Phòng Sách Lúc Nửa Đêm
Chương 119: Công trạng lớn nhất!
Nhưng tại sao, bây giờ Oanh Oanh lại biết điều như vậy?
Là bởi đã bị Chu Trạch thu phục hoàn toàn sao?
Nhưng điều này không có nghĩa cô ấy đã hoàn toàn biến thành một con chim non ngây thơ, ví dụ như lần trước, Chu Trạch tình cờ nhìn thấy Bạch Oanh Oanh lúc cô ấy chơi game, cô ấy vẫn rất mạnh mẽ.
Rốt cuộc, cô ấy bản chất vốn là một thây ma. Đã là bản chất thì sẽ khó mà thay đổi được. Giống như Chu Trạch, kể cả là kiếp trước hay kiếp này, bản chất của anh vẫn khó thay đổi, dù tính cách anh có khác hơn kiếp trước một chút.
Nếu như Oanh Oanh thực sự ngoan ngoãn, thì Bạch phu nhân trước khi xuống Địa ngục sẽ không nhờ Chu Trạch đốt xác mình cũng chiếc áo với một đống cây trúc.
Ông lão bị tiểu Louli gọi là "Thi Mị". Có thể cách gọi này dùng cho những thây ma "không chính quy".
Ít nhất, Oanh Oanh khi xách túi ngón tay không bị rơi ra, không như ông lão, ngón tay rơi ra lúc nào cũng không biết. Toàn thân cô cũng không bốc lên mùi kinh tởm và tiết ra thứ nước mủ vàng nâu.
Nếu Oanh Oanh như ông lão kia, thà anh ngủ một mình với chiếc tủ lạnh còn hơn.
Thậm chí, khi lễ hội mùa đông diễn ra, Chu Trạch sẽ không ngần ngại đem Oanh Oanh đi thiêu tế trời.
Cho nên mới nói, xã hội ngày nay rất quan trọng vẻ bề ngoài, dù có tài năng nhưng không có nhan sắc cũng khó mà được trọng dụng.
Nhưng trên thực tế, khi bạn chết rồi, bạn vẫn phải giữ được cho mình nhân cách.
"Boom! Boom! Boom!"
Tiếng ồn ào từ nhà bếp vọng đến,
Sàn nhà bị nứt ra từng mảng,
Bức tường bị lõm xuống,
Cuộc đối đầu giữa hai thây ma như không có hồi kết, những âm thanh vang vang trong lúc đánh nhau cũng không có dấu hiệu dừng lại. Nhưng có thể dễ dàng nhìn thấy được, Oanh Oanh vẫn còn dư sức và chiếm thế thượng phong.
Hơn nữa, lúc nãy ông lão cũng đã bị tiểu Louli dùng lưỡi đánh trọng thương.
"Bùm!"
Trong nhà bếp vang lên một tiếng vang lớn. Oanh Oanh trực tiếp cầm lấy đầu ông lão ném mạnh xuống đất, nước mủ bắn ra tung tóe ngay sau đó.
Cơ thể của ông lão đã bị hủy hoại nghiêm trọng, bên trong cơ thể có một lớp trong suốt giống thủy tinh. Trên những bộ phận khác nhau trên cơ thể của ông lão còn dính lại một chút thịt.
"Bộp bộp bộp!"
Nhìn thấy cảnh này, lão đạo từ ngoài cửa dần dần tiến đến chỗ Oanh Oanh, vừa đi vừa vỗ tay và hét lớn "Oanh Oanh là nhất".
"Sượt….sượt…"
Oanh Oanh kéo ông lão ra khỏi phòng bếp, đầu của ông bị kéo lê dưới sàn nhà nên đã để lại một vệt màu xanh dài.
Nhưng ông lão vẫn chưa chết, thực sự chưa chết.
Loại trừ những chuyện khác, khi nhìn vào sức sống của ông lão, đủ thấy ông ta rất đáng sợ.
Oanh Oanh tựa như một con cún con đáng yêu,
Khi Chu Trạch ra hiệu lệnh,
Cô liền xông lên ngay lập tức, tấn công con mồi một cách mạnh mẽ rồi đem con mồi đến trước mặt Chu Trạch.
