Phong Thủy Đại Sư Tu Tiên Chỉ Nam
Chương 129: Sưởi ấm
Bộ dáng của hắn làm Đường Nhữ hết hồn, không màng chính mình thương thế chạy nhanh an ủi Trần Tiêu nói: "An tâm! Tịch đạo hữu chính là kỳ Kim Đan. Muốn thoát khỏi lún là dễ như trở bàn tay, lại nói Tịch đạo hữu đối ta nói hắn có phương pháp khác có thể đối phó sát khí trong núi, chúng ta chỉ cần an tâm chờ hắn bình an trở về thì tốt rồi!"
Trần Tiêu nghe xong lúc này mới thở ra một hơi. Đại ca chưa bao giờ nói dối, hắn nếu nói có thể đối phó, thì nhất định có thể làm được!
Trần Tiêu đỡ Đường Nhữ trở về bên người Đồng Nặc Nặc cùng đám trẻ. Lúc này bên người Đồng Nặc Nặc vây đầy trẻ con, hắn đang ở một bên an ủi, một bên phân đồ ăn cho các bé.
Không có nước, hắn liền đào nguyên một khối tuyết to trực tiếp đốt thành nước sôi, đồ ăn bỏ vào trong nồi ngao thành dạng sệt. Hai ba khối đồ ăn dùng cho rèn luyện là có thể ngao thành một nồi cháo to, Đồng Nặc Nặc liên tiếp nấu mấy nồi cho các bé này ăn.
Không có đủ đồ đựng, bọn nhỏ liền ôm thau, ôm nồi nhỏ, ngồi thành một vòng ăn ngấu ăn nghiến. Đồ ăn ấm áp xuống bụng, cuối cùng làm cho bọn họ tinh thần tốt một ít.
"A Nhục! Ngươi thế nào?" Đồng Nặc Nặc đứng dậy đi tới. Bởi vì hắn cứu các bé này, lại phân phát đồ ăn cho bọn chúng, hiện tại bọn nhỏ đều đem hắn trở thành người tâm phúc. Hắn đi, bọn nhỏ cũng đi theo di động.
"Ta không có việc gì." Đường Nhữ mặt không có chút máu nói. Nàng vừa rồi nửa người thương không động đậy, ăn đan dược Tịch Vân Đình đưa lập tức tốt hơn phân nửa. Đường Nhữ đẩy ra Trần Tiêu, ngồi dưới đất quấn lên đầu gối, "Ta phải mau chóng chữa thương, các ngươi cũng nắm chặt thời gian khôi phục. Những người đó khẳng định sẽ không dễ dàng bị nhốt chết, bọn họ biết rõ đường hầm ra vào, nhất định có thể chạy thoát ra tới. Nơi này không thể ở lâu, nghỉ chút phải lên đường ngay."
Trần Tiêu nghe vậy cũng chạy nhanh thu thập tâm thần, ăn chút gì đó uống nước nghỉ ngơi. Đoàn người chỉ dừng lại chưa tới một giờ, liền thu doanh địa, xóa dấu vết tiếp tục lên đường. Trần Tiêu nói với Đồng Nặc Nặc và Đường Nhữ: "Các ngươi hai cái đi phía trước, ta ở phía sau làm chút ngụy trang kết thúc."
Đồng Nặc Nặc nghe vậy nhíu mày. Ba người bên trong hắn tu vi thấp nhất, đáng lẽ không tới phiên hắn ngụy trang kết thúc. Nhưng mà Đồng Nặc Nặc là cái mù đường, cần thiết có người mang theo.
Đường Nhữ lúc này lại bị thương, không có biện pháp một người mang theo một đám trẻ con. Chỉ có Trần Tiêu có thể đi tiến hành kết thúc.
Tuy rằng nói chỉ cần một trận tuyết lớn rơi nữa là có thể đem hết thảy tung tích che giấu, nhưng là các bé đi bộ chậm, người tu hành đuổi theo mau, nếu không bày trận quấy nhiễu, đem người dẫn dắt rời đi, bọn họ sớm hay muộn cũng rơi vào tay kẻ địch.
Cuối cùng Đồng Nặc Nặc cũng chỉ phải nói: "Trần Tiêu, cẩn thận!"
Trần Tiêu cẩn thận rửa sạch dấu vết bọn họ đi qua lại về tới cửa hầm. Hắn chế tạo ra các loại dấu hiệu, dường như có một đám nhóc cùng mấy cái người lớn đi qua, hướng về một cái phương hướng khác kéo dài đi ra ngoài.
