Phong Ngự
Quyển 2 - Chương 34: Khắc thành trận pháp
Phong Nhược đã sớm có được trận quyết của trận pháp Mị Ảnh, tính ra cũng phải cảm ơn Tân Nguyệt của Tử Huyên Viện, nếu như không nhờ nàng đem cho khối ngọc giản thì chắc chắn giờ này hắn đang đi làm nhiệm vụ môn phái để tích lũy điểm cống hiến đổi lấy trận quyết của trận pháp Mị Ảnh rồi.
Nhưng để khắc được trận pháp này quả thật rất gian nan nên đến bây giờ hắn cũng chưa dám thử qua lần nào!
“Hay là ta thử trước đã! Nếu như thật sự không được thì khắc trận pháp Phong Hành cũng chả sao!”
Vừa nghĩ Phong Nhược vừa lấy trong túi trữ vật ra một xấp giấy thanh hạt, đây là vật mà tu sỹ thường dùng để luyện tập khắc trận pháp, lần này hắn muốn khắc trận pháp Mị Ảnh tất nhiên không thể nhảy vào khắc ngay lên kiếm được nên đã mua sẵn hơn một nghìn tấm giấy thanh hạt về để khắc thử.
Phong Nhược khẽ chỉ tay, ngay lập tức một tờ giấy thanh hạt nhẹ nhàng bay lên lơ lửng giữa không trung, không chần chờ chút nào hắn lập tức tập trung ý niệm suy nghĩ về trận quyết của trận pháp Mỵ Ảnh, ngay vào lúc này trên tờ giấy thanh hạt vốn trống không chợt liên tiếp hiện ra hoa văn phức tạp đang không ngừng biến ảo.
Hoa văn quái lạ xuất hiện ngày càng nhiều thì theo đó xung quanh tờ giấy thanh hạt cũng bắt đầu xuất hiện một luồng gió xanh mơ hồ nhỏ bé đang xoay tròn, đây cũng là lúc uy lực của trận pháp Mỵ Ảnh hiện ra.
Đáng tiếc tình hình này chỉ duy trì được trong vài nhịp thở thì tấm giấy thanh hạt kia “Vù” lên một tiếng rồi biến thành tro tàn, mà làn gió xanh xung quanh cũng biến mất không còn hình bóng.
Đối với chuyện này Phong Nhược đã sớm chuẩn bị tinh thần vì dù hắn có được khả năng khắc trận pháp bằng tâm niệm cũng không thể khắc thành công ngay lần đầu tiên được, nếu thành công thì đó mới là chuyện lạ!
Không dừng lại chút nào Phong Nhược tiếp tục thúc đẩy pháp lực, tấm giấy thanh hạt thứ hai một lần nữa bay lên phiêu bồng giữa không trung, nhưng vẫn giống như vừa rồi chỉ sau vài nhịp thở liền biến thành tro tàn.
Phong Nhược cứ luyện tập như vậy đến khi màn đêm buông xuống mới ngừng lại, chỉ trong vài canh giờ hắn đã tập luyện hơn trăm lần nhưng vẫn không một lần nào thành công, đã vậy còn làm cho hắn hoa cả mắt, đầu óc hỗn loạn mệt mỏi vô cùng!
“Trời ạ! Thật đúng là giết con người ta mà!”
Phong Nhược gõ cái đầu như sắp thành gỗ của mình vài cái rồi không kiềm chế được mà ngồi than thở, đây là tác hại của việc khắc trận pháp bằng tâm niệm, mặc dù diễn ra nhanh chóng nhưng lại gây ra áp lực cực lớn đối với tinh thần.
“Đêm nay coi như xong, phải nghỉ đã mới có sức mà tập tiếp!”
Phong Nhược thầm nghĩ mà trong lòng còn sợ hãi, sau đó quay người đi ra khỏi gian phòng. Lúc này trong trang viện vô cùng tĩnh mịch, bốn gian phòng của mấy tên đệ tử dự bị kia cũng cực kì yên ắng, xem ra không có cách nào khác đã chấp nhận sự thật là hắn ở lại nơi này rồi nhưng bọn chúng không thèm bố trí lại Chính Phản Cửu Tinh Trận Pháp thậm chí còn cầm đi sáu mươi tư viên Ngũ hành thạch hạ phẩm, mà điều này sẽ làm cho linh khí mà ba cây linh mộc hấp thụ được sẽ bị gió núi thổi tan tành.
“Ha ha ! Được rồi! Tùy các ngươi phá hoại, dù sao thì ta cũng không cần linh khí của linh mộc để tu luyện!”
Lắc lắc đầu không quan tâm, hình bóng của Phong Nhược ngay lập tức chìm vào bóng tối, không lâu sau trong trang viện có bốn bóng người đi ra!
