Phong Khí Quan Trường
Chương 79: Dấu ấn
Chân Tiêu Minh Kiến như đổ chì, bước theo cục trưởng Đường Xuyên và Triệu Đông, Tiêu Minh Hà xuống lầu mời khách.
Đến đại sảnh, cô gái xinh đẹp rạng ngời kia còn ngồi đó, nhưng người mặc đồng phục công nhân là Thẩm Hoài lại không thấy đâu.
Tâm tình Tiêu Minh Kiến như treo đá, trầm thẳng xuống….
Xong rồi, thằng cha kia giận, cả cơm cũng không thèm ăn nữa, khéo tiền trình Triệu Đông đi đứt mất. Nếu Đường cục trưởng biết mình vừa đắc tội với con hỗn giang long này, về sau còn làm sao sống được trong cục nữa đây?
Mồ hôi lạnh thấm đẫm trên trán Tiêu Minh Kiến, từng giọt từng giọt lăn theo gò mà, chảy dài xuống.
Đường Xuyên không thấy Thẩm Hoài, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp ngồi kia, tưởng là bạn gái Thẩm Hoài, lại không thấy người cần tìm không, nghi hoặc nhìn sang Tiêu Minh Kiến và Triệu Đông.
Tiêu Minh Hà cũng bận tâm Thẩm Hoài tức giận bỏ bữa ăn, mới hỏi Trần Đan: “Thẩm Hoài đâu?”
Trần Đan thấy Triệu Đông, Tiêu Minh Hà xuống lầu, trừ ba Minh Hà ra còn mang theo một trung niên to béo, nhíu mày đứng lên nói: “Hùng bí thư trưởng vừa qua đây, dẫn Thẩm Hoài đi rồi, nói là bí thư Đàm đang ăn cơm trong phòng số một, muốn Thẩm Hoài qua đó ăn cùng. Thẩm Hoài trước khi đó có dặn, mấy cậu kính rượu xong thì qua đó, gặp mặt bí thư Đàm luôn. Giờ các cậu qua đó nhé?”
Đầu óc Tiêu Minh Kiến như bị hai đạo thiểm điện thay nhau bổ xuống.
Hùng Văn Bân, Đàm Khải Bình?
Đàm Khải Bình, Hùng Văn Bân?
Bí thư và chánh văn phòng thị ủy?
“Đường cục trưởng, bác Tiêu…” Triệu Đông không biết Thẩm Hoài muốn kéo mình qua gặp mặt bí thư thị ủy làm cái gì, nhưng không biết có bao nhiêu người muốn gặp bí thư thị ủy mà không có cơ hội, hắn cũng không khả năng không nghe Thẩm Hoài phân phó, bèn cười cười, tỏ ý xin lỗi Đường Xuyên, Tiêu Minh Kiến.
Đường Xuyên ra vẻ đã hiểu, cười đáp lễ, trước khi đi còn vỗ lên vai Triệu Đông: “Cậu tới phòng số một chào hỏi bí thư Đàm đi, tôi và lão Tiêu không theo được, ở đây đợi vậy…”
Hắn biết, Chu Dụ và Chu Tri Bạch ghê gớm đến đâu cũng không thể giành cướp khách với bí thư thị ủy, cũng hiểu nếu không được mời, căn bản không có không có tư cách đi theo… thật không nghĩ đến a, Tiêu Minh Kiến lại tìm được ông con rể quý hóa thế này, mấy ngày trước còn nghe hắn than thở nói con gái kiếm phải đứa người yêu không ra gì cơ mà…
Đường Xuyên không biết Triệu Đông có được giữ lại ăn cơm trong phòng khách số một hay không, nhưng vì biểu thị đủ coi trọng, hắn muốn ở lại cùng Tiêu Minh Kiến xác nhận xem thế nào.
“Đường cục trưởng và bác trai lên lầu trước đi, giúp cháu xin phép Chu khu trưởng và Chu giám đốc luôn, lát nữa cháu qua kính rượu họ sau…” Triệu Đông thấy thế, vội mở lời, rốt cuộc hắn không thể để chuẩn nhạc phụ và Đường Xuyên ngồi dưới đại sảnh đợi mình được.
