Phong Tình Vạn Chủng
Chương 1-3
Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
(“Tôi ư?”)
(“Đúng vậy, chính là bạn. Tôi thấy trong bản lý lịch mà bạn đăng ký có ghi rằng bạn là học sinh của lớp xử lý số liệu, lên đại học cũng học ở khoa có liên quan đến thương mại quốc tế, biết cách xử lý giấy tờ, hơn nữa bạn từng làm việc ở khách sạn.”)
(“Không sai.”)
Tử Phong gõ ký tự để trả lời.
(“Nhưng mà... bạn là ai?”)
(“Tôi? Không phải tôi đã nói là dự định mời bạn làm việc sao? Bây giờ bạn đang hoài nghi tôi là người như thế nào, đúng không?”)
(“Không sai.”)
Tử Phong lại gõ chữ rất thành thật.
(“Tôi đâu biết được bạn có mời tôi làm việc hợp pháp hay không chứ?”)
(“À, công việc của chúng tôi ấy mà, nói thẳng ra thì vừa chính vừa tà, nhưng công việc của bạn tuyệt đối là danh môn chính phái*. Tôi muốn mời bạn làm trợ lý.”)
*Cụm từ thường được xài trong phim kiếm hiệp, tức là những môn phái danh chính, đường hoàng. Ý nói công việc đàng hoàng, không mờ ám xấu xa.
(“Trợ lý? Tôi ư?”)
Tử Phong hoài nghi bản thân mình, cô đâu có kiểu năng lực đó? Lên mạng chỉ biết đọc mail, xem web, treo nick trên phòng chat, đâu có giống người đi lại tự nhiên trên mạng như đối phương?
(“Không sai, chính là bạn, không cần nghi ngờ gì cả. Tôi xem lý lịch có thấy bạn đã từng làm việc ở khách sạn Hoa Hạ, bạn nhất định là người rất nhẫn nại.”)
Đọc xong mấy dòng ấy, Tử Phong chợt ngẩn người.
Nếu không phải cửa sổ trên máy kia quá mức khoa học viễn tưởng, không thì cô sẽ cho rằng mình đang nói chuyện phiếm với ai đó ở trên phòng chat mất, nhẫn nại cái gì chứ!
"Phụt!” Đỗ Thánh Minh ngồi ở bên cạnh vừa nhìn Tử Phong gõ chữ, vừa bật cười thành tiếng. “Hacker này thú vị đấy!”
Tử Phong liếc anh: “Thú vị hả? Em còn không biết người ta muốn làm gì ấy, suýt bị dọa chết mất!”
"Ôi trời, muốn hại em mà còn phải chào hỏi, đánh tiếng trước thế à? Anh thấy quá thú vị rồi, em tiếp tục trò chuyện với người ta đi.” Đỗ Thánh Minh không căng thẳng như cô, ngược lại còn ung dung chống cằm, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính để chờ xem.
"Thú vị cái đầu anh! Người bị để ý cũng đâu phải là anh!” Tử Phong lẩm bẩm càu nhàu, nhưng mười ngón tay của cô vẫn lướt thật nhanh ở trên bàn phím để gõ các ký tự.
(“Chuyện này...”)
(“Hình như tôi nói chuyện thẳng quá rồi, nhưng tôi thật sự hy vọng bạn có thể nhận công việc này.”)
Giọng điệu của đối phương cực kỳ thành khẩn.
(“Nhưng tôi chẳng biết gì hết.”)
Tử Phong lại gõ chữ, bây giờ cô đâu có giống một hacker thần thông quảng đại như đối phương, giỏi đến mức có thể xâm nhập vào máy tính của người khác.
(“Không, đừng nói như vậy! Bạn sẽ phụ trách xử lý giấy tờ, tài liệu, sắp xếp mọi thứ, quan trọng nhất là bạn có thể chống chọi với tính chất áp lực... Nói thật, “người đó” cần một người biết nhẫn nại, một trợ lý có thể chịu được kẻ xấu tính.”)
Tử Phong ngẩn người, gõ chữ cấp tốc.
(“Không phải bạn muốn tôi giúp đỡ làm việc sao? Người kia là...”)
(“Cấp trên của chúng tôi – một người đàn ông xấu tính.”)
Tử Phong lại ngơ ngác. "Nam!"
