Phong Ngự
Quyển 2 - Chương 26: Bộ xương linh thú
Lục lọi kiểm tra trang viện một lát, Phong Nhược chỉ muốn quay trở lại chửi bới tên quản sự Kiếm Tâm Viện một trận cho bõ tức vì cái ổ chuột này thê thảm hết chỗ nói!
Nhưng thôi, dù sao hắn cũng không quan tâm đến vấn đề này lắm, chỉ cần không có người quấy rầy hắn tu luyện là tốt rồi, huống chi ở đây ngoại trừ việc gió núi đêm ngày gào thét thấu xương ra thì phong cảnh cũng khá đẹp.
Nhưng nếu muốn ở đây một thời gian lâu dài thì vẫn phải bỏ chút công sức xây dựng lại nơi này mới được. Vấn đề quan trọng nhất bây giờ là phải bố trí một tòa pháp trận phòng ngự vững vàng, mà bây giờ hắn không muốn bố trí Chính Phản Như Sơn Trận Pháp nữa bởi vì năng lực phòng ngự của pháp trận này không cao. Bình thường thì không nói nhưng trong khoảng một năm tiếp đây là thời gian trọng yếu nhất trong quá trình hắn đánh sâu vào bình cảnh Trúc Cơ kỳ, cho nên tuyệt đối không thể qua loa đại khái được!
Vì thế Phong Nhược có ý định bố trí một tòa Chính Phản Cửu Tinh Trận Pháp !
Nhưng muốn bố trí loại trận pháp này ít nhất cần sáu mươi tư viên Ngũ hành thạch hạ phẩm, mà trong tay hắn hiện giờ mới có được mười hai khỏa, còn lâu mới đủ.
Thế nên mục tiêu hàng đầu được đặt ra trước mắt là kiếm đủ sáu mươi tư viên Ngũ hành thạch hạ phẩm!
Hắn tự tin sẽ có cách thu thập đủ số lượng Ngũ hành thạch hạ phẩm này bởi vì hiện tại tài sản của hắn rất phong phú. Lúc trước, khi đánh chết Diêu Hưng và Mạc Ngôn hắn đã lấy được hai thanh kiếm khí cấp bốn, ngoại trừ chuôi Bôn Lôi Kiếm hắn đang sử dụng ra thì vẫn còn thừa một thanh có thể bán!
Còn nữa, ngày đó ở chỗ động quật dưới mặt đất Khô Mộc Hải hắn cũng kiếm được một đống xương linh thú, chắc cũng sẽ bán được giá cao, bời vì lúc kiếm tra hắn biết rằng tất cả các bộ xương này đều là linh thú từ cấp sáu trở lên.
Lần này ra khỏi tiểu cốc hắn còn tính toán xử lý sạch mấy trăm con dơi cấp bốn đang nằm trong Phong ấn hoàn. Đám dơi này đều là thuộc hạ của con dơi quỷ cấp năm, ngày trước hắn thu phục tên thủ lĩnh nên đã rước theo được một đống lâu la này!
Vốn hắn vẫn nghĩ rằng đây là một chuyện tốt nhưng bây giờ mới nhận ra mọi chuyện không đơn giản như vậy. Mỗi con dơi cấp bốn trong vòng một tháng xơi hết một viên Ngũ hành thạch cấp thấp, mấy trăm con vị chi là mấy trăm viên, cho dù hiện tại hắn cũng có chút của cải những vẫn chịu không nổi sự tốn kém này.
Mà quan trọng hơn khẩu phần mỗi tháng một viên Ngũ hành thạch cấp thấp cũng chỉ đủ để duy trì cho chúng không bị chết đói mà thôi chứ không thể phát triển thêm được nữa!
Vì thế sau nhiều lần đắn đo suy nghĩ Phong Nhược cũng đành cắn răng quyết định bỏ chúng đi, bởi vì nếu cứ tiếp tục tình trạng này chẳng những sẽ làm hắn táng gia bại sản mà còn hủy hoại mất tương lai tiến cấp của đám dơi cấp bốn!
Ban đầu hắn định bán sạch hết đám dơi này đi, dựa theo giá cả hiện tại mỗi con ít nhất cũng được hơn hai nghìn viên Ngũ hành thạch cấp thấp, bán mấy trăm con là được hơn mười vạn viên rồi!
Thế nhưng làm vậy thì thất đức quá, dù sao đi nữa hắn cũng đã xác định bồi dưỡng con dơi cấp năm làm linh thú phi hành về lâu về dài, nếu thẳng tay bán hết đám thủ hạ trung thành của nó đi thì không ổn chút nào!
Vì thế phương pháp đơn giản nhất là thả hết ra cho bọn chúng tự lực cánh sinh, tuy nơi này là Tiếp Thiên Phong giá lạnh nhưng dù sao mấy con dơi này cũng là linh thú cấp bốn có lẽ vẫn chịu đựng được sự khắc nghiệt này, tất nhiên là với điều kiện đừng có dại dột đi chọc vào đám người của Trấn Thiên Tông!
Nhưng bây giờ Phong Nhược bất ngờ tìm được một chỗ rất thích hợp cho bọn chúng sinh sống, chính là nơi hắn mới đặt chấn đến đây. Chỗ sườn núi phía nam Tiếp Thiên Phong này toàn vách núi dựng đứng cao ngàn vạn trượng cho nên đám môn nhân đệ tử của Trấn Thiên Tông dù có biết Ngự kiếm phi hành hay dùng tọa kỵ linh thú cũng rất hiếm khi mò đến vùng khỉ ho cò gáy này.
