Phong Quá Vũ Lưu Vân
Quyển 2 - Chương 50-2
Tiếng chim lảnh lót vang lên tại khe núi u tĩnh, nước chảy róc rách qua vách đá hòa vào hồ sâu thăm thẳm, gió khẽ lay, vài cánh hoa đào mang theo sắc hồng nhạt thanh thoát, nhẹ nhàng rời cành, lất phất rơi, khẽ lướt qua mặt hồ gợn lăn tăn rồi dập dềnh theo sóng nước.
Dương quang ôn hòa chiếu rọi vào trong u cốc, dưới đất, cánh hoa phủ đầy tạo thành một màu hồng nhạt rực rỡ. Dưới tàng cây đào nở đầy hoa, nam tử cao ráo bạch y thắng tuyết, khuôn mặt tuấn mĩ, đôi môi cong ẩn hiện một tia tiếu ý như có như không, dưới cơn mưa hoa đào, ngón tay thon dài cầm chiết phiến khẽ động, đôi mắt hoa đào chăm chú nhìn thân hình cao gầy biến ảo sinh động như mây trôi nước chảy trước mắt.
Nam tử một thân trường sam tử sắc, cùng ngân sắc Thối tuyết tỏa ra, trông như hòa quyện làm một, Thối Tuyết trong tay Lưu Vân linh động như có sinh mệnh, nếu không phải Mộ Dung Linh tốc độ cũng khác xa người thường, đừng nói đến đường kiếm, ngay cả Lưu Vân xuất thủ lúc nào cũng đều trông không rõ.
Phút chốc, Lưu Vân dừng lại, thu kiếm vào vỏ. Chỉ nghe loạt xoạt mấy tiếng, rơi xuống đất là mấy…quả đào.
“Hừm, nếu biết ngươi dùng tuyệt thế *** diệu kiếm pháp này để hái quả đào, vị lão tiền bối viết “Lăng kiếm ngọc quyết”, dù hồn phách đã về trời cũng sẽ bị tiểu tử ngươi chọc tức chết một lần nữa.” Mộ Dung “xoạt” một tiếng thu phiến, tựa vào gốc đào, cười nhạo.
Lưu Vân cúi xuống nhặt quả đào, thiêu mi cười: “Hở? Lần trước không biết là ai dùng “chỉ quyết kiếm khí” bắn rơi bồ câu vậy?”
Mộ Dung nghẹn lời, ngượng ngùng cười, đôi mắt đen láy xinh đẹp lưu chuyển, dừng lại tại quả đào Lưu Vân ôm trước ngực, đưa tay ra: “Thối Tuyết cho ta mượn dùng một lát.”
Lưu Vân ngẩn ra: “Để làm gì?” Không phải muốn chém người… Y bất quá là muốn đùa một chút thôi.
“Gọt vỏ đào, không lẽ ăn luôn vỏ? Bản công tử không phải là khỉ.”
Kể ra, trước đây làm sao cũng không ngờ được, bên dưới Lạc Mang Nhai vực sâu không thấy đáy lại là chốn đào nguyên tiên cảnh. Chỉ là núi cao vực sâu, hai người tìm hồi lâu cũng không thấy đường ra. Bốn phía đều là vách núi thẳng đứng trơn tuột, một phiến đá nhô ra để leo lên cũng không có, dù hai người đều có khinh công tuyệt đỉnh cũng chạy đằng trời. Lưu Vân vốn định tìm đầu nguồn con suối, nhưng lại phát hiện nó căn bản là một thác nước từ trên vách đá đổ xuống.
Ngược lại ở dưới gốc một cây hoa đào xinh đẹp dị thường, tìm được một đống xương cốt cùng một quyển “Lăng kiếm ngọc quyết”, giở ra xem đã biết đúng là một bộ kiếm pháp *** diệu tuyệt luân, kì diệu như Lục mạch thần kiếm.
Kinh hỉ ngắn ngủi qua đi, lại là cực độ thất vọng —— tuyệt đỉnh cao thủ như vậy mà còn chết ở chỗ này, càng không nói đến hai người bọn họ. Nếu thoát ra không được, võ công cao tới đâu cũng đều vô dụng, chỉ có thể trở thành công cụ giải buồn, ví dụ như, Lưu Vân dùng kiếm pháp bắt cá, Mộ Dung không dùng kiếm thì luyện chỉ quyết, nhiều nhất là dùng để bắn rớt chim đang bay để nướng.
