Phong Ngự
Quyển 1 - Chương 97: Địa thế
Cải thiện nguyên khí lập trận pháp
Thử chiến số đông luyện Thuẫn Tường
"Nói thật, vị trí nơi này không biết nên hình dung thế nào nữa!"
Phong Nhược đứng ở nơi cao nhất ngoài sân nhìn xuống, chắp tay sau lưng lắc đầu thở dài mà lẩm bẩm. Buổi chiều hôm qua, hai tên sai vặt của Cảnh Tam đã trở lại và đem đến một ngàn viên Ngũ Hành thạch gồm cả ba loại thuộc tính. Trong đó Ngũ Hành thạch thuộc tính thổ được hơn ba trăm viên, riêng Ngũ Hành thạch thuộc tính hỏa tới hơn bốn trăm viên, còn Ngũ Hành thạch thuộc tính thủy là ít nhất, không đến ba trăm viên.
Phong Nhược rất vừa lòng với những viên Ngũ Hành thạch này. Mặc dù hiện tại trận pháp có công dụng tốt nhất là Như Sơn trận pháp, nhưng Thanh Dương trận pháp và Hồi Xuân trận pháp cũng không tệ chút nào, nói không chừng hai loại trận pháp đó sẽ được sử dụng vào một dịp nào đó.
Còn bây giờ Phong Nhược định bố trí lại trận pháp bao phủ toàn sân. Nhưng hắn lại cảm thấy tiếc nuối đôi chút bởi vì vị trí của sân không thể tương hợp cùng thiên địa nguyên khí chung quanh, thậm chí còn có chỗ xung đột nữa là đằng khác, hay nói một cách chính xác là phong thủy cực kỳ bất ổn!
Sở dĩ có thể nói như vậy bởi vì những nơi hình thành thiên địa nguyên khí đều đã bị cả tòa Tiếp Thiên Phong hấp thu hết toàn bộ lên đỉnh núi rồi. Thế cho nên mới tạo nên tình trạng khiến cho thiên địa nguyên khí trong phương viên mấy nghìn dặm xung quanh đó tụ hội về ngọn núi trung tâm. Có lẽ trên đỉnh Tiếp Thiên Phong có mặt của cao nhân nào đó, cộng với vài trận pháp huyền diệu đã có thể can thiệp sâu vào việc chuyển hướng của thiên địa nguyên khí.
Đối với điểm này Phong Nhược tự cảm thấy không cách nào so nỗi. Hiện tại hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng cảm nhận được hướng di chuyển của thiên địa nguyên khí, dựa theo đó mới thuận theo lẽ tự nhiên. Về phần thay đổi phương hướng di chuyển này nọ, quả thật căn bản hắn không có khả năng.
Mà chính vì gặp phải hoàn cảnh này nên vị trí sân viện của hắn cũng không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng, nếu thực sự phải bố trí Chính Phản Như Sơn Trận Pháp mà gặp được may mắn thì có thể phát huy tầm bảy phần uy lực. Còn ngược lại vận khí không tốt, nói không chừng sẽ bị thiên địa nguyên khí cắn trả, sau đó cả tòa trận pháp sẽ tiêu tán theo.
"Ây da, thật đáng tiếc quá! Nếu như vị trí của sân được dời lên trên khoảng năm trăm trượng thì tốt biết mấy!" Phong Nhược cười khổ một cái, hắn cũng biết rằng đó là điều không thể xảy ra. Bởi vì nếu dời lên trên năm trăm trượng thì đã vào phạm vi của Hạ Tam Viện rồi, khi đó vừa khéo có thể được che chở bởi tòa trận pháp huyền diệu của Tiếp Thiên Phong, nhưng vị trí tốt như thế làm sao đến phiên hắn hưởng chứ?
"Hay là cứ thử một lần? Cùng lắm xem như vứt bỏ sáu mươi bốn viên Ngũ Hành thạch vậy!" Phong Nhược nhún nhún vai, cảm thấy không còn vấn đề nào nữa, hắn liền cẩn thận cảm thụ hướng di chuyển của thiên địa nguyên khí xung quanh. Qua gần nửa ngày trời, trong đầu hắn đột nhiên lóe lên linh quang chợt nghĩ tới một phương pháp trung hòa.