"Grrr!!! Em đúng là quá ngốc, anh bảo em hỏi xem người ta có lai lịch gì kia mà!” Đỗ Thánh Minh Đỗ nhìn mãi phát bực, anh quát vào tai cô, ước gì có thể thay cô gõ chữ.
"Ờ." Tử Phong nghe vậy mới nghĩ đến việc hỏi đối phương là loại người nào, bằng không sẽ thành giúp người ta đếm tiền mà còn bị bán.
(“Bạn là ai?”)
(“Ồ, tôi tưởng bạn sẽ không hỏi ấy. Yên tâm đi, về tiền lương, tôi tuyệt đối không bạc đãi bạn. Nếu bạn có hứng thú thì ngày mai cứ đến địa chỉ này......”)
Tử Phong cau mày, nhìn chằm chằm vào màn hình; trái lại, Đỗ Thánh Minh ghi nhớ địa chỉ thật kỹ.
Tại sao đối phương không trả lời vấn đề của cô? Thật là quái lạ. Đúng lúc Tử Phong đang suy nghĩ nên đáp lại khách sáo như thế nào, một loạt ký tự bỗng xuất hiện trên màn hình.
(“À đúng rồi, suýt chút nữa quên nói với bạn. Đừng để ai khác biết bạn giúp chúng tôi làm việc nha, tránh những phiền phức không cần thiết ấy mà. Chúng tôi là Úy Phong Bảo Toàn.”)
"Em có nhìn lầm không vậy?” Tử Phong không tin, nháy mắt mấy cái.
"Ôi chao, ông trời của anh!” Đỗ Thánh Minh kêu to theo kiểu thổi phồng sự việc. “Úy Phong Bảo Toàn! Chính là công ty Bảo Toàn thần kỳ đó sao? Dà hú!” Ánh mắt anh nhìn Tử Phong tràn đầy sự ngưỡng mộ. “Cô em họ Tử Phong bé bỏng của anh, nếu em nói công việc này không hứng thú chút nào, anh sẽ không ngại nhận thay em đâu.” Nếu có thể thăm dò được một chút thành quả khoa học kỹ thuật của Úy Phong Bảo Toàn thì tuyệt vời quá đi mất! Nếu có thể học hỏi hai chiêu của hacker lợi hại kia thì càng hoàn mỹ!
"Anh đùa à?” Tử Phong trợn mắt nhìn anh.
(“Được, tôi nhận công việc này.”)
Chắc là cũng coi như đi làm công vậy. Tử Phong gõ chữ một cách khoái trá.
(“Ngày Một tháng Bảy, lúc chín giờ sáng, bạn nhớ đến đúng giờ. Úy Phong là một tập đoàn hào phóng, ba bữa một ngày của bạn và cả điểm tâm* đều được báo cáo trong sổ kế toán chung.”)
*Điểm tâm ở đây không phải chỉ bữa sáng không mà còn có các bữa phụ khác.
(“Không thành vấn đề.”)
Có việc để làm rồi! Tử Phong nghĩ mà thích thú, khóe miệng cô chợt nở nụ cười.
Sau khi gửi icon mặt cười cho đối phương, cửa sổ kia bỗng chốc không thấy tăm hơi đâu nữa, tốc độ cực nhanh của bên ấy khiến Tử Phong há hốc mồm.
"Ôi! Em còn chưa ghi lại địa chỉ!” Tử Phong gõ bàn phím mà kêu oang oang.
"Đây này.” Đỗ Thánh Minh tức giận, ném địa chỉ mà mình đã ghi lại qua cho cô. “Đồ con gái ngốc nghếch như em, thế mà bắt được cơ hội làm việc tốt đấy!”
"À há, anh ghen tị hả?!” Tử Phong chỉ vào chóp mũi anh họ, cười to.
Đỗ Thánh Minh sắp tới khách sạn Hoa Hạ, bị anh cả mình rèn luyện, vậy mà cô em họ này lại chuẩn bị làm trợ lý kiêm thư ký, không cần phải chịu khổ một chút nào! Nói từ nào cho ngầu đây? Khà khà khà! Càng nhìn dáng vẻ thèm khát (công việc của cô) đến mức nhỏ dãi của anh, Tử Phong càng cười không ngừng.