Chu Trạch ngồi xổm xuống trước mặt ông lão. Anh nhìn ông ta, ông ta cũng nhìn chằm chằm vào anh.
"Anh…anh cũng là một…quỷ sai?"
Chu Trạch gật gật đầu.
"Những con quỷ sai mắt mù…"
Ông lão định phỉ nhổ về phía Chu Trạch. Cũng may, phần miệng và cằm của ông không có da thịt, nếu không, sẽ có hai cục đờm bắn về phía Chu Trạch.
"Tôi có vô cùng tò mò về một chuyện. Hôm tôi đến bệnh viện, có ông ở đó không?"
"Tôi không có." Ông lão đáp, "Có phải…những y tá và bác sĩ trong bệnh viện…có phải…bị anh làm cho hôn mê?"
Chu Trạch không trả lời.
"Những người đó…là những kẻ đáng chết." Ông lão nói tiếp.
"Ừm." Chu Trạch đồng ý.
"Đáng chết, thì nên chết đi!" Ông lão nói, "Ông trời đã không cho tôi chết…ông trời trao cho tôi cơ hội…dọn dẹp sạch sẽ bọn người đó."
"Còn anh ta thì sao?" Chu Trạch chỉ về phía Vương Kha đang hôn mê.
Ông lão ngập ngừng một lúc. Sau khi Bạch Oanh Oanh đánh cho một trận "nên hồn" thì hình như cơn giận của ông lão cùng đã nguôi bớt.
Cho nên, khi tâm trạng của bạn không tốt, bạn nên tìm đến những sàn nhảy, quán bar, quán bi-a hay đại loại là những nơi tập trung đông những kẻ lưu manh, sẵn sàng đánh bạn bất kỳ lúc nào, tâm trạng bạn chắc chắn sẽ khá hơn.
"Tôi…không biết." Ông lão trả lời.
Trong trường hợp này, Vương Kha vẫn có cơ hội để giải thích rõ ràng vấn đề mà ông lão hiểu lầm để bảo vệ tính mạng của mình, để hy vọng ông lão sẽ dừng hành động của mình lại.
Nhưng anh ta đã không giải thích gì với ông lão hết. Hoặc khi ở giữa bờ vực của sự sống và cái chết, Vương Kha chợt nhận ra rằng, anh ta không sợ chết. Hoặc, anh ta không có gì để thẹn với lương tâm, chết cũng không có gì hối tiếc.
"Nhưng ông vẫn có ý định giết anh ta và nấu anh ấy thành một món ăn ngon rồi thưởng thức. Ông bị nghiện thịt người thật rồi." Chu Trạch cười nói.
Ông lão im lặng, không trả lời.
"Ông nói rằng, ông trời đã không để cho ông chết. Tôi không biết tại sao, nhưng giờ ông người không ra người, quỷ không ra quỷ, ác độc đến mức giết hết mọi người rồi biến họ thành thức ăn của mình.
Tôi thừa nhận, lúc ở trong Địa ngục, tôi cũng đã mong đám người đó chết đi càng nhanh càng tốt, để sớm đưa bọn người đó xuống chịu phạt dưới Địa Ngục.
Nhưng ông thì khác, ông giết người không quan tâm chuyện ông làm là đúng hay sai, ông chỉ làm theo sự say mê của bản thân mà không hề suy nghĩ.
Tôi từng nghe câu chuyện của một công tố viên nước ngoài. Ông ta đã bắt giữ một số quan chức tham nhũng vi phạm pháp luật. Danh tiếng của ông ta càng lúc càng vang xa. Sau này, vì ông muốn có cảm giác chiến thắng một lần nữa, ông ta đã cố gài bẫy một số quan chức để bắt họ. Việc làm của người này, thật sự rất giống ông.
Chu Trạch đưa tay vỗ nhẹ lên mặt ông lão. Ngay sau đó, hình như anh hối hận về hành động vừa nãy nên đưa tay xuống, lau lau vào ống quần.
