Phù Dao Hoàng Hậu
Quyển 1 - Chương 8
Nguyên Bảo đại nhân
Type: Táo Ngáo
Mạnh Phù Dao suýt nữa đã phun ra hết thảo dược trong miệng chưa kịp nuốt xuống.
Ngươi rất lạnh…
Thời tiết đầu thu, sơn dã phía nam, tuy gió đêm quả thật lạnh, nhưng còn lâu mới lạnh đến mức thấu xương, huống chi ở đây còn có một đống lửa.
Có ma mới tin là ngươi lạnh thật đó.
Mắt thấy người đó nằm vô tư lự ở trên chạc cây, chống cằm nhàn rỗi, ánh mắt lướt qua lướt lại trên người nàng, như rất muốn áp dụng “Cách sưởi ấm nguyên thủy nhất” với nàng, Mạnh Phù Dao lùi về sau đống lửa một chút.
Tuy nói người này thoạt nhìn có vẻ tao nhã tôn quý, không giống như loại có đức hạnh hèn mọn hay tội phạm cưỡng hiếp, thế nhưng thói đời mà, ai biết được dưới lớp da xinh đẹp sẽ không cất giữ một trái tim xấu xa chứ? Giống như… Bùi Viện vậy.
Đôi mắt đen nhánh của nàng tràn ngập đủ loại màu sắc lấp lánh trong ánh lửa bập bùng, vẻ mặt phòng bị nhìn về phía chàng trai kia, đôi mi dày rậm in bóng nhàn nhạt lên khuôn mặt hơi có chút trắng xanh, thoạt nhìn có phần giống như một con thú con, sẵn sàng chiến đấu trong trạng thái bao vây căng thẳng.
Chàng trai đối diện nhìn nàng ngập tràn thích thú, lại nói “Cô nương, nàng có lạnh hay không?”
Rất tốt, mọi thứ đều tiến hành theo kịch bản hoàn mỹ như ban nãy.
Mạnh Phù Dao không phục, mông vừa tiếp tục lui về phía sau vừa trả lời ngược lại “Rất nóng.”
Chàng trai mỉm cười, cười đến quá mức rạng rỡ, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Vậy thì, cởi đi.”
…..
Mạnh Phù Dao đã nhích ra hơn một trượng, bỗng bật lên như sói lủi trốn, vừa tung mình đã chạy đến sườn dốc ngắn phía đối diện.
Chàng trai kia nhìn nàng chạy như bay cũng không nhúc nhích, chỉ nhàn nhã vỗ ống tay áo mình, nhẹ nhàng cười.
Khi hắn vừa khẽ vỗ ống tay áo, ống tay áo liền hé mở, một quả tròn đỏ rực lăn ra.
Mạnh Phù Dao còn đang trở mình lộn nhào, mắt lập tức sáng lên.
Trái này, trái này, trái này, màu sắc rực rỡ lại thơm lạ kỳ, giống như là thánh quả Kỳ Lân Hồng dùng để chữa thương.
Quả tròn ấy lăn đến nhanh như chớp, Mạnh Phù Dao đạp chân lên nó để nhìn cho rõ ràng. Quả nhiên là thánh quả đặc sản của núi tuyết Địch Châu, nghe nói trái này chỉ sinh ra ở trong thâm cốc núi tuyết, người bình thường không thể nào tìm ra được.
“Phịch”, Mạnh Phù Dao ngã lộn nhào, mặt đập xuống đất.
Nàng vừa ngã xuống đã lập tức bò dậy, một chân đạp lên quả hồng kia, khóe mắt liếc nhìn người đối diện, hình như không có ý kiến gì? Nàng vội vàng đưa tay cầm lấy.
“Ôi!”
Ánh sáng trắng chợt lóe lên trước mắt nhanh như tia chớp, một cục bông trắng nhỏ lăn vèo đến, chạm ngay vào tay Mạnh Phù Dao. Nàng ôi lên một tiếng khẽ buông tay, cục bông trắng vọt lên lộn nhào một vòng giữa không trung, bày ra tư thế bắt cá hai tay rất có phong cách, tàn bạo đạp lên mũi Mạnh Phù Dao.
