Phong Lưu Chân Tiên
Chương 224: Kịch chiến
Hai vị khách cùng lúc đăng ký tham dự, chuyện này xưa nay rất hiếm thấy. Tuy nói tính chuyên môn kém xa so với các võ sĩ chuyên nghiệp nhưng tính giải trí lại cao hơn nhiều. Có thể mua thẻ thành viên để vào đây, ai cũng là kẻ có tiền. Mà càng có nhiều tiền thì lại càng quý trọng sinh mạng của mình, chẳng ai lại muốn lên võ đài chịu đòn, thậm chí mất mạng cho người khác xem. Vì lý do này, Dương Thiên cùng tên mặc áo khoác đen rất được mọi người hoan nghênh.
Trọng tài bước ra chính giữa hai người, bắt đầu giới thiệu:
- Phía bên trái ta là là một tuyển thủ trẻ tuổi, Dương Thiên, năm nay 20 tuổi. Còn bên phải là ta Hắc Lôi, năm nay 35 tuổi.
Hai người điền vào phiếu thông tin đều rất sơ sài nên trọng tài cũng chỉ nói qua loa. Giới thiệu xong, trọng tài rYQPlAY nhắc lại luật thi đấu, nhấn mạnh là phải biết điểm dừng, hạn chế làm thương tổn đối thủ. Do Dương Thiên cùng Hắc Lôi đều từ chối mặc đồ bảo hộ thi đấu quyền anh nên trọng tài mặc định đây là trận đấu võ tự do. Hai bên được phép sử dụng bất kỳ kĩ năng hay binh khí gì, trừ những đòn cấm đánh vào chỗ hiểm.
Giới thiệu xong, hai người tiến lại gần trọng tài, ký vào giấy xác nhận điều lệ rồi lùi lại vị trí cũ. Trọng tài xác nhận không có gì sai xót, ra hiệu lệnh bắt đầu xong liền rời khỏi sàn đấu theo yêu cầu của hai người. Chờ trọng tài rời khỏi, Dương Thiên cong tay búng một cái, toàn bộ sàn đấu lập tức được bao vây bởi một lớp màn chắn phòng ngự cùng huyễn trận. Người bên ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy cả hai đang giao thủ bình thường. Đối thủ là Tu Chân giả, tất nhiên không được để đám người kia biết được. Tên kia cũng làm điều tương tự, ném ra vài vật dụng tạo thành trận pháp phòng ngự.
Hắc Lôi vứt bỏ áo khoác cùng chiếc áo đang mặc trên người, để lộ ra gương mặt một người đàn ông trung niên. Trên mặt và người có rất nhiều các vết sẹo ngang dọc, cơ bắp cuồn cuộn. Dấu trong lớp áo khoác màu đen là một cây đại dao dài hơn 2 mét. Giọng nói khàn khàn:
- Ngươi chính là Dương Thiên lừng danh?
Dương Thiên ngạc nhiên:
- Ngươi đến tìm ta khiêu chiến mà không biết ta là ai sao?
- Chỉ là để xác nhận một chút thôi. Đã nghe danh ngươi từ lâu, hôm nay ta muốn cùng ngươi đánh một trận thỏa thích, đồng thời chứng minh cho mọi người biết rằng, Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ cũng không phải là bất bại.
- A, nói vậy, ngươi rất tự tin rằng mình sẽ đánh bại được ta?
- Đương nhiên.
- Thật không biết ngươi dựa vào cái gì để tự tin như vậy, bất quá vì hành động lịch sự của ngươi khi nãy, ra sẽ nhẹ tay, chỉ đánh cho ngươi nằm liệt giường vài năm là đủ rồi.
Hắc Lôi cau mày:
- Hành động lịch sự?
- Ngươi chờ đến lúc này mới ra tay, không giữa đường phá hỏng chuyện tốt của ta, rất lịch sự a.
