Phóng Thủy Thì Sao Hử
Chương 42
Editor + Beta-er: ToruD
Trình Vân Khai vẫn cầm súng trong tay. Gã cúi đầu vuốt nhẹ một lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Thẩm Khâu: “Có phải chỉ cần chúng tôi chơi cò quay, cho dù là ai chết, cậu cũng sẽ thả vợ tôi ra đúng không?”
Trước đó gã vẫn không nói lời nào, tựa hồ như đã có quyết định.
Thẩm Khâu cười: “Phải đợi xem biểu hiện của bọn mày.”
Hắn trả lời nước đôi chẳng khác nào cái gì cũng chưa từng hứa hẹn. Lại càng bộc lộ rõ một mặt xấu xa của đối phương, hắn muốn thấy bọn họ tự giết lẫn nhau, lấy nỗi sợ của bọn họ làm niềm vui. Chưa tới phút cuối, hắn tuyệt đối sẽ khiến bọn họ sống không bằng chết.
Tên khốn này!
Hàn Chương nghiến răng, hận không thể cứ vậy mà bổ nhào tới cho tên đàn ông rác rưởi ngay cả phụ nữ đang mang thai cũng không tha này hạ vài đấm, đánh cho tới khi răng hắn rơi đầy đất mới thôi.
“Lỡ như cậu chỉ muốn thấy chúng tôi thống khổ thì sao? Giữa hai chúng tôi đã có người thua nhưng cậu vẫn nổ súng thì sao, tới lúc đó chúng tôi chẳng ai có thể sống cả! Hơn nữa tôi thấy khả năng cao cậu sẽ làm thế, bởi vì cậu vốn là kẻ điên!” Trình Vân Khai dường như đang muốn ép Thẩm Khâu phải hứa hẹn, “Nếu ai cũng chết vậy thì việc gì tôi còn phải chơi cái trò nhàm chán này nữa chứ?”
Mặt ngoài thì loại hành vi này như liều lĩnh chọc giận đối phương nhưng thật ra lại là một kiểu nói khích khá nguy hiểm.
Thẩm Khâu nhìn gã như nhìn kẻ ngu si, cười nhạo nói: “Trước tiên thì mày nên lau cái mồm tanh tưởi của mình đi, không cần diễn dáng vẻ của một người chồng tốt yêu vợ với tao đâu. Đừng tưởng rằng chuyện mày làm sẽ không có ai phát hiện ra, muốn người ta không biết thì đừng làm.”
Tiết trời vừa vào đầu xuân, không chỉ trên trán lấm tấm mồ hôi mà ngay cả áo sơ mi khoác trên người Trình Vân Khai cũng đã ướt đẫm.
Gã chăm chú nhìn chằm chằm Thẩm Khâu vậy mà còn có tâm trạng cười: “Cậu nói cái gì thế? Tôi không hiểu ý cậu.”
“Chẳng phải mày đang ngoại tình với nữ cấp dưới của mày à? Cô ta tên Tôn Ngải thì phải. Không thì mày cho vợ mày biết đi, mày đã ở trên giường ai vào hôm mồng 1 Tết?”
Hiện trường yên lặng tới mức đáng sợ.
Dương Giai Dao không thể nói, chỉ có thể mở to hai mắt tỏ ý không tin được nhìn Trình Vân Khai. Làm ơn hãy nói với cô đó chỉ là âm mưu của bọn bắt cóc, đó chỉ là kế ly gián của bọn chúng thôi đi. Nhưng khi Trình Vân Khai nghe thấy cái tên Tôn Ngải, trên gương mặt gã lộ ra vẻ chột dạ cùng kích động rồi nhanh chóng biến mất khiến trái tim cô trong phút chốc như bị hàn ngàn mũi tên xuyên qua, không cách nào có thể tìm cớ thay đối phương được nữa.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, vẻ mặt đó sẽ xuất hiện trên mặt chồng mình cả. Cô biết điều đó có nghĩa là gì.
Hốc mắt Dương Giai Dao nhanh chóng phiếm hồng, từng giọt từng giọt nước mắt trào ra, cơ thể không thể khống chế mà run rẩy liên hồi khiến cho máy trắc địa không ngừng lắc lư.
“Mày đừng có ngậm máu phun người! Vì muốn bọn tao cũng rơi vào tình cảnh như mày phải chịu đủ loại tư vị đau khổ, đến cả mấy lời nói dối kiểu này mà mày cũng dám nói ra!” Trình Vân Khai không dám nhìn vợ mình. Gã giận dữ mắng Thẩm Khâu giống như tất cả những chuyện mà hắn nói ra đều không phải là sự thật, chưa bao giờ có chuyện gã phản bội vợ mình cũng như cuộc hôn nhân tốt đẹp của hai người.
Thẩm Khâu cười lạnh: “Tao nói dối á? Mày tưởng rằng tao không có chứng cớ à?”
“Tao và cấp dưới của tao hoàn toàn trong sạch, đừng có lấy mấy cái chứng cứ giả của mày hù tao sợ!”
Trong lúc hai người xảy ra tranh chấp, Hàn Chương nhân cơ hội lặng lẽ dùng mắt ra hiệu với Dương Giai Dao.
Tuy rằng Dương Giai Dao đang rơi vào nỗi đau khi niềm tin bị chà đạp lại vô cùng sợ hãi bất lực nhưng ý chí muốn được sống của cô rất mạnh mẽ. Đứa con chưa chào đời vẫn còn trong bụng giờ đây đã trở thành động lực sống của cô, khiến cô không thể không ép buộc bản thân tỉnh táo lại, bắt đầu lí giải ý tứ của Hàn Chương.
Hàn Chương âm thầm giơ 5 ngón tay, một lát sau lại hạ một ngón xuống, trong chốc nữa chỉ còn ba ngón…
Dương Giai Dao hiểu ý. Y đang ra dấu đếm ngược, chỉ cầm đếm tới 1, y sẽ hành động. Tới lúc đó cô phải trấn định, không được lộn xộn, cũng không thể sợ hãi, nếu không tất cả đều sẽ xong đời.
Cô chớp chớp hai mắt ra hiệu cho Hàn Chương, tỏ ý mình hiểu rồi.
3, 2, 1…
Dương Giai Dao nhắm mắt lại. Cùng lúc đó, Hàn Chương vọt mạnh tới chỗ Thẩm Khâu, không phải bổ nhào lên người hắn mà là tóm lấy áo hắn kéo hắn về phía trước, tay kia nhanh chóng đoạt lấy con dao trong tay hắn.
Giữa lúc Thẩm Khâu đang tranh cãi với Trình Vân Khai, lúc Hàn Chương áp sát hắn vẫn không phát hiện, đợi tới lúc bị kéo ra khỏi Dương Giai Dao, Hàn Chương nhào tới đoạt dao của hắn thì hắn mới phẫn nộ rút dao lại, chém một nhát lên cánh tay của Hàn Chương.
“Bọn mày đi chết hết đi!”
Hắn định bổ nhào về phía Dương Giai Dao, định cá chết lưới rách. Vừa mới xoay người, Hàn Chương nện cho hắn một cước từ phía sau, khiến hắn ngã sấp xuống.
Phía sau hai người, Trình Vân Khai híp mắt, nhanh chóng kéo hammer, đẩy viên đạn lên nòng súng. Thẩm Khâu vẫn không cam lòng, cùng lúc sử dụng linh hoạt tứ chi cố gắng trườn về phía Dương Gia Dao, vươn tay muốn tóm lấy cô. Đúng lúc này, tiếng súng vang lên, máu bắn tung tóe nơi sau gáy Thẩm Khâu, trong nháy mắt cả người vô lực ngã xuống.
Hàn Chương đang định uy hiếp hắn từ phía sau, muốn khóa tay Thẩm Khâu ra sau lưng thì lại bị máu văng đầy lên mặt và cổ, chết lặng ngay tại chỗ.
Y lau lau mặt, thoát cái xoay đầu phẫn nộ nhìn về phía Trình Vân Khai, đi đến tung một quyền vào người gã.
“Mẹ nó, mày bị điên rồi à? Hắn chết rồi, em tao phải làm sao hả?” Hai mắt y đỏ quạnh, giọng nói vì gào to mà khàn khàn, “Mày có biết làm thế sẽ hại chết thằng bé không hả?!”
Trình Vân Khai lau vết máu trên khóe môi, không thèm nhìn Hàn Chương, đụng người vào vai y rồi đi thẳng tới chỗ Dương Giai Dao để kiểm tra tình hình hiện tại của cô.
Gã cẩn thận gỡ băng dính trên miệng Dương Giai Dao ra, trấn an nói: “Đường sợ, anh sẽ gọi đội gỡ bom tới ngay…”
Việc đầu tiên mà Dương Giai Dao làm sau khi có thể mở miệng là phun một ngụm nước bọt về phía chồng mình.
Trình Vân Khai ngẩn người, ngụm nước bọt kia dính trên sườn mặt anh tuấn của gã, trông có hơi khôi hài.
“Anh thực sự khiến tôi thấy ghê tởm!” Giọng nói Dương Giai Dao nghẹn ngào.
Trình Vân Khai rũ mắt, không dám phản bác, gã giúp cô cởi dây thừng trên người, lúc tháo tới mắt cá chân, bỗng nhiên phát hiện Dương Giai Dao bị chảy máu, máu rất nhạt, cứ như đã được pha loãng với nước.
Gã lập tức ngẩng đầu nhìn Dương Giai Dao, sợ hãi nói: Giai Dao, em thấy trong người thế nào?”
Dương giai Dao nhỏ giọng rên rỉ, trên mặt càng lúc càng lộ rõ vẻ đau đớn: “Bụng tôi đau quá… Con của tôi…”
Hàn Chương kiểm tra thấy Thẩm Khâu đã tắt thở, thầm mắng một tiếng, đứng dậy bắt đầu xem xét có thông tin gì liên quan tới nơi mà Hàn Sơn đang ở hay không.
Lúc nghe thấy Dương Giai Dao bị vỡ nước ối, Hàn Chương nhướng mày, nhanh chóng đi tới cửa: “Hẳn là xe cứu thương đang ở dưới lầu đợi mệnh lệnh, để tôi đi gọi bọn họ mang hộp thuốc y tế lên.”
Cánh tay y vẫn không ngừng chảy máu, cũng cần phải xử lí sơ qua. Dùng sức siết tay thành nắm đấm, tay vẫn có thể dùng lực, chắc là chưa tổn thương tới gân cốt.
“Đợi đã…”
Hàn Chương vừa đi được vài bước đã bị Dương Giai Dao gọi lại.
“Đứa trẻ kia… Sau khi bị chích điện thì bị trói, không lâu sau đó, tôi nghe thấy tiếng ô tô khởi động…” Dương Giai Dao khó khăn nhớ lại, cơn đau khiến cô hơi phân tâm, đứt quãng nói, “Sau đó… Tầm khoảng 1 tiếng sau, tên bắt cóc trở về, mang tôi… Chuyển tới nơi này. Nơi em trai anh ở… Chắc là không xa lắm, quá gấp gáp, hắn không rảnh tìm nơi thích hợp hơn…”
Trong lúc sợ hãi mà còn có thể nhớ được những chi tiết này, tự đáy lòng Hàn Chương hi vọng Trình Vân Khai lập tức chết đi, gã không xứng với cô gái này.
“Cảm ơn!” Hàn Chương xoay người nhanh chóng rời đi, vừa lúc gặp đội đặc nhiệm đang định đi vào cửa.
Hàn Chương nhận ra đây là đội gỡ bom, nghiêng người nhường bọn họ vào trước.
“Con tin bị vỡ nước ối, tình hình tương đối khẩn cấp.”