Khó cho người thế mà lại hợp cho dơi, địa hình hiểm trở như thế quá phù hợp với cuộc sống của bọn chúng, ban ngày tự kiếm lấy cái hốc đá nào chui vào ngủ, ban đêm lại mò ra săn bắn, cứ vậy sẽ vô cùng thoải mái.
Sau khi ra quyết định hắn không chần chừ nữa liển gỡ phong ấn thả hết đám dơi cấp bốn vả cả con dơi quỷ cấp năm ra, chúng mới ló mặt ra ngoài đã run cầm cập vì thới tiết giá lạnh.
"Mang chúng xuống dưới!"
Đứng trên vách núi Phong Nhược phất tay chỉ xuống dưới, hắn hoàn toàn tin rằng dơi quỷ cấp năm sẽ hiểu được ý của hắn, bởi vì sau một thời gian gần gũi biển hiện của tên này rất tốt, thông minh hơn cả Ngân Giáp Thiên Thù. Mà điều quan trọng hơn là bản thân nó cũng biết lo lắng cho đám lâu la của mình.
Quả nhiên dơi quỷ cấp năm sau khi kêu lên hai tiếng “Chít, chít…”liền dẫn đầu bay xuống vách núi phía dưới, đám thủ hạ cũng không dám chậm trễ vội vàng lũ lượt kéo theo.
Ngơ ngẩn nhìn chúng nó bay khuất, Phong Nhược đau lòng muốn chết, đây là những trợ thủ vô cùng có ích trong chiến trường a! Đáng tiếc hắn không đủ sức để bồi dưỡng bọn chúng, chỉ nhìn Ngân Giáp Thiên Thù kia là đủ hiểu, bản thân nó là dị thú có thiên phú tu luyện vô cùng tốt nhưng để nó tiếp cấp bốn hắn đã phải bỏ ra cái giá rất lớn. Ngũ hành thạch cấp thấp nó coi như đồ ăn vặt gặm không biết bao nhiêu mà kể, săn giết được con linh thú nào cũng để xác cho nó ăn, cuối cùng còn phải cho nó hưởng tác dụng của Mộc Linh Tinh mới có thể tiến cấp, sướng hơn cả chủ rồi!
Một con linh thú đã làm hắn hao tổn của cải tâm tư như thế, nếu là hai con hắn có thể gắng gượng mà miễn cưỡng duy trì được, nhưng nếu thêm con nữa hắn đã chịu không nổi rồi chứ đừng nói tới mấy trăm con!
"Các ngươi đi đi! Đừng trộm gà trộm chó làm chuyện xấu, nhớ là đừng có lởn vởn nhiều! Nếu để người khác bắt được ta sẽ không đi cứu các ngươi đâu, tự lo lấy thân nhé!”
Phong Nhược đứng ở vách núi cao vạn trượng hò hét một trận như mẹ dặn con đi lấy chồng trong lòng mới thoải mái được một chút.
"Thôi, đi đã! Ra ngoài bán ít đồ, hy vọng có thể gom đủ sáu mươi tư viên Ngũ hành thạch hạ phẩm, nếu không đủ chắc phải đi nhận nhiệm vụ!...”
Lầm bẩm nói một mình, Phong Nhược cắm cúi bước về phía chân núi Tiếp Thiên Phong. Hôm nay hắn muốn đi Chấp Sự điện phía bên phải ở giữa sườn núi, đầu tiên đem bán hết đống xương linh thú đã, còn chuôi kiếm khí cấp bốn của Diêu Hưng thì không bán ở chỗ này được, chắc phải đi phiên chợ Tu Tiên cách xa đây mấy ngàn dặm.
Sau thời gian tầm một nén nhang, hắn chợt nghe thấy trên đầu có tiếng gió phất qua “Vù..vù..”. Giật mỉnh ngẩng đầu nhìn lên thì ra dơi quỷ cấp năm đã quay về.
”Bố trí mọi việc xong rồi chứ? Về sau nếu không có chuyện gì thì ngươi cứ việc đi gặp bọn chúng, còn nữa, nhớ nhắc nhở chúng rằng không được chủ động công kích tu sỹ, nếu không sẽ rước họa vào thân đấy!..”
Cũng không quan tâm nó hiểu hay không, hắn vẫn căn dặn dơi quỷ cấp năm một trận chán chê rồi mới phong ấn nó lại.
Phong Nhược lầm lũi đi xuống, khi đến quảng trường của Chấp Sự điện hắn có cảm giác thật sự kiêu ngạo và hãnh diện. Ngày xưa lúc hắn mới bước chân tới đây không ai thèm để ý, muốn đi vào trong đại điện cũng phải chen lấn chui lủi mà vào, nhưng bây giờ đã khác rồi, chỉ cần nhìn thấy lệnh bài thân phận màu đỏ hắn đang đeo bên hông hầu hết đám đệ tử Hạ Tam Viện phía trước đều tự động tránh đường cho hắn đi. Sau đó đủ loại ánh mắt từ khiếp sợ, nghi ngờ, khinh bỉ, nịnh nọt, tức giận….đều chăm chú nhìn về phía hắn!
Lẽ dĩ nhiên không ai có thể nghĩ tới một tên nhóc con chưa đạt cảnh giới Trúc Cơ kỳ như hắn mà có thể được gia nhập Thượng Tam Viện dù chỉ với thân phận đệ tử dự bị.
