Phù Ảnh Ám Hương
Chương 37
Đêm khuya, Đô thành. Dự Châu. Đông cung.
Ánh nến lay động, chiếu bóng hai thân thể đang giao triền đằng sau minh hoàng màn lên tường. Thanh âm va chạm mờ ám, tiếng ngâm nga hoặc nhân, lệnh thái giám cung nữ cùng thị vệ gác đêm hai má nóng lên. Không nghĩ tới, thái tử điện hạ nhìn như nhu nhược của họ, lại cường hãn như vậy!
“A!” Lại là một tiếng rên rỉ cao vút, cùng với tiếng thô suyễn nam tính, vạn phần tinh tường rơi vào trong tai mỗi người, lúc sau liền không còn tiếng động.
Một lát sau, cửa tẩm cung màu đỏ thẫm mở ra. Một cung nữ đỡ một vị nữ tử trang phục mỹ mạo ra cửa. Mọi người cùng hành lễ nói: “Cung tiễn nương nương.” Nữ tử như không có nghe thấy, vẻ mặt hoảng hốt mặc cung nữ đỡ lên kiệu nhỏ, trở về tẩm cung của mình.
Một cung nữ trực đêm đứng phía sau, nhỏ giọng đối bên cạnh đồng bạn nói: “Nghe nói vị nương nương kia mỗi lần được điện hạ sủng hạnh xong đều sẽ khoe khoang với mấy nương nương khác, kiêu căng cực kì. Thật không hiểu điện hạ vì sao thích nàng như vậy, ba lần bốn lượt muốn nàng thị tẩm.”
Một cung nữ khác hơi lớn tuổi, nghe nói thế nhíu đôi mày ngài lại, nhẹ giọng nói: “Đừng nói bậy, vị kia chính là người được chỉ định thành tương lai thái tử phi! Nếu đắc tội nàng, mạng nhỏ của ngươi không muốn giữ nữa sao? !” Tiểu cung nữ bị đồng bạn giáo huấn, tức khắc câm miệng, không nói nữa. Cả Đông cung lại lâm vào đêm khuya tĩnh lặng.
Trong tẩm cung, sau màn, Đông cung chủ nhân, đương kim thái tử điện hạ Lí Ân nhìn nam nhân đang mặc y phục bên giường, khẽ cười nói: “Tiêu Vị, ngươi tâm tình không tốt, vì nữ nhân kia?”
Nàng kia là lão tử cậu, đương kim hoàng đế đưa cho cậu làm tương lai thái tử phi. Cậu cho nàng uống một loại mê huyễn dược vật làm nàng nghĩ mình đang cùng nam nhân hoan ái. Như vậy mới có thể lừa được hoàng đế, để cậu cùng với Lăng Tiêu Vị có thể ám thông khoản khúc ( quan hệ, liên lạc một cách lén lút). Lăng Tiêu Vị tối nay cảm xúc hơi kích động, làm cậu không chống nổi mà điên cuồng tác cầu. Nghĩ đến đây, Lí Ân thoáng đỏ mặt. Quả nhiên, nam nhân này nói không thương, đều là lừa cậu.
Lăng Tiêu Vị sửa xong y phục, nhìn người trên giường, trong đôi mắt sắc bén đầy thương tiếc cùng thâm tình. Nhưng không quá bao lâu, mảnh thâm tình nhạt dần, còn lại trừ bỏ lãnh đạm, vẫn là lãnh đạm.
“Vi thần trước cáo lui, để tránh hoàng đế nghi ngờ.” Lăng Tiêu Vị hành lễ nói, “Điện hạ, thứ vi thần vô lý, việc này tốt nhất không nên có lần nữa.”
Lí Ân ửng đỏ mặt nháy mắt trắng bệch. Cúi đầu, làm Lăng Tiêu Vị không thể nhìn thấy sự chân thành thiết tha ẩn sâu trong đôi mắt bị che khuất sau mái tóc dài. Sau một lúc lâu, lúc Lăng Tiêu Vị muốn rời đi, Lí Ân đột nhiên lên tiếng: “Tiêu Vị, chờ ta đi vào giấc ngủ rồi hãy đi, không được sao?”
“. . . . . .” Lăng Tiêu Vị nhìn cậu một lúc, cuối cùng vẫn bại bởi vể thống khổ trong đôi mắt nọ, ngồi vào bên giường, thay cậu khoát cẩm bị.
“Ân, ngươi là thái tử, là hoàng đế tương lai. Ngươi ta nhất định không có khả năng. . . . . .”Thấy Lí Ân nhắm hai mắt lại, lâm vào giấc mộng, Lăng Tiêu Vị lặng im thốt lên, vươn tay vuốt hai gò má giảo hảo của Lí Ân, “Ngươi nghe thấy không? Đó là tương lai thái tử phi của ngươi. . . . . . Ngươi có trách nhiệm của ngươi, ta không thể trở thành chướng ngại của ngươi. . . . . .”
Từ lúc vào cung ẩn nấp làm nội gián đã hơn mười năm. Trong mười năm, làm bạn với người này, sao hắn lại không thương cậu? Cậu xinh đẹp, trí tuệ, đầy khí thế của một đế vương. Người như vậy, cư nhiên nói thương hắn. . . . . . Lăng Tiêu Vị yêu thương nhìn Lí Ân, trong lòng đau đớn khôn xiết. Thế nhưng hắn không thể đáp lại cậu. . . . . . Hắn không cho phép bất cứ thứ gì có thể tổn hại đến sự tồn tại của người này, cho dù đó là chính hắn —”Đợi đến khi trần ai lạc định, cũng là lúc ta rời đi nơi này.”
