Phong Thủy Đại Sư Tu Tiên Chỉ Nam
Chương 106: Trên đường rèn luyện
Lần này ở thành Hàn Sơn, Đồng Nặc Nặc cũng chuẩn bị tỉ mỉ, trừ bỏ mua đồ ăn, còn chuẩn bị dầu ăn tương dấm đầy đủ hết. Hơn nữa trước khi đi Đỗ Vinh còn đưa bao gia vị cho Trần Tiêu, nếu đặt ở trong tay người nào có tay nghề nấu nướng tốt thì đều có thể làm ra một bàn ăn ngon. Chỉ tiếc, này trong đó tuyệt đối không bao gồm Trần Tiêu. Cố tình hắn tự nhận là chính mình sở trường nhất nướng BBQ, đó chính là một thông trong trăm thông.
Rưới dầu ăn vào nồi, chờ đến khi dầu ăn bắt đầu nổi lên bọt khí tinh mịn, Trần Tiêu cảm thấy không sai biệt lắm, liền đem xử lý tốt thịt thỏ cấp bỏ vào trong nồi.
Bùm bùm, bên ngoài thịt thỏ còn không có ráo nước lại gặp được dầu ăn, tức khắc ở trong nồi tấu lên tiếng vang kịch liệt, thoáng chốc náo nhiệt. Trần Tiêu có chút sững sờ, cái này cùng hắn nghĩ không quá giống nhau đi. Dầu ăn quá nóng, lửa lại lớn, phần ngoài thịt thỏ rất nhanh biến cứng, hơi nước bị chiên khô, trở nên khô vàng. Biểu hiện bên ngoài nhìn như chín, làm Trần Tiêu có điểm rối loạn bước đi, vội vội vàng vàng tưới xuống muối tinh, đổ nước tương vào.
Hắn đang đổ, bên cạnh Đồng Nặc Nặc bi thảm kêu một tiếng: "Ai! Đó là dấm!"
Tay Trần Tiêu cứng đờ, đáng tiếc dấm đã đổ đi vào. Hắn cũng chỉ có thể căng da đầu nói: "Không có việc gì, chúng ta làm đường dấm khẩu." Hắn buông dấm, không quên mục đích ban đầu, cầm lấy nước tương đổ một ít. Sau đó lại tìm đường cát trắng mịn trong bao gia vị Đỗ Vinh đưa, bắt một dúm rải xuống.
Đồng Nặc Nặc chảy cả mồ hôi lạnh. Hắn đã nhìn ra. Chỉ là động tác, trình độ này, tay nghề đầu bếp của Trần Tiêu rất có vấn đề. Một nồi thịt thỏ đường dấm này làm ra tới, thật không dám bảo đảm có thể ăn được hay không. Đồng Nặc Nặc liền lặng lẽ duỗi tay giấu đi thịt cá bên cạnh bệ bếp.
Chờ đến Trần Tiêu lại bắt một dúm gia vị giồng lá cây khô ném vào trong nồi, Tịch Vân Đình vãn luôn mặt không có biểu tình gì đứng nhìn ở một bên lúc này cũng không thể bình tĩnh. Nhưng phía trước hắn biểu hiện ra chờ mong, lúc này lại không thể đả kích một mảnh nhiệt tình của Tiêu đệ. Chỉ có thể im không lên tiếng, trong lòng có chút điềm xấu nhìn.
Thịt thỏ từ khô vàng dần dần chuyển hướng màu đỏ đồng. Lúc này trong lòng Trần Tiêu cũng có chút không nắm chắc, hắn cũng không biết bên trong chín hay là chưa chín nữa. Nhưng nếu cứ để ở trong nồi xào tiếp, chỉ sợ sẽ khét. Đành phải căng da đầu bưng lên nồi, bưng thịt thỏ lên bàn. Thu phục một mâm, Trần Tiêu một tay chống nạnh, một tay nắm chảo có cán, hắn khí phách hăng hái xoay người, muốn tiếp tục làm cá kho. Kết quả cá lại không ở vị trí mới nãy.
"Cá đâu?" Trần Tiêu khó hiểu hỏi. Đồng Nặc Nặc vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng lấy chảo có cán từ trong tay hắn, nói: "Có một món đường dấm thịt thỏ là được, mặt khác cá liền làm canh. Cái này ta biết làm, ta tới. Trần Tiêu ngươi đi trước nghỉ ngơi đi."