Sau đó hắn lại vòng một vòng trở lại tại chỗ, xa xa giấu đi nhìn chăm chú vào cửa động đã sụp đổ kia.
Hắn vốn là muốn đợi Tịch Vân Đình xuất hiện, kết quả không nghĩ tới trời mau tối Độc Hủy lại phá tan thân núi. Trần Tiêu sắc mặt biến hóa nhanh chóng, hắn vốn tưởng rằng Độc Hủy chết chắc rồi. Hung thú này da dày thịt béo, thế nhưng kéo dài hơi tàn còn sống.
Lúc này bộ dáng Độc Hủy rất là thê thảm, cái đuôi nát phân nửa, lộ ra xương cốt. Từng khối từng khối vảy cùng da bóc ra, máu rơi trên mặt đất thấm đỏ tuyết cùng bùn đất.
Lúc này Độc Hủy bị thương vừa đau, vừa hận lại thêm cả giận.
Giận chó đánh mèo trước mắt hết thảy, nó ngưỡng đầu phồng má, một ngụm khói độc nhan sắc quỷ dị liền phun hướng xung quanh đỉnh núi.
Tuy rằng thảm thực vật ở xung quanh cũng không rậm rạp, lại cũng có mấy cây có tán cây to lớn. Ngụm khói độc Độc Hủy phun ra vừa dính lên, cây thoáng chốc giống như bị tạt axít, sau khi thanh âm xèo xèo vang lên liền hóa thành một bãi nước đặc.
Trần Tiêu rốt cuộc dấu không được, vội vàng từ cổg ẩn thân chạy đi.
Hắn chạy lập tức khiến cho Độc Hủy chú ý, lúc này nó còn đang muốn tìm người cho hả giận đâu, tức khắc đuổi theo Trần Tiêu.
Cái đuôi Độc Hủy bị thương nặng, thương thế trên người cũng làm tốc độ nó giảm xuống. Nhưng mà nó dù sao cũng là hung thú Nguyên Anh có hơn 500 năm công lực, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nó tùy tiện một ngụm là có thể đem Trần Tiêu lộng chết.
Trần Tiêu liều mạng chạy vội, lại trước sau không có cách nào ném rớt Độc Hủy. Tuyết đọng nghiêm trọng ảnh hưởng tốc độ Trần Tiêu chạy trốn, lại một chân lọt vào động tuyết, Trần Tiêu ý thức được hắn cú chạy tiếp thỉ sẽ không thể thoát được.
Này Độc Hủy đã là nửa chết nửa sống, ngay cả kẻ địch như vậy cũng không thể đối phó, hắn về sau dứt khoát cũng không cần ra tới rèn luyện đi?
Sau khi cho chính mình làm tâm lý xây dựng, Trần Tiêu nhanh nhạy quay cuồng né qua răng nọc của Độc Hủy. Hắn giơ tay ném văng ra một phen nguyên khí bùa Dẫn Lôi, lôi điện đôm đốp đôm đốp bổ vào trên trán Độc Hủy.
Độc Hủy bị Trần Tiêu phản kháng làm cho ngốc một cái. Lôi điện đánh trúng nó căn bản là không đau không ngứa, không thể phá vỡ làn da dù chỉ là một chút. Không chỉ có không có thương tổn đến Độc Hủy, còn làm nó càng thêm tức giận.
Cú đánh đầu tiên không có lập công, Trần Tiêu lông mày cũng không có nhăn, tiếp tục một bên né tránh một bên ném. Lần này hắn ném hướng miệng vết thương Độc Hủy đi, rất nhanh trên người Độc Hủy liền truyền đến một cổ mùi khét.
Trần Tiêu hành vi làm Độc Hủy tức giận, nó không hề đuổi theo Trần Tiêu cắn, ngẩng cổ liền hít sâu một hơi, túi chỗ hai bên má hơi phồng lên, muốn phun khói độc ra bên ngoài.
Trần Tiêu thừa dịp Độc Hủy ngửa đầu há mồm hút khí liền hung hăng giẫm chân nhào tới, trong tay nhanh chóng nhổ nắp bình sứ nhỏ, cổ tay run lên đem nó ném vào miệng Độc Hủy.
