Phong Ngự
Quyển 2 - Chương 5: Tráng đinh
Âm thầm rèn luyện Ngự kiếm thuật
Nén lòng che dấu lập trận đồPhong Nhược đương nhiên sẽ không đầu nhập vào đám người Thiên Sơn, tuy nhiên hắn cũng không thể chọn cách ở trong tĩnh thất cả ngày lẫn đêm được, vì làm thế sẽ trở nên rất kì quái.
Do đó mỗi khi mặt trời lặn, hắn cũng giống như mọi người rời khỏi Pháo đài cổ Khô Mộc, rồi tìm một chỗ vắng vẻ cách đó vài dặm để luyện Ngự kiếm thuật. Đương nhiên, nếu có Khô Mộc Độc Hạt đui mắt nào chạy đến thì hắn cũng bỏ chút công sức thu thập hết!
"Xuất kiếm !"
Khẽ quát một tiếng, đoạn kiếm quyết từ trong nội tâm nhanh chóng hiện lên, cùng lúc đó tay Phong Nhược cũng phải vội vàng bắt quyết rồi tung pháp lực đánh ra để phối hợp với kiếm quyết.
"Ong ong...!" Một hồi rung động nhỏ vang lên, lúc khoan lúc nhặt trông như con ruồi mất đầu bị nhốt một chỗ, rốt cuộc sau vài nhịp thở thì một luồng sáng màu đỏ yếu ớt hiện ra sau lưng, tức thời thanh đoản đao Ánh Nguyệt chầm chậm run rẩy bay ra.
Thoáng nhìn lên trên thấy thanh đoản đao Ánh Nguyệt đó tựa như kẻ say rượu, không có phương hướng rõ rệt cũng không có độ cao thấp cố định, nó lơ lững ngay trên đỉnh đầu Phong Nhược mà dao động sáng ngời, nếu có người nhìn thấy quang cảnh này tất nhiên sẽ vô cùng lo lắng, bởi vì chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua thôi cũng có thể làm cho thanh đoản đao Ánh Nguyệt đó rớt xuống dưới, thậm chí không chừng nó sẽ cắm thẳng vào đầu hắn nữa kìa!
Tuy nhiên hiện tại Phong Nhược không ngừng nghĩ chút nào, hắn đang liều mạng dùng ý niệm và pháp lực để khống chế thanh đoản đao Ánh Nguyệt, theo đạo lý mà nói thì kiếm quyết loại xuất kiếm này hắn đã thuộc làu làu rồi, đồng thời pháp lực điều khiển cũng đã từng bước hoàn tất, thế nhưng tốc độ xuất kiếm vẫn vô cùng chậm chạp, chưa nói đến việc công kích địch nhân, chỉ cần đối phương hà hơi một phát cũng đủ thổi bay thanh đoản đao đó rồi.
Đầu tóc Phong Nhược thấm đầy mồ hôi, hắn giữ vững được mười mấy nhịp thở rồi cũng không chịu được nữa mà rút pháp lực về, lập tức thanh đoản đao Ánh Nguyệt ở ngay phía trên đỉnh đầu bay "Vèo" một tiếng rồi nhắm hướng đầu của hắn mà rơi xuống, cũng may hắn tránh kịp nếu không thì lãnh đủ rồi!
"Trời, sao lại khó đến như vậy?" Phong Nhược có vẻ uể oải liền ngã ngồi dưới đất, hiện tại hắn mới luyện tập kiếm quyết loại xuất kiếm cơ bản mà thôi, hơn nữa chỉ điều khiển thanh kiếm nhất phẩm, thật khó tưởng tượng được sau này luyện các kiếm quyết tiến, lùi, xoay ngược và xoay phải sẽ khó khăn đến thế nào!