Trần Tiêu chưa đã thèm, nhưng Đồng Nặc Nặc kiên trì, hắn cũng chỉ phải tránh ra. Hắn đứng ở một bên, còn rất cao hứng nói với Tịch Vân Đình: "Lát nữa có thể ăn rồi."
Trong lòng Tịch Vân Đình có chút lạnh, thật sự làm không ra bộ dáng mỉm cười, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.
Cũng may Đồng Nặc Nặc phát huy bình thường, canh cá làm theo quy củ, không có ý tưởng gia tăng thêm chút cái gì đi vào. Ba người ngồi ở một chỗ, đồ đựng đơn giản đựng đầy một nồi canh cá, mặt khác còn có một chậu thịt thỏ nhan sắc khó khó nói lại thành phần phức tạp.
"Ta nếm nếm thế nào." Trần Tiêu là người đầu tiên động đũa vào món thịt thỏ mình làm, chỉ có một cảm giác, đó chính là cứng. Dùng sức cắn ra, bên trong cũng là khô như nhai cây, một chút hơi nước đều không có. Hơn nữa hương vị phi thường nặng, lại mặn lại ngọt, còn rất chua. Trần Tiêu uể oải nói: "Bàn thịt thỏ này vẫn là đừng ăn."
Thấy Trần Tiêu biểu hiện, Đồng Nặc Nặc rất tò mò rốt cuộc là tư vị gì, hắn cũng dũng cảm khiêu chiến ăn một ngụm. Biểu tình Đồng Nặc Nặc tương đương phong phú, dùng sức hợp quai hàm trên dưới, cố sức nhấm nuốt. Đồng Nặc Nặc ăn xong liền bưng lên chén nhỏ chạy nhanh múc một chén canh uống xong đi. Lúc sau, Đồng Nặc Nặc che miệng, phát biểu hắn cái nhìn, nói: "Món thịt thỏ này có thể là nấu quá lửa đi. Nếu là ít bỏ muối, nước tương, dấm ít một chút sẽ không sai biệt lắm."
Ngay sau đó, Tịch Vân Đình cũng rất nể tình, gắp một khối bỏ vào trong miệng, trên mặt hắn không có biến hóa gì, rất bình bình đạm đạm ăn xong một khối. Cuối cùng cũng chỉ là bình tĩnh mà nói một câu: "Không quan hệ, mỗi người đều có một số việc không am hiểu."
Sự tự tin của Trần Tiêu lại một lần bị dập nát thành cặn bã, lúc sau hắn thành thành thật thật, cũng không nghĩ tiếp tục ở trên đường rèn luyện ra tay chế tác chút gì để cải thiện thức ăn. Lúc ăn cơm chỉ ăn đồ ăn, thật sự thèm liền ăn một đốn đồ ăn đóng gói từ quán rượu. Có so sánh mới có thấy đủ, Tịch Vân Đình lại không đề cập tới ngay tại chỗ làm ăn gì gì đó nữa, mỗi lần đều biểu hiện rất có ăn uống.
Càng tiến sâu vào khu vực hung thú sinh hoạt, thế núi càng thêm khó đi, cây cối cao lớn, che trời. Trần Tiêu căn bản là không có cách nào thấy rõ ràng thế đất núi. Trong không trung còn ngẫu nhiên xẹt qua hung thú khổng lồ, cũng làm Trần Tiêu không dám đưa ra ý đi chỗ cao trống trải để có thể nhìn xa hơn.
Hắn chỉ có thể vừa đi một bên ghi lại, ghi nhớ những chỗ có khả năng, chờ đến sau này thực lực càng mạnh hơn lại đến cẩn thận xem xét.
Ba người một đường đi, Tịch Vân Đình một bên dạy dỗ hắn chỗ nào có thể thông qua, chỗ nào lại là vô cùng có khả năng là đường hung thú vẫn thường ra vào. Thuận tiện còn một đường dạy Trần Tiêu biết cây nào có giá trị, cùng với khoáng vật trên đường đi. Không chỉ có Trần Tiêu được lợi không nhỏ, ngay cả Đồng Nặc Nặc cũng cảm giác thu hoạch rất nhiều.