"Tử Phong à, Úy Phong Bảo Toàn ấy, mấy chỗ đó không quá an toàn đâu, em lại là một thiếu nữ “đậu khấu”* hai mươi tuổi xinh đẹp, hào phóng, đáng yêu, không tốt đâu nhá! Anh thấy hay là hai đứa mình đổi công việc cho nhau đi, em vào khách sạn làm việc kiêm thực tập luôn, anh thay em đến Úy Phong Bảo Toàn làm trợ lý, em thấy thế nào?” Chỉ có nghĩ tới cao thủ hacker vừa rồi thôi mà Đỗ Thánh Minh đã thấy cõi lòng mình ngứa ngáy khó chịu. Chậc chậc, anh thật muốn đánh Tử Phong hôn mê bất tỉnh, sau đó tự mình thay thế công việc của cô.
*Đậu khấu – chỉ những người con gái mười ba mười bốn tuổi hoặc người con gái còn trinh. Có lẽ ở đây dùng với nghĩa thứ hai.
"Anh đừng có mơ!” Tử Phong giật lấy địa chỉ trong lòng bàn tay anh, nở nụ cười đắc ý khiến người ta chán ghét vô cùng.
Đỗ Thánh Minh nghiến răng nghiến lợi. Đáng giận thật, vậy mà không lừa được cô em họ này! Hận ghê gớm!!!
"Không cần anh nhớ tới em.” Tử Phong cười ác ý. “Em ở sẽ Úy Phong Bảo Toàn, “xem giúp anh” - những sản phẩm công nghệ kỹ thuật cao đó.”
"Mẹ nó!" Đỗ Thánh Minh nắm tay chặt lại và vỗ ngực, sớm biết như vậy anh đã đăng đầy lý lịch lên trang web nhân lực rồi, anh không tin trình độ nhẫn nhịn của mình thua Triệu Tử Phong!
"Ha ha ha ha!” Khiến cho sắc mặt Đỗ Thánh Minh trở nên xanh mét, Tử Phong cười ha hả một cách kiêu ngạo.
###
"Tìm được rồi." Khóe miệng nhoẻn thành một đường cong nhẹ, đôi mắt luôn lạnh lùng chợt lộ ra ý cười, cô chính là “Bạch Tường” của Úy Phong Bảo Toàn, tuy rằng năm nay mới mười sáu tuổi nhưng tiếng tăm đã vang dội khắp nơi, bởi vì cô rét lạnh chẳng lưu tình, dùng bản lĩnh quyền cước của mình rượt đuổi đến mức khiến người ta không theo kịp chương trình thiết kế.
"Là sao?" Nét cười tươi tắn rạng rỡ khiến gương mặt vốn xinh đẹp nay lại thêm ba phần sắc sảo. Cô là “Hồng Vi” – một cô gái mười sáu tuổi nhưng đã làm cho đội ngũ của hắc bạch lưỡng đạo* mới nghe tin đã sợ mất mật. Bởi vì thế võ của cô rất nhanh nhẹn, cá tính lại như ngọn lửa tuyệt đẹp, kiến thức về lĩnh vực sinh hóa cực kỳ chuyên nghiệp nên cô càng khiến cho nhiều người bị khuất phục.
*Hắc bạch lưỡng đạo – ý nói hai phe chính tà.
"Triệu Tử Phong, hai mươi tuổi, đã học hai năm ở Đại học, năm nay sẽ lên năm Ba, là sinh viên của khoa Thương mại Quốc tế, nghỉ đông và nghỉ hè đều vừa làm vừa thực tập ở khách sạn Hoa Hạ.” Hà Dự Tường – tức Bạch Tường show bản lý lịch của Triệu Tử Phong trên trang web nhân lực.
"Tường à, người ta muốn đợi kỳ hè để vừa làm vừa học, chị làm vậy sẽ hại người ta đấy, không tốt lắm thì phải?” Mặc dù nói như vậy, nhưng trên mặt Hà Dự Vi chẳng hề có vẻ gì là không đồng ý.
"Đọc tự truyện của cô ấy, xem ra nhẫn nhịn được.” Hà Dự Tường lạnh lùng nói ra một câu, câu nói có vẻ hài hước.
"Phụt! Câu này mà chị cũng nói ra miệng được à?!” Hà Dự Vi cười to.
"Sí cần một người nhẫn nhịn, một trợ lý có EQ cao.” Hà Dự Tường phân tích. Cho dù là ai hợp tác làm việc với Sí, người đó cũng sẽ giận dữ vì tính cách “giận chó đánh mèo” của anh.