Một nhóm nhỏ trong đội đặc nhiệm quay đầu gật đầu với y, nói: “Hiểu rồi, chúng tôi có mang theo hộp thuốc y tế.”
Hiện giờ chỉ có thể xử lí sơ thôi, có thể chống đỡ cho tới khi bom được tháo dỡ xong hay không còn phải tùy vào vận may của cô thôi.
Hàn Chương nhanh chóng đi xuống tới dưới lầu, ra tới cửa lớn, liếc mắt một cái đã thấy Thái Vĩ đang cầm bộ đàm trong tay đứng bên cạnh xe di động, Y báo cáo cụ thể tình hình của tên bắt cóc cũng như con tin với ông, trong lúc báo cáo, nhân tiện để cho nhân viên y tế xử lí vết thương trên tay mình.
“Bên phía Lương Bình sao rồi?” Sau khi báo cáo xong tình hình của Dương Giai Dao, y liền hỏi tiến triển của bên Hàn Sơn.
Thái Vĩ nói: “Sau khi biết người thứ hai bị chôn sống, chúng tôi đã lập tức trao đổi thông tin với bên Lương Bình. Bọn họ đang triển khai lục soát trên diện rộng, huy động lực lượng cảnh sát có thể huy động được. Chỉ cần còn một tia hi vọng thì sẽ không bỏ cuộc!”
“Tiểu Sơn! Tiểu Sơn!”
Đội ngũ lục soát cứu Hàn Sơn, lấy bệnh viện thú cưng làm trung tâm, sau đó không ngừng mở rộng phạm vi.
Lâm Xuân Chu và Hạ Chi Quân mỗi người cầm một cái đèn pin, cứ lo lắng mà tìm kiếm bóng dáng Hàn Sơn trong vô định.
Nhưng Giang thị lớn như vậy, tìm một người đã rất khó rồi, giờ lại phải đi tìm một người đang bị chôn sống. Hi vọng quá mong manh, trong lòng của mỗi người đều hiểu rõ điều đó, chỉ là không ai tàn nhẫn nói ra sự thật tàn khốc này.
“Không tìm được người, việc lục soát tuyệt đối cũng không thể dừng lại!” Lương Bình nuốt nước miếng để cổ họng đỡ khô.
Hạ Chi Quân đã tìm hết một đêm. Lâm Xuân Chu thấy cả người hắn dính đầy mồ hôi, tây trang ban đầu không biết bị ném đi chỗ nào rồi, giờ trên người hắn chỉ có một cái áo sơ mi, tay áo được xắn lên tới khuỷu tay, trên lưng thấm đầy mồ hôi ẩm ướt.
“Cậu có muốn uống miếng nước không?” Lâm Xuân Chu nhận nước từ tay Lương Bình, lại đưa cho Hạ Chi Quân.
Hạ Chi Quân lấy tay lau mồ hôi, nhìn chai nước trên tay đối phương rồi xua tay nói: “Không cần, chúng ta tiếp tục tìm đi.”
Chỉ cần tưởng tượng tới cảnh Hàn Sơn bị chôn sống ở một góc nào đó ở thành phố này, vừa lạnh lẽo vừa sợ hãi, vừa khát lại vừa đói, hắn lại hận không thể làm cho thời gian chạy chậm lại một chút để mọi người có thêm thời gian.
Suy nghĩ bi quan lẫn lạc quan cứ đan xen vào nhau trong lòng hắn, giây trước bi quan vừa thắng lợi thì giây sau lạc quan lại đạp nó xuống. Trong đầu hắn lúc thì hiện lên vẻ mặt hoặc tươi cười hoặc giận dỗi rất sống động của Hàn Sơn, lúc thì lại tưởng tượng tới hiện trạng chết thảm của cậu nhóc. Loại suy nghĩ này thúc giục ép buộc hắn, khiến hắn nhất định phải tìm được Hàn Sơn, không biết mệt mỏi là gì, không thể dừng lại.
Chỉ cần dừng lại, hắn sợ mình sẽ suy nghĩ miên man, rơi vào tiêu cực.
Đột nhiên, di động Lâm Xuân Chu vang lên, là Hàn Chương gọi tới. Nhìn thấy ba chữ “Hàn cảnh quan”, trái tim đang treo lơ lửng của anh cuối cùng cũng được thả lại trong lồng ngực.
Tuy không biết tình hình cụ thể của bên phía Hàn Chương nhưng anh hiểu rõ nhất định vô cùng hung hiểm, nếu không sẽ chẳng cần phải phái cả trưởng phòng của Tổ trọng án đích thân chỉ huy làm gì.
Tâm tư anh như tách thành 2 phần, một nửa thì ở nơi này tìm kiếm Hàn Sơn, nửa còn lại thì bay tới bên người Hàn Chương, muốn giúp đỡ y, muốn bảo vệ y, muốn cùng y kề vai tác chiến.
Anh chưa bao giờ lo lắng như vậy, thậm chí có lúc anh từng nghĩ tới tình huống xấu nhất. Nếu Hàn Chương xảy ra chuyện gì, chỉ sợ anh sẽ không chịu nổi, cuối cùng tâm tình hiện tại sẽ bị hỏng mất.
Chỉ tưởng tượng thôi đã rất đau đớn rồi, vốn anh không muốn nếm trải nỗi thống khổ ấy lần thứ hai.
“Hàn Chương, anh đang mở loa, em nói đi.” Lúc này Hàn Chương gọi tới, nhất định sẽ có liên quan tới Hàn Sơn, cho nên anh trực tiếp mở loa ngoài luôn.
Hàn Chương cũng không dài dòng, nói thẳng: “Phạm vi lục soát cần phải được mở rộng, dựa theo lời vợ của Trình Vân Khai cũng chính là một con tin khác nói, Thẩm Khâu lái xe đưa Tiểu Sơn ra ngoài, lúc xe quay lại đã là 1 tiếng sau. Không thể nào là một nơi sẽ khiến người khác chú ý tới, phải là một nơi hẻo lánh nằm ở hướng chạy ra vùng ngoại thành.”
Lương Bình nói: “Làng Đại học nằm ở vùng ngoại ô rồi, lại còn chạy ra vùng ngoại thành của Giang thị à.”
Lâm Xuân Chu lắc lắc đầu nói: “Bắt cóc Tiểu Sơn không nằm trong kế hoạch của Thẩm Khâu, sự xuất hiện đột ngột của Tiểu Sơn làm đảo lộn kế hoạch của hắn. Hắn không thể nào lại tìm một nơi bản thân không quen thuộc, không đảm bảo được an toàn cho mình để giấu người được.”
Hàn Chương cũng đồng tình với quan điểm của anh: “Nhất định nơi đó là một nơi hắn đã đến, lại không xa bệnh viện thú cưng nhưng cũng là một nơi không thu hút chú ý của người khác.”
Hạ Chi Quân vẫn luôn cúi đầu trầm tư đột nhiên ngẩng đầu, liếc nhìn hai người đang đứng trước mặt một cái, kiềm chế nỗi kích động trong lòng, nói: “Có khi nào là —— khu phế tích của ba năm trước không!”
“Khu phế tích?” Lương Bình nghe không hiểu.
Nhưng mà Lâm Xuân Chu và Hàn Chương lại hiểu, nơi đó quả thực vô cùng phù hợp.
“Đúng! Đúng rồi đó, chính là nó! Nơi đó có ý nghĩa rất đặc biệt với hắn, hắn dùng bom tra tấn Dương Giai Dao, lại dùng phương thức chôn sống với Hàn Sơn, đều không tránh khỏi có liên quan tới vụ án ba năm trước.” Giọng nói Hàn Chương đột nhiên trầm xuống, “Hắn muốn chúng ta nếm trải nỗi đau đớn mà Lục Tây Tây đã trải qua, bị trói, bị nổ thành xác vụn, bị vùi lấp…”
Mí mắt Lâm Xuân Chu khẽ giật, cảm thấy hết hồn với những thông tin mà Hàn Chương tiết lộ.
Vậy mà Thẩm Khâu lại điên cuồng tới mức thật sự chuẩn bị bom, tiến vào con đường xấu xa, chui vào ngõ cụt, xem ân nhân thành kẻ thù. Nhân danh tình yêu của mình, tiến vào con đường xấu xa.
Lương Bình tập hợp mọi người lại, mở còi xe cùng với đèn cảnh sát chạy tới khu phế tích. Đây là tia hi vọng cuối cùng của mọi người, thời gian của Hàn Sơn không còn nhiều nữa. Nếu vẫn không có manh mối, chờ đợi bọn họ chính là kết cục lãnh khốc nhất.
Mà điều khiến cho người ta thấy phấn chấn chính là, quả thực đã có người vừa xâm nhập vào đây không lâu. Dây xích sắt lúc đầu được quấn ở cổng chính đã bị cắt đứt, nằm lẻ loi trên mặt đất. Cửa sắt hơi mở, để lộ khung cảnh đổ nát thê lương ở phía sau cánh cửa, tựa như ông trời đang dẫn đường cho họ vào bên trong.
Chó nghiệp vụ, trên 100 nhân viên cảnh sát, tập trung ở khu phế tích tìm kiếm bóng dáng Hàn Sơn.
Nhưng mà ánh sáng quá kém, đường lại khó đi, nơi này lại lớn khiến cho công tác tìm kiếm trở nên khó khăn vô cùng.
“Tiểu Sơn! Tiểu Sơn!” Hạ Chi Quân khum hai tay lên bên môi, gọi thật to tên Hàn Sơn.
Xung quanh quá tối, đèn pin không chiếu sáng nổi, loại giầy mà hắn đang mang cũng không phù hợp để đi lại trên địa hình như này, nếu không cẩn thận sẽ trượt chân ngã lên đống xi măng lộn xộn mất.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua nhưng vẫn không có tin tức gì của Hàn Sơn.
Đèn pin của Hạ Chi Quân không sáng được nữa, hắn nhấn thêm mấy cái nữa nhưng vẫn chẳng có phản ứng, dứt khoát ném nó đi rồi tiếp tục đi bộ trong bóng đêm gọi Hàn Sơn.
Hắn bị trượt chân, ngã trên mặt đất, tay ma sát trên bề mặt thô ráp của tảng đá, vừa nóng lại vừa đau rát.
Hắn thở hổn hển, nhắm chặt mắt, nắm chặt đám cỏ dại trên mặt đất.
Đến cùng, hắn vẫn không cứu được ai cả sao? Ba năm trước không cứu được Lí Đông Thụy, hiện tại cũng không cứu được Hàn Sơn.
Hắn siết chặt năm ngón tay lại thành nắm đấm, lộ rõ khớp xương, mạnh mẽ nện một quyền lên mặt đất, trên khớp xương chảy đầm đìa máu tươi.
Bỗng nhiên, tiếng chó sủa vang vọng cả khu phế tích.
Tiếp theo sau đó là tiếng người: “Tìm được rồi! Ở chỗ này!”
Thanh âm truyền tới cách Hạ Chi Quân không xa lắm. Hắn lảo đảo đứng lên chạy về phía đó, ngay cả địa hình có khó đi cũng không thể ngăn cản được tốc độ của hắn.
Hai cậu nhân viên đang cố gắng đào bùn đất đột nhiên lại thấy một cục gì đó chạy về phía bọn họ, thứ đó lại còn đen sì khiến hai người lại càng hoảng sợ. Đợi tới lúc hai người dùng đèn chiếu sáng trên nón bảo hộ chiếu về phía đối phương thì mới nhận ra là Hạ Chi Quân.
“Đã tìm được người rồi?”