Không biết qua bao lâu, cho đến khi phương đông trắng xóa, Lăng Tiêu Vị mới đứng dậy, nhún người nhảy, biến mất trong không khí. Mà người vốn nên ngủ trên giường, giờ đây mở ra hai mắt, đôi mắt sắc bén nào có chút mê võng, đó, không phải bộ dáng người vừa tỉnh ngủ!
“Tiêu Vị, bản cung nhất định phải có được ngươi !” Lí Ân nhìn phương hướng Lăng Tiêu Vị biến mất, trên gương mặt thanh tú xinh đẹp hiện lên thần tình bất đắc dĩ. Đứng dậy xuống giường, cầm lấy bức thư trên án tối hôm qua Lăng Tiêu Vị mang đến mà cậu vẫn chưa nhìn, Lí Ân nheo mắt lại: “Miêu Cương? Hoàng huynh, lần này ngươi thật đúng là thiếu bản cung rất nhiều. Chuẩn bị đóng gói Tiêu Vị tặng lại cho bản cung đi.” Đưa bức thư đến gần nến, chốc lát hóa thành tro tàn.
Lâm An. Phù Ảnh Các.
Chiến Minh nhìn ám vệ quỳ trên mặt, trầm giọng hỏi: “Ngươi thám thính rõ ràng ? Việc này trăm triệu không được qua loa.”
Ám vệ nói: “Thiên chân vạn xác. Thuộc hạ nghe được Huyền Du Cầm ở trong phòng cùng người khác nói chuyện, nói chính là việc này.”
“. . . . . . Ngươi lui trước đi.”
“Vâng.” ám vệ lên tiếng trả lời biến mất ở trong phòng.
Chiến Minh thần sắc ngưng trọng: “Chủ tử, chỉ có Miêu Cương không đủ gây sóng gió, thế nhưng chúng ta hiện giờ phải phụ tá thái tử điện hạ đăng cơ, e rằng đến lúc đó trước sau đều thụ địch.”
Diệp Thiên Hàn hừ lạnh: “Vô phương. Giám sát chặt Huyền Du Cầm. Mặt khác bổn tọa tự có tính toán.”
“Vâng.” Chiến Minh xoay người rời khỏi thư phòng, chỉ để lại Diệp Thiên Hàn cùng Diệp Tư Ngâm.
“Hàn, ngươi sao lại biết Huyền Du Cầm nói dối?” Diệp Tư Ngâm có tò mò, đồng thời trong lòng lại hơn phần ngạc nhiên.
Ngày ấy Huyền Du Cầm khóc nói, võ lâm đại hội, Huyền Du Nhiên từng giả ý làm cho nàng cùng Âu Dương Minh thành thân, thông qua đó độc hại võ lâm. Tới lúc Huyền Du Nhiên trốn đi, nàng vẫn ở lại Âu Dương gia, cuối cùng bị Âu Dương Chính mang về Tô Châu. Âu Dương chính vì trong võ lâm đại hội bị Huyền Du Nhiên uy hiếp mất hết mặt mũi, mà Huyền Du Nhiên đã chết, thì tự nhiên trút giận lên đầu nàng. Nàng thừa dịp Âu Dương Lăng Âu Dương Minh bị giam lỏng trong Phù Ảnh Các, Âu Dương Chính đến Lâm An mới nhân lúc mấy thị vệ không chú ý mà trốn ra, một đường ăn xin tới Lâm An. Ngày đó Diệp Tư Ngâm chỉ cùng nàng nói qua nói mấy câu, hơn nữa thái độ ôn hòa với nàng, nàng mới quyết định tìm y giúp đỡ.
Mấy lời lúc đó tình chân ý thiết vô cùng, như thế thật sự nàng đã trãi qua mấy tháng sống cuộc sống không thuộc về mình, làm y cũng không khỏi thổn thức. Không ngờ mới ngày thứ hai liền có ám vệ bẩm báo nói nàng là thám tử của Miêu Cương.
Diệp Thiên Hàn kéo Diệp Tư Ngâm đang ngồi một bên vào lòng mình, không để ý sắc mặt y ửng đỏ, ấn một nụ hôn lên trán y, nói: “Ngâm nhi, ngươi quá mức thiện lương, không có tâm phòng người.”
“. . . . . .” Diệp Tư Ngâm không ngờ hắn sẽ nói y như vậy, có chút không phục, nhưng cũng không thể phản bác. Y đích thật là không dự đoán được một nữ hài nhu nhược nhỏ tuổi như thế, lại là địch quốc thám tử.
Nhìn người trong lòng một bộ không cam lòng, Diệp Thiên Hàn nhịn không được hôn y lần nữa, mới nói: “Ngày đó Huyền Du Nhiên vừa chết, ám vệ liền trở lại tìm kiếm dư đảng của Huyền Du sơn trang, sau đó ở nơi Âu Dương gia ở phát hiện hành tung của chúng. Sau lại quả thật họ mang theo Huyền Du Cầm đi về Miêu Cương.”
“Thì ra là thế.” Diệp Tư Ngâm gật đầu, không khỏi bội phục tâm tư tinh tế của nam nhân này. Nhìn nam nhân này gần như thế, Diệp Tư Ngâm có chút tâm thần bất định. Đôi mắt tím thâm trầm đó, như sâu không thấy đáy, tựa hồ sẽ khiến người khác chìm sâu vào nó, mê hoặc lòng ngưới. Như đang bị thứ gì đó mê hoặc, Diệp Tư Ngâm cúi đầu, hôn lên bạc thần hơi lạnh của hắn. Xúc cảm non mềm, cùng bộ dáng lúc nào cũng lạnh nghạnh của hắn bất đồng, mang theo hương khí không biết tên, khiến người ta say mê đắm chìm trong đó.
