Phong Thần
Chương 30: Đột phá
Thanh Nguyệt sư tỷ.
Lý Thanh Nguyệt quay lại nhìn liền thấy Long Thắng Thiên đi đến.
- Tiểu Thiên không phải người đi bắt độc giác tê sao? Tại sao lại chạy đến đây?
- Ta đã bắt được rồi, sư tỷ không phải đi hái linh chi sao? Sao lại đi về nhanh như vậy.
Nghe Long Thắng Thiên hỏi Lý Thanh Nguyệt dậm chân trả lời.
- Còn không phải có người đến phá đám hay sao? Hại ta không xem được bọn họ đánh nhau.
- Hả, ai lại có bản lĩnh như vậy?
- Ta cũng không biết khi linh chi thành thục không biết từ đâu một cô nương áo trắng bay ra sao đó hái linh chi bay mất.
Nghe Thanh Nguyệt nói Long Thắng Thiên nhíu mày, không phải lại là nàng chứ?
- Sư tỷ người không cần phải buồn bực, ta có một cách có thể làm cho bọn họ so tài với nhau.
Lý Thanh Nguyệt nghe được hưng phấn hỏi.
- Người có cách gì mau nói a, nếu thành công sư tỷ sẽ thưởng cho người.
- Rất đơn giản người chỉ cần mở hội luận võ ai được giải nhất người sẽ cùng người đó luận trà đàm đạo.
Lý Thanh Nguyệt đảo mắt hỏi.
- Cách này thật sự được sao?
Long Thắng Thiên thấy nàng bắt đầu tin liền chém tiếp.
- Tất nhiên, người là một trong mười mỹ nữ tiên môn ta dám chắc họ không những tham gia mà còn vô cùng náo nhiệt.
Lý Thanh Nguyệt hai mắt phát sáng lại ra vẽ tò mò hỏi.
- Thật sao? Nhưng tại sao họ lại tham gia, không lẽ chỉ muốn cùng ta uống trà thôi sao?
Tất nhiên không phải tiến thêm bước nữa càng tốt, hắn trong lòng thầm nghĩ ngoài mặt cười ha ha nói.
- Tất nhiên, họ là ngưỡng một tài năng và sắc đẹp của sư tỷ a.
- Vậy nếu như bây giờ ta nói có người khi dễ ta họ cũng đứng ra đánh sao?
- Đúng vậy.
Long Thắng Thiên theo bản năng gật đầu lại thấy có gì đó là lạ.
- Hì hì tiểu Thiên bây giờ sư tỷ tâm trạng không được tốt, sợ là không nhịn được đến ngày đó, người có thể giúp sư tỷ không?
Long Thắng Thiên nhìn sư tỷ một bộ dang chờ đợi trước mắt mà lạnh người, hắn tính sơ qua đoàn người Đỗ Cương có đến mấy chục người cái này rõ ràng là tự ngược đâu phải chiến đấu.
- Sư tỷ, không phải người muốn nói tên phi lễ đó là ta chứ?
- Đúng vậy a, ai kêu người thân với ta nhất không nhờ người thì ta nhờ ai bây giờ?
Hắn nhớ lại từ khi tiến vào luyện khí viện chưa từng thấy một tên nam nhân nào trêu trọc nàng hắn còn tưởng bọn họ có vấn đề bây giờ mới biết thật ra họ không dám.
- Hì hì, sư tỷ đệ đột nhiên nghĩ ra một cách khác hữu hiệu hơn.
- Hử là cách gì?
- Tạm thời thì không thể nói đến khi về tiên môn người sẽ biết.
- Tiểu Thiên người không phải muốn gạt tỷ tỷ chứ như vậy người ta rất là thương tâm a.
Long Thắng Thiên nhìn nàng vẽ mặt ủy khuất, đôi mắt ngấn nước thầm than thở, ở đây không có giải Oscar nếu không nàng nhất định sẽ nhận được.
- Tiểu đệ làm sao dám, huống hồ tỷ tỷ người lại thông minh, xinh đẹp, dễ thương như vậy làm sao có người nỡ lừa người.
- Tốt vậy chúng ta mau trở về.