Câu nơi nguy hiểm thường thường cũng là nơi gặp kỳ ngộ thật không sai, Trần Tiêu phát hiện không ít có khí tràng mỏng manh. Loại khí tràng này cũng không phải phong thuỷ bảo huyệt, mà là giống đồ cổ tiên nhân vậy, hoặc là mịt mờ, hoặc là rõ ràng. Theo khí tràng đi tìm đi, Trần Tiêu luôn là có thể phát hiện tổ hung thú, hoặc là chỗ bảo vật mang linh khí cực phẩm ẩn dấu nơi đó.
Một lần hai lần còn có thể nói là trùng hợp, số lần nhiều ngay cả Tịch Vân Đình cũng không thể không thừa nhận, có lẽ một câu của Đồng Nặc Nặc sẽ thành sự thật. Sau này phong thuỷ sư thật sự sẽ là người không thể thiếu trong đội ngũ người rèn luyện, chỉ bằng vào bản lĩnh tìm bảo với xác xuất thành công cực lớn như vậy thì những người rèn luyện tranh giành phong thủy sư vào đội sẽ là chuyện tất nhiên.
Chẳng qua, Trần Tiêu lại cảm thấy còn không bằng phát hiện không được. Khu vực này có quá nhiều hung thú, trơ mắt nhìn thiên tài địa bảo ngay ở trước mặt, lại bởi vì vấn đề an toàn, chỉ có thể từ bỏ. Ba người bọn họ tất cả đều không phải loại người chịu chết vì tiền tài chim chết vì ăn, Tịch Vân Đình càng là có ý tứ mang Trần Tiêu tăng trưởng hiểu biết mà thôi. Nếu chỉ là Tịch Vân Đình chính mình, hắn có lẽ có thể thử một lần. Nhưng mà có Trần Tiêu mới kỳ Luyện Thể cùng kỳ Trúc Cơ Đồng Nặc Nặc, hắn không tính toán mạo hiểm.
Nhìn Trần Tiêu héo héo cùng Đồng Nặc Nặc lắc lắc mặt, Tịch Vân Đình đành phải an ủi hai người nói: "Cũng không tính hoàn toàn tay không mà về, đem những nội dung ghi chép này treo ở Tri Thế Đường, những người rèn luyện sẽ không chút do dự trả số tiền lớn chỉ để có được những tình báo này."
Thời tiết dần dần biến lạnh, nhiệt độ chênh lệch sáng tối càng lúc càng lớn. Trần Tiêu bỏ đi khoản áo quần ngắn kính trang xuân thu, thay phiên bản mùa đông thêm dày. Đây là hắn cố ý đi tiệm quần áo đặt làm, tuy rằng vẫn cứ là áo đơn, vải dệt lại càng thêm rắn chắc.
Bởi vì đường bọn họ đi là dọc theo con đường Tịch Vân Đình từng đi qua, giữa chừng còn đi một đoạn đường ngắn. Con đường này không có những người khác biết, cho nên dọc theo đường đi cũng không có gặp được người rèn luyện khác.
Thẳng đến bọn họ rời đi đoạn đường này, đi tới con đường người rèn luyện hay đi, mới rốt cuộc gặp được những người khác. Bên này tuy rằng cũng là không đường, nhưng có thể rõ ràng nhìn ra tới dấu vết dẫm đạp. Ban đêm lúc cắm trại ăn ngủ ngoài trời, càng là trùng hợp cùng một đội ngũ mười mấy người rèn luyện chọn cùng một chỗ. Bên kia thấy bọn họ chỉ có ba người, rất sảng khoái tiếp nhận bọn họ cùng một chỗ đất cắm trại.
Người cầm đầu bên kia chính là một người đàn ông mới 30 tuổi, tuy rằng tu vi không bằng Tịch Vân Đình, lại cũng có Trúc Cơ tám tầng, khoảng cách đột phá cũng không phải rất xa xôi. Hơn nữa trong đội ngũ đều là quen tay, thường xuyên hoạt động ở khu này nên đối mặt Tịch Vân Đình cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, rất có tự tin.
Nhìn đến bên Trần Tiêu rửa sạch mặt đất, chuẩn bị ăn cơm, vị kia liền tới đây chào hỏi Tịch Vân Đình, cũng dựa theo lệ thường trao đổi một ít tình báo. Bên phía Tịch Vân Đình thì không có gì để nói, bên kia lại biểu tình nghiêm túc đề ra một sự kiện: "Có một chuyện các ngươi phải chú ý, nếu tiếp tục đi phía trước thì có khả năng sẽ gặp được một người tu hành Man tộc. Không khéo gặp được, cẩn thận ứng đối."
