Phong Phi Khứ, Biệt Lai Vô Dạng
Chương 5
Trong nháy mắt đã đến cuối thu.
Cái Niếp tuy nói rằng sẽ lưu lại cơ quan thành ít lâu, nhưng không quá nửa tháng sau vẫn mang theo Thiên Minh rời khỏi hẻm núi. Đoan Mộc Dung đứng cạnh cửa một hồi lâu, bỗng nhiên nhớ tới một câu nói cuối cùng của nam nhân đó.
Cùng với cảm tạ, ngữ khí còn mang theo chút có lỗi.
Hắn nói, hắn sẽ không vì bất cứ kẻ nào mà dừng lại.
Đạo Chích tựa ở phía sau thân cây nghe xong những lời này, nghe thấy truyền đến tiếng khóc Đoan Mộc Dung vô cùng kiềm nén
Có phải những kẻ xuất sắc đều sẽ không vì người khác mà dừng lại.
Tin tức của Bạch Phượng cứ như lá rụng bay mất không còn tăm hơi bóng dáng, Vệ Trang cùng Nghịch Lưu Sa hình như cũng đã im hơi lặng tiếng rất lâu, không biết là từ bỏ hay là vẫn đang chờ thời cơ khác. Bề ngoài thế gian xem ra đều là bình yên như vậy
Hắn dường như đã trở thành diễn viên chính trong Đạo Chích bi thương tình cảm.Thấy cái gì màu trắng sẽ lại nhớ tới hắn, lúc chạy trốn thần tốc sẽ nhớ tới hắn, lúc đấy điểu bay cũng sẽ nhớ về hắn.
” Dung cô nương, ngươi xem, trời trong quá.”
Buông xuống mấy câu này, nữ tử có hơi ngẩng đầu, nước mắt tràn ra tất cả nén trở về viền mắt: “ Ừ, trời trong quá”
Đạo Chích đi cà nhắc, lần thứ hai chạy vút đi, lúc nhạy qua đám lá rụng sẽ tạo ra âm thanh xào xạc, gió thu tựa như lưỡi dao nhỏ xẹt bên tai.
” A a a a a ——————!!!”
Tuyết Nữ ngồi bên cạnh Cao Tiệm Ly, bất đắc dĩ cười cười: ” Ngươi xem vận số của Đạo Chích thật là tốt, sao mà mỗi lần chạy nhanh đều sẽ gặp được phi điểu.”
Cao Tiệm Ly cong cong khóe mắt, đưa tay bắt lấy đầu ngón tay của tình nhân: ” Nếu như là cùng một con điểu, thì càng may mắn, dù sao cũng là để hắn dừng lại.”
Khắp bầu trời vẫn như cũ đầy lông vũ trắng.
” Sao ngươi mỗi lần xuất hiện đều phải kỳ quái thế này?”
” Kỳ quái không phải chính là ngươi sao.”- Nam nhân giữa màn lá rụng đắc ý cười nói: “ lá rụng trong đích nam nhân đắc ý cười nói: ” hại Tiểu Bạch phải dán băng OK.”
” Ngươi...”
” Trời thu qua, bảo bối ngươi lại gầy đi, là vì nỗi khổ tương tư hại?”
” Cút.”
” Mồm miệng vẫn cứ là một dạng chẳng thay đổi gì cả.”
Khẽ nhếch khoé môi kéo đối phương vào lòng, Đạo Chích mặc dù bày ra bộ mặt chù ụ, nhưng vẫn cứ ngoan ngoãn dán vào trước ngực người nọ”
” Đã bắt đầu mùa đông rồi, sao còn mặc ít như vậy.”
” Chờ ngươi may bộ đồ mới.”
” Lão tử cũng không phải nữ nhân!”
Giữa lúc nói chuyện lại nâng cằm đối phương, một nụ hôn khẽ rơi xuống giữa hai bên lông mày.
” Đạo Chích, biệt lai vô dạng.” ( Câu này dùng khi đã lâu chưa gặp, ngụ ý là mong bạn khoẻ từ khi chúng ta chia tay)
Lá rơi khô vàng theo gió lạnh thổi qua, vuốt ve vào bầu không khí tạo ra tiếng rì rào.
—— Ta yêu hắn. Cho nên, bằng lòng vì hắn mà dừng lại.
