh cũng có chút qua lại với Lôi Dụ, biết Lôi Dụ chỉ cần kiếm được tiền là không bỏ qua. Nghe Tào Hiểu Minh nói, Lôi Dụ có chút do dự:
- Lão Tào, không phải tôi không muốn làm mà bố tôi đã cảnh cáo không được thò tay vào quy hoạch này.
Đối với thái độ này của Lôi Dụ, Tào Hiểu Minh cười lạnh một tiếng, con chó còn có thể đổi không ăn phân sao? Vì thế y nói:
- Vu Lâm làm phó tổ trưởng tổ lãnh đạo quy hoạch, anh có thể tìm hắn mà. Làm hắn phê một chữ là có 100 mẫu.
Tổng cộng cả khu công nghệ cao có 800 mẫu, Tào Hiểu Minh vừa há mồm đã muốn 100 mẫu, còn nói gì không nhiều. Vấn đề Lôi Dụ cũng nghĩ như vậy, 100 mẫu không nhiều mà, không phải còn 700 mẫu sao?
Nhận được điện của Lôi Dụ, Vu Lâm đang ngồi ăn cơm với khách.
Y đang buồn bực không biết sao ăn được miếng thịt béo này, bây giờ lại thấy hy vọng. Lôi Dụ muốn mình phê duyệt, được, phê ngay. Chờ Lôi Dụ cầm đến tìm con ả Cát Tiếu Mi thì xem ả ứng phó ra sao, xem thằng Vương Quốc Hoa ứng phó thế nào. Bọn mày không nể mặt tao còn dám không nể mặt thị trưởng Lôi ư?
Vu Lâm lập tức đáp ứng yêu cầu của Lôi Dụ. Lôi Dụ đâu biết ý đồ của đối phương, nhận được giấy còn vui vẻ nói:
- Lão Vu rất được.
Lôi Dụ là người tự biết bản thân, ít nhất điểm này có thể thấy được từ việc y không theo chính trị mà theo kinh doanh. Lôi Dụ biết mình không thích hợp làm quan nhưng một người từ bé đã sống trong quyền lợi, mặc dù là biết bản thân cũng có hạn. Lôi Dụ đã có thói quen dễ dàng đạt được lợi ích do quyền lực của ông bố, hoặc là nói quyền lợi một khi biến thành thói quen tham ô thì đúng là chuyện đáng sợ. Càng đáng sợ hơn chính là người đạt lợi lại không phát hiện ra, còn nghĩ đó là việc đương nhiên.
Vương Quốc Duy không nghĩ Vương Quốc Hoa đến giao giới giữa thị xã Lâm Giang và quận Lưỡng Thủy để đón mình. Nhìn Vương Quốc Hoa tươi cười đứng đó, Vương Quốc Duy đột nhiên ý thức được thằng ranh này đúng là người rất cố chấp, đã quyết làm gì sẽ làm cho bằng được.
Vương Quốc Duy không mang theo hai người mà là hai đội. Đầu tiên là hai xe Mercedes-Benz, phía sau còn có hai xe 7 chỗ. Lần này đến đón gồm có Vương Quốc Hoa và trưởng phòng chiêu thương Lam Hâm Phú.
- Không lầm chứ, đông như vậy sao?
Vương Quốc Hoa cười cười trêu Vương Quốc Duy một câu. Vương Quốc Duy có chút đắc ý cười nói:;
- Ông thật nghĩ tôi là đám thiếu gia không biết làm việc sao? 100 mẫu đất ở Khu khai phát thị xã Lâm Giang tôi định nắm ba bốn tháng, ông nghĩ có thể kiếm được bao nhiêu?
Vương Quốc Hoa cười khổ nói:
- Sao, ông cứ bắt tôi bán cho ông ư?
Vương Quốc Duy cười ha hả nói.
- Không dám, tôi chỉ là đau lòng vì phải chia lợi nhuận cho ông thoi. Đúng là người không thể so sánh với nhau. Ông thăng quan phát tài không chậm, tôi chỉ có thể kiếm được chút tiền.
Lúc này một người đàn ông trung niên mặt hồng hào và một người đàn ông trung niên cao gầy đi tới chủ động nói:
- Quốc Duy, không giới thiệu chúng tôi một chút sao?
