Phong Miêu Chứng
Chương 12: Thật sự có chút…Đáng yêu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diêu Tử Tuẩn ném một cục giấy hấp dẫn sự chú ý của Trì Tự:
”Cố thiên kim sao Trì ca, Cố thiên kim điểm luận văn cao hơn cậu đó!”
Nét mặt Trì Tự vẫn như cũ: ”Ai quy định cậu ấy không thể thi cao điểm hơn tớ?”
Giờ tự học buổi tối kết thúc, Hạ Vũ Tâm đến lớp 2 tìm Cố Ý cùng nhau trở về ký túc xá.
Trên đường, các cô ở trong căn tin ăn bữa ăn khuya.
Lâm Mông đợi Hạ Vũ Tâm trở lại cho đến khi tắt đèn.
”Hôm nay mệt quá à.” Cô phàn nàn nói, ”Đại hội thể thao rồi còn phải tự học buổi tối.”
Hạ Vũ Tâm gật đầu: ”Đúng vậy, mệt chết người.”
Lâm Mông: ”Hôm nay cậu và Cố Ý ở cùng một chỗ sao? Các cậu thật là tốt.”
Hạ Vũ Tâm rất hài hước: ”Tớ chính là một nha hoàn bên người Cố thiên kim.”
”Không dám nhận Hạ nữ thần.” Lâm Mông cười một tiếng, ”Đúng rồi, hôm nay tớ nghe người khác nói, Cố Ý cầm huy chương vàng của Trì Tự đi, có chuyện này sao?”
Hạ Vũ Tâm: ”Sao cậu biết?”
Cô chợt nhớ tới, Lâm Mông dường như cũng có cảm giác khác với Trì Tự.
Ai, thật xin lỗi bạn cùng phòng, vì khuê mật, tớ không thể làm gì khác hơn là bỏ cậu.
Lông mày Hạ Vũ Tâm vừa nhướn lên, phần bà tám trên người nổi lên: ”Thật ra thì đây không phải là sự thật. Sự thật là, khi Trì Tự vừa thấy Cố Ý, liền nhất định phải đưa huy chương vàng cho cậu ấy, người khác cản cũng không ngăn được đâu.”
Lâm Mông không thể tin được: ”Thiệt hay giả?”
Hạ Vũ Tâm gật đầu liên tục.
”Đương nhiên là thật. Có quỷ mới biết Trì Tự lòng lang dạ sói, lúc hai người họ chụp ảnh chung, cậu ta vậy mà lại ăn đậu hủ của Cố Ý, má ơi!”
Hạ Vũ Tâm vừa nói xấu xong liền cậu nguyện: Trì đại gia, ngài ngàn vạn lần cũng đừng so đo, tôi thật sự không cố ý.
Lâm Mông: ”Làm sao có thể, cậu đừng lừa tớ.”
”Không lừa cậu.” Hạ Vũ Tâm cầm máy ảnh ra, ”Tớ vô tình chụp được, cậu xem không? Rất mất hồn á.”
Lâm Mông cực kỳ đau lòng: ”Được rồi, tớ không xem.”
Cô làm sao cũng không thể tin được, Trì Tự cao cao tại thượng như vậy, người lạnh lùng như băng, sẽ có ý đồ riêng với phụ nữ điên như Cố Ý.
Nhưng trừ chuyện đó ra, Cố Ý rất đẹp, cũng rất giàu có, đây là sự thật không thể chối cãi.
Lâm Mông rất không cam lòng.
Nhưng cũng chỉ có thể không cam lòng thôi.
***
Đại hội thể dục thể thao ngày thứ hai tương đối ít hạng mục, trong đó quan trọng nhất, là thi đấu tiếp sức lớp vào buổi chiều.
Bởi vì cuộc thi đấu tiếp sức là cuộc thi đấu tranh hạng nhất cuối cùng, khi cuộc đua tiếp sức bắt đầu, toàn bộ thành viên đội nghi lễ đều tập trung trên bục chủ tịch, để chuẩn bị cho nghi thức bế mạc tiếp theo.
Hạ Vũ Tâm nhạo báng Cố Ý: ”Không được nhìn Trì huynh đệ thi đấu, đau lòng sao?”