Ngay sau đó lại lộn một vòng nữa, điệu bộ uyển chuyển bốn chân hướng lên trời, chuẩn xác đón lấy quả hồng rơi xuống từ lòng bàn tay Mạnh Phù Dao, “phịch”, nó đã ôm trọn quả hồng trong lòng.
Tất cả động tác chỉ xảy ra trong tích tắc, Mạnh Phù Dao chỉ cảm thấy vèo một cái, lỗ mũi lập tức đau xót, hương thơm quả hồng vẫn còn thoang thoảng nhưng thánh quả chữa thương đã chuyển chỗ rồi.
Nàng kinh ngạc giơ tay không lên, sờ sờ lỗ mũi, nhặt được sợi lông trắng dài bằng ngón tay trên chóp mũi – Thứ này là gì đây hả?
Ánh mắt nàng dại ra nhìn xuống đất, cục bông trắng đang đắc ý giơ móng vuốt nhỏ, một chân sau nhón lên, vui vẻ dâng lên quả hồng đỏ chót kia cho chàng trai, hiển thị tạo dáng ba lê kinh điển.
Mạnh Phù Dao nhìn chằm chằm cục bông chỉ lớn cỡ nắm tay kia – Thỏ sao? Nhỏ hơn thỏ. Sóc? Trắng hơn sóc. Chuột Hà Lan? Còn béo hơn cả chuột Hà Lan. Mắt nó sáng rực, bộ lông trắng muốt xinh đẹp, dáng vóc to béo ba vòng bằng nhau, hoàn toàn là phiên bản Hamtaro* thực tế. Nếu ở kiếp trước, vật nhỏ đáng yêu như vậy nhất định sẽ khiến cho mấy kẻ yêu thích thú cưng thét lên chói tai khi nhìn thấy nó.
(*)Hamtaro là bộ truyện tranh giành cho trẻ em của Nhật, được vẽ bởi Ritsuko Kawai và được đăng trong tạp chí Shogakukan vào năm 1997. Với nội dung là những cuộc phiêu lưu của chú chuột Hamtaro với những chú chuột khác. Được làm thành phim hoạt hình bởi TMS Entertainment và phát sóng trên TV Tokyo.
Có điều, cách giật đồ này thì thật có chút quá tàn bạo đó.
Cảm ứng được ánh mắt của Mạnh Phù Dao, chuột Hà Lan kia lập tức quay đầu, nhe hai cái răng cửa to trắng phau về phía nàng, hai cái răng của nó phát sáng như hai cây đao nhỏ trong ngọn lửa.
Mạnh Phù Dao bị ánh mắt đầy uy hiếp này lườm, không khỏi sinh ra vài phần tức giận. Gần đây thật sự quá xui mà, bị phản bội, bị tra tấn, bị đẩy xuống dốc núi, bây giờ ngay cả con chuột mập cũng đến khinh bỉ mình, làm người đến mức độ này thật quá sầu não mà.
Trong tâm trạng khó chịu, Mạnh Phù Dao cũng banh khóe miệng, nhe răng về phía con chuột mập kia – Tính theo thể tích thì răng của ta lớn hơn mi nhé!
Một người một chuột đối đầu trước đống lửa, mắt nhìn nhau chằm chằm.
“Ha…”, chàng trai đối diện vẫn luôn chăm chú quan sát nàng cuối cùng cũng bật cười, vô cùng thích thú ngắm nhìn Mạnh Phù Dao, vẫy tay với cục bông kia, gọi nó:
“Nguyên Bảo.”
Con chuột mập õng ẹo cái mông, phớt lờ.
“Nguyên Bảo đại nhân.”
Nguyên Bảo đại nhân lập tức nhảy lên, ôm quả hồng kia vui vẻ chạy qua, giơ hai móng vuốt nhỏ nịnh nọt đưa quả hồng về phía chàng trai.
Chàng trai lắc đầu, ngón tay chỉ về phía Mạnh Phù Dao.
“Chít chít!”
Nó kháng nghị.
“Hử?”
Nguyên Bảo đại nhân chậm chạp ngẩng đầu, muôn phần không cam ôm quả hồng kia kì kèo một hồi lâu, rồi lại chậm rì quay sang hướng khác.
Nó đau lòng nhìn chăm chăm quả hồng, ánh mắt mãi chẳng hết luyến lưu, như sắp chia tay trước giờ sinh ly tử biệt.