“Điền sư huynh, chúng ta không bố trí Chính Phản Cửu Tinh Trận Pháp nữa thật sao? Như vậy thì linh khí trong sân sẽ tản mát hết, tiểu tử kia không hấp thụ được nhưng chúng ta cũng đành ngửi gió theo đó! Bây giờ chỉ còn cách ngày khảo hạch hằng năm hơn mười ngày nữa thôi, nếu chúng ta không gắng mà tu luyện đến lúc đó bị loại thì phải làm sao đây?” Một người trong bốn người băn khoăn nói.
"Không sao! Lão đại Vô Ngân đã sắp xếp kỹ càng rồi, năm nay đệ tử dự bị của Kiếm Tâm Viện chỉ có chín mươi bảy người mà chỉ chọn ra mười người yếu nhất ứng phó với sự khiêu chiến của Hạ Tam Viện, cuối cùng chọn ra mười người mạnh nhất tham gia tranh đoạt danh ngạch đệ tử chính thức, về phần chúng ta cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ có thân phận đệ tử dự bị! Chỉ bực cái tên mắc dịch này sớm không đến, chậm không đến lại nhè lúc mấu chốt mà xuất hiện, vì vậy chúng ta phải kéo chân hắn lại nếu không kế hoạch của lão đại Vô Ngân sẽ xuất hiện sơ sót!”. Tên Điền sư huynh nghiến răng nghiến lợi cẩn thận nói.
“Ngăn cản sao? Chỉ bằng mấy người chúng ta sợ rằng không được, hôm nay các ngươi cũng đã nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của hắn rồi đó, không cần xuất kiếm đã có thể đánh bại chúng ta rồi.” Lúc này lại có một người chột dạ nói.
”Ngươi thật là đần độn! Ta có nói là chúng ta tự mình động thủ đâu? Lão đại Vô Ngân đã đi tuyên bố nhiệm vụ, nếu chậm thì sau hai, ba ngày sẽ mời được một cao thủ đến thu thập tên họ Phong này, mà trước đó chúng ta phái làm thế này thế này…”
Phong Nhược hiển nhiên không nghĩ đến chỉ vì hắn đột nhiên Trúc Cơ thành công lại vô tình phá đi chuyện tốt của người khác, hắn vẫn cho rằng bốn tên ranh con kia vì muốn độc chiếm cái sân này mới tỏ thái độ như thế!
Đương nhiên cho dù hắn biết sự thật thì chắc cũng không thèm quan tâm, bởi vì bây giờ khi đã tiến cấp Trúc Cơ kì thực lực của hắn đã tăng lên rất nhiều làm cho hắn khá tự tin vào bản thân mình. Ví dụ nếu bây giờ hắn thi triển pháp thuật Thuẫn Tường, cho dù đó chỉ là pháp thuật trụ cột nhưng dưới sự hậu thuẫn của lượng pháp lực dồi dào thì năng lực phòng ngự đã tăng lên gấp đôi so với trước kia, mà đó là còn chưa nói hiện giờ trong tay hắn còn có kiếm khí cấp năm, tuy chưa thể đối phó với đám đệ tử chính thức nhưng đối với những tên đệ tử dự bị này thì lại khá dễ dàng bởi vì không phải ai cũng có được kiếm khí cấp năm như hắn!
Bây giờ Phong Nhược muốn đi đến vách núi cách đây mười dặm, đó chính là trang viện số mười chín nơi có tên Hứa Minh mặt vênh kia đang ở.
Vốn hắn cũng không có ý định làm khó dễ tên Hứa Minh này nhưng lại sợ hắn nhìn thấy manh mối gì cuối cùng khiến cho năm người đệ tử của Cửu Tuyệt Lão Nhân chú ý thì lại khốn nên đành phải đi bố trí lại một chút cho an toàn.
Con đường này Phong Nhược đã quen thuộc từ lâu rồi nên chẳng mấy chốc đã đi đến gần khu vực trang viện số mươi chín, hắn đứng xa xa phía bên ngoài cách trang viện mấy trăm trượng rồi lẳng lặng chăm chú quan sát hết thời gian mấy nén hương mới tạm thời yên lòng.
Phong Nhược cũng không sợ có người theo dõi vì với tốc độ chạy của hắn thì trừ khi là ngự kiếm phi hành nếu không thì không dễ dàng theo kịp.
Nhưng hắn cũng không biết Hứa Minh có linh thú thông linh nào không nên để tránh đánh rắn động cỏ thì cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Trong tầm mắt hắn có thể nhìn thấy mơ hồ trang viện vốn tàn tạ nay đã được tu sửa đổi mới hoàn toàn, tuy nhiên còn may là tên tài phú Hứa Minh không có tiến hành xây dựng thêm nếu không Phong Nhược thật sự không có cách nào tới gần tám cái phương vị kia nữa.
Thân hình lóe lên Phong Nhược lại lần nữa hòa vào bóng tối xung quanh, sau đó chậm rãi tiếp cận tám phương vị kia. Những phương vị này hắn đã thuộc lòng từ lâu, cho dù trong đêm tối vẫn dễ dàng tìm được.
"Ha ha! Ngươi cũng đừng có làm cho ta thất vọng đấy! Nếu như vậy thì lần này ta đã uổng phí tâm tư rồi!"