Diệp Thiên Hàn không hề đoán người người nọ thế nhưng lại chủ động như vậy —— dù hắn có thần thông quảng đại, cũng không biết được thời không lúc trước của người trong lòng thông khoáng tới mức nào. Bất quá hắn rất nhanh hồi phục tinh thần, đối việc Diệp Tư Ngâm chủ động vô cùng vui vẻ nhận lấy. Không hài lòng y chỉ nhẹ nhàng chạm vào như thể đang chơi đùa, Diệp Thiên Hàn cường ngạnh đoạt lại quyền chủ động, kéo đầu lưỡi mang theo hương thơm nọ vào miệng mình, ra sức hấp thụ mật tân.
“Ân. . . . . . Hàn. . . . . . Ngô. . . . . .” Cho dù lý luận có phong phú tới mức nào, thì Diệp Tư Ngâm dẫu sao vẫn là lần đầu nếm thử trái cấm, sao địch nổi Diệp Thiên Hàn, rất nhanh liền bị hôn đến đầu óc mơ màng.
“Chủ tử, Thiếu chủ, Huyền Du Cầm đến.” Lăng Tiêu Thần đập cửa cứu Diệp Tư Ngâm sắp hít thở không thông, Diệp Thiên Hàn rốt cục đình chỉ việc chà đạp môi y, trong mắt ánh lên bất mãn.
Cửa thư phòng mở ra, Lăng Tiêu Thần vừa định mở miệng, lại bỗng nhiên nhìn đến Thiếu chủ nhà mình bị hôn đến sưng đỏ, hai má cũng ẩn hiện một làn mây đỏ, không khỏi ngây người —— hóa ra vị thiếu niên luôn lạnh lùng ấy, còn có thể biểu hiện ra loại phong tình này !
Diệp Tư Ngâm hơi ngượng ngùng. Tuy rằng biết vô luận là Chiến Minh hay Lăng Tiêu Thần đều biết quan hệ thật sự của họ, nhưng y vẫn không quen bị người khác thấy hai người họ hành động thân thiết. Bất mãn trừng mắt nhìn Diệp Thiên Hàn.
Nhận được ánh mắt bất mãn của Diệp Tư Ngâm, Diệp Thiên Hàn chỉ hừ lạnh một tiếng. Lăng Tiêu Thần tức thì toàn thân phủ đầy lãnh ý, lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng cúi đầu nói: “Nàng ở phòng khách chờ chủ tử cùng Thiếu chủ.”
Khi Diệp Thiên Hàn cùng Diệp Tư Ngâm đến phòng khách, Huyền Du Cầm đang ngồi trên ghế nhấm nháp điểm tâm hạ nhân đưa lên, trên bàn đặt một đoản tiên, hiển nhiên là mấy ngày nay vừa chế thành. Mấy ngày nay tĩnh dưỡng chờ nàng khôi phục, bây giờ Diệp Tư Ngâm mới nhìn lại thần thái của nàng. Đó là cái thần thái lúc nàng huy roi đánh y vì đã hại Minh ca ca của nàng, Diệp Tư Ngâm rất kinh ngạc, nàng vì sao lại có tâm cơ thâm trầm, có thể diễn thật đến vậy.
Thấy hai người vào, Huyền Du Cầm từ chỗ ngồi đứng lên, hành lễ như một tiểu thư khuê các, nói: “Ta hôm nay đến là muốn cảm ơn các vị đã cứu ta.”
“Không cần, thân thể khỏe hơn chưa?” Diệp Tư Ngâm vạn phần tự nhiên theo Diệp Thiên Hàn ngồi trên chủ tọa, vẫn chưa phát hiện trong mắt Huyền Du Cầm chợt lóe qua kinh ngạc cùng khó hiểu.
Huyền Du Cầm thầm nghĩ, phụ tử này thật kỳ quái, vì sao Diệp Tư Ngâm lại có thể cùng ngồi cùng ăn với Diệp Thiên Hàn? Phù Ảnh Các là một nơi không phân trưởng ấu tôn ti nhứ thế sao! Xem ra bệ hạ đánh giá họ quá cao!
“Đã tốt hơn, cám ơn ngươi.” Huyền Du Cầm thiên chân khả ái cười nói.
“Như vậy là tốt rồi.” Diệp Tư Ngâm trong lòng thầm than, một nữ hài nhi nguyên bản hồn nhiên như thế, chỉ vì biến cố gia đình mà phải trở nên xảo quyệt như vậy, thật đáng tiếc, trên mặt lại bình tĩnh hỏi han, “Vì sao còn muốn về Miêu Cương? Đại ca ngươi không phải đã. . . . . .”
Nói đến Huyền Du Nhiên, trên mặt Huyền Du Cầm đầy thống khổ: “Ca ca mất, nhưng nhà ta vẫn còn ở Miêu Cương, nơi đó có sư phụ. Ông ấy sẽ chiếu cố ta.” Nói như thế, trong lòng lại tràn ngập hận ý —— còn trang người tốt, nếu không phải tại các ngươi, ca ca ta sao có thể chết thảm như vậy! Chờ ta hoàn thành nhiệm vụ, trở thành Miêu Cương Vương phi, nhất định sẽ giết hết các danh môn Trung Nguyên báo thù cho ca ca!