“Tìm được rồi, là vị trí trước mặt! Cậu bé bị chôn suốt 26 tiếng đồng hồ rồi, dựa theo logic thông thường thì khá nguy hiểm. Tuy nhiên tôi thấy lớp bùn đất này có lẽ là vừa được đào bới, đất chỗ này tơi hơn so với chỗ khác, bên trên lại được rất nhiều tảng đá lớn nhỏ không cùng kích thước đè lên, tạo ra rất nhiều khe hở, chắc là vẫn cung cấp được dưỡng khí.”
Ba người bắt đầu dọn sạch mấy tảng đá, dùng tay đào đất. Hạ Chi Quân cứ thế dùng tay đang bị thương đào đất, rất nhanh miệng vết thương lại lần nữa chảy máu.
Bọn họ đào được một lúc thì những người khác cũng lục tục chạy tới.
Vất vả lắm mới đào ra được mặt trên của một cái hòm gỗ trông giống như quan tài, tất cả mọi người ở đây đều nín thở.
Lương Bình dùng xẻng cạy mở tấm ván gỗ ra, tám tay ở bốn góc cùng nâng tấm ván gỗ vướng víu kia lên.
Hàn Sơn nằm bất động ở bên trong, được người cẩn thận xê dịch ra khỏi hòm gỗ. Thân thể cậu nhóc vẫn còn mềm mại ấm áp, khiến cho tất cả mọi người thoáng an tâm.
Bọn họ khiêng cậu nhóc đặt trên một khoảnh đất trống hơi bằng phẳng, một cậu nhân viên thử kiểm tra mạch đập của cậu nhóc, phát hiện đã không còn nhịp đập nữa.
“Đừng nổi nóng…” Cậu ta sợ hãi nhìn về phía mọi người.
Không chỉ cậu ta mà tất cả mọi người đều choáng váng.
Lâm Xuân Chu hơi nâng miệng, lại không thể nói được lời nào. Anh còn đang định đi về phía Hàn Sơn lại thấy Hạ Chi Quân nghiêm mặt lách qua người cậu ta, xé áo trước ngực Hàn Sơn, không chút do dự tiến hành hô hấp nhân tạo cho cậu nhóc.
Thổi ngạt, ép tim, thổi ngạt, lại ép tim…
“Tiểu Sơn, về thôi!”
Hắn cứ làm liên tục như thế không biết bao nhiêu lần, cứ lặp lại câu nói đó không biết bao nhiêu lần, suốt ba phút, không ai nói chuyện, cũng chẳng ai đi lại.
Mọi người đều nhìn hắn, chờ đợi kì tích xảy ra.
Lúc linh hồn Hàn Sơn trở về thì bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, ho thành tiếng, có người trong đám người thậm chí còn hoan hô.
Trải qua thăng trầm mới có thể hiểu được sinh mệnh đáng quý và tốt đẹp tới nhường nào.
Hàn Sơn mờ mịt mở mắt ra, đầu óc trống rỗng, trước mắt mơ hồ nhìn thấy bóng người, đường nét trông rất quen mắt.
“Hạ… biến thái?”
Hạ Chi Quân dùng một tay ôm cậu nhóc vào lồng ngực, may mắn cậu nhóc vẫn còn sống, cũng cảm thấy rất biết ơn vì kì tích đã xảy ra.
“Tốt quá, cậu vẫn còn sống…”
Hình như cậu nhóc nghe thấy Hạ Chi Quân gọi mình là “Tiểu Sơn” thì phải? Sao lại có thể chứ, nhất định cậu đang nằm mơ thôi.
Hàn Sơn hoang mang vô cùng nhưng lại không có sức lực nào chỉ có thể thoáng cau mày. Sau đó, việc tỉnh lại nhất thời đã tiêu hao tất cả sức lực mà cậu nhóc đã dành dụm, cậu nhóc lại rơi vào hôm mê bất tỉnh.
Tuy bom thủy ngân nguy hiểm, may thay lại không khó tháo bỏ lắm, chỉ có điều tình trạng của Dương Giai Dao tương đối nguy cấp. Lúc đưa vào bệnh viện, nước ối chảy ra đã chuyển sang đục ngầu, đây là dấu hiệu của việc thai nhi bị thiếu dưỡng khí. Mặc dù bác sĩ đã tiến hành phẫu thuật khẩn cấp nhưng đứa trẻ vì thiếu dưỡng khí nên không hô hấp được, lúc sinh ra đã thành thai chết lưu.
Vài ngày sau, trên bàn công tác của trưởng phòng Thái Vĩ thuộc Tổ trọng án của cục Trung đoàn Trinh sát Hình sự của thành phố đặt một bưu kiện, người gửi là Thẩm Khâu. Trong bưu kiện chứa một cái đĩa hình chữ U, trong đó có một lượng lớn ảnh chụp Tôn Ngải và Trình Vân Khai cùng nhau ra vào khách sạn, ngoài ra còn có một bức thư tố giác, tố giác tác phong bất chính của Trình Vân Khai.
Cái ngày mà Thẩm Khâu chết, Thái Vĩ thông qua thiết bị nghe lén dưới lầu cũng nghe được đối thoại ở hiện trường. Có thể leo lên vị trí này rồi, Thái Vĩ không phải là kẻ tài hèn sức mọn. Trình Vân Khai vì trong tình thế bất đắc dĩ phải nổ súng, hay là thẹn quá hóa giận muốn giết người diệt khẩu, trong lòng ông đã có suy tính cả rồi.
Cuối cùng Thái Vĩ đem chứng cớ giao cho Ban Kỉ luật, Trình Vân Khai và Tôn Ngải đều tạm thời bị cách chức tiếp nhận điều tra, cùng lúc đó Dương Giai Dao cũng đệ đơn ly hôn.
Việc Thẩm Khâu cố chấp trả thù là chuyện vô lý nhưng Trình Vân Khai rõ ràng là tự làm tự chịu. Chính là ác giả ác báo.
Thái Vĩ thì vụ án của Thẩm Khâu mà thấy rõ biểu hiện của Hàn Chương, đối với y càng thêm tán thưởng. Sau khi Trình Vân Khai tạm thời bị cách chức, ông lại lần nữa mở lời với Hàn Chương, muốn y trở về Trung đoàn. Mây đen đã không còn, cũng không có kẻ đáng ghét kia, lần này Hàn Chương đồng ý.
Lúc Hàn Chương ôm đồ đạc của mình rời khỏi đồn cảnh sát ở làng Đại học, đám Mã Hiểu Hiểu khóc lóc tiễn y ra tới cổng lớn, không biết còn tưởng y bị làm sao nữa ấy chứ.
“Được rồi, cũng không phải không gặp lại được, sau này có thời gian sẽ trở về gặp mọi người mà.”
Mã Hiểu Hiểu buồn như đưa đám, ngã lên vai Tiểu Trương nức nở: “Anh Hàn, anh lên đường cẩn thận nha, phát đạt đừng có quên anh em bạn dì đó nhé!” Nói xong lại vẫy vẫy khăn trên tay.
Mặt Hàn Chương co rút, phất tay vẫy vẫy rồi xoay người đi.
Hàn Sơn ở bệnh viện hai ngày liền, tới ngày thứ ba không chịu nổi nữa nhõng nhẽo đòi phải xuất viện, bảo buồn tới mức sắp trầm cảm luôn rồi, bị mẹ mắng một trận.
“Con đó, nói năng chẳng suy nghĩ gì hết nên mới xảy ra chuyện như này đó!” Tôn Di Phương vừa dọn quần áo cho Hàn Sơn vừa giáo huấn cậu nhóc.
Hàn Sơn nằm trên giường chơi di động, nghe vậy nói: “Mẹ ơi mẹ à, mẹ muốn kể thêm tội cũng không thể kể như này đâu, gượng ép quá trời luôn. Sao có thể nói là con nói năng không suy nghĩ mới bị chôn sống chứ? Rõ ràng là con đang tích cực làm việc nghĩa đó chứ!”
“Muốn tích cực làm việc nghĩa mà lại không tự nhìn lại mình xem, con đang nghĩ mình là anh con đó hả?”
Hàn Sơn ôm ngực, ngã lại trên giường: “Mẹ có phải là mẹ ruột của con không hở? Sao lại nói con trai của mình như vậy chứ.”
Giữa lúc hai mẹ con tranh cãi, Lâm Xuân Chu và Hạ Chi Quân một trước một sau đi vào.
Hai mắt Hàn Sơn sáng ngời: “Sao các anh lại tới đây thế?”
Lâm Xuân Chu cầm trong tay một giỏ hoa quả, nhét vào trong lồng ngực cậu nhóc, nói: “Tới chúc mừng em được xuất viện, bọn anh mới từ bên giáo sư Lí qua đây.”
Giáo sư Lí vẫn còn hôn mê, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh. Hạ Chi Quân nói muốn tới thăm, Lâm Xuân Chu lập tức dẫn hắn tới. Vì Hàn Sơn cũng nằm cùng một bệnh viện, Lâm Xuân Chu cũng biết hôm nay cậu nhóc sẽ xuất viện, thuận tiện tới đưa tiễn cậu nhóc luôn, nhưng không ngờ Hạ Chi Quân cũng đi cùng.
Hàn Sơn nói cảm ơn với hai người, lại giới thiệu hai người với Tôn Di Phương.
“Đây là anh Lâm Xuân Chu, còn đây là anh Hạ Chi Quân, đều là ân nhân cứu mạng của con đó.”
Trước đó Tôn Di Phương có nghe Hàn Sơn miêu tả qua tình hình lúc đó, tài ăn nói của cậu nhóc rất tốt, cũng rất biết cách nắm bắt tiết tấu. Tôn Di Phương nghe cậu nhóc kể mà tâm tình như đi tàu lượn siêu tốc, trái tim đập thình thịch, đặc biệt là lúc biết con trai lần nữa ngừng hô hấp, nghĩ lại mà sợ.
Dĩ nhiên Lâm Xuân Chu và Hạ Chi Quân cũng xuất hiện rất sống động trong câu chuyện của Hàn Sơn, bọn họ không chỉ là ân nhân của cậu nhóc mà tựa như hai vị đại anh hùng từ trên trời giáng xuống vậy đó. Dũng cảm đấu trí với tên bắt cóc, đối đầu với kẻ xấu, anh minh thần võ, không ai có thể địch nổi.
Cho nên cho dù trước đó Tôn Di Phương không biết hai người họ nhưng lại rất có cảm tình, lôi kéo tay hai người hỏi han ân cần, quan tâm vô cùng.
Xe Hàn Vĩnh Quang đã đợi ở dưới lầu, bốn người cùng nhau xuống lầu. Lâm Xuân Chu và Hạ Chi Quân giành nhau cầm đồ đạc giúp cho Tôn Di Phương. Hàn Sơn lén lút kéo kéo Hạ Chi Quân, lắc lắc đầu với hắn.
Hạ Chi Quân sửng sốt, túi trong tay bị Lâm Xuân Chu đoạt mất.
Tôn Di Phương và Lâm Xuân Chu đi trước, hai người vừa nói chuyện vừa cười. Hàn Sơn đi với Hạ Chi Quân ở phía sau, thừa dịp người phía trước không để ý, Hàn Sơn nhỏ giọng nói với người đang đi bên cạnh: “Anh Lâm đang muốn biểu hiện trước mặt mẹ em, anh đừng giành với anh ấy.”
Bắt gặp vẻ mặt nghi ngờ của Hạ Chi Quân, Hàn Sơn lại nói: “Anh ấy với anh em thành đôi rồi, giờ ảnh là chị dâu của em.”
Hạ Chi Quân kinh ngạc, trầm giọng hỏi: “Cậu đang nói tới Hàn Chương và Lâm Xuân Chu ấy à?”