Thầm cười gian mấy tiếng, hai tay Phong Nhược nhanh chóng đánh ra một loạt trận quyết, cuối cùng phóng ra mười hai cây châm bằng ngọc cắm vào giữa phương vị, mười hai cây châm này cũng là tài liệu cần có để bố trí trận pháp, có công năng giống với ngọc thạch nhưng có ưu điểm là rất khó bị phát hiện!
Chỉ qua thời gian một nén nhang Phong Nhược đã kích hoạt hoàn toàn tám phương vị, sau đó hắn lặng lẽ lui ra ngoài rồi chạy như bay đến ngọn núi nhỏ cách đấy mấy nghìn trượng, hiện tại chỉ cần hắn bố trí xong phương vị thứ chín ở chỗ này thì nơi đây sẽ khôi phục lại trạng thái quỷ dị như lúc ban đầu!
Đương nhiên Phong Nhược cũng không lo lắng nếu Hứa Minh thật sự phá được trận pháp huyễn cảnh này bởi vì chẳng còn cái hộp nào ở đây nữa, chỗ vốn để cái hộp hắn đã chôn vào đó một tảng đá lớn để thay thế rồi, cho dù Hứa Minh có thể dựa theo các manh mối trong huyễn trận mà tìm được phương vị thứ chín này thì cũng vô ích, đã thế sẽ dễ dàng xóa bỏ mọi nghi ngờ vốn đặt lên người hắn. Với tính cách cao ngạo của Hứa Minh khi tìm thấy tảng đá này thì sẽ nghĩ đây là sự thử thách của Cửu Tuyệt Lão Nhân, lúc đó chắc chắn sẽ chạy vội đi khoe khoang với lão già tóc bạc, như vậy năm tên đệ tử của Cửu Tuyệt Lão Nhân có nghi ngờ gì thì cũng sẻ đổ hết lên đầu Hứa Minh mà thôi!
Sau khi bố trí xong xuôi mọi việc Phong Nhược cẩn thận xem xét phân tích lại một lần nữa, xác định chắc chắn không bỏ sót bất cứ điều gì mới im lặng rời đi!
Trong hai ngày kế tiếp hắn không bước chân ra khỏi nhà mà dồn hết sức lực tập khắc trận pháp Mị Ảnh, khi một ngàn tờ giấy thanh hạt đã bị hắn phá hoại gần hết thì cũng là lúc hắn khắc trận lên giấy thành công!
"Ha ha! Trận pháp Mị Ảnh này quả nhiên lợi hại!"
Lúc này tờ giấy thanh hạt trước mặt Phong Nhược sau khi được khắc trận pháp đã biến hóa không còn hình thái của một trang giấy nữa, mà nhìn giống như được một nhóm khói xanh hợp lại mà thành, phía trên còn hiện lên các loại hoa văn vô cùng phức tạp mờ mờ ảo ảo cảm giác như muốn bay lên lúc nào không biết.
“ Đáng tiếc, chỉ vì mình muốn tiết kiệm pháp lực mà chỉ dùng ba thước giấy thanh hạt, nếu dùng mười thước giấy thì đã có thể tạo ra một cái Phong Hành Tọa Kỵ cực tốt rồi!”
Phong Nhược mệt mỏi vuốt vuốt trán nói lẩm bẩm, hai ngày tuy không phải là dài nhưng trong thời gian này hắn đã dốc sức liều mạng tập khắc trận không ngưng nghỉ, điều này với tu sỹ khác nghĩ cũng không dám chứ chưa nói đến chuyện làm, nhưng chính vì hắn điên cuồng như vậy mới khắc thành công trận pháp Mị Ảnh trong một thời gian rất ngắn, hơn nữa khả năng dùng tâm niệm khắc trận pháp cũng được đề cao hơn rất nhiều!
“ Ha ha! Bỏ công sức mới có thu hoạch, chứ chả có cái gì là từ trên trời rơi xuống cả!”
Khẽ cười cười Phong Nhược tiện tay để tờ giấy thanh hạt sang một bên, tuy tờ giấy này đã được khắc trận pháp Mị Ảnh nhưng nếu không được khảm Ngũ hành thạch hạ phẩm vào thì cũng chỉ tồn tại được trong vòng thời gian một nén nhang mà thôi, mà tất nhiên hắn cũng chưa xa xỉ đến nỗi đem Ngũ hành thạch khảm lên tờ giấy này.
Sau khi ngồi xuống tĩnh tâm mấy canh giờ Phong Nhược lại lấy ra thanh kiếm khí cấp năm chưa được đặt tên, bây giờ đã đến lúc khắc trận pháp Mị Ảnh lên thân kiếm!
”Keng…” Phong Nhược búng nhẹ ngón tay lên thân kiếm, lập tức tiếng kêu thanh thúy vang lên, thậm chí những làn khói xanh quanh kiếm cũng phiêu đãng bay lên làm cho người ta có cảm giác như mơ như ảo!