Bỏ cuộc sao ? Tất nhiên là không, điều này Phong Nhược biết rất rõ, bởi vì Ngự kiếm thuật vốn dành cho những tu sĩ mạnh mẻ, cũng là một trong những thủ đoạn công kích được sử dụng thường xuyên nhất, cửa ải này sớm muộn cũng phải vượt qua nên hắn không thể trốn tránh được! Hơn nữa nếu càng sớm tu luyện cho tốt thì về sau sẽ càng có lợi! Hãy nhìn bộ Ngự kiếm thuật khiếm khuyết kia mà xem, nếu muốn hiểu được kiếm ý trong đó nhất định phải đạt tới một trình độ tương ứng mới được, đúng là thân đang đứng trên tòa bảo sơn mà chỉ đành ra về tay không thôi!
Hít sâu một hơi, Phong Nhược đứng thẳng dậy rồi nhanh chóng bố trí một tòa trận pháp Chính Phản Như Sơn, hiện tại chỉ là dùng để phòng ngừa vạn nhất, dù sao khi tu luyện Ngự kiếm thuật sẽ tiêu hao rất nhiều pháp lực, với tổng pháp lực của hắn hiện nay chỉ gần đủ luyện tập ba lượt kiếm quyết loại xuất kiếm mà thôi.
Tra thanh đoản đao Ánh Nguyệt vào vỏ, Phong Nhược không chút do dự lập tức ngưng tụ ý niệm, đồng thời phối hợp với pháp lực mà tận lực duy trì cân bằng. Đến lúc hắn cảm giác ý niệm và pháp lực tương đối ăn khớp với nhau rồi, liền nhập ý niệm vào thanh đoản đao Ánh Nguyệt ở sau lưng đồng thời tiến hành thúc giục pháp lực lên đó!
"Xuất kiếm !"
Lần này thanh đoản đao Ánh Nguyệt ra khỏi vỏ đã nhanh hơn được chút đỉnh, trong tiếng chấn động kêu “ong...ong...” đó, chỉ thấy hiện lên một luồng sáng đỏ, tức thời thanh đoản đao Ánh Nguyệt thoát ra khỏi vỏ, trực tiếp phóng lên trời cao khoảng ba trượng, rõ ràng tư thế trầm ổn hơn trước đây. Tuy nhiên dường như tiệc vui chóng tàn, quá trình này chỉ duy trì được khoảng hai ba nhịp thở, tức khắc thanh đoản đao Ánh Nguyệt tựa như con ruồi mất đầu quay vèo rơi xuống đất.
"Ha ha! Hóa ra tên tiểu tử này trốn ở đây luyện tập Ngự kiếm thuật, xem như hôm nay ta được mở rộng tầm mắt rồi, thì ra Ngự kiếm thuật có thể được luyện tập như vậy sao? Thế mà cũng gọi là Ngự kiếm thuật à? Phải gọi là gậy cời lò bay tán loạn thì đúng hơn!"
Một tiếng cười to từ xa mấy trăm trượng truyền đến, theo sát đó là một hồi tiếng sàn sạt vang lên, kế tiếp đã thấy sáu bóng người xuất hiện cách Phong Nhược hơn mười trượng, sáu người này đều cưỡi Linh thú tọa kỵ đen thui thủi, giống hệt như nhện tám chân nhưng nó vốn sinh trưởng ở Khô Mộc Hải này và có tên là Sa Tỷ, quả thật tính khí con linh thú này khá ôn hòa, chưa bao giờ chủ động công kích người khác, hơn nữa tốc độ chạy trốn lại cực nhanh, đúng là loại tọa kỵ khá tốt ở nơi này, tuy nhiên loài linh thú Sa Tỷ này hầu hết đều là Linh thú cấp sáu, vì thế muốn thu phục nó không dễ dàng chút nào.
Phong Nhược yên lặng nhặt lấy thanh đoản đao Ánh Nguyệt lên rồi cũng không để ý tới sáu người kia làm gì, bọn họ vốn là thủ hạ của lão già họ Hình, đồng thời cũng là một trong ba thế lực lớn ở Pháo đài cổ Khô Mộc này, chỉ có điều không biết tối nay sáu người này vì sao không theo toàn đội ra ngoài săn bắn mà lại chạy đến đây.