“Cô gái này phải xưng hô thế nào?” Đường Xuyên nhìn Trần Đan, thấy còn trẻ trung, xinh đẹp hơn con gái Tiêu Minh Kiến mấy phần, đoán quan hệ giữa nàng và Thẩm Hoài chắc không tầm thường, nhiệt tình hỏi han.
“Cô ấy là giám đốc Trần của nhà hàng Chử Cốc ở thị trấn Mai Khê?” Triệu Đông đứng ra giới thiệu thay.
Mấy ngày trước, Thẩm Hoài và Trần Đan đã bàn bạc với nhau, quyết định đổi tên trạm tiếp đãi thành nhà hàng Chử Cốc, quyết ý gạch đi danh xưng mang đầy sắc thái chính quyền như trạm tiếp đãi.
Triệu Đông rất tinh tế, lời giới thiệu không khiến người nghe liên tưởng không hay về thân phận Trần Đan.
“À, hân hạnh, hân hạnh.” Đường Xuyên căn bản chưa từng nghe qua nhà hàng Chử Cốc là cái khỉ gì, nhưng là bạn gái Thẩm Hoài, rốt cuộc không thể đối đãi qua loa, bèn hỏi thêm: « Triệu Đông qua đó gặp mặt bí thư Đàm, hay giám đốc Trần cũng đi luôn? »
“Không cần, tôi tới là để học tập phong cách phục vụ của Nam viên, đợi lát nữa tôi qua sau cũng được.” Trần Đan cười tỏ vẻ không cần. Tuy Thẩm Hoài dặn nàng thuận thế mà hàng sự, nhưng nàng không muốn mình bị đánh dấu Thẩm Hoài lên mặt sớm thế này, mới nhẹ nhàng chối từ.
“Minh Hà, thế em ở lại trò chuyện với Trần Đan nhé?” Triệu Đông nói, hắn thấy tâm tình Minh Hà hình như không được tốt, liền để nàng ở lại với Trần Đan, rốt cuộc đã qua đây rồi, không thể để Trần Đan ngồi cô đơn trong đại sảnh một mình được.
Đường Xuyên cũng không miễn cưỡng, nhìn Triệu Đông ra khỏi lầu Thúy Hoa mới lôi kéo Tiêu Minh Kiến đi lên.
Tiêu Minh Kiến không biết quan hệ cục thể giữa Trần Đan và Thẩm Hoài và như thế nào, lúc này không thể đường đột cưỡng cầu người ta, chỉ có thể để con gái ở lại dưới lầu bầu bạn.
Nhìn cha và Đường cục trưởng lên cầu thang, Tiêu Minh Hà nhịn không nổi nữa, nước mắt không tự chủ được tuôn ra, sấp xuống mặt bàn khóc thất thanh.
Nhìn hai vai Tiêu Minh Hà run lên vì nức nở, Trần Đan phần nào hiểu được cảm xúc trong lòng nàng.
Triệu Đông và Tiêu Minh Hà yêu nhau, nhưng mãi vẫn không được người trong nhà đồng ý, thậm chí nhà nàng còn công khai đưa ra mức lễ làm khó Triệu Đông, ngăn cản hai người đến với nhau, những chuyện này Trần Đan đều được nghe Thẩm Hoài kể qua.
Vừa rồi ba Tiêu Minh Hà mặt lạnh với Thẩm Hoài, nói đến cùng là bởi tự tận đáy lòng khinh thường Triệu Đông, liên đới theo cả bạn bè của hắn… Việc này cùng lắm là khiến Thẩm Hoài lúng túng chút mà thôi, duy có người bị kẹp ở giữa là Triệu Đông và Tiêu Minh Hà là khó xử nhất.
Lại nhìn bộ dạng thấp thỏm xen lẫn kinh hoảng của ba Tiêu Minh Hà lúc nãy, hiển nhiên ông ta đã biết thân phận Thẩm Hoài. Dưới sức ép của quyền thế, biểu hiện ấy càng có vẻ hèn mọn, đáng thương. Nhưng không quản thế nào, ông ta vẫn là cha đẻ của nàng.