May mà dưới đáy vực ấm áp như xuân, hoa đào nở quanh năm, đủ loại chim bay cá nhảy, hoa quả cũng ngon miệng, khiến hai người y thực không lo.
Ngày ngày bình thản tĩnh lặng như trong mộng, hai người tương hỗ bầu bạn giải buồn cũng không thấy tịch mịch, rời xa trần thế ồn ào làm tâm hồn thanh tĩnh, ân ân oán oán cũng phai nhạt từ lâu, không phát hiện ra tháng ngày trôi qua như nước, chớp mắt đã gần nửa năm.
Sao thưa lác đác trên bầu trời đen kịt, mây bay tản mạn lộ ra một vòng sáng bàng bạc, soi rõ người dưới trăng, lúc này lại mang vẻ thanh lãnh vô cùng.
Trên một cây ngô đồng cổ thụ, tử sam nam tử tựa vào thân cây, một chân đạp tại nhánh cây, chân còn lại tùy ý đong đưa. Khuôn mặt anh tuấn lộ ra ý cười, nhưng không chạm được đáy mắt. Mắt phượng nửa khép nửa mở dừng lại tại vầng trăng tròn, con ngươi đen sáng phảng phất tầng tầng sương mù, sâu không thấy đáy.
Hương rượu thoang thoảng, Lưu Vân ngửa đầu uống một ngụm, mỉm cười như tự nói với chính mình: “”Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì. Tình nhân oán diêu dạ, cánh tịch khởi tương tư. Diệt chúc liên quang mãn, phi y giác lộ tư. Bất kham doanh thủ tặng, hoàn tẩm mộng giai kỳ.”
Giọng nói u trầm hòa cùng hoa đào nhưỡng đặc biệt lan xa, lượn lờ truyền đến, Mộ Dung Linh dừng chân, mâu quang tối sầm lại. Mũi chân điểm nhẹ, một người toàn thân bạch y bay vọt, phiêu dật hạ xuống cành ngô đồng, buồn bã nói: “Hay cho ‘ thiên nhai cộng thử thì ’... ngươi, lại nghĩ đến chuyện trước đây sao…”
“Linh…” Lưu Vân hơi giật mình, nhẹ thở dài, đột nhiên nói: “Ngươi xem, trăng rất tròn. Ở chỗ ta chắc đã là Trung thu thứ hai rồi, trên kia hẳn là đã sang thu từ lâu, ở đây vẫn giống hệt mùa xuân. Tại “nơi kia”, lúc này hẳn là đang ăn bánh trung thu, bất quá đáng tiếc, nơi này không có phương pháp làm bánh trung thu…”
Từ lâu đã nghe Lưu Vân nói về “nơi kia”, Mộ Dung lúc đầu còn có chút giật mình, dần dần cũng thấy bình thường. Chỉ yên lặng nhìn Lưu Vân một lát, bỗng nhiên hạ mi cúi người, tự tiếu phi tiếu nâng cằm Lưu Vân, trêu đùa: “Có bản thiếu gia ở đây, còn chưa đủ sao?”
Lưu Vân cười khẽ, biết y sắp giở trò, vừa định mở miệng trêu chọc hai câu, lại thấy cổ họng đắng ngắt, không nói nên lời.
Mộ Dung thấy hắn một lúc lâu không nói lời nào, dần dần thu lại tiếu ý, lặng lẽ xoay người, giữ chặt hai vai Lưu Vân, dụi vào cổ hắn, khẽ khàng nói: “Không thể quay về cũng không sao, chí ít còn có ta ở chỗ này cùng ngươi…”
Lưu Vân khẽ run động, quay lại ôm lấy y, nhàn nhạt cười: “Là ta làm liên lụy ngươi rồi…”
Mộ Dung khẽ cười: “Bất quá… Có đôi khi nghĩ lại, nếu ngươi ta hai người thật sự suốt đời kẹt lại trong thâm cốc… Đối với ta mà nói, không chừng lại rất tốt. Mặc dù, lòng của ngươi vĩnh viễn không chỉ thuộc về ta, chí ít… nửa đời sau ngươi đều là của ta, chỉ của một mình ta.” Vừa nghĩ đến đó, y lại thấy tâm tình sung sướng, sinh hoạt trong u cốc quá mức bình thản buồn chán cũng không phải không thể chịu được, ly khai ngươi lừa ta gạt, dối trá, nghi kỵ cùng yếm trá, trái lại mang đến một loại hạnh phúc an tĩnh.