Hắn nhìn nàng vui vẽ chạy đi bây giờ mới hiểu câu nói lòng dạ đàn bà là thâm sâu khó lường nhất, thật thay đổi nhanh đến chóng mặt a, hắn và Lý Thanh Nguyệt vừa đi vừa nói chuyện làm cho mấy tên xung quanh vừa hâm mộ vừa đố kị.
Lúc này trong thanh hà điện 7 vị trưởng lão đang hội hợp.
- Thất đệ người nói bọn tiểu tử đó nhìn thấy một linh vương thật sao?
- Đúng là như vậy, cả 3 người Ngô Phong, Đỗ Cương, Lý Thần đều khẳng định.
- Đại ca người nghĩ có khi nào là mấy tiên môn kia đến dò thám chúng ta không?
- Ta nghĩ ngũ đệ nói có lí dù sao cuộc thi liên viện 10 năm một lần giữa tứ đại tiên môn cũng chỉ hơn một năm nữa là tổ chức, lần này ta nghe nói có hơn 10 suất tiến vào Đông Phương học viện.
Đoàn Chính Nghĩa trong lòng cũng đang lo lắng việc này nhất định phải sử lí ổn thỏa.
- Các vị sư đệ ta nghĩ chúng cũng chỉ thâm dò tìm hiểu nội tình, bọn chúng không có gan làm bậy đâu.
- Đại ca không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn chuyện này có thể ảnh hưởng đến tương lai thanh hà môn chúng ta hơn 10 sao.
Đoàn Chính Nghĩa gật gật đầu.
- Tứ đệ nói đúng, kêu mấy tên tiểu tử kia đừng đi loạn nữa yên ổn ở trong tiên môn đi.
Đoan Chính Nghĩa nhìn Triệu Kiến Nghiệp nói.
- Nhị đệ dạo gần đây nghe nói người thu một tiểu đồ rất có thiên phú?
Triệu Kiến Nghiệp nghe vậy liền mỉm cười.
- Tên tiểu tử này cũng tạm được thôi nhưng nếu có ta chịu khó chỉ giáo không chừng có thể tạo ra tiền đồ.
- Ha Ha lão gia hỏa người vẫn không bỏ được thối quen khoác lác, ta nghe nói tiểu tử đó có thể tạo ra linh khí mà không cần sử dụng linh lực e rằng ngay cả người cũng không làm được vậy mà còn nói là tàm tạm sao?
Nhị trưởng lão bị nói đến mặt đỏ bừng.
- Hừ, cho dù là như vậy thì sao? hắn tính tình còn trẻ lại thiếu kinh nghiệm giống như cây cao giữa gió nếu không có ta dìu dắt hắn có thể đứng được sao?
Đại trưởng lão nghe vậy liền gật đầu cười nói.
- Người cũng không cần nổi giận ta chỉ nhắc nhở người hắn có thể kiếm được cho tiên môn một suất vào Đông Phương học viện cố gắn mà đào tạo về mặt tài liệu luyện khí thì ta có thể mắt nhắm mắt mở.
Mấy vị trưởng lão nghe được hai mắt liền sáng lên, nếu trong tiên môn có người đạt được một suất vào Đông Phương học viện thì họ sẽ nhận được một nguồn tài nguyên vô cùng lớn có thể giúp học tiến thêm một bước không chừng.
- Nhị ca nếu tên tiểu tử đó muốn học thêm trận pháp cứ bảo hắn đến tìm đệ.
- Nếu hắn muốn học kiếm thuật ta cũng có thể truyền dại.
- Đúng vậy nếu hắn muốn học phù chú ta cũng có thể chỉ.
…
Triệu Kiến Nghiệp quát.
- Các người là đang đào gốc tường nhà ta sao? hắn đã được ta chọn để kế thừa y bát nên không có duyên với các người, các ngươi đừng mơ nữa.
- Nhị đệ ta thật sự rất ghen tị với người a, tìm được một tên đệ tử ưng ý để truyền thừa sao này người có thể an tâm cưỡi hạc quy tiên.
- Người nói cái gì?
- Khục… khục lỡ lời, lỡ lời là an hưởng tuổi già, là an hưởng tuổi già.
- Hừ.
