Phong Thanh Vô Tình
Chương 2: Biến cố bất ngờ
"Tiểu Hổ! Tiểu Hổ! Tên Nguyên Phương...hắn..."
Mộng Dao vừa chạy đến chỗ Hướng Vũ Kiệt vừa nói, cô chưa kịp nói xong thì Nguyên Phương lao đến:
" Đồng Mộng Dao, đứng lại! "
tiếng hét của Nguyên Phương át cả tiếng ồn của mọi người trên sân. Bọn họ nhìn chằm chằm vào Nguyên Phương và Mộng Dao với vẻ mặt kỳ lạ và khó hiểu. Mặt Nguyên Phương đeo một cặp kính râm, tay cầm cặp, áo lạnh vắt lên vai thở hồng hộc xông về phía Mộng Dao, nhìn vẻ mặt hắn không mấy khả quan, Vũ Kiệt hiếu kỳ hỏi:
" Có chuyện gì sao, Vương nhị thiếu gia? "
Hắn nhìn Mộng Dao với ánh mắt phức tạp, cố gắng cầu cứu cô, sắc mặt có vẻ bối rối, miệng không nói thành lời. Vũ Kiệt thấy hắn và Mộng Dao có cái gì đó kỳ lạ liền gọi em họ Hướng Vũ Lạc tới giúp giữ tên Nguyên Phương lại để tháo cặp kính kia xuống. Nguyên Phương bị Vũ Lạc giữ chặt liền hung hăng đẩy tên Vũ Lạc ra. Thấy Nguyên Phương sắp thoát được, Mộng Dao chạy ra giữ tay hắn lại. Hành động này của cô làm trái tim vốn phẳng lặng như gương của hắn đập hụt một nhịp. Người hắn cứng đờ.
" Trời đất! Mắt cậu làm sao vậy, Vương nhị thiếu gia? Ha ha, nhịn cười không nổi luôn ha ha! "
Vũ Kiệt cùng Mộng Dao và Vũ Lạc cười ngặt ngẽo. Nguyên Phương giật mình, không khỏi cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng pha một chút tức giận. Hận không thể ném bom bọn họ cho đỡ xấu hổ,... Cả trường cười ồ lên vì mắt hắn có một vết bầm lớn và còn hơi ri rỉ máu đang ứa ra... Đúng là quá mất mặt mà! Thẹn quá hóa giận, Nguyên Phương rít từng từ qua kẽ răng đang cắn chặt, bàn tay siết chặt hình nắm đấm đang đỏ bừng lên tưởng chừng như một ngọn lửa muốn thiêu rụi ba người kia, cả đám học sinh trong trường này và cả cái trường cũng không thoát khỏi...
" Đều tại cô đấy Đồng Mộng Dao!"
Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía bọn họ, ai nấy đều nín thở im lặng quan sát từng sự thay đổi nhỏ nhất, đến cả một cái chớp mắt cũng không bỏ qua. Mọi tiếng cười đều tan biến như đã khuếch tán vào trong bầu không khí căng thẳng này lúc nào không hay.
Hắn khẽ nhíu mày, khóe môi giật giật, đôi mắt phừng lên lửa hận nhìn Mộng Dao. Sát khí đằng đằng, trong ánh mắt ấy dường như có vài phần u ám khiến người đối diện nó phải toát mồ hôi lạnh. Mộng Dao trong lòng vừa lo lắng vừa sợ hãi đến lúc mồ hôi lạnh làm ướt cả lưng áo, cô cảm thấy cả người chấn động vì con người lạnh lùng, lạnh nhạt khi xưa đã biến đi đâu mất. Hiện tại trước mặt cô là một con người hoàn toàn khác với ánh mắt đầy hắc tuyến và bừng bừng ngọn lửa tức giận lên tận trời xanh. Vừa nghĩ tới đã không khỏi kinh sợ mà rùng mình. Cô lắp bắp nói:
" Nè! Cậu... Cậu... Tính... Làm gì... Hả?!"