"..." Lão đạo.
"Khi ông đang chìm đắm trong vực sâu cảm xúc, tôi vẫn chăm chú theo dõi ông;
Chỉ là ông không nhận ra thôi."
Chu Trạch chậm rãi đứng dậy, nói tiếp: "Tôi nói nhiều như vậy, ông nghe chắc cũng đã mệt, ông nên chuẩn bị lên đường sớm một chút."
"Tôi không phục…tôi và gia đình tôi…thực sự vô cùng đau khổ…tại sao…tại sao không có ai quan tâm đến chúng tôi…"
Chu Trạch lắc đầu,
"Tôi có thể đoán được hoàn cảnh gia đình ông rất bi thảm. Ông cũng bị bệnh viện đó đầu độc và không có ai quan tâm đến ông, họ chỉ quan tâm đến thời điểm ông chết. Khi nghe kể câu chuyện này, ai nghe cũng cảm thấy rất thương cảm.
Nhưng sự đau khổ và thiếu tình thương không phải lý do để biện minh cho việc làm của ông,
Bởi vì trên thế giới này, người phải chịu ấm ức rất nhiều, người nghèo cũng chẳng ít;
Đa số mọi người đều lấy hoàn cảnh của mình để làm động lực cố gắng và phấn đấu hơn, để gây dựng một cuộc sống mới,
Ngay cả khi những người cảm thấy không chịu đựng được nữa, họ cũng sẽ ra đi một mình, không kéo theo hay làm liên lụy đến ai cả, tự mình mang theo nỗi bi thương đi ma.
Cho nên, ông có lý do gì đặc biệt hơn không?
Đối với tôi, lý do của ông không được chấp nhận."
Ông lão nghe xong, chỉ im lặng suy nghĩ mà không nói gì.
"Vì vậy, tôi cảm thấy khó chịu nhất khi xem chương trình có phóng viên phỏng vấn những người phạm tội. Khi được phỏng vấn, những người đó luôn tỏ ra sám hối, kể về hoàn cảnh bi thảm của mình, khéo léo nói để lấy được một chút lòng thương cảm của khán giả.
Thậm chí, những phóng viên còn tìm về gia đình nạn nhân, để gia đình tha thứ cho tên tội phạm, để tên tội phạm đó có lại một cơ hội sửa sai, một cơ hội làm người.
Như thế tốt đẹp sao?
Như thế rất cảm động?
Bọn họ thậm chí còn tước đoạt đi quyền "hận" hung thủ của gia đình nạn nhân.
Nhưng thật không may, chương trình lại nhận được rất nhiều sự quan tâm của người xem. Rốt cuộc, những người có giàu "lòng trắc ẩn" thực sự rất nhiều.
Sau đó, Chu Trạch quay sang nhìn lão đạo và nói: "Tôi nói nhiều như vậy, chắc là phải thu thêm tiền rồi. Bây giờ, phòng dịch vụ tang lễ cao cấp cũng có những dịch vụ cho người đã khuất. Những lời tôi nói với ông vừa rồi cũng có thể coi là dịch vụ bổ sung. Sau khi ông xuống dưới đó, nhớ gửi thêm tiền cho tôi, hiểu chưa?"
Ông lão từ từ nhắm mắt lại và thở dài một hơi.
"Ông còn có linh hồn không? Hoặc là thứ gì đó liên quan đến ý thức của ông chẳng hạn. Ông hãy xuất hồn ra đi, tôi sẽ gửi nó xuống Địa ngục."
Ông lão buông thõng hai tay, ông như chấp nhận kết cục của mình. Về chuyện ông có nghe lời của Chu Trạch hay không, anh không quan tâm, cũng như không thèm để ý.
Tuy nhiên,
Ngay sau đó,
Cơ thể của ông lão đột nhiên rạn nứt, cổ gần như bị gãy đôi. Răng nanh của ông lão mọc dài ra và nhanh chóng cắn vào cơ thể của Chu Trạch.
"Phốc!"