"Sao chị tìm được lý lịch của cô ấy vậy? Hình như cô ấy ứng tuyển làm part-time dành cho sinh viên mà.” Hà Dự Vi không biết người chị song sinh của mình định làm gì.
"Có thể là duyên phận." Hà Dự Tường thốt ra một câu sâu xa khó hiểu.
"Duyên phận? Ha ha." Hà dự Vi cười gượng mấy tiếng. "Hi vọng Sí đừng xé xác cô ấy là được.”
"Khó đấy, nếu để Sí biết chúng ta thay anh ấy tìm một nữ trợ lý, anh ấy sẽ tức chết.” Tuy nói như vậy nhưng giọng điệu của Hà Dự Tường lại chẳng sợ hãi một chút nào.
"Tức thì tức, ai sợ anh ấy chứ?!” Hà Dự Vi nói một cách khiêu khích.
"Thật đáng tiếc, chúng ta không xem trò hay được rồi.” Hà Dự Tường thất vọng thở dài.
"Đúng là rất đáng tiếc.” Hà Dự Vi cũng thở dài.
"Nhưng như vậy cũng tốt, chúng ta không phải gánh lấy cơn giận của Sí.” Hà Dự Tường để lộ nụ cười giả tạo, chẳng hề hợp với tính cách lạnh lùng của mình chút nào.
"Không sai." Hà Dự Vi vừa lòng gật đầu. "Hẳn là cũng không cần thông báo cho ba người anh còn lại, họ chưa biết chuyện này đâu.” Ưu điểm khi làm việc với mấy anh lớn là có thể hãm hại lẫn nhau, hơn nữa cho dù tội ác bị vạch trần, mấy anh cũng không nỡ động tay động chân với hai cô em gái.
*Anh ruột hết á.
"Ừ." Hà Dự Tường phụ họa.
Hai người nhìn nhau, cười rất ăn ý. Hà Dự Tường lập tức đóng bản ghi chép trên máy tính, vừa cầm máy lên đã chạy biến! Cô em gái Hà Dự Vi đi theo sau. Bọn họ rời khỏi Đài Loan, rời khỏi nơi có Sí.
Hai chị em rất bận, nhiệm vụ thật nhiều, đợi hai tháng sau rồi về xem Sí đã biến thành dáng vẻ nào nhé.
(“Tôi ư?”)
(“Đúng vậy, chính là bạn. Tôi thấy trong bản lý lịch mà bạn đăng ký có ghi rằng bạn là học sinh của lớp xử lý số liệu, lên đại học cũng học ở khoa có liên quan đến thương mại quốc tế, biết cách xử lý giấy tờ, hơn nữa bạn từng làm việc ở khách sạn.”)
(“Không sai.”)
Tử Phong gõ ký tự để trả lời.
(“Nhưng mà... bạn là ai?”)
(“Tôi? Không phải tôi đã nói là dự định mời bạn làm việc sao? Bây giờ bạn đang hoài nghi tôi là người như thế nào, đúng không?”)
(“Không sai.”)
Tử Phong lại gõ chữ rất thành thật.
(“Tôi đâu biết được bạn có mời tôi làm việc hợp pháp hay không chứ?”)
(“À, công việc của chúng tôi ấy mà, nói thẳng ra thì vừa chính vừa tà, nhưng công việc của bạn tuyệt đối là danh môn chính phái*. Tôi muốn mời bạn làm trợ lý.”)
*Cụm từ thường được xài trong phim kiếm hiệp, tức là những môn phái danh chính, đường hoàng. Ý nói công việc đàng hoàng, không mờ ám xấu xa.
(“Trợ lý? Tôi ư?”)
Tử Phong hoài nghi bản thân mình, cô đâu có kiểu năng lực đó? Lên mạng chỉ biết đọc mail, xem web, treo nick trên phòng chat, đâu có giống người đi lại tự nhiên trên mạng như đối phương?
(“Không sai, chính là bạn, không cần nghi ngờ gì cả. Tôi xem lý lịch có thấy bạn đã từng làm việc ở khách sạn Hoa Hạ, bạn nhất định là người rất nhẫn nại.”)
Đọc xong mấy dòng ấy, Tử Phong chợt ngẩn người.
Nếu không phải cửa sổ trên máy kia quá mức khoa học viễn tưởng, không thì cô sẽ cho rằng mình đang nói chuyện phiếm với ai đó ở trên phòng chat mất, nhẫn nại cái gì chứ!
