Phong Thần Châu
Chương 123: Vẫn hơi chậm một lát
Mấy người đổi một phòng bao khác, chưởng quỹ của quán rượu Phong Diệp cũng coi như có mắt nhìn, rượu ngon thức ăn ngon nhanh chóng được đưa lên, mấy người thoải mái ăn uống no nê.
Nhưng đối với Tần Ninh, Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và Tuân Ngọc từ đầu tới cuối vẫn mang trong lòng sự kính sợ.
Đường đường là thái tử gia của Đế đô mà cũng cứ mở mồm ra là gọi Tần huynh. Nếu họ làm gì đó chọc giận Tần Ninh thì còn không phải nói giết là giết hay sao?
Kể cả là đệ tử của học viện Thiên Thần thì sao chứ?
Ngày sau đi ra từ học viện Thiên Thần thì vẫn phải làm việc ở đế quốc Bắc Minh, đắc tội với Tần Ninh chính là đắc tội với thái tử, tương lai còn gì ngon mà ăn.
“Sao các ngươi lại nhìn ta như vậy?”
Tần Ninh nhìn ánh mắt ngỡ ngàng của mấy người kia thì không khỏi phì cười mà nói.
“Tần huynh, tại sao… thái tử lại khách sáo như vậy với huynh?”, Trương Tiểu Soái không nhịn được mà hỏi.
“Cái này…”
Tần Ninh cười nói: “Ta giúp cha hắn một việc, cho nên cha hắn cảm ơn ta khiến hắn ta cảm thấy cũng nên đối xử cẩn thận với ta…”
Lời này vừa nói ra thì khiến vẻ mặt của cả mấy người càng trở nên kỳ quái.
Giúp hoàng đế một việc?
Lời này nói ra thoải mái như vậy, nhưng cả đế quốc Bắc Minh có bao nhiêu thiên chi kiêu tử và cường giả?
Đường đường là đế vương thì rốt cuộc có chuyện gì mà phải giúp? Đến cả sức mạnh hoàng thất mà cũng không làm được thế mà Tần Ninh lại làm được sao?
“Khâm phục, khâm phục!”
Trương Tiểu Soái cười ha ha nói: “Không ngờ, trong khu nhà chung của chúng ta còn có một thiên tài ẩn hình thế này, hê hê, ngày sau, Trương Tiểu Soái ta sẽ đi theo huynh!”
“Hê hê, đúng vậy, Lục Huyền ta cũng đi theo huynh!”
Hai người cười ha ha nhìn Tần Ninh.
Mấy người tán gẫu một lát rồi mỗi người một ngả.
Mấy ngày này cũng không có chuyện gì nên Tần Ninh dứt khoát ở lại quán rượu Phong Diệp, bình thường tu luyện với Tiểu Phi, thuận tiện đốc thúc Tiểu Thanh.
Con Tiểu Thanh Ngưu này cũng có tố chất, chỉ mỗi tội lười.
Một ngày, Tần Ninh ngồi trong phòng, trong cơ thể, vị trí ba cửa, lúc này ba đạo Linh Hải đang chậm rãi xoay chuyển, thu hút linh khí thiên địa.
Dần dần, ba đạo Linh Hải tương đương với Khai Môn, Hưu Môn, Thương Môn. Mỗi đạo Linh Hải có chín đạo Linh Hải loại nhỏ bên trong đang xoay chuyển.
Lúc này, Tần Ninh đang nuốt một viên linh đan, dần dần trầm mình vào tu luyện.
Vị trí cửa thứ bốn Thương Môn, lúc này mạch máu đang không ngừng xoay chuyển, dần dần hiện ra một đạo Linh Hải loại nhỏ.
Sau đó, Linh Hải loại nhỏ đó ngưng tụ thành một đạo Linh Hải hoàn mỹ, rơi xuống vị trí Thương môn.
Trong ngũ tạng, Linh Hải xoay tròn không ngừng nghỉ.
Lúc này, Tần Ninh mới thở phào một hơi rồi đứng dậy.
Cảnh giới Linh Hải tầng bốn!
Hai bàn tay hắn siết chặt, một cỗ linh khí dâng trào nở rộ.
Linh Hải chín tầng, ở vị trí chín cửa trong cơ thể đã mở chín đại Linh Hải, cất giữ linh khí, mỗi bước đều vô cùng quan trọng.
Đối với Tần Ninh mà nói, hắn nằm lòng các vấn đề cần tránh khi ngưng tụ mỗi đạo Linh Hải nên tất nhiên là độ khó sẽ không quá cao.
“Tần Ninh ca ca, huynh lại đột phá rồi?”
Lúc này, Lăng Tiểu Phi đang cầm hai quả lê lớn, nhồm nhoàm vừa ăn vừa nói.
“Vậy cũng không so được với muội, mở chín cửa, trực tiếp ngưng tụ chín luồng Linh Hải, đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 9 quá nhanh!”
Tần Ninh xoa đầu Lăng Tiểu Phi, cười nói: “Thời gian này, ta không ở đây, muội tu luyện thật chăm chỉ, Cửu U quyết phần sau, phân thành chín tầng. Muội tu luyện đạt tới chín tầng thì cảnh giới được nâng cao tới cảnh giới Hóa Thần cũng không vấn đề gì!”
“Cảnh giới Hóa Thần…”
Tiểu Phi nửa hiểu nửa không gật đầu.
“Đến lúc đó, lại bắt đầu tu hành phần trên, mới thật sự là cường giả đỉnh cao của Đại lục!”
“Muội không muốn làm cường giả!”