【 toàn văn hoàn 】
Cái Niếp tuy nói rằng sẽ lưu lại cơ quan thành ít lâu, nhưng không quá nửa tháng sau vẫn mang theo Thiên Minh rời khỏi hẻm núi. Đoan Mộc Dung đứng cạnh cửa một hồi lâu, bỗng nhiên nhớ tới một câu nói cuối cùng của nam nhân đó.
Cùng với cảm tạ, ngữ khí còn mang theo chút có lỗi.
Hắn nói, hắn sẽ không vì bất cứ kẻ nào mà dừng lại.
Đạo Chích tựa ở phía sau thân cây nghe xong những lời này, nghe thấy truyền đến tiếng khóc Đoan Mộc Dung vô cùng kiềm nén
Có phải những kẻ xuất sắc đều sẽ không vì người khác mà dừng lại.
Tin tức của Bạch Phượng cứ như lá rụng bay mất không còn tăm hơi bóng dáng, Vệ Trang cùng Nghịch Lưu Sa hình như cũng đã im hơi lặng tiếng rất lâu, không biết là từ bỏ hay là vẫn đang chờ thời cơ khác. Bề ngoài thế gian xem ra đều là bình yên như vậy
Hắn dường như đã trở thành diễn viên chính trong Đạo Chích bi thương tình cảm.Thấy cái gì màu trắng sẽ lại nhớ tới hắn, lúc chạy trốn thần tốc sẽ nhớ tới hắn, lúc đấy điểu bay cũng sẽ nhớ về hắn.
” Dung cô nương, ngươi xem, trời trong quá.”
Buông xuống mấy câu này, nữ tử có hơi ngẩng đầu, nước mắt tràn ra tất cả nén trở về viền mắt: “ Ừ, trời trong quá”
Đạo Chích đi cà nhắc, lần thứ hai chạy vút đi, lúc nhạy qua đám lá rụng sẽ tạo ra âm thanh xào xạc, gió thu tựa như lưỡi dao nhỏ xẹt bên tai.
” A a a a a ——————!!!”
Tuyết Nữ ngồi bên cạnh Cao Tiệm Ly, bất đắc dĩ cười cười: ” Ngươi xem vận số của Đạo Chích thật là tốt, sao mà mỗi lần chạy nhanh đều sẽ gặp được phi điểu.”
Cao Tiệm Ly cong cong khóe mắt, đưa tay bắt lấy đầu ngón tay của tình nhân: ” Nếu như là cùng một con điểu, thì càng may mắn, dù sao cũng là để hắn dừng lại.”
Khắp bầu trời vẫn như cũ đầy lông vũ trắng.
” Sao ngươi mỗi lần xuất hiện đều phải kỳ quái thế này?”
” Kỳ quái không phải chính là ngươi sao.”- Nam nhân giữa màn lá rụng đắc ý cười nói: “ lá rụng trong đích nam nhân đắc ý cười nói: ” hại Tiểu Bạch phải dán băng OK.”
” Ngươi...”
” Trời thu qua, bảo bối ngươi lại gầy đi, là vì nỗi khổ tương tư hại?”
” Cút.”
” Mồm miệng vẫn cứ là một dạng chẳng thay đổi gì cả.”
Khẽ nhếch khoé môi kéo đối phương vào lòng, Đạo Chích mặc dù bày ra bộ mặt chù ụ, nhưng vẫn cứ ngoan ngoãn dán vào trước ngực người nọ”
” Đã bắt đầu mùa đông rồi, sao còn mặc ít như vậy.”
” Chờ ngươi may bộ đồ mới.”
” Lão tử cũng không phải nữ nhân!”
Giữa lúc nói chuyện lại nâng cằm đối phương, một nụ hôn khẽ rơi xuống giữa hai bên lông mày.
” Đạo Chích, biệt lai vô dạng.” ( Câu này dùng khi đã lâu chưa gặp, ngụ ý là mong bạn khoẻ từ khi chúng ta chia tay)
Lá rơi khô vàng theo gió lạnh thổi qua, vuốt ve vào bầu không khí tạo ra tiếng rì rào.
—— Ta yêu hắn. Cho nên, bằng lòng vì hắn mà dừng lại.
【 toàn văn hoàn 】
Tác giả :
Phong phi khứ