”Không đau lòng. Cậu ấy đại diện cho vận động viên của lớp cậu ấy, tổng điểm của lớp 3 đứng thứ hai, tớ sẽ trao giải thưởng cho cậu ấy.”
”Cậu nghĩ cũng hoàn mỹ đó.”
Cố Ý đúng là nghĩ quá hoàn mỹ.
Khi tập hợp công bố phân công trao thưởng, cô bị đội trưởng đội nghi lễ sắp xếp cho giải nhất bên trái, mà lớp ba là giải nhì, chắc chắn đứng ở vị trí chính giữa.
Cố Ý muốn tìm người đổi, nhưng trừ Hạ Vũ Tâm, không có người sẵn lòng đổi với cô.
Vị trí của Hạ Vũ Tâm cũng không tốt.
Cố Ý khóc không ra nước mắt.
Từ cửa sổ của căn phòng nhỏ của bục chủ tịch, có thể thấy toàn bộ học sinh trường xếp hàng chỉnh tề, cũng có thể thấy từng bạn học lên sân khấu để nhận giải thưởng.
Trì Tự đi cùng với các đại diện lớp mười, vóc người cao gầy, tướng mạo nổi bật.
Đôi mắt Cố Ý vô cùng sắc bén:
”A, cậu ấy mới vừa chạy tiếp sức xong, sắc mặt thật là trắng.”
Lập tức muốn mang cái khay đi ra ngoài, Cố Ý tranh thủ thời gian chạy đến một góc, lấy ra một cái gì đó từ trong cặp sách, nằm ở lòng bàn tay.
Người chủ trì tuyên bố thứ hạng, đại diện các lớp theo thứ tự lên bục.
Cố Ý đứng ở phía xa vị trí, ánh mắt hướng thẳng vào giữa.
Anh cầm giấy khen rồi.
Oa, Phó hiệu trưởng bắt tay với anh rồi.
Đại diện lớp học cùng lãnh đạo chụp ảnh chung để lưu niệm trước, đội viên đội nghi lễ nhanh chóng rút lui.
Trì Tự tự nhiên cũng chú ý tới Cố Ý.
Hôm nay Cố Ý yên lặng, ngay cả nét mặt cũng đặc biệt khôn khéo.
Không thể tránh khỏi việc anh nhìn thấy cái váy dám giỡn mặt với anh.
Trì Tự hết sự dời đi sự chú ý.
Cố Ý là người cuối cùng từ phía sau đi qua bọn họ, nhịp bước cũng chậm so với người khác.
Không có nói chuyện với anh, không có đối mặt, ngoan ngoãn không giống cô.
Chụp ảnh chung kết thúc, Trì Tự buông cánh tay cầm giấy khen xuống.
Có vật nhỏ gì đó từ khủy tay anh rơi xuống đất.
Trì Tự cúi đầu xem xét.
Là socola dạng thỏi Snickers [1].
[1] Đây là hình ảnh của socola đó:
Anh vội vàng ngồi xuống nhặt lên, sau đó xếp hàng rời khỏi bục chủ tịch.
Khi đi ngang qua cửa sổ phòng nhỏ, không ngoài dự liệu anh nhìn thấy đầu nhỏ của Cố Ý.
Cố Ý nhẹ giọng nói với anh: ”Tại sao trang phục của cậu quần lại không có túi chứ?”
Trì Tự liếc nhìn cô, liền đi.
Anh cầm thỏi bánh socola Snicker ở trong lòng bàn tay.
Không tìm được túi, đành phải nhét vào khuỷu tay anh.
Thật sự có chút…Đáng yêu.
*
Nghi lễ bế mạc kết thúc, trên đường trở về ký túc.
Diêu Tử Tuấn: ”Trì ca, khai giảng đến nay, lần đầu tiên thấy cậu ăn đồ ngọt đấy.
Trì Tự thuận tay ném gói bánh Snickers vào thùng rác:
”Bổ sung chất đường.”
”Tớ thế nào lại nhớ siêu thị trong trường học không có bán bánh Snickers mà?”
”Cái đó là mua bên ngoài.”
Diêu Tử Tuấn: ”Nghe lời này của cậu, không phải cậu mua? Người khác đưa?”
Trì Tự không trả lời.