Nếu là trước đây, loại lời nói này nhất định sẽ không từ miệng của Mộ Dung công tử y nói ra, có lẽ là do rời xa hồng trần phàm tục, cái gì là mặt mũi, danh lợi đều vứt ở sau đầu, hiện tại lại còn nói đến trôi chảy như vậy.
Lưu Vân giật mình, không biết nên nói gì.
Hồi tưởng lại ngày trước, hình ảnh trên chiếc đèn dường như hiện lên trước mắt, cuối cùng dừng lại tại câu nói: “Không thể quay về cũng không sao, chí ít còn có ta ở chỗ này cùng ngươi…”
Đại khái, thực sự là về không được…
Mộ Dung cầm lấy bầu rượu trong tay Lưu Vân, ngửa đầu uống mấy ngụm.
“Này, đại thiếu gia của ta, hoa đào nhưỡng ta bỏ bao nhiêu công sức ủ thành, ngươi coi là nước lã à! Đợi lát nữa uống say, ta cũng không có bản lĩnh cõng ngươi về.”
“Hừ, keo kiệt, sợ bản thiếu gia uống hết rượu của ngươi phải không?” Mộ Dung Linh tà nghễ nhìn Lưu Vân, hai má vì rượu mà hồng lên, đôi môi không tô mà đỏ, bỡn cợt khẽ cười, bên khóe miệng còn vương lại chút rượu.
Lưu Vân ánh mắt rơi vào đôi môi câu dẫn của y, cười khẽ tiến tới, xúc cảm mềm mại mang theo hương rượu nhàn nhạt, khiến hắn không khỏi lưu luyến trầm mê. Nhẹ nhàng đem đầu lưỡi lướt qua đôi môi đó, khơi dậy hỏa diễm tê dại.
Dương quang ôn hòa chiếu rọi vào trong u cốc, dưới đất, cánh hoa phủ đầy tạo thành một màu hồng nhạt rực rỡ. Dưới tàng cây đào nở đầy hoa, nam tử cao ráo bạch y thắng tuyết, khuôn mặt tuấn mĩ, đôi môi cong ẩn hiện một tia tiếu ý như có như không, dưới cơn mưa hoa đào, ngón tay thon dài cầm chiết phiến khẽ động, đôi mắt hoa đào chăm chú nhìn thân hình cao gầy biến ảo sinh động như mây trôi nước chảy trước mắt.
Nam tử một thân trường sam tử sắc, cùng ngân sắc Thối tuyết tỏa ra, trông như hòa quyện làm một, Thối Tuyết trong tay Lưu Vân linh động như có sinh mệnh, nếu không phải Mộ Dung Linh tốc độ cũng khác xa người thường, đừng nói đến đường kiếm, ngay cả Lưu Vân xuất thủ lúc nào cũng đều trông không rõ.
Phút chốc, Lưu Vân dừng lại, thu kiếm vào vỏ. Chỉ nghe loạt xoạt mấy tiếng, rơi xuống đất là mấy…quả đào.
“Hừm, nếu biết ngươi dùng tuyệt thế *** diệu kiếm pháp này để hái quả đào, vị lão tiền bối viết “Lăng kiếm ngọc quyết”, dù hồn phách đã về trời cũng sẽ bị tiểu tử ngươi chọc tức chết một lần nữa.” Mộ Dung “xoạt” một tiếng thu phiến, tựa vào gốc đào, cười nhạo.
Lưu Vân cúi xuống nhặt quả đào, thiêu mi cười: “Hở? Lần trước không biết là ai dùng “chỉ quyết kiếm khí” bắn rơi bồ câu vậy?”