" Bây giờ hỏi đã trễ rồi ha ha"
Hắn cười tà. Vừa nghe thấy điều đó thì cô đã bỏ chạy thục mạng, không còn hơi sức đâu mà cười nữa khiến Vũ Kiệt và Vũ Lạc nhìn nhau với ánh mắt phức tạp mà nhún vai khó hiểu. Vũ Kiệt dùng ánh mắt mắt sắc nhọn nhìn Nguyên Phương tra hỏi:
" Có phải là có chuyện gì rồi không, Vương nhị thiếu gia?! "
" Hôm qua, Mộng Dao tới nhà tôi... "
Hắn chưa kịp nói xong thì đã bị Vũ Kiệt nhảy vào họng còn Vũ Lạc thì " Ồ " dài.
" Có phải hai người đã "THÂN THIẾT" rồi không?! "
Vũ Kiệt vừa nói vừa dùng hai ngón trỏ chỉ chỉ vào nhau. Dường như đã hiểu ra điều gì, hắn hơi trợn mắt lên nhưng trên môi vẫn có nụ cười hơi ngại và đuổi đánh Vũ Kiệt...
Tiếng trống vào lớp vang lên từng hồi khiến sự vui vẻ nhanh chóng trở thành uể oải, cứ suy nghĩ về cái cô Tiểu Ơn đáng ghét kia thì y như là sợi xích ngăn họ đến với lớp học ấy. Họ chỉ biết khoác vai nhau, lê đôi chân uể oải từng bước vô lớp. Nhưng lần này giáo viên không phải là Tiểu Ơn mà là một thầy giáo trẻ vừa nhậm chức chưa lâu, cao 1m8, tóc mái lởm chởm cùng nụ cười tỏa nắng thu hút và cái răng khểnh rất đáng yêu. Hắn là một người rất có tài, nghiêm khắc nhưng không kém phần vui tính khiến cho nhiều người mê mệt... Vừa nhìn, Vũ Kiệt đã nhận ra người đó là Hứa Thư Hàn, người yêu của chị hắn là Đỗ Tôn Như. Hứa Thư Hàn tự giới thiệu trước lớp và bắt đầu bài giảng, giọng nói thiên thần cất lên khiến đám con gái trong lớp ngất ngây, Nguyên Phương hơi bối rối liếc nhìn Mộng Dao, cô chăm chăm nhìn Thư Hàn với ánh mắt mê mẩn. Hắn nghiến răng siết chặt tay hình nắm đấm... Sau khi bài giảng kết thúc, thầy Thư Hàn quay xuống hỏi xem học sinh có chỗ nào thắc mắc và cho tự do ngồi chỗ mình thích nhưng không được đổi nữa và còn phải trật tự. Trong một giây lưỡng lự, ánh mắt Mộng Dao sáng quắc và ngay lập tức xách đồ chạy ra ngồi giữa Vũ Kiệt và Vũ Lạc rồi cười rất DỄ THƯƠNG.
" Hờ hờ ",
Vũ Kiệt nhìn cô cười khổ rồi quay sang bên kia nhéo vào tay Nguyên Phương đau điếng khiến Nguyên Phương nhíu mi, chun mũi lại nhìn Vũ Kiệt nhưng chỉ thấy Vũ Kiệt hất hất đầu ra đằng sau lưng hắn, Nguyên Phương nghiêng đầu ra nhìn, đó là ĐỒNG MỘNG DAO. Hắn tức giận, trừng mắt nhìn cô:
" Mộng Dao à, sao cô lại chạy mất rồi?!"