"Phụt!” Đỗ Thánh Minh ngồi ở bên cạnh vừa nhìn Tử Phong gõ chữ, vừa bật cười thành tiếng. “Hacker này thú vị đấy!”
Tử Phong liếc anh: “Thú vị hả? Em còn không biết người ta muốn làm gì ấy, suýt bị dọa chết mất!”
"Ôi trời, muốn hại em mà còn phải chào hỏi, đánh tiếng trước thế à? Anh thấy quá thú vị rồi, em tiếp tục trò chuyện với người ta đi.” Đỗ Thánh Minh không căng thẳng như cô, ngược lại còn ung dung chống cằm, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính để chờ xem.
"Thú vị cái đầu anh! Người bị để ý cũng đâu phải là anh!” Tử Phong lẩm bẩm càu nhàu, nhưng mười ngón tay của cô vẫn lướt thật nhanh ở trên bàn phím để gõ các ký tự.
(“Chuyện này...”)
(“Hình như tôi nói chuyện thẳng quá rồi, nhưng tôi thật sự hy vọng bạn có thể nhận công việc này.”)
Giọng điệu của đối phương cực kỳ thành khẩn.
(“Nhưng tôi chẳng biết gì hết.”)
Tử Phong lại gõ chữ, bây giờ cô đâu có giống một hacker thần thông quảng đại như đối phương, giỏi đến mức có thể xâm nhập vào máy tính của người khác.
(“Không, đừng nói như vậy! Bạn sẽ phụ trách xử lý giấy tờ, tài liệu, sắp xếp mọi thứ, quan trọng nhất là bạn có thể chống chọi với tính chất áp lực... Nói thật, “người đó” cần một người biết nhẫn nại, một trợ lý có thể chịu được kẻ xấu tính.”)
Tử Phong ngẩn người, gõ chữ cấp tốc.
(“Không phải bạn muốn tôi giúp đỡ làm việc sao? Người kia là...”)
(“Cấp trên của chúng tôi – một người đàn ông xấu tính.”)
Tử Phong lại ngơ ngác. "Nam!"
"Grrr!!! Em đúng là quá ngốc, anh bảo em hỏi xem người ta có lai lịch gì kia mà!” Đỗ Thánh Minh Đỗ nhìn mãi phát bực, anh quát vào tai cô, ước gì có thể thay cô gõ chữ.
"Ờ." Tử Phong nghe vậy mới nghĩ đến việc hỏi đối phương là loại người nào, bằng không sẽ thành giúp người ta đếm tiền mà còn bị bán.
(“Bạn là ai?”)
(“Ồ, tôi tưởng bạn sẽ không hỏi ấy. Yên tâm đi, về tiền lương, tôi tuyệt đối không bạc đãi bạn. Nếu bạn có hứng thú thì ngày mai cứ đến địa chỉ này......”)
Tử Phong cau mày, nhìn chằm chằm vào màn hình; trái lại, Đỗ Thánh Minh ghi nhớ địa chỉ thật kỹ.
Tại sao đối phương không trả lời vấn đề của cô? Thật là quái lạ. Đúng lúc Tử Phong đang suy nghĩ nên đáp lại khách sáo như thế nào, một loạt ký tự bỗng xuất hiện trên màn hình.
(“À đúng rồi, suýt chút nữa quên nói với bạn. Đừng để ai khác biết bạn giúp chúng tôi làm việc nha, tránh những phiền phức không cần thiết ấy mà. Chúng tôi là Úy Phong Bảo Toàn.”)
"Em có nhìn lầm không vậy?” Tử Phong không tin, nháy mắt mấy cái.
"Ôi chao, ông trời của anh!” Đỗ Thánh Minh kêu to theo kiểu thổi phồng sự việc. “Úy Phong Bảo Toàn! Chính là công ty Bảo Toàn thần kỳ đó sao? Dà hú!” Ánh mắt anh nhìn Tử Phong tràn đầy sự ngưỡng mộ. “Cô em họ Tử Phong bé bỏng của anh, nếu em nói công việc này không hứng thú chút nào, anh sẽ không ngại nhận thay em đâu.” Nếu có thể thăm dò được một chút thành quả khoa học kỹ thuật của Úy Phong Bảo Toàn thì tuyệt vời quá đi mất! Nếu có thể học hỏi hai chiêu của hacker lợi hại kia thì càng hoàn mỹ!
"Anh đùa à?” Tử Phong trợn mắt nhìn anh.