“Thì ra là thế. Mấy ngày nữa, chờ ngươi thân thể tốt hơn, ta sẽ cử người đưa ngươi về Miêu Cương.” Diệp Tư Ngâm gật đầu nói.
Huyền Du Cầm thần sắc vui vẻ: “Thật vậy chăng? ! Cám ơn ngươi!” Chợt tháo xuống ngọc bội đeo bên hông, “Đây là ngọc bội sư phụ ta cho ta, ta giấu trong xiêm y, nên người của Âu Dương gia mới không phát hiện. Ngươi đã cứu ta, ta tặng nó cho ngươi vậy.” Nói xong liền đưa ngọc bội cho Diệp Tư Ngâm.
Diệp Tư Ngâm cùng Diệp Thiên Hàn liếc nhìn nhau, hai người đều biết trong mảnh ngọc bội tất có kỳ hoặc. Nhận hay không nhận?
Đang lúc Diệp Tư Ngâm phiền não, khuỷu tay Huyền Du Cầm đột nhiên tê dại, ngón tay không khống chế được buông lỏng ra, ngọc bội rơi xuống đất, vỡ nát!
“A!” Huyền Du Cầm sợ hãi kêu lên một tiếng, lập tức ngồi xổm xuống, “Làm sao bây giờ. . . . . . Ô ô ô. . . . . . Đều do ta không cẩn thận. . . . . .”
“Đừng lo.” Diệp Tư Ngâm an ủi nói, “Coi như ta đã nhận ngọc bội rồi.” Vừa nói vừa nhìn Diệp Thiên Hàn. Lúc nãy là do Diệp Thiên Hàn dùng một kiếm khí nhỏ điểm huyệt vị trên khuỷu tay Huyền Du Cầm.
“Này. . . . . . Ngươi. . . . . .” Huyền Du Cầm khó xử không biết nên nói cái gì, trong lòng lại lo lắng, trên ngọc bội có Miêu Cương cổ độc, dị thường trân quý, hiện giờ phải làm sao cho phải đây! Chuyện tới giờ cũng chẳng còn cách nào. Đành nhìn cơ hội hiếm có biến mất trước mắt mình.
Lại ngồi một lát, Huyền Du Cầm đứng dậy rời khỏi Phù Ảnh Các, trở về Vạn Diệp Lâu.
Trong phòng khách, hai người vẫn chưa vội vả rời đi, Diệp Tư Ngâm thật cẩn thận tra xét các mãnh vỡ của ngọc bội, đột nhiên lui ra sau mấy bước, suýt nữa té ngã, may có Diệp Thiên Hàn bên cạnh đỡ y lại: “Sao vậy?”
“Đây là Miêu Cương độc cổ. . . . . . Ta không biết nhiều về cổ lắm . . . . .” Diệp Tư Ngâm lắc lắc đầu, có chút lo lắng nói, “Tương truyền Miêu Cương độc cổ vô cùng lợi hại, có thể không đánh mà làm người ta phải khuất phục. . . . . .”
Diệp Thiên Hàn ôm chặt y, an ủi: “Đừng lo. Nếu đúng là vậy, Miêu Cương chỉ sợ từ lâu đã xâm lấn Trung Nguyên, sao có thể an phận nơi tây nam hơn trăm năm chứ?”
“Ân. . . . . .” Diệp Tư Ngâm gật đầu, lại không thôi sợ hãi trước Miêu Cương độc cổ—— đánh một trận với Miêu Cương xem ra không thể tránh được rồi. . . . . . Nếu là người này trúng cổ. . . . . . Diệp Tư Ngâm nhìn nam nhân bên cạnh, trong mắt tràn ngập lo lắng. Nếu người này trúng cổ, y thật sự không còn biết làm gì . . . . . .
Thấy Diệp Tư Ngâm thần sắc vẫn mang vẻ lo lắng như trước, Diệp Thiên Hàn áp dụng phương pháp tối nguyên thủy dời đi tầm chú ý—— cúi đầu hôn lên môi y Diệp Tư Ngâm cũng không cự tuyệt ái nhân hôn mình, y hiện tại quả thật cần loại an ủi này.
“A! !” Một tiếng thét to bén nhọn, làm cho hai người nháy mắt tách ra, chỉ thấy Huyền Du Cầm vốn đã đi giờ lại trở về, chính vào hai người, che miệng mặt đầy sợ hãi kinh ngạc.
Nàng là trở về lấy đoản tiên để quên trên bàn, lại thấy được cảnh phụ tử họ hôn nhau, nhịn không được mà thét ra tiếng.
“Các ngươi. . . . . . Các ngươi! Đây là phụ tử loạn luân!” Nàng rốt cuộc biết vì sao Diệp Tư Ngâm cùng Diệp Thiên Hàn cùng ngồi cùng ăn, vì sao hai người ở chung lại kỳ dị như vậy, nguyên lai. . . . . . Nguyên lai!
“Chuyện này. . . . . . sao có thể!”
“. . . . . .” Diệp Tư Ngâm bị Huyền Du Cầm nói một câu “Phụ tử loạn luân” giật mình không nói được một lời. Y đã quên, khối thân thể này, là hài tử duy nhất của Diệp Thiên Hàn! Đây là sự thật không thể chối cãi. Khối thân thể này, Diệp Tư Ngâm, đích thật là hài tử của Diệp Thiên Hàn — nam nhân đã cùng y da thịt cần kề!