Đối với tình huống này hắn cũng không rảnh mà để ý nhiều, chỉ im lặng bước về phía Chấp Sự điện phía bên phải, đây là nơi Trấn Thiên Tông mua bán các loại vật phẩm Tu Tiên cùng các loại vật phẩm thường gặp khác. Cũng giống Chấp Sự điện phía bên trái ở đây vô cùng rộng rãi, xung quanh đại điện có bố trí ba mươi hai cái đài cao, đằng sau mỗi đài có năm tên đệ tử chấp sự phụ trách việc mua vào bán ra các loại vật phẩm.
Ba mươi hai cái đài cao này cũng phân chia nhau ra cụ thể, không thuộc cùng một viện nào cả.
Ví như mười lăm cái đài cao bên trái thuộc về Hạ Tam Viện, mỗi viện sở hữu năm cái, mà đệ tử chấp sự quản lý đằng sau cũng của viện nào lo phần viện ấy. Sau khi bọn hắn xong việc ở đây thì lập tức quay trở về viện của mình, số vật phẩm thu mua được chia làm hai phần. Một phần phân chia cho các đệ tử, đó là trợ cấp, còn phần còn lại làm nguyên liệu cho đệ tử trong viện rèn luyện chế tạo thành các vật phẩm Tu Tiên, cuối cùng lại đem các vật phẩm đó đến đây bày bán!
Cũng nhờ quá trình luân chuyển như vậy nên vật phẩm bán ra tại đây hầu hết đều có giá thấp hơn bên ngoài phiên chợ, đồng thời cũng thu mua tài liệu cao hơn giá bên ngoài một chút. Vì thế nên Chấp Sự điện phía bên phải luôn luôn ở tình trạng chen chúc, náo nhiệt.
Về phần mười lăm đài cao phía bên phải thuộc về Thượng Tam Viện, bên đó có thể coi là các quầy hàng cao cấp, bình thường cũng không thèm mua vào các loại vật phẩm Tu Tiên có cấp bậc thấp, phổ thông, theo đó những vật phẩm bán ra cũng rất tốt và tất nhiên là có giá trên trời! Phần lớn đệ tử của Hạ Tam Viện đều không dám bén mảng đến đó giao dịch, có lẽ chỉ cần mua một kiện pháp khí thôi cũng đủ làm cho bọn hắn tiêu sạch của cải tích góp trong vòng mấy năm trời mất rồi!
Ngoại trừ ba mươi cái đài cao ở hai bên đại điện, ở giữa còn có hai cái đài rất lớn khác, hai cái đài cao này không thuộc về Trấn Thiên Tông mà do lưỡng đại thương hội nắm giữ, ở chỗ này cần bất cứ loại tài liệu gì cũng có, điều quan trọng là có đủ Ngũ hành thạch hay không mà thôi, hầu hết các loại vật phẩm với đẳng cấp khác nhau trong Tu Tiên giới đều có thể mua được tại nơi này!
Phong Nhược sau khi đi dạo một vòng quyết định không đi về phía mười lăm cái đài cao bên trái nữa bởi vì chỗ đó có quá nhiều người chen chúc. Rất nhiều đệ tử Hạ Tam Viện đều mang một đống lớn linh thú cấp hai cấp ba đến đây trao đổi vật phẩm, rồi các loại tài liệu chế tạo vũ khí, các loại linh dược cấp thấp như Chỉ Huyết Thảo…Hắn liếc qua một chút mà choáng váng cả đầu óc, thực ra những vật phẩm cấp thấp này đối với hắn từ lâu không có tác dụng gì nữa rồi!
Vì thế hắn mò qua chỗ những quầy hàng của Thượng Tam Viện, bên này rất ít đệ tử Trấn Thiên Tông mua bán.
”Mấy vị sư huynh xem thử hàng đi!"
Phong Nhược dừng lại ở một cái đài cao của Linh Sơn Viện rồi lấy ra một bộ xương có phẩm chất kém cỏi nhất trong đống xương linh thú mà hắn có. Bởi vì về phương diện này hắn rất thiếu hiểu biết và kinh nghiệm, chẳng những không thể nhận ra các loại xương cốt linh thú có phẩm chất chính xác như thế nào mà lại càng không thể xác định đống xương này của nhưng loại linh thú gì, giá trị bao nhiêu? Cho nên lần này hắn đem ra một bộ thăm dò trước xem sao.
Lúc này năm tên đệ tử chấp sự trông quầy hàng này đều nhàn rỗi, nhìn thấy Phong Ngự chỉ có tu vi Luyện Khí hậu kỳ mà đã có thân phận đệ tử dự bị của Kiếm Tâm Viện cũng hơi giật mình ngạc nhiên, nhưng bọn hắn đã được phân công đứng ở chỗ này chứng tỏ cũng không phải hạng tầm thường nên dù thắc mắc nhưng cũng không biểu hiện ra bên ngoài một chút nào.
Nhưng đến khi Phong Nhược lấy ra bộ xương linh thú đặt ra trước mắt thì cũng không thể nhịn được nữa mà ồ lên kinh ngạc. Một tên dường như là người có kinh nghiệm nhất trong đám đệ tử chấp sự ở đây bước lên, nhìn chăm chú bộ xương hồi lâu rồi mang một vẻ mặt kỳ quái nói:”Đây là xương của linh thú Ám Dạ Tử Ly cấp sáu, linh thú này chạy nhanh như gió lốc, vô cùng linh hoạt, bình thường ngay cả Ngự kiếm thuật cũng không đuổi kịp mà đả thương nó, hơn nữa linh thú này còn am hiểu pháp thuật phóng ra Lãnh Phong đao, có thể lấy mạng người ta trong vòng trăm trượng, thực lực tương đương với tu sỹ Trúc Cơ trung kỳ, linh thú này là do sư đệ săn giết sao?”