Tiểu Phi lắc đầu: “Muội chỉ muốn Tần Ninh ca ca ở cùng muội là được!”
“Muội không tìm cha mẹ muội sao?”
“Có tìm chứ!”
“Vậy thì phải trở nên mạnh mẽ!”, Tần Ninh thở dài, nói: “Tần Ninh ca ca cũng phải tìm cha và mẹ ruột của ta. Cho nên, lần này, Tần Ninh ca ca cũng phải trở nên mạnh mẽ hơn!”
Lăng Tiểu Phi khẽ gật đầu.
“Tiểu Thanh, đi với ta!”
Tần Ninh nhìn Tiểu Thanh, nói: “Ta đưa người đi vào núi Minh Sơn, lúc nào ngươi đến thì tới tìm ta là được, biết chưa?”
“Bò…”
Nghe thấy lời của Tần Ninh, Tiểu Thanh khẽ gật đầu, cọ cọ vào vạt áo của Tần Ninh.
“Hư đốn, không tu luyện cho tốt vào. Thân là một con bò mà suốt ngày cứ tỏ vẻ dễ thương!”
Tần Ninh bực mình mắng mỏ.
Nhưng Tiểu Thanh lại không thèm để ý.
Thời gian 10 ngày trôi qua nhanh như chớp, tới một ngày, Tần Ninh đi tới học viện Thiên Thần.
Lúc này, trên võ trường nội viện, một đám người đi qua đi lại, yên lặng chờ đợi.
“Tần Ninh!”
Trương Tiểu Soái, Lục Huyền, Tuân Ngọc và Tần Hải đã tới rồi.
“Xem ra mấy ngày nay, mọi người cũng bỏ ra không ít công sức!”
Nhìn thấy mấy người, Tần Ninh khẽ gật đầu.
“Đại ca thế nào rồi?”
“Mấy ngày nay đã xuống giường được rồi, nhưng cảnh giới vẫn chưa hồi phục, vẫn còn có chút suy nhược…”
“Không sao!”
Tần Ninh gật đầu, nói: “Đến lúc chúng ta quay lại thì đại ca đã tốt hơn rồi”.
Thân là cửu thế đại đế, nếu Tần Ninh còn không có chút tự tin này thì sống phí chín đời chín kiếp rồi!
“Lần thí luyện này, chắc là sẽ đào thải một số đệ tử nội viện. Ta nghe nói, lần này sẽ đi vào núi Minh Sơn, đi vào một nơi mà học viện chưa từng thăm dò từ trước tới giờ!”
Lục Huyền hơi lo lắng nói: “Nghe nói chỉ có một vài trưởng lão của học viện đi xem, không có linh thú cấp hai, nhưng trong đó nhất định là có nguy hiểm, không biết học viện sắp xếp thế nào”.
“Lo gì?”
Trương Tiểu Soái cười ha ha: “Không phải còn có Tần huynh ở đây sao? Mấy người chúng ta thành một nhóm thì sợ gì?”
“Được thôi!”
Tần Ninh cười nói: “Chúng ta tập hợp thành một nhóm nhỏ, gặp phiền phức gì thì hỗ trợ nhau”.
“Được!”
“Ừ!”
Trong lúc mấy người đang trò chuyện thì có một người đang chậm rãi đi tới, thu hút ánh nhìn của không ít đệ tử đang đứng xung quanh.
“Công tử!”
Hôm nay, Diệp Viên Viên mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, hơi thở cao quý, thuần khiết không thể che giấu.
Tuy đang ở tuổi dậy thì nhưng cũng đã mang dáng vẻ yêu kiều, thể hiện rõ vài phần mỹ nhân tương lai.
Với dung mạo này của Diệp Viên Viên thì quả thật là có tư cách để trở thành mỹ nữ vô song ở đế đô Bắc Minh.
“Hình như cảnh giới được nâng cao rồi?”
“Vâng, đạt tới tầng sáu rồi ạ!”, Diệp Viên Viên khẽ gật đầu.
Nghe thấy câu nói này, mấy người bỗng chốc há hốc mồm.
Không hổ là hoàng thể, tốc độ tu luyện thật sự quá nhanh.
“Vẫn còn hơi chậm…”
Tần Ninh vừa nói ra lời này đã khiến Lục Huyền và Trương Tiểu Soái hoàn toàn cạn lời.
Thế mà còn chậm?
Mấy ngày không gặp, Diệp Viên Viên đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng sáu, ở nội viện học viện Thiên Thần, tốc độ này chắc chắn thuộc cấp bậc thiên tư đỉnh cao.
“Ta sẽ cố gắng!”
Tần Ninh khẽ gật đầu, không nói nhiều.
Có lẽ trong mắt Trương Tiểu Soái và Lục Huyền thì tốc độ của Diệp Viên Viên quả thật là rất nhanh.
Nhưng theo Tần Ninh thấy thì đúng là hơi chậm.
Mỗi lần cảnh giới nâng lên, hoàng thể Cửu chuyển lung linh thể đều sẽ nâng cao với biên độ cực lớn, chuẩn bị cho mỗi lần chuyển thể.
Cộng thêm việc Diệp Viên Viên tu luyện Cửu chuyển ngọc thân quyết, linh quyết này vô cùng phù hợp với hoàng thể.
Vậy nên đáng nhẽ Diệp Viên Viên tiến cảnh nâng cao không phải là tốc độ này mới đúng.
Đông…
Đúng lúc này, quảng trường nội viện bỗng vang lên từng tiếng đông đông vang trời.
Ở phía trước quảng trường, có mấy bóng người đang đứng sừng sững trong không trung, nhìn tất cả mọi người.