Hết chính văn đệ tạp thất chương
Ánh nến lay động, chiếu bóng hai thân thể đang giao triền đằng sau minh hoàng màn lên tường. Thanh âm va chạm mờ ám, tiếng ngâm nga hoặc nhân, lệnh thái giám cung nữ cùng thị vệ gác đêm hai má nóng lên. Không nghĩ tới, thái tử điện hạ nhìn như nhu nhược của họ, lại cường hãn như vậy!
“A!” Lại là một tiếng rên rỉ cao vút, cùng với tiếng thô suyễn nam tính, vạn phần tinh tường rơi vào trong tai mỗi người, lúc sau liền không còn tiếng động.
Một lát sau, cửa tẩm cung màu đỏ thẫm mở ra. Một cung nữ đỡ một vị nữ tử trang phục mỹ mạo ra cửa. Mọi người cùng hành lễ nói: “Cung tiễn nương nương.” Nữ tử như không có nghe thấy, vẻ mặt hoảng hốt mặc cung nữ đỡ lên kiệu nhỏ, trở về tẩm cung của mình.
Một cung nữ trực đêm đứng phía sau, nhỏ giọng đối bên cạnh đồng bạn nói: “Nghe nói vị nương nương kia mỗi lần được điện hạ sủng hạnh xong đều sẽ khoe khoang với mấy nương nương khác, kiêu căng cực kì. Thật không hiểu điện hạ vì sao thích nàng như vậy, ba lần bốn lượt muốn nàng thị tẩm.”
Một cung nữ khác hơi lớn tuổi, nghe nói thế nhíu đôi mày ngài lại, nhẹ giọng nói: “Đừng nói bậy, vị kia chính là người được chỉ định thành tương lai thái tử phi! Nếu đắc tội nàng, mạng nhỏ của ngươi không muốn giữ nữa sao? !” Tiểu cung nữ bị đồng bạn giáo huấn, tức khắc câm miệng, không nói nữa. Cả Đông cung lại lâm vào đêm khuya tĩnh lặng.
Trong tẩm cung, sau màn, Đông cung chủ nhân, đương kim thái tử điện hạ Lí Ân nhìn nam nhân đang mặc y phục bên giường, khẽ cười nói: “Tiêu Vị, ngươi tâm tình không tốt, vì nữ nhân kia?”
Nàng kia là lão tử cậu, đương kim hoàng đế đưa cho cậu làm tương lai thái tử phi. Cậu cho nàng uống một loại mê huyễn dược vật làm nàng nghĩ mình đang cùng nam nhân hoan ái. Như vậy mới có thể lừa được hoàng đế, để cậu cùng với Lăng Tiêu Vị có thể ám thông khoản khúc ( quan hệ, liên lạc một cách lén lút). Lăng Tiêu Vị tối nay cảm xúc hơi kích động, làm cậu không chống nổi mà điên cuồng tác cầu. Nghĩ đến đây, Lí Ân thoáng đỏ mặt. Quả nhiên, nam nhân này nói không thương, đều là lừa cậu.
Lăng Tiêu Vị sửa xong y phục, nhìn người trên giường, trong đôi mắt sắc bén đầy thương tiếc cùng thâm tình. Nhưng không quá bao lâu, mảnh thâm tình nhạt dần, còn lại trừ bỏ lãnh đạm, vẫn là lãnh đạm.
“Vi thần trước cáo lui, để tránh hoàng đế nghi ngờ.” Lăng Tiêu Vị hành lễ nói, “Điện hạ, thứ vi thần vô lý, việc này tốt nhất không nên có lần nữa.”
Lí Ân ửng đỏ mặt nháy mắt trắng bệch. Cúi đầu, làm Lăng Tiêu Vị không thể nhìn thấy sự chân thành thiết tha ẩn sâu trong đôi mắt bị che khuất sau mái tóc dài. Sau một lúc lâu, lúc Lăng Tiêu Vị muốn rời đi, Lí Ân đột nhiên lên tiếng: “Tiêu Vị, chờ ta đi vào giấc ngủ rồi hãy đi, không được sao?”
“. . . . . .” Lăng Tiêu Vị nhìn cậu một lúc, cuối cùng vẫn bại bởi vể thống khổ trong đôi mắt nọ, ngồi vào bên giường, thay cậu khoát cẩm bị.
“Ân, ngươi là thái tử, là hoàng đế tương lai. Ngươi ta nhất định không có khả năng. . . . . .”Thấy Lí Ân nhắm hai mắt lại, lâm vào giấc mộng, Lăng Tiêu Vị lặng im thốt lên, vươn tay vuốt hai gò má giảo hảo của Lí Ân, “Ngươi nghe thấy không? Đó là tương lai thái tử phi của ngươi. . . . . . Ngươi có trách nhiệm của ngươi, ta không thể trở thành chướng ngại của ngươi. . . . . .”
Từ lúc vào cung ẩn nấp làm nội gián đã hơn mười năm. Trong mười năm, làm bạn với người này, sao hắn lại không thương cậu? Cậu xinh đẹp, trí tuệ, đầy khí thế của một đế vương. Người như vậy, cư nhiên nói thương hắn. . . . . . Lăng Tiêu Vị yêu thương nhìn Lí Ân, trong lòng đau đớn khôn xiết. Thế nhưng hắn không thể đáp lại cậu. . . . . . Hắn không cho phép bất cứ thứ gì có thể tổn hại đến sự tồn tại của người này, cho dù đó là chính hắn —”Đợi đến khi trần ai lạc định, cũng là lúc ta rời đi nơi này.”