"Ám Dạ Tử Ly? Linh thú cấp sáu? Thực lực tương đương với tu sỹ Trúc Cơ trung kỳ, lợi hại như vậy sao?” Phong Nhược thầm than thở nhưng bên ngoài mặt thì cười cười ngại ngùng nói:”Sư huynh nói đùa rồi, bộ hài cốt này đệ nhặt được trong hang của một con linh thú, sư huynh xem đệ có khả năng săn giết chết linh thú bậc này sao?...”
Nghe được lời Phong Nhược giải thích sắc mặt của năm tên đệ tử chấp sự mới giãn ra được một chút, bởi vì ngay cả với tu vi Trúc Cơ sơ kỳ bọn họ mà gặp phải Ám Dạ Tử Ly cũng xác định chết chắc rồi, linh thú này chính là dị thú!
"Ha ha, sư đệ thật là may mắn đó! Làm chúng ta vô cùng ngưỡng mộ! Thế này nhé! Bởi vì đây chỉ là một bộ xương khô của Ám Dạ Tử Ly thôi nên giá trị sẽ bị giảm đi nhiều, chúng ta trả cho đệ hai viên Ngũ hành thạch hạ phẩm, đệ xem có được không?...”
Tên đệ tử chấp sự cười ha ha nói.
“Ai! Hai khỏa Ngũ hành thạch hạ phẩm sao?” Phong Nhược giật mình không ít, suy nghĩ trong đầu loạn cào cào lên, nhưng lập tức hắn lấy lại bình tĩnh. Giá tiền cao như thế trước khi đi bán hắn cũng không dám nghĩ đến, phải biết rằng hắn có rất nhiều xương cốt của linh thú, ngoài trừ số nhặt được trong động quật ra còn có một đống lớn lấy được ở trong Phong ấn hoàn nữa, ước chừng hơn trăm bộ. Mặc dù hắn không có kinh nghiệm để biết rõ ràng cụ thể từng loại một nhưng vẫn nắm được đại khái phẩm chất của những bộ xương khô này!
Bộ xương của Ám Dạ Tử Ly có thể coi thuộc loại phẩm chất kém cỏi nhất trong đám này rồi, nếu như dựa theo giá tiền tên đệ tử chấp sự đưa ra mà tính toán, thì chẳng phải bỗng nhiên hắn có mấy trăm viên Ngũ hành thạch hạ phẩm sao?
Nhìn thấy Phong Nhược không nói năng gì, vẻ mặt của tên đệ tử chấp sự đã không còn giữ được sự bình tĩnh như trước nữa, hắn hít nhẹ một hơi rồi nói với Phong Nhược:”Sư đệ còn chê ít hay sao? Vậy là sư đệ không hiểu rồi, nếu như có bộ xác trọn vẹn của Ám Dạ Tử Ly thì ít nhất có giá hai mươi viên Ngũ hành thạch hạ phẩm, nhưng đây chỉ là một đống xương khô mà thôi, hay là thế này đi, sư huynh trả cho đệ thêm năm mươi viên Ngũ hành thạch cấp thấp nữa nhé, đồng ý chứ?...”
“Hả, thêm…thêm năm mươi viên Ngũ hành thạch cấp thấp? Được, cứ theo lời sư huynh đi!” Phong Nhược vui mừng hớn hở đẩy bộ xương về phía tên đệ tử chấp sự, rồi nói tiếp:”Nhưng ta vẫn còn mấy bộ xương linh thú nữa, các vị sư huynh có muốn xem qua một chút không?”
“Đệ còn có sao? Chẳng lẽ thấy cùng một chỗ với bộ xương Ám Dạ Tử Ly à?...”Năm tên đệ tử chấp sự không giữ bình tĩnh được nữa, ánh mắt sáng lấp lánh chắm chú nhìn Phong Nhược không rời.
“Ha ha! Mấy vị sư huynh quả nhiên tuệ nhãn như đuốc!” Phong Nhược cười khẽ một cái rồi lấy từ trong thắt lưng trữ vật ra bốn bộ xương linh thú có phẩm chất tốt hơn Ám Dạ Tử Ly một chút!
“Ôi trời ơi! Đây không phải là xương của Phi Thiên Linh Hồ cấp sáu hay sao? Còn đây phải chăng là Dạ Kiêu cấp sáu? Cốt Hi cấp sáu nữa…đây…đây là là Bò Cạp Vương cấp bảy? Tất cả đều là dị thú cường đại mà! Sư đệ ngươi sao mà có thể may mắn đến mức như vậy chứ, cái huyệt động linh thú đó ở chỗ nào vậy hả đệ? Ta trả cho đệ mười viên Ngũ hành thạch hạ phẩm nữa, đệ đem ta đến chỗ đó nhé?”
Tên đệ tử chấp sự đứng đầu kích động đến nỗi toàn thân run rẩy, mồm há to mắt trợn ngược, sống đến bây giờ mà đây là lần đầu tiên hắn tận mắt thấy xương cốt của những linh thú cấp cao đến như vậy!
“Sư huynh, thật xin lỗi, huynh nói xem đống xương này đáng giá bao nhiêu Ngũ hành thạch, còn về cái huyệt động linh thú kia đệ khuyên huynh không nên đi bời vì con linh thú này chưa chết. Lúc trước đệ cũng nhờ may mắn nhân lúc nó sơ hở mà liều chết tiến vào. Nếu huynh đi đệ cũng không dám chắc chuyện huynh sẽ trở thành một phần của đống xương khô này hay không đâu đấy!...”Bây giờ sắc mặt của Phong Nhược lại vô cùng bĩnh tĩnh mà đáp lời!