Ném xong đồ vật Trần Tiêu nhanh chóng tránh ra, dưới chân nhanh chóng thoát đi. Độc Hủy phản ứng lại đây liền lắc đầu cắn xé, Độc Hủy bộc lộ bộ mặt hung ác, đang muốn ấp ủ một ngụm khói độc, trong cái miệng đang mở ra đột nhiên lại truyền đến một mùi tanh tưởi đến nó cũng khó có thể thừa nhận. Độc Hủy từ mặt nào đó tới nói cũng giống như là rắn, là dùng đầu lưỡi để phán đoán hoàn cảnh xung quanh.
Trần Tiêu lần này quá độc ác, hắn trực tiếp đem nước thuốc tanh tưởi lực mạnh của Lý Dữ Chu nhét vào đi, Độc Hủy lập tức đã bị cả tấn thương tổn. Lần này chẳng những bị thương thân thể lẫn trong lòng, mà còn đem phế bỏ hơn một nửa năng lực hành động của Độc Hủy.
Độc Hủy thống khổ quay cuồng, giương miệng rộng oa oa phun ra bên ngoài, kia kêu một cái đau tận tâm can. Đáng tiếc bình sứ nho nhỏ kia lại không phải đồ ăn, bị nó hàm răng va chạm, đã sớm dập nát. Mà khí vị là không có biện pháp bị phun rớt, càng là mở ra miệng tiếp xúc không khí, Độc Hủy càng là bị thúi đến sống không bằng chết.
Độc Hủy run rẩy cả người, trực tiếp xoắn thành bánh quai chèo liều mạng quay cuồng trên mặt đất. Trần Tiêu sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, lúc này không giết Độc Hủy, chờ đến nó đỡ hơn, liền càng không thể.
Trần Tiêu rút ra cây đao lúc trước mua khi ra ngoài với Đỗ Vinh, vận nguyên khí một lúc lâu, dùng sức nhắm ngay chỗ yếu hại của Độc Hủy mà đâm.
Độc Hủy da thịt kiên cố, là bởi vì hằng ngày thông qua sát khí tới Luyện Thể. Nhưng khắc tinh của sát khí lại là nguyên khí. Đao trong tay Trần Tiêu chỉ gặp được chút lực cản trên da cứng, theo sau liền cắm vài tận trong.
Độc Hủy kêu thảm thiết một tiếng, điên cuồng vặn vẹo thân thể, đầu chuyển qua tới, lúc hấp hối cũng dùng hết toàn lực cắn hướng Trần Tiêu. Trần Tiêu buông đao trong tay ra, nguyên khí bùa Phòng Hộ trên tay liên tục chụp ở trên người.
Hàm răng Độc Hủy bị tầng tầng ngăn cản, cuối cùng chỉ quẹt một lỗ hổng trên cánh tay Trần Tiêu, liền hoàn toàn xụi lơ không thể động.
Trần Tiêu biết không ổn, ra sức đẩy cái đầu tròn dẹp của Độc Hủy ra khỏi người. Trong túi độc của Độc Hủy là khói độc có tính ăn mòn cực mạnh, mà trên hàm răng thì lại là độc tố ảnh hưởng đến thần kinh con mồi, chuyên dùng để săn mồi.
Trần Tiêu tương đối may mắn chính là không có lập tức bị ăn mòn thành nước đặc, không may là hắn đã bị trúng độc, chỉ miễn cưỡng đi ra hai ba bước, liền ngã xuống trên mặt đất.
Độc trên răng nọc Độc Hủy nhanh chóng lan tràn, rất nhanh Trần Tiêu đã mất đi ý thức. Càng làm cho hắn mệnh huyền một đường chính là trên răng nọc bám vào sát khí, cái này làm cho thân thể hắn lại xanh lại tím, nếu không phải trong cơ thể có nguyên khí chống cự, chỉ trong chốc lát ngũ tạng Trần Tiêu sẽ thối rữa mà chết.
Trong lúc nguy cấp, Tịch Vân Đình dọc theo dấu vết chiến đấu lưu lại đuổi theo lại đây. Nhìn Trần Tiêu không biết sống hay chết trước mắt, Tịch Vân Đình tâm thần đều nứt: "Tiêu đệ!"
Tịch Vân Đình đem Trần Tiêu ôm vào trong ngực, xác định hắn còn có mỏng manh hô hấp cùng tim đập trong lòng mới thoáng yên ổn. Hắn trước lấy ra linh đan trong túi trữ vật, nhét vào miệng Trần Tiêu treo mệnh.