Hắc Lôi lắc đầu:
- Với một kẻ sắp chết, ta vẫn luôn rất nhân từ.
Dứt lời, Hắc Lôi cả người phóng lên cao, đại đao từ trên lưng bay đến trước mặt khí thế Kim Đan đỉnh phong hoàn toàn phóng thích. Đại đao nắm chắc trong tay, đao ảnh kéo dài chém mạnh xuống. Do không gian sàn đấu quyền anh khá hẹp, tầng lầu cũng chỉ cao có hơn 20 mét, Dương Thiên không có chỗ để tránh né, đành đưa tay lên chặn lấy đao ảnh. Đao ảnh từ trên không đập xuống, vô cùng hung hãn, nhưng vừa chạm vào tay Dương Thiên thì lập tức tan vỡ, biến mất không thấy dấu vết. Dương Thiên xoa xoa bàn tay, thần thức phóng thích, bao phủ lấy Hắc Lôi. Dường như hiểu được chuyện gì, khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười bí ẩn:
- Thì ra là vậy, đây là thứ khiến ngươi tự tin chiến thắng ta sao?
Thần thức của Hắc Lôi chỉ là Kim Đan hậu kỳ, vốn không phát hiện vừa bị Dương Thiên quét qua. Hắn còn đang kinh hãi vì một đao kia bị hóa giải quá dễ dàng, theo quán tính hỏi lại:
- Ngươi đang muốn nói cái gì?
Dương Thiên vẫn tỏ ra thần bí:
- Công pháp ngươi tu luyện rất đặc biệt, là từ nơi nào mà có được?
Ánh mắt Hắc Lôi xoẹt qua một tia hoảng hốt, vội chối:
- Ngươi nói vớ vẩn gì đó, công pháp mỗi người mỗi khác, của ta đương nhiên không giống của ngươi.
- Vậy sao, đòn tấn công của ngươi khi nãy đã tương đương với Nguyên Anh sơ kỳ. Trong khi đó khí tức ngươi phát ra lại chỉ là Kim Đan hậu kỳ, ngươi giải thích thế nào đây?
Đáp lại Dương Thiên là ba đao liên tục chém xuống nối tiếp nhau, mỗi đao đều không hề thua kém đao đầu tiên. Đao đạo chú trọng sức mạnh, công phá hủy diệt mục tiêu, kiếm chú trọng sự tinh tế, chính xác. Dương Thiên hai ngón tay khép lại, một tia kiếm khí nhỏ bằng hai đầu ngón tay bắn ra, nhẹ nhàng xuyên qua ba cái đao ảnh. Đao ảnh tan biến, kiếm khí xuyên qua tay của Hắc Lôi bắn về phía phong ấn.
Phong ấn rung nhẹ lên rồi bình thường trở lại, Hắc Lôi từ trên không trung rớt xuống, đại đao rơi ngay cạnh bên. Dương Thiên bước đến, cầm lấy đại đao:
- Hình như kiếm của ta mạnh hơn đao của ngươi a.
Hắc Lôi đưa tay che chỗ vết thương, cố gắng đứng dậy, thân hình xiêu vẹo, giọng nói run rẩy:
- Vừa rồi là do ta bất cẩn mới bị ngươi đánh trọng thương. Nếu ngươi là anh hùng hảo hán thì hãy trả đao lại cho ta, chúng ta tiếp tục phân thắng bại.
Dương Thiên nhìn Hắc Lôi như một tên ngốc:
- Phân thắng bại? Ngươi đứng còn không vững, dựa vào cái gì để đánh tiếp với ta. Chưa kể…
Dương Thiên chưa kịp nói hết câu, Hắc Lôi đã kêu thảm một tiếng, máu từ cánh tay phun ra, từ chỗ vết thương, từng vết nứt đang lan tỏa ra các nơi khác. Cố gắng áp chế thương thế, Hắc Lôi lấy từ trong người ra một viên thuốc nuốt vào rồi ngồi xuống tĩnh tọa. Dương Thiên đưa cao thanh đao trong tay, định một đao giải quyết, chợt nhớ lại Hắc Lôi khi nãy đã kiên nhẫn chờ hắn đành hạ đao xuống. Hắn xưa nay không thích nợ người khác thứ gì.