Nhưng thôi, dù sao hắn cũng không quan tâm đến vấn đề này lắm, chỉ cần không có người quấy rầy hắn tu luyện là tốt rồi, huống chi ở đây ngoại trừ việc gió núi đêm ngày gào thét thấu xương ra thì phong cảnh cũng khá đẹp.
Nhưng nếu muốn ở đây một thời gian lâu dài thì vẫn phải bỏ chút công sức xây dựng lại nơi này mới được. Vấn đề quan trọng nhất bây giờ là phải bố trí một tòa pháp trận phòng ngự vững vàng, mà bây giờ hắn không muốn bố trí Chính Phản Như Sơn Trận Pháp nữa bởi vì năng lực phòng ngự của pháp trận này không cao. Bình thường thì không nói nhưng trong khoảng một năm tiếp đây là thời gian trọng yếu nhất trong quá trình hắn đánh sâu vào bình cảnh Trúc Cơ kỳ, cho nên tuyệt đối không thể qua loa đại khái được!
Vì thế Phong Nhược có ý định bố trí một tòa Chính Phản Cửu Tinh Trận Pháp !
Nhưng muốn bố trí loại trận pháp này ít nhất cần sáu mươi tư viên Ngũ hành thạch hạ phẩm, mà trong tay hắn hiện giờ mới có được mười hai khỏa, còn lâu mới đủ.
Thế nên mục tiêu hàng đầu được đặt ra trước mắt là kiếm đủ sáu mươi tư viên Ngũ hành thạch hạ phẩm!
Hắn tự tin sẽ có cách thu thập đủ số lượng Ngũ hành thạch hạ phẩm này bởi vì hiện tại tài sản của hắn rất phong phú. Lúc trước, khi đánh chết Diêu Hưng và Mạc Ngôn hắn đã lấy được hai thanh kiếm khí cấp bốn, ngoại trừ chuôi Bôn Lôi Kiếm hắn đang sử dụng ra thì vẫn còn thừa một thanh có thể bán!
Còn nữa, ngày đó ở chỗ động quật dưới mặt đất Khô Mộc Hải hắn cũng kiếm được một đống xương linh thú, chắc cũng sẽ bán được giá cao, bời vì lúc kiếm tra hắn biết rằng tất cả các bộ xương này đều là linh thú từ cấp sáu trở lên.
Lần này ra khỏi tiểu cốc hắn còn tính toán xử lý sạch mấy trăm con dơi cấp bốn đang nằm trong Phong ấn hoàn. Đám dơi này đều là thuộc hạ của con dơi quỷ cấp năm, ngày trước hắn thu phục tên thủ lĩnh nên đã rước theo được một đống lâu la này!
Vốn hắn vẫn nghĩ rằng đây là một chuyện tốt nhưng bây giờ mới nhận ra mọi chuyện không đơn giản như vậy. Mỗi con dơi cấp bốn trong vòng một tháng xơi hết một viên Ngũ hành thạch cấp thấp, mấy trăm con vị chi là mấy trăm viên, cho dù hiện tại hắn cũng có chút của cải những vẫn chịu không nổi sự tốn kém này.
Mà quan trọng hơn khẩu phần mỗi tháng một viên Ngũ hành thạch cấp thấp cũng chỉ đủ để duy trì cho chúng không bị chết đói mà thôi chứ không thể phát triển thêm được nữa!
Vì thế sau nhiều lần đắn đo suy nghĩ Phong Nhược cũng đành cắn răng quyết định bỏ chúng đi, bởi vì nếu cứ tiếp tục tình trạng này chẳng những sẽ làm hắn táng gia bại sản mà còn hủy hoại mất tương lai tiến cấp của đám dơi cấp bốn!
Ban đầu hắn định bán sạch hết đám dơi này đi, dựa theo giá cả hiện tại mỗi con ít nhất cũng được hơn hai nghìn viên Ngũ hành thạch cấp thấp, bán mấy trăm con là được hơn mười vạn viên rồi!
Thế nhưng làm vậy thì thất đức quá, dù sao đi nữa hắn cũng đã xác định bồi dưỡng con dơi cấp năm làm linh thú phi hành về lâu về dài, nếu thẳng tay bán hết đám thủ hạ trung thành của nó đi thì không ổn chút nào!
Vì thế phương pháp đơn giản nhất là thả hết ra cho bọn chúng tự lực cánh sinh, tuy nơi này là Tiếp Thiên Phong giá lạnh nhưng dù sao mấy con dơi này cũng là linh thú cấp bốn có lẽ vẫn chịu đựng được sự khắc nghiệt này, tất nhiên là với điều kiện đừng có dại dột đi chọc vào đám người của Trấn Thiên Tông!
Nhưng bây giờ Phong Nhược bất ngờ tìm được một chỗ rất thích hợp cho bọn chúng sinh sống, chính là nơi hắn mới đặt chấn đến đây. Chỗ sườn núi phía nam Tiếp Thiên Phong này toàn vách núi dựng đứng cao ngàn vạn trượng cho nên đám môn nhân đệ tử của Trấn Thiên Tông dù có biết Ngự kiếm phi hành hay dùng tọa kỵ linh thú cũng rất hiếm khi mò đến vùng khỉ ho cò gáy này.
Khó cho người thế mà lại hợp cho dơi, địa hình hiểm trở như thế quá phù hợp với cuộc sống của bọn chúng, ban ngày tự kiếm lấy cái hốc đá nào chui vào ngủ, ban đêm lại mò ra săn bắn, cứ vậy sẽ vô cùng thoải mái.