- Hằng Quốc Hưng, chủ tịch tập đoàn cơ giới Quốc Hưng. Bao Hiểu Minh – chủ tịch công ty trách nhiệm hữu hạn cơ giới Kim Tinh…
Vương Quốc Duy cười cười giới thiệu. Vương Quốc Hoa bắt tay bọn họ:
- Vương Quốc Hoa, trợ lý chủ tịch quận Lưỡng Thủy, phó tổ trưởng tổ quy hoạch trụ sở sản xuất linh kiện ô tô Lưỡng Thủy, chào mừng hai vị tới Lưỡng Thủy đầu tư.
Nghe thấy câu nói trụ sở sản xuất linh kiện, mắt hai người kia cùng sáng lên. bất cứ ngành nào nếu hình thành quy mô thì hiệu quả sẽ là rất lớn đối với nhà đầu tư. Quận Lưỡng Thủy có tư tưởng này đã lập tức làm hai người động tâm.
Bàn tay to béo của Hằng Quốc Hưng giữ chặt tay Vương Quốc Hoa, lắc lắc vài cái.
- Tốt quá, quận Lưỡng Thủy có thể có tư tưởng này là rất có lợi cho nhà đầu tư chúng tôi.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Bây giờ nói việc này còn sớm, trụ sở sản xuất ô tô của thị xã Lâm Giang không có ba năm năm chưa chắc thấy được hiệu ứng…
Vương Quốc Duy cười ha hả nói:
- Cái này ông sai rồi. thị xã Lâm Giang lần này đầu tư rất lớn, tỉnh ủy rất chú trọng phát triển ngành sản xuất công nghiệp ô tô của tỉnh, bí thư Hứa trong hội nghị đã chỉ thị trụ sở sản xuất ô tô của thị xã Lâm Giang phải thành cơ sở ngành công nghiệp ô tô toàn tỉnh. Thị trưởng thị xã Lâm Giang cũng nói thị xã đã chuẩn bị sẵn tư tưởng trong ba năm nợ lương cán bộ, lãnh đạo. Hơn nữa thị xã Lâm Giang vốn có trụ cột khá tốt, trước khi trình báo lên các bộ cũng đã có chuẩn bị. Tôi cho rằng trong vòng hai năm giai đoạn một của trụ sở sản xuất ô tô thị xã Lâm Giang sẽ xây dựng xong và đi vào sản xuất.
Vương Quốc Duy nói chính là cách giải thích tốt nhất tại sao hai đoàn người kia tới. Hai năm nhìn như dài nhưng thực tế từ lúc xây dựng đến đi vào sản xuất thời gian rất gấp. Một trụ sở sản xuất ô tô khổng lồ như vậy thì sẽ cần nhiều linh kiện, hơn nữa đầu tư trong thời gian dài thì hai vị chủ tịch này thận trọng là hiển nhiên. Vương Quốc Hoa hy vọng thấy được loại nhà đầu tư này, bọn họ đến nơi khác đầu tư không sợ, chỉ sợ bọn họ bỏ đi vì sự tham lam của địa phương.
Có suy nghĩ này, Vương Quốc Hoa đương nhiên muố n giải thích:
- Quận Lưỡng Thủy đưa ra ý tưởng thành lập trụ sở sản xuất linh kiện, cũng đưa ra nhiều chính sách ưu đãi chính là muốn thu hút các nhà đầu tư trong ngành sản xuất ô tô. Ai muốn mượn cơ hội kiếm tiền gấp thì chúng tôi không chào đón.
Vương Quốc Hoa nói là có ám chỉ.
- Phi, mấy thứ đó…
Vương Quốc Duy nói:
- Phi Dương lúc bỏ tiền cho tôi đã nói người như vậy nhất định là có, còn có không ít, làm tôi nhắc ông mọi việc phải cẩn thận. Chỉ cần không vượt quá nguyên tắc thì cần nhường vẫn nên nhường.
- Tôi biết điều này, nếu như không tôi cũng không đưa ra quy hoạch này, cũng không tiếp nhận việc này. Bây giờ tôi muốn làm tốt việc này, về phần sau đó cùng lắm không làm quan chứ gì.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói tỏ vẻ không thèm để ý đến lợi ích.
Hai nhà đầu tư nghe xong không khỏi nhìn nhau. Bọn họ thật ra có chút lo lắng cái gọi là quan trên không bằng người quản lý trực tiếp. Vương Quốc Hoa nếu không ở quận Lưỡng Thủy, không được Vương Quốc Hoa chiếu cố thì người như bọn họ nhất định gặp thiệt hại.
- Nói nghiêm trọng như vậy làm gì? Đừng để hai vị chủ tịch đây sợ. Trên tỉnh có bí thư Hứa, thị xã có bí thư Ôn quận có bí thư Tằng, ai có thể làm gì ông? Phi Dương cũng nói không phải lo về chính trị mà lo một số kẻ dùng thủ đoạn nên muốn ông đề phòng một chút.