Búng tay một cái, tia sáng màu xanh từ tay Dương Thiên bay thẳng vào vết thương trên người Hắc Lôi. Bách Kiếm lực tích tụ trong người lập tức bị hóa giải. Dương Thiên ném thanh đao trong tay ra, đại đao bay thành hình vòng cung rồi cắm xuống ngay dưới chân Hắc Lôi:
- Kiếm lực ta đã thay ngươi hóa giải, thương thế ta cũng đã thay ngươi áp chế. Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội, cầm lấy thanh đại đao này, ra đòn mạnh nhất của ngươi đi.
Hắc Lôi hai mắt mở to, trong mắt ánh lên vẻ thù hận. Là một người cuồng chiến, hành động thương hại của Dương Thiên chính là đang sỉ nhục hắn.
Thương thế đã được áp chế, Hắc Lôi một tay nhấc bổng đại đao, chỉ về phía Dương Thiên:
- Dương Thiên, ngươi sẽ phải hối hận vì đã cho ta cơ hội ta chém ra một đao này.
Dương Thiên tùy tiện nói:
- Nói đánh thì đánh nhanh lên, còn có người đang đợi ta trên kia.
Hắc Lôi thu hồi vẻ mặt thù hận, đưa tay vuốt ve thanh đại đao:
- Thanh đao này gọi là Khấp Huyết, đã theo ta chinh chiến nhiều năm, giết chết vô số kẻ thù. Nhờ vào nó ta mới lĩnh ngộ được một chiêu kia. Ta biết, nếu ta chém ra 1 chiêu này, Khấp Huyết sẽ tan vỡ. Nhưng hiện tại nó đang kêu gào với ta rằng hãy chiến một lần cho sảng khoái, hãy chém ra một đao cực mạnh khiến kẻ thù run sợ.
Dương Thiên hơi ngẩn ra, hắn đã hiểu ra điều gì đó:
- Khoan đã, ngươi dường như không phải đến đây để giết ta?
Hắc Lôi gật đầu:
- Ta và ngươi không thù không oán. Ta chỉ muốn cùng ngươi đánh một trận cho thật sản khoái, bỏ mặc chuyện sống chết qua một bên.
Gần đây Dương Thiên gây thù chuốc oán nhiều nơi nên có rất nhiều kẻ thù. Hắn vẫn tưởng Hắc Lôi là do một thế lực nào đó phái đến để tiêu diệt hắn. Hiện tại xem ra không phải vậy, tu sĩ Kim Đan hậu kỳ mà thực lực ngang ngửa Nguyên Anh sơ kỳ như Hắc Lôi, không có bất kỳ thế lực nào có khả năng sở hữu. Vậy chỉ còn lại một lời giải thích duy nhất, Hắc Lôi chính là tán tu, hơn nữa đã tồn tại từ rất lâu đời.
Chỉ là tán tu mà lại có thể tu luyện đến mức này, thật sự là một nhân tài. Giữa hai người lại không có thù oán sâu nặng gì, Dương Thiên có chút không nỡ xuống tay:
- Đã như vậy, một đao này ngươi không cần đánh ra nữa. Ta và ngươi vốn không cần đến mức người sống kẻ chết.
Hắc Lôi hai mắt hiện lên sự kiên nghị, giọng nói đầy bá khí:
- Ta Đao Vương Hắc Lôi. Lời đã nói ra sẽ không rút lại, một đao này ta lần đầu chém ra, hi vọng ngươi sẽ vượt qua được.