Sau khi ra quyết định hắn không chần chừ nữa liển gỡ phong ấn thả hết đám dơi cấp bốn vả cả con dơi quỷ cấp năm ra, chúng mới ló mặt ra ngoài đã run cầm cập vì thới tiết giá lạnh.
"Mang chúng xuống dưới!"
Đứng trên vách núi Phong Nhược phất tay chỉ xuống dưới, hắn hoàn toàn tin rằng dơi quỷ cấp năm sẽ hiểu được ý của hắn, bởi vì sau một thời gian gần gũi biển hiện của tên này rất tốt, thông minh hơn cả Ngân Giáp Thiên Thù. Mà điều quan trọng hơn là bản thân nó cũng biết lo lắng cho đám lâu la của mình.
Quả nhiên dơi quỷ cấp năm sau khi kêu lên hai tiếng “Chít, chít…”liền dẫn đầu bay xuống vách núi phía dưới, đám thủ hạ cũng không dám chậm trễ vội vàng lũ lượt kéo theo.
Ngơ ngẩn nhìn chúng nó bay khuất, Phong Nhược đau lòng muốn chết, đây là những trợ thủ vô cùng có ích trong chiến trường a! Đáng tiếc hắn không đủ sức để bồi dưỡng bọn chúng, chỉ nhìn Ngân Giáp Thiên Thù kia là đủ hiểu, bản thân nó là dị thú có thiên phú tu luyện vô cùng tốt nhưng để nó tiếp cấp bốn hắn đã phải bỏ ra cái giá rất lớn. Ngũ hành thạch cấp thấp nó coi như đồ ăn vặt gặm không biết bao nhiêu mà kể, săn giết được con linh thú nào cũng để xác cho nó ăn, cuối cùng còn phải cho nó hưởng tác dụng của Mộc Linh Tinh mới có thể tiến cấp, sướng hơn cả chủ rồi!
Một con linh thú đã làm hắn hao tổn của cải tâm tư như thế, nếu là hai con hắn có thể gắng gượng mà miễn cưỡng duy trì được, nhưng nếu thêm con nữa hắn đã chịu không nổi rồi chứ đừng nói tới mấy trăm con!
"Các ngươi đi đi! Đừng trộm gà trộm chó làm chuyện xấu, nhớ là đừng có lởn vởn nhiều! Nếu để người khác bắt được ta sẽ không đi cứu các ngươi đâu, tự lo lấy thân nhé!”
Phong Nhược đứng ở vách núi cao vạn trượng hò hét một trận như mẹ dặn con đi lấy chồng trong lòng mới thoải mái được một chút.
"Thôi, đi đã! Ra ngoài bán ít đồ, hy vọng có thể gom đủ sáu mươi tư viên Ngũ hành thạch hạ phẩm, nếu không đủ chắc phải đi nhận nhiệm vụ!...”
Lầm bẩm nói một mình, Phong Nhược cắm cúi bước về phía chân núi Tiếp Thiên Phong. Hôm nay hắn muốn đi Chấp Sự điện phía bên phải ở giữa sườn núi, đầu tiên đem bán hết đống xương linh thú đã, còn chuôi kiếm khí cấp bốn của Diêu Hưng thì không bán ở chỗ này được, chắc phải đi phiên chợ Tu Tiên cách xa đây mấy ngàn dặm.
Sau thời gian tầm một nén nhang, hắn chợt nghe thấy trên đầu có tiếng gió phất qua “Vù..vù..”. Giật mỉnh ngẩng đầu nhìn lên thì ra dơi quỷ cấp năm đã quay về.
”Bố trí mọi việc xong rồi chứ? Về sau nếu không có chuyện gì thì ngươi cứ việc đi gặp bọn chúng, còn nữa, nhớ nhắc nhở chúng rằng không được chủ động công kích tu sỹ, nếu không sẽ rước họa vào thân đấy!..”
Cũng không quan tâm nó hiểu hay không, hắn vẫn căn dặn dơi quỷ cấp năm một trận chán chê rồi mới phong ấn nó lại.
Phong Nhược lầm lũi đi xuống, khi đến quảng trường của Chấp Sự điện hắn có cảm giác thật sự kiêu ngạo và hãnh diện. Ngày xưa lúc hắn mới bước chân tới đây không ai thèm để ý, muốn đi vào trong đại điện cũng phải chen lấn chui lủi mà vào, nhưng bây giờ đã khác rồi, chỉ cần nhìn thấy lệnh bài thân phận màu đỏ hắn đang đeo bên hông hầu hết đám đệ tử Hạ Tam Viện phía trước đều tự động tránh đường cho hắn đi. Sau đó đủ loại ánh mắt từ khiếp sợ, nghi ngờ, khinh bỉ, nịnh nọt, tức giận….đều chăm chú nhìn về phía hắn!
Lẽ dĩ nhiên không ai có thể nghĩ tới một tên nhóc con chưa đạt cảnh giới Trúc Cơ kỳ như hắn mà có thể được gia nhập Thượng Tam Viện dù chỉ với thân phận đệ tử dự bị.
Đối với tình huống này hắn cũng không rảnh mà để ý nhiều, chỉ im lặng bước về phía Chấp Sự điện phía bên phải, đây là nơi Trấn Thiên Tông mua bán các loại vật phẩm Tu Tiên cùng các loại vật phẩm thường gặp khác. Cũng giống Chấp Sự điện phía bên trái ở đây vô cùng rộng rãi, xung quanh đại điện có bố trí ba mươi hai cái đài cao, đằng sau mỗi đài có năm tên đệ tử chấp sự phụ trách việc mua vào bán ra các loại vật phẩm.