Chu Trạch không nhúc nhích, nhưng móng tay của anh đã đâm thẳng vào cơ thể của ông lão. Khí đen từ móng tay Chu Trạch nhanh chóng bao quanh ông lão, việc này đối với ông lão như đang bị tra tấn. thậm chí, sự đau đớn lần này gấp hàng vạn lần sự đau đớn đến từ đòn tấn công của Oanh Oanh.
Răng nanh của ông lão trên người Chu Trạch đã bị rút ra. Ông kêu rên thảm thiết, ông cầu nguyện Chu Trạch rút móng tay của anh ra khỏi cơ thể của ông càng sớm càng tốt.
Nhưng Chu Trạch vẫn không hề nhúc nhích. Anh bình tĩnh quan sát sự đau đớn của ông lão.
Rõ ràng, Chu Trạch đã nói chuyện với ông lão quá lâu, giải thích và khuyên răn ông lão hết lòng, nhưng vẫn vô dụng.
Điều này cũng đủ để thấy được chương trình cảm hóa và tìm lại nhân tính của kẻ giết người là vô dụng. Rất nhiều người có cảm xúc thù hận, nhưng họ vẫn có thể kiềm chế được. Một khi đã giết người, hung thủ không còn là người nữa mà đã biến thành một con thú hoang, không hơn không kém.
"Thực ra, tôi rất ghê tởm ông, rất chán ghét ông." Chu Trạch lạnh nhạt nói, "Lúc đầu, tôi không có cảm xúc như vậy, nhưng dần dần, tôi nhận ra, ông không phải là dũng sĩ loại bỏ cái ác, mà ông chính là một kẻ ác ma."
Dưới áp lực của móng tay Chu Trạch, một làn khói mỏng màu đen từ trong người của ông lão bốc lên.
Chu Trạch mở cánh cửa Địa ngục,
Sau đó, anh đưa tay chộp lấy làn khói màu đen và ném thẳng vào trong cánh cửa.
Chu Trạch không làm cho linh hồn của ông lão tiêu tan, anh đã đưa linh hồn của ông ấy xuống Địa ngục, coi như cho ông ấy một cơ hội. Không phải Chu Trạch quan tâm đến công trạng của mình, mà khi anh ở bệnh viện, anh cũng có ý định muốn giết những bác sĩ và y tá đang hôn mê ở đó.
Tuy nhiên, theo thói quen, Chu Trạch vẫn lôi cuốn sổ nhỏ ra nhìn. Anh lập tức mở to đôi mắt!
"Chà!"
Công trạng của anh hiện giờ đã là 50%!
Nói cách khác, khi tiễn được ông lão này xuống Địa ngục, công trạng đạt được lớn hơn so với tất cả những lần trước cộng lại!
Tự nhiên Chu Trạch có chút hối tiếc, sớm biết như thế này anh sẽ không để ông lão đi sớm như vậy, anh sẽ hỏi thêm ông ta phải chăng còn đồng bọn đang trốn trong thành phố này.
Tiểu Louli vẫn quỳ rạp dưới nền nhà, khi nhìn thấy Chu Trạch lôi ra một cuốn sách nhỏ, cô đã rất ngạc nhiên.
Cô ngạc nhiên không chỉ vì cuốn sổ, cô ngạc nhiên bởi vì số liệu được ghi trong đó!
Cô bỗng nhiên nhớ lại lời nói của nữ Vô diện nói với cô khi ở cửa hàng Phố Cũ: "Dưới cái nhìn của tôi, con mồi không quan trọng bằng chàng trai ở Thông Thành!"
Lúc này, vợ Vương Kha đột nhiên cầm dao và dĩa lao đến chỗ thi thể ông lão, điên cuồng cắt thịt từ phần chân của ông lão ra và chuẩn bị đưa lên miệng.
Lão đạo phản xạ rất nhanh, ông nhanh chóng ngăn cô lại. Nhưng cô vẫn vùng vẫy và hét lên:
"Để tôi ăn, cho tôi ăn, cho tôi ăn..."
Chu Trạch đi đến chỗ tiểu Louli, sau đó quay đầu lại nhìn vợ Vương Kha thêm một lần nữa,
Mở miệng hỏi:
"Mẹ cô có phải bị bệnh hay không?"