"Ê tiểu tử kia, tranh thủ thời gian mang cây gậy cời lò kia cút mau lên, nếu không đến lúc bỏ mạng cũng đừng trách ta không nhắc nhở đấy!" Tên nam tử vừa cười nhạo Phong Nhược dường như không kiên nhẫn chờ nữa mà quát lên.
Phong Nhược vẫn bình tĩnh nhìn người nọ, nhưng hắn không phản bác lại câu nào, hắn vừa quay người chuẩn bị thu hồi lại trận pháp Chính Phản Như Sơn, quả thật cả bọn họ đều là cao thủ Trúc Cơ sơ kỳ, hắn không thể vì vài câu nói cười cợt đó mà tức giận lên được!
"Đợi một chút !" Một trong sáu người che mặt nạ màu đen bỗng nhiên gọi giật lại.
"Trận pháp Chính Phản Như Sơn này là do ngươi bố trí sao?"
"Đúng vậy !" Phong Nhược không phủ nhận, bởi vì một trận pháp Chính Phản Như Sơn cỏn con này tại Tu Tiên giới căn bản không có gì là quý hiếm, chỉ cần có đủ số lượng Ngũ Hành thạch thuộc tính thổ thôi, lúc đó ngay cả Luyện Khí trung kỳ nào cũng có thể bố trí được, song việc dùng tâm niệm để khắc trận như Phong Nhược đây lại rất ít!
"Ngươi ở lại đi!" Tên nam tử che mặt nọ liền ra lệnh, lập tức lại quay người sang nói với một tên khác: "Lão Cửu, kêu hắn tới giúp ngươi bố trí trận pháp được không? Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, lần này thu hút lượng linh thú đến đây không ít, Hình lão đại chưa chắc kéo dài được quá lâu!"
Kẻ được xưng là lão Cửu là một người xanh xao vàng vọt, dưới cằm có mấy sợi râu màu vàng, ánh mắt hắn như kẻ trộm đảo quanh liên hồi. Hắn nhìn Phong Nhược từ trên xuống dưới rồi lanh lảnh nói: "Ngươi có hiểu cách bố trí trận pháp Chính Phản Cửu Tinh không?"
"Không hiểu !" Phong Nhược lắc đầu, ngọc giản có ghi lại trận pháp Cửu Tinh do Tân Nguyệt cho hắn, chính là trận pháp cấp cao hơn của Chính Phản Như Sơn, tuy nhiên nó rất khó bố trí hơn nữa đều cần phải sử dụng Ngũ Hành thạch loại hạ phẩm mới được.
"Ngươi đúng là phế vật ! Ta cho ngươi một canh giờ, phải bố trí thật tốt năm tòa trận pháp Chính Phản Như Sơn, lấy nơi này làm mắt trận rồi bao trùm toàn bộ phạm vi ba mươi trượng xung quanh, không làm được thì đi chết đi!" Lão Cửu nói văng nước bọt tung tóe, lập tức ném cho Phong Nhược một chiếc túi càn khôn, sau đó lại phóng một cây tiểu kỳ màu vàng ngay trước mặt Phong Nhược khoảng một trượng, hiển nhiên đây chính là chỗ hắn muốn đặt làm mắt trận.
Phân phó xong đâu đó, lão Cửu không quan tâm tới Phong Nhược nữa, lại nói với tên nam tử che mặt kia: "Lão Thất, các ngươi đi xử lý đám bò cạp xung quanh đi, ta ở đây sẽ bố trí bộ trận pháp Nghịch Phản và Chính Phản Cửu Tinh, có nó cùng với năm tòa trận pháp Chính Phản Như Sơn có lẽ đủ sức phòng ngự rồi!"
"Cũng tốt ! Mọi người lập tức động thủ, sau đó còn dành thời gian nghỉ ngơi nữa, không chừng trong chốc lát sẽ có trận ác chiến đấy!" Tên nam tử che mặt quát một tiếng, liền cùng bốn người khác phân tán ra xung quanh, lão Cửu nhìn chằm chằm Phong Nhược một cái rồi cũng vội vàng đi bố trí hai loại trận pháp kia.