Không biết qua bao lâu, cho đến khi phương đông trắng xóa, Lăng Tiêu Vị mới đứng dậy, nhún người nhảy, biến mất trong không khí. Mà người vốn nên ngủ trên giường, giờ đây mở ra hai mắt, đôi mắt sắc bén nào có chút mê võng, đó, không phải bộ dáng người vừa tỉnh ngủ!
“Tiêu Vị, bản cung nhất định phải có được ngươi !” Lí Ân nhìn phương hướng Lăng Tiêu Vị biến mất, trên gương mặt thanh tú xinh đẹp hiện lên thần tình bất đắc dĩ. Đứng dậy xuống giường, cầm lấy bức thư trên án tối hôm qua Lăng Tiêu Vị mang đến mà cậu vẫn chưa nhìn, Lí Ân nheo mắt lại: “Miêu Cương? Hoàng huynh, lần này ngươi thật đúng là thiếu bản cung rất nhiều. Chuẩn bị đóng gói Tiêu Vị tặng lại cho bản cung đi.” Đưa bức thư đến gần nến, chốc lát hóa thành tro tàn.
Lâm An. Phù Ảnh Các.
Chiến Minh nhìn ám vệ quỳ trên mặt, trầm giọng hỏi: “Ngươi thám thính rõ ràng ? Việc này trăm triệu không được qua loa.”
Ám vệ nói: “Thiên chân vạn xác. Thuộc hạ nghe được Huyền Du Cầm ở trong phòng cùng người khác nói chuyện, nói chính là việc này.”
“. . . . . . Ngươi lui trước đi.”
“Vâng.” ám vệ lên tiếng trả lời biến mất ở trong phòng.
Chiến Minh thần sắc ngưng trọng: “Chủ tử, chỉ có Miêu Cương không đủ gây sóng gió, thế nhưng chúng ta hiện giờ phải phụ tá thái tử điện hạ đăng cơ, e rằng đến lúc đó trước sau đều thụ địch.”
Diệp Thiên Hàn hừ lạnh: “Vô phương. Giám sát chặt Huyền Du Cầm. Mặt khác bổn tọa tự có tính toán.”
“Vâng.” Chiến Minh xoay người rời khỏi thư phòng, chỉ để lại Diệp Thiên Hàn cùng Diệp Tư Ngâm.
“Hàn, ngươi sao lại biết Huyền Du Cầm nói dối?” Diệp Tư Ngâm có tò mò, đồng thời trong lòng lại hơn phần ngạc nhiên.
Ngày ấy Huyền Du Cầm khóc nói, võ lâm đại hội, Huyền Du Nhiên từng giả ý làm cho nàng cùng Âu Dương Minh thành thân, thông qua đó độc hại võ lâm. Tới lúc Huyền Du Nhiên trốn đi, nàng vẫn ở lại Âu Dương gia, cuối cùng bị Âu Dương Chính mang về Tô Châu. Âu Dương chính vì trong võ lâm đại hội bị Huyền Du Nhiên uy hiếp mất hết mặt mũi, mà Huyền Du Nhiên đã chết, thì tự nhiên trút giận lên đầu nàng. Nàng thừa dịp Âu Dương Lăng Âu Dương Minh bị giam lỏng trong Phù Ảnh Các, Âu Dương Chính đến Lâm An mới nhân lúc mấy thị vệ không chú ý mà trốn ra, một đường ăn xin tới Lâm An. Ngày đó Diệp Tư Ngâm chỉ cùng nàng nói qua nói mấy câu, hơn nữa thái độ ôn hòa với nàng, nàng mới quyết định tìm y giúp đỡ.
Mấy lời lúc đó tình chân ý thiết vô cùng, như thế thật sự nàng đã trãi qua mấy tháng sống cuộc sống không thuộc về mình, làm y cũng không khỏi thổn thức. Không ngờ mới ngày thứ hai liền có ám vệ bẩm báo nói nàng là thám tử của Miêu Cương.
Diệp Thiên Hàn kéo Diệp Tư Ngâm đang ngồi một bên vào lòng mình, không để ý sắc mặt y ửng đỏ, ấn một nụ hôn lên trán y, nói: “Ngâm nhi, ngươi quá mức thiện lương, không có tâm phòng người.”
“. . . . . .” Diệp Tư Ngâm không ngờ hắn sẽ nói y như vậy, có chút không phục, nhưng cũng không thể phản bác. Y đích thật là không dự đoán được một nữ hài nhu nhược nhỏ tuổi như thế, lại là địch quốc thám tử.
Nhìn người trong lòng một bộ không cam lòng, Diệp Thiên Hàn nhịn không được hôn y lần nữa, mới nói: “Ngày đó Huyền Du Nhiên vừa chết, ám vệ liền trở lại tìm kiếm dư đảng của Huyền Du sơn trang, sau đó ở nơi Âu Dương gia ở phát hiện hành tung của chúng. Sau lại quả thật họ mang theo Huyền Du Cầm đi về Miêu Cương.”
“Thì ra là thế.” Diệp Tư Ngâm gật đầu, không khỏi bội phục tâm tư tinh tế của nam nhân này. Nhìn nam nhân này gần như thế, Diệp Tư Ngâm có chút tâm thần bất định. Đôi mắt tím thâm trầm đó, như sâu không thấy đáy, tựa hồ sẽ khiến người khác chìm sâu vào nó, mê hoặc lòng ngưới. Như đang bị thứ gì đó mê hoặc, Diệp Tư Ngâm cúi đầu, hôn lên bạc thần hơi lạnh của hắn. Xúc cảm non mềm, cùng bộ dáng lúc nào cũng lạnh nghạnh của hắn bất đồng, mang theo hương khí không biết tên, khiến người ta say mê đắm chìm trong đó.