Long Thắng Thiên trở về liền mượn lý do tu luyện bế quan, hắn từ trong không gian giới chỉ lấy ra một bình tăng linh đan ngây lập tức một mùi dược liệu bay ra khỏi bình hắn có cảm giác chỉ cần ngửi thôi cũng có thể tăng cảnh giới, trong bình có 10 viên đang dược lấp lánh, hắn lấy ra một viên dùng thử, đan dược vừa vào một nguồn linh lực hùng hậu lập tức tràn đến tuy hắn vận thôn thiên quyết nhưng vẫn cảm thấy cơ thể mình đang căn phòng có thể bạo bất cứ lúc nào. Hắc đỉnh trong cơ thể rung lên 8 phần linh lực lập tức bị nó hút vào.
- Thật nguy hiểm, tốc độ hấp thu của ta vẫn là quá chậm.
Long Thắng Thiên cảm nhận linh lực trong cơ thể đang bắt đầu đột phá từ linh úy tầng 3 sơ kì, trung kì, hậu kì, đỉnh phong lúc này linh lực trong tăng linh đan đã bị hắn hấp thu hết từ trong hắc đỉnh lại tiếp tục truyền ra linh lực của hắn lại lần nữa đột phá linh úy tầng 4, 5, 6 sơ kì, trung kì lúc này mới hết thuốc.
- Lão Dịch nếu ta để hắc đỉnh hấp thu dược lực sao đó lại truyền cho ta người thấy như thế nào?
- Không được.
- Tại sao?
Hắn thấy cách này rất tốt chỉ cần đủ tài nguyên hắn sẽ nhanh chóng đột phá linh vương.
- Thứ nhất người cắn thuốc lên cấp cảnh giới tuy cao nhưng không có lực chiến đấu tương ứng, thứ nhì người sẽ mất đi tự chủ ỷ lại vào hắc đỉnh, thứ 3 đời này người đừng mơ đột phá linh vương.
- Tại sao không thể đột phá linh vương?
- Hừ người tưởng linh vương chỉ cần đủ linh lực cung cấp là đột phá sao? muốn đột phá linh vương không những cần linh lực mà còn cần lĩnh ngộ, mỗi linh vương đều có đạo riêng của mình gọi là vương đạo.
- ẶC khó như vậy? vậy làm sao ta có thể tìm được đạo của mình?
- Chỉ có 2 cách một người là thiên tài tuyệt thế ngộ ra đạo bản thân, hai chỉ có thể từ trong chiến đấu tìm ra.
Long Thắng Thiên tuy thường tự kĩ nhưng bản thân hắn hiểu rõ thiên phú của mình không ra sao cả như vậy hắn phải đi con đường thứ 2, không đạt đến linh vương không thể đi tìm nàng.
Hắn lấy ra kim long thảo vận chuyển hồn thú tiến hành hấp thu, từng luồn linh khí bao quanh yêu xà sao đó hòa nhập vào trong, hắn cảm nhận được yêu xà có được một cổ khí thế khác hẳn trở nên uy nghiêm không thể xâm phạm.
- Chỉ có như thế sao? không lẽ dung hợp thất bại?
- Hừ, chỉ một cây kim long thảo cấp 7 thì có thể làm đổi được gì, có thể cho con rắn nhỏ này có được một ít long uy là thành công rồi.
Nghe Hắc Dịch tiên vương nói, Long Thắng Thiên cạn lời linh thảo cấp 7 a, kế bên lúc nào cũng có một con yêu thú cấp 7 thủ hộ, một con yêu thú cấp 7 là ngang với một linh đế thử tính xem ở Nam vực có bao nhiêu người đạt linh đế, lại thêm một tên phá của.
Hắn nhìn đồ vật trong giới chỉ một chút trừ thôn thiên cẩu ra hắn vẫn còn 5 viên linh đan nếu là người khác chỉ có thể dùng chúng để luyện đan hoặc tạo trận pháp nhưng hắn có Hắc đỉnh có thể chuyển hóa thành hồn thú.
- Lão Dịch người đã từng thấy một vũ khí có nhiều hồn thú bao giờ chưa?
- Chỉ thấy 1 lần.
- Hả, ngay cả lão quái vật người cũng chỉ thấy một lần?