“Chắc cuộc sống ba mẹ cậu khi xưa trải đủ khổ sở mới không muốn để cậu đi theo vết xe đổ của họ.” Trần Đan mềm giọng khuyên nhủ Tiêu Minh Hà, nó: “Đổi lại là tôi, còn mong không được cha mẹ thay mình lo lắng thế này, đỡ phải khập khiễng bước vào đời như bây giờ…”
Tiêu Minh Hà ngẩng mặt lên, khuôn mặt vốn trang điểm tỉ mỉ, tinh tế, nay đã nhòe đi vì nước mắt, nấc lên nghẹn ngào như con trẻ: “Thật quá mất mặt, chẳng còn mặt mũi đâu mà gặp người nữa.”
“Tớ chứ nào phải người xa lạ gì đâu.” Trần Đan lấy khăn tay ra, giúp Tiêu Minh Hà lau sạch vết nước mắt, cười nói: “Lau đi, không khéo lát nữa Triệu Đông và Thẩm Hoài quay lại ăn cơm bây giờ, chúng ta lo chuyện mình cho tốt cái đã…”
“Đúng rồi, thế quan hệ giữa Thẩm Hoài và bí thư Đàm rốt cục như thế nào?” Tâm tình Tiêu Minh Hà đến nhanh mà đi cũng nhanh, lúc này lại hiếu kỳ thăm dò bối cảnh Thẩm Hoài:
“Tớ cũng không biết, đây là lần đâu tiên tớ biết anh ấy có quen biết với bí thư thị ủy.” Trần Đan trả lời: “Ở dưới quê quen rồi, bí thư đảng ủy và trấn trưởng Mai Khê đã là trời là đất, thỉnh thoảng có ông phó huyện trưởng xuống thị sát, cả thị trấn đã nhộn lên, thành ra nào biết bí thư thị ủy là ai…”
“Cũng phải, sếp ở cơ quan phát hỏa một cái, tớ đã không dám nói chuyện. Trước đây mỗi lần Triệu Đông đến nhà trẻ, người khác đều gọi anh ấy Triệu khoa trưởng, Triệu khoa trưởng, còn tưởng là quan chức gì ghê gớm lắm. Mời mình đi xem phim cũng không dám mở miệng từ chối, một lần hai lần liền bị lừa vào tròng, ai ngờ cái ghế khoa trưởng kia căn bản không đáng tiền.” Tiêu Minh Hà cười cười, nửa thật nửa giả nói.
Trần Đan cũng cười theo, thầm nghĩ: Tuy cha mẹ Tiêu Minh Hà có hơi thế lợi, nhưng có vậy mới đổi lại Tiêu Minh Hà ngây thơ trải nghiệm cuộc sống êm đềm đến bây giờ…. Trong lòng không khỏi khẽ than: Đúng là cái được luôn luôn phải kèm theo cái mất, chẳng gì là hoàn mỹ cả…
***************************
Đường Xuyên lôi Tiêu Minh Kiến lên lầu, trước cửa phòng, mới làm bộ ghì chặt cổ hắn lại truy vấn: “Cậu được lắm Tiêu Minh Kiến, tìm được con rể quý hóa thế này, còn cả ngày thở ngắn than dài, chẳng lẽ sợ người khác cướp mất chắc? Đợi lát nữa phải thu thập cậu nên thân, không thì cục trưởng như tôi còn gì là uy tín nữa…”
Tâm lý Tiêu Minh Kiến vẫn chưa thoát khỏi cảm giác thấp thỏm bất an, thầm nhủ: Nếu Thẩm Hoài đã muốn Triệu Đông đi theo gặp mặt bí thư thị ủy, chắc không vì chuyện lúc trước mà cáu giận đâu… Nhưng mà chẳng nói trước được gì cả, cũng như Đường mập mạp trước mắt này thôi, nhìn qua thì có vẻ thân mật không khác gì huynh đệ tay chân, nhưng thủ đoạn giẫm người sau lưng của hắn, chỉ nghĩ đến thôi đã đủ để rùng mình.
