Phong Lưu Pháp Sư
Chương 299: Ai đánh ai
Nói đến đoạn này Long Nhất tất yếu không giả bộ choáng váng hắn chậm rãi nói:
"Ta quả thật biết Mộ Dung Bác, đích thị cùng hắn có mối quan hệ nhưng nhất thời rất khó nói cho rõ ràng"
Mộ Dung Thục Ngọc vẻ mặt trở lên kỳ vọng, lại có vẻ sợ hãi thật lâu sau buồn bã nói:
"Gia gia sống có đươc không???'
"Tốt lắm, ngủ ngon sống tốt không có việc gì, uống rượu nghe đàn thần tiên cũng không so được với hắn." Long Nhất hắc hắc cười nói, tựu không nhíu mày. Không biết Mộ Dung Bác nghe được hắn nói như vậy liệu có hỏi thăm ân cần hắn một chút không nhỉ.
"Ngươi.ngươi nói bậy, không phải như thế gia gia của ta ông không phải như thế"
Mộ Dung Thục Ngọc không nhịn được bèn thay Mộ Dung Bác biện hộ.
"Thật lại còn không phải như thế sao?? Mộ Dung Bác cả đời vì Cuồng Long Đế Quốc, không thể tưởng tượng người tự xưng là hậu nhân lại bán quốc cầu vinh hoa phú quý sao???" Long Nhất nhàn nhạt hỏi.
Mộ Dung Thục Ngọc nắm chặt tay, mím môi trầm mặc không nói.
"Ta có thể thấy gia gia không, hay là không nên gặp mặt." Mộ Dung Thục Ngọc vừa mở miêng nói lập tức lại lắc đầu ,hiển nhiên tâm tình thập phần mâu thuẫn.
"Cái này ta không thể đinh đoạt, việc ta gặp ngươi ta sẽ nói chi tiết lại với Mộ Dung Bác, bất quá ta không đoán được ông ấy có muốn gặp ngươi hay không"
Long Nhất nói, Mộ Dung Bác tưởng chỉ còn lại một mình, nếu biết có hậu nhân sợ rằng rất đỗi mừng rỡ a.
Mộ Dung Thục Ngọc sửng sốt, sau nửa ngày mới nhẹ nói:
"Cái này, sự tình tạm thời không đề cập đến nữa. Nhưng có một sự kiện ta rất nghi hoặc, thế giới này thật sự phải có chiến tranh sao?? Ta biết Cuồng Long Đế Quốc muốn cùng Nạp Lan Đế Quốc liên minh đối phó chúng ta Ngạo Nguyệt Đế Quốc, lần này chúng ta cử sứ đoàn đến đàm phán sợ là mất mặt thôi"
Lonh Nhất cười cười không có trả lời, xem như cam chịu, Mộ Dung Thục Ngọc nói.
"Mặc dù các ngưoi Cuồng Long Đế quốc liên minh với Nap Lan Đế Quốc, thì chúng ta Ngạo Nguyệt Đế Quốc khó có thể chống lại. Nhưng muốn đánh chúng ta Ngạo Nguyệt Đế Quốc thì đế quốc các ngưoi cũng không khỏi tổn thất trầm trọng, đến lúc đó máu chảy thành sông, thây chất đầy núi, chịu khổ chính là dân chúng a" Mộ Dung Thục Ngọc nói vẻ mặt đầy kich động
"Có người muốn mở đất thì ắt có chiến tranh, chiến tranh thì phải chết người. Điều này cũng không có gì là kinh hãi đến kinh thiên động địa. Ngữ khí ngươi đảo ngược trước Nạp Nan Như Nguyệt, ngươi lập trường thay đổi theo khuôn mặt" Long Nhất lạnh nhạt đáp.
"Ngươi.ngươi quả là máu lạnh" Mộ Dung Thục Ngọc nghiến răng nói.
"Nói ta máu lạnh như thế nào? Sinh tồn đến nay kết quả không phải đều là Ngạo Nguyệt Đế Quốc các ngươi tự làm tự chịu hay sao?" Long Nhất cười lạnh.
"Nếu không là các ngươi Cuồng Long Đế Quốc bỏ trung lập, chiến tranh nào có phát triển thế này, từng bước một"
Mộ Dung Thục Ngọc ngữ khí phát hỏa trừng mắt nói với Long Nhất.
"Ngươi,còn ở đây phỉ báng. Các ngươi, đúng hoàng đế bàn tính cái gì ai cũng thấy được, lại còn phải nói cho rõ ràng sao. Nếu ngươi biết kết quả rồi, sớm một chút trở về đi. Đương nhiên ngươi cũng có thể ngu ngốc ở chỗ này, dù sao trên người ngươi cũng lưu dòng máu của Cuồng Long Đế Quốc."