Hàn Sơn sợ hãi, suýt chút nữa là miệng hắn luôn rồi.
“Nói nhỏ thôi nhỏ thôi, mẹ em còn chưa biết á!”
Hạ Chi Quân cũng thấy bản thân hơi thất thố, đưa nắm đấm lên môi nhẹ giọng ho một tiếng: “Tôi chỉ quá kinh ngạc thôi, không ngờ anh cậu cũng là…”
Đột nhiên hắn ngừng lại, lời này còn có nghĩa khác, hắn không muốn Hàn Sơn hiểu lầm mình đang nói tới hắn.
“Anh em đã comeout với nhà từ sớm rồi.” Hàn Sơn không để ý, một tay nắm lấy cánh tay kia, làm động tác duỗi người, “Thật ra em rất bội phục anh ấy, ít nhất hiện tại em không làm được như anh ấy. Hi vọng trong tương lai em cũng có thể thẳng thắn đối mặt với cha mẹ.”
Hạ Chi Quân nhíu nhíu mày: “Thật ra cậu không cần phải…”
Hàn Sơn tựa như biết đối phương muốn nói gì, ngắt lời: “Anh khuyên em cũng vô dụng thôi.” Cậu nhóc dừng lại, nhìn thẳng Hạ Chi Quân, “Trước khi xảy ra chuyện vừa rồi em còn định sẽ buông tha cho anh. Nhưng từ lúc được anh cứu về từ tay Thần Chết, ngay lúc mở mắt ra đã thấy anh, em biết rằng, cả đời này em sẽ không học được cách buông tha.”
Đại khái từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ cậu nhóc chưa từng nói ra mấy lời buồn nôn như vậy, lúc nói xong, cậu nhóc có hơi khẩn trương, cũng không dám nhìn Hạ Chi Quân mà sải chân tới trước tìm Lâm Xuân Chu, bỏ lại Hạ Chi Quân vẫn còn trố mắt đứng tại chỗ mãi chưa hoàn hồn được.
***
Hàn Chương vì vụ án của Thẩm Khâu lại vừa phải vội vã thuyên chuyển công tác, bận tới sứt đầu mẻ trán cho nên thời gian về nhà cũng ít đi. Mà cho dù có về nhà thì cũng là về lúc người ta đã ngủ mất rồi. Chờ tới khi bớt bận bịu thì cũng đã là một tuần sau đó.
Hôm nay vất vả lắm y mới có thể đúng giờ tan ca, vừa vào nhà còn chưa kịp buông chìa khóa đã bị Lâm Xuân Chu áp lên cửa hôn.
Hai người cứ như một đôi vợ chồng trẻ tạm xa nhau, bởi vì chồng đi công tác mà lạnh nhạt với vợ, cô vợ vừa tủi thân vừa bất mãn, cuối cùng bạo phát lúc người chồng về tới nhà.
Lâm Xuân Chu hung hăng luồn đầu lưỡi vào khoang miệng Hàn Chương, liếm qua từng cái răng của y, quấn lấy đầu lưỡi y. Ngay lúc Hàn Chương chuẩn bị hôn lại, anh lại xấu tính tách ra, dùng răng nanh cắn nhẹ lên môi dưới cùng cằm của y.
Hàn Chương bị anh trêu ghẹo tới mức thở hổn hà hổn hển, hai mắt đều đã đỏ hoe, nhịn không được định vươn tay vói vào trong vạt áo sơ mi của anh, không ngờ lại bị Lâm Xuân Chu gạt tay ra, không nhiều lời tách hai tay y ra đè lên cửa.
Anh đan mười ngón tay vào khe hở của tay Hàn Chương, thở gấp nói: “Em hết bận rồi ha, vậy chúng ta cũng nên tính sổ cho xong chứ?”
Hàn Chương nghe vậy nhíu mày: “Gì cơ? Em ngoan muốn chết luôn, có thể nợ nần gì anh chứ?”
Trong mắt Lâm Xuân Chu chỉ toàn ý cười, lại vẫn giả bộ bày ra dáng vẻ nghiêm túc vô cùng.
“Em và Trình Vân Khai cùng nhau tới gặp Thẩm Khâu, chuyện nguy hiểm như thế sao lại không nói cho anh biết? Anh không cần em phải kể chi tiết với anh. Anh chỉ cần biết em có an toàn hay không thôi. Anh biết em sợ anh sẽ lo lắng, nhưng thực sự, cho dù em không nói cho anh biết, anh vẫn nơm nớp lo sợ.” Lúc đầu còn cười cười, càng về sau vẻ mặt của anh lại càng ngưng trọng, thậm chí mày còn hơi nhíu lại.
Anh dịu dàng vuốt ve băng vải trên cánh tay Hàn Chương, trong mắt tràn đầy vẻ đau xót.
“Anh đừng bày vẻ mặt đó ra nữa, em cũng chịu không nổi đâu.” Hàn Chương nhướng người hôn hôn lên mí mắt anh, khẽ dỗ dành nói: “Lần này là em không đúng, nhất định sẽ không có lần sau, anh tha thứ cho em nha. Cục cưng ơi cục cưng à, sau này em sẽ không giấu cục cưng cái gì nữa hết, cái gì cũng sẽ kể cho cục cưng nghe nha!”
Lâm Xuân Chu bị giọng điệu lém lỉnh của y chọc cười: “Được được, tha cho em lần này thôi đấy.”
Hàn Chương thoáng cái vui vẻ, cái này mà gọi là tính sổ cái gì chứ, cùng lắm chỉ là ồn ào ầm ĩ tí thôi. Lâm Xuân Chu không dùng nhiều sức để đè tay y lắm, y chỉ hơi dùng sức một chút đã giãy thoát, kéo tay anh đảo khách thành chủ áp anh lên cửa.
Cuối cùng giờ y mới hôn đủ, từ môi xuống cổ, lại di chuyển sang xương quai xanh, châm lên từng ngọn lửa dục vọng. Lâm Xuân Chu không thể không duỗi tay nhẹ nhàng luồn ngón tay vào tóc y mà túm lấy nó, kết thúc bằng một nụ hôn triền miên.
Hàn Chương liếm liếm môi: “Cái này coi như xin lỗi nha…”
Lâm Xuân Chu không ngừng thở dốc, còn chưa kịp hiểu ý tứ của y là gì, chỉ thấy Hàn Chương hạ thấp người, quỳ gối trước người anh, cởi dây thắt lưng của anh ra.
Y định làm cái gì, không cần nói cũng biết. Thoáng cái Lâm Xuân Chu tạm đình chỉ hô hấp.
“Đây là lần đầu tiên của em.” Hàn Chương ngẩng đầu, nhìn anh cười cười, “Nếu phục vụ không được chu đáo, anh đừng có ghét bỏ em nha.” Nói xong chậm rãi hướng người về phía trước.
Lúc làm chuyện này, y vừa lớn mật lại vừa thành thạo. Lâm Xuân Chu bị y bức bách tới mức hô hấp cũng trở nên đứt quãng, thực sự giống một gã lão làng nhiều hơn là một tên tay mơ.
Y lại cứ thích dùng ánh mắt quyến rũ người khác, vừa hôn lên tính khí trong miệng lại vừa dùng ánh mắt hoang dã nhìn Lâm Xuân Chu, gợi cảm lại trêu ghẹo.
Hàn Chương lại là kiểu người ranh ma, mỗi lần sắp tới lúc quan trọng sẽ dùng răng nhẹ nhàng cắn Lâm Xuân Chu, cắn cho tới khi anh kêu rên mới thôi, sau đó lại dịu dàng trấn an, cứ lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn đấy. Cuối cùng Lâm Xuân Chu chịu không nổi nữa, đôi mắt thâm thúy, giữ chặt lấy gáy y, hơi cục súc kết thúc một màn phục vụ này.
Sau khi xong việc mặt của cả hai đều có hơi đỏ, Lâm Xuân Chu vì kích động mà đỏ bừng, Hàn Chương lại vì nghẹn.
Y lau chất lỏng nơi khóe môi, đứng dậy trao cho Lâm Xuân Chu một nụ hôn có mùi vị kì lạ, cười nói: “Phục vụ tốt anh ha?”
Lâm Xuân Chu nói: “Không tồi, có cố gắng.”
Hàn Chương ôm anh, cảm thấy được trái tim mềm nhũn lạ lùng.
“Em có lời muốn nói với anh, em yêu anh.”
Yên lặng một lát, Lâm Xuân Chu từ từ siết chặt vòng tay, dùng sức ôm lấy y.
“Anh cũng yêu em.”
Hàn Chương được Trung đoàn gọi về xử lí vụ án, lại không ngờ tới nó vậy mà lại có liên quan tới Lâm Xuân Chu, nói chính xác hơn là có liên quan tới nơi mà anh ở lúc còn nhỏ.
Là thôn Tân Lương, nơi mà Lâm gia từng ở, đang trong thời gian tiến hành công tác phá dở và chuyển đến nơi khác. Lúc đội thi công đang dở bỏ nhà của dì Mã, dưới mặt sàn xi măng trong một căn phòng nào đó lại đào ra được một bộ xương trắng.
Quản đốc lập tức báo cảnh sát, lúc đám Hàn Chương chạy tới nơi, xung quanh đã bị rất nhiều người vây lấy, ngay cả người dân trong thôn Tân Lương cũng chạy tới hỏi han muốn xem náo nhiệt.
“Ôi ôi này, không phải căn phòng này là cái phòng mà mẹ con nhà đó đã thuê sao?”
“Phải không? À à à, đúng đúng! Lớn lên xinh đẹp, làm gái đúng không?”
“Có phải là một trong hai người không? Tôi nói rồi mà, sao người đi rồi lại còn thuê tiếp chứ. Mã Hương Lan còn nói người ta chỉ dùng để đồ vật linh tinh các thứ thôi, phế phẩm thì có gì cần phải cất giữ chứ!”
Hàn Chương bộ dạng xuất sắc hơn người chen vào đám đông, mặc xong đồ bảo hộ rồi đi vào hiện trường.
Pháp y đang tiến hành công tác kiểm tra, thấy y đi vào, một người hơi đứng tuổi đứng lên, hai người cách một cái bao tay bắt tay nhau.
“Tôi là pháp y Tống Khánh, gọi tôi là lão Tống là được rồi.”
Lão Tống đã tiến hành xong công tác kiểm tra sơ bộ hiện trường rồi, cũng kiểm tra xong xương trắng.
Bộ xương trắng đặc biệt đầy đủ, dựa vào phần xương chậu mà suy đoán, nạn nhân là nữ, cao 1m6, khoảng 40 đến 45 tuổi.
“Tôi phát hiện là gãy xương hyoid*, nghi ngờ nạn nhân chết vì ngạt thở cơ học, tức là bị bóp cổ cho tới chết.”
* Xương hyoid – Xương móng: là một khúc xương hình móng ngựa nằm trên đường giữa mặt trước cổ ở giữa cằm và sụn giáp. Ở tư thế nghỉ, xương móng nhằm tại mức nền, xương hàm dưới ở phía trước và đốt sống cổ thứ ba ở phía sau.
Càng nhiều chi tiết thì tất nhiên cần phải mang bộ xương trắng về giải phẫu mới có thể nói rõ.
Danh tính, diện mạo, cả thân phận đều không biết, thông tin do bộ xương trắng mang lại cũng có hạn.
Sau khi kết thúc việc khám nghiệm hiện trường, Hàn Chương cho người gọi chủ phòng Mã Hương Lan tới, hi vọng bà có thế giúp bọn y tìm ra lời giải bí ẩn cho bộ xương trắng này.