Diệp Thiên Hàn không hề đoán người người nọ thế nhưng lại chủ động như vậy —— dù hắn có thần thông quảng đại, cũng không biết được thời không lúc trước của người trong lòng thông khoáng tới mức nào. Bất quá hắn rất nhanh hồi phục tinh thần, đối việc Diệp Tư Ngâm chủ động vô cùng vui vẻ nhận lấy. Không hài lòng y chỉ nhẹ nhàng chạm vào như thể đang chơi đùa, Diệp Thiên Hàn cường ngạnh đoạt lại quyền chủ động, kéo đầu lưỡi mang theo hương thơm nọ vào miệng mình, ra sức hấp thụ mật tân.
“Ân. . . . . . Hàn. . . . . . Ngô. . . . . .” Cho dù lý luận có phong phú tới mức nào, thì Diệp Tư Ngâm dẫu sao vẫn là lần đầu nếm thử trái cấm, sao địch nổi Diệp Thiên Hàn, rất nhanh liền bị hôn đến đầu óc mơ màng.
“Chủ tử, Thiếu chủ, Huyền Du Cầm đến.” Lăng Tiêu Thần đập cửa cứu Diệp Tư Ngâm sắp hít thở không thông, Diệp Thiên Hàn rốt cục đình chỉ việc chà đạp môi y, trong mắt ánh lên bất mãn.
Cửa thư phòng mở ra, Lăng Tiêu Thần vừa định mở miệng, lại bỗng nhiên nhìn đến Thiếu chủ nhà mình bị hôn đến sưng đỏ, hai má cũng ẩn hiện một làn mây đỏ, không khỏi ngây người —— hóa ra vị thiếu niên luôn lạnh lùng ấy, còn có thể biểu hiện ra loại phong tình này !
Diệp Tư Ngâm hơi ngượng ngùng. Tuy rằng biết vô luận là Chiến Minh hay Lăng Tiêu Thần đều biết quan hệ thật sự của họ, nhưng y vẫn không quen bị người khác thấy hai người họ hành động thân thiết. Bất mãn trừng mắt nhìn Diệp Thiên Hàn.
Nhận được ánh mắt bất mãn của Diệp Tư Ngâm, Diệp Thiên Hàn chỉ hừ lạnh một tiếng. Lăng Tiêu Thần tức thì toàn thân phủ đầy lãnh ý, lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng cúi đầu nói: “Nàng ở phòng khách chờ chủ tử cùng Thiếu chủ.”
Khi Diệp Thiên Hàn cùng Diệp Tư Ngâm đến phòng khách, Huyền Du Cầm đang ngồi trên ghế nhấm nháp điểm tâm hạ nhân đưa lên, trên bàn đặt một đoản tiên, hiển nhiên là mấy ngày nay vừa chế thành. Mấy ngày nay tĩnh dưỡng chờ nàng khôi phục, bây giờ Diệp Tư Ngâm mới nhìn lại thần thái của nàng. Đó là cái thần thái lúc nàng huy roi đánh y vì đã hại Minh ca ca của nàng, Diệp Tư Ngâm rất kinh ngạc, nàng vì sao lại có tâm cơ thâm trầm, có thể diễn thật đến vậy.
Thấy hai người vào, Huyền Du Cầm từ chỗ ngồi đứng lên, hành lễ như một tiểu thư khuê các, nói: “Ta hôm nay đến là muốn cảm ơn các vị đã cứu ta.”
“Không cần, thân thể khỏe hơn chưa?” Diệp Tư Ngâm vạn phần tự nhiên theo Diệp Thiên Hàn ngồi trên chủ tọa, vẫn chưa phát hiện trong mắt Huyền Du Cầm chợt lóe qua kinh ngạc cùng khó hiểu.
Huyền Du Cầm thầm nghĩ, phụ tử này thật kỳ quái, vì sao Diệp Tư Ngâm lại có thể cùng ngồi cùng ăn với Diệp Thiên Hàn? Phù Ảnh Các là một nơi không phân trưởng ấu tôn ti nhứ thế sao! Xem ra bệ hạ đánh giá họ quá cao!
“Đã tốt hơn, cám ơn ngươi.” Huyền Du Cầm thiên chân khả ái cười nói.
“Như vậy là tốt rồi.” Diệp Tư Ngâm trong lòng thầm than, một nữ hài nhi nguyên bản hồn nhiên như thế, chỉ vì biến cố gia đình mà phải trở nên xảo quyệt như vậy, thật đáng tiếc, trên mặt lại bình tĩnh hỏi han, “Vì sao còn muốn về Miêu Cương? Đại ca ngươi không phải đã. . . . . .”
Nói đến Huyền Du Nhiên, trên mặt Huyền Du Cầm đầy thống khổ: “Ca ca mất, nhưng nhà ta vẫn còn ở Miêu Cương, nơi đó có sư phụ. Ông ấy sẽ chiếu cố ta.” Nói như thế, trong lòng lại tràn ngập hận ý —— còn trang người tốt, nếu không phải tại các ngươi, ca ca ta sao có thể chết thảm như vậy! Chờ ta hoàn thành nhiệm vụ, trở thành Miêu Cương Vương phi, nhất định sẽ giết hết các danh môn Trung Nguyên báo thù cho ca ca!