Là bởi đã bị Chu Trạch thu phục hoàn toàn sao?
Nhưng điều này không có nghĩa cô ấy đã hoàn toàn biến thành một con chim non ngây thơ, ví dụ như lần trước, Chu Trạch tình cờ nhìn thấy Bạch Oanh Oanh lúc cô ấy chơi game, cô ấy vẫn rất mạnh mẽ.
Rốt cuộc, cô ấy bản chất vốn là một thây ma. Đã là bản chất thì sẽ khó mà thay đổi được. Giống như Chu Trạch, kể cả là kiếp trước hay kiếp này, bản chất của anh vẫn khó thay đổi, dù tính cách anh có khác hơn kiếp trước một chút.
Nếu như Oanh Oanh thực sự ngoan ngoãn, thì Bạch phu nhân trước khi xuống Địa ngục sẽ không nhờ Chu Trạch đốt xác mình cũng chiếc áo với một đống cây trúc.
Ông lão bị tiểu Louli gọi là "Thi Mị". Có thể cách gọi này dùng cho những thây ma "không chính quy".
Ít nhất, Oanh Oanh khi xách túi ngón tay không bị rơi ra, không như ông lão, ngón tay rơi ra lúc nào cũng không biết. Toàn thân cô cũng không bốc lên mùi kinh tởm và tiết ra thứ nước mủ vàng nâu.
Nếu Oanh Oanh như ông lão kia, thà anh ngủ một mình với chiếc tủ lạnh còn hơn.
Thậm chí, khi lễ hội mùa đông diễn ra, Chu Trạch sẽ không ngần ngại đem Oanh Oanh đi thiêu tế trời.
Cho nên mới nói, xã hội ngày nay rất quan trọng vẻ bề ngoài, dù có tài năng nhưng không có nhan sắc cũng khó mà được trọng dụng.
Nhưng trên thực tế, khi bạn chết rồi, bạn vẫn phải giữ được cho mình nhân cách.
"Boom! Boom! Boom!"
Tiếng ồn ào từ nhà bếp vọng đến,
Sàn nhà bị nứt ra từng mảng,
Bức tường bị lõm xuống,
Cuộc đối đầu giữa hai thây ma như không có hồi kết, những âm thanh vang vang trong lúc đánh nhau cũng không có dấu hiệu dừng lại. Nhưng có thể dễ dàng nhìn thấy được, Oanh Oanh vẫn còn dư sức và chiếm thế thượng phong.
Hơn nữa, lúc nãy ông lão cũng đã bị tiểu Louli dùng lưỡi đánh trọng thương.
"Bùm!"
Trong nhà bếp vang lên một tiếng vang lớn. Oanh Oanh trực tiếp cầm lấy đầu ông lão ném mạnh xuống đất, nước mủ bắn ra tung tóe ngay sau đó.
Cơ thể của ông lão đã bị hủy hoại nghiêm trọng, bên trong cơ thể có một lớp trong suốt giống thủy tinh. Trên những bộ phận khác nhau trên cơ thể của ông lão còn dính lại một chút thịt.
"Bộp bộp bộp!"
Nhìn thấy cảnh này, lão đạo từ ngoài cửa dần dần tiến đến chỗ Oanh Oanh, vừa đi vừa vỗ tay và hét lớn "Oanh Oanh là nhất".
"Sượt….sượt…"
Oanh Oanh kéo ông lão ra khỏi phòng bếp, đầu của ông bị kéo lê dưới sàn nhà nên đã để lại một vệt màu xanh dài.
Nhưng ông lão vẫn chưa chết, thực sự chưa chết.
Loại trừ những chuyện khác, khi nhìn vào sức sống của ông lão, đủ thấy ông ta rất đáng sợ.
Oanh Oanh tựa như một con cún con đáng yêu,
Khi Chu Trạch ra hiệu lệnh,
Cô liền xông lên ngay lập tức, tấn công con mồi một cách mạnh mẽ rồi đem con mồi đến trước mặt Chu Trạch.
