Phong Lưu Pháp Sư
Chương 409: Dực nhân tộc
Long Nhất bóp vỡ hạt châu trong tay thành vụn bánh mỳ, vô số quang mang bắn lên bầu trời, rải rác khắp không trung rồi dần tan biến mất.
"Phu quân, chàng thật sự muốn đi tới Dực nhân tộc? Ta thấy bọn họ đối với chúng ta cũng không có ý tốt." Nạp Lan Như Nguyệt có chút lo lắng nói. Dực nhân tộc vô cùng thần bí, tiến vào lãnh địa bí mật của bọn họ, một mặt nào đó đã rơi vào thế bị động.
"Đi chứ, tại sao lại không đi tới đó. Phu quân của nàng chắc chắn không phải loại người nói ra rồi thôi. Lại nói không phải nàng tò mò muốn biết về Dực nhân tộc sao?" Long Nhất cười nói.
"Ta lại nghĩ là chàng có ý đối với Vu sư xinh đẹp tài giỏi kia." Vô Song mỉm cười nói. Theo tính cách của Long Nhất mà nói thì nàng thấy hắn thật sự tò mò đối với Âu Nhã Lạp nhiều hơn là sự tò mò về Dực nhân tộc.
Long Nhất cười hắc hắc, nghiêm mặt nói: "Song nhi, tự nàng biết là được rồi, sao lại nói ra làm gì, khiến cho ta phải lúng túng, xấu hổ."
"Xú phu quân, chỉ được cái xấu xa, không ai có được da mặt dầy như chàng." Nạp Lan Như Nguyệt mỉm cười đánh Long Nhất hai quyền.
Mọi người cười đùa ầm ĩ, trên bầu trời hiện lên hai thân ảnh, hai người trẻ tuổi cao lớn thuộc Dực nhân tộc từ trên trời đáp xuống. Bọn họ cẩn thận quan sát mấy người Long Nhất rồi nói: "Vu sư đã có phân phó, chỉ cho phép một mình Tây Môn thiếu gia đi cùng chúng ta."
Long Nhất nhíu mày, trán nhăn lại, vẻ mặt không vui. Hắn lạnh lùng nói: "Đã như vậy thì các ngươi nói lại với Âu Nhã Lạp là ta không tới nữa. Nếu nàng muốn dùng vũ lực để mời ta, bổn thiếu gia lúc nào cũng có thể bồi tiếp."
"Chúng ta đi." Long Nhất vẫy tay, dẫn theo mọi người nhằm hướng Hoành đoạn sơn mạch đi tới.
"Tây Môn thiếu gia, người chờ một chút, người không thể đi." Hai gã dực nhân tộc trẻ tuổi lo lắng cản trước mặt Long Nhất.
"Như thế nào? Có phải các ngươi muốn thử xem ta có bao nhiêu cân lượng?" Long Nhất chau mày, khóe miệng hiện lên nụ cười, khuôn mặt như sáng lên. Những người quen thuộc với hắn đều biết khi hắn cười lên, khuôn mặt tươi tỉnh như vậy thể hiện sự vô cùng nguy hiểm.
Hai gã Dực nhân tộc trẻ tuổi do dự một chút. Vu sư đã trịnh trọng phân phó là nếu thấy Long Nhất thì nhất định phải đưa hắn, cũng có nói không được chọc hắn tức giận, thực lực của hắn thật sự rất đáng sợ.
"Tây Môn thiếu gia xin đừng hiểu lầm. Xin đợi một người trong chúng ta trở về hỏi ý kiến Vu sư. Các ngươi hãy đợi trong chốc lát." Gã dực nhân tộc nói xong, hắn liền hướng ánh mắt về phía đồng bạn, đồng bạn hắn lập tức vỗ cánh bay đi.
Long Nhất cười cười, cũng không để bọn họ khó xử, hắn nói: "Đã như vậy chúng ta ở đây chờ một chút. Tuy nhiên ta có chút kỳ quái, Dực nhân tộc các ngươi chẳng lẽ lại ở gần đây?"
Gã dực nhân tộc trẻ tuổi lắc đầu nói: "Đợi lát nữa nếu Vu sư đồng ý thì các ngươi sẽ tự biết."
Long Nhất nhún vai, cũng không thèm để ý, bảo mọi người nghỉ ngơi.
"Song nhi, lại đây ngồi để ta dựa vào. Như Nguyệt, nàng cho ta gác chân lên." Long Nhất phân phó cho hai nàng, còn hai nàng cũng nhu thuận phục vụ theo ý thích của hắn, để cho hắn thỏa mãn cái hư danh nam nhân.
Bối Toa nhìn thấy sự thân mật của ba người, hai mắt xoay chuyển, chạy vội tới một bên Long Nhất.
Long Nhất quay đầu nhìn Bối Toa một cách kỳ quái, biểu hiện của tiểu hồ ky này quá rõ ràng. Tuy nhiên tự dưng lại có mỹ nhân nguyện ý phục vụ, hắn tất nhiên sẽ không cự tuyệt.