Đao là bá giả, bá đạo tuyệt luân, ngươi luyện đao đều có ngạo khí của riêng mình. Hắc Lôi đã quyết tâm liều mạng, Dương Thiên liền chiều theo ý hắn, thân hình lùi về góc sàn đầu:
- Nơi này đã được màn chắn của ta bảo hộ, ngươi cứ yên tâm chém ra một đao mạnh nhất của mình đi.
- Được.
Trọng tài bước ra chính giữa hai người, bắt đầu giới thiệu:
- Phía bên trái ta là là một tuyển thủ trẻ tuổi, Dương Thiên, năm nay 20 tuổi. Còn bên phải là ta Hắc Lôi, năm nay 35 tuổi.
Hai người điền vào phiếu thông tin đều rất sơ sài nên trọng tài cũng chỉ nói qua loa. Giới thiệu xong, trọng tài rYQPlAY nhắc lại luật thi đấu, nhấn mạnh là phải biết điểm dừng, hạn chế làm thương tổn đối thủ. Do Dương Thiên cùng Hắc Lôi đều từ chối mặc đồ bảo hộ thi đấu quyền anh nên trọng tài mặc định đây là trận đấu võ tự do. Hai bên được phép sử dụng bất kỳ kĩ năng hay binh khí gì, trừ những đòn cấm đánh vào chỗ hiểm.
Giới thiệu xong, hai người tiến lại gần trọng tài, ký vào giấy xác nhận điều lệ rồi lùi lại vị trí cũ. Trọng tài xác nhận không có gì sai xót, ra hiệu lệnh bắt đầu xong liền rời khỏi sàn đấu theo yêu cầu của hai người. Chờ trọng tài rời khỏi, Dương Thiên cong tay búng một cái, toàn bộ sàn đấu lập tức được bao vây bởi một lớp màn chắn phòng ngự cùng huyễn trận. Người bên ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy cả hai đang giao thủ bình thường. Đối thủ là Tu Chân giả, tất nhiên không được để đám người kia biết được. Tên kia cũng làm điều tương tự, ném ra vài vật dụng tạo thành trận pháp phòng ngự.
Hắc Lôi vứt bỏ áo khoác cùng chiếc áo đang mặc trên người, để lộ ra gương mặt một người đàn ông trung niên. Trên mặt và người có rất nhiều các vết sẹo ngang dọc, cơ bắp cuồn cuộn. Dấu trong lớp áo khoác màu đen là một cây đại dao dài hơn 2 mét. Giọng nói khàn khàn:
- Ngươi chính là Dương Thiên lừng danh?
Dương Thiên ngạc nhiên:
- Ngươi đến tìm ta khiêu chiến mà không biết ta là ai sao?
- Chỉ là để xác nhận một chút thôi. Đã nghe danh ngươi từ lâu, hôm nay ta muốn cùng ngươi đánh một trận thỏa thích, đồng thời chứng minh cho mọi người biết rằng, Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ cũng không phải là bất bại.
- A, nói vậy, ngươi rất tự tin rằng mình sẽ đánh bại được ta?
- Đương nhiên.
- Thật không biết ngươi dựa vào cái gì để tự tin như vậy, bất quá vì hành động lịch sự của ngươi khi nãy, ra sẽ nhẹ tay, chỉ đánh cho ngươi nằm liệt giường vài năm là đủ rồi.
Hắc Lôi cau mày:
- Hành động lịch sự?
- Ngươi chờ đến lúc này mới ra tay, không giữa đường phá hỏng chuyện tốt của ta, rất lịch sự a.
Hắc Lôi lắc đầu:
- Với một kẻ sắp chết, ta vẫn luôn rất nhân từ.