Phong Nhược không chút chần chừ trực tiếp giải phong ấn cho Kên kên cấp ba, sau đó liền bay về phía mảng rừng trúc ở phía xa. Đến nơi, hắn đào lên một hơi gần trăm cây trúc xanh cỡ khoảng cái chén ăn cơm, cho đến khi không gian Thắt lưng trữ vật đầy ắp mới chịu quay trở lại sân viện.
Cứ như vậy liên tục hơn nửa ngày, Phong Nhược đã mang về sân của mình hơn một ngàn cây trúc xanh, sau đó hắn lại dựa theo một phương vị nào đó mà trồng hết đống trúc kia ở quanh sân.
Nhưng chỉ bấy nhiêu vẫn chưa xong! Phong Nhược dùng thanh kiếm của mình đào đất tạo thành một con sông không sâu lắm chạy quanh rừng trúc mình mới trồng. Cuối cùng, hắn mới múc linh tuyền trong ruộng Hương Linh từ đằng xa đổ vào, cứ từ từ hắn đổ đầy một vòng bao quanh rừng trúc, tạo thành một dòng linh tuyền uốn quanh.
Chờ đến khi làm xong tất cả mọi thứ, Phong Nhược cảm thấy mệt mỏi đến nỗi không thở ra hơi.
"Hắc hắc! Hi vọng làm vậy sẽ có chút ít tác dụng!" Phong Nhược tự nhủ. Kỳ thật hắn tốn công tốn sức như vậy bởi vì muốn đạt được mục đích của mình. Ý tưởng của hắn là thủy mộc tương sinh, sau đó rất có khả năng xung quanh sân viện của hắn sẽ xuất hiện một cỗ thiên địa nguyên khí hơi bé một chút, nhưng cỗ thiên địa nguyên khí này cũng không phải dùng để chống cự với trận pháp của đỉnh Tiếp Thiên Phong, mà chính là hình thành một đường quanh co nho nhỏ có tác dụng bổ trợ cho Chính Phản Như Sơn Trận Pháp, không để cho trận pháp yếu ớt quá mức!
Chỉ như thế mà thôi !
Mặt khác, cái sân này ngoại trừ có nước chảy quanh rừng trúc thì cũng không có chỗ đặc biệt nào khác, trừ khi gặp phải cao thủ có thể cảm nhận được thiên địa nguyên khí đang biến hóa rõ rệt, nếu không thì chẳng ai có thể dò xét ra điều gì, mà chỉ có thể cảm nhận đây là một cách trang trí phong cảnh mà thôi.
Huống chi nơi này cũng tương đối vắng vẻ, tuy nó nằm ngay sát dưới chân Tiếp Thiên Phong nhưng ngoại trừ lão Bàng béo cùng đám ngoại môn đệ tử đang trông nom ruộng lúa Hương Linh ra, thì cũng ít thấy mấy người tu đạo đến chỗ này.
Nghỉ ngơi một lát, Phong Nhược bắt đầu tìm kiếm những phương vị thích hợp trong rừng trúc. Sau đó hắn đem sáu mươi bốn viên Ngũ Hành thạch thuộc tính thổ bố trí vào. Sau khi sắp xếp ổn thỏa xong hết tất cả, hắn lại quay vào giữa sân vận chuyển pháp lực, hai tay bắt trận quyết, bắt đầu dùng tâm niệm khắc trận pháp Chính Phản Như Sơn!
Đối với việc khắc họa này, Phong Nhược đã sớm quen thuộc đến mức không thể quen hơn nữa. Trong thời gian chừng mười nhịp thở ngắn ngủi, từng vùng ánh sáng màu vàng ửng đỏ xuất hiện từ các phương vị, sau đó những tia sáng này tụ tập về thân hình Phong Nhược. Nhất thời hắn nhận ra cảm giác ấm áp lần trước lại xuất hiện, điểm khác biệt duy nhất chính là cảm giác lần này hơi yếu hơn so với lúc ở tại Thanh Lam hồ!
"Quả nhiên không khác dự đoán lắm! Trận pháp phải tương hợp cùng thiên địa nguyên khí mới được, nếu xảy ra xung đột tất nhiên hiệu quả sẽ giảm đi rõ rệt!" Trong lòng Phong Nhược vừa nghĩ ngợi vừa chuyển luồng ánh sáng màu vàng ửng đỏ trên người mình mà di chuyển đến gần gốc linh thụ!