”Đạo luyện khí quả nhiên ảo diệu vô cùng, có thể luyện chế một thanh kiếm đến cảnh giới như thế này thật sự cần trình độ luyện khí cao siêu mới có thể làm được! Sau này phải tìm cách giao hảo với hai vị sư huynh đệ kia mới được!”
Sau khi trầm trồ tán thưởng một tiếng Phong Nhược liền cắn ngón trỏ dùng pháp lực đẩy ra ba giọt máu, tâm ý xoay chuyển tay bắt trận quyết, dùng ý niệm vô hình làm bút, dùng máu làm mực nhanh chóng khắc trận lên không trung!
Chỉ trong vài nhịp thờ trong hư không hiện ra từng vệt hoa văn bằng máu vô cùng thần bí, nhưng khi hoa văn hiện lên càng nhiều thì màu máu lại càng nhạt, cuối cùng biến mất vô hình vô ảnh!
Tại thời điểm này Phong Nhược nhanh chóng lấy ra sáu mươi tư viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm sau đó điên cuồng phóng pháp lực ra trong nháy mắt kích hoạt toàn bộ số Ngũ hành thạch!
Mà ngay lập tức tinh hoa của sáu mươi tư viên Ngũ hành thạch hạ phẩm như bị một tấm lưới vô hình hút lên giữa không trung, đủ các loại màu sắc nhìn giống như pháo hoa bắn đầy trời, trông rất đẹp mắt. Nhưng Phong Nhược nhìn cảnh này thì lại thẫn thờ thầm tiếc nuối, trận pháp Mị Ảnh thì vốn dùng Ngũ hành thạch thuộc tính phong khảm nhập là tốt nhất, nhưng Ngũ hành thạch có thuộc tính này là hàng hiếm trong Tu Tiên giới nên bây giờ hắn đành phải dùng Ngũ hành thạch với các thuộc tính khác để thay thế!
Khi tất cả tinh hoa của Ngũ Hành thạch bị hấp thu, trận quyết trong tay Phong Nhược lại biến ảo một lần nữa với tốc độ cực nhanh, thậm chí tạo thành từng luồng hư ảnh, nếu như có tu sỹ khác chứng kiến được cảnh này chắc sẽ kinh ngạc và ghen ghét đến chết mất!
Bởi vì bình thường bố trí trận pháp luôn luôn phức tạp, cho dù đơn giản như Chính Phản Như Sơn Trận Pháp cũng phải tốn thời gian một nén nhang mới có thể hoàn thành, đã thế trong quá trình làm để tránh phạm phải sai lầm thì phải cẩn thận từng li từng tí một mới được, nhưng tốc độ đánh ra trận quyết bây giờ của Phong Nhược nhanh đến nỗi tu sỹ bình thường cũng không tưởng tượng nổi, chắc chỉ có những người biết khắc trận pháp bằng tâm niệm cỡ như Hứa Minh mới có thể so sánh được với hắn!
"Phong!"
Phong Nhược quát khẽ một tiếng, những đạo ánh sáng đầy màu sắc giữa không trung theo sự dẫn dắt của tay hắn liền lao xuống dưới từng đợt từng đợt chui vào bên trong thanh kiếm cấp năm!
Trong khoảng thời gian ngắn ánh sáng từ thanh kiếm khí phát ra ngày càng mạnh, hào quang màu xanh lam pha lẫn xanh la cây chiếu rọi cả căn phòng, lúc này Phong Nhược cũng chưa nghỉ ngơi mà hai tay múa như chớp điểm lên các vị trí trên thân kiếm!
Quá trình này chỉ xảy ra trong vài nhịp thở nhưng lại làm cho Phong Nhược mệt mỏi vô cùng, mặt hắn trắng không còn giọt máu, toàn bộ pháp lực trong cơ thể đã bị tiêu hao không còn chút nào nữa!
Nhìn kiếm khí cấp nắm đang lấp lánh tỏa ánh sáng rọi khắp bốn phía hắn thầm than thở, lúc nãy quả thật rất nguy hiểm, trận pháp Mị Ảnh không hổ là một trong những loại trận pháp phức tạp nhất, nếu như lúc nãy hắn thiếu một chút pháp lực thôi thì mọi việc đã đổ sông đổ bể, chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
Ngẩn ngơ vui sướng mỉm cười, Phong Nhược cũng không thèm khôi phục pháp lực mà với tay cầm thanh kiếm đang tỏa ánh sáng xanh rực rỡ lên, hắn có cảm giác thật sự thoải mái, nhẹ nhàng uyển chuyển giống như thanh kiếm trong tay hắn có thể bay lên bất cứ lúc nào vậy, bây giờ hắn chắc chắn sau khi khắc trận pháp Mị Ảnh lên kiếm hắn sẽ dễ dàng thi triển Ngự kiếm thuật nhưng ngược lại ngự kiếm phi hành thì khó hơn gấp bội. Bời vì thanh kiếm này sẽ có tốc độ phi hành rất nhanh, mà hắn lại chưa thành thạo cách điều khiển kiếm nên chắc chắn sẽ rất khó khống chế!