Mộng Dao ngơ ngác không thốt nên lời nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu. Ngay lúc đó thì Vũ Kiệt xen vào:
" Không phải... "
Không cần đợi hắn dứt câu thì Mộng Dao quơ tay loạn xạ cả lên trong khi nghĩ đủ cớ thanh minh cho sự trong sạch của mình, trong khi đó, Nguyên Phương đang ngồi ba hoa về mình với hai người kia... Đúng là mất mặt!!! Sự khoe khoang không đáng có này khiến hai tên kia chỉ có thể tròn xoe mắt nhìn nhau. Sau một lúc lâu vẫn chưa thấy hắn câm mồm thì quay sang tức giận. Ngay lập tức, Vũ Kiệt cầm tay Mộng Dao đặt vào tay Vũ Lạc và nói với giọng tự hào:
" Vũ Lạc à, từ nay Mộng Dao giao cho... "
Vũ Lạc ngượng chín mặt, mặt cậu hơi đỏ một chút nhìn Mộng Dao, đầu óc suy nghĩ mông lung thì Mộng Dao hét lên khiến Vũ Lạc đang dạo chơi trên chín tầng mây rơi thẳng tới thực tại.
" Tiểu Hổ thối, cậu.. "
Vũ Kiệt còn định nói cho hết câu thì cô đã trừng mắt lên tức giận, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Hắn chỉ còn biết câm lặng như một con hến nhỏ bé. Nguyên phương ngay lập tức đứng phắt dậy, bước đến trước và kéo cô từ tay Vũ Lạc qua bên cạnh hắn. Vũ Lạc ngơ ngác nhìn Mộng Dao bị cướp đi trong lòng có chút không bằng lòng nhưng tỏ ra bằng mặt nhưng không bằng lòng... Nguyên Phương giữ chặt cô trong tay cười nham hiểm. Bầu không khí trùng xuống. Vũ Kiệt muốn phá tan bầu không khí căng thẳng này nên cười cười hỏi Thư Hàn:
" Thầy ơi, Tiểu Ơn đâu ạ? Để ăn mừng, hay là lớp mình đi chơi đi! "
" Là giáo viên mỹ thuật. Gặp ở nhà tôi lúc 16.00 chiều mai... Ok?! "
" Yes!!! " Cả lớp đồng thanh hô to...
Mộng Dao vừa chạy đến chỗ Hướng Vũ Kiệt vừa nói, cô chưa kịp nói xong thì Nguyên Phương lao đến:
" Đồng Mộng Dao, đứng lại! "
tiếng hét của Nguyên Phương át cả tiếng ồn của mọi người trên sân. Bọn họ nhìn chằm chằm vào Nguyên Phương và Mộng Dao với vẻ mặt kỳ lạ và khó hiểu. Mặt Nguyên Phương đeo một cặp kính râm, tay cầm cặp, áo lạnh vắt lên vai thở hồng hộc xông về phía Mộng Dao, nhìn vẻ mặt hắn không mấy khả quan, Vũ Kiệt hiếu kỳ hỏi:
" Có chuyện gì sao, Vương nhị thiếu gia? "
Hắn nhìn Mộng Dao với ánh mắt phức tạp, cố gắng cầu cứu cô, sắc mặt có vẻ bối rối, miệng không nói thành lời. Vũ Kiệt thấy hắn và Mộng Dao có cái gì đó kỳ lạ liền gọi em họ Hướng Vũ Lạc tới giúp giữ tên Nguyên Phương lại để tháo cặp kính kia xuống. Nguyên Phương bị Vũ Lạc giữ chặt liền hung hăng đẩy tên Vũ Lạc ra. Thấy Nguyên Phương sắp thoát được, Mộng Dao chạy ra giữ tay hắn lại. Hành động này của cô làm trái tim vốn phẳng lặng như gương của hắn đập hụt một nhịp. Người hắn cứng đờ.