Diêu Tử Tuấn tự lẩm bẩm: ”Cố thiên kim? Cậu hẳn sẽ không ăn đồ cậu ấy… Không đúng, cho tới bây giờ cậu cũng không nhận quà tặng của con gái mà.”
Trì Tự mặc kệ cậu ta.
Diêu Tử Tuấn tiếp tục phân tích:
”Chỉ có một khả năng, Trì ca, cậu bị đánh bại rồi.”
Học sinh vui đùa ầm ĩ không ngừng bên cạnh, Trì Tự và Diêu Tử Tuấn đi bộ giữa đám người, một trước một sau.
Anh tĩnh táo trả lời:
”Khả năng là số không.”
****
Đảo mắt đến cuối tháng mười, kỳ thi giữa kỳ đã kết thúc qua một tuần.
Các lớp lần lượt bắt đầu bình luận bài thi, vào thứ ba, điểm số của các lớp và tổng bảng xếp hàng lần lượt được công bố.
Vì cân nhắc đến lòng tự trọng của học sinh, trường học chỉ công bố danh sách một trăm học sinh đứng đầu. Bảng xếp hạng được công bố ở giữa cổng và sân vắng vẻ, bởi vì trình độ học sinh phổ biến tương đối cao, phần lớn bọn họ đều tâm cao khí ngạo, thỉnh thoảng đi ngang qua hai mắt ngắm nhìn, hiếm có người vây xem.
Cố Ý tuyệt đối là học sinh đứng trước bảng xếp hạng lâu nhất từ trước đến nay.
Không hề nghi ngờ, tên của cô chắc chắn không có khả năng xuất hiện trong một trăm người đứng đầu.
Cô chỉ là vui vẻ lẳng lặng chiêm ngưỡng người nào đó đứng đầu bảng xếp hạng.
Trì Tự liên tục ngồi lên ngai vàng, xuất hiện ở vị trí đầu bảng xếp hạng.
Trì Tự.
Cố Ý lặng lẽ đọc tên anh.
Thật là dễ nghe, viết ra cũng đẹp mắt.
Còn có.
Rất xứng đôi với tên cô đấy, ha ha.
Vào ngày bình luận đánh giá bài thi tiếng Anh, buổi tối Cố Ý ngủ không ngon, cả buổi trưa đều ở đây ngáp.
Bây giờ cô đang ngồi cùng bàn với Ninh Hủy Cẩn, cực kỳ giống nhau, ngoại trừ phải cần thiết trao đổi, dường như không nói lời nào.
Hôm nay Ninh Hủy Cẩn lần đầu tiên hỏi nhiều vài câu:
”Có thể nói cho tớ biết cậu hạng mấy không?”
Cố Ý bật thốt lên: ”472.”
Ninh Hủy Cẩn nghĩ trong đầu, cũng không tệ lắm, nhưng mà cô thi không tốt.
Cô còn nhớ Cố Ý học toán rất tốt, vì vậy cố tình nhảy qua không hỏi toán học:
”Ngữ văn cậu thi bao nhiêu?”
Cố Ý đang choáng váng gục đầu xuống bàn thì cả người giật mình:
”Bây giờ tớ biết, thầy cô giáo ở trường đối xử với tớ thực sự như nhau. Mười triệu còn không mua được một điểm, ngữ văn tớ 59.”
Ở cấp ba năm thứ nhất tất cả các môn học đều là thang điểm 100, 60 điểm là đạt tiêu chuẩn.
Ninh Hủy Cẩn bày tỏ đồng cảm: ”Thật thê thảm.”
Cố Ý lại gục xuống.
”Còn tiếng Anh thì sao?”
”Ách…” Cố Ý xoa xoa đầu, ”Không nghĩ ra.”
Lớp 2 và lớp 3 đều ở đây để đánh giá bài thi tiếng Anh, thầy giáo bên lớp 3 tiến độ nhanh hơn một chút, đã nói xong phần đọc, bắt đầu phân tích phần viết.
”Tổng điểm phần viết tiếng Anh là 15 điểm, chúng tôi đã thay đổi thành cấp độ nghiêm ngặt, điểm trung bình các lớp là 10.5, điểm của phần lớn các em ở đây đều từ 9 đến 12 điểm. Một số giáo viên trong tổ bộ môn của chúng tôi đã chọn lọc mười bài tiểu luận từ 13 điểm trở lên, chính thầy lại lựa ra năm bài tốt nhất, bây giờ cho các em coi một chút, các em hãy nhìn kỹ người ta viết tốt chỗ nào.”