“Ha ha! Đây là hiệu quả của trận pháp Mị Ảnh sao! Thật đáng để mạo hiểm, đã như thế kiếm này sẽ có tên là Mị Ảnh!”
Nhưng để khắc được trận pháp này quả thật rất gian nan nên đến bây giờ hắn cũng chưa dám thử qua lần nào!
“Hay là ta thử trước đã! Nếu như thật sự không được thì khắc trận pháp Phong Hành cũng chả sao!”
Vừa nghĩ Phong Nhược vừa lấy trong túi trữ vật ra một xấp giấy thanh hạt, đây là vật mà tu sỹ thường dùng để luyện tập khắc trận pháp, lần này hắn muốn khắc trận pháp Mị Ảnh tất nhiên không thể nhảy vào khắc ngay lên kiếm được nên đã mua sẵn hơn một nghìn tấm giấy thanh hạt về để khắc thử.
Phong Nhược khẽ chỉ tay, ngay lập tức một tờ giấy thanh hạt nhẹ nhàng bay lên lơ lửng giữa không trung, không chần chờ chút nào hắn lập tức tập trung ý niệm suy nghĩ về trận quyết của trận pháp Mỵ Ảnh, ngay vào lúc này trên tờ giấy thanh hạt vốn trống không chợt liên tiếp hiện ra hoa văn phức tạp đang không ngừng biến ảo.
Hoa văn quái lạ xuất hiện ngày càng nhiều thì theo đó xung quanh tờ giấy thanh hạt cũng bắt đầu xuất hiện một luồng gió xanh mơ hồ nhỏ bé đang xoay tròn, đây cũng là lúc uy lực của trận pháp Mỵ Ảnh hiện ra.
Đáng tiếc tình hình này chỉ duy trì được trong vài nhịp thở thì tấm giấy thanh hạt kia “Vù” lên một tiếng rồi biến thành tro tàn, mà làn gió xanh xung quanh cũng biến mất không còn hình bóng.
Đối với chuyện này Phong Nhược đã sớm chuẩn bị tinh thần vì dù hắn có được khả năng khắc trận pháp bằng tâm niệm cũng không thể khắc thành công ngay lần đầu tiên được, nếu thành công thì đó mới là chuyện lạ!
Không dừng lại chút nào Phong Nhược tiếp tục thúc đẩy pháp lực, tấm giấy thanh hạt thứ hai một lần nữa bay lên phiêu bồng giữa không trung, nhưng vẫn giống như vừa rồi chỉ sau vài nhịp thở liền biến thành tro tàn.
Phong Nhược cứ luyện tập như vậy đến khi màn đêm buông xuống mới ngừng lại, chỉ trong vài canh giờ hắn đã tập luyện hơn trăm lần nhưng vẫn không một lần nào thành công, đã vậy còn làm cho hắn hoa cả mắt, đầu óc hỗn loạn mệt mỏi vô cùng!
“Trời ạ! Thật đúng là giết con người ta mà!”
Phong Nhược gõ cái đầu như sắp thành gỗ của mình vài cái rồi không kiềm chế được mà ngồi than thở, đây là tác hại của việc khắc trận pháp bằng tâm niệm, mặc dù diễn ra nhanh chóng nhưng lại gây ra áp lực cực lớn đối với tinh thần.
“Đêm nay coi như xong, phải nghỉ đã mới có sức mà tập tiếp!”
Phong Nhược thầm nghĩ mà trong lòng còn sợ hãi, sau đó quay người đi ra khỏi gian phòng. Lúc này trong trang viện vô cùng tĩnh mịch, bốn gian phòng của mấy tên đệ tử dự bị kia cũng cực kì yên ắng, xem ra không có cách nào khác đã chấp nhận sự thật là hắn ở lại nơi này rồi nhưng bọn chúng không thèm bố trí lại Chính Phản Cửu Tinh Trận Pháp thậm chí còn cầm đi sáu mươi tư viên Ngũ hành thạch hạ phẩm, mà điều này sẽ làm cho linh khí mà ba cây linh mộc hấp thụ được sẽ bị gió núi thổi tan tành.
“Ha ha ! Được rồi! Tùy các ngươi phá hoại, dù sao thì ta cũng không cần linh khí của linh mộc để tu luyện!”
Lắc lắc đầu không quan tâm, hình bóng của Phong Nhược ngay lập tức chìm vào bóng tối, không lâu sau trong trang viện có bốn bóng người đi ra!
“Điền sư huynh, chúng ta không bố trí Chính Phản Cửu Tinh Trận Pháp nữa thật sao? Như vậy thì linh khí trong sân sẽ tản mát hết, tiểu tử kia không hấp thụ được nhưng chúng ta cũng đành ngửi gió theo đó! Bây giờ chỉ còn cách ngày khảo hạch hằng năm hơn mười ngày nữa thôi, nếu chúng ta không gắng mà tu luyện đến lúc đó bị loại thì phải làm sao đây?” Một người trong bốn người băn khoăn nói.