Hắn quan sát thương thế Trần Tiêu, lập tức thấy được miệng vết thương đang biến thành màu đen trên cánh tay hắn. Tịch Vân Đình hàng năm rèn luyện một mình, Trọng Huyền lại có riêng một cái Luyện Đan Đường, mỗi lần trước khi ra cửa hắn đều sẽ dự trữ các loại đan dược, chủng loại đầy đủ hết.
Cho nên tuy là độc của Độc Hủy khó giải quyết, lại không làm khó được hắn, khiến hắn khó khăn chính là những vết xanh tím do sát khí thương tổn trên người Trần Tiêu.
Loại thương thế này rất giống với vết thương do tà tu tạo thành, nếu trị bằng phương pháp bình thường sẽ không có tác dụng gì.
Tịch Vân Đình bế Trần Tiêu lên, mang theo hắn đi ra rất xa, tìm kiếm một chỗ khe núi cản gió. Nơi này tuyết đọng rất ít, Tịch Vân Đình rửa sạch một chút, lấy đồ dùng cắm trại trong túi trữ vật ra.
Thiêu nóng mặt đất, trải lên thảm làm bằng nhung tơ rắn chắc, Trần Tiêu bị hắn bế lên đặt vào giữa đệm chăn mềm mại. Phía trước chuẩn bị không đầy đủ, tới Cẩm Thành, Tịch Vân Đình cố tình chuyên môn mua thêm những thứ này vì Trần Tiêu.
Hắn rất tự trách sai sót lần trước, lần này mua đồ vật đều là dựa theo tiêu chuẩn chăn màn gối đệm người thường sử dụng cũng có thể cảm giác được thoải mái giữ ấm.
Trong chắn rất ấm, nhưng trên làn da Trần Tiêu vẫn là lạnh như băng. Tịch Vân Đình nếm thử các loại biện pháp cũng chưa có thể làm hắn ấm áp lên. Sát khí mang đến rét lạnh, không phải có thể dễ dàng xua tan. Nếu là Trần Tiêu tỉnh, chỉ cần vận dụng nguyên khí trên la bàn là có thể chuyển biến tốt đẹp.
Loại thương thế này quá mức hiếm thấy, ngay cả tri thức uyên bác như Tịch Vân Đình đều không có nghe nói qua, thật sự không biết làm sao mới tốt.
Trần Tiêu rúc ở trong chăn mà cứ run bần bật, khuôn mặt xanh tím rất khó xem. Tịch Vân Đình lại hoàn toàn không cảm thấy khó xem, chỉ là cảm thấy lúc này Tiêu đệ suy yếu đáng thương.
Tịch Vân Đình nghĩ nghĩ, cuối cùng lựa chọn xốc lên chăn, ôm Trần Tiêu vào trong ngực. Chany nguyên hắn thược tính lửa, là nguồn nhiệt thiên nhiên nhất. Lực nóng cuồn cuộn không ngừng phát ra, làm mồ hôi Tịch Vân Đình chảy như mưa ướt cả quần áo.
Nguồn năng lượng lửa nóng này, rốt cuộc cũng kéo Trần Tiêu thoát khỏi bóng đêm lạnh băng trở về nhân gian, chậm rãi có một chút tri giác. Đôi mắt nhắm, hắn chỉ bằng cảm giác, lẩm bẩm thấp giọng kêu một tiếng: "Đại ca.."
Tịch Vân Đình rất là vui sướng, cảm thấy biện pháp này có hiệu quả. Hắn cẩn thận điều chỉnh lại tư thế, làm cả người Trần Tiêu lật qua tới, ngực dán ngực, hai chân quấn quanh hai chân, chặt chẽ ôm hắn, cho hắn sưởi ấm. Hắn thấp giọng nói: "Tiêu đệ, đừng sợ, đại ca sẽ không làm ngươi có việc."
Độc không có lui hết nên cả người Trần Tiêu mềm như bông nhúc nhích không được, nỗ lực nửa ngày, môi mới giật giật: "Sát khí.."
Sốt ruột cố sức nói không nên lời, Trần Tiêu ủy khuất nhép miệng. Tịch Vân Đình xem đến đau lòng, tay hắn vuốt nhẹ lên khuôn mặt Trần Tiêu: "Đừng nói chuyện, tiết kiệm chút sức lực."