Chỉ thấy các tia sáng lập loè một lúc rồi yên tĩnh trở lại, nhất thời cả sân viện được bao bọc bới một tầng ánh sáng màu hoàng lục!
Hiện tại mắt trận của Chính Phản Như Sơn Trận Pháp này chính là gốc linh thụ nọ, cho nên chỉ cần cây inh thụ đó không chết hoặc không bị thiên địa nguyên khí cắn trả thì trận pháp sẽ vận chuyển liên tục, điều này so với mắt trận nằm ở ngoài trận sẽ vững chắc hơn nhiều.
Lúc này, Phong Nhược tiến đến chặt một cành cây trên Linh thụ mắt trận, sử dụng thanh kiếm gọt đẽo vài cái lệnh bài nhỏ cỡ ba ngón tay, cuối cùng lại khắc trận quyết của trận pháp Chính Phản Như Sơn lên trên đó. Đây là vật hắn chuẩn bị cho ba người Lam Lăng, Đường Thanh và Bành Việt dùng. Dù sao trận pháp bây giờ chính là Chính Phản Như Sơn Trận Pháp chân chính chứ không lại loại hàng hai như trước, không có trận quyết thì không có cách nào tiến vào. Vấn đề này chỉ có thể xảy ra với người ngoài còn hắn thì không bị giới hạn gì.
Về phần lệnh bài cuối cùng, Phong Nhược dự tính đem cho thanh điểu. Bởi vì hắn cũng không biết con chim kia có bao nhiêu thần thông, lỡ như nó bay ra ngoài rồi trở về không được thì phải làm sao? Nói không chừng nó thẹn quá hóa giận, triển khai công kích mạnh bạo cũng không chừng!
Song sự thật đã chứng minh, Phong Nhược lo lắng đúng là lãng phí tinh lực. Con Thanh điểu dó vẫn nhởn nhơ giống như trước, nó bay ra vào Chính Phản Như Sơn trận pháp cứ như đi chợ vậy, hơn nữa tốc độ cũng không bị ảnh hưởng chút nào, điều này lại càng đả kích Phong Nhược không nhỏ.
"Hừ! Đừng có mà đắc ý quá, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ vây khốn được ngươi!"
Thời gian chừng một tháng qua đi, cuộc sống của Phong Nhược vẫn yên ả như trước. Trong những ngày này, hơn phần nửa thời gian hắn dùng cho việc tu luyện, còn lại thời gian dư ra hắn tu tập pháp thuật Thanh Ti Triền và Thuẫn Tường. Ngẫu nhiên hắn cũng có xem qua ngọc giản ghi chép Ngự Kiếm thuật khiếm khuyết vốn khó hiểu như quyển thiên thư kia, song cho tới hiện tại hắn vẫn không có thêm chút thu hoạch gì.
Trong thời gian ngắn, Đường Thanh và Bành Việt đã trở về, thế nhưng bọn họ không ở lại lâu, tính đến nay hai người đó đã hoàn thành nhiều loại nhiệm vụ, nên nhận thưởng không ít lợi lộc. Chẳng những có được rất nhiều Ngũ Hành thạch mà trong tay mỗi người còn thêm bốn năm món pháp khí hạ phẩm nữa, hơn nữa mỗi người đều tự mình thu phục thêm vài tên thủ hạ, nên cũng tăng thêm tự tin rất nhiều.
Theo như lời Đường Thanh kể lại, tiểu đội của bọn họ đã có chín người gia nhập. Bọn họ cũng đã bắt đầu tiếp nhận những nhiệm vụ của ngọc giản màu đỏ, và bọn họ tin tưởng không bao lâu nữa thực lực tổng thể sẽ tăng trưởng rất nhiều!
Cho nên Đường Thanh rất nhiệt tình mời Phong Nhược gia nhập, hơn nữa đồng ý cho hắn ngồi lên chiếc ghế thứ ba!
Đối với việc này Phong Nhược vừa bực mình vừa buồn cười. Lúc trước hắn bảo hai tên này ra ngoài tôi luyện một chút rồi sau đó hãy tự lĩnh ngộ được chút gì hay chút đó. Ít nhất bọn họ cũng phải giữ vững được thân phận đệ tử của Hạ Tam Viện cái đã, còn khả năng của bọn họ có thể quan tâm chiếu cố đến hắn sao?