"Không sao! Lão đại Vô Ngân đã sắp xếp kỹ càng rồi, năm nay đệ tử dự bị của Kiếm Tâm Viện chỉ có chín mươi bảy người mà chỉ chọn ra mười người yếu nhất ứng phó với sự khiêu chiến của Hạ Tam Viện, cuối cùng chọn ra mười người mạnh nhất tham gia tranh đoạt danh ngạch đệ tử chính thức, về phần chúng ta cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ có thân phận đệ tử dự bị! Chỉ bực cái tên mắc dịch này sớm không đến, chậm không đến lại nhè lúc mấu chốt mà xuất hiện, vì vậy chúng ta phải kéo chân hắn lại nếu không kế hoạch của lão đại Vô Ngân sẽ xuất hiện sơ sót!”. Tên Điền sư huynh nghiến răng nghiến lợi cẩn thận nói.
“Ngăn cản sao? Chỉ bằng mấy người chúng ta sợ rằng không được, hôm nay các ngươi cũng đã nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của hắn rồi đó, không cần xuất kiếm đã có thể đánh bại chúng ta rồi.” Lúc này lại có một người chột dạ nói.
”Ngươi thật là đần độn! Ta có nói là chúng ta tự mình động thủ đâu? Lão đại Vô Ngân đã đi tuyên bố nhiệm vụ, nếu chậm thì sau hai, ba ngày sẽ mời được một cao thủ đến thu thập tên họ Phong này, mà trước đó chúng ta phái làm thế này thế này…”
Phong Nhược hiển nhiên không nghĩ đến chỉ vì hắn đột nhiên Trúc Cơ thành công lại vô tình phá đi chuyện tốt của người khác, hắn vẫn cho rằng bốn tên ranh con kia vì muốn độc chiếm cái sân này mới tỏ thái độ như thế!
Đương nhiên cho dù hắn biết sự thật thì chắc cũng không thèm quan tâm, bởi vì bây giờ khi đã tiến cấp Trúc Cơ kì thực lực của hắn đã tăng lên rất nhiều làm cho hắn khá tự tin vào bản thân mình. Ví dụ nếu bây giờ hắn thi triển pháp thuật Thuẫn Tường, cho dù đó chỉ là pháp thuật trụ cột nhưng dưới sự hậu thuẫn của lượng pháp lực dồi dào thì năng lực phòng ngự đã tăng lên gấp đôi so với trước kia, mà đó là còn chưa nói hiện giờ trong tay hắn còn có kiếm khí cấp năm, tuy chưa thể đối phó với đám đệ tử chính thức nhưng đối với những tên đệ tử dự bị này thì lại khá dễ dàng bởi vì không phải ai cũng có được kiếm khí cấp năm như hắn!
Bây giờ Phong Nhược muốn đi đến vách núi cách đây mười dặm, đó chính là trang viện số mười chín nơi có tên Hứa Minh mặt vênh kia đang ở.
Vốn hắn cũng không có ý định làm khó dễ tên Hứa Minh này nhưng lại sợ hắn nhìn thấy manh mối gì cuối cùng khiến cho năm người đệ tử của Cửu Tuyệt Lão Nhân chú ý thì lại khốn nên đành phải đi bố trí lại một chút cho an toàn.
Con đường này Phong Nhược đã quen thuộc từ lâu rồi nên chẳng mấy chốc đã đi đến gần khu vực trang viện số mươi chín, hắn đứng xa xa phía bên ngoài cách trang viện mấy trăm trượng rồi lẳng lặng chăm chú quan sát hết thời gian mấy nén hương mới tạm thời yên lòng.
Phong Nhược cũng không sợ có người theo dõi vì với tốc độ chạy của hắn thì trừ khi là ngự kiếm phi hành nếu không thì không dễ dàng theo kịp.
Nhưng hắn cũng không biết Hứa Minh có linh thú thông linh nào không nên để tránh đánh rắn động cỏ thì cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Trong tầm mắt hắn có thể nhìn thấy mơ hồ trang viện vốn tàn tạ nay đã được tu sửa đổi mới hoàn toàn, tuy nhiên còn may là tên tài phú Hứa Minh không có tiến hành xây dựng thêm nếu không Phong Nhược thật sự không có cách nào tới gần tám cái phương vị kia nữa.
Thân hình lóe lên Phong Nhược lại lần nữa hòa vào bóng tối xung quanh, sau đó chậm rãi tiếp cận tám phương vị kia. Những phương vị này hắn đã thuộc lòng từ lâu, cho dù trong đêm tối vẫn dễ dàng tìm được.
"Ha ha! Ngươi cũng đừng có làm cho ta thất vọng đấy! Nếu như vậy thì lần này ta đã uổng phí tâm tư rồi!"
Thầm cười gian mấy tiếng, hai tay Phong Nhược nhanh chóng đánh ra một loạt trận quyết, cuối cùng phóng ra mười hai cây châm bằng ngọc cắm vào giữa phương vị, mười hai cây châm này cũng là tài liệu cần có để bố trí trận pháp, có công năng giống với ngọc thạch nhưng có ưu điểm là rất khó bị phát hiện!