" Trời đất! Mắt cậu làm sao vậy, Vương nhị thiếu gia? Ha ha, nhịn cười không nổi luôn ha ha! "
Vũ Kiệt cùng Mộng Dao và Vũ Lạc cười ngặt ngẽo. Nguyên Phương giật mình, không khỏi cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng pha một chút tức giận. Hận không thể ném bom bọn họ cho đỡ xấu hổ,... Cả trường cười ồ lên vì mắt hắn có một vết bầm lớn và còn hơi ri rỉ máu đang ứa ra... Đúng là quá mất mặt mà! Thẹn quá hóa giận, Nguyên Phương rít từng từ qua kẽ răng đang cắn chặt, bàn tay siết chặt hình nắm đấm đang đỏ bừng lên tưởng chừng như một ngọn lửa muốn thiêu rụi ba người kia, cả đám học sinh trong trường này và cả cái trường cũng không thoát khỏi...
" Đều tại cô đấy Đồng Mộng Dao!"
Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía bọn họ, ai nấy đều nín thở im lặng quan sát từng sự thay đổi nhỏ nhất, đến cả một cái chớp mắt cũng không bỏ qua. Mọi tiếng cười đều tan biến như đã khuếch tán vào trong bầu không khí căng thẳng này lúc nào không hay.
Hắn khẽ nhíu mày, khóe môi giật giật, đôi mắt phừng lên lửa hận nhìn Mộng Dao. Sát khí đằng đằng, trong ánh mắt ấy dường như có vài phần u ám khiến người đối diện nó phải toát mồ hôi lạnh. Mộng Dao trong lòng vừa lo lắng vừa sợ hãi đến lúc mồ hôi lạnh làm ướt cả lưng áo, cô cảm thấy cả người chấn động vì con người lạnh lùng, lạnh nhạt khi xưa đã biến đi đâu mất. Hiện tại trước mặt cô là một con người hoàn toàn khác với ánh mắt đầy hắc tuyến và bừng bừng ngọn lửa tức giận lên tận trời xanh. Vừa nghĩ tới đã không khỏi kinh sợ mà rùng mình. Cô lắp bắp nói:
" Nè! Cậu... Cậu... Tính... Làm gì... Hả?!"
" Bây giờ hỏi đã trễ rồi ha ha"
Hắn cười tà. Vừa nghe thấy điều đó thì cô đã bỏ chạy thục mạng, không còn hơi sức đâu mà cười nữa khiến Vũ Kiệt và Vũ Lạc nhìn nhau với ánh mắt phức tạp mà nhún vai khó hiểu. Vũ Kiệt dùng ánh mắt mắt sắc nhọn nhìn Nguyên Phương tra hỏi:
" Có phải là có chuyện gì rồi không, Vương nhị thiếu gia?! "
" Hôm qua, Mộng Dao tới nhà tôi... "
Hắn chưa kịp nói xong thì đã bị Vũ Kiệt nhảy vào họng còn Vũ Lạc thì " Ồ " dài.
" Có phải hai người đã "THÂN THIẾT" rồi không?! "
Vũ Kiệt vừa nói vừa dùng hai ngón trỏ chỉ chỉ vào nhau. Dường như đã hiểu ra điều gì, hắn hơi trợn mắt lên nhưng trên môi vẫn có nụ cười hơi ngại và đuổi đánh Vũ Kiệt...