(“Được, tôi nhận công việc này.”)
Chắc là cũng coi như đi làm công vậy. Tử Phong gõ chữ một cách khoái trá.
(“Ngày Một tháng Bảy, lúc chín giờ sáng, bạn nhớ đến đúng giờ. Úy Phong là một tập đoàn hào phóng, ba bữa một ngày của bạn và cả điểm tâm* đều được báo cáo trong sổ kế toán chung.”)
*Điểm tâm ở đây không phải chỉ bữa sáng không mà còn có các bữa phụ khác.
(“Không thành vấn đề.”)
Có việc để làm rồi! Tử Phong nghĩ mà thích thú, khóe miệng cô chợt nở nụ cười.
Sau khi gửi icon mặt cười cho đối phương, cửa sổ kia bỗng chốc không thấy tăm hơi đâu nữa, tốc độ cực nhanh của bên ấy khiến Tử Phong há hốc mồm.
"Ôi! Em còn chưa ghi lại địa chỉ!” Tử Phong gõ bàn phím mà kêu oang oang.
"Đây này.” Đỗ Thánh Minh tức giận, ném địa chỉ mà mình đã ghi lại qua cho cô. “Đồ con gái ngốc nghếch như em, thế mà bắt được cơ hội làm việc tốt đấy!”
"À há, anh ghen tị hả?!” Tử Phong chỉ vào chóp mũi anh họ, cười to.
Đỗ Thánh Minh sắp tới khách sạn Hoa Hạ, bị anh cả mình rèn luyện, vậy mà cô em họ này lại chuẩn bị làm trợ lý kiêm thư ký, không cần phải chịu khổ một chút nào! Nói từ nào cho ngầu đây? Khà khà khà! Càng nhìn dáng vẻ thèm khát (công việc của cô) đến mức nhỏ dãi của anh, Tử Phong càng cười không ngừng.
"Tử Phong à, Úy Phong Bảo Toàn ấy, mấy chỗ đó không quá an toàn đâu, em lại là một thiếu nữ “đậu khấu”* hai mươi tuổi xinh đẹp, hào phóng, đáng yêu, không tốt đâu nhá! Anh thấy hay là hai đứa mình đổi công việc cho nhau đi, em vào khách sạn làm việc kiêm thực tập luôn, anh thay em đến Úy Phong Bảo Toàn làm trợ lý, em thấy thế nào?” Chỉ có nghĩ tới cao thủ hacker vừa rồi thôi mà Đỗ Thánh Minh đã thấy cõi lòng mình ngứa ngáy khó chịu. Chậc chậc, anh thật muốn đánh Tử Phong hôn mê bất tỉnh, sau đó tự mình thay thế công việc của cô.
*Đậu khấu – chỉ những người con gái mười ba mười bốn tuổi hoặc người con gái còn trinh. Có lẽ ở đây dùng với nghĩa thứ hai.
"Anh đừng có mơ!” Tử Phong giật lấy địa chỉ trong lòng bàn tay anh, nở nụ cười đắc ý khiến người ta chán ghét vô cùng.
Đỗ Thánh Minh nghiến răng nghiến lợi. Đáng giận thật, vậy mà không lừa được cô em họ này! Hận ghê gớm!!!
"Không cần anh nhớ tới em.” Tử Phong cười ác ý. “Em ở sẽ Úy Phong Bảo Toàn, “xem giúp anh” - những sản phẩm công nghệ kỹ thuật cao đó.”
"Mẹ nó!" Đỗ Thánh Minh nắm tay chặt lại và vỗ ngực, sớm biết như vậy anh đã đăng đầy lý lịch lên trang web nhân lực rồi, anh không tin trình độ nhẫn nhịn của mình thua Triệu Tử Phong!
"Ha ha ha ha!” Khiến cho sắc mặt Đỗ Thánh Minh trở nên xanh mét, Tử Phong cười ha hả một cách kiêu ngạo.
###
"Tìm được rồi." Khóe miệng nhoẻn thành một đường cong nhẹ, đôi mắt luôn lạnh lùng chợt lộ ra ý cười, cô chính là “Bạch Tường” của Úy Phong Bảo Toàn, tuy rằng năm nay mới mười sáu tuổi nhưng tiếng tăm đã vang dội khắp nơi, bởi vì cô rét lạnh chẳng lưu tình, dùng bản lĩnh quyền cước của mình rượt đuổi đến mức khiến người ta không theo kịp chương trình thiết kế.