“Thì ra là thế. Mấy ngày nữa, chờ ngươi thân thể tốt hơn, ta sẽ cử người đưa ngươi về Miêu Cương.” Diệp Tư Ngâm gật đầu nói.
Huyền Du Cầm thần sắc vui vẻ: “Thật vậy chăng? ! Cám ơn ngươi!” Chợt tháo xuống ngọc bội đeo bên hông, “Đây là ngọc bội sư phụ ta cho ta, ta giấu trong xiêm y, nên người của Âu Dương gia mới không phát hiện. Ngươi đã cứu ta, ta tặng nó cho ngươi vậy.” Nói xong liền đưa ngọc bội cho Diệp Tư Ngâm.
Diệp Tư Ngâm cùng Diệp Thiên Hàn liếc nhìn nhau, hai người đều biết trong mảnh ngọc bội tất có kỳ hoặc. Nhận hay không nhận?
Đang lúc Diệp Tư Ngâm phiền não, khuỷu tay Huyền Du Cầm đột nhiên tê dại, ngón tay không khống chế được buông lỏng ra, ngọc bội rơi xuống đất, vỡ nát!
“A!” Huyền Du Cầm sợ hãi kêu lên một tiếng, lập tức ngồi xổm xuống, “Làm sao bây giờ. . . . . . Ô ô ô. . . . . . Đều do ta không cẩn thận. . . . . .”
“Đừng lo.” Diệp Tư Ngâm an ủi nói, “Coi như ta đã nhận ngọc bội rồi.” Vừa nói vừa nhìn Diệp Thiên Hàn. Lúc nãy là do Diệp Thiên Hàn dùng một kiếm khí nhỏ điểm huyệt vị trên khuỷu tay Huyền Du Cầm.
“Này. . . . . . Ngươi. . . . . .” Huyền Du Cầm khó xử không biết nên nói cái gì, trong lòng lại lo lắng, trên ngọc bội có Miêu Cương cổ độc, dị thường trân quý, hiện giờ phải làm sao cho phải đây! Chuyện tới giờ cũng chẳng còn cách nào. Đành nhìn cơ hội hiếm có biến mất trước mắt mình.
Lại ngồi một lát, Huyền Du Cầm đứng dậy rời khỏi Phù Ảnh Các, trở về Vạn Diệp Lâu.
Trong phòng khách, hai người vẫn chưa vội vả rời đi, Diệp Tư Ngâm thật cẩn thận tra xét các mãnh vỡ của ngọc bội, đột nhiên lui ra sau mấy bước, suýt nữa té ngã, may có Diệp Thiên Hàn bên cạnh đỡ y lại: “Sao vậy?”
“Đây là Miêu Cương độc cổ. . . . . . Ta không biết nhiều về cổ lắm . . . . .” Diệp Tư Ngâm lắc lắc đầu, có chút lo lắng nói, “Tương truyền Miêu Cương độc cổ vô cùng lợi hại, có thể không đánh mà làm người ta phải khuất phục. . . . . .”
Diệp Thiên Hàn ôm chặt y, an ủi: “Đừng lo. Nếu đúng là vậy, Miêu Cương chỉ sợ từ lâu đã xâm lấn Trung Nguyên, sao có thể an phận nơi tây nam hơn trăm năm chứ?”
“Ân. . . . . .” Diệp Tư Ngâm gật đầu, lại không thôi sợ hãi trước Miêu Cương độc cổ—— đánh một trận với Miêu Cương xem ra không thể tránh được rồi. . . . . . Nếu là người này trúng cổ. . . . . . Diệp Tư Ngâm nhìn nam nhân bên cạnh, trong mắt tràn ngập lo lắng. Nếu người này trúng cổ, y thật sự không còn biết làm gì . . . . . .
Thấy Diệp Tư Ngâm thần sắc vẫn mang vẻ lo lắng như trước, Diệp Thiên Hàn áp dụng phương pháp tối nguyên thủy dời đi tầm chú ý—— cúi đầu hôn lên môi y Diệp Tư Ngâm cũng không cự tuyệt ái nhân hôn mình, y hiện tại quả thật cần loại an ủi này.
“A! !” Một tiếng thét to bén nhọn, làm cho hai người nháy mắt tách ra, chỉ thấy Huyền Du Cầm vốn đã đi giờ lại trở về, chính vào hai người, che miệng mặt đầy sợ hãi kinh ngạc.
Nàng là trở về lấy đoản tiên để quên trên bàn, lại thấy được cảnh phụ tử họ hôn nhau, nhịn không được mà thét ra tiếng.
“Các ngươi. . . . . . Các ngươi! Đây là phụ tử loạn luân!” Nàng rốt cuộc biết vì sao Diệp Tư Ngâm cùng Diệp Thiên Hàn cùng ngồi cùng ăn, vì sao hai người ở chung lại kỳ dị như vậy, nguyên lai. . . . . . Nguyên lai!
“Chuyện này. . . . . . sao có thể!”
“. . . . . .” Diệp Tư Ngâm bị Huyền Du Cầm nói một câu “Phụ tử loạn luân” giật mình không nói được một lời. Y đã quên, khối thân thể này, là hài tử duy nhất của Diệp Thiên Hàn! Đây là sự thật không thể chối cãi. Khối thân thể này, Diệp Tư Ngâm, đích thật là hài tử của Diệp Thiên Hàn — nam nhân đã cùng y da thịt cần kề!
Hết chính văn đệ tạp thất chương
Tác giả :
Thủy Thiên Nhất Sắc