Lớp 3 phía sau có người xì xào bàn tán.
”Tiểu luận của Trì Tự mấy điểm?”
”Anh ngữ của cậu ấy là 98, tiểu luận có lẽ chỉ chiếm một điểm thôi.”
”Cmn, mạng à.”
”Chờ một chút trên Power Point nhất định có cậu ấy.”
Qủa nhiên, thầy chọn bài văn mẫu thứ hai chính là của Trì Tự.
Thầy giáo phân tích từng câu, bên cạnh phân tích còn khen anh văn chương kết cấu tốt, mạch lạc rõ ràng, tìm từ thích hợp, kiểu chữ cũng ngay ngắn rõ ràng, trừ một chút khuyết điểm nhỏ ở mặt ngữ pháp, bài văn này dường như có thể được sử dụng như đáp án văn mẫu.
Toàn bộ bạn học trong lớp đều chậc chậc không ngừng, mà toàn bộ quá trình Trì Tự đều cúi đầu làm bài về nhà.
Anh cho rằng giờ bình luận đánh giá thật lãng phí thời gian, anh cũng không thích văn chương của mình bị người khác chỉ chõ.
”Trì Tự điểm luận văn là 14 điểm, rất tốt, là điểm cao nhất của lớp chúng ta… Tiếp theo thầy sẽ cho các em xem bài luận văn với số điểm cao nhất 14.5 điểm, nói thật, cá nhân thầy cho rằng việc trừ đi 0.5 điểm này là không cần thiết, thầy chỉ có thể nói thầy chấm bài như vậy là vì sợ em ấy kiêu ngạo thôi.”
Thầy giáo tiếng Anh hiếm khi thấy hài hước một chút, ngay cả Trì Tự cũng không nhịn được tò mò ngẩng đầu lên.
Khi nói về bài văn này, thầy rõ ràng khá hăng hái:
”Bài này có vài cách dùng đủ tiêu chuẩn các em nhất định phải ghi nhớ, ví dụ dùng agent thay cho reason, dùng apt thay cho to do, thầy thấy một điểm sáng nhất định. Các em nhìn bài luận này, dường như không có vết tích của văn mẫu, mỗi câu đều vô cùng mạch lạc… Dĩ nhiên, điều này có chút khó khăn cho các em.”
Thầy cầm ly nước làm nhuận giọng:
”Như thầy đã nói, các em muốn chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi Đại học, thầy đề nghị các em nên xem nhiều văn mẫu hơn, dù sao bài văn mẫu cũng dễ dàng học nhất, cũng đễ dàng nắm chắc điểm trong tay nhất. Bài luận này là của một bạn nữ lớp 2 viết, em ấy tên Cố Ý, nếu như các em không có kinh nghiệm giống em ấy, bình thường ít nói chuyện với người nước ngoài, thì cố gắng hết mức viết theo tiêu chuẩn văn mẫu.”
Thầy giáo tiếng Anh chủ quan suy đoán nhà Cố Ý giàu như vậy sẽ thường xuyên đi nước ngoài du lịch, sự thật cũng đúng là như vậy.
Mẹ Cố Ý ở nước Anh, dường như tất cả ngày nghỉ cô cũng sẽ đi nước Anh.
Diêu Tử Tuẩn ném một cục giấy hấp dẫn sự chú ý của Trì Tự:
”Cố thiên kim sao Trì ca, Cố thiên kim điểm luận văn cao hơn cậu đó!”
Nét mặt Trì Tự vẫn như cũ: ”Ai quy định cậu ấy không thể thi cao điểm hơn tớ?”
Sát vách lớp 2, lúc này cũng nói đến bài luận tiếng Anh.
Giaó viên lớp 2 so với lớp 3 còn kích động hơn, thậm chí cô còn để cho cả lớp chép lại bài luận của Cố Ý.
Mí mắt Cố Ý vẫn còn đang chiến đấu.
Cô chậm rãi nghiên đầu hướng Ninh Hủy Cẩn nói một câu:
‘’Tớ nhớ ra rồi, tiếng Anh tớ thi được 99.5.’’