Mạnh Phù Dao nhìn thấy nó đau lòng thì tâm trạng tốt hơn, vô cùng đắc ý đưa tay ra chộp một cái, cướp lấy quả hồng.
Thuận tiện còn bứt một cọng lông trên mông của Nguyên Bảo đại nhân để trả mối thù bị đạp vào mũi.
“Chít chít!”
Nguyên Bảo đại nhân tức giận nhảy dựng lên, lại quay tròn ba trăm sáu mươi độ trong không trung, xem ra dự định thi triển chiêu “Lộn mình nhào thẳng về phía trước; xoay mình một trăm tám mươi độ” của nó một lần nữa. Mạnh Phù Dao há sao có thể để một con chuột đạp vào mũi mình hai lần, liền xoay người tránh.
Nguyên Bảo đại nhân thấy không đạp được mũi nàng, lập tức thay đổi chiến thuật, nhảy vèo lên quả hồng kia, tàn bạo nhổ mấy bãi nước miếng.
Mạnh Phù Dao lập tức túm lấy cơ thể béo núc đó ném ra ngoài xa, Nguyên Bảo đại nhân quay vòng bay vèo, ánh đao chợt lóe, nàng gọn gàng lưu loát gọt đi lớp vỏ dính đống nước miếng chuột kia rồi vung tay, vỏ quả hồng chụp lên đầu Nguyên Bảo đại nhân, theo nó cùng đập vào lồng ngực chủ nhân mình.
Người – chuột chiến đấu ba hiệp, Mạnh Phù Dao thắng.
Tiếng chít chít vang lên một loạt, cục bông màu trắng giẫy nảy trên người chàng trai, níu lấy vạt áo hắn kêu chít chít ầm ĩ, có lẽ là đang tức giận tố cáo nàng. Chàng trai kia nhàn nhã tựa vào cây, nắm cái mũi nhỏ của Nguyên Bảo, đối đáp với nó từng câu một.
“… Bảo mi đừng bắt nặt người ta…”
“Chít chít!”
“Mi cũng đâu mất mát gì, mi đã đạp nàng một cước…”
“Chít chít!” Nguyên Bảo đại nhân quay người, đau lòng đưa cái mông béo trắng cho chàng trai nhìn.
“Trên mông của mi có đến cả nghìn sợi lông, làm sao ta có thể nhìn ra được thiếu một sợi chứ?”
“Chít chít.” Nguyên Bảo đại nhân nỗ lực cào, cào, cào, cào.
Chàng trai không thể chịu được nữa, nắm lấy cổ nó giơ cao nó đối mặt với mình “Nói hay thật, tối hôm qua mi không có rửa mông.”
“Chít chít.”
“Được rồi… Không phải là đồ ăn vặt của mi sao… Tặng cho nàng đi, lát sau ta bù lại cho mi…”
“Chít chít.”
“Ngươi càng ngày càng xấu tính, cũng là do các nàng nuông chiều mi.” Kiên nhẫn rất tốt của chàng trai cuối cùng bị mất hết, sắc mặt hắn vẫn bình thản không chút giận dữ, chỉ là mỉm cười mò mẫm trong ngực, “À… nhiều đồ ăn vặt như vậy ta mang theo mệt quá, vứt hết đi nhé?”
“Chít… chít…”
Nguyên Bảo đại nhân chấm dứt tấn công ngồi một bên vẽ vòng tròn, chàng trai vỗ vỗ đầu nó, quay người vừa muốn nói chuyện với Mạnh Phù Dao, nhưng nhìn thấy nàng đang phồng má thì chợt giật mình.
“Nàng… Ăn xong Kỳ Lân Hồng rồi?”
Mạnh Phù Dao cố sức nhai, hai ba cái đã nuốt quả hồng xuống bụng, sau đó thẳng thắn nhanh nhạy đáp: “Vâng, ăn xong rồi.”
Không thừa dịp hai người đấu võ mồm mà vội nuốt hết thứ này xuống bụng, chẳng lẽ chờ đến khi con chuột kia đến cướp trong miệng ta sao?
Chàng trai buồn cười nhìn nàng chằm chằm một hồi lâu, đột nhiên lắc đầu.
“Xem ra nàng không biết, trái Kỳ Lân gặp Nhất Chỉ Sương chỉ có thể dùng một nửa, nếu không sẽ có độc.”