Tự nhiên bị bắt làm tráng đinh ngoài ý muốn thế này, tuy nhiên trong lòng Phong Nhược cũng không suy nghĩ gì nhiều, thật ra chuyện bố trí năm tòa Như Sơn Trận Pháp đối với hắn quá đơn giản, nếu hắn muốn thì chỉ cần có đầy đủ số Ngũ Hành thạch thuộc tính thổ, không nói năm tòa thậm chí đến năm mươi bộ trận pháp hắn cũng có thể hoàn thành trong vòng một canh giờ.
Đương nhiên, Phong Nhược không ngu dại gì mà tiết lộ việc hắn có thể khắc trận pháp bằng tâm niệm cho người khác biết. Lúc trước ngay thời điểm tiêu diệt tên Mạc Ngôn kia, hắn đã thu được trọn vẹn bộ khí cụ bày trận nên giờ đây hắn còn có thể giả bộ ngụy trang một phen.
Lão Cửu thấy Phong Nhược ngoan ngoãn bắt đầu bố trí trận pháp nên cũng an tâm, hơn nữa hắn cũng không cho rằng Phong Nhược có can đảm dám giỡ trò gì, quả thật với thực lực bọn hắn có thể giết chết Phong Nhược cả ngàn lần!
"Xem ra bọn này muốn kéo một bầy linh thú tới đây rồi tung một mẻ hốt trọn, đợt này lớn đây!" Phong Nhược thầm nghĩ rồi đồng thời lấy ra mấy hạt Linh Sa để khôi phục pháp lực.
Những viên Linh Sa này đều do Mộc Linh tinh tái chế lại, bởi vì nhiều khi hắn muốn khôi phục pháp lực nhưng lại phải giấu Mộc Linh tinh thật kỹ, cho nên cố ý để dành gần trăm hạt Linh Sa chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Qua một canh giờ, Phong Nhược cũng giả bộ như rất gian nan mới có thể hoàn thành năm tòa trận pháp Chính Phản Như Sơn đó, tuy nhiên hắn cũng không muốn ở chung với những người này, cho nên lập tức xin phép lão Cửu được ly khai.
Lão Cửu sau khi xác nhận năm tòa trang phục Chính Phản Như Sơn, bỗng nhiên vẻ mặt cười cười nhưng ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm Phong Nhược rồi nói: "Ngươi còn muốn đi..."
Giọng điệu cứng rắn của Lão Cửu vừa nói đến đây, bỗng xa xa truyền đến một tiếng thú rống rung trời, tiếng rống này cực kỳ dữ dội lập tức làm cho tâm trạng tất cả mọi người đều không nhịn được liền run rẩy.
Mới nghe qua tiếng rống nọ, lão Cửu nhanh chóng chỉnh lại câu nói đang dỡ dang, rồi chỉ Phong Nhược quát: "Tức khắc lập thêm cho ta càng nhiều trận pháp Chính Phản Như Sơn càng tốt!"
Trông thấy lão Cửu văng nước bọt bay tứ tung, trong lòng Phong Nhược thoáng hừ lạnh một tiếng, bọn ngươi quả nhiên không phải người tốt. Bởi vì có cảm giác trước đó lão Cửu dự định giết người diệt khẩu, chẳng lẽ lần này bọn hắn đang tìm cách thu hút Linh thú có lai lịch lớn à?
Khẽ hít sâu một hơi tức thời Phong Nhược đè nén cơn tức giận xuống, nếu như một chọi một khẳng định hắn sẽ xử tên lão Cửu này rồi, nhưng bây giờ không được!
"Ta không có Ngũ Hành thạch!"
Phong Nhược bình tĩnh nhìn lão Cửu rồi nói, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, lát nữa trong lúc hỗn loạn mà có cơ hội, chắc chắn hắn sẽ không ngại mà âm thầm chém cho tên này một dao.
"Hừ! Ngươi đừng nghĩ có thể dùng thủ đoạn với ta, nếu không hãy coi chừng cái mạng nhỏ ngươi đấy!" Lúc này lão Cửu nhìn chằm chằm Phong Nhược, rồi ném cho hắn một thắt lưng trữ vật có chứa Ngũ Hành thạch.