Diêu Tử Tuẩn ném một cục giấy hấp dẫn sự chú ý của Trì Tự:
”Cố thiên kim sao Trì ca, Cố thiên kim điểm luận văn cao hơn cậu đó!”
Nét mặt Trì Tự vẫn như cũ: ”Ai quy định cậu ấy không thể thi cao điểm hơn tớ?”
Giờ tự học buổi tối kết thúc, Hạ Vũ Tâm đến lớp 2 tìm Cố Ý cùng nhau trở về ký túc xá.
Trên đường, các cô ở trong căn tin ăn bữa ăn khuya.
Lâm Mông đợi Hạ Vũ Tâm trở lại cho đến khi tắt đèn.
”Hôm nay mệt quá à.” Cô phàn nàn nói, ”Đại hội thể thao rồi còn phải tự học buổi tối.”
Hạ Vũ Tâm gật đầu: ”Đúng vậy, mệt chết người.”
Lâm Mông: ”Hôm nay cậu và Cố Ý ở cùng một chỗ sao? Các cậu thật là tốt.”
Hạ Vũ Tâm rất hài hước: ”Tớ chính là một nha hoàn bên người Cố thiên kim.”
”Không dám nhận Hạ nữ thần.” Lâm Mông cười một tiếng, ”Đúng rồi, hôm nay tớ nghe người khác nói, Cố Ý cầm huy chương vàng của Trì Tự đi, có chuyện này sao?”
Hạ Vũ Tâm: ”Sao cậu biết?”
Cô chợt nhớ tới, Lâm Mông dường như cũng có cảm giác khác với Trì Tự.
Ai, thật xin lỗi bạn cùng phòng, vì khuê mật, tớ không thể làm gì khác hơn là bỏ cậu.
Lông mày Hạ Vũ Tâm vừa nhướn lên, phần bà tám trên người nổi lên: ”Thật ra thì đây không phải là sự thật. Sự thật là, khi Trì Tự vừa thấy Cố Ý, liền nhất định phải đưa huy chương vàng cho cậu ấy, người khác cản cũng không ngăn được đâu.”
Lâm Mông không thể tin được: ”Thiệt hay giả?”
Hạ Vũ Tâm gật đầu liên tục.
”Đương nhiên là thật. Có quỷ mới biết Trì Tự lòng lang dạ sói, lúc hai người họ chụp ảnh chung, cậu ta vậy mà lại ăn đậu hủ của Cố Ý, má ơi!”
Hạ Vũ Tâm vừa nói xấu xong liền cậu nguyện: Trì đại gia, ngài ngàn vạn lần cũng đừng so đo, tôi thật sự không cố ý.
Lâm Mông: ”Làm sao có thể, cậu đừng lừa tớ.”
”Không lừa cậu.” Hạ Vũ Tâm cầm máy ảnh ra, ”Tớ vô tình chụp được, cậu xem không? Rất mất hồn á.”
Lâm Mông cực kỳ đau lòng: ”Được rồi, tớ không xem.”
Cô làm sao cũng không thể tin được, Trì Tự cao cao tại thượng như vậy, người lạnh lùng như băng, sẽ có ý đồ riêng với phụ nữ điên như Cố Ý.
Nhưng trừ chuyện đó ra, Cố Ý rất đẹp, cũng rất giàu có, đây là sự thật không thể chối cãi.
Lâm Mông rất không cam lòng.
Nhưng cũng chỉ có thể không cam lòng thôi.
***
Đại hội thể dục thể thao ngày thứ hai tương đối ít hạng mục, trong đó quan trọng nhất, là thi đấu tiếp sức lớp vào buổi chiều.
Bởi vì cuộc thi đấu tiếp sức là cuộc thi đấu tranh hạng nhất cuối cùng, khi cuộc đua tiếp sức bắt đầu, toàn bộ thành viên đội nghi lễ đều tập trung trên bục chủ tịch, để chuẩn bị cho nghi thức bế mạc tiếp theo.
Hạ Vũ Tâm nhạo báng Cố Ý: ”Không được nhìn Trì huynh đệ thi đấu, đau lòng sao?”
”Không đau lòng. Cậu ấy đại diện cho vận động viên của lớp cậu ấy, tổng điểm của lớp 3 đứng thứ hai, tớ sẽ trao giải thưởng cho cậu ấy.”