- Người nói ai là quái vật, bản tọa chỉ mói sống hơn trăm vạn năm thua xa cái đỉnh đen kia
Lý Thanh Nguyệt quay lại nhìn liền thấy Long Thắng Thiên đi đến.
- Tiểu Thiên không phải người đi bắt độc giác tê sao? Tại sao lại chạy đến đây?
- Ta đã bắt được rồi, sư tỷ không phải đi hái linh chi sao? Sao lại đi về nhanh như vậy.
Nghe Long Thắng Thiên hỏi Lý Thanh Nguyệt dậm chân trả lời.
- Còn không phải có người đến phá đám hay sao? Hại ta không xem được bọn họ đánh nhau.
- Hả, ai lại có bản lĩnh như vậy?
- Ta cũng không biết khi linh chi thành thục không biết từ đâu một cô nương áo trắng bay ra sao đó hái linh chi bay mất.
Nghe Thanh Nguyệt nói Long Thắng Thiên nhíu mày, không phải lại là nàng chứ?
- Sư tỷ người không cần phải buồn bực, ta có một cách có thể làm cho bọn họ so tài với nhau.
Lý Thanh Nguyệt nghe được hưng phấn hỏi.
- Người có cách gì mau nói a, nếu thành công sư tỷ sẽ thưởng cho người.
- Rất đơn giản người chỉ cần mở hội luận võ ai được giải nhất người sẽ cùng người đó luận trà đàm đạo.
Lý Thanh Nguyệt đảo mắt hỏi.
- Cách này thật sự được sao?
Long Thắng Thiên thấy nàng bắt đầu tin liền chém tiếp.
- Tất nhiên, người là một trong mười mỹ nữ tiên môn ta dám chắc họ không những tham gia mà còn vô cùng náo nhiệt.
Lý Thanh Nguyệt hai mắt phát sáng lại ra vẽ tò mò hỏi.
- Thật sao? Nhưng tại sao họ lại tham gia, không lẽ chỉ muốn cùng ta uống trà thôi sao?
Tất nhiên không phải tiến thêm bước nữa càng tốt, hắn trong lòng thầm nghĩ ngoài mặt cười ha ha nói.
- Tất nhiên, họ là ngưỡng một tài năng và sắc đẹp của sư tỷ a.
- Vậy nếu như bây giờ ta nói có người khi dễ ta họ cũng đứng ra đánh sao?
- Đúng vậy.
Long Thắng Thiên theo bản năng gật đầu lại thấy có gì đó là lạ.
- Hì hì tiểu Thiên bây giờ sư tỷ tâm trạng không được tốt, sợ là không nhịn được đến ngày đó, người có thể giúp sư tỷ không?
Long Thắng Thiên nhìn sư tỷ một bộ dang chờ đợi trước mắt mà lạnh người, hắn tính sơ qua đoàn người Đỗ Cương có đến mấy chục người cái này rõ ràng là tự ngược đâu phải chiến đấu.
- Sư tỷ, không phải người muốn nói tên phi lễ đó là ta chứ?
- Đúng vậy a, ai kêu người thân với ta nhất không nhờ người thì ta nhờ ai bây giờ?
Hắn nhớ lại từ khi tiến vào luyện khí viện chưa từng thấy một tên nam nhân nào trêu trọc nàng hắn còn tưởng bọn họ có vấn đề bây giờ mới biết thật ra họ không dám.
- Hì hì, sư tỷ đệ đột nhiên nghĩ ra một cách khác hữu hiệu hơn.
- Hử là cách gì?
- Tạm thời thì không thể nói đến khi về tiên môn người sẽ biết.
- Tiểu Thiên người không phải muốn gạt tỷ tỷ chứ như vậy người ta rất là thương tâm a.
Long Thắng Thiên nhìn nàng vẽ mặt ủy khuất, đôi mắt ngấn nước thầm than thở, ở đây không có giải Oscar nếu không nàng nhất định sẽ nhận được.
- Tiểu đệ làm sao dám, huống hồ tỷ tỷ người lại thông minh, xinh đẹp, dễ thương như vậy làm sao có người nỡ lừa người.
- Tốt vậy chúng ta mau trở về.