“Hả?”
Type: Táo Ngáo
Mạnh Phù Dao suýt nữa đã phun ra hết thảo dược trong miệng chưa kịp nuốt xuống.
Ngươi rất lạnh…
Thời tiết đầu thu, sơn dã phía nam, tuy gió đêm quả thật lạnh, nhưng còn lâu mới lạnh đến mức thấu xương, huống chi ở đây còn có một đống lửa.
Có ma mới tin là ngươi lạnh thật đó.
Mắt thấy người đó nằm vô tư lự ở trên chạc cây, chống cằm nhàn rỗi, ánh mắt lướt qua lướt lại trên người nàng, như rất muốn áp dụng “Cách sưởi ấm nguyên thủy nhất” với nàng, Mạnh Phù Dao lùi về sau đống lửa một chút.
Tuy nói người này thoạt nhìn có vẻ tao nhã tôn quý, không giống như loại có đức hạnh hèn mọn hay tội phạm cưỡng hiếp, thế nhưng thói đời mà, ai biết được dưới lớp da xinh đẹp sẽ không cất giữ một trái tim xấu xa chứ? Giống như… Bùi Viện vậy.
Đôi mắt đen nhánh của nàng tràn ngập đủ loại màu sắc lấp lánh trong ánh lửa bập bùng, vẻ mặt phòng bị nhìn về phía chàng trai kia, đôi mi dày rậm in bóng nhàn nhạt lên khuôn mặt hơi có chút trắng xanh, thoạt nhìn có phần giống như một con thú con, sẵn sàng chiến đấu trong trạng thái bao vây căng thẳng.
Chàng trai đối diện nhìn nàng ngập tràn thích thú, lại nói “Cô nương, nàng có lạnh hay không?”
Rất tốt, mọi thứ đều tiến hành theo kịch bản hoàn mỹ như ban nãy.
Mạnh Phù Dao không phục, mông vừa tiếp tục lui về phía sau vừa trả lời ngược lại “Rất nóng.”
Chàng trai mỉm cười, cười đến quá mức rạng rỡ, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Vậy thì, cởi đi.”
…..
Mạnh Phù Dao đã nhích ra hơn một trượng, bỗng bật lên như sói lủi trốn, vừa tung mình đã chạy đến sườn dốc ngắn phía đối diện.
Chàng trai kia nhìn nàng chạy như bay cũng không nhúc nhích, chỉ nhàn nhã vỗ ống tay áo mình, nhẹ nhàng cười.
Khi hắn vừa khẽ vỗ ống tay áo, ống tay áo liền hé mở, một quả tròn đỏ rực lăn ra.
Mạnh Phù Dao còn đang trở mình lộn nhào, mắt lập tức sáng lên.
Trái này, trái này, trái này, màu sắc rực rỡ lại thơm lạ kỳ, giống như là thánh quả Kỳ Lân Hồng dùng để chữa thương.
Quả tròn ấy lăn đến nhanh như chớp, Mạnh Phù Dao đạp chân lên nó để nhìn cho rõ ràng. Quả nhiên là thánh quả đặc sản của núi tuyết Địch Châu, nghe nói trái này chỉ sinh ra ở trong thâm cốc núi tuyết, người bình thường không thể nào tìm ra được.
“Phịch”, Mạnh Phù Dao ngã lộn nhào, mặt đập xuống đất.
Nàng vừa ngã xuống đã lập tức bò dậy, một chân đạp lên quả hồng kia, khóe mắt liếc nhìn người đối diện, hình như không có ý kiến gì? Nàng vội vàng đưa tay cầm lấy.
“Ôi!”
Ánh sáng trắng chợt lóe lên trước mắt nhanh như tia chớp, một cục bông trắng nhỏ lăn vèo đến, chạm ngay vào tay Mạnh Phù Dao. Nàng ôi lên một tiếng khẽ buông tay, cục bông trắng vọt lên lộn nhào một vòng giữa không trung, bày ra tư thế bắt cá hai tay rất có phong cách, tàn bạo đạp lên mũi Mạnh Phù Dao.
Ngay sau đó lại lộn một vòng nữa, điệu bộ uyển chuyển bốn chân hướng lên trời, chuẩn xác đón lấy quả hồng rơi xuống từ lòng bàn tay Mạnh Phù Dao, “phịch”, nó đã ôm trọn quả hồng trong lòng.