Hoàn chương 42.
Trình Vân Khai vẫn cầm súng trong tay. Gã cúi đầu vuốt nhẹ một lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Thẩm Khâu: “Có phải chỉ cần chúng tôi chơi cò quay, cho dù là ai chết, cậu cũng sẽ thả vợ tôi ra đúng không?”
Trước đó gã vẫn không nói lời nào, tựa hồ như đã có quyết định.
Thẩm Khâu cười: “Phải đợi xem biểu hiện của bọn mày.”
Hắn trả lời nước đôi chẳng khác nào cái gì cũng chưa từng hứa hẹn. Lại càng bộc lộ rõ một mặt xấu xa của đối phương, hắn muốn thấy bọn họ tự giết lẫn nhau, lấy nỗi sợ của bọn họ làm niềm vui. Chưa tới phút cuối, hắn tuyệt đối sẽ khiến bọn họ sống không bằng chết.
Tên khốn này!
Hàn Chương nghiến răng, hận không thể cứ vậy mà bổ nhào tới cho tên đàn ông rác rưởi ngay cả phụ nữ đang mang thai cũng không tha này hạ vài đấm, đánh cho tới khi răng hắn rơi đầy đất mới thôi.
“Lỡ như cậu chỉ muốn thấy chúng tôi thống khổ thì sao? Giữa hai chúng tôi đã có người thua nhưng cậu vẫn nổ súng thì sao, tới lúc đó chúng tôi chẳng ai có thể sống cả! Hơn nữa tôi thấy khả năng cao cậu sẽ làm thế, bởi vì cậu vốn là kẻ điên!” Trình Vân Khai dường như đang muốn ép Thẩm Khâu phải hứa hẹn, “Nếu ai cũng chết vậy thì việc gì tôi còn phải chơi cái trò nhàm chán này nữa chứ?”
Mặt ngoài thì loại hành vi này như liều lĩnh chọc giận đối phương nhưng thật ra lại là một kiểu nói khích khá nguy hiểm.
Thẩm Khâu nhìn gã như nhìn kẻ ngu si, cười nhạo nói: “Trước tiên thì mày nên lau cái mồm tanh tưởi của mình đi, không cần diễn dáng vẻ của một người chồng tốt yêu vợ với tao đâu. Đừng tưởng rằng chuyện mày làm sẽ không có ai phát hiện ra, muốn người ta không biết thì đừng làm.”
Tiết trời vừa vào đầu xuân, không chỉ trên trán lấm tấm mồ hôi mà ngay cả áo sơ mi khoác trên người Trình Vân Khai cũng đã ướt đẫm.
Gã chăm chú nhìn chằm chằm Thẩm Khâu vậy mà còn có tâm trạng cười: “Cậu nói cái gì thế? Tôi không hiểu ý cậu.”
“Chẳng phải mày đang ngoại tình với nữ cấp dưới của mày à? Cô ta tên Tôn Ngải thì phải. Không thì mày cho vợ mày biết đi, mày đã ở trên giường ai vào hôm mồng 1 Tết?”
Hiện trường yên lặng tới mức đáng sợ.
Dương Giai Dao không thể nói, chỉ có thể mở to hai mắt tỏ ý không tin được nhìn Trình Vân Khai. Làm ơn hãy nói với cô đó chỉ là âm mưu của bọn bắt cóc, đó chỉ là kế ly gián của bọn chúng thôi đi. Nhưng khi Trình Vân Khai nghe thấy cái tên Tôn Ngải, trên gương mặt gã lộ ra vẻ chột dạ cùng kích động rồi nhanh chóng biến mất khiến trái tim cô trong phút chốc như bị hàn ngàn mũi tên xuyên qua, không cách nào có thể tìm cớ thay đối phương được nữa.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, vẻ mặt đó sẽ xuất hiện trên mặt chồng mình cả. Cô biết điều đó có nghĩa là gì.
Hốc mắt Dương Giai Dao nhanh chóng phiếm hồng, từng giọt từng giọt nước mắt trào ra, cơ thể không thể khống chế mà run rẩy liên hồi khiến cho máy trắc địa không ngừng lắc lư.
“Mày đừng có ngậm máu phun người! Vì muốn bọn tao cũng rơi vào tình cảnh như mày phải chịu đủ loại tư vị đau khổ, đến cả mấy lời nói dối kiểu này mà mày cũng dám nói ra!” Trình Vân Khai không dám nhìn vợ mình. Gã giận dữ mắng Thẩm Khâu giống như tất cả những chuyện mà hắn nói ra đều không phải là sự thật, chưa bao giờ có chuyện gã phản bội vợ mình cũng như cuộc hôn nhân tốt đẹp của hai người.
Thẩm Khâu cười lạnh: “Tao nói dối á? Mày tưởng rằng tao không có chứng cớ à?”
“Tao và cấp dưới của tao hoàn toàn trong sạch, đừng có lấy mấy cái chứng cứ giả của mày hù tao sợ!”
Trong lúc hai người xảy ra tranh chấp, Hàn Chương nhân cơ hội lặng lẽ dùng mắt ra hiệu với Dương Giai Dao.
Tuy rằng Dương Giai Dao đang rơi vào nỗi đau khi niềm tin bị chà đạp lại vô cùng sợ hãi bất lực nhưng ý chí muốn được sống của cô rất mạnh mẽ. Đứa con chưa chào đời vẫn còn trong bụng giờ đây đã trở thành động lực sống của cô, khiến cô không thể không ép buộc bản thân tỉnh táo lại, bắt đầu lí giải ý tứ của Hàn Chương.
Hàn Chương âm thầm giơ 5 ngón tay, một lát sau lại hạ một ngón xuống, trong chốc nữa chỉ còn ba ngón…
Dương Giai Dao hiểu ý. Y đang ra dấu đếm ngược, chỉ cầm đếm tới 1, y sẽ hành động. Tới lúc đó cô phải trấn định, không được lộn xộn, cũng không thể sợ hãi, nếu không tất cả đều sẽ xong đời.
Cô chớp chớp hai mắt ra hiệu cho Hàn Chương, tỏ ý mình hiểu rồi.
3, 2, 1…
Dương Giai Dao nhắm mắt lại. Cùng lúc đó, Hàn Chương vọt mạnh tới chỗ Thẩm Khâu, không phải bổ nhào lên người hắn mà là tóm lấy áo hắn kéo hắn về phía trước, tay kia nhanh chóng đoạt lấy con dao trong tay hắn.
Giữa lúc Thẩm Khâu đang tranh cãi với Trình Vân Khai, lúc Hàn Chương áp sát hắn vẫn không phát hiện, đợi tới lúc bị kéo ra khỏi Dương Giai Dao, Hàn Chương nhào tới đoạt dao của hắn thì hắn mới phẫn nộ rút dao lại, chém một nhát lên cánh tay của Hàn Chương.
“Bọn mày đi chết hết đi!”
Hắn định bổ nhào về phía Dương Giai Dao, định cá chết lưới rách. Vừa mới xoay người, Hàn Chương nện cho hắn một cước từ phía sau, khiến hắn ngã sấp xuống.
Phía sau hai người, Trình Vân Khai híp mắt, nhanh chóng kéo hammer, đẩy viên đạn lên nòng súng. Thẩm Khâu vẫn không cam lòng, cùng lúc sử dụng linh hoạt tứ chi cố gắng trườn về phía Dương Gia Dao, vươn tay muốn tóm lấy cô. Đúng lúc này, tiếng súng vang lên, máu bắn tung tóe nơi sau gáy Thẩm Khâu, trong nháy mắt cả người vô lực ngã xuống.
Hàn Chương đang định uy hiếp hắn từ phía sau, muốn khóa tay Thẩm Khâu ra sau lưng thì lại bị máu văng đầy lên mặt và cổ, chết lặng ngay tại chỗ.
Y lau lau mặt, thoát cái xoay đầu phẫn nộ nhìn về phía Trình Vân Khai, đi đến tung một quyền vào người gã.
“Mẹ nó, mày bị điên rồi à? Hắn chết rồi, em tao phải làm sao hả?” Hai mắt y đỏ quạnh, giọng nói vì gào to mà khàn khàn, “Mày có biết làm thế sẽ hại chết thằng bé không hả?!”
Trình Vân Khai lau vết máu trên khóe môi, không thèm nhìn Hàn Chương, đụng người vào vai y rồi đi thẳng tới chỗ Dương Giai Dao để kiểm tra tình hình hiện tại của cô.
Gã cẩn thận gỡ băng dính trên miệng Dương Giai Dao ra, trấn an nói: “Đường sợ, anh sẽ gọi đội gỡ bom tới ngay…”
Việc đầu tiên mà Dương Giai Dao làm sau khi có thể mở miệng là phun một ngụm nước bọt về phía chồng mình.
Trình Vân Khai ngẩn người, ngụm nước bọt kia dính trên sườn mặt anh tuấn của gã, trông có hơi khôi hài.
“Anh thực sự khiến tôi thấy ghê tởm!” Giọng nói Dương Giai Dao nghẹn ngào.
Trình Vân Khai rũ mắt, không dám phản bác, gã giúp cô cởi dây thừng trên người, lúc tháo tới mắt cá chân, bỗng nhiên phát hiện Dương Giai Dao bị chảy máu, máu rất nhạt, cứ như đã được pha loãng với nước.
Gã lập tức ngẩng đầu nhìn Dương Giai Dao, sợ hãi nói: Giai Dao, em thấy trong người thế nào?”
Dương giai Dao nhỏ giọng rên rỉ, trên mặt càng lúc càng lộ rõ vẻ đau đớn: “Bụng tôi đau quá… Con của tôi…”
Hàn Chương kiểm tra thấy Thẩm Khâu đã tắt thở, thầm mắng một tiếng, đứng dậy bắt đầu xem xét có thông tin gì liên quan tới nơi mà Hàn Sơn đang ở hay không.
Lúc nghe thấy Dương Giai Dao bị vỡ nước ối, Hàn Chương nhướng mày, nhanh chóng đi tới cửa: “Hẳn là xe cứu thương đang ở dưới lầu đợi mệnh lệnh, để tôi đi gọi bọn họ mang hộp thuốc y tế lên.”
Cánh tay y vẫn không ngừng chảy máu, cũng cần phải xử lí sơ qua. Dùng sức siết tay thành nắm đấm, tay vẫn có thể dùng lực, chắc là chưa tổn thương tới gân cốt.
“Đợi đã…”
Hàn Chương vừa đi được vài bước đã bị Dương Giai Dao gọi lại.
“Đứa trẻ kia… Sau khi bị chích điện thì bị trói, không lâu sau đó, tôi nghe thấy tiếng ô tô khởi động…” Dương Giai Dao khó khăn nhớ lại, cơn đau khiến cô hơi phân tâm, đứt quãng nói, “Sau đó… Tầm khoảng 1 tiếng sau, tên bắt cóc trở về, mang tôi… Chuyển tới nơi này. Nơi em trai anh ở… Chắc là không xa lắm, quá gấp gáp, hắn không rảnh tìm nơi thích hợp hơn…”
Trong lúc sợ hãi mà còn có thể nhớ được những chi tiết này, tự đáy lòng Hàn Chương hi vọng Trình Vân Khai lập tức chết đi, gã không xứng với cô gái này.
“Cảm ơn!” Hàn Chương xoay người nhanh chóng rời đi, vừa lúc gặp đội đặc nhiệm đang định đi vào cửa.
Hàn Chương nhận ra đây là đội gỡ bom, nghiêng người nhường bọn họ vào trước.
“Con tin bị vỡ nước ối, tình hình tương đối khẩn cấp.”