Nén lòng che dấu lập trận đồPhong Nhược đương nhiên sẽ không đầu nhập vào đám người Thiên Sơn, tuy nhiên hắn cũng không thể chọn cách ở trong tĩnh thất cả ngày lẫn đêm được, vì làm thế sẽ trở nên rất kì quái.
Do đó mỗi khi mặt trời lặn, hắn cũng giống như mọi người rời khỏi Pháo đài cổ Khô Mộc, rồi tìm một chỗ vắng vẻ cách đó vài dặm để luyện Ngự kiếm thuật. Đương nhiên, nếu có Khô Mộc Độc Hạt đui mắt nào chạy đến thì hắn cũng bỏ chút công sức thu thập hết!
"Xuất kiếm !"
Khẽ quát một tiếng, đoạn kiếm quyết từ trong nội tâm nhanh chóng hiện lên, cùng lúc đó tay Phong Nhược cũng phải vội vàng bắt quyết rồi tung pháp lực đánh ra để phối hợp với kiếm quyết.
"Ong ong...!" Một hồi rung động nhỏ vang lên, lúc khoan lúc nhặt trông như con ruồi mất đầu bị nhốt một chỗ, rốt cuộc sau vài nhịp thở thì một luồng sáng màu đỏ yếu ớt hiện ra sau lưng, tức thời thanh đoản đao Ánh Nguyệt chầm chậm run rẩy bay ra.
Thoáng nhìn lên trên thấy thanh đoản đao Ánh Nguyệt đó tựa như kẻ say rượu, không có phương hướng rõ rệt cũng không có độ cao thấp cố định, nó lơ lững ngay trên đỉnh đầu Phong Nhược mà dao động sáng ngời, nếu có người nhìn thấy quang cảnh này tất nhiên sẽ vô cùng lo lắng, bởi vì chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua thôi cũng có thể làm cho thanh đoản đao Ánh Nguyệt đó rớt xuống dưới, thậm chí không chừng nó sẽ cắm thẳng vào đầu hắn nữa kìa!
Tuy nhiên hiện tại Phong Nhược không ngừng nghĩ chút nào, hắn đang liều mạng dùng ý niệm và pháp lực để khống chế thanh đoản đao Ánh Nguyệt, theo đạo lý mà nói thì kiếm quyết loại xuất kiếm này hắn đã thuộc làu làu rồi, đồng thời pháp lực điều khiển cũng đã từng bước hoàn tất, thế nhưng tốc độ xuất kiếm vẫn vô cùng chậm chạp, chưa nói đến việc công kích địch nhân, chỉ cần đối phương hà hơi một phát cũng đủ thổi bay thanh đoản đao đó rồi.
Đầu tóc Phong Nhược thấm đầy mồ hôi, hắn giữ vững được mười mấy nhịp thở rồi cũng không chịu được nữa mà rút pháp lực về, lập tức thanh đoản đao Ánh Nguyệt ở ngay phía trên đỉnh đầu bay "Vèo" một tiếng rồi nhắm hướng đầu của hắn mà rơi xuống, cũng may hắn tránh kịp nếu không thì lãnh đủ rồi!
"Trời, sao lại khó đến như vậy?" Phong Nhược có vẻ uể oải liền ngã ngồi dưới đất, hiện tại hắn mới luyện tập kiếm quyết loại xuất kiếm cơ bản mà thôi, hơn nữa chỉ điều khiển thanh kiếm nhất phẩm, thật khó tưởng tượng được sau này luyện các kiếm quyết tiến, lùi, xoay ngược và xoay phải sẽ khó khăn đến thế nào!
Bỏ cuộc sao ? Tất nhiên là không, điều này Phong Nhược biết rất rõ, bởi vì Ngự kiếm thuật vốn dành cho những tu sĩ mạnh mẻ, cũng là một trong những thủ đoạn công kích được sử dụng thường xuyên nhất, cửa ải này sớm muộn cũng phải vượt qua nên hắn không thể trốn tránh được! Hơn nữa nếu càng sớm tu luyện cho tốt thì về sau sẽ càng có lợi! Hãy nhìn bộ Ngự kiếm thuật khiếm khuyết kia mà xem, nếu muốn hiểu được kiếm ý trong đó nhất định phải đạt tới một trình độ tương ứng mới được, đúng là thân đang đứng trên tòa bảo sơn mà chỉ đành ra về tay không thôi!