“Các cháu nó tự phấn đấu cả, chứ tôi biết gì đâu.” Tiêu Minh Kiến cười mà như mếu, sợ hãi trong lòng vẫn chưa tiêu đi: “Chuyện công tác có bao giờ chúng nói với tôi, mãi đến lúc nãy tôi mới biết chúng nó quen với giám đốc Chu đấy chứ…”
Đường Xuyên cười cười, đẩy cửa bước vào, thấy Chu Dụ và Chu Tri Bạch đều nhìn qua, mới buông tay nói: “Không thể hoàn thành nhiệm vụ Chu khu trưởng giao phó rồi, Hùng bí thư trưởng sớm tới một bước, nói bí thư Đàm có chỉ thị, đã dẫn Thẩm Hoài đi trước. Thẩm Hoài trước khi đi có dặn, lúc nào con rể Tiêu khoa trưởng quay lại thì ra đó gặp mặt luôn…”
Vừa nghe đến đây, Chu Dụ không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chu Tri Bạch biết mình còn chưa đủ tư cách cướp khách của bí thư thị ủy, thấp giọng nói với chị gái: “Tên Thẩm Hoài này nắm giữ đại quyền sinh sát trong xưởng thép Mai Khê, sang năm bọn hắn dự toán có thể tăng sản lượng gấp đôi. Đơn hàng lớn thế này, Bằng Duyệt phải có cho bằng được. Trước đây ở phủ thị chính, chị với Thẩm Hoài có cộng sự qua, nói thế nào cũng phải giúp em mấy lời hay đấy…”
Chu Dụ trừng mắt nhìn em trai một cái, thầm nghĩ: Chờ gặp mặt Thẩm Hoài xem có còn nói câu này không? Đồng thời cũng cảm thấy kỳ quái, cái xưởng giẻ rách như Mai Khê, trong tình hình không có đầu tư mà vẫn tăng được sản lượng lên gấp đôi? Nhưng giờ đang trên bàn rượu nên không tiện hỏi kỹ…
Người khác nghe được con rể Tiêu Minh Kiến cũng được đi gặp bí thư thị ủy theo, ai ai cũng tỏ vẻ hâm mộ.
Trong phòng này, tuy người nào cũng đều có thân phận ở Đông Hoa, nhưng lại mấy người đủ tư cách đứng trước mặt bí thư thị ủy?
Tự nhiên mọi người không ai khó chịu vì chuyện Triệu Đông trực tiếp đi gặp mặt bí thư thị ủy mà không lên lầu chào một tiếng cả, rốt cuộc chẳng ai ở đây đủ sức nặng để phía bí thư thị ủy bên kia ngồi đợi.
Tâm lý Tiêu Minh Kiến ngũ vị tạp trần, trước nay hắn không hề hay rằng Triệu Đông là đại tướng dưới tay Thẩm Hoài, kẻ nổi tiếng thuộc loại bậc nhất trong quan trường Đông Hoa hiện nay. Tâm lý thấp thỏm khó an, đối mặt với lời chúc tụng trên bàn cũng không dám tùy tiện lên mặt, chỉ nhỏ nhẹ nói: “Đợi lát nữa gọi Triệu Đông qua kính rượu với mọi người.”
“Không khéo được bí thư Đàm giữ lại ăn cơm rồi cũng nên…” Có người góp vui nói, trong lòng lại không tránh khỏi ghen tức, thật đáng tiếc a, mình lại không có đứa con gái nào mặt mũi cho ra hồn!
Chu Tri Bạch thấy con gái Tiêu Minh Kiến không lên theo, mới hỏi: “Con gái Tiêu khoa trưởng đâu?”
“Bạn gái Thẩm bí thư đang ở dưới lầu, Minh Hà ngồi dưới tán chuyện với nàng. Chắc một lát nữa Thẩm bí thư và Triệu Đông sẽ về ngay…” Tiêu Minh Kiến hồi đáp.
Chu Dụ thầm nghĩ: Quả nhiên là đứa háo sức, mới tới Mai Khê chưa được mấy ngày đã câu được em nào rồi. Trong lòng lại hiếu kỳ, không biết bạn gái Thẩm Hoài hình thù nó như thế nào.
Chờ một lát, Tiêu Minh Kiến lại xuống lầu nhìn một phen, xác định xem Thẩm Hoài và Triệu Đông có được bí thư Đàm giữ lại ăn cơm không. Nội tâm không tránh khỏi kích động… Bên này thấy hai người chưa về, cũng bước vào bàn tiệc, không đợi nữa.
Chu Dụ bận tâm Thẩm Hoài và em trai mình gặp mặt, dẫn đến hiểu lầm thì rách việc, cố qua quít ăn xong bữa cơm, rồi giục để em trai lái xe đưa nàng về nhà.