Chu Trạch ngồi xổm xuống trước mặt ông lão. Anh nhìn ông ta, ông ta cũng nhìn chằm chằm vào anh.
"Anh…anh cũng là một…quỷ sai?"
Chu Trạch gật gật đầu.
"Những con quỷ sai mắt mù…"
Ông lão định phỉ nhổ về phía Chu Trạch. Cũng may, phần miệng và cằm của ông không có da thịt, nếu không, sẽ có hai cục đờm bắn về phía Chu Trạch.
"Tôi có vô cùng tò mò về một chuyện. Hôm tôi đến bệnh viện, có ông ở đó không?"
"Tôi không có." Ông lão đáp, "Có phải…những y tá và bác sĩ trong bệnh viện…có phải…bị anh làm cho hôn mê?"
Chu Trạch không trả lời.
"Những người đó…là những kẻ đáng chết." Ông lão nói tiếp.
"Ừm." Chu Trạch đồng ý.
"Đáng chết, thì nên chết đi!" Ông lão nói, "Ông trời đã không cho tôi chết…ông trời trao cho tôi cơ hội…dọn dẹp sạch sẽ bọn người đó."
"Còn anh ta thì sao?" Chu Trạch chỉ về phía Vương Kha đang hôn mê.
Ông lão ngập ngừng một lúc. Sau khi Bạch Oanh Oanh đánh cho một trận "nên hồn" thì hình như cơn giận của ông lão cùng đã nguôi bớt.
Cho nên, khi tâm trạng của bạn không tốt, bạn nên tìm đến những sàn nhảy, quán bar, quán bi-a hay đại loại là những nơi tập trung đông những kẻ lưu manh, sẵn sàng đánh bạn bất kỳ lúc nào, tâm trạng bạn chắc chắn sẽ khá hơn.
"Tôi…không biết." Ông lão trả lời.
Trong trường hợp này, Vương Kha vẫn có cơ hội để giải thích rõ ràng vấn đề mà ông lão hiểu lầm để bảo vệ tính mạng của mình, để hy vọng ông lão sẽ dừng hành động của mình lại.
Nhưng anh ta đã không giải thích gì với ông lão hết. Hoặc khi ở giữa bờ vực của sự sống và cái chết, Vương Kha chợt nhận ra rằng, anh ta không sợ chết. Hoặc, anh ta không có gì để thẹn với lương tâm, chết cũng không có gì hối tiếc.
"Nhưng ông vẫn có ý định giết anh ta và nấu anh ấy thành một món ăn ngon rồi thưởng thức. Ông bị nghiện thịt người thật rồi." Chu Trạch cười nói.
Ông lão im lặng, không trả lời.
"Ông nói rằng, ông trời đã không để cho ông chết. Tôi không biết tại sao, nhưng giờ ông người không ra người, quỷ không ra quỷ, ác độc đến mức giết hết mọi người rồi biến họ thành thức ăn của mình.
Tôi thừa nhận, lúc ở trong Địa ngục, tôi cũng đã mong đám người đó chết đi càng nhanh càng tốt, để sớm đưa bọn người đó xuống chịu phạt dưới Địa Ngục.
Nhưng ông thì khác, ông giết người không quan tâm chuyện ông làm là đúng hay sai, ông chỉ làm theo sự say mê của bản thân mà không hề suy nghĩ.
Tôi từng nghe câu chuyện của một công tố viên nước ngoài. Ông ta đã bắt giữ một số quan chức tham nhũng vi phạm pháp luật. Danh tiếng của ông ta càng lúc càng vang xa. Sau này, vì ông muốn có cảm giác chiến thắng một lần nữa, ông ta đã cố gài bẫy một số quan chức để bắt họ. Việc làm của người này, thật sự rất giống ông.
Chu Trạch đưa tay vỗ nhẹ lên mặt ông lão. Ngay sau đó, hình như anh hối hận về hành động vừa nãy nên đưa tay xuống, lau lau vào ống quần.
"..." Lão đạo.
"Khi ông đang chìm đắm trong vực sâu cảm xúc, tôi vẫn chăm chú theo dõi ông;
Chỉ là ông không nhận ra thôi."