Có câu này của Vương Quốc Duy, hai nhà đầu tư cũng yên tâm. Chỉ cần về mặt chính trị không vấn đề gì là không sao. Có thể đến quận Lưỡng Thủy thì bọn họ cũng chính là coi trọng quan hệ ở tầm trên.
- Sau này ngài làm việc cần phải cẩn thận một chút, một số người nhìn thì tốt nhưng thực tế vì lợi mà gì cũng có thể làm.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Tôi gặp một lần rồi, cảm ơn cô nhắc nhở. Được rồi, không nói chuyện này nữa. Mai có hai nhà kinh doanh từ Thượng Hải tới, công ty bọn họ sản xuất linh kiện ô tô, trước mắt chính là công ty được chúng ta chào đón nhất. Thái độ của tôi rất rõ, dù lợi ích trước mắt ít một chút cũng phải lưu lại bọn họ tiến vào khu công nghệ cao, muốn bọn họ trong vòng ba tháng phải khởi công xây dựng. bất cứ công ty nào mua đất để cỏ mọc, chúng ta không nhận.
Lúc này Đỗ Tường xuất hiện ngoài cửa:
- Trợ lý Vương, về nhân viên tổ quy hoạch, chủ tịch Lý bảo tôi đến hỏi ý anh.
Vương Quốc Hoa đứng lên nói:
- Đến vừa lúc, chủ nhiệm Cát cũng ở đây, chúng ta bàn một chút.
Do tính đặc thù của quy hoạch, Lý Dật Phong chỉ thị thành lập tổ quy hoạch chuyên phụ trách công tác tuyên truyền và thẩm định công ty. Tổ này về cơ bản do Vương Quốc Hoa phụ trách, vấn đề nhân viên do Đỗ Tường ra mặt điều người có năng lực cao từ văn phòng ủy ban, thống kê, Khu khai phát, khu công nghệ cao… Đỗ Tường còn muốn thành lập văn phòng của tổ, vì thế Đỗ Tường đến bàn với Vương Quốc Hoa.
- Chánh văn phòng Đỗ, anh xem như vậy có được không? khu công nghệ cao cùng khu Khai Phát tự chủ đề cử người, khu công nghệ cao hai người, Khu khai phát một, còn bên nhân viên tuyên truyền, thẩm định do anh quyết định.
Vương Quốc Hoa không muốn tốn thời gian ở việc nhỏ này nên quyết định đưa quyền chọn nhân viên ra. Đây không phải hắn không có trách nhiệm với công việc mà nghĩ điều người từ các ngành mình đi chưa chắc có người nể mặt.
Đỗ Tường không nghĩ Vương Quốc Hoa dễ nói chuyện như vậy, trong lòng còn nghĩ xem nên nhét ai vào.
- Trợ lý Vương, anh xem như vậy có được không? Bên thẩm định, tuyên truyền có bốn người là đủ, văn phòng sẽ điều thêm hai người, thêm người ở khu công nghệ cao và Khu khai phát tổng cộng bảy người. Tổ quy hoạch do anh phụ trách, phân ra làm hai đội một phụ trách thẩm định, một phụ trách tuyên truyền.
Vương Quốc Hoa không phản đối, Đỗ Tường đứng lên đi ra ngoài an bài.
…
Tào Hiểu Minh không kiện cáo được nên nghĩ tới một ý. Y gọi điện cho con trai Lôi Minh – Lôi Dụ. Lôi Dụ sau khi tốt nghiệp trung cấp đã vào thị đoàn làm, nhưng không đầy nửa năm sau y bỏ nhà nước đi mở công ty. Lúc ấy thị đoàn có một công ty bán ra ngoài, Lôi Dụ mua lại cụ thể số tiền bao nhiêu không ai biết.
Lôi Dụ như cá gặp nước, tuy nói không mấy lần làm ăn nghiêm chỉnh nhưng kiếm được không ít tiền. Không đầy năm y đã đi xe xịn.
Tào Hiểu Minh cũng có chút qua lại với Lôi Dụ, biết Lôi Dụ chỉ cần kiếm được tiền là không bỏ qua. Nghe Tào Hiểu Minh nói, Lôi Dụ có chút do dự:
- Lão Tào, không phải tôi không muốn làm mà bố tôi đã cảnh cáo không được thò tay vào quy hoạch này.