Gã dực nhân tộc trẻ tuổi kia nhìn Long Nhất một cách hâm mộ. Vây quanh hắn là những tuyệt sắc mỹ nhân, hắn dựa vào cái gì mà lại được ưu ái như vậy? Bản thân mình cũng cao lớn anh tuấn, phong lưu, nhưng tại sao Vu sư Âu Nhã Lạp lại không thích mình? Ông trời thật bất công a.
Nhưng mà Ny Tạp nhìn Long Nhất hưởng diễm phúc thì không khỏi ghét hắn dương dương tự đắc. Người này sao lại không biết kiềm chế lại một chút?
Gã dực nhân tộc trẻ tuổi đang đỏ mắt nhìn Long Nhất hưởng phúc lúc này đột nhiên phát hiện Ny Tạp, một tinh linh xinh đẹp đang đứng một mình ở bên cạnh. Hắn nghĩ thầm, cuối cùng cũng có một người không có rơi vào ma trảo. Hắn trộm nhìn Ny Tạp, trên người nàng mặc tinh tinh khôi giáp, vóc người vô cùng khêu gợi, khuôn mặt thông minh xinh đẹp một cách tự nhiên. Mặc dù địa vị không thể so với Vu sư Âu Nhã Lạp nhưng nghe nói tinh linh tính tình hiền lành dịu dàng, nếu có được nàng làm thê tử, không phải có thể hưởng hạnh phúc cả đời sao.
Nghĩ như vậy tên thanh niên dực nhân tộc bắt đầu có chút mong đợi. Hắn nghĩ trong đầu vô số từ hoa mỹ, khóe miệng nở nụ cười tiêu sái dâm tiện, tiếp cận Ny Tạp rồi mở miệng nói: "Tinh linh tiểu thư xinh đẹp, ta … …"
"Đừng có làm phiền ta, còn không lăn ra xa cho ta." Ny Tạp không đợi gã dực nhân tộc trẻ tuổi nói xong đã giận dữ nói, khiến cho tên đáng thương này choáng váng. Nếu ai nói tinh linh tộc là chủng tộc hòa bình ôn nhu thì hắn nhất định phải nghi ngờ người đó.
Đợi nửa canh giờ, tên thanh niên dực nhân tộc trở về xin ý kiến đã quay trở lại, hắn nói: "Vu sư cùng tộc trưởng đã đồng ý, các ngươi có thể đi cùng nhau."
Long Nhất cười he he đứng lên từ chỗ thơm phức ấm áp. Hắn chỉ biết Vu sư Âu Nhã Lạp đã thỏa hiệp, dù sao trong tay hắn cũng có thánh vật của Dực nhân tộc, cũng chính là Phong thần thần bài.
Dưới sự dẫn đường của hai gã dực nhân tộc, sáu người Long Nhất nhanh chóng nhằm hướng chân núi Hoành đoạn sơn mạch bay tới.
Trong chốc lát hai gã dực nhân tộc bay tới trước một thác nước thì dùng lại.
"Đã tới rồi? Ngươi không có nói là Dực nhân tộc các ngươi ở dưới thủy đàm đấy chứ?" Long Nhất cười hỏi.
Hai gã Dực nhân tộc trẻ tuổi đưa mắt nhìn nhau, nhất loạt bay lên, nhằm phía trên thác nước 50 mét, sau đó biến mất sau màn nước.
"Thủy Liêm động? hắc hắc, không biết có thể tình cờ gặp Tôn Hầu Tử hay không?" Long Nhất cười nói.
"Lão đại, trong động Tôn Hầu Tử à?" Man Ngưu hỏi.
- - -
"Tất nhiên là có, không chỉ có Tôn Hầu Tử mà còn có ngưu nhân." Long Nhất kiêu ngạo nhìn, điểm nhẹ chân xuống đất vọt tới, chỉ là khi hắn xuyên qua màn nước thì phát hiện phía sau căn bản không có huyệt động nào. Tay hắn gõ vào thì toàn là đá rắn.
Không thể nào, hai gã gia hỏa đó lừa chúng ta sao. Long Nhất ngẫm nghĩ.
Ngay lúc này đột nhiên xuất hiện một ma pháp trận trên dưới thủy đàm. Hai gã dực nhân tộc xuất hiện trong đó, bọn họ quay về phía Long Nhất vẫy tay ra hiệu: "Tây Môn thiếu gia, các ngươi lại đây đi."
Trong lòng Long Nhất ngưng trọng, Dực nhân tộc sợ rằng hoàn toàn không đơn giản. Hắn đoán rằng vừa rồi chỉ có hai gã dực nhân tộc thuộc bổn tộc mới biết được phương pháp tiến vào nơi đó, có lẽ ma pháp trận này chỉ dùng cho ngoại nhân tiến vào.
Không chút do dự, Long Nhất dẫn mọi người bước vào truyền tống ma pháp trận trên mặt nước, Cho tới bây giờ Long Nhất đã thấy qua không ít ma pháp trận. Mặc dù ma pháp trận tại Thương Lan đại lục cơ hồ đã thất truyền, nhưng một số chủng tộc hoặc gia tộc cổ xưa vẫn được truyền thừa lại.