Trần Tiêu không tiếng động ừ một tiếng, mí mắt nặng nề căn bản là không mở ra được. Cuối cùng Trần Tiêu chỉ phải từ bỏ giãy giụa, thâm thâm trầm trầm mơ hồ lên. Dù sao có người có khí tràng mạnh như đại ca ở đây, chút sát khí kia không đáng để lo, sớm hay muộn bị tan rã sạch sẽ..
Trần Tiêu nghe xong lúc này mới thở ra một hơi. Đại ca chưa bao giờ nói dối, hắn nếu nói có thể đối phó, thì nhất định có thể làm được!
Trần Tiêu đỡ Đường Nhữ trở về bên người Đồng Nặc Nặc cùng đám trẻ. Lúc này bên người Đồng Nặc Nặc vây đầy trẻ con, hắn đang ở một bên an ủi, một bên phân đồ ăn cho các bé.
Không có nước, hắn liền đào nguyên một khối tuyết to trực tiếp đốt thành nước sôi, đồ ăn bỏ vào trong nồi ngao thành dạng sệt. Hai ba khối đồ ăn dùng cho rèn luyện là có thể ngao thành một nồi cháo to, Đồng Nặc Nặc liên tiếp nấu mấy nồi cho các bé này ăn.
Không có đủ đồ đựng, bọn nhỏ liền ôm thau, ôm nồi nhỏ, ngồi thành một vòng ăn ngấu ăn nghiến. Đồ ăn ấm áp xuống bụng, cuối cùng làm cho bọn họ tinh thần tốt một ít.
"A Nhục! Ngươi thế nào?" Đồng Nặc Nặc đứng dậy đi tới. Bởi vì hắn cứu các bé này, lại phân phát đồ ăn cho bọn chúng, hiện tại bọn nhỏ đều đem hắn trở thành người tâm phúc. Hắn đi, bọn nhỏ cũng đi theo di động.
"Ta không có việc gì." Đường Nhữ mặt không có chút máu nói. Nàng vừa rồi nửa người thương không động đậy, ăn đan dược Tịch Vân Đình đưa lập tức tốt hơn phân nửa. Đường Nhữ đẩy ra Trần Tiêu, ngồi dưới đất quấn lên đầu gối, "Ta phải mau chóng chữa thương, các ngươi cũng nắm chặt thời gian khôi phục. Những người đó khẳng định sẽ không dễ dàng bị nhốt chết, bọn họ biết rõ đường hầm ra vào, nhất định có thể chạy thoát ra tới. Nơi này không thể ở lâu, nghỉ chút phải lên đường ngay."
Trần Tiêu nghe vậy cũng chạy nhanh thu thập tâm thần, ăn chút gì đó uống nước nghỉ ngơi. Đoàn người chỉ dừng lại chưa tới một giờ, liền thu doanh địa, xóa dấu vết tiếp tục lên đường. Trần Tiêu nói với Đồng Nặc Nặc và Đường Nhữ: "Các ngươi hai cái đi phía trước, ta ở phía sau làm chút ngụy trang kết thúc."
Đồng Nặc Nặc nghe vậy nhíu mày. Ba người bên trong hắn tu vi thấp nhất, đáng lẽ không tới phiên hắn ngụy trang kết thúc. Nhưng mà Đồng Nặc Nặc là cái mù đường, cần thiết có người mang theo.
Đường Nhữ lúc này lại bị thương, không có biện pháp một người mang theo một đám trẻ con. Chỉ có Trần Tiêu có thể đi tiến hành kết thúc.
Tuy rằng nói chỉ cần một trận tuyết lớn rơi nữa là có thể đem hết thảy tung tích che giấu, nhưng là các bé đi bộ chậm, người tu hành đuổi theo mau, nếu không bày trận quấy nhiễu, đem người dẫn dắt rời đi, bọn họ sớm hay muộn cũng rơi vào tay kẻ địch.
Cuối cùng Đồng Nặc Nặc cũng chỉ phải nói: "Trần Tiêu, cẩn thận!"
Trần Tiêu cẩn thận rửa sạch dấu vết bọn họ đi qua lại về tới cửa hầm. Hắn chế tạo ra các loại dấu hiệu, dường như có một đám nhóc cùng mấy cái người lớn đi qua, hướng về một cái phương hướng khác kéo dài đi ra ngoài.
Sau đó hắn lại vòng một vòng trở lại tại chỗ, xa xa giấu đi nhìn chăm chú vào cửa động đã sụp đổ kia.