Tất cả động tác chỉ xảy ra trong tích tắc, Mạnh Phù Dao chỉ cảm thấy vèo một cái, lỗ mũi lập tức đau xót, hương thơm quả hồng vẫn còn thoang thoảng nhưng thánh quả chữa thương đã chuyển chỗ rồi.
Nàng kinh ngạc giơ tay không lên, sờ sờ lỗ mũi, nhặt được sợi lông trắng dài bằng ngón tay trên chóp mũi – Thứ này là gì đây hả?
Ánh mắt nàng dại ra nhìn xuống đất, cục bông trắng đang đắc ý giơ móng vuốt nhỏ, một chân sau nhón lên, vui vẻ dâng lên quả hồng đỏ chót kia cho chàng trai, hiển thị tạo dáng ba lê kinh điển.
Mạnh Phù Dao nhìn chằm chằm cục bông chỉ lớn cỡ nắm tay kia – Thỏ sao? Nhỏ hơn thỏ. Sóc? Trắng hơn sóc. Chuột Hà Lan? Còn béo hơn cả chuột Hà Lan. Mắt nó sáng rực, bộ lông trắng muốt xinh đẹp, dáng vóc to béo ba vòng bằng nhau, hoàn toàn là phiên bản Hamtaro* thực tế. Nếu ở kiếp trước, vật nhỏ đáng yêu như vậy nhất định sẽ khiến cho mấy kẻ yêu thích thú cưng thét lên chói tai khi nhìn thấy nó.
(*)Hamtaro là bộ truyện tranh giành cho trẻ em của Nhật, được vẽ bởi Ritsuko Kawai và được đăng trong tạp chí Shogakukan vào năm 1997. Với nội dung là những cuộc phiêu lưu của chú chuột Hamtaro với những chú chuột khác. Được làm thành phim hoạt hình bởi TMS Entertainment và phát sóng trên TV Tokyo.
Có điều, cách giật đồ này thì thật có chút quá tàn bạo đó.
Cảm ứng được ánh mắt của Mạnh Phù Dao, chuột Hà Lan kia lập tức quay đầu, nhe hai cái răng cửa to trắng phau về phía nàng, hai cái răng của nó phát sáng như hai cây đao nhỏ trong ngọn lửa.
Mạnh Phù Dao bị ánh mắt đầy uy hiếp này lườm, không khỏi sinh ra vài phần tức giận. Gần đây thật sự quá xui mà, bị phản bội, bị tra tấn, bị đẩy xuống dốc núi, bây giờ ngay cả con chuột mập cũng đến khinh bỉ mình, làm người đến mức độ này thật quá sầu não mà.
Trong tâm trạng khó chịu, Mạnh Phù Dao cũng banh khóe miệng, nhe răng về phía con chuột mập kia – Tính theo thể tích thì răng của ta lớn hơn mi nhé!
Một người một chuột đối đầu trước đống lửa, mắt nhìn nhau chằm chằm.
“Ha…”, chàng trai đối diện vẫn luôn chăm chú quan sát nàng cuối cùng cũng bật cười, vô cùng thích thú ngắm nhìn Mạnh Phù Dao, vẫy tay với cục bông kia, gọi nó:
“Nguyên Bảo.”
Con chuột mập õng ẹo cái mông, phớt lờ.
“Nguyên Bảo đại nhân.”
Nguyên Bảo đại nhân lập tức nhảy lên, ôm quả hồng kia vui vẻ chạy qua, giơ hai móng vuốt nhỏ nịnh nọt đưa quả hồng về phía chàng trai.
Chàng trai lắc đầu, ngón tay chỉ về phía Mạnh Phù Dao.
“Chít chít!”
Nó kháng nghị.
“Hử?”
Nguyên Bảo đại nhân chậm chạp ngẩng đầu, muôn phần không cam ôm quả hồng kia kì kèo một hồi lâu, rồi lại chậm rì quay sang hướng khác.
Nó đau lòng nhìn chăm chăm quả hồng, ánh mắt mãi chẳng hết luyến lưu, như sắp chia tay trước giờ sinh ly tử biệt.
Mạnh Phù Dao nhìn thấy nó đau lòng thì tâm trạng tốt hơn, vô cùng đắc ý đưa tay ra chộp một cái, cướp lấy quả hồng.