Dứt lời, Hắc Lôi cả người phóng lên cao, đại đao từ trên lưng bay đến trước mặt khí thế Kim Đan đỉnh phong hoàn toàn phóng thích. Đại đao nắm chắc trong tay, đao ảnh kéo dài chém mạnh xuống. Do không gian sàn đấu quyền anh khá hẹp, tầng lầu cũng chỉ cao có hơn 20 mét, Dương Thiên không có chỗ để tránh né, đành đưa tay lên chặn lấy đao ảnh. Đao ảnh từ trên không đập xuống, vô cùng hung hãn, nhưng vừa chạm vào tay Dương Thiên thì lập tức tan vỡ, biến mất không thấy dấu vết. Dương Thiên xoa xoa bàn tay, thần thức phóng thích, bao phủ lấy Hắc Lôi. Dường như hiểu được chuyện gì, khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười bí ẩn:
- Thì ra là vậy, đây là thứ khiến ngươi tự tin chiến thắng ta sao?
Thần thức của Hắc Lôi chỉ là Kim Đan hậu kỳ, vốn không phát hiện vừa bị Dương Thiên quét qua. Hắn còn đang kinh hãi vì một đao kia bị hóa giải quá dễ dàng, theo quán tính hỏi lại:
- Ngươi đang muốn nói cái gì?
Dương Thiên vẫn tỏ ra thần bí:
- Công pháp ngươi tu luyện rất đặc biệt, là từ nơi nào mà có được?
Ánh mắt Hắc Lôi xoẹt qua một tia hoảng hốt, vội chối:
- Ngươi nói vớ vẩn gì đó, công pháp mỗi người mỗi khác, của ta đương nhiên không giống của ngươi.
- Vậy sao, đòn tấn công của ngươi khi nãy đã tương đương với Nguyên Anh sơ kỳ. Trong khi đó khí tức ngươi phát ra lại chỉ là Kim Đan hậu kỳ, ngươi giải thích thế nào đây?
Đáp lại Dương Thiên là ba đao liên tục chém xuống nối tiếp nhau, mỗi đao đều không hề thua kém đao đầu tiên. Đao đạo chú trọng sức mạnh, công phá hủy diệt mục tiêu, kiếm chú trọng sự tinh tế, chính xác. Dương Thiên hai ngón tay khép lại, một tia kiếm khí nhỏ bằng hai đầu ngón tay bắn ra, nhẹ nhàng xuyên qua ba cái đao ảnh. Đao ảnh tan biến, kiếm khí xuyên qua tay của Hắc Lôi bắn về phía phong ấn.
Phong ấn rung nhẹ lên rồi bình thường trở lại, Hắc Lôi từ trên không trung rớt xuống, đại đao rơi ngay cạnh bên. Dương Thiên bước đến, cầm lấy đại đao:
- Hình như kiếm của ta mạnh hơn đao của ngươi a.
Hắc Lôi đưa tay che chỗ vết thương, cố gắng đứng dậy, thân hình xiêu vẹo, giọng nói run rẩy:
- Vừa rồi là do ta bất cẩn mới bị ngươi đánh trọng thương. Nếu ngươi là anh hùng hảo hán thì hãy trả đao lại cho ta, chúng ta tiếp tục phân thắng bại.
Dương Thiên nhìn Hắc Lôi như một tên ngốc:
- Phân thắng bại? Ngươi đứng còn không vững, dựa vào cái gì để đánh tiếp với ta. Chưa kể…
Dương Thiên chưa kịp nói hết câu, Hắc Lôi đã kêu thảm một tiếng, máu từ cánh tay phun ra, từ chỗ vết thương, từng vết nứt đang lan tỏa ra các nơi khác. Cố gắng áp chế thương thế, Hắc Lôi lấy từ trong người ra một viên thuốc nuốt vào rồi ngồi xuống tĩnh tọa. Dương Thiên đưa cao thanh đao trong tay, định một đao giải quyết, chợt nhớ lại Hắc Lôi khi nãy đã kiên nhẫn chờ hắn đành hạ đao xuống. Hắn xưa nay không thích nợ người khác thứ gì.