Thế cho nên để đả kích lòng tự tin mù quáng quá mức của đám người Đường Thanh và Bành Việt, Phong Nhược đã cố tình đánh ngã cả chín tên nằm lăn trên mặt đất. Tình huống chân thật nhất chính là khi hắn dùng Thanh Ti Triền trói chặt cả chín tên với vũ khí của bọn họ lại thành một đống, cuối cùng dùng pháp thuật Thuẫn Tường đập chúng, rốt cuộc cả đám bị đánh bay ra ngoài!
Trước đây Thuẫn Tường được xưng là pháp thuật có lực phòng thủ biến thái thì hiện tại công kích của Đường Thanh vẫn còn chưa đủ!
Cho nên cuối cùng Đường Thanh và Bành Việt chỉ có thể tức giận, dẫn dắt thủ hạ tiếp tục phấn đấu. Trong lòng hai tên đó hạ quyết tâm thề với trời, trong tương lai một ngày nào đó họ phải đánh cho Phong Nhược ngã xuống đất mới thôi.
Ngoại trừ sự việc nho nhỏ này xen vào giữa, thì chuyện khiến Phong Nhược cao hứng nhất chính là Lam Lăng rốt cục cũng đã bắt đầu trùng kích cảnh giới Trúc Cơ kỳ. Nàng có lẽ sẽ mất hai ba năm, hoặc vài chục năm, thậm chí không chừng là vĩnh viễn sẽ dừng chân ở giai đoạn này.
Nhẹ nhàng thở phào một hơi, Phong Nhược chậm rãi mở hai mắt ra. Xung quanh thân thể có thể thấy mơ hồ từng tia sáng màu trắng. Trước mắt, hắn cũng mới chỉ tiếp xúc với linh khí tinh thuần nhất mà thôi.
Trải qua một đoạn thời gian dốc lòng tu luyện, pháp lực trong cơ thể hắn đã tinh tiến lên một tầm cao mới, hơn nữa lượng pháp lực của hắn cũng đã tiến gần đến mức Luyện Khí hậu kỳ.
Song chuẩn xác mà nói, pháp lực của Phong Nhược đã sớm vượt qua đại đa số người tu đạo Luyện Khí hậu kỳ rồi. Nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là pháp lực của hắn ít nhất cũng phải cô đọng gấp đôi so người khác. Cái này cũng chính là ưu thế mà hắn có thể thi triển liên tục sáu lần pháp thuật Thanh Ti Triền, hoặc ba lượt pháp thuật Thuẫn Tường. Còn người tu đạo Luyện Khí hậu kỳ bình thường cao tay lắm có thể thi triển pháp thuật được hai lần liên tiếp đã là không tệ rồi!
Nhưng chỉ như vậy thì không thể chứng minh được thực lực bây giờ của Phong Nhược. Mấu chốt chính là ở chỗ, pháp thuật hắn thi triển ra mạnh mẽ hơn người khác ít nhất phân nửa!
Chẳng hạn như pháp thuật Thanh Ti Triền, bởi vì liên quan đến Mộc Linh thạch cho nên lúc Phong Nhược thi triển thì pháp lực tiêu hao không nhiều lắm. Đông thời chỉ cần vài nhịp thở là có thể phóng xuất ra ba lần pháp thuật, Loại tốc độ này người tu đạo khác không cách nào làm được, mà chính tốc độ nhanh như vậy mới có tính quyết định mấu chốt trong một cuộc chiến!
Còn về việc liên quan tới pháp thuật Thuẫn Tường! Nói thật, Phong Nhược ngay từ đầu cũng không trông mong vào loại pháp thuật này sẽ mang đến cho hắn chút tác dụng nào. Bởi vì tốc độ thi triển của nó thật sự quá chậm chạp, ít nhất cũng cần hơn mười mấy nhịp thở mới có thể thi triển lại.
Nhưng vào cái ngày hắn gặp được Ô xà kia, pháp thuật Thuẫn Tường này đã biểu hiện năng lực phòng ngự mạnh mẽ khiến cho hắn mừng rỡ không thôi! Có thể nói, nếu phối hợp Thanh Ti Triền với pháp thuật Thuẫn Tường này, nếu không gặp phải địch thủ quá đông thì chính là tổ hợp hoàn mỹ!
Cho nên Phong Nhược lúc này mới tích cực tập luyện, ngày ngày không ngừng tu tập, hiện nay thời gian thi triển pháp thuật Thuẫn Tường đã được hắn rút ngắn xuống dưới mười lần hô hấp rồi.