Đồng Nặc Nặc rất kinh ngạc, hắn vội vàng hỏi: "Ngươi nói Man tộc, chẳng lẽ là một người nam vóc dáng rất cao, tóc quăn mắt xanh?"
Kia nam tử lắc đầu: "Không, ngược lại, là một người tu hành dáng người nhỏ xinh, rất khó nắm bắt hành tung của hắn."
Rưới dầu ăn vào nồi, chờ đến khi dầu ăn bắt đầu nổi lên bọt khí tinh mịn, Trần Tiêu cảm thấy không sai biệt lắm, liền đem xử lý tốt thịt thỏ cấp bỏ vào trong nồi.
Bùm bùm, bên ngoài thịt thỏ còn không có ráo nước lại gặp được dầu ăn, tức khắc ở trong nồi tấu lên tiếng vang kịch liệt, thoáng chốc náo nhiệt. Trần Tiêu có chút sững sờ, cái này cùng hắn nghĩ không quá giống nhau đi. Dầu ăn quá nóng, lửa lại lớn, phần ngoài thịt thỏ rất nhanh biến cứng, hơi nước bị chiên khô, trở nên khô vàng. Biểu hiện bên ngoài nhìn như chín, làm Trần Tiêu có điểm rối loạn bước đi, vội vội vàng vàng tưới xuống muối tinh, đổ nước tương vào.
Hắn đang đổ, bên cạnh Đồng Nặc Nặc bi thảm kêu một tiếng: "Ai! Đó là dấm!"
Tay Trần Tiêu cứng đờ, đáng tiếc dấm đã đổ đi vào. Hắn cũng chỉ có thể căng da đầu nói: "Không có việc gì, chúng ta làm đường dấm khẩu." Hắn buông dấm, không quên mục đích ban đầu, cầm lấy nước tương đổ một ít. Sau đó lại tìm đường cát trắng mịn trong bao gia vị Đỗ Vinh đưa, bắt một dúm rải xuống.
Đồng Nặc Nặc chảy cả mồ hôi lạnh. Hắn đã nhìn ra. Chỉ là động tác, trình độ này, tay nghề đầu bếp của Trần Tiêu rất có vấn đề. Một nồi thịt thỏ đường dấm này làm ra tới, thật không dám bảo đảm có thể ăn được hay không. Đồng Nặc Nặc liền lặng lẽ duỗi tay giấu đi thịt cá bên cạnh bệ bếp.
Chờ đến Trần Tiêu lại bắt một dúm gia vị giồng lá cây khô ném vào trong nồi, Tịch Vân Đình vãn luôn mặt không có biểu tình gì đứng nhìn ở một bên lúc này cũng không thể bình tĩnh. Nhưng phía trước hắn biểu hiện ra chờ mong, lúc này lại không thể đả kích một mảnh nhiệt tình của Tiêu đệ. Chỉ có thể im không lên tiếng, trong lòng có chút điềm xấu nhìn.
Thịt thỏ từ khô vàng dần dần chuyển hướng màu đỏ đồng. Lúc này trong lòng Trần Tiêu cũng có chút không nắm chắc, hắn cũng không biết bên trong chín hay là chưa chín nữa. Nhưng nếu cứ để ở trong nồi xào tiếp, chỉ sợ sẽ khét. Đành phải căng da đầu bưng lên nồi, bưng thịt thỏ lên bàn. Thu phục một mâm, Trần Tiêu một tay chống nạnh, một tay nắm chảo có cán, hắn khí phách hăng hái xoay người, muốn tiếp tục làm cá kho. Kết quả cá lại không ở vị trí mới nãy.
"Cá đâu?" Trần Tiêu khó hiểu hỏi. Đồng Nặc Nặc vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng lấy chảo có cán từ trong tay hắn, nói: "Có một món đường dấm thịt thỏ là được, mặt khác cá liền làm canh. Cái này ta biết làm, ta tới. Trần Tiêu ngươi đi trước nghỉ ngơi đi."
Trần Tiêu chưa đã thèm, nhưng Đồng Nặc Nặc kiên trì, hắn cũng chỉ phải tránh ra. Hắn đứng ở một bên, còn rất cao hứng nói với Tịch Vân Đình: "Lát nữa có thể ăn rồi."
Trong lòng Tịch Vân Đình có chút lạnh, thật sự làm không ra bộ dáng mỉm cười, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.