Đối với thái độ này của Lôi Dụ, Tào Hiểu Minh cười lạnh một tiếng, con chó còn có thể đổi không ăn phân sao? Vì thế y nói:
- Vu Lâm làm phó tổ trưởng tổ lãnh đạo quy hoạch, anh có thể tìm hắn mà. Làm hắn phê một chữ là có 100 mẫu.
Tổng cộng cả khu công nghệ cao có 800 mẫu, Tào Hiểu Minh vừa há mồm đã muốn 100 mẫu, còn nói gì không nhiều. Vấn đề Lôi Dụ cũng nghĩ như vậy, 100 mẫu không nhiều mà, không phải còn 700 mẫu sao?
Nhận được điện của Lôi Dụ, Vu Lâm đang ngồi ăn cơm với khách.
Y đang buồn bực không biết sao ăn được miếng thịt béo này, bây giờ lại thấy hy vọng. Lôi Dụ muốn mình phê duyệt, được, phê ngay. Chờ Lôi Dụ cầm đến tìm con ả Cát Tiếu Mi thì xem ả ứng phó ra sao, xem thằng Vương Quốc Hoa ứng phó thế nào. Bọn mày không nể mặt tao còn dám không nể mặt thị trưởng Lôi ư?
Vu Lâm lập tức đáp ứng yêu cầu của Lôi Dụ. Lôi Dụ đâu biết ý đồ của đối phương, nhận được giấy còn vui vẻ nói:
- Lão Vu rất được.
Lôi Dụ là người tự biết bản thân, ít nhất điểm này có thể thấy được từ việc y không theo chính trị mà theo kinh doanh. Lôi Dụ biết mình không thích hợp làm quan nhưng một người từ bé đã sống trong quyền lợi, mặc dù là biết bản thân cũng có hạn. Lôi Dụ đã có thói quen dễ dàng đạt được lợi ích do quyền lực của ông bố, hoặc là nói quyền lợi một khi biến thành thói quen tham ô thì đúng là chuyện đáng sợ. Càng đáng sợ hơn chính là người đạt lợi lại không phát hiện ra, còn nghĩ đó là việc đương nhiên.
Vương Quốc Duy không nghĩ Vương Quốc Hoa đến giao giới giữa thị xã Lâm Giang và quận Lưỡng Thủy để đón mình. Nhìn Vương Quốc Hoa tươi cười đứng đó, Vương Quốc Duy đột nhiên ý thức được thằng ranh này đúng là người rất cố chấp, đã quyết làm gì sẽ làm cho bằng được.
Vương Quốc Duy không mang theo hai người mà là hai đội. Đầu tiên là hai xe Mercedes-Benz, phía sau còn có hai xe 7 chỗ. Lần này đến đón gồm có Vương Quốc Hoa và trưởng phòng chiêu thương Lam Hâm Phú.
- Không lầm chứ, đông như vậy sao?
Vương Quốc Hoa cười cười trêu Vương Quốc Duy một câu. Vương Quốc Duy có chút đắc ý cười nói:;
- Ông thật nghĩ tôi là đám thiếu gia không biết làm việc sao? 100 mẫu đất ở Khu khai phát thị xã Lâm Giang tôi định nắm ba bốn tháng, ông nghĩ có thể kiếm được bao nhiêu?
Vương Quốc Hoa cười khổ nói:
- Sao, ông cứ bắt tôi bán cho ông ư?
Vương Quốc Duy cười ha hả nói.
- Không dám, tôi chỉ là đau lòng vì phải chia lợi nhuận cho ông thoi. Đúng là người không thể so sánh với nhau. Ông thăng quan phát tài không chậm, tôi chỉ có thể kiếm được chút tiền.
Lúc này một người đàn ông trung niên mặt hồng hào và một người đàn ông trung niên cao gầy đi tới chủ động nói:
- Quốc Duy, không giới thiệu chúng tôi một chút sao?
- Hằng Quốc Hưng, chủ tịch tập đoàn cơ giới Quốc Hưng. Bao Hiểu Minh – chủ tịch công ty trách nhiệm hữu hạn cơ giới Kim Tinh…
Vương Quốc Duy cười cười giới thiệu. Vương Quốc Hoa bắt tay bọn họ:
- Vương Quốc Hoa, trợ lý chủ tịch quận Lưỡng Thủy, phó tổ trưởng tổ quy hoạch trụ sở sản xuất linh kiện ô tô Lưỡng Thủy, chào mừng hai vị tới Lưỡng Thủy đầu tư.