Long Nhất cười nói khuôn mặt hiện rõ cẻ mia mai
Mộ Dung Thục Ngọc cắn chặn răng nói:
"Ta Mộ Dung Thục Ngọc là người của Ngao Nguyệt đế quốc bây giờ và tương lai vẫn thế."
Long Nhất mục quang lạnh lẽo hắc hắc cười nói:
"Nếu như thế thì chúng ta cùng không còn gì để đàm luận, vậy xin cáo từ." Long Nhất vừa nói thân hình cũng đã dịch chuyển.
"Ngươi, đứng lại"Mộ Dung Thục Ngọc cưc nhanh phi lên cản trước mặt Long Nhất.
"Ngươi muốn giết ta" Long Nhất khinh thường cười cười, ánh mắt hướng tới Mộ Dung Thục Ngọc, ngón giữa tay phải nàng chính là Ma Pháp Giới Chỉ, nàng gập ngón cái tay trái vận khí hoành lên trước mặt.
"Ngươi cảm thấy được chưa?" Trong tay Mộ Dung Thục Ngọc xuất hiên một thanh cự kiếm, một đạo lam sắc chính là kiếm sắc quang hoa tới mặt Long Nhất chỉ cách một cánh tay.
Long Nhất vẫn không nhúc nhích, tả thủ chợt lóe lên một đạo quang mang màu vàng đấu khí, một đạo tường đá bạt địa dựng lên.
Mộ Dung Thục Ngọc biến sắc mặt, trong lòng hừ lạnh, chỉ bằng này tường đá lại muốn ngăn một đại kiếm sư cao cấp như nàng sao??
Quả nhiên như Mộ Dung Thục Ngọc dự liệu đấu khí màu lam cắt tường đá như cắt đậu hủ, kiếm quang bạt địa hướng tới thượng đẳng Long Nhất bổ tới.
Chỉ là Mộ Dung Thục Ngọc không có nghì đến chính là khi tường đá bị cắt tan, bên trong đột nhiên phóng ra cầu ma pháp hỏa hệ như rồng lủa, khoảng cách cận đích như thế Mộ Dung Thục Ngọc cơ hồ tưởng như bị cầu lửa thiêu rụi.
"Phùng..." một tiếng, hỏa tinh bắn ra bốn phía, trên người Mộ Dung Thục Ngọc xuất hiện một mảnh màu lam nhạt, chính là kết giới thủy hệ hình dáng điểm lỗ chỗ như hoa, chỉ là quá mong manh,
Nhưng để ngăn hẳn hỏa cầu thuật của Long Nhất vậy cũng là đủ rôi, Mộ Dung Thục ngọc sắc mặt tái nhợt, tay phải vận kết giới bảo vệ chính mình chỉ là tốc độ quá chậm, hộ khẩu tay phải cùng quần áo bị hỏa tinh đốt cháy vài chỗ, xem ra thương thế cùng không nhẹ.
Long Nhất nhíu nhíu đầu mày, Mộ Dung Thục Ngọc thực lực mặc dù đạt tới cấp độ đại kiếm sư, đạt tới cấp độ này với bạn cùng lứa tuổi cũng coi như làm cho người ta nghe tới kinh sợ, nhưng năng lưc chiến của nàng mới chỉ là sơ khai, có lẽ ít cùng người tranh đấu, nàng luyện tới cảnh giới đại kiếm sư thật sự là kỳ quái, có lẽ cảnh giới tăng lên là do trời phú nên không đủ lĩnh hội thập phần những điểm trọng yếu.
Thấy Mộ Dung Thục Ngọc hình dáng thống khổ, Long Nhất tiến đến, Mộ Dung Thục Ngọc theo phản xạ bước lui ra phía sau hai bước, vẻ mặt cảnh giới nhìn hắn.
"Để cho ta xem sao." Long Nhất không có tức giận nói Hỏa cầu thuật chính độ nóng cực cao, tổn thương năng lực đối thủ, sau một thời gian nó vẫn có thể tiếp tục thiêu đốt đốt phương.
"Xem .xem cái gì?" Mộ Dung Thục Ngọc lắp bắp quát nói.
"Đương nhiên là xem thương thế của ngươi, ngươi nghĩ rằng ta muốn xem cái gì??? Long Nhât hắc hắc nhìn chằm chẳm thân hình Mộ Dung Thục Ngọc.
"Ai muốn giả bộ lòng tốt!" Mộ Dung Thục Ngọc sắc mặt tái nhợt trợt ửng hồng, thực lực Long Nhất sớm đã nghe qua, chỉ có điều nàng vẫn chưa tin thôi.