Một nhóm nhỏ trong đội đặc nhiệm quay đầu gật đầu với y, nói: “Hiểu rồi, chúng tôi có mang theo hộp thuốc y tế.”
Hiện giờ chỉ có thể xử lí sơ thôi, có thể chống đỡ cho tới khi bom được tháo dỡ xong hay không còn phải tùy vào vận may của cô thôi.
Hàn Chương nhanh chóng đi xuống tới dưới lầu, ra tới cửa lớn, liếc mắt một cái đã thấy Thái Vĩ đang cầm bộ đàm trong tay đứng bên cạnh xe di động, Y báo cáo cụ thể tình hình của tên bắt cóc cũng như con tin với ông, trong lúc báo cáo, nhân tiện để cho nhân viên y tế xử lí vết thương trên tay mình.
“Bên phía Lương Bình sao rồi?” Sau khi báo cáo xong tình hình của Dương Giai Dao, y liền hỏi tiến triển của bên Hàn Sơn.
Thái Vĩ nói: “Sau khi biết người thứ hai bị chôn sống, chúng tôi đã lập tức trao đổi thông tin với bên Lương Bình. Bọn họ đang triển khai lục soát trên diện rộng, huy động lực lượng cảnh sát có thể huy động được. Chỉ cần còn một tia hi vọng thì sẽ không bỏ cuộc!”
“Tiểu Sơn! Tiểu Sơn!”
Đội ngũ lục soát cứu Hàn Sơn, lấy bệnh viện thú cưng làm trung tâm, sau đó không ngừng mở rộng phạm vi.
Lâm Xuân Chu và Hạ Chi Quân mỗi người cầm một cái đèn pin, cứ lo lắng mà tìm kiếm bóng dáng Hàn Sơn trong vô định.
Nhưng Giang thị lớn như vậy, tìm một người đã rất khó rồi, giờ lại phải đi tìm một người đang bị chôn sống. Hi vọng quá mong manh, trong lòng của mỗi người đều hiểu rõ điều đó, chỉ là không ai tàn nhẫn nói ra sự thật tàn khốc này.
“Không tìm được người, việc lục soát tuyệt đối cũng không thể dừng lại!” Lương Bình nuốt nước miếng để cổ họng đỡ khô.
Hạ Chi Quân đã tìm hết một đêm. Lâm Xuân Chu thấy cả người hắn dính đầy mồ hôi, tây trang ban đầu không biết bị ném đi chỗ nào rồi, giờ trên người hắn chỉ có một cái áo sơ mi, tay áo được xắn lên tới khuỷu tay, trên lưng thấm đầy mồ hôi ẩm ướt.
“Cậu có muốn uống miếng nước không?” Lâm Xuân Chu nhận nước từ tay Lương Bình, lại đưa cho Hạ Chi Quân.
Hạ Chi Quân lấy tay lau mồ hôi, nhìn chai nước trên tay đối phương rồi xua tay nói: “Không cần, chúng ta tiếp tục tìm đi.”
Chỉ cần tưởng tượng tới cảnh Hàn Sơn bị chôn sống ở một góc nào đó ở thành phố này, vừa lạnh lẽo vừa sợ hãi, vừa khát lại vừa đói, hắn lại hận không thể làm cho thời gian chạy chậm lại một chút để mọi người có thêm thời gian.
Suy nghĩ bi quan lẫn lạc quan cứ đan xen vào nhau trong lòng hắn, giây trước bi quan vừa thắng lợi thì giây sau lạc quan lại đạp nó xuống. Trong đầu hắn lúc thì hiện lên vẻ mặt hoặc tươi cười hoặc giận dỗi rất sống động của Hàn Sơn, lúc thì lại tưởng tượng tới hiện trạng chết thảm của cậu nhóc. Loại suy nghĩ này thúc giục ép buộc hắn, khiến hắn nhất định phải tìm được Hàn Sơn, không biết mệt mỏi là gì, không thể dừng lại.
Chỉ cần dừng lại, hắn sợ mình sẽ suy nghĩ miên man, rơi vào tiêu cực.
Đột nhiên, di động Lâm Xuân Chu vang lên, là Hàn Chương gọi tới. Nhìn thấy ba chữ “Hàn cảnh quan”, trái tim đang treo lơ lửng của anh cuối cùng cũng được thả lại trong lồng ngực.
Tuy không biết tình hình cụ thể của bên phía Hàn Chương nhưng anh hiểu rõ nhất định vô cùng hung hiểm, nếu không sẽ chẳng cần phải phái cả trưởng phòng của Tổ trọng án đích thân chỉ huy làm gì.
Tâm tư anh như tách thành 2 phần, một nửa thì ở nơi này tìm kiếm Hàn Sơn, nửa còn lại thì bay tới bên người Hàn Chương, muốn giúp đỡ y, muốn bảo vệ y, muốn cùng y kề vai tác chiến.
Anh chưa bao giờ lo lắng như vậy, thậm chí có lúc anh từng nghĩ tới tình huống xấu nhất. Nếu Hàn Chương xảy ra chuyện gì, chỉ sợ anh sẽ không chịu nổi, cuối cùng tâm tình hiện tại sẽ bị hỏng mất.
Chỉ tưởng tượng thôi đã rất đau đớn rồi, vốn anh không muốn nếm trải nỗi thống khổ ấy lần thứ hai.
“Hàn Chương, anh đang mở loa, em nói đi.” Lúc này Hàn Chương gọi tới, nhất định sẽ có liên quan tới Hàn Sơn, cho nên anh trực tiếp mở loa ngoài luôn.
Hàn Chương cũng không dài dòng, nói thẳng: “Phạm vi lục soát cần phải được mở rộng, dựa theo lời vợ của Trình Vân Khai cũng chính là một con tin khác nói, Thẩm Khâu lái xe đưa Tiểu Sơn ra ngoài, lúc xe quay lại đã là 1 tiếng sau. Không thể nào là một nơi sẽ khiến người khác chú ý tới, phải là một nơi hẻo lánh nằm ở hướng chạy ra vùng ngoại thành.”
Lương Bình nói: “Làng Đại học nằm ở vùng ngoại ô rồi, lại còn chạy ra vùng ngoại thành của Giang thị à.”
Lâm Xuân Chu lắc lắc đầu nói: “Bắt cóc Tiểu Sơn không nằm trong kế hoạch của Thẩm Khâu, sự xuất hiện đột ngột của Tiểu Sơn làm đảo lộn kế hoạch của hắn. Hắn không thể nào lại tìm một nơi bản thân không quen thuộc, không đảm bảo được an toàn cho mình để giấu người được.”
Hàn Chương cũng đồng tình với quan điểm của anh: “Nhất định nơi đó là một nơi hắn đã đến, lại không xa bệnh viện thú cưng nhưng cũng là một nơi không thu hút chú ý của người khác.”
Hạ Chi Quân vẫn luôn cúi đầu trầm tư đột nhiên ngẩng đầu, liếc nhìn hai người đang đứng trước mặt một cái, kiềm chế nỗi kích động trong lòng, nói: “Có khi nào là —— khu phế tích của ba năm trước không!”
“Khu phế tích?” Lương Bình nghe không hiểu.
Nhưng mà Lâm Xuân Chu và Hàn Chương lại hiểu, nơi đó quả thực vô cùng phù hợp.
“Đúng! Đúng rồi đó, chính là nó! Nơi đó có ý nghĩa rất đặc biệt với hắn, hắn dùng bom tra tấn Dương Giai Dao, lại dùng phương thức chôn sống với Hàn Sơn, đều không tránh khỏi có liên quan tới vụ án ba năm trước.” Giọng nói Hàn Chương đột nhiên trầm xuống, “Hắn muốn chúng ta nếm trải nỗi đau đớn mà Lục Tây Tây đã trải qua, bị trói, bị nổ thành xác vụn, bị vùi lấp…”
Mí mắt Lâm Xuân Chu khẽ giật, cảm thấy hết hồn với những thông tin mà Hàn Chương tiết lộ.
Vậy mà Thẩm Khâu lại điên cuồng tới mức thật sự chuẩn bị bom, tiến vào con đường xấu xa, chui vào ngõ cụt, xem ân nhân thành kẻ thù. Nhân danh tình yêu của mình, tiến vào con đường xấu xa.
Lương Bình tập hợp mọi người lại, mở còi xe cùng với đèn cảnh sát chạy tới khu phế tích. Đây là tia hi vọng cuối cùng của mọi người, thời gian của Hàn Sơn không còn nhiều nữa. Nếu vẫn không có manh mối, chờ đợi bọn họ chính là kết cục lãnh khốc nhất.
Mà điều khiến cho người ta thấy phấn chấn chính là, quả thực đã có người vừa xâm nhập vào đây không lâu. Dây xích sắt lúc đầu được quấn ở cổng chính đã bị cắt đứt, nằm lẻ loi trên mặt đất. Cửa sắt hơi mở, để lộ khung cảnh đổ nát thê lương ở phía sau cánh cửa, tựa như ông trời đang dẫn đường cho họ vào bên trong.
Chó nghiệp vụ, trên 100 nhân viên cảnh sát, tập trung ở khu phế tích tìm kiếm bóng dáng Hàn Sơn.
Nhưng mà ánh sáng quá kém, đường lại khó đi, nơi này lại lớn khiến cho công tác tìm kiếm trở nên khó khăn vô cùng.
“Tiểu Sơn! Tiểu Sơn!” Hạ Chi Quân khum hai tay lên bên môi, gọi thật to tên Hàn Sơn.
Xung quanh quá tối, đèn pin không chiếu sáng nổi, loại giầy mà hắn đang mang cũng không phù hợp để đi lại trên địa hình như này, nếu không cẩn thận sẽ trượt chân ngã lên đống xi măng lộn xộn mất.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua nhưng vẫn không có tin tức gì của Hàn Sơn.
Đèn pin của Hạ Chi Quân không sáng được nữa, hắn nhấn thêm mấy cái nữa nhưng vẫn chẳng có phản ứng, dứt khoát ném nó đi rồi tiếp tục đi bộ trong bóng đêm gọi Hàn Sơn.
Hắn bị trượt chân, ngã trên mặt đất, tay ma sát trên bề mặt thô ráp của tảng đá, vừa nóng lại vừa đau rát.
Hắn thở hổn hển, nhắm chặt mắt, nắm chặt đám cỏ dại trên mặt đất.
Đến cùng, hắn vẫn không cứu được ai cả sao? Ba năm trước không cứu được Lí Đông Thụy, hiện tại cũng không cứu được Hàn Sơn.
Hắn siết chặt năm ngón tay lại thành nắm đấm, lộ rõ khớp xương, mạnh mẽ nện một quyền lên mặt đất, trên khớp xương chảy đầm đìa máu tươi.
Bỗng nhiên, tiếng chó sủa vang vọng cả khu phế tích.
Tiếp theo sau đó là tiếng người: “Tìm được rồi! Ở chỗ này!”
Thanh âm truyền tới cách Hạ Chi Quân không xa lắm. Hắn lảo đảo đứng lên chạy về phía đó, ngay cả địa hình có khó đi cũng không thể ngăn cản được tốc độ của hắn.
Hai cậu nhân viên đang cố gắng đào bùn đất đột nhiên lại thấy một cục gì đó chạy về phía bọn họ, thứ đó lại còn đen sì khiến hai người lại càng hoảng sợ. Đợi tới lúc hai người dùng đèn chiếu sáng trên nón bảo hộ chiếu về phía đối phương thì mới nhận ra là Hạ Chi Quân.
“Đã tìm được người rồi?”