Thử chiến số đông luyện Thuẫn Tường
"Nói thật, vị trí nơi này không biết nên hình dung thế nào nữa!"
Phong Nhược đứng ở nơi cao nhất ngoài sân nhìn xuống, chắp tay sau lưng lắc đầu thở dài mà lẩm bẩm. Buổi chiều hôm qua, hai tên sai vặt của Cảnh Tam đã trở lại và đem đến một ngàn viên Ngũ Hành thạch gồm cả ba loại thuộc tính. Trong đó Ngũ Hành thạch thuộc tính thổ được hơn ba trăm viên, riêng Ngũ Hành thạch thuộc tính hỏa tới hơn bốn trăm viên, còn Ngũ Hành thạch thuộc tính thủy là ít nhất, không đến ba trăm viên.
Phong Nhược rất vừa lòng với những viên Ngũ Hành thạch này. Mặc dù hiện tại trận pháp có công dụng tốt nhất là Như Sơn trận pháp, nhưng Thanh Dương trận pháp và Hồi Xuân trận pháp cũng không tệ chút nào, nói không chừng hai loại trận pháp đó sẽ được sử dụng vào một dịp nào đó.
Còn bây giờ Phong Nhược định bố trí lại trận pháp bao phủ toàn sân. Nhưng hắn lại cảm thấy tiếc nuối đôi chút bởi vì vị trí của sân không thể tương hợp cùng thiên địa nguyên khí chung quanh, thậm chí còn có chỗ xung đột nữa là đằng khác, hay nói một cách chính xác là phong thủy cực kỳ bất ổn!
Sở dĩ có thể nói như vậy bởi vì những nơi hình thành thiên địa nguyên khí đều đã bị cả tòa Tiếp Thiên Phong hấp thu hết toàn bộ lên đỉnh núi rồi. Thế cho nên mới tạo nên tình trạng khiến cho thiên địa nguyên khí trong phương viên mấy nghìn dặm xung quanh đó tụ hội về ngọn núi trung tâm. Có lẽ trên đỉnh Tiếp Thiên Phong có mặt của cao nhân nào đó, cộng với vài trận pháp huyền diệu đã có thể can thiệp sâu vào việc chuyển hướng của thiên địa nguyên khí.
Đối với điểm này Phong Nhược tự cảm thấy không cách nào so nỗi. Hiện tại hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng cảm nhận được hướng di chuyển của thiên địa nguyên khí, dựa theo đó mới thuận theo lẽ tự nhiên. Về phần thay đổi phương hướng di chuyển này nọ, quả thật căn bản hắn không có khả năng.
Mà chính vì gặp phải hoàn cảnh này nên vị trí sân viện của hắn cũng không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng, nếu thực sự phải bố trí Chính Phản Như Sơn Trận Pháp mà gặp được may mắn thì có thể phát huy tầm bảy phần uy lực. Còn ngược lại vận khí không tốt, nói không chừng sẽ bị thiên địa nguyên khí cắn trả, sau đó cả tòa trận pháp sẽ tiêu tán theo.
"Ây da, thật đáng tiếc quá! Nếu như vị trí của sân được dời lên trên khoảng năm trăm trượng thì tốt biết mấy!" Phong Nhược cười khổ một cái, hắn cũng biết rằng đó là điều không thể xảy ra. Bởi vì nếu dời lên trên năm trăm trượng thì đã vào phạm vi của Hạ Tam Viện rồi, khi đó vừa khéo có thể được che chở bởi tòa trận pháp huyền diệu của Tiếp Thiên Phong, nhưng vị trí tốt như thế làm sao đến phiên hắn hưởng chứ?
"Hay là cứ thử một lần? Cùng lắm xem như vứt bỏ sáu mươi bốn viên Ngũ Hành thạch vậy!" Phong Nhược nhún nhún vai, cảm thấy không còn vấn đề nào nữa, hắn liền cẩn thận cảm thụ hướng di chuyển của thiên địa nguyên khí xung quanh. Qua gần nửa ngày trời, trong đầu hắn đột nhiên lóe lên linh quang chợt nghĩ tới một phương pháp trung hòa.