Chỉ qua thời gian một nén nhang Phong Nhược đã kích hoạt hoàn toàn tám phương vị, sau đó hắn lặng lẽ lui ra ngoài rồi chạy như bay đến ngọn núi nhỏ cách đấy mấy nghìn trượng, hiện tại chỉ cần hắn bố trí xong phương vị thứ chín ở chỗ này thì nơi đây sẽ khôi phục lại trạng thái quỷ dị như lúc ban đầu!
Đương nhiên Phong Nhược cũng không lo lắng nếu Hứa Minh thật sự phá được trận pháp huyễn cảnh này bởi vì chẳng còn cái hộp nào ở đây nữa, chỗ vốn để cái hộp hắn đã chôn vào đó một tảng đá lớn để thay thế rồi, cho dù Hứa Minh có thể dựa theo các manh mối trong huyễn trận mà tìm được phương vị thứ chín này thì cũng vô ích, đã thế sẽ dễ dàng xóa bỏ mọi nghi ngờ vốn đặt lên người hắn. Với tính cách cao ngạo của Hứa Minh khi tìm thấy tảng đá này thì sẽ nghĩ đây là sự thử thách của Cửu Tuyệt Lão Nhân, lúc đó chắc chắn sẽ chạy vội đi khoe khoang với lão già tóc bạc, như vậy năm tên đệ tử của Cửu Tuyệt Lão Nhân có nghi ngờ gì thì cũng sẻ đổ hết lên đầu Hứa Minh mà thôi!
Sau khi bố trí xong xuôi mọi việc Phong Nhược cẩn thận xem xét phân tích lại một lần nữa, xác định chắc chắn không bỏ sót bất cứ điều gì mới im lặng rời đi!
Trong hai ngày kế tiếp hắn không bước chân ra khỏi nhà mà dồn hết sức lực tập khắc trận pháp Mị Ảnh, khi một ngàn tờ giấy thanh hạt đã bị hắn phá hoại gần hết thì cũng là lúc hắn khắc trận lên giấy thành công!
"Ha ha! Trận pháp Mị Ảnh này quả nhiên lợi hại!"
Lúc này tờ giấy thanh hạt trước mặt Phong Nhược sau khi được khắc trận pháp đã biến hóa không còn hình thái của một trang giấy nữa, mà nhìn giống như được một nhóm khói xanh hợp lại mà thành, phía trên còn hiện lên các loại hoa văn vô cùng phức tạp mờ mờ ảo ảo cảm giác như muốn bay lên lúc nào không biết.
“ Đáng tiếc, chỉ vì mình muốn tiết kiệm pháp lực mà chỉ dùng ba thước giấy thanh hạt, nếu dùng mười thước giấy thì đã có thể tạo ra một cái Phong Hành Tọa Kỵ cực tốt rồi!”
Phong Nhược mệt mỏi vuốt vuốt trán nói lẩm bẩm, hai ngày tuy không phải là dài nhưng trong thời gian này hắn đã dốc sức liều mạng tập khắc trận không ngưng nghỉ, điều này với tu sỹ khác nghĩ cũng không dám chứ chưa nói đến chuyện làm, nhưng chính vì hắn điên cuồng như vậy mới khắc thành công trận pháp Mị Ảnh trong một thời gian rất ngắn, hơn nữa khả năng dùng tâm niệm khắc trận pháp cũng được đề cao hơn rất nhiều!
“ Ha ha! Bỏ công sức mới có thu hoạch, chứ chả có cái gì là từ trên trời rơi xuống cả!”
Khẽ cười cười Phong Nhược tiện tay để tờ giấy thanh hạt sang một bên, tuy tờ giấy này đã được khắc trận pháp Mị Ảnh nhưng nếu không được khảm Ngũ hành thạch hạ phẩm vào thì cũng chỉ tồn tại được trong vòng thời gian một nén nhang mà thôi, mà tất nhiên hắn cũng chưa xa xỉ đến nỗi đem Ngũ hành thạch khảm lên tờ giấy này.
Sau khi ngồi xuống tĩnh tâm mấy canh giờ Phong Nhược lại lấy ra thanh kiếm khí cấp năm chưa được đặt tên, bây giờ đã đến lúc khắc trận pháp Mị Ảnh lên thân kiếm!
”Keng…” Phong Nhược búng nhẹ ngón tay lên thân kiếm, lập tức tiếng kêu thanh thúy vang lên, thậm chí những làn khói xanh quanh kiếm cũng phiêu đãng bay lên làm cho người ta có cảm giác như mơ như ảo!
”Đạo luyện khí quả nhiên ảo diệu vô cùng, có thể luyện chế một thanh kiếm đến cảnh giới như thế này thật sự cần trình độ luyện khí cao siêu mới có thể làm được! Sau này phải tìm cách giao hảo với hai vị sư huynh đệ kia mới được!”