Chu Trạch chậm rãi đứng dậy, nói tiếp: "Tôi nói nhiều như vậy, ông nghe chắc cũng đã mệt, ông nên chuẩn bị lên đường sớm một chút."
"Tôi không phục…tôi và gia đình tôi…thực sự vô cùng đau khổ…tại sao…tại sao không có ai quan tâm đến chúng tôi…"
Chu Trạch lắc đầu,
"Tôi có thể đoán được hoàn cảnh gia đình ông rất bi thảm. Ông cũng bị bệnh viện đó đầu độc và không có ai quan tâm đến ông, họ chỉ quan tâm đến thời điểm ông chết. Khi nghe kể câu chuyện này, ai nghe cũng cảm thấy rất thương cảm.
Nhưng sự đau khổ và thiếu tình thương không phải lý do để biện minh cho việc làm của ông,
Bởi vì trên thế giới này, người phải chịu ấm ức rất nhiều, người nghèo cũng chẳng ít;
Đa số mọi người đều lấy hoàn cảnh của mình để làm động lực cố gắng và phấn đấu hơn, để gây dựng một cuộc sống mới,
Ngay cả khi những người cảm thấy không chịu đựng được nữa, họ cũng sẽ ra đi một mình, không kéo theo hay làm liên lụy đến ai cả, tự mình mang theo nỗi bi thương đi ma.
Cho nên, ông có lý do gì đặc biệt hơn không?
Đối với tôi, lý do của ông không được chấp nhận."
Ông lão nghe xong, chỉ im lặng suy nghĩ mà không nói gì.
"Vì vậy, tôi cảm thấy khó chịu nhất khi xem chương trình có phóng viên phỏng vấn những người phạm tội. Khi được phỏng vấn, những người đó luôn tỏ ra sám hối, kể về hoàn cảnh bi thảm của mình, khéo léo nói để lấy được một chút lòng thương cảm của khán giả.
Thậm chí, những phóng viên còn tìm về gia đình nạn nhân, để gia đình tha thứ cho tên tội phạm, để tên tội phạm đó có lại một cơ hội sửa sai, một cơ hội làm người.
Như thế tốt đẹp sao?
Như thế rất cảm động?
Bọn họ thậm chí còn tước đoạt đi quyền "hận" hung thủ của gia đình nạn nhân.
Nhưng thật không may, chương trình lại nhận được rất nhiều sự quan tâm của người xem. Rốt cuộc, những người có giàu "lòng trắc ẩn" thực sự rất nhiều.
Sau đó, Chu Trạch quay sang nhìn lão đạo và nói: "Tôi nói nhiều như vậy, chắc là phải thu thêm tiền rồi. Bây giờ, phòng dịch vụ tang lễ cao cấp cũng có những dịch vụ cho người đã khuất. Những lời tôi nói với ông vừa rồi cũng có thể coi là dịch vụ bổ sung. Sau khi ông xuống dưới đó, nhớ gửi thêm tiền cho tôi, hiểu chưa?"
Ông lão từ từ nhắm mắt lại và thở dài một hơi.
"Ông còn có linh hồn không? Hoặc là thứ gì đó liên quan đến ý thức của ông chẳng hạn. Ông hãy xuất hồn ra đi, tôi sẽ gửi nó xuống Địa ngục."
Ông lão buông thõng hai tay, ông như chấp nhận kết cục của mình. Về chuyện ông có nghe lời của Chu Trạch hay không, anh không quan tâm, cũng như không thèm để ý.
Tuy nhiên,
Ngay sau đó,
Cơ thể của ông lão đột nhiên rạn nứt, cổ gần như bị gãy đôi. Răng nanh của ông lão mọc dài ra và nhanh chóng cắn vào cơ thể của Chu Trạch.
"Phốc!"
Chu Trạch không nhúc nhích, nhưng móng tay của anh đã đâm thẳng vào cơ thể của ông lão. Khí đen từ móng tay Chu Trạch nhanh chóng bao quanh ông lão, việc này đối với ông lão như đang bị tra tấn. thậm chí, sự đau đớn lần này gấp hàng vạn lần sự đau đớn đến từ đòn tấn công của Oanh Oanh.