Hắn nhìn nàng vui vẽ chạy đi bây giờ mới hiểu câu nói lòng dạ đàn bà là thâm sâu khó lường nhất, thật thay đổi nhanh đến chóng mặt a, hắn và Lý Thanh Nguyệt vừa đi vừa nói chuyện làm cho mấy tên xung quanh vừa hâm mộ vừa đố kị.
Lúc này trong thanh hà điện 7 vị trưởng lão đang hội hợp.
- Thất đệ người nói bọn tiểu tử đó nhìn thấy một linh vương thật sao?
- Đúng là như vậy, cả 3 người Ngô Phong, Đỗ Cương, Lý Thần đều khẳng định.
- Đại ca người nghĩ có khi nào là mấy tiên môn kia đến dò thám chúng ta không?
- Ta nghĩ ngũ đệ nói có lí dù sao cuộc thi liên viện 10 năm một lần giữa tứ đại tiên môn cũng chỉ hơn một năm nữa là tổ chức, lần này ta nghe nói có hơn 10 suất tiến vào Đông Phương học viện.
Đoàn Chính Nghĩa trong lòng cũng đang lo lắng việc này nhất định phải sử lí ổn thỏa.
- Các vị sư đệ ta nghĩ chúng cũng chỉ thâm dò tìm hiểu nội tình, bọn chúng không có gan làm bậy đâu.
- Đại ca không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn chuyện này có thể ảnh hưởng đến tương lai thanh hà môn chúng ta hơn 10 sao.
Đoàn Chính Nghĩa gật gật đầu.
- Tứ đệ nói đúng, kêu mấy tên tiểu tử kia đừng đi loạn nữa yên ổn ở trong tiên môn đi.
Đoan Chính Nghĩa nhìn Triệu Kiến Nghiệp nói.
- Nhị đệ dạo gần đây nghe nói người thu một tiểu đồ rất có thiên phú?
Triệu Kiến Nghiệp nghe vậy liền mỉm cười.
- Tên tiểu tử này cũng tạm được thôi nhưng nếu có ta chịu khó chỉ giáo không chừng có thể tạo ra tiền đồ.
- Ha Ha lão gia hỏa người vẫn không bỏ được thối quen khoác lác, ta nghe nói tiểu tử đó có thể tạo ra linh khí mà không cần sử dụng linh lực e rằng ngay cả người cũng không làm được vậy mà còn nói là tàm tạm sao?
Nhị trưởng lão bị nói đến mặt đỏ bừng.
- Hừ, cho dù là như vậy thì sao? hắn tính tình còn trẻ lại thiếu kinh nghiệm giống như cây cao giữa gió nếu không có ta dìu dắt hắn có thể đứng được sao?
Đại trưởng lão nghe vậy liền gật đầu cười nói.
- Người cũng không cần nổi giận ta chỉ nhắc nhở người hắn có thể kiếm được cho tiên môn một suất vào Đông Phương học viện cố gắn mà đào tạo về mặt tài liệu luyện khí thì ta có thể mắt nhắm mắt mở.
Mấy vị trưởng lão nghe được hai mắt liền sáng lên, nếu trong tiên môn có người đạt được một suất vào Đông Phương học viện thì họ sẽ nhận được một nguồn tài nguyên vô cùng lớn có thể giúp học tiến thêm một bước không chừng.
- Nhị ca nếu tên tiểu tử đó muốn học thêm trận pháp cứ bảo hắn đến tìm đệ.
- Nếu hắn muốn học kiếm thuật ta cũng có thể truyền dại.
- Đúng vậy nếu hắn muốn học phù chú ta cũng có thể chỉ.
…
Triệu Kiến Nghiệp quát.
- Các người là đang đào gốc tường nhà ta sao? hắn đã được ta chọn để kế thừa y bát nên không có duyên với các người, các ngươi đừng mơ nữa.
- Nhị đệ ta thật sự rất ghen tị với người a, tìm được một tên đệ tử ưng ý để truyền thừa sao này người có thể an tâm cưỡi hạc quy tiên.
- Người nói cái gì?
- Khục… khục lỡ lời, lỡ lời là an hưởng tuổi già, là an hưởng tuổi già.
- Hừ.