Hít sâu một hơi, Phong Nhược đứng thẳng dậy rồi nhanh chóng bố trí một tòa trận pháp Chính Phản Như Sơn, hiện tại chỉ là dùng để phòng ngừa vạn nhất, dù sao khi tu luyện Ngự kiếm thuật sẽ tiêu hao rất nhiều pháp lực, với tổng pháp lực của hắn hiện nay chỉ gần đủ luyện tập ba lượt kiếm quyết loại xuất kiếm mà thôi.
Tra thanh đoản đao Ánh Nguyệt vào vỏ, Phong Nhược không chút do dự lập tức ngưng tụ ý niệm, đồng thời phối hợp với pháp lực mà tận lực duy trì cân bằng. Đến lúc hắn cảm giác ý niệm và pháp lực tương đối ăn khớp với nhau rồi, liền nhập ý niệm vào thanh đoản đao Ánh Nguyệt ở sau lưng đồng thời tiến hành thúc giục pháp lực lên đó!
"Xuất kiếm !"
Lần này thanh đoản đao Ánh Nguyệt ra khỏi vỏ đã nhanh hơn được chút đỉnh, trong tiếng chấn động kêu “ong...ong...” đó, chỉ thấy hiện lên một luồng sáng đỏ, tức thời thanh đoản đao Ánh Nguyệt thoát ra khỏi vỏ, trực tiếp phóng lên trời cao khoảng ba trượng, rõ ràng tư thế trầm ổn hơn trước đây. Tuy nhiên dường như tiệc vui chóng tàn, quá trình này chỉ duy trì được khoảng hai ba nhịp thở, tức khắc thanh đoản đao Ánh Nguyệt tựa như con ruồi mất đầu quay vèo rơi xuống đất.
"Ha ha! Hóa ra tên tiểu tử này trốn ở đây luyện tập Ngự kiếm thuật, xem như hôm nay ta được mở rộng tầm mắt rồi, thì ra Ngự kiếm thuật có thể được luyện tập như vậy sao? Thế mà cũng gọi là Ngự kiếm thuật à? Phải gọi là gậy cời lò bay tán loạn thì đúng hơn!"
Một tiếng cười to từ xa mấy trăm trượng truyền đến, theo sát đó là một hồi tiếng sàn sạt vang lên, kế tiếp đã thấy sáu bóng người xuất hiện cách Phong Nhược hơn mười trượng, sáu người này đều cưỡi Linh thú tọa kỵ đen thui thủi, giống hệt như nhện tám chân nhưng nó vốn sinh trưởng ở Khô Mộc Hải này và có tên là Sa Tỷ, quả thật tính khí con linh thú này khá ôn hòa, chưa bao giờ chủ động công kích người khác, hơn nữa tốc độ chạy trốn lại cực nhanh, đúng là loại tọa kỵ khá tốt ở nơi này, tuy nhiên loài linh thú Sa Tỷ này hầu hết đều là Linh thú cấp sáu, vì thế muốn thu phục nó không dễ dàng chút nào.
Phong Nhược yên lặng nhặt lấy thanh đoản đao Ánh Nguyệt lên rồi cũng không để ý tới sáu người kia làm gì, bọn họ vốn là thủ hạ của lão già họ Hình, đồng thời cũng là một trong ba thế lực lớn ở Pháo đài cổ Khô Mộc này, chỉ có điều không biết tối nay sáu người này vì sao không theo toàn đội ra ngoài săn bắn mà lại chạy đến đây.
"Ê tiểu tử kia, tranh thủ thời gian mang cây gậy cời lò kia cút mau lên, nếu không đến lúc bỏ mạng cũng đừng trách ta không nhắc nhở đấy!" Tên nam tử vừa cười nhạo Phong Nhược dường như không kiên nhẫn chờ nữa mà quát lên.