Nghe thấy câu nói trụ sở sản xuất linh kiện, mắt hai người kia cùng sáng lên. bất cứ ngành nào nếu hình thành quy mô thì hiệu quả sẽ là rất lớn đối với nhà đầu tư. Quận Lưỡng Thủy có tư tưởng này đã lập tức làm hai người động tâm.
Bàn tay to béo của Hằng Quốc Hưng giữ chặt tay Vương Quốc Hoa, lắc lắc vài cái.
- Tốt quá, quận Lưỡng Thủy có thể có tư tưởng này là rất có lợi cho nhà đầu tư chúng tôi.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Bây giờ nói việc này còn sớm, trụ sở sản xuất ô tô của thị xã Lâm Giang không có ba năm năm chưa chắc thấy được hiệu ứng…
Vương Quốc Duy cười ha hả nói:
- Cái này ông sai rồi. thị xã Lâm Giang lần này đầu tư rất lớn, tỉnh ủy rất chú trọng phát triển ngành sản xuất công nghiệp ô tô của tỉnh, bí thư Hứa trong hội nghị đã chỉ thị trụ sở sản xuất ô tô của thị xã Lâm Giang phải thành cơ sở ngành công nghiệp ô tô toàn tỉnh. Thị trưởng thị xã Lâm Giang cũng nói thị xã đã chuẩn bị sẵn tư tưởng trong ba năm nợ lương cán bộ, lãnh đạo. Hơn nữa thị xã Lâm Giang vốn có trụ cột khá tốt, trước khi trình báo lên các bộ cũng đã có chuẩn bị. Tôi cho rằng trong vòng hai năm giai đoạn một của trụ sở sản xuất ô tô thị xã Lâm Giang sẽ xây dựng xong và đi vào sản xuất.
Vương Quốc Duy nói chính là cách giải thích tốt nhất tại sao hai đoàn người kia tới. Hai năm nhìn như dài nhưng thực tế từ lúc xây dựng đến đi vào sản xuất thời gian rất gấp. Một trụ sở sản xuất ô tô khổng lồ như vậy thì sẽ cần nhiều linh kiện, hơn nữa đầu tư trong thời gian dài thì hai vị chủ tịch này thận trọng là hiển nhiên. Vương Quốc Hoa hy vọng thấy được loại nhà đầu tư này, bọn họ đến nơi khác đầu tư không sợ, chỉ sợ bọn họ bỏ đi vì sự tham lam của địa phương.
Có suy nghĩ này, Vương Quốc Hoa đương nhiên muố n giải thích:
- Quận Lưỡng Thủy đưa ra ý tưởng thành lập trụ sở sản xuất linh kiện, cũng đưa ra nhiều chính sách ưu đãi chính là muốn thu hút các nhà đầu tư trong ngành sản xuất ô tô. Ai muốn mượn cơ hội kiếm tiền gấp thì chúng tôi không chào đón.
Vương Quốc Hoa nói là có ám chỉ.
- Phi, mấy thứ đó…
Vương Quốc Duy nói:
- Phi Dương lúc bỏ tiền cho tôi đã nói người như vậy nhất định là có, còn có không ít, làm tôi nhắc ông mọi việc phải cẩn thận. Chỉ cần không vượt quá nguyên tắc thì cần nhường vẫn nên nhường.
- Tôi biết điều này, nếu như không tôi cũng không đưa ra quy hoạch này, cũng không tiếp nhận việc này. Bây giờ tôi muốn làm tốt việc này, về phần sau đó cùng lắm không làm quan chứ gì.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói tỏ vẻ không thèm để ý đến lợi ích.
Hai nhà đầu tư nghe xong không khỏi nhìn nhau. Bọn họ thật ra có chút lo lắng cái gọi là quan trên không bằng người quản lý trực tiếp. Vương Quốc Hoa nếu không ở quận Lưỡng Thủy, không được Vương Quốc Hoa chiếu cố thì người như bọn họ nhất định gặp thiệt hại.
- Nói nghiêm trọng như vậy làm gì? Đừng để hai vị chủ tịch đây sợ. Trên tỉnh có bí thư Hứa, thị xã có bí thư Ôn quận có bí thư Tằng, ai có thể làm gì ông? Phi Dương cũng nói không phải lo về chính trị mà lo một số kẻ dùng thủ đoạn nên muốn ông đề phòng một chút.
Có câu này của Vương Quốc Duy, hai nhà đầu tư cũng yên tâm. Chỉ cần về mặt chính trị không vấn đề gì là không sao. Có thể đến quận Lưỡng Thủy thì bọn họ cũng chính là coi trọng quan hệ ở tầm trên.
Tác giả :
Đoạn Nhận Thiên Nhai