Thuận tiện còn bứt một cọng lông trên mông của Nguyên Bảo đại nhân để trả mối thù bị đạp vào mũi.
“Chít chít!”
Nguyên Bảo đại nhân tức giận nhảy dựng lên, lại quay tròn ba trăm sáu mươi độ trong không trung, xem ra dự định thi triển chiêu “Lộn mình nhào thẳng về phía trước; xoay mình một trăm tám mươi độ” của nó một lần nữa. Mạnh Phù Dao há sao có thể để một con chuột đạp vào mũi mình hai lần, liền xoay người tránh.
Nguyên Bảo đại nhân thấy không đạp được mũi nàng, lập tức thay đổi chiến thuật, nhảy vèo lên quả hồng kia, tàn bạo nhổ mấy bãi nước miếng.
Mạnh Phù Dao lập tức túm lấy cơ thể béo núc đó ném ra ngoài xa, Nguyên Bảo đại nhân quay vòng bay vèo, ánh đao chợt lóe, nàng gọn gàng lưu loát gọt đi lớp vỏ dính đống nước miếng chuột kia rồi vung tay, vỏ quả hồng chụp lên đầu Nguyên Bảo đại nhân, theo nó cùng đập vào lồng ngực chủ nhân mình.
Người – chuột chiến đấu ba hiệp, Mạnh Phù Dao thắng.
Tiếng chít chít vang lên một loạt, cục bông màu trắng giẫy nảy trên người chàng trai, níu lấy vạt áo hắn kêu chít chít ầm ĩ, có lẽ là đang tức giận tố cáo nàng. Chàng trai kia nhàn nhã tựa vào cây, nắm cái mũi nhỏ của Nguyên Bảo, đối đáp với nó từng câu một.
“… Bảo mi đừng bắt nặt người ta…”
“Chít chít!”
“Mi cũng đâu mất mát gì, mi đã đạp nàng một cước…”
“Chít chít!” Nguyên Bảo đại nhân quay người, đau lòng đưa cái mông béo trắng cho chàng trai nhìn.
“Trên mông của mi có đến cả nghìn sợi lông, làm sao ta có thể nhìn ra được thiếu một sợi chứ?”
“Chít chít.” Nguyên Bảo đại nhân nỗ lực cào, cào, cào, cào.
Chàng trai không thể chịu được nữa, nắm lấy cổ nó giơ cao nó đối mặt với mình “Nói hay thật, tối hôm qua mi không có rửa mông.”
“Chít chít.”
“Được rồi… Không phải là đồ ăn vặt của mi sao… Tặng cho nàng đi, lát sau ta bù lại cho mi…”
“Chít chít.”
“Ngươi càng ngày càng xấu tính, cũng là do các nàng nuông chiều mi.” Kiên nhẫn rất tốt của chàng trai cuối cùng bị mất hết, sắc mặt hắn vẫn bình thản không chút giận dữ, chỉ là mỉm cười mò mẫm trong ngực, “À… nhiều đồ ăn vặt như vậy ta mang theo mệt quá, vứt hết đi nhé?”
“Chít… chít…”
Nguyên Bảo đại nhân chấm dứt tấn công ngồi một bên vẽ vòng tròn, chàng trai vỗ vỗ đầu nó, quay người vừa muốn nói chuyện với Mạnh Phù Dao, nhưng nhìn thấy nàng đang phồng má thì chợt giật mình.
“Nàng… Ăn xong Kỳ Lân Hồng rồi?”
Mạnh Phù Dao cố sức nhai, hai ba cái đã nuốt quả hồng xuống bụng, sau đó thẳng thắn nhanh nhạy đáp: “Vâng, ăn xong rồi.”
Không thừa dịp hai người đấu võ mồm mà vội nuốt hết thứ này xuống bụng, chẳng lẽ chờ đến khi con chuột kia đến cướp trong miệng ta sao?
Chàng trai buồn cười nhìn nàng chằm chằm một hồi lâu, đột nhiên lắc đầu.
“Xem ra nàng không biết, trái Kỳ Lân gặp Nhất Chỉ Sương chỉ có thể dùng một nửa, nếu không sẽ có độc.”
“Hả?”
Tác giả :
Thiên Hạ Quy Nguyên