Long Thắng Thiên trở về liền mượn lý do tu luyện bế quan, hắn từ trong không gian giới chỉ lấy ra một bình tăng linh đan ngây lập tức một mùi dược liệu bay ra khỏi bình hắn có cảm giác chỉ cần ngửi thôi cũng có thể tăng cảnh giới, trong bình có 10 viên đang dược lấp lánh, hắn lấy ra một viên dùng thử, đan dược vừa vào một nguồn linh lực hùng hậu lập tức tràn đến tuy hắn vận thôn thiên quyết nhưng vẫn cảm thấy cơ thể mình đang căn phòng có thể bạo bất cứ lúc nào. Hắc đỉnh trong cơ thể rung lên 8 phần linh lực lập tức bị nó hút vào.
- Thật nguy hiểm, tốc độ hấp thu của ta vẫn là quá chậm.
Long Thắng Thiên cảm nhận linh lực trong cơ thể đang bắt đầu đột phá từ linh úy tầng 3 sơ kì, trung kì, hậu kì, đỉnh phong lúc này linh lực trong tăng linh đan đã bị hắn hấp thu hết từ trong hắc đỉnh lại tiếp tục truyền ra linh lực của hắn lại lần nữa đột phá linh úy tầng 4, 5, 6 sơ kì, trung kì lúc này mới hết thuốc.
- Lão Dịch nếu ta để hắc đỉnh hấp thu dược lực sao đó lại truyền cho ta người thấy như thế nào?
- Không được.
- Tại sao?
Hắn thấy cách này rất tốt chỉ cần đủ tài nguyên hắn sẽ nhanh chóng đột phá linh vương.
- Thứ nhất người cắn thuốc lên cấp cảnh giới tuy cao nhưng không có lực chiến đấu tương ứng, thứ nhì người sẽ mất đi tự chủ ỷ lại vào hắc đỉnh, thứ 3 đời này người đừng mơ đột phá linh vương.
- Tại sao không thể đột phá linh vương?
- Hừ người tưởng linh vương chỉ cần đủ linh lực cung cấp là đột phá sao? muốn đột phá linh vương không những cần linh lực mà còn cần lĩnh ngộ, mỗi linh vương đều có đạo riêng của mình gọi là vương đạo.
- ẶC khó như vậy? vậy làm sao ta có thể tìm được đạo của mình?
- Chỉ có 2 cách một người là thiên tài tuyệt thế ngộ ra đạo bản thân, hai chỉ có thể từ trong chiến đấu tìm ra.
Long Thắng Thiên tuy thường tự kĩ nhưng bản thân hắn hiểu rõ thiên phú của mình không ra sao cả như vậy hắn phải đi con đường thứ 2, không đạt đến linh vương không thể đi tìm nàng.
Hắn lấy ra kim long thảo vận chuyển hồn thú tiến hành hấp thu, từng luồn linh khí bao quanh yêu xà sao đó hòa nhập vào trong, hắn cảm nhận được yêu xà có được một cổ khí thế khác hẳn trở nên uy nghiêm không thể xâm phạm.
- Chỉ có như thế sao? không lẽ dung hợp thất bại?
- Hừ, chỉ một cây kim long thảo cấp 7 thì có thể làm đổi được gì, có thể cho con rắn nhỏ này có được một ít long uy là thành công rồi.
Nghe Hắc Dịch tiên vương nói, Long Thắng Thiên cạn lời linh thảo cấp 7 a, kế bên lúc nào cũng có một con yêu thú cấp 7 thủ hộ, một con yêu thú cấp 7 là ngang với một linh đế thử tính xem ở Nam vực có bao nhiêu người đạt linh đế, lại thêm một tên phá của.
Hắn nhìn đồ vật trong giới chỉ một chút trừ thôn thiên cẩu ra hắn vẫn còn 5 viên linh đan nếu là người khác chỉ có thể dùng chúng để luyện đan hoặc tạo trận pháp nhưng hắn có Hắc đỉnh có thể chuyển hóa thành hồn thú.
- Lão Dịch người đã từng thấy một vũ khí có nhiều hồn thú bao giờ chưa?
- Chỉ thấy 1 lần.
- Hả, ngay cả lão quái vật người cũng chỉ thấy một lần?
- Người nói ai là quái vật, bản tọa chỉ mói sống hơn trăm vạn năm thua xa cái đỉnh đen kia
Tác giả :
Kingace