”Cậu nghĩ cũng hoàn mỹ đó.”
Cố Ý đúng là nghĩ quá hoàn mỹ.
Khi tập hợp công bố phân công trao thưởng, cô bị đội trưởng đội nghi lễ sắp xếp cho giải nhất bên trái, mà lớp ba là giải nhì, chắc chắn đứng ở vị trí chính giữa.
Cố Ý muốn tìm người đổi, nhưng trừ Hạ Vũ Tâm, không có người sẵn lòng đổi với cô.
Vị trí của Hạ Vũ Tâm cũng không tốt.
Cố Ý khóc không ra nước mắt.
Từ cửa sổ của căn phòng nhỏ của bục chủ tịch, có thể thấy toàn bộ học sinh trường xếp hàng chỉnh tề, cũng có thể thấy từng bạn học lên sân khấu để nhận giải thưởng.
Trì Tự đi cùng với các đại diện lớp mười, vóc người cao gầy, tướng mạo nổi bật.
Đôi mắt Cố Ý vô cùng sắc bén:
”A, cậu ấy mới vừa chạy tiếp sức xong, sắc mặt thật là trắng.”
Lập tức muốn mang cái khay đi ra ngoài, Cố Ý tranh thủ thời gian chạy đến một góc, lấy ra một cái gì đó từ trong cặp sách, nằm ở lòng bàn tay.
Người chủ trì tuyên bố thứ hạng, đại diện các lớp theo thứ tự lên bục.
Cố Ý đứng ở phía xa vị trí, ánh mắt hướng thẳng vào giữa.
Anh cầm giấy khen rồi.
Oa, Phó hiệu trưởng bắt tay với anh rồi.
Đại diện lớp học cùng lãnh đạo chụp ảnh chung để lưu niệm trước, đội viên đội nghi lễ nhanh chóng rút lui.
Trì Tự tự nhiên cũng chú ý tới Cố Ý.
Hôm nay Cố Ý yên lặng, ngay cả nét mặt cũng đặc biệt khôn khéo.
Không thể tránh khỏi việc anh nhìn thấy cái váy dám giỡn mặt với anh.
Trì Tự hết sự dời đi sự chú ý.
Cố Ý là người cuối cùng từ phía sau đi qua bọn họ, nhịp bước cũng chậm so với người khác.
Không có nói chuyện với anh, không có đối mặt, ngoan ngoãn không giống cô.
Chụp ảnh chung kết thúc, Trì Tự buông cánh tay cầm giấy khen xuống.
Có vật nhỏ gì đó từ khủy tay anh rơi xuống đất.
Trì Tự cúi đầu xem xét.
Là socola dạng thỏi Snickers [1].
[1] Đây là hình ảnh của socola đó:
Anh vội vàng ngồi xuống nhặt lên, sau đó xếp hàng rời khỏi bục chủ tịch.
Khi đi ngang qua cửa sổ phòng nhỏ, không ngoài dự liệu anh nhìn thấy đầu nhỏ của Cố Ý.
Cố Ý nhẹ giọng nói với anh: ”Tại sao trang phục của cậu quần lại không có túi chứ?”
Trì Tự liếc nhìn cô, liền đi.
Anh cầm thỏi bánh socola Snicker ở trong lòng bàn tay.
Không tìm được túi, đành phải nhét vào khuỷu tay anh.
Thật sự có chút…Đáng yêu.
*
Nghi lễ bế mạc kết thúc, trên đường trở về ký túc.
Diêu Tử Tuấn: ”Trì ca, khai giảng đến nay, lần đầu tiên thấy cậu ăn đồ ngọt đấy.
Trì Tự thuận tay ném gói bánh Snickers vào thùng rác:
”Bổ sung chất đường.”
”Tớ thế nào lại nhớ siêu thị trong trường học không có bán bánh Snickers mà?”
”Cái đó là mua bên ngoài.”
Diêu Tử Tuấn: ”Nghe lời này của cậu, không phải cậu mua? Người khác đưa?”
Trì Tự không trả lời.
Diêu Tử Tuấn tự lẩm bẩm: ”Cố thiên kim? Cậu hẳn sẽ không ăn đồ cậu ấy… Không đúng, cho tới bây giờ cậu cũng không nhận quà tặng của con gái mà.”