Phong Nhược không chút chần chừ trực tiếp giải phong ấn cho Kên kên cấp ba, sau đó liền bay về phía mảng rừng trúc ở phía xa. Đến nơi, hắn đào lên một hơi gần trăm cây trúc xanh cỡ khoảng cái chén ăn cơm, cho đến khi không gian Thắt lưng trữ vật đầy ắp mới chịu quay trở lại sân viện.
Cứ như vậy liên tục hơn nửa ngày, Phong Nhược đã mang về sân của mình hơn một ngàn cây trúc xanh, sau đó hắn lại dựa theo một phương vị nào đó mà trồng hết đống trúc kia ở quanh sân.
Nhưng chỉ bấy nhiêu vẫn chưa xong! Phong Nhược dùng thanh kiếm của mình đào đất tạo thành một con sông không sâu lắm chạy quanh rừng trúc mình mới trồng. Cuối cùng, hắn mới múc linh tuyền trong ruộng Hương Linh từ đằng xa đổ vào, cứ từ từ hắn đổ đầy một vòng bao quanh rừng trúc, tạo thành một dòng linh tuyền uốn quanh.
Chờ đến khi làm xong tất cả mọi thứ, Phong Nhược cảm thấy mệt mỏi đến nỗi không thở ra hơi.
"Hắc hắc! Hi vọng làm vậy sẽ có chút ít tác dụng!" Phong Nhược tự nhủ. Kỳ thật hắn tốn công tốn sức như vậy bởi vì muốn đạt được mục đích của mình. Ý tưởng của hắn là thủy mộc tương sinh, sau đó rất có khả năng xung quanh sân viện của hắn sẽ xuất hiện một cỗ thiên địa nguyên khí hơi bé một chút, nhưng cỗ thiên địa nguyên khí này cũng không phải dùng để chống cự với trận pháp của đỉnh Tiếp Thiên Phong, mà chính là hình thành một đường quanh co nho nhỏ có tác dụng bổ trợ cho Chính Phản Như Sơn Trận Pháp, không để cho trận pháp yếu ớt quá mức!
Chỉ như thế mà thôi !
Mặt khác, cái sân này ngoại trừ có nước chảy quanh rừng trúc thì cũng không có chỗ đặc biệt nào khác, trừ khi gặp phải cao thủ có thể cảm nhận được thiên địa nguyên khí đang biến hóa rõ rệt, nếu không thì chẳng ai có thể dò xét ra điều gì, mà chỉ có thể cảm nhận đây là một cách trang trí phong cảnh mà thôi.
Huống chi nơi này cũng tương đối vắng vẻ, tuy nó nằm ngay sát dưới chân Tiếp Thiên Phong nhưng ngoại trừ lão Bàng béo cùng đám ngoại môn đệ tử đang trông nom ruộng lúa Hương Linh ra, thì cũng ít thấy mấy người tu đạo đến chỗ này.
Nghỉ ngơi một lát, Phong Nhược bắt đầu tìm kiếm những phương vị thích hợp trong rừng trúc. Sau đó hắn đem sáu mươi bốn viên Ngũ Hành thạch thuộc tính thổ bố trí vào. Sau khi sắp xếp ổn thỏa xong hết tất cả, hắn lại quay vào giữa sân vận chuyển pháp lực, hai tay bắt trận quyết, bắt đầu dùng tâm niệm khắc trận pháp Chính Phản Như Sơn!
Đối với việc khắc họa này, Phong Nhược đã sớm quen thuộc đến mức không thể quen hơn nữa. Trong thời gian chừng mười nhịp thở ngắn ngủi, từng vùng ánh sáng màu vàng ửng đỏ xuất hiện từ các phương vị, sau đó những tia sáng này tụ tập về thân hình Phong Nhược. Nhất thời hắn nhận ra cảm giác ấm áp lần trước lại xuất hiện, điểm khác biệt duy nhất chính là cảm giác lần này hơi yếu hơn so với lúc ở tại Thanh Lam hồ!
"Quả nhiên không khác dự đoán lắm! Trận pháp phải tương hợp cùng thiên địa nguyên khí mới được, nếu xảy ra xung đột tất nhiên hiệu quả sẽ giảm đi rõ rệt!" Trong lòng Phong Nhược vừa nghĩ ngợi vừa chuyển luồng ánh sáng màu vàng ửng đỏ trên người mình mà di chuyển đến gần gốc linh thụ!
Chỉ thấy các tia sáng lập loè một lúc rồi yên tĩnh trở lại, nhất thời cả sân viện được bao bọc bới một tầng ánh sáng màu hoàng lục!