Tiếng trống vào lớp vang lên từng hồi khiến sự vui vẻ nhanh chóng trở thành uể oải, cứ suy nghĩ về cái cô Tiểu Ơn đáng ghét kia thì y như là sợi xích ngăn họ đến với lớp học ấy. Họ chỉ biết khoác vai nhau, lê đôi chân uể oải từng bước vô lớp. Nhưng lần này giáo viên không phải là Tiểu Ơn mà là một thầy giáo trẻ vừa nhậm chức chưa lâu, cao 1m8, tóc mái lởm chởm cùng nụ cười tỏa nắng thu hút và cái răng khểnh rất đáng yêu. Hắn là một người rất có tài, nghiêm khắc nhưng không kém phần vui tính khiến cho nhiều người mê mệt... Vừa nhìn, Vũ Kiệt đã nhận ra người đó là Hứa Thư Hàn, người yêu của chị hắn là Đỗ Tôn Như. Hứa Thư Hàn tự giới thiệu trước lớp và bắt đầu bài giảng, giọng nói thiên thần cất lên khiến đám con gái trong lớp ngất ngây, Nguyên Phương hơi bối rối liếc nhìn Mộng Dao, cô chăm chăm nhìn Thư Hàn với ánh mắt mê mẩn. Hắn nghiến răng siết chặt tay hình nắm đấm... Sau khi bài giảng kết thúc, thầy Thư Hàn quay xuống hỏi xem học sinh có chỗ nào thắc mắc và cho tự do ngồi chỗ mình thích nhưng không được đổi nữa và còn phải trật tự. Trong một giây lưỡng lự, ánh mắt Mộng Dao sáng quắc và ngay lập tức xách đồ chạy ra ngồi giữa Vũ Kiệt và Vũ Lạc rồi cười rất DỄ THƯƠNG.
" Hờ hờ ",
Vũ Kiệt nhìn cô cười khổ rồi quay sang bên kia nhéo vào tay Nguyên Phương đau điếng khiến Nguyên Phương nhíu mi, chun mũi lại nhìn Vũ Kiệt nhưng chỉ thấy Vũ Kiệt hất hất đầu ra đằng sau lưng hắn, Nguyên Phương nghiêng đầu ra nhìn, đó là ĐỒNG MỘNG DAO. Hắn tức giận, trừng mắt nhìn cô:
" Mộng Dao à, sao cô lại chạy mất rồi?!"
Mộng Dao ngơ ngác không thốt nên lời nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu. Ngay lúc đó thì Vũ Kiệt xen vào:
" Không phải... "
Không cần đợi hắn dứt câu thì Mộng Dao quơ tay loạn xạ cả lên trong khi nghĩ đủ cớ thanh minh cho sự trong sạch của mình, trong khi đó, Nguyên Phương đang ngồi ba hoa về mình với hai người kia... Đúng là mất mặt!!! Sự khoe khoang không đáng có này khiến hai tên kia chỉ có thể tròn xoe mắt nhìn nhau. Sau một lúc lâu vẫn chưa thấy hắn câm mồm thì quay sang tức giận. Ngay lập tức, Vũ Kiệt cầm tay Mộng Dao đặt vào tay Vũ Lạc và nói với giọng tự hào:
" Vũ Lạc à, từ nay Mộng Dao giao cho... "
Vũ Lạc ngượng chín mặt, mặt cậu hơi đỏ một chút nhìn Mộng Dao, đầu óc suy nghĩ mông lung thì Mộng Dao hét lên khiến Vũ Lạc đang dạo chơi trên chín tầng mây rơi thẳng tới thực tại.
" Tiểu Hổ thối, cậu.. "
Vũ Kiệt còn định nói cho hết câu thì cô đã trừng mắt lên tức giận, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Hắn chỉ còn biết câm lặng như một con hến nhỏ bé. Nguyên phương ngay lập tức đứng phắt dậy, bước đến trước và kéo cô từ tay Vũ Lạc qua bên cạnh hắn. Vũ Lạc ngơ ngác nhìn Mộng Dao bị cướp đi trong lòng có chút không bằng lòng nhưng tỏ ra bằng mặt nhưng không bằng lòng... Nguyên Phương giữ chặt cô trong tay cười nham hiểm. Bầu không khí trùng xuống. Vũ Kiệt muốn phá tan bầu không khí căng thẳng này nên cười cười hỏi Thư Hàn:
" Thầy ơi, Tiểu Ơn đâu ạ? Để ăn mừng, hay là lớp mình đi chơi đi! "
" Là giáo viên mỹ thuật. Gặp ở nhà tôi lúc 16.00 chiều mai... Ok?! "
" Yes!!! " Cả lớp đồng thanh hô to...
Tác giả :
Tần Ca