Trì Tự mặc kệ cậu ta.
Diêu Tử Tuấn tiếp tục phân tích:
”Chỉ có một khả năng, Trì ca, cậu bị đánh bại rồi.”
Học sinh vui đùa ầm ĩ không ngừng bên cạnh, Trì Tự và Diêu Tử Tuấn đi bộ giữa đám người, một trước một sau.
Anh tĩnh táo trả lời:
”Khả năng là số không.”
****
Đảo mắt đến cuối tháng mười, kỳ thi giữa kỳ đã kết thúc qua một tuần.
Các lớp lần lượt bắt đầu bình luận bài thi, vào thứ ba, điểm số của các lớp và tổng bảng xếp hàng lần lượt được công bố.
Vì cân nhắc đến lòng tự trọng của học sinh, trường học chỉ công bố danh sách một trăm học sinh đứng đầu. Bảng xếp hạng được công bố ở giữa cổng và sân vắng vẻ, bởi vì trình độ học sinh phổ biến tương đối cao, phần lớn bọn họ đều tâm cao khí ngạo, thỉnh thoảng đi ngang qua hai mắt ngắm nhìn, hiếm có người vây xem.
Cố Ý tuyệt đối là học sinh đứng trước bảng xếp hạng lâu nhất từ trước đến nay.
Không hề nghi ngờ, tên của cô chắc chắn không có khả năng xuất hiện trong một trăm người đứng đầu.
Cô chỉ là vui vẻ lẳng lặng chiêm ngưỡng người nào đó đứng đầu bảng xếp hạng.
Trì Tự liên tục ngồi lên ngai vàng, xuất hiện ở vị trí đầu bảng xếp hạng.
Trì Tự.
Cố Ý lặng lẽ đọc tên anh.
Thật là dễ nghe, viết ra cũng đẹp mắt.
Còn có.
Rất xứng đôi với tên cô đấy, ha ha.
Vào ngày bình luận đánh giá bài thi tiếng Anh, buổi tối Cố Ý ngủ không ngon, cả buổi trưa đều ở đây ngáp.
Bây giờ cô đang ngồi cùng bàn với Ninh Hủy Cẩn, cực kỳ giống nhau, ngoại trừ phải cần thiết trao đổi, dường như không nói lời nào.
Hôm nay Ninh Hủy Cẩn lần đầu tiên hỏi nhiều vài câu:
”Có thể nói cho tớ biết cậu hạng mấy không?”
Cố Ý bật thốt lên: ”472.”
Ninh Hủy Cẩn nghĩ trong đầu, cũng không tệ lắm, nhưng mà cô thi không tốt.
Cô còn nhớ Cố Ý học toán rất tốt, vì vậy cố tình nhảy qua không hỏi toán học:
”Ngữ văn cậu thi bao nhiêu?”
Cố Ý đang choáng váng gục đầu xuống bàn thì cả người giật mình:
”Bây giờ tớ biết, thầy cô giáo ở trường đối xử với tớ thực sự như nhau. Mười triệu còn không mua được một điểm, ngữ văn tớ 59.”
Ở cấp ba năm thứ nhất tất cả các môn học đều là thang điểm 100, 60 điểm là đạt tiêu chuẩn.
Ninh Hủy Cẩn bày tỏ đồng cảm: ”Thật thê thảm.”
Cố Ý lại gục xuống.
”Còn tiếng Anh thì sao?”
”Ách…” Cố Ý xoa xoa đầu, ”Không nghĩ ra.”
Lớp 2 và lớp 3 đều ở đây để đánh giá bài thi tiếng Anh, thầy giáo bên lớp 3 tiến độ nhanh hơn một chút, đã nói xong phần đọc, bắt đầu phân tích phần viết.
”Tổng điểm phần viết tiếng Anh là 15 điểm, chúng tôi đã thay đổi thành cấp độ nghiêm ngặt, điểm trung bình các lớp là 10.5, điểm của phần lớn các em ở đây đều từ 9 đến 12 điểm. Một số giáo viên trong tổ bộ môn của chúng tôi đã chọn lọc mười bài tiểu luận từ 13 điểm trở lên, chính thầy lại lựa ra năm bài tốt nhất, bây giờ cho các em coi một chút, các em hãy nhìn kỹ người ta viết tốt chỗ nào.”