Mộ Dung nghẹn lời, ngượng ngùng cười, đôi mắt đen láy xinh đẹp lưu chuyển, dừng lại tại quả đào Lưu Vân ôm trước ngực, đưa tay ra: “Thối Tuyết cho ta mượn dùng một lát.”
Lưu Vân ngẩn ra: “Để làm gì?” Không phải muốn chém người… Y bất quá là muốn đùa một chút thôi.
“Gọt vỏ đào, không lẽ ăn luôn vỏ? Bản công tử không phải là khỉ.”
Kể ra, trước đây làm sao cũng không ngờ được, bên dưới Lạc Mang Nhai vực sâu không thấy đáy lại là chốn đào nguyên tiên cảnh. Chỉ là núi cao vực sâu, hai người tìm hồi lâu cũng không thấy đường ra. Bốn phía đều là vách núi thẳng đứng trơn tuột, một phiến đá nhô ra để leo lên cũng không có, dù hai người đều có khinh công tuyệt đỉnh cũng chạy đằng trời. Lưu Vân vốn định tìm đầu nguồn con suối, nhưng lại phát hiện nó căn bản là một thác nước từ trên vách đá đổ xuống.
Ngược lại ở dưới gốc một cây hoa đào xinh đẹp dị thường, tìm được một đống xương cốt cùng một quyển “Lăng kiếm ngọc quyết”, giở ra xem đã biết đúng là một bộ kiếm pháp *** diệu tuyệt luân, kì diệu như Lục mạch thần kiếm.
Kinh hỉ ngắn ngủi qua đi, lại là cực độ thất vọng —— tuyệt đỉnh cao thủ như vậy mà còn chết ở chỗ này, càng không nói đến hai người bọn họ. Nếu thoát ra không được, võ công cao tới đâu cũng đều vô dụng, chỉ có thể trở thành công cụ giải buồn, ví dụ như, Lưu Vân dùng kiếm pháp bắt cá, Mộ Dung không dùng kiếm thì luyện chỉ quyết, nhiều nhất là dùng để bắn rớt chim đang bay để nướng.
May mà dưới đáy vực ấm áp như xuân, hoa đào nở quanh năm, đủ loại chim bay cá nhảy, hoa quả cũng ngon miệng, khiến hai người y thực không lo.
Ngày ngày bình thản tĩnh lặng như trong mộng, hai người tương hỗ bầu bạn giải buồn cũng không thấy tịch mịch, rời xa trần thế ồn ào làm tâm hồn thanh tĩnh, ân ân oán oán cũng phai nhạt từ lâu, không phát hiện ra tháng ngày trôi qua như nước, chớp mắt đã gần nửa năm.
Sao thưa lác đác trên bầu trời đen kịt, mây bay tản mạn lộ ra một vòng sáng bàng bạc, soi rõ người dưới trăng, lúc này lại mang vẻ thanh lãnh vô cùng.
Trên một cây ngô đồng cổ thụ, tử sam nam tử tựa vào thân cây, một chân đạp tại nhánh cây, chân còn lại tùy ý đong đưa. Khuôn mặt anh tuấn lộ ra ý cười, nhưng không chạm được đáy mắt. Mắt phượng nửa khép nửa mở dừng lại tại vầng trăng tròn, con ngươi đen sáng phảng phất tầng tầng sương mù, sâu không thấy đáy.
Hương rượu thoang thoảng, Lưu Vân ngửa đầu uống một ngụm, mỉm cười như tự nói với chính mình: “”Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì. Tình nhân oán diêu dạ, cánh tịch khởi tương tư. Diệt chúc liên quang mãn, phi y giác lộ tư. Bất kham doanh thủ tặng, hoàn tẩm mộng giai kỳ.”