Hắn vốn là muốn đợi Tịch Vân Đình xuất hiện, kết quả không nghĩ tới trời mau tối Độc Hủy lại phá tan thân núi. Trần Tiêu sắc mặt biến hóa nhanh chóng, hắn vốn tưởng rằng Độc Hủy chết chắc rồi. Hung thú này da dày thịt béo, thế nhưng kéo dài hơi tàn còn sống.
Lúc này bộ dáng Độc Hủy rất là thê thảm, cái đuôi nát phân nửa, lộ ra xương cốt. Từng khối từng khối vảy cùng da bóc ra, máu rơi trên mặt đất thấm đỏ tuyết cùng bùn đất.
Lúc này Độc Hủy bị thương vừa đau, vừa hận lại thêm cả giận.
Giận chó đánh mèo trước mắt hết thảy, nó ngưỡng đầu phồng má, một ngụm khói độc nhan sắc quỷ dị liền phun hướng xung quanh đỉnh núi.
Tuy rằng thảm thực vật ở xung quanh cũng không rậm rạp, lại cũng có mấy cây có tán cây to lớn. Ngụm khói độc Độc Hủy phun ra vừa dính lên, cây thoáng chốc giống như bị tạt axít, sau khi thanh âm xèo xèo vang lên liền hóa thành một bãi nước đặc.
Trần Tiêu rốt cuộc dấu không được, vội vàng từ cổg ẩn thân chạy đi.
Hắn chạy lập tức khiến cho Độc Hủy chú ý, lúc này nó còn đang muốn tìm người cho hả giận đâu, tức khắc đuổi theo Trần Tiêu.
Cái đuôi Độc Hủy bị thương nặng, thương thế trên người cũng làm tốc độ nó giảm xuống. Nhưng mà nó dù sao cũng là hung thú Nguyên Anh có hơn 500 năm công lực, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nó tùy tiện một ngụm là có thể đem Trần Tiêu lộng chết.
Trần Tiêu liều mạng chạy vội, lại trước sau không có cách nào ném rớt Độc Hủy. Tuyết đọng nghiêm trọng ảnh hưởng tốc độ Trần Tiêu chạy trốn, lại một chân lọt vào động tuyết, Trần Tiêu ý thức được hắn cú chạy tiếp thỉ sẽ không thể thoát được.
Này Độc Hủy đã là nửa chết nửa sống, ngay cả kẻ địch như vậy cũng không thể đối phó, hắn về sau dứt khoát cũng không cần ra tới rèn luyện đi?
Sau khi cho chính mình làm tâm lý xây dựng, Trần Tiêu nhanh nhạy quay cuồng né qua răng nọc của Độc Hủy. Hắn giơ tay ném văng ra một phen nguyên khí bùa Dẫn Lôi, lôi điện đôm đốp đôm đốp bổ vào trên trán Độc Hủy.
Độc Hủy bị Trần Tiêu phản kháng làm cho ngốc một cái. Lôi điện đánh trúng nó căn bản là không đau không ngứa, không thể phá vỡ làn da dù chỉ là một chút. Không chỉ có không có thương tổn đến Độc Hủy, còn làm nó càng thêm tức giận.
Cú đánh đầu tiên không có lập công, Trần Tiêu lông mày cũng không có nhăn, tiếp tục một bên né tránh một bên ném. Lần này hắn ném hướng miệng vết thương Độc Hủy đi, rất nhanh trên người Độc Hủy liền truyền đến một cổ mùi khét.
Trần Tiêu hành vi làm Độc Hủy tức giận, nó không hề đuổi theo Trần Tiêu cắn, ngẩng cổ liền hít sâu một hơi, túi chỗ hai bên má hơi phồng lên, muốn phun khói độc ra bên ngoài.
Trần Tiêu thừa dịp Độc Hủy ngửa đầu há mồm hút khí liền hung hăng giẫm chân nhào tới, trong tay nhanh chóng nhổ nắp bình sứ nhỏ, cổ tay run lên đem nó ném vào miệng Độc Hủy.
Ném xong đồ vật Trần Tiêu nhanh chóng tránh ra, dưới chân nhanh chóng thoát đi. Độc Hủy phản ứng lại đây liền lắc đầu cắn xé, Độc Hủy bộc lộ bộ mặt hung ác, đang muốn ấp ủ một ngụm khói độc, trong cái miệng đang mở ra đột nhiên lại truyền đến một mùi tanh tưởi đến nó cũng khó có thể thừa nhận. Độc Hủy từ mặt nào đó tới nói cũng giống như là rắn, là dùng đầu lưỡi để phán đoán hoàn cảnh xung quanh.