Ba mươi hai cái đài cao này cũng phân chia nhau ra cụ thể, không thuộc cùng một viện nào cả.
Ví như mười lăm cái đài cao bên trái thuộc về Hạ Tam Viện, mỗi viện sở hữu năm cái, mà đệ tử chấp sự quản lý đằng sau cũng của viện nào lo phần viện ấy. Sau khi bọn hắn xong việc ở đây thì lập tức quay trở về viện của mình, số vật phẩm thu mua được chia làm hai phần. Một phần phân chia cho các đệ tử, đó là trợ cấp, còn phần còn lại làm nguyên liệu cho đệ tử trong viện rèn luyện chế tạo thành các vật phẩm Tu Tiên, cuối cùng lại đem các vật phẩm đó đến đây bày bán!
Cũng nhờ quá trình luân chuyển như vậy nên vật phẩm bán ra tại đây hầu hết đều có giá thấp hơn bên ngoài phiên chợ, đồng thời cũng thu mua tài liệu cao hơn giá bên ngoài một chút. Vì thế nên Chấp Sự điện phía bên phải luôn luôn ở tình trạng chen chúc, náo nhiệt.
Về phần mười lăm đài cao phía bên phải thuộc về Thượng Tam Viện, bên đó có thể coi là các quầy hàng cao cấp, bình thường cũng không thèm mua vào các loại vật phẩm Tu Tiên có cấp bậc thấp, phổ thông, theo đó những vật phẩm bán ra cũng rất tốt và tất nhiên là có giá trên trời! Phần lớn đệ tử của Hạ Tam Viện đều không dám bén mảng đến đó giao dịch, có lẽ chỉ cần mua một kiện pháp khí thôi cũng đủ làm cho bọn hắn tiêu sạch của cải tích góp trong vòng mấy năm trời mất rồi!
Ngoại trừ ba mươi cái đài cao ở hai bên đại điện, ở giữa còn có hai cái đài rất lớn khác, hai cái đài cao này không thuộc về Trấn Thiên Tông mà do lưỡng đại thương hội nắm giữ, ở chỗ này cần bất cứ loại tài liệu gì cũng có, điều quan trọng là có đủ Ngũ hành thạch hay không mà thôi, hầu hết các loại vật phẩm với đẳng cấp khác nhau trong Tu Tiên giới đều có thể mua được tại nơi này!
Phong Nhược sau khi đi dạo một vòng quyết định không đi về phía mười lăm cái đài cao bên trái nữa bởi vì chỗ đó có quá nhiều người chen chúc. Rất nhiều đệ tử Hạ Tam Viện đều mang một đống lớn linh thú cấp hai cấp ba đến đây trao đổi vật phẩm, rồi các loại tài liệu chế tạo vũ khí, các loại linh dược cấp thấp như Chỉ Huyết Thảo…Hắn liếc qua một chút mà choáng váng cả đầu óc, thực ra những vật phẩm cấp thấp này đối với hắn từ lâu không có tác dụng gì nữa rồi!
Vì thế hắn mò qua chỗ những quầy hàng của Thượng Tam Viện, bên này rất ít đệ tử Trấn Thiên Tông mua bán.
”Mấy vị sư huynh xem thử hàng đi!"
Phong Nhược dừng lại ở một cái đài cao của Linh Sơn Viện rồi lấy ra một bộ xương có phẩm chất kém cỏi nhất trong đống xương linh thú mà hắn có. Bởi vì về phương diện này hắn rất thiếu hiểu biết và kinh nghiệm, chẳng những không thể nhận ra các loại xương cốt linh thú có phẩm chất chính xác như thế nào mà lại càng không thể xác định đống xương này của nhưng loại linh thú gì, giá trị bao nhiêu? Cho nên lần này hắn đem ra một bộ thăm dò trước xem sao.
Lúc này năm tên đệ tử chấp sự trông quầy hàng này đều nhàn rỗi, nhìn thấy Phong Ngự chỉ có tu vi Luyện Khí hậu kỳ mà đã có thân phận đệ tử dự bị của Kiếm Tâm Viện cũng hơi giật mình ngạc nhiên, nhưng bọn hắn đã được phân công đứng ở chỗ này chứng tỏ cũng không phải hạng tầm thường nên dù thắc mắc nhưng cũng không biểu hiện ra bên ngoài một chút nào.
Nhưng đến khi Phong Nhược lấy ra bộ xương linh thú đặt ra trước mắt thì cũng không thể nhịn được nữa mà ồ lên kinh ngạc. Một tên dường như là người có kinh nghiệm nhất trong đám đệ tử chấp sự ở đây bước lên, nhìn chăm chú bộ xương hồi lâu rồi mang một vẻ mặt kỳ quái nói:”Đây là xương của linh thú Ám Dạ Tử Ly cấp sáu, linh thú này chạy nhanh như gió lốc, vô cùng linh hoạt, bình thường ngay cả Ngự kiếm thuật cũng không đuổi kịp mà đả thương nó, hơn nữa linh thú này còn am hiểu pháp thuật phóng ra Lãnh Phong đao, có thể lấy mạng người ta trong vòng trăm trượng, thực lực tương đương với tu sỹ Trúc Cơ trung kỳ, linh thú này là do sư đệ săn giết sao?”