Hiện tại mắt trận của Chính Phản Như Sơn Trận Pháp này chính là gốc linh thụ nọ, cho nên chỉ cần cây inh thụ đó không chết hoặc không bị thiên địa nguyên khí cắn trả thì trận pháp sẽ vận chuyển liên tục, điều này so với mắt trận nằm ở ngoài trận sẽ vững chắc hơn nhiều.
Lúc này, Phong Nhược tiến đến chặt một cành cây trên Linh thụ mắt trận, sử dụng thanh kiếm gọt đẽo vài cái lệnh bài nhỏ cỡ ba ngón tay, cuối cùng lại khắc trận quyết của trận pháp Chính Phản Như Sơn lên trên đó. Đây là vật hắn chuẩn bị cho ba người Lam Lăng, Đường Thanh và Bành Việt dùng. Dù sao trận pháp bây giờ chính là Chính Phản Như Sơn Trận Pháp chân chính chứ không lại loại hàng hai như trước, không có trận quyết thì không có cách nào tiến vào. Vấn đề này chỉ có thể xảy ra với người ngoài còn hắn thì không bị giới hạn gì.
Về phần lệnh bài cuối cùng, Phong Nhược dự tính đem cho thanh điểu. Bởi vì hắn cũng không biết con chim kia có bao nhiêu thần thông, lỡ như nó bay ra ngoài rồi trở về không được thì phải làm sao? Nói không chừng nó thẹn quá hóa giận, triển khai công kích mạnh bạo cũng không chừng!
Song sự thật đã chứng minh, Phong Nhược lo lắng đúng là lãng phí tinh lực. Con Thanh điểu dó vẫn nhởn nhơ giống như trước, nó bay ra vào Chính Phản Như Sơn trận pháp cứ như đi chợ vậy, hơn nữa tốc độ cũng không bị ảnh hưởng chút nào, điều này lại càng đả kích Phong Nhược không nhỏ.
"Hừ! Đừng có mà đắc ý quá, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ vây khốn được ngươi!"
Thời gian chừng một tháng qua đi, cuộc sống của Phong Nhược vẫn yên ả như trước. Trong những ngày này, hơn phần nửa thời gian hắn dùng cho việc tu luyện, còn lại thời gian dư ra hắn tu tập pháp thuật Thanh Ti Triền và Thuẫn Tường. Ngẫu nhiên hắn cũng có xem qua ngọc giản ghi chép Ngự Kiếm thuật khiếm khuyết vốn khó hiểu như quyển thiên thư kia, song cho tới hiện tại hắn vẫn không có thêm chút thu hoạch gì.
Trong thời gian ngắn, Đường Thanh và Bành Việt đã trở về, thế nhưng bọn họ không ở lại lâu, tính đến nay hai người đó đã hoàn thành nhiều loại nhiệm vụ, nên nhận thưởng không ít lợi lộc. Chẳng những có được rất nhiều Ngũ Hành thạch mà trong tay mỗi người còn thêm bốn năm món pháp khí hạ phẩm nữa, hơn nữa mỗi người đều tự mình thu phục thêm vài tên thủ hạ, nên cũng tăng thêm tự tin rất nhiều.
Theo như lời Đường Thanh kể lại, tiểu đội của bọn họ đã có chín người gia nhập. Bọn họ cũng đã bắt đầu tiếp nhận những nhiệm vụ của ngọc giản màu đỏ, và bọn họ tin tưởng không bao lâu nữa thực lực tổng thể sẽ tăng trưởng rất nhiều!
Cho nên Đường Thanh rất nhiệt tình mời Phong Nhược gia nhập, hơn nữa đồng ý cho hắn ngồi lên chiếc ghế thứ ba!
Đối với việc này Phong Nhược vừa bực mình vừa buồn cười. Lúc trước hắn bảo hai tên này ra ngoài tôi luyện một chút rồi sau đó hãy tự lĩnh ngộ được chút gì hay chút đó. Ít nhất bọn họ cũng phải giữ vững được thân phận đệ tử của Hạ Tam Viện cái đã, còn khả năng của bọn họ có thể quan tâm chiếu cố đến hắn sao?