Trần Tiêu lần này quá độc ác, hắn trực tiếp đem nước thuốc tanh tưởi lực mạnh của Lý Dữ Chu nhét vào đi, Độc Hủy lập tức đã bị cả tấn thương tổn. Lần này chẳng những bị thương thân thể lẫn trong lòng, mà còn đem phế bỏ hơn một nửa năng lực hành động của Độc Hủy.
Độc Hủy thống khổ quay cuồng, giương miệng rộng oa oa phun ra bên ngoài, kia kêu một cái đau tận tâm can. Đáng tiếc bình sứ nho nhỏ kia lại không phải đồ ăn, bị nó hàm răng va chạm, đã sớm dập nát. Mà khí vị là không có biện pháp bị phun rớt, càng là mở ra miệng tiếp xúc không khí, Độc Hủy càng là bị thúi đến sống không bằng chết.
Độc Hủy run rẩy cả người, trực tiếp xoắn thành bánh quai chèo liều mạng quay cuồng trên mặt đất. Trần Tiêu sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, lúc này không giết Độc Hủy, chờ đến nó đỡ hơn, liền càng không thể.
Trần Tiêu rút ra cây đao lúc trước mua khi ra ngoài với Đỗ Vinh, vận nguyên khí một lúc lâu, dùng sức nhắm ngay chỗ yếu hại của Độc Hủy mà đâm.
Độc Hủy da thịt kiên cố, là bởi vì hằng ngày thông qua sát khí tới Luyện Thể. Nhưng khắc tinh của sát khí lại là nguyên khí. Đao trong tay Trần Tiêu chỉ gặp được chút lực cản trên da cứng, theo sau liền cắm vài tận trong.
Độc Hủy kêu thảm thiết một tiếng, điên cuồng vặn vẹo thân thể, đầu chuyển qua tới, lúc hấp hối cũng dùng hết toàn lực cắn hướng Trần Tiêu. Trần Tiêu buông đao trong tay ra, nguyên khí bùa Phòng Hộ trên tay liên tục chụp ở trên người.
Hàm răng Độc Hủy bị tầng tầng ngăn cản, cuối cùng chỉ quẹt một lỗ hổng trên cánh tay Trần Tiêu, liền hoàn toàn xụi lơ không thể động.
Trần Tiêu biết không ổn, ra sức đẩy cái đầu tròn dẹp của Độc Hủy ra khỏi người. Trong túi độc của Độc Hủy là khói độc có tính ăn mòn cực mạnh, mà trên hàm răng thì lại là độc tố ảnh hưởng đến thần kinh con mồi, chuyên dùng để săn mồi.
Trần Tiêu tương đối may mắn chính là không có lập tức bị ăn mòn thành nước đặc, không may là hắn đã bị trúng độc, chỉ miễn cưỡng đi ra hai ba bước, liền ngã xuống trên mặt đất.
Độc trên răng nọc Độc Hủy nhanh chóng lan tràn, rất nhanh Trần Tiêu đã mất đi ý thức. Càng làm cho hắn mệnh huyền một đường chính là trên răng nọc bám vào sát khí, cái này làm cho thân thể hắn lại xanh lại tím, nếu không phải trong cơ thể có nguyên khí chống cự, chỉ trong chốc lát ngũ tạng Trần Tiêu sẽ thối rữa mà chết.
Trong lúc nguy cấp, Tịch Vân Đình dọc theo dấu vết chiến đấu lưu lại đuổi theo lại đây. Nhìn Trần Tiêu không biết sống hay chết trước mắt, Tịch Vân Đình tâm thần đều nứt: "Tiêu đệ!"
Tịch Vân Đình đem Trần Tiêu ôm vào trong ngực, xác định hắn còn có mỏng manh hô hấp cùng tim đập trong lòng mới thoáng yên ổn. Hắn trước lấy ra linh đan trong túi trữ vật, nhét vào miệng Trần Tiêu treo mệnh.
Hắn quan sát thương thế Trần Tiêu, lập tức thấy được miệng vết thương đang biến thành màu đen trên cánh tay hắn. Tịch Vân Đình hàng năm rèn luyện một mình, Trọng Huyền lại có riêng một cái Luyện Đan Đường, mỗi lần trước khi ra cửa hắn đều sẽ dự trữ các loại đan dược, chủng loại đầy đủ hết.