"Ám Dạ Tử Ly? Linh thú cấp sáu? Thực lực tương đương với tu sỹ Trúc Cơ trung kỳ, lợi hại như vậy sao?” Phong Nhược thầm than thở nhưng bên ngoài mặt thì cười cười ngại ngùng nói:”Sư huynh nói đùa rồi, bộ hài cốt này đệ nhặt được trong hang của một con linh thú, sư huynh xem đệ có khả năng săn giết chết linh thú bậc này sao?...”
Nghe được lời Phong Nhược giải thích sắc mặt của năm tên đệ tử chấp sự mới giãn ra được một chút, bởi vì ngay cả với tu vi Trúc Cơ sơ kỳ bọn họ mà gặp phải Ám Dạ Tử Ly cũng xác định chết chắc rồi, linh thú này chính là dị thú!
"Ha ha, sư đệ thật là may mắn đó! Làm chúng ta vô cùng ngưỡng mộ! Thế này nhé! Bởi vì đây chỉ là một bộ xương khô của Ám Dạ Tử Ly thôi nên giá trị sẽ bị giảm đi nhiều, chúng ta trả cho đệ hai viên Ngũ hành thạch hạ phẩm, đệ xem có được không?...”
Tên đệ tử chấp sự cười ha ha nói.
“Ai! Hai khỏa Ngũ hành thạch hạ phẩm sao?” Phong Nhược giật mình không ít, suy nghĩ trong đầu loạn cào cào lên, nhưng lập tức hắn lấy lại bình tĩnh. Giá tiền cao như thế trước khi đi bán hắn cũng không dám nghĩ đến, phải biết rằng hắn có rất nhiều xương cốt của linh thú, ngoài trừ số nhặt được trong động quật ra còn có một đống lớn lấy được ở trong Phong ấn hoàn nữa, ước chừng hơn trăm bộ. Mặc dù hắn không có kinh nghiệm để biết rõ ràng cụ thể từng loại một nhưng vẫn nắm được đại khái phẩm chất của những bộ xương khô này!
Bộ xương của Ám Dạ Tử Ly có thể coi thuộc loại phẩm chất kém cỏi nhất trong đám này rồi, nếu như dựa theo giá tiền tên đệ tử chấp sự đưa ra mà tính toán, thì chẳng phải bỗng nhiên hắn có mấy trăm viên Ngũ hành thạch hạ phẩm sao?
Nhìn thấy Phong Nhược không nói năng gì, vẻ mặt của tên đệ tử chấp sự đã không còn giữ được sự bình tĩnh như trước nữa, hắn hít nhẹ một hơi rồi nói với Phong Nhược:”Sư đệ còn chê ít hay sao? Vậy là sư đệ không hiểu rồi, nếu như có bộ xác trọn vẹn của Ám Dạ Tử Ly thì ít nhất có giá hai mươi viên Ngũ hành thạch hạ phẩm, nhưng đây chỉ là một đống xương khô mà thôi, hay là thế này đi, sư huynh trả cho đệ thêm năm mươi viên Ngũ hành thạch cấp thấp nữa nhé, đồng ý chứ?...”
“Hả, thêm…thêm năm mươi viên Ngũ hành thạch cấp thấp? Được, cứ theo lời sư huynh đi!” Phong Nhược vui mừng hớn hở đẩy bộ xương về phía tên đệ tử chấp sự, rồi nói tiếp:”Nhưng ta vẫn còn mấy bộ xương linh thú nữa, các vị sư huynh có muốn xem qua một chút không?”
“Đệ còn có sao? Chẳng lẽ thấy cùng một chỗ với bộ xương Ám Dạ Tử Ly à?...”Năm tên đệ tử chấp sự không giữ bình tĩnh được nữa, ánh mắt sáng lấp lánh chắm chú nhìn Phong Nhược không rời.
“Ha ha! Mấy vị sư huynh quả nhiên tuệ nhãn như đuốc!” Phong Nhược cười khẽ một cái rồi lấy từ trong thắt lưng trữ vật ra bốn bộ xương linh thú có phẩm chất tốt hơn Ám Dạ Tử Ly một chút!
“Ôi trời ơi! Đây không phải là xương của Phi Thiên Linh Hồ cấp sáu hay sao? Còn đây phải chăng là Dạ Kiêu cấp sáu? Cốt Hi cấp sáu nữa…đây…đây là là Bò Cạp Vương cấp bảy? Tất cả đều là dị thú cường đại mà! Sư đệ ngươi sao mà có thể may mắn đến mức như vậy chứ, cái huyệt động linh thú đó ở chỗ nào vậy hả đệ? Ta trả cho đệ mười viên Ngũ hành thạch hạ phẩm nữa, đệ đem ta đến chỗ đó nhé?”
Tên đệ tử chấp sự đứng đầu kích động đến nỗi toàn thân run rẩy, mồm há to mắt trợn ngược, sống đến bây giờ mà đây là lần đầu tiên hắn tận mắt thấy xương cốt của những linh thú cấp cao đến như vậy!
“Sư huynh, thật xin lỗi, huynh nói xem đống xương này đáng giá bao nhiêu Ngũ hành thạch, còn về cái huyệt động linh thú kia đệ khuyên huynh không nên đi bời vì con linh thú này chưa chết. Lúc trước đệ cũng nhờ may mắn nhân lúc nó sơ hở mà liều chết tiến vào. Nếu huynh đi đệ cũng không dám chắc chuyện huynh sẽ trở thành một phần của đống xương khô này hay không đâu đấy!...”Bây giờ sắc mặt của Phong Nhược lại vô cùng bĩnh tĩnh mà đáp lời!
Tác giả :
Lại Điểu