Phong Nhược vẫn bình tĩnh nhìn người nọ, nhưng hắn không phản bác lại câu nào, hắn vừa quay người chuẩn bị thu hồi lại trận pháp Chính Phản Như Sơn, quả thật cả bọn họ đều là cao thủ Trúc Cơ sơ kỳ, hắn không thể vì vài câu nói cười cợt đó mà tức giận lên được!
"Đợi một chút !" Một trong sáu người che mặt nạ màu đen bỗng nhiên gọi giật lại.
"Trận pháp Chính Phản Như Sơn này là do ngươi bố trí sao?"
"Đúng vậy !" Phong Nhược không phủ nhận, bởi vì một trận pháp Chính Phản Như Sơn cỏn con này tại Tu Tiên giới căn bản không có gì là quý hiếm, chỉ cần có đủ số lượng Ngũ Hành thạch thuộc tính thổ thôi, lúc đó ngay cả Luyện Khí trung kỳ nào cũng có thể bố trí được, song việc dùng tâm niệm để khắc trận như Phong Nhược đây lại rất ít!
"Ngươi ở lại đi!" Tên nam tử che mặt nọ liền ra lệnh, lập tức lại quay người sang nói với một tên khác: "Lão Cửu, kêu hắn tới giúp ngươi bố trí trận pháp được không? Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, lần này thu hút lượng linh thú đến đây không ít, Hình lão đại chưa chắc kéo dài được quá lâu!"
Kẻ được xưng là lão Cửu là một người xanh xao vàng vọt, dưới cằm có mấy sợi râu màu vàng, ánh mắt hắn như kẻ trộm đảo quanh liên hồi. Hắn nhìn Phong Nhược từ trên xuống dưới rồi lanh lảnh nói: "Ngươi có hiểu cách bố trí trận pháp Chính Phản Cửu Tinh không?"
"Không hiểu !" Phong Nhược lắc đầu, ngọc giản có ghi lại trận pháp Cửu Tinh do Tân Nguyệt cho hắn, chính là trận pháp cấp cao hơn của Chính Phản Như Sơn, tuy nhiên nó rất khó bố trí hơn nữa đều cần phải sử dụng Ngũ Hành thạch loại hạ phẩm mới được.
"Ngươi đúng là phế vật ! Ta cho ngươi một canh giờ, phải bố trí thật tốt năm tòa trận pháp Chính Phản Như Sơn, lấy nơi này làm mắt trận rồi bao trùm toàn bộ phạm vi ba mươi trượng xung quanh, không làm được thì đi chết đi!" Lão Cửu nói văng nước bọt tung tóe, lập tức ném cho Phong Nhược một chiếc túi càn khôn, sau đó lại phóng một cây tiểu kỳ màu vàng ngay trước mặt Phong Nhược khoảng một trượng, hiển nhiên đây chính là chỗ hắn muốn đặt làm mắt trận.
Phân phó xong đâu đó, lão Cửu không quan tâm tới Phong Nhược nữa, lại nói với tên nam tử che mặt kia: "Lão Thất, các ngươi đi xử lý đám bò cạp xung quanh đi, ta ở đây sẽ bố trí bộ trận pháp Nghịch Phản và Chính Phản Cửu Tinh, có nó cùng với năm tòa trận pháp Chính Phản Như Sơn có lẽ đủ sức phòng ngự rồi!"
"Cũng tốt ! Mọi người lập tức động thủ, sau đó còn dành thời gian nghỉ ngơi nữa, không chừng trong chốc lát sẽ có trận ác chiến đấy!" Tên nam tử che mặt quát một tiếng, liền cùng bốn người khác phân tán ra xung quanh, lão Cửu nhìn chằm chằm Phong Nhược một cái rồi cũng vội vàng đi bố trí hai loại trận pháp kia.