Cũng may Đồng Nặc Nặc phát huy bình thường, canh cá làm theo quy củ, không có ý tưởng gia tăng thêm chút cái gì đi vào. Ba người ngồi ở một chỗ, đồ đựng đơn giản đựng đầy một nồi canh cá, mặt khác còn có một chậu thịt thỏ nhan sắc khó khó nói lại thành phần phức tạp.
"Ta nếm nếm thế nào." Trần Tiêu là người đầu tiên động đũa vào món thịt thỏ mình làm, chỉ có một cảm giác, đó chính là cứng. Dùng sức cắn ra, bên trong cũng là khô như nhai cây, một chút hơi nước đều không có. Hơn nữa hương vị phi thường nặng, lại mặn lại ngọt, còn rất chua. Trần Tiêu uể oải nói: "Bàn thịt thỏ này vẫn là đừng ăn."
Thấy Trần Tiêu biểu hiện, Đồng Nặc Nặc rất tò mò rốt cuộc là tư vị gì, hắn cũng dũng cảm khiêu chiến ăn một ngụm. Biểu tình Đồng Nặc Nặc tương đương phong phú, dùng sức hợp quai hàm trên dưới, cố sức nhấm nuốt. Đồng Nặc Nặc ăn xong liền bưng lên chén nhỏ chạy nhanh múc một chén canh uống xong đi. Lúc sau, Đồng Nặc Nặc che miệng, phát biểu hắn cái nhìn, nói: "Món thịt thỏ này có thể là nấu quá lửa đi. Nếu là ít bỏ muối, nước tương, dấm ít một chút sẽ không sai biệt lắm."
Ngay sau đó, Tịch Vân Đình cũng rất nể tình, gắp một khối bỏ vào trong miệng, trên mặt hắn không có biến hóa gì, rất bình bình đạm đạm ăn xong một khối. Cuối cùng cũng chỉ là bình tĩnh mà nói một câu: "Không quan hệ, mỗi người đều có một số việc không am hiểu."
Sự tự tin của Trần Tiêu lại một lần bị dập nát thành cặn bã, lúc sau hắn thành thành thật thật, cũng không nghĩ tiếp tục ở trên đường rèn luyện ra tay chế tác chút gì để cải thiện thức ăn. Lúc ăn cơm chỉ ăn đồ ăn, thật sự thèm liền ăn một đốn đồ ăn đóng gói từ quán rượu. Có so sánh mới có thấy đủ, Tịch Vân Đình lại không đề cập tới ngay tại chỗ làm ăn gì gì đó nữa, mỗi lần đều biểu hiện rất có ăn uống.
Càng tiến sâu vào khu vực hung thú sinh hoạt, thế núi càng thêm khó đi, cây cối cao lớn, che trời. Trần Tiêu căn bản là không có cách nào thấy rõ ràng thế đất núi. Trong không trung còn ngẫu nhiên xẹt qua hung thú khổng lồ, cũng làm Trần Tiêu không dám đưa ra ý đi chỗ cao trống trải để có thể nhìn xa hơn.
Hắn chỉ có thể vừa đi một bên ghi lại, ghi nhớ những chỗ có khả năng, chờ đến sau này thực lực càng mạnh hơn lại đến cẩn thận xem xét.
Ba người một đường đi, Tịch Vân Đình một bên dạy dỗ hắn chỗ nào có thể thông qua, chỗ nào lại là vô cùng có khả năng là đường hung thú vẫn thường ra vào. Thuận tiện còn một đường dạy Trần Tiêu biết cây nào có giá trị, cùng với khoáng vật trên đường đi. Không chỉ có Trần Tiêu được lợi không nhỏ, ngay cả Đồng Nặc Nặc cũng cảm giác thu hoạch rất nhiều.
Câu nơi nguy hiểm thường thường cũng là nơi gặp kỳ ngộ thật không sai, Trần Tiêu phát hiện không ít có khí tràng mỏng manh. Loại khí tràng này cũng không phải phong thuỷ bảo huyệt, mà là giống đồ cổ tiên nhân vậy, hoặc là mịt mờ, hoặc là rõ ràng. Theo khí tràng đi tìm đi, Trần Tiêu luôn là có thể phát hiện tổ hung thú, hoặc là chỗ bảo vật mang linh khí cực phẩm ẩn dấu nơi đó.