Búng tay một cái, tia sáng màu xanh từ tay Dương Thiên bay thẳng vào vết thương trên người Hắc Lôi. Bách Kiếm lực tích tụ trong người lập tức bị hóa giải. Dương Thiên ném thanh đao trong tay ra, đại đao bay thành hình vòng cung rồi cắm xuống ngay dưới chân Hắc Lôi:
- Kiếm lực ta đã thay ngươi hóa giải, thương thế ta cũng đã thay ngươi áp chế. Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội, cầm lấy thanh đại đao này, ra đòn mạnh nhất của ngươi đi.
Hắc Lôi hai mắt mở to, trong mắt ánh lên vẻ thù hận. Là một người cuồng chiến, hành động thương hại của Dương Thiên chính là đang sỉ nhục hắn.
Thương thế đã được áp chế, Hắc Lôi một tay nhấc bổng đại đao, chỉ về phía Dương Thiên:
- Dương Thiên, ngươi sẽ phải hối hận vì đã cho ta cơ hội ta chém ra một đao này.
Dương Thiên tùy tiện nói:
- Nói đánh thì đánh nhanh lên, còn có người đang đợi ta trên kia.
Hắc Lôi thu hồi vẻ mặt thù hận, đưa tay vuốt ve thanh đại đao:
- Thanh đao này gọi là Khấp Huyết, đã theo ta chinh chiến nhiều năm, giết chết vô số kẻ thù. Nhờ vào nó ta mới lĩnh ngộ được một chiêu kia. Ta biết, nếu ta chém ra 1 chiêu này, Khấp Huyết sẽ tan vỡ. Nhưng hiện tại nó đang kêu gào với ta rằng hãy chiến một lần cho sảng khoái, hãy chém ra một đao cực mạnh khiến kẻ thù run sợ.
Dương Thiên hơi ngẩn ra, hắn đã hiểu ra điều gì đó:
- Khoan đã, ngươi dường như không phải đến đây để giết ta?
Hắc Lôi gật đầu:
- Ta và ngươi không thù không oán. Ta chỉ muốn cùng ngươi đánh một trận cho thật sản khoái, bỏ mặc chuyện sống chết qua một bên.
Gần đây Dương Thiên gây thù chuốc oán nhiều nơi nên có rất nhiều kẻ thù. Hắn vẫn tưởng Hắc Lôi là do một thế lực nào đó phái đến để tiêu diệt hắn. Hiện tại xem ra không phải vậy, tu sĩ Kim Đan hậu kỳ mà thực lực ngang ngửa Nguyên Anh sơ kỳ như Hắc Lôi, không có bất kỳ thế lực nào có khả năng sở hữu. Vậy chỉ còn lại một lời giải thích duy nhất, Hắc Lôi chính là tán tu, hơn nữa đã tồn tại từ rất lâu đời.
Chỉ là tán tu mà lại có thể tu luyện đến mức này, thật sự là một nhân tài. Giữa hai người lại không có thù oán sâu nặng gì, Dương Thiên có chút không nỡ xuống tay:
- Đã như vậy, một đao này ngươi không cần đánh ra nữa. Ta và ngươi vốn không cần đến mức người sống kẻ chết.
Hắc Lôi hai mắt hiện lên sự kiên nghị, giọng nói đầy bá khí:
- Ta Đao Vương Hắc Lôi. Lời đã nói ra sẽ không rút lại, một đao này ta lần đầu chém ra, hi vọng ngươi sẽ vượt qua được.
Đao là bá giả, bá đạo tuyệt luân, ngươi luyện đao đều có ngạo khí của riêng mình. Hắc Lôi đã quyết tâm liều mạng, Dương Thiên liền chiều theo ý hắn, thân hình lùi về góc sàn đầu:
- Nơi này đã được màn chắn của ta bảo hộ, ngươi cứ yên tâm chém ra một đao mạnh nhất của mình đi.
- Được.
Tác giả :
✧๖ۣۜSaya✨๖ۣۜYuki✧