Long Nhất nhãn thần trắng dã, bàn tay to kì khoái vô cùng điểm lên cánh tay trái Mộ Dung Thục Ngọc, nhất thời cánh tay trái nàng một luồng ma pháp chuyền đi xuống, mà nàng bị thương tay phải dĩ nhiên tay phải rơi vào ma trảo Long Nhất a.
"Ngươi.buông ta ra" Mộ Dung Thục Ngọc kinh hoảng la lên, không tụ chủ được lại nhớ Long Nhất đại danh đệ nhất dâm tặc,
trước sở dĩ dũng cảm một mình cùng hắn nói chuyện tại nơi này, chủ yếu là ỷ mình cấp bậc đại kiếm sư, giờ phát hiện mình không phải là đối thủ của Long Nhất tự nhiên tâm sinh hoảng loạn.
"Ngươi không phải là người đàn bà của ta, yêu cầu của ta luôn rất cao" Long Nhất vô sỉ cười.
Nhìn nàng trên cánh tay trắng như ngọc giờ điểm mấy vùng hắc ám trong lòng hắn có chút thương tiếc.
Mộ Dung Thục Ngọc trái tim co rụt lại,nàng tức muốn hộc máu,người này nói xong. Đây là chuyện quái quỷ gì.Ý tứ đúng là đang kinh thường mình, mặc dù mình lớn lên không phải quốc sắc thiên hương nhưng cũng thanh tú động lòng người a, tại Ngạo Nguyệt đế quốc, vương công quý tộc theo đuổi nàng cũng không ít, nàng muốn tránh thoát nhưng ma trảo của Long Nhất như thiết kiềm muốn tránh cũng không có cách nào.
"Yêu cầu của ta cũng rất cao, người như ngươi làm trâu ngựa cho ta cũng chán ghét" Mộ Dung Thục Ngọc tránh thoát không được đành dùng miệng phản kích.
"Ta tựu không yêu dạng đàn bà như ngươi, ngươi yêu cầu cao có liên quan gì đến ta."
Long Nhất nhìn thấu tâm can nàng, về mặt nữ nhân hắn luôn bất bại bất luận là ai
"Ngươi..." Mộ Dung Thục Ngọc trừng mắt nhìn Long Nhất ,hận không thể cắn chết hắn.
"Tốt, biết tức giân, với ngươi náo động chút thôi." Khuôn mắt Long Nhất trở lên nhu hòa một tay xuất ra một trận bạch quang nhu hoà mềm mại đặt lên lưng Mộ Dung Thục Ngọc, quang hệ ma pháp 'Hồi quang phục' ma pháp nguyên tố bắt đầu chuyền vào chữa trị vùng hắc ám thương tổn do hỏa hệ ma pháp trên cánh tay nàng.
Mộ Dung Ngọc nhìn lại bàn tay mình đang lằm gọn trong bàn tay to của Long Nhất, trộm nhìn Long Nhất chỉ thấy khuôn mặt hắn thậttiêu sái, chẳng biết từ khi nào đã trở nên ấm áp nhu hòa, bạch quang chiếu rạng khiến nàng có chút cảm giác thánh khiết.
Bạch quang chậm rãi nhạt đi cho đếm khi chuyển sang lục quang thì Long Nhất rời tay, liền thấy vùng hắc ám đã biến mất cánh tay nàng trở lại như ngọc, tựa như chưa bao giờ bị thụ thương, ma pháp này thật khiến người ta kinh ngạc, khiến người khác thật sự phải giật mình.
"Tốt lắm không việc gì kĩ thuật ta cũng không tồi a" Long Nhất cười nói bàn tay to vẫn không rời tay nàng, ngược lại có chút say mê vuốt ve mặt trên, tựa như vuốt ve tuyệt thế trân bảo, da tay này thật sự quá tuyệt vời.(sặc sặc)
"Ây.a" Mộ Dung Thục Ngọc ý thức vừa trở về gật gật đầu, cảm giác tay mình mễm nhũn vô lực trong tay Long Nhất liền giật mình, vội vàng rụt tay về, ngước nhìn Long Nhất dường như đã biến thành kẻ khác, như là đã gặp ảo giác a.
"A xin lỗi, da tay ngươi thật sự là tốt quá, khiến kẻ khác yêu thích mãi không muốn buông tay, thật sự là thất lễ" Long Nhất chẳng biết liêm sỉ cười nói, loại ngôn từ này chỉ có người da mặt dày như hắn mới dám nói.
"Ngươi. Loại người như ngươi làm thế nào không chết đi" Mộ Dung Thục Ngọc tức giận đến loạn ngôn, cảm giác vừa nãy tựa hồ tiêu tán, người này đúng là không biết xấu hổ, chiếm tiện nghi người khác rồi lại còn nói được những lời như thế.
Tác giả :
Thiên Đường Bất Tịch Mịch