Một lần hai lần còn có thể nói là trùng hợp, số lần nhiều ngay cả Tịch Vân Đình cũng không thể không thừa nhận, có lẽ một câu của Đồng Nặc Nặc sẽ thành sự thật. Sau này phong thuỷ sư thật sự sẽ là người không thể thiếu trong đội ngũ người rèn luyện, chỉ bằng vào bản lĩnh tìm bảo với xác xuất thành công cực lớn như vậy thì những người rèn luyện tranh giành phong thủy sư vào đội sẽ là chuyện tất nhiên.
Chẳng qua, Trần Tiêu lại cảm thấy còn không bằng phát hiện không được. Khu vực này có quá nhiều hung thú, trơ mắt nhìn thiên tài địa bảo ngay ở trước mặt, lại bởi vì vấn đề an toàn, chỉ có thể từ bỏ. Ba người bọn họ tất cả đều không phải loại người chịu chết vì tiền tài chim chết vì ăn, Tịch Vân Đình càng là có ý tứ mang Trần Tiêu tăng trưởng hiểu biết mà thôi. Nếu chỉ là Tịch Vân Đình chính mình, hắn có lẽ có thể thử một lần. Nhưng mà có Trần Tiêu mới kỳ Luyện Thể cùng kỳ Trúc Cơ Đồng Nặc Nặc, hắn không tính toán mạo hiểm.
Nhìn Trần Tiêu héo héo cùng Đồng Nặc Nặc lắc lắc mặt, Tịch Vân Đình đành phải an ủi hai người nói: "Cũng không tính hoàn toàn tay không mà về, đem những nội dung ghi chép này treo ở Tri Thế Đường, những người rèn luyện sẽ không chút do dự trả số tiền lớn chỉ để có được những tình báo này."
Thời tiết dần dần biến lạnh, nhiệt độ chênh lệch sáng tối càng lúc càng lớn. Trần Tiêu bỏ đi khoản áo quần ngắn kính trang xuân thu, thay phiên bản mùa đông thêm dày. Đây là hắn cố ý đi tiệm quần áo đặt làm, tuy rằng vẫn cứ là áo đơn, vải dệt lại càng thêm rắn chắc.
Bởi vì đường bọn họ đi là dọc theo con đường Tịch Vân Đình từng đi qua, giữa chừng còn đi một đoạn đường ngắn. Con đường này không có những người khác biết, cho nên dọc theo đường đi cũng không có gặp được người rèn luyện khác.
Thẳng đến bọn họ rời đi đoạn đường này, đi tới con đường người rèn luyện hay đi, mới rốt cuộc gặp được những người khác. Bên này tuy rằng cũng là không đường, nhưng có thể rõ ràng nhìn ra tới dấu vết dẫm đạp. Ban đêm lúc cắm trại ăn ngủ ngoài trời, càng là trùng hợp cùng một đội ngũ mười mấy người rèn luyện chọn cùng một chỗ. Bên kia thấy bọn họ chỉ có ba người, rất sảng khoái tiếp nhận bọn họ cùng một chỗ đất cắm trại.
Người cầm đầu bên kia chính là một người đàn ông mới 30 tuổi, tuy rằng tu vi không bằng Tịch Vân Đình, lại cũng có Trúc Cơ tám tầng, khoảng cách đột phá cũng không phải rất xa xôi. Hơn nữa trong đội ngũ đều là quen tay, thường xuyên hoạt động ở khu này nên đối mặt Tịch Vân Đình cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, rất có tự tin.
Nhìn đến bên Trần Tiêu rửa sạch mặt đất, chuẩn bị ăn cơm, vị kia liền tới đây chào hỏi Tịch Vân Đình, cũng dựa theo lệ thường trao đổi một ít tình báo. Bên phía Tịch Vân Đình thì không có gì để nói, bên kia lại biểu tình nghiêm túc đề ra một sự kiện: "Có một chuyện các ngươi phải chú ý, nếu tiếp tục đi phía trước thì có khả năng sẽ gặp được một người tu hành Man tộc. Không khéo gặp được, cẩn thận ứng đối."
Đồng Nặc Nặc rất kinh ngạc, hắn vội vàng hỏi: "Ngươi nói Man tộc, chẳng lẽ là một người nam vóc dáng rất cao, tóc quăn mắt xanh?"
Kia nam tử lắc đầu: "Không, ngược lại, là một người tu hành dáng người nhỏ xinh, rất khó nắm bắt hành tung của hắn."
Tác giả :
Nam Qua Lão Yêu