"Là sao?" Nét cười tươi tắn rạng rỡ khiến gương mặt vốn xinh đẹp nay lại thêm ba phần sắc sảo. Cô là “Hồng Vi” – một cô gái mười sáu tuổi nhưng đã làm cho đội ngũ của hắc bạch lưỡng đạo* mới nghe tin đã sợ mất mật. Bởi vì thế võ của cô rất nhanh nhẹn, cá tính lại như ngọn lửa tuyệt đẹp, kiến thức về lĩnh vực sinh hóa cực kỳ chuyên nghiệp nên cô càng khiến cho nhiều người bị khuất phục.
*Hắc bạch lưỡng đạo – ý nói hai phe chính tà.
"Triệu Tử Phong, hai mươi tuổi, đã học hai năm ở Đại học, năm nay sẽ lên năm Ba, là sinh viên của khoa Thương mại Quốc tế, nghỉ đông và nghỉ hè đều vừa làm vừa thực tập ở khách sạn Hoa Hạ.” Hà Dự Tường – tức Bạch Tường show bản lý lịch của Triệu Tử Phong trên trang web nhân lực.
"Tường à, người ta muốn đợi kỳ hè để vừa làm vừa học, chị làm vậy sẽ hại người ta đấy, không tốt lắm thì phải?” Mặc dù nói như vậy, nhưng trên mặt Hà Dự Vi chẳng hề có vẻ gì là không đồng ý.
"Đọc tự truyện của cô ấy, xem ra nhẫn nhịn được.” Hà Dự Tường lạnh lùng nói ra một câu, câu nói có vẻ hài hước.
"Phụt! Câu này mà chị cũng nói ra miệng được à?!” Hà Dự Vi cười to.
"Sí cần một người nhẫn nhịn, một trợ lý có EQ cao.” Hà Dự Tường phân tích. Cho dù là ai hợp tác làm việc với Sí, người đó cũng sẽ giận dữ vì tính cách “giận chó đánh mèo” của anh.
"Sao chị tìm được lý lịch của cô ấy vậy? Hình như cô ấy ứng tuyển làm part-time dành cho sinh viên mà.” Hà Dự Vi không biết người chị song sinh của mình định làm gì.
"Có thể là duyên phận." Hà Dự Tường thốt ra một câu sâu xa khó hiểu.
"Duyên phận? Ha ha." Hà dự Vi cười gượng mấy tiếng. "Hi vọng Sí đừng xé xác cô ấy là được.”
"Khó đấy, nếu để Sí biết chúng ta thay anh ấy tìm một nữ trợ lý, anh ấy sẽ tức chết.” Tuy nói như vậy nhưng giọng điệu của Hà Dự Tường lại chẳng sợ hãi một chút nào.
"Tức thì tức, ai sợ anh ấy chứ?!” Hà Dự Vi nói một cách khiêu khích.
"Thật đáng tiếc, chúng ta không xem trò hay được rồi.” Hà Dự Tường thất vọng thở dài.
"Đúng là rất đáng tiếc.” Hà Dự Vi cũng thở dài.
"Nhưng như vậy cũng tốt, chúng ta không phải gánh lấy cơn giận của Sí.” Hà Dự Tường để lộ nụ cười giả tạo, chẳng hề hợp với tính cách lạnh lùng của mình chút nào.
"Không sai." Hà Dự Vi vừa lòng gật đầu. "Hẳn là cũng không cần thông báo cho ba người anh còn lại, họ chưa biết chuyện này đâu.” Ưu điểm khi làm việc với mấy anh lớn là có thể hãm hại lẫn nhau, hơn nữa cho dù tội ác bị vạch trần, mấy anh cũng không nỡ động tay động chân với hai cô em gái.
*Anh ruột hết á.
"Ừ." Hà Dự Tường phụ họa.
Hai người nhìn nhau, cười rất ăn ý. Hà Dự Tường lập tức đóng bản ghi chép trên máy tính, vừa cầm máy lên đã chạy biến! Cô em gái Hà Dự Vi đi theo sau. Bọn họ rời khỏi Đài Loan, rời khỏi nơi có Sí.
Hai chị em rất bận, nhiệm vụ thật nhiều, đợi hai tháng sau rồi về xem Sí đã biến thành dáng vẻ nào nhé.
Tác giả :
Lê Tiêm