Cho nên tuy là độc của Độc Hủy khó giải quyết, lại không làm khó được hắn, khiến hắn khó khăn chính là những vết xanh tím do sát khí thương tổn trên người Trần Tiêu.
Loại thương thế này rất giống với vết thương do tà tu tạo thành, nếu trị bằng phương pháp bình thường sẽ không có tác dụng gì.
Tịch Vân Đình bế Trần Tiêu lên, mang theo hắn đi ra rất xa, tìm kiếm một chỗ khe núi cản gió. Nơi này tuyết đọng rất ít, Tịch Vân Đình rửa sạch một chút, lấy đồ dùng cắm trại trong túi trữ vật ra.
Thiêu nóng mặt đất, trải lên thảm làm bằng nhung tơ rắn chắc, Trần Tiêu bị hắn bế lên đặt vào giữa đệm chăn mềm mại. Phía trước chuẩn bị không đầy đủ, tới Cẩm Thành, Tịch Vân Đình cố tình chuyên môn mua thêm những thứ này vì Trần Tiêu.
Hắn rất tự trách sai sót lần trước, lần này mua đồ vật đều là dựa theo tiêu chuẩn chăn màn gối đệm người thường sử dụng cũng có thể cảm giác được thoải mái giữ ấm.
Trong chắn rất ấm, nhưng trên làn da Trần Tiêu vẫn là lạnh như băng. Tịch Vân Đình nếm thử các loại biện pháp cũng chưa có thể làm hắn ấm áp lên. Sát khí mang đến rét lạnh, không phải có thể dễ dàng xua tan. Nếu là Trần Tiêu tỉnh, chỉ cần vận dụng nguyên khí trên la bàn là có thể chuyển biến tốt đẹp.
Loại thương thế này quá mức hiếm thấy, ngay cả tri thức uyên bác như Tịch Vân Đình đều không có nghe nói qua, thật sự không biết làm sao mới tốt.
Trần Tiêu rúc ở trong chăn mà cứ run bần bật, khuôn mặt xanh tím rất khó xem. Tịch Vân Đình lại hoàn toàn không cảm thấy khó xem, chỉ là cảm thấy lúc này Tiêu đệ suy yếu đáng thương.
Tịch Vân Đình nghĩ nghĩ, cuối cùng lựa chọn xốc lên chăn, ôm Trần Tiêu vào trong ngực. Chany nguyên hắn thược tính lửa, là nguồn nhiệt thiên nhiên nhất. Lực nóng cuồn cuộn không ngừng phát ra, làm mồ hôi Tịch Vân Đình chảy như mưa ướt cả quần áo.
Nguồn năng lượng lửa nóng này, rốt cuộc cũng kéo Trần Tiêu thoát khỏi bóng đêm lạnh băng trở về nhân gian, chậm rãi có một chút tri giác. Đôi mắt nhắm, hắn chỉ bằng cảm giác, lẩm bẩm thấp giọng kêu một tiếng: "Đại ca.."
Tịch Vân Đình rất là vui sướng, cảm thấy biện pháp này có hiệu quả. Hắn cẩn thận điều chỉnh lại tư thế, làm cả người Trần Tiêu lật qua tới, ngực dán ngực, hai chân quấn quanh hai chân, chặt chẽ ôm hắn, cho hắn sưởi ấm. Hắn thấp giọng nói: "Tiêu đệ, đừng sợ, đại ca sẽ không làm ngươi có việc."
Độc không có lui hết nên cả người Trần Tiêu mềm như bông nhúc nhích không được, nỗ lực nửa ngày, môi mới giật giật: "Sát khí.."
Sốt ruột cố sức nói không nên lời, Trần Tiêu ủy khuất nhép miệng. Tịch Vân Đình xem đến đau lòng, tay hắn vuốt nhẹ lên khuôn mặt Trần Tiêu: "Đừng nói chuyện, tiết kiệm chút sức lực."
Trần Tiêu không tiếng động ừ một tiếng, mí mắt nặng nề căn bản là không mở ra được. Cuối cùng Trần Tiêu chỉ phải từ bỏ giãy giụa, thâm thâm trầm trầm mơ hồ lên. Dù sao có người có khí tràng mạnh như đại ca ở đây, chút sát khí kia không đáng để lo, sớm hay muộn bị tan rã sạch sẽ..
Tác giả :
Nam Qua Lão Yêu