Tự nhiên bị bắt làm tráng đinh ngoài ý muốn thế này, tuy nhiên trong lòng Phong Nhược cũng không suy nghĩ gì nhiều, thật ra chuyện bố trí năm tòa Như Sơn Trận Pháp đối với hắn quá đơn giản, nếu hắn muốn thì chỉ cần có đầy đủ số Ngũ Hành thạch thuộc tính thổ, không nói năm tòa thậm chí đến năm mươi bộ trận pháp hắn cũng có thể hoàn thành trong vòng một canh giờ.
Đương nhiên, Phong Nhược không ngu dại gì mà tiết lộ việc hắn có thể khắc trận pháp bằng tâm niệm cho người khác biết. Lúc trước ngay thời điểm tiêu diệt tên Mạc Ngôn kia, hắn đã thu được trọn vẹn bộ khí cụ bày trận nên giờ đây hắn còn có thể giả bộ ngụy trang một phen.
Lão Cửu thấy Phong Nhược ngoan ngoãn bắt đầu bố trí trận pháp nên cũng an tâm, hơn nữa hắn cũng không cho rằng Phong Nhược có can đảm dám giỡ trò gì, quả thật với thực lực bọn hắn có thể giết chết Phong Nhược cả ngàn lần!
"Xem ra bọn này muốn kéo một bầy linh thú tới đây rồi tung một mẻ hốt trọn, đợt này lớn đây!" Phong Nhược thầm nghĩ rồi đồng thời lấy ra mấy hạt Linh Sa để khôi phục pháp lực.
Những viên Linh Sa này đều do Mộc Linh tinh tái chế lại, bởi vì nhiều khi hắn muốn khôi phục pháp lực nhưng lại phải giấu Mộc Linh tinh thật kỹ, cho nên cố ý để dành gần trăm hạt Linh Sa chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Qua một canh giờ, Phong Nhược cũng giả bộ như rất gian nan mới có thể hoàn thành năm tòa trận pháp Chính Phản Như Sơn đó, tuy nhiên hắn cũng không muốn ở chung với những người này, cho nên lập tức xin phép lão Cửu được ly khai.
Lão Cửu sau khi xác nhận năm tòa trang phục Chính Phản Như Sơn, bỗng nhiên vẻ mặt cười cười nhưng ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm Phong Nhược rồi nói: "Ngươi còn muốn đi..."
Giọng điệu cứng rắn của Lão Cửu vừa nói đến đây, bỗng xa xa truyền đến một tiếng thú rống rung trời, tiếng rống này cực kỳ dữ dội lập tức làm cho tâm trạng tất cả mọi người đều không nhịn được liền run rẩy.
Mới nghe qua tiếng rống nọ, lão Cửu nhanh chóng chỉnh lại câu nói đang dỡ dang, rồi chỉ Phong Nhược quát: "Tức khắc lập thêm cho ta càng nhiều trận pháp Chính Phản Như Sơn càng tốt!"
Trông thấy lão Cửu văng nước bọt bay tứ tung, trong lòng Phong Nhược thoáng hừ lạnh một tiếng, bọn ngươi quả nhiên không phải người tốt. Bởi vì có cảm giác trước đó lão Cửu dự định giết người diệt khẩu, chẳng lẽ lần này bọn hắn đang tìm cách thu hút Linh thú có lai lịch lớn à?
Khẽ hít sâu một hơi tức thời Phong Nhược đè nén cơn tức giận xuống, nếu như một chọi một khẳng định hắn sẽ xử tên lão Cửu này rồi, nhưng bây giờ không được!
"Ta không có Ngũ Hành thạch!"
Phong Nhược bình tĩnh nhìn lão Cửu rồi nói, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, lát nữa trong lúc hỗn loạn mà có cơ hội, chắc chắn hắn sẽ không ngại mà âm thầm chém cho tên này một dao.
"Hừ! Ngươi đừng nghĩ có thể dùng thủ đoạn với ta, nếu không hãy coi chừng cái mạng nhỏ ngươi đấy!" Lúc này lão Cửu nhìn chằm chằm Phong Nhược, rồi ném cho hắn một thắt lưng trữ vật có chứa Ngũ Hành thạch.
Tác giả :
Lại Điểu