Thế cho nên để đả kích lòng tự tin mù quáng quá mức của đám người Đường Thanh và Bành Việt, Phong Nhược đã cố tình đánh ngã cả chín tên nằm lăn trên mặt đất. Tình huống chân thật nhất chính là khi hắn dùng Thanh Ti Triền trói chặt cả chín tên với vũ khí của bọn họ lại thành một đống, cuối cùng dùng pháp thuật Thuẫn Tường đập chúng, rốt cuộc cả đám bị đánh bay ra ngoài!
Trước đây Thuẫn Tường được xưng là pháp thuật có lực phòng thủ biến thái thì hiện tại công kích của Đường Thanh vẫn còn chưa đủ!
Cho nên cuối cùng Đường Thanh và Bành Việt chỉ có thể tức giận, dẫn dắt thủ hạ tiếp tục phấn đấu. Trong lòng hai tên đó hạ quyết tâm thề với trời, trong tương lai một ngày nào đó họ phải đánh cho Phong Nhược ngã xuống đất mới thôi.
Ngoại trừ sự việc nho nhỏ này xen vào giữa, thì chuyện khiến Phong Nhược cao hứng nhất chính là Lam Lăng rốt cục cũng đã bắt đầu trùng kích cảnh giới Trúc Cơ kỳ. Nàng có lẽ sẽ mất hai ba năm, hoặc vài chục năm, thậm chí không chừng là vĩnh viễn sẽ dừng chân ở giai đoạn này.
Nhẹ nhàng thở phào một hơi, Phong Nhược chậm rãi mở hai mắt ra. Xung quanh thân thể có thể thấy mơ hồ từng tia sáng màu trắng. Trước mắt, hắn cũng mới chỉ tiếp xúc với linh khí tinh thuần nhất mà thôi.
Trải qua một đoạn thời gian dốc lòng tu luyện, pháp lực trong cơ thể hắn đã tinh tiến lên một tầm cao mới, hơn nữa lượng pháp lực của hắn cũng đã tiến gần đến mức Luyện Khí hậu kỳ.
Song chuẩn xác mà nói, pháp lực của Phong Nhược đã sớm vượt qua đại đa số người tu đạo Luyện Khí hậu kỳ rồi. Nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là pháp lực của hắn ít nhất cũng phải cô đọng gấp đôi so người khác. Cái này cũng chính là ưu thế mà hắn có thể thi triển liên tục sáu lần pháp thuật Thanh Ti Triền, hoặc ba lượt pháp thuật Thuẫn Tường. Còn người tu đạo Luyện Khí hậu kỳ bình thường cao tay lắm có thể thi triển pháp thuật được hai lần liên tiếp đã là không tệ rồi!
Nhưng chỉ như vậy thì không thể chứng minh được thực lực bây giờ của Phong Nhược. Mấu chốt chính là ở chỗ, pháp thuật hắn thi triển ra mạnh mẽ hơn người khác ít nhất phân nửa!
Chẳng hạn như pháp thuật Thanh Ti Triền, bởi vì liên quan đến Mộc Linh thạch cho nên lúc Phong Nhược thi triển thì pháp lực tiêu hao không nhiều lắm. Đông thời chỉ cần vài nhịp thở là có thể phóng xuất ra ba lần pháp thuật, Loại tốc độ này người tu đạo khác không cách nào làm được, mà chính tốc độ nhanh như vậy mới có tính quyết định mấu chốt trong một cuộc chiến!
Còn về việc liên quan tới pháp thuật Thuẫn Tường! Nói thật, Phong Nhược ngay từ đầu cũng không trông mong vào loại pháp thuật này sẽ mang đến cho hắn chút tác dụng nào. Bởi vì tốc độ thi triển của nó thật sự quá chậm chạp, ít nhất cũng cần hơn mười mấy nhịp thở mới có thể thi triển lại.
Nhưng vào cái ngày hắn gặp được Ô xà kia, pháp thuật Thuẫn Tường này đã biểu hiện năng lực phòng ngự mạnh mẽ khiến cho hắn mừng rỡ không thôi! Có thể nói, nếu phối hợp Thanh Ti Triền với pháp thuật Thuẫn Tường này, nếu không gặp phải địch thủ quá đông thì chính là tổ hợp hoàn mỹ!
Cho nên Phong Nhược lúc này mới tích cực tập luyện, ngày ngày không ngừng tu tập, hiện nay thời gian thi triển pháp thuật Thuẫn Tường đã được hắn rút ngắn xuống dưới mười lần hô hấp rồi.
Tác giả :
Lại Điểu