“Tìm được rồi, là vị trí trước mặt! Cậu bé bị chôn suốt 26 tiếng đồng hồ rồi, dựa theo logic thông thường thì khá nguy hiểm. Tuy nhiên tôi thấy lớp bùn đất này có lẽ là vừa được đào bới, đất chỗ này tơi hơn so với chỗ khác, bên trên lại được rất nhiều tảng đá lớn nhỏ không cùng kích thước đè lên, tạo ra rất nhiều khe hở, chắc là vẫn cung cấp được dưỡng khí.”
Ba người bắt đầu dọn sạch mấy tảng đá, dùng tay đào đất. Hạ Chi Quân cứ thế dùng tay đang bị thương đào đất, rất nhanh miệng vết thương lại lần nữa chảy máu.
Bọn họ đào được một lúc thì những người khác cũng lục tục chạy tới.
Vất vả lắm mới đào ra được mặt trên của một cái hòm gỗ trông giống như quan tài, tất cả mọi người ở đây đều nín thở.
Lương Bình dùng xẻng cạy mở tấm ván gỗ ra, tám tay ở bốn góc cùng nâng tấm ván gỗ vướng víu kia lên.
Hàn Sơn nằm bất động ở bên trong, được người cẩn thận xê dịch ra khỏi hòm gỗ. Thân thể cậu nhóc vẫn còn mềm mại ấm áp, khiến cho tất cả mọi người thoáng an tâm.
Bọn họ khiêng cậu nhóc đặt trên một khoảnh đất trống hơi bằng phẳng, một cậu nhân viên thử kiểm tra mạch đập của cậu nhóc, phát hiện đã không còn nhịp đập nữa.
“Đừng nổi nóng…” Cậu ta sợ hãi nhìn về phía mọi người.
Không chỉ cậu ta mà tất cả mọi người đều choáng váng.
Lâm Xuân Chu hơi nâng miệng, lại không thể nói được lời nào. Anh còn đang định đi về phía Hàn Sơn lại thấy Hạ Chi Quân nghiêm mặt lách qua người cậu ta, xé áo trước ngực Hàn Sơn, không chút do dự tiến hành hô hấp nhân tạo cho cậu nhóc.
Thổi ngạt, ép tim, thổi ngạt, lại ép tim…
“Tiểu Sơn, về thôi!”
Hắn cứ làm liên tục như thế không biết bao nhiêu lần, cứ lặp lại câu nói đó không biết bao nhiêu lần, suốt ba phút, không ai nói chuyện, cũng chẳng ai đi lại.
Mọi người đều nhìn hắn, chờ đợi kì tích xảy ra.
Lúc linh hồn Hàn Sơn trở về thì bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, ho thành tiếng, có người trong đám người thậm chí còn hoan hô.
Trải qua thăng trầm mới có thể hiểu được sinh mệnh đáng quý và tốt đẹp tới nhường nào.
Hàn Sơn mờ mịt mở mắt ra, đầu óc trống rỗng, trước mắt mơ hồ nhìn thấy bóng người, đường nét trông rất quen mắt.
“Hạ… biến thái?”
Hạ Chi Quân dùng một tay ôm cậu nhóc vào lồng ngực, may mắn cậu nhóc vẫn còn sống, cũng cảm thấy rất biết ơn vì kì tích đã xảy ra.
“Tốt quá, cậu vẫn còn sống…”
Hình như cậu nhóc nghe thấy Hạ Chi Quân gọi mình là “Tiểu Sơn” thì phải? Sao lại có thể chứ, nhất định cậu đang nằm mơ thôi.
Hàn Sơn hoang mang vô cùng nhưng lại không có sức lực nào chỉ có thể thoáng cau mày. Sau đó, việc tỉnh lại nhất thời đã tiêu hao tất cả sức lực mà cậu nhóc đã dành dụm, cậu nhóc lại rơi vào hôm mê bất tỉnh.
Tuy bom thủy ngân nguy hiểm, may thay lại không khó tháo bỏ lắm, chỉ có điều tình trạng của Dương Giai Dao tương đối nguy cấp. Lúc đưa vào bệnh viện, nước ối chảy ra đã chuyển sang đục ngầu, đây là dấu hiệu của việc thai nhi bị thiếu dưỡng khí. Mặc dù bác sĩ đã tiến hành phẫu thuật khẩn cấp nhưng đứa trẻ vì thiếu dưỡng khí nên không hô hấp được, lúc sinh ra đã thành thai chết lưu.
Vài ngày sau, trên bàn công tác của trưởng phòng Thái Vĩ thuộc Tổ trọng án của cục Trung đoàn Trinh sát Hình sự của thành phố đặt một bưu kiện, người gửi là Thẩm Khâu. Trong bưu kiện chứa một cái đĩa hình chữ U, trong đó có một lượng lớn ảnh chụp Tôn Ngải và Trình Vân Khai cùng nhau ra vào khách sạn, ngoài ra còn có một bức thư tố giác, tố giác tác phong bất chính của Trình Vân Khai.
Cái ngày mà Thẩm Khâu chết, Thái Vĩ thông qua thiết bị nghe lén dưới lầu cũng nghe được đối thoại ở hiện trường. Có thể leo lên vị trí này rồi, Thái Vĩ không phải là kẻ tài hèn sức mọn. Trình Vân Khai vì trong tình thế bất đắc dĩ phải nổ súng, hay là thẹn quá hóa giận muốn giết người diệt khẩu, trong lòng ông đã có suy tính cả rồi.
Cuối cùng Thái Vĩ đem chứng cớ giao cho Ban Kỉ luật, Trình Vân Khai và Tôn Ngải đều tạm thời bị cách chức tiếp nhận điều tra, cùng lúc đó Dương Giai Dao cũng đệ đơn ly hôn.
Việc Thẩm Khâu cố chấp trả thù là chuyện vô lý nhưng Trình Vân Khai rõ ràng là tự làm tự chịu. Chính là ác giả ác báo.
Thái Vĩ thì vụ án của Thẩm Khâu mà thấy rõ biểu hiện của Hàn Chương, đối với y càng thêm tán thưởng. Sau khi Trình Vân Khai tạm thời bị cách chức, ông lại lần nữa mở lời với Hàn Chương, muốn y trở về Trung đoàn. Mây đen đã không còn, cũng không có kẻ đáng ghét kia, lần này Hàn Chương đồng ý.
Lúc Hàn Chương ôm đồ đạc của mình rời khỏi đồn cảnh sát ở làng Đại học, đám Mã Hiểu Hiểu khóc lóc tiễn y ra tới cổng lớn, không biết còn tưởng y bị làm sao nữa ấy chứ.
“Được rồi, cũng không phải không gặp lại được, sau này có thời gian sẽ trở về gặp mọi người mà.”
Mã Hiểu Hiểu buồn như đưa đám, ngã lên vai Tiểu Trương nức nở: “Anh Hàn, anh lên đường cẩn thận nha, phát đạt đừng có quên anh em bạn dì đó nhé!” Nói xong lại vẫy vẫy khăn trên tay.
Mặt Hàn Chương co rút, phất tay vẫy vẫy rồi xoay người đi.
Hàn Sơn ở bệnh viện hai ngày liền, tới ngày thứ ba không chịu nổi nữa nhõng nhẽo đòi phải xuất viện, bảo buồn tới mức sắp trầm cảm luôn rồi, bị mẹ mắng một trận.
“Con đó, nói năng chẳng suy nghĩ gì hết nên mới xảy ra chuyện như này đó!” Tôn Di Phương vừa dọn quần áo cho Hàn Sơn vừa giáo huấn cậu nhóc.
Hàn Sơn nằm trên giường chơi di động, nghe vậy nói: “Mẹ ơi mẹ à, mẹ muốn kể thêm tội cũng không thể kể như này đâu, gượng ép quá trời luôn. Sao có thể nói là con nói năng không suy nghĩ mới bị chôn sống chứ? Rõ ràng là con đang tích cực làm việc nghĩa đó chứ!”
“Muốn tích cực làm việc nghĩa mà lại không tự nhìn lại mình xem, con đang nghĩ mình là anh con đó hả?”
Hàn Sơn ôm ngực, ngã lại trên giường: “Mẹ có phải là mẹ ruột của con không hở? Sao lại nói con trai của mình như vậy chứ.”
Giữa lúc hai mẹ con tranh cãi, Lâm Xuân Chu và Hạ Chi Quân một trước một sau đi vào.
Hai mắt Hàn Sơn sáng ngời: “Sao các anh lại tới đây thế?”
Lâm Xuân Chu cầm trong tay một giỏ hoa quả, nhét vào trong lồng ngực cậu nhóc, nói: “Tới chúc mừng em được xuất viện, bọn anh mới từ bên giáo sư Lí qua đây.”
Giáo sư Lí vẫn còn hôn mê, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh. Hạ Chi Quân nói muốn tới thăm, Lâm Xuân Chu lập tức dẫn hắn tới. Vì Hàn Sơn cũng nằm cùng một bệnh viện, Lâm Xuân Chu cũng biết hôm nay cậu nhóc sẽ xuất viện, thuận tiện tới đưa tiễn cậu nhóc luôn, nhưng không ngờ Hạ Chi Quân cũng đi cùng.
Hàn Sơn nói cảm ơn với hai người, lại giới thiệu hai người với Tôn Di Phương.
“Đây là anh Lâm Xuân Chu, còn đây là anh Hạ Chi Quân, đều là ân nhân cứu mạng của con đó.”
Trước đó Tôn Di Phương có nghe Hàn Sơn miêu tả qua tình hình lúc đó, tài ăn nói của cậu nhóc rất tốt, cũng rất biết cách nắm bắt tiết tấu. Tôn Di Phương nghe cậu nhóc kể mà tâm tình như đi tàu lượn siêu tốc, trái tim đập thình thịch, đặc biệt là lúc biết con trai lần nữa ngừng hô hấp, nghĩ lại mà sợ.
Dĩ nhiên Lâm Xuân Chu và Hạ Chi Quân cũng xuất hiện rất sống động trong câu chuyện của Hàn Sơn, bọn họ không chỉ là ân nhân của cậu nhóc mà tựa như hai vị đại anh hùng từ trên trời giáng xuống vậy đó. Dũng cảm đấu trí với tên bắt cóc, đối đầu với kẻ xấu, anh minh thần võ, không ai có thể địch nổi.
Cho nên cho dù trước đó Tôn Di Phương không biết hai người họ nhưng lại rất có cảm tình, lôi kéo tay hai người hỏi han ân cần, quan tâm vô cùng.
Xe Hàn Vĩnh Quang đã đợi ở dưới lầu, bốn người cùng nhau xuống lầu. Lâm Xuân Chu và Hạ Chi Quân giành nhau cầm đồ đạc giúp cho Tôn Di Phương. Hàn Sơn lén lút kéo kéo Hạ Chi Quân, lắc lắc đầu với hắn.
Hạ Chi Quân sửng sốt, túi trong tay bị Lâm Xuân Chu đoạt mất.
Tôn Di Phương và Lâm Xuân Chu đi trước, hai người vừa nói chuyện vừa cười. Hàn Sơn đi với Hạ Chi Quân ở phía sau, thừa dịp người phía trước không để ý, Hàn Sơn nhỏ giọng nói với người đang đi bên cạnh: “Anh Lâm đang muốn biểu hiện trước mặt mẹ em, anh đừng giành với anh ấy.”
Bắt gặp vẻ mặt nghi ngờ của Hạ Chi Quân, Hàn Sơn lại nói: “Anh ấy với anh em thành đôi rồi, giờ ảnh là chị dâu của em.”
Hạ Chi Quân kinh ngạc, trầm giọng hỏi: “Cậu đang nói tới Hàn Chương và Lâm Xuân Chu ấy à?”