Lớp 3 phía sau có người xì xào bàn tán.
”Tiểu luận của Trì Tự mấy điểm?”
”Anh ngữ của cậu ấy là 98, tiểu luận có lẽ chỉ chiếm một điểm thôi.”
”Cmn, mạng à.”
”Chờ một chút trên Power Point nhất định có cậu ấy.”
Qủa nhiên, thầy chọn bài văn mẫu thứ hai chính là của Trì Tự.
Thầy giáo phân tích từng câu, bên cạnh phân tích còn khen anh văn chương kết cấu tốt, mạch lạc rõ ràng, tìm từ thích hợp, kiểu chữ cũng ngay ngắn rõ ràng, trừ một chút khuyết điểm nhỏ ở mặt ngữ pháp, bài văn này dường như có thể được sử dụng như đáp án văn mẫu.
Toàn bộ bạn học trong lớp đều chậc chậc không ngừng, mà toàn bộ quá trình Trì Tự đều cúi đầu làm bài về nhà.
Anh cho rằng giờ bình luận đánh giá thật lãng phí thời gian, anh cũng không thích văn chương của mình bị người khác chỉ chõ.
”Trì Tự điểm luận văn là 14 điểm, rất tốt, là điểm cao nhất của lớp chúng ta… Tiếp theo thầy sẽ cho các em xem bài luận văn với số điểm cao nhất 14.5 điểm, nói thật, cá nhân thầy cho rằng việc trừ đi 0.5 điểm này là không cần thiết, thầy chỉ có thể nói thầy chấm bài như vậy là vì sợ em ấy kiêu ngạo thôi.”
Thầy giáo tiếng Anh hiếm khi thấy hài hước một chút, ngay cả Trì Tự cũng không nhịn được tò mò ngẩng đầu lên.
Khi nói về bài văn này, thầy rõ ràng khá hăng hái:
”Bài này có vài cách dùng đủ tiêu chuẩn các em nhất định phải ghi nhớ, ví dụ dùng agent thay cho reason, dùng apt thay cho to do, thầy thấy một điểm sáng nhất định. Các em nhìn bài luận này, dường như không có vết tích của văn mẫu, mỗi câu đều vô cùng mạch lạc… Dĩ nhiên, điều này có chút khó khăn cho các em.”
Thầy cầm ly nước làm nhuận giọng:
”Như thầy đã nói, các em muốn chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi Đại học, thầy đề nghị các em nên xem nhiều văn mẫu hơn, dù sao bài văn mẫu cũng dễ dàng học nhất, cũng đễ dàng nắm chắc điểm trong tay nhất. Bài luận này là của một bạn nữ lớp 2 viết, em ấy tên Cố Ý, nếu như các em không có kinh nghiệm giống em ấy, bình thường ít nói chuyện với người nước ngoài, thì cố gắng hết mức viết theo tiêu chuẩn văn mẫu.”
Thầy giáo tiếng Anh chủ quan suy đoán nhà Cố Ý giàu như vậy sẽ thường xuyên đi nước ngoài du lịch, sự thật cũng đúng là như vậy.
Mẹ Cố Ý ở nước Anh, dường như tất cả ngày nghỉ cô cũng sẽ đi nước Anh.
Diêu Tử Tuẩn ném một cục giấy hấp dẫn sự chú ý của Trì Tự:
”Cố thiên kim sao Trì ca, Cố thiên kim điểm luận văn cao hơn cậu đó!”
Nét mặt Trì Tự vẫn như cũ: ”Ai quy định cậu ấy không thể thi cao điểm hơn tớ?”
Sát vách lớp 2, lúc này cũng nói đến bài luận tiếng Anh.
Giaó viên lớp 2 so với lớp 3 còn kích động hơn, thậm chí cô còn để cho cả lớp chép lại bài luận của Cố Ý.
Mí mắt Cố Ý vẫn còn đang chiến đấu.
Cô chậm rãi nghiên đầu hướng Ninh Hủy Cẩn nói một câu:
‘’Tớ nhớ ra rồi, tiếng Anh tớ thi được 99.5.’’
Tác giả :
Vân Thủy Mê Tung