Khi Long Nhất cùng mọi người xuất hiện, cảnh tượng trước mắt làm bọ họ sợ đến ngây người, bầu trời trong xanh cùng với mây trắng, không khí trong sạch cùng mùi hương hoa tràn ngập, chim chóc vui vẻ ca hát, khắp nơi đều là màu xanh, cây cối cùng kỳ hoa dị thảo khắp nơi, còn có thể nghe tiếng suối chảy róc rách, thực sự là thế ngoại đào nguyên a, vừa nhìn thấy không khỏi nghĩ tới tinh linh rừng rậm.
"Tây Môn thiếu gia, xem ra người rất thích thú đối với chỗ ở của Dực nhân tộc chúng ta." Một thanh âm mềm mại trong sáng truyền đến, một thân trường bào màu xanh nhạt, chính là Âu Nhã Lạp. Bên cạnh nàng là mấy lão nhân Dực nhân tộc, phía sau là hai hàng dực nhân tộc hộ vệ chỉnh tề.
"Đúng, thực sự là đúng. Có thể so với tinh linh rừng rậm." Long Nhất ung dung cười nói. Hắn nheo hai mắt nhìn mặt trời trên cao, nơi này chắc chắn không cùng hướng với Hoành đoạn sơn mạch.
"Đa tạ đã khen, để ta giới thiệu với ngươi một chút, vị này là tộc trưởng Dực nhân tộc chúng ta, mấy vị kia là trưởng lão Dực nhân tộc." Âu Nhã Lạp hướng Long Nhất giới thiệu vài vị Dực nhân tộc cao cấp bên cạnh mình.
Long Nhất cẩn thận đánh giá vị tộc trưởng Dực nhân tộc kia. Hắn trông vô cùng uy vũ, thoạt nhìn giống loài người khoảng 52 tuổi, có một đôi cánh màu xám sau lưng, khí tức toàn thân nội liễm vào bên trong, thoạt nhìn không phải là nhân vật đơn giản. Long Nhất cũng phát hiện ngoại trừ Âu Nhã Lạp có đôi cánh màu trắng, tất cả các dực nhân tộc khác đều có cánh màu xám hoặc màu đen, có lẽ cánh màu trắng là tiêu chí biểu thị cho Vu sư Dực nhân tộc.
"Khách nhân đến từ phương xa, hoan nghênh các ngươi?" giọng nói Tộc trưởng Dực nhân tộc trầm thấp, khuôn mặt mang theo nụ cười ôn hòa.
Mục quang Long Nhất lóe lên, vị tộc trưởng này cũng thật thâm trầm, chính mình cầm thánh vật của bọn họ, hăn lại đưa bọn hắn trở thành khách nhân. Tộc trưởng này như thế nào cũng không phải là loại ngu ngốc, nhất định là loại gian nhân.
"Đa tạ, đa tạ. Nơi này của các ngươi thật sự là tốt. Có hoa cỏ, sơn thủy hữu tình, lại còn có mỹ nữ nữa. Ta quyết định ở lại nơi này vài ngày, tộc trưởng nhất định phải thịnh tình khoản đãi ta đó." Long Nhất cười nói.
Đó là điều đương nhiên, mỗi cô nương Dực nhân tộc chúng ta đều xinh đẹp như hoa, nếu Tây Môn thiếu gia đồng ý, bổn tộc trưởng cũng tán thành, chỉ sợ phu nhân của Tây Môn thiếu gia không đồng ý a." Dực nhân tộc trưởng cười to nói, tiếng cười kéo dài vài giây rồi đột nhiên ngừng lại, đồng thời vẻ mặt hắn cũng trầm xuống, tiếp theo nói: "Nhưng trước tiên hy vọng Tây Môn thiếu gia giao lại thánh vật cho Dực nhân tộc chúng ta."
Lão gia hỏa này quả nhiên không dễ đối phó, tuy nhiên mặc kệ như thế nào thì Phong thần thần bài đích xác là nằm trong tay mình, có nên trả lại? Long Nhất có thể không trả lại, vật đã rơi vào trong tay mình, không có lý do gì mà trả lại.
Nhưng mà Dực nhân tộc cuối cùng có biết thánh vật của bọn họ là Phong thần thần bài hay không? Thực tế mà nói thì đây cũng không phải là bí mật gì. Nhận biết được thần bài ở tại Thương Lan đại lục này cũng không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, Ví dụ như Quang minh giáo hoàng cùng Hắc ám giáo hoàng chẳng phải cũng biết sao? Mà Phong thần thần bài trở thành thánh vật của Dực nhân tộc lâu như vậy, bọn họ từ đó mà ngộ ra cách vận dụng phong hệ ma pháp, có lẽ những Dực nhân tộc bình thường không biết nhưng những lão già Dực nhân tộc này khẳng định là biết.
"Tộc trưởng, đứng ở chỗ này cũng đã mỏi chân, chúng ta chậm rãi ngồi xuống nói chuyện được không?" Long Nhất nhìn vị tộc trưởng Dực nhân tộc nói, không để ý đến vẻ mặt hắn.
Tác giả :
Thiên Đường Bất Tịch Mịch