Sau khi trầm trồ tán thưởng một tiếng Phong Nhược liền cắn ngón trỏ dùng pháp lực đẩy ra ba giọt máu, tâm ý xoay chuyển tay bắt trận quyết, dùng ý niệm vô hình làm bút, dùng máu làm mực nhanh chóng khắc trận lên không trung!
Chỉ trong vài nhịp thờ trong hư không hiện ra từng vệt hoa văn bằng máu vô cùng thần bí, nhưng khi hoa văn hiện lên càng nhiều thì màu máu lại càng nhạt, cuối cùng biến mất vô hình vô ảnh!
Tại thời điểm này Phong Nhược nhanh chóng lấy ra sáu mươi tư viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm sau đó điên cuồng phóng pháp lực ra trong nháy mắt kích hoạt toàn bộ số Ngũ hành thạch!
Mà ngay lập tức tinh hoa của sáu mươi tư viên Ngũ hành thạch hạ phẩm như bị một tấm lưới vô hình hút lên giữa không trung, đủ các loại màu sắc nhìn giống như pháo hoa bắn đầy trời, trông rất đẹp mắt. Nhưng Phong Nhược nhìn cảnh này thì lại thẫn thờ thầm tiếc nuối, trận pháp Mị Ảnh thì vốn dùng Ngũ hành thạch thuộc tính phong khảm nhập là tốt nhất, nhưng Ngũ hành thạch có thuộc tính này là hàng hiếm trong Tu Tiên giới nên bây giờ hắn đành phải dùng Ngũ hành thạch với các thuộc tính khác để thay thế!
Khi tất cả tinh hoa của Ngũ Hành thạch bị hấp thu, trận quyết trong tay Phong Nhược lại biến ảo một lần nữa với tốc độ cực nhanh, thậm chí tạo thành từng luồng hư ảnh, nếu như có tu sỹ khác chứng kiến được cảnh này chắc sẽ kinh ngạc và ghen ghét đến chết mất!
Bởi vì bình thường bố trí trận pháp luôn luôn phức tạp, cho dù đơn giản như Chính Phản Như Sơn Trận Pháp cũng phải tốn thời gian một nén nhang mới có thể hoàn thành, đã thế trong quá trình làm để tránh phạm phải sai lầm thì phải cẩn thận từng li từng tí một mới được, nhưng tốc độ đánh ra trận quyết bây giờ của Phong Nhược nhanh đến nỗi tu sỹ bình thường cũng không tưởng tượng nổi, chắc chỉ có những người biết khắc trận pháp bằng tâm niệm cỡ như Hứa Minh mới có thể so sánh được với hắn!
"Phong!"
Phong Nhược quát khẽ một tiếng, những đạo ánh sáng đầy màu sắc giữa không trung theo sự dẫn dắt của tay hắn liền lao xuống dưới từng đợt từng đợt chui vào bên trong thanh kiếm cấp năm!
Trong khoảng thời gian ngắn ánh sáng từ thanh kiếm khí phát ra ngày càng mạnh, hào quang màu xanh lam pha lẫn xanh la cây chiếu rọi cả căn phòng, lúc này Phong Nhược cũng chưa nghỉ ngơi mà hai tay múa như chớp điểm lên các vị trí trên thân kiếm!
Quá trình này chỉ xảy ra trong vài nhịp thở nhưng lại làm cho Phong Nhược mệt mỏi vô cùng, mặt hắn trắng không còn giọt máu, toàn bộ pháp lực trong cơ thể đã bị tiêu hao không còn chút nào nữa!
Nhìn kiếm khí cấp nắm đang lấp lánh tỏa ánh sáng rọi khắp bốn phía hắn thầm than thở, lúc nãy quả thật rất nguy hiểm, trận pháp Mị Ảnh không hổ là một trong những loại trận pháp phức tạp nhất, nếu như lúc nãy hắn thiếu một chút pháp lực thôi thì mọi việc đã đổ sông đổ bể, chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
Ngẩn ngơ vui sướng mỉm cười, Phong Nhược cũng không thèm khôi phục pháp lực mà với tay cầm thanh kiếm đang tỏa ánh sáng xanh rực rỡ lên, hắn có cảm giác thật sự thoải mái, nhẹ nhàng uyển chuyển giống như thanh kiếm trong tay hắn có thể bay lên bất cứ lúc nào vậy, bây giờ hắn chắc chắn sau khi khắc trận pháp Mị Ảnh lên kiếm hắn sẽ dễ dàng thi triển Ngự kiếm thuật nhưng ngược lại ngự kiếm phi hành thì khó hơn gấp bội. Bời vì thanh kiếm này sẽ có tốc độ phi hành rất nhanh, mà hắn lại chưa thành thạo cách điều khiển kiếm nên chắc chắn sẽ rất khó khống chế!
“Ha ha! Đây là hiệu quả của trận pháp Mị Ảnh sao! Thật đáng để mạo hiểm, đã như thế kiếm này sẽ có tên là Mị Ảnh!”
Tác giả :
Lại Điểu