Giọng nói u trầm hòa cùng hoa đào nhưỡng đặc biệt lan xa, lượn lờ truyền đến, Mộ Dung Linh dừng chân, mâu quang tối sầm lại. Mũi chân điểm nhẹ, một người toàn thân bạch y bay vọt, phiêu dật hạ xuống cành ngô đồng, buồn bã nói: “Hay cho ‘ thiên nhai cộng thử thì ’... ngươi, lại nghĩ đến chuyện trước đây sao…”
“Linh…” Lưu Vân hơi giật mình, nhẹ thở dài, đột nhiên nói: “Ngươi xem, trăng rất tròn. Ở chỗ ta chắc đã là Trung thu thứ hai rồi, trên kia hẳn là đã sang thu từ lâu, ở đây vẫn giống hệt mùa xuân. Tại “nơi kia”, lúc này hẳn là đang ăn bánh trung thu, bất quá đáng tiếc, nơi này không có phương pháp làm bánh trung thu…”
Từ lâu đã nghe Lưu Vân nói về “nơi kia”, Mộ Dung lúc đầu còn có chút giật mình, dần dần cũng thấy bình thường. Chỉ yên lặng nhìn Lưu Vân một lát, bỗng nhiên hạ mi cúi người, tự tiếu phi tiếu nâng cằm Lưu Vân, trêu đùa: “Có bản thiếu gia ở đây, còn chưa đủ sao?”
Lưu Vân cười khẽ, biết y sắp giở trò, vừa định mở miệng trêu chọc hai câu, lại thấy cổ họng đắng ngắt, không nói nên lời.
Mộ Dung thấy hắn một lúc lâu không nói lời nào, dần dần thu lại tiếu ý, lặng lẽ xoay người, giữ chặt hai vai Lưu Vân, dụi vào cổ hắn, khẽ khàng nói: “Không thể quay về cũng không sao, chí ít còn có ta ở chỗ này cùng ngươi…”
Lưu Vân khẽ run động, quay lại ôm lấy y, nhàn nhạt cười: “Là ta làm liên lụy ngươi rồi…”
Mộ Dung khẽ cười: “Bất quá… Có đôi khi nghĩ lại, nếu ngươi ta hai người thật sự suốt đời kẹt lại trong thâm cốc… Đối với ta mà nói, không chừng lại rất tốt. Mặc dù, lòng của ngươi vĩnh viễn không chỉ thuộc về ta, chí ít… nửa đời sau ngươi đều là của ta, chỉ của một mình ta.” Vừa nghĩ đến đó, y lại thấy tâm tình sung sướng, sinh hoạt trong u cốc quá mức bình thản buồn chán cũng không phải không thể chịu được, ly khai ngươi lừa ta gạt, dối trá, nghi kỵ cùng yếm trá, trái lại mang đến một loại hạnh phúc an tĩnh.
Nếu là trước đây, loại lời nói này nhất định sẽ không từ miệng của Mộ Dung công tử y nói ra, có lẽ là do rời xa hồng trần phàm tục, cái gì là mặt mũi, danh lợi đều vứt ở sau đầu, hiện tại lại còn nói đến trôi chảy như vậy.
Lưu Vân giật mình, không biết nên nói gì.
Hồi tưởng lại ngày trước, hình ảnh trên chiếc đèn dường như hiện lên trước mắt, cuối cùng dừng lại tại câu nói: “Không thể quay về cũng không sao, chí ít còn có ta ở chỗ này cùng ngươi…”
Đại khái, thực sự là về không được…
Mộ Dung cầm lấy bầu rượu trong tay Lưu Vân, ngửa đầu uống mấy ngụm.
“Này, đại thiếu gia của ta, hoa đào nhưỡng ta bỏ bao nhiêu công sức ủ thành, ngươi coi là nước lã à! Đợi lát nữa uống say, ta cũng không có bản lĩnh cõng ngươi về.”
“Hừ, keo kiệt, sợ bản thiếu gia uống hết rượu của ngươi phải không?” Mộ Dung Linh tà nghễ nhìn Lưu Vân, hai má vì rượu mà hồng lên, đôi môi không tô mà đỏ, bỡn cợt khẽ cười, bên khóe miệng còn vương lại chút rượu.
Lưu Vân ánh mắt rơi vào đôi môi câu dẫn của y, cười khẽ tiến tới, xúc cảm mềm mại mang theo hương rượu nhàn nhạt, khiến hắn không khỏi lưu luyến trầm mê. Nhẹ nhàng đem đầu lưỡi lướt qua đôi môi đó, khơi dậy hỏa diễm tê dại.
Tác giả :
Tử Vũ Nguyệt Diên