Răng nanh của ông lão trên người Chu Trạch đã bị rút ra. Ông kêu rên thảm thiết, ông cầu nguyện Chu Trạch rút móng tay của anh ra khỏi cơ thể của ông càng sớm càng tốt.
Nhưng Chu Trạch vẫn không hề nhúc nhích. Anh bình tĩnh quan sát sự đau đớn của ông lão.
Rõ ràng, Chu Trạch đã nói chuyện với ông lão quá lâu, giải thích và khuyên răn ông lão hết lòng, nhưng vẫn vô dụng.
Điều này cũng đủ để thấy được chương trình cảm hóa và tìm lại nhân tính của kẻ giết người là vô dụng. Rất nhiều người có cảm xúc thù hận, nhưng họ vẫn có thể kiềm chế được. Một khi đã giết người, hung thủ không còn là người nữa mà đã biến thành một con thú hoang, không hơn không kém.
"Thực ra, tôi rất ghê tởm ông, rất chán ghét ông." Chu Trạch lạnh nhạt nói, "Lúc đầu, tôi không có cảm xúc như vậy, nhưng dần dần, tôi nhận ra, ông không phải là dũng sĩ loại bỏ cái ác, mà ông chính là một kẻ ác ma."
Dưới áp lực của móng tay Chu Trạch, một làn khói mỏng màu đen từ trong người của ông lão bốc lên.
Chu Trạch mở cánh cửa Địa ngục,
Sau đó, anh đưa tay chộp lấy làn khói màu đen và ném thẳng vào trong cánh cửa.
Chu Trạch không làm cho linh hồn của ông lão tiêu tan, anh đã đưa linh hồn của ông ấy xuống Địa ngục, coi như cho ông ấy một cơ hội. Không phải Chu Trạch quan tâm đến công trạng của mình, mà khi anh ở bệnh viện, anh cũng có ý định muốn giết những bác sĩ và y tá đang hôn mê ở đó.
Tuy nhiên, theo thói quen, Chu Trạch vẫn lôi cuốn sổ nhỏ ra nhìn. Anh lập tức mở to đôi mắt!
"Chà!"
Công trạng của anh hiện giờ đã là 50%!
Nói cách khác, khi tiễn được ông lão này xuống Địa ngục, công trạng đạt được lớn hơn so với tất cả những lần trước cộng lại!
Tự nhiên Chu Trạch có chút hối tiếc, sớm biết như thế này anh sẽ không để ông lão đi sớm như vậy, anh sẽ hỏi thêm ông ta phải chăng còn đồng bọn đang trốn trong thành phố này.
Tiểu Louli vẫn quỳ rạp dưới nền nhà, khi nhìn thấy Chu Trạch lôi ra một cuốn sách nhỏ, cô đã rất ngạc nhiên.
Cô ngạc nhiên không chỉ vì cuốn sổ, cô ngạc nhiên bởi vì số liệu được ghi trong đó!
Cô bỗng nhiên nhớ lại lời nói của nữ Vô diện nói với cô khi ở cửa hàng Phố Cũ: "Dưới cái nhìn của tôi, con mồi không quan trọng bằng chàng trai ở Thông Thành!"
Lúc này, vợ Vương Kha đột nhiên cầm dao và dĩa lao đến chỗ thi thể ông lão, điên cuồng cắt thịt từ phần chân của ông lão ra và chuẩn bị đưa lên miệng.
Lão đạo phản xạ rất nhanh, ông nhanh chóng ngăn cô lại. Nhưng cô vẫn vùng vẫy và hét lên:
"Để tôi ăn, cho tôi ăn, cho tôi ăn..."
Chu Trạch đi đến chỗ tiểu Louli, sau đó quay đầu lại nhìn vợ Vương Kha thêm một lần nữa,
Mở miệng hỏi:
"Mẹ cô có phải bị bệnh hay không?"
Tác giả :
Thanh Khiết Xà