Hàn Sơn sợ hãi, suýt chút nữa là miệng hắn luôn rồi.
“Nói nhỏ thôi nhỏ thôi, mẹ em còn chưa biết á!”
Hạ Chi Quân cũng thấy bản thân hơi thất thố, đưa nắm đấm lên môi nhẹ giọng ho một tiếng: “Tôi chỉ quá kinh ngạc thôi, không ngờ anh cậu cũng là…”
Đột nhiên hắn ngừng lại, lời này còn có nghĩa khác, hắn không muốn Hàn Sơn hiểu lầm mình đang nói tới hắn.
“Anh em đã comeout với nhà từ sớm rồi.” Hàn Sơn không để ý, một tay nắm lấy cánh tay kia, làm động tác duỗi người, “Thật ra em rất bội phục anh ấy, ít nhất hiện tại em không làm được như anh ấy. Hi vọng trong tương lai em cũng có thể thẳng thắn đối mặt với cha mẹ.”
Hạ Chi Quân nhíu nhíu mày: “Thật ra cậu không cần phải…”
Hàn Sơn tựa như biết đối phương muốn nói gì, ngắt lời: “Anh khuyên em cũng vô dụng thôi.” Cậu nhóc dừng lại, nhìn thẳng Hạ Chi Quân, “Trước khi xảy ra chuyện vừa rồi em còn định sẽ buông tha cho anh. Nhưng từ lúc được anh cứu về từ tay Thần Chết, ngay lúc mở mắt ra đã thấy anh, em biết rằng, cả đời này em sẽ không học được cách buông tha.”
Đại khái từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ cậu nhóc chưa từng nói ra mấy lời buồn nôn như vậy, lúc nói xong, cậu nhóc có hơi khẩn trương, cũng không dám nhìn Hạ Chi Quân mà sải chân tới trước tìm Lâm Xuân Chu, bỏ lại Hạ Chi Quân vẫn còn trố mắt đứng tại chỗ mãi chưa hoàn hồn được.
***
Hàn Chương vì vụ án của Thẩm Khâu lại vừa phải vội vã thuyên chuyển công tác, bận tới sứt đầu mẻ trán cho nên thời gian về nhà cũng ít đi. Mà cho dù có về nhà thì cũng là về lúc người ta đã ngủ mất rồi. Chờ tới khi bớt bận bịu thì cũng đã là một tuần sau đó.
Hôm nay vất vả lắm y mới có thể đúng giờ tan ca, vừa vào nhà còn chưa kịp buông chìa khóa đã bị Lâm Xuân Chu áp lên cửa hôn.
Hai người cứ như một đôi vợ chồng trẻ tạm xa nhau, bởi vì chồng đi công tác mà lạnh nhạt với vợ, cô vợ vừa tủi thân vừa bất mãn, cuối cùng bạo phát lúc người chồng về tới nhà.
Lâm Xuân Chu hung hăng luồn đầu lưỡi vào khoang miệng Hàn Chương, liếm qua từng cái răng của y, quấn lấy đầu lưỡi y. Ngay lúc Hàn Chương chuẩn bị hôn lại, anh lại xấu tính tách ra, dùng răng nanh cắn nhẹ lên môi dưới cùng cằm của y.
Hàn Chương bị anh trêu ghẹo tới mức thở hổn hà hổn hển, hai mắt đều đã đỏ hoe, nhịn không được định vươn tay vói vào trong vạt áo sơ mi của anh, không ngờ lại bị Lâm Xuân Chu gạt tay ra, không nhiều lời tách hai tay y ra đè lên cửa.
Anh đan mười ngón tay vào khe hở của tay Hàn Chương, thở gấp nói: “Em hết bận rồi ha, vậy chúng ta cũng nên tính sổ cho xong chứ?”
Hàn Chương nghe vậy nhíu mày: “Gì cơ? Em ngoan muốn chết luôn, có thể nợ nần gì anh chứ?”
Trong mắt Lâm Xuân Chu chỉ toàn ý cười, lại vẫn giả bộ bày ra dáng vẻ nghiêm túc vô cùng.
“Em và Trình Vân Khai cùng nhau tới gặp Thẩm Khâu, chuyện nguy hiểm như thế sao lại không nói cho anh biết? Anh không cần em phải kể chi tiết với anh. Anh chỉ cần biết em có an toàn hay không thôi. Anh biết em sợ anh sẽ lo lắng, nhưng thực sự, cho dù em không nói cho anh biết, anh vẫn nơm nớp lo sợ.” Lúc đầu còn cười cười, càng về sau vẻ mặt của anh lại càng ngưng trọng, thậm chí mày còn hơi nhíu lại.
Anh dịu dàng vuốt ve băng vải trên cánh tay Hàn Chương, trong mắt tràn đầy vẻ đau xót.
“Anh đừng bày vẻ mặt đó ra nữa, em cũng chịu không nổi đâu.” Hàn Chương nhướng người hôn hôn lên mí mắt anh, khẽ dỗ dành nói: “Lần này là em không đúng, nhất định sẽ không có lần sau, anh tha thứ cho em nha. Cục cưng ơi cục cưng à, sau này em sẽ không giấu cục cưng cái gì nữa hết, cái gì cũng sẽ kể cho cục cưng nghe nha!”
Lâm Xuân Chu bị giọng điệu lém lỉnh của y chọc cười: “Được được, tha cho em lần này thôi đấy.”
Hàn Chương thoáng cái vui vẻ, cái này mà gọi là tính sổ cái gì chứ, cùng lắm chỉ là ồn ào ầm ĩ tí thôi. Lâm Xuân Chu không dùng nhiều sức để đè tay y lắm, y chỉ hơi dùng sức một chút đã giãy thoát, kéo tay anh đảo khách thành chủ áp anh lên cửa.
Cuối cùng giờ y mới hôn đủ, từ môi xuống cổ, lại di chuyển sang xương quai xanh, châm lên từng ngọn lửa dục vọng. Lâm Xuân Chu không thể không duỗi tay nhẹ nhàng luồn ngón tay vào tóc y mà túm lấy nó, kết thúc bằng một nụ hôn triền miên.
Hàn Chương liếm liếm môi: “Cái này coi như xin lỗi nha…”
Lâm Xuân Chu không ngừng thở dốc, còn chưa kịp hiểu ý tứ của y là gì, chỉ thấy Hàn Chương hạ thấp người, quỳ gối trước người anh, cởi dây thắt lưng của anh ra.
Y định làm cái gì, không cần nói cũng biết. Thoáng cái Lâm Xuân Chu tạm đình chỉ hô hấp.
“Đây là lần đầu tiên của em.” Hàn Chương ngẩng đầu, nhìn anh cười cười, “Nếu phục vụ không được chu đáo, anh đừng có ghét bỏ em nha.” Nói xong chậm rãi hướng người về phía trước.
Lúc làm chuyện này, y vừa lớn mật lại vừa thành thạo. Lâm Xuân Chu bị y bức bách tới mức hô hấp cũng trở nên đứt quãng, thực sự giống một gã lão làng nhiều hơn là một tên tay mơ.
Y lại cứ thích dùng ánh mắt quyến rũ người khác, vừa hôn lên tính khí trong miệng lại vừa dùng ánh mắt hoang dã nhìn Lâm Xuân Chu, gợi cảm lại trêu ghẹo.
Hàn Chương lại là kiểu người ranh ma, mỗi lần sắp tới lúc quan trọng sẽ dùng răng nhẹ nhàng cắn Lâm Xuân Chu, cắn cho tới khi anh kêu rên mới thôi, sau đó lại dịu dàng trấn an, cứ lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn đấy. Cuối cùng Lâm Xuân Chu chịu không nổi nữa, đôi mắt thâm thúy, giữ chặt lấy gáy y, hơi cục súc kết thúc một màn phục vụ này.
Sau khi xong việc mặt của cả hai đều có hơi đỏ, Lâm Xuân Chu vì kích động mà đỏ bừng, Hàn Chương lại vì nghẹn.
Y lau chất lỏng nơi khóe môi, đứng dậy trao cho Lâm Xuân Chu một nụ hôn có mùi vị kì lạ, cười nói: “Phục vụ tốt anh ha?”
Lâm Xuân Chu nói: “Không tồi, có cố gắng.”
Hàn Chương ôm anh, cảm thấy được trái tim mềm nhũn lạ lùng.
“Em có lời muốn nói với anh, em yêu anh.”
Yên lặng một lát, Lâm Xuân Chu từ từ siết chặt vòng tay, dùng sức ôm lấy y.
“Anh cũng yêu em.”
Hàn Chương được Trung đoàn gọi về xử lí vụ án, lại không ngờ tới nó vậy mà lại có liên quan tới Lâm Xuân Chu, nói chính xác hơn là có liên quan tới nơi mà anh ở lúc còn nhỏ.
Là thôn Tân Lương, nơi mà Lâm gia từng ở, đang trong thời gian tiến hành công tác phá dở và chuyển đến nơi khác. Lúc đội thi công đang dở bỏ nhà của dì Mã, dưới mặt sàn xi măng trong một căn phòng nào đó lại đào ra được một bộ xương trắng.
Quản đốc lập tức báo cảnh sát, lúc đám Hàn Chương chạy tới nơi, xung quanh đã bị rất nhiều người vây lấy, ngay cả người dân trong thôn Tân Lương cũng chạy tới hỏi han muốn xem náo nhiệt.
“Ôi ôi này, không phải căn phòng này là cái phòng mà mẹ con nhà đó đã thuê sao?”
“Phải không? À à à, đúng đúng! Lớn lên xinh đẹp, làm gái đúng không?”
“Có phải là một trong hai người không? Tôi nói rồi mà, sao người đi rồi lại còn thuê tiếp chứ. Mã Hương Lan còn nói người ta chỉ dùng để đồ vật linh tinh các thứ thôi, phế phẩm thì có gì cần phải cất giữ chứ!”
Hàn Chương bộ dạng xuất sắc hơn người chen vào đám đông, mặc xong đồ bảo hộ rồi đi vào hiện trường.
Pháp y đang tiến hành công tác kiểm tra, thấy y đi vào, một người hơi đứng tuổi đứng lên, hai người cách một cái bao tay bắt tay nhau.
“Tôi là pháp y Tống Khánh, gọi tôi là lão Tống là được rồi.”
Lão Tống đã tiến hành xong công tác kiểm tra sơ bộ hiện trường rồi, cũng kiểm tra xong xương trắng.
Bộ xương trắng đặc biệt đầy đủ, dựa vào phần xương chậu mà suy đoán, nạn nhân là nữ, cao 1m6, khoảng 40 đến 45 tuổi.
“Tôi phát hiện là gãy xương hyoid*, nghi ngờ nạn nhân chết vì ngạt thở cơ học, tức là bị bóp cổ cho tới chết.”
* Xương hyoid – Xương móng: là một khúc xương hình móng ngựa nằm trên đường giữa mặt trước cổ ở giữa cằm và sụn giáp. Ở tư thế nghỉ, xương móng nhằm tại mức nền, xương hàm dưới ở phía trước và đốt sống cổ thứ ba ở phía sau.
Càng nhiều chi tiết thì tất nhiên cần phải mang bộ xương trắng về giải phẫu mới có thể nói rõ.
Danh tính, diện mạo, cả thân phận đều không biết, thông tin do bộ xương trắng mang lại cũng có hạn.
Sau khi kết thúc việc khám nghiệm hiện trường, Hàn Chương cho người gọi chủ phòng Mã Hương Lan tới, hi vọng bà có thế giúp bọn y tìm ra lời giải bí ẩn cho bộ xương trắng này.
Hoàn chương 42.
Tác giả :
Biên Tưởng