Chu Tri Bạch ra mặt mời cơm, còn dẫn Chu Dụ bồi khách, xem như đã cấp đủ mặt mũi. Hơn nữa vừa rồi Chu Dụ làm rớt tách trà, nước hắt ướt cả lên người, phải trở về thay không bất tiện. Đám Đường Xuyên, Tiêu Minh Kiến không thể áp quy củ tiệc tùng bình thường lên đầu phó khu trưởng và công tử nhà họ Chu, bắt họ ở lại bồi mình, bèn xuống lầu tiễn Chu Dụ, Chu Tri Bạch rời đi.
Đến đại sảnh, Chu Dụ không kìm được liếc mắt nhìn hai mỹ nhân bên bàn ăn cạnh cửa sổ một phen.
Cho dù đứng cách hơi xa, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được khí chất thanh nhã từ cô gái trẻ ngồi kia.
Chu Dụ tự thấy tướng mạo mình không thua bất kỳ ai, song nàng không thể không thừa nhận, cô gái kia mang theo khí tức thanh xuân mà bản thân mình đang dần trôi đi mất. Lại nghĩ đến nàng là nữ nhân mà Thẩm Hoài mới tìm được, trong lòng chợt dâng lên cảm giác chua chua, hất đầu bước ra khỏi đại sảnh…
Đường Xuyên, Tiêu Minh Kiến và đám cán bộ cục quy hoạch tiễn Chu Dụ, Chu Tri Bạch xong mới về lại Thúy Hoa lầu tiếp tục dùng tiệc, chủ nhân đã đi, khách khứa ở lại thành ra không bị quá nhiều quy củ ước thúc, tận tình đánh chén no say.
Đến đại sảnh, cô gái xinh đẹp rạng ngời kia còn ngồi đó, nhưng người mặc đồng phục công nhân là Thẩm Hoài lại không thấy đâu.
Tâm tình Tiêu Minh Kiến như treo đá, trầm thẳng xuống….
Xong rồi, thằng cha kia giận, cả cơm cũng không thèm ăn nữa, khéo tiền trình Triệu Đông đi đứt mất. Nếu Đường cục trưởng biết mình vừa đắc tội với con hỗn giang long này, về sau còn làm sao sống được trong cục nữa đây?
Mồ hôi lạnh thấm đẫm trên trán Tiêu Minh Kiến, từng giọt từng giọt lăn theo gò mà, chảy dài xuống.
Đường Xuyên không thấy Thẩm Hoài, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp ngồi kia, tưởng là bạn gái Thẩm Hoài, lại không thấy người cần tìm không, nghi hoặc nhìn sang Tiêu Minh Kiến và Triệu Đông.
Tiêu Minh Hà cũng bận tâm Thẩm Hoài tức giận bỏ bữa ăn, mới hỏi Trần Đan: “Thẩm Hoài đâu?”
Trần Đan thấy Triệu Đông, Tiêu Minh Hà xuống lầu, trừ ba Minh Hà ra còn mang theo một trung niên to béo, nhíu mày đứng lên nói: “Hùng bí thư trưởng vừa qua đây, dẫn Thẩm Hoài đi rồi, nói là bí thư Đàm đang ăn cơm trong phòng số một, muốn Thẩm Hoài qua đó ăn cùng. Thẩm Hoài trước khi đó có dặn, mấy cậu kính rượu xong thì qua đó, gặp mặt bí thư Đàm luôn. Giờ các cậu qua đó nhé?”
Đầu óc Tiêu Minh Kiến như bị hai đạo thiểm điện thay nhau bổ xuống.
Hùng Văn Bân, Đàm Khải Bình?
Đàm Khải Bình, Hùng Văn Bân?
Bí thư và chánh văn phòng thị ủy?
“Đường cục trưởng, bác Tiêu…” Triệu Đông không biết Thẩm Hoài muốn kéo mình qua gặp mặt bí thư thị ủy làm cái gì, nhưng không biết có bao nhiêu người muốn gặp bí thư thị ủy mà không có cơ hội, hắn cũng không khả năng không nghe Thẩm Hoài phân phó, bèn cười cười, tỏ ý xin lỗi Đường Xuyên, Tiêu Minh Kiến.
Đường Xuyên ra vẻ đã hiểu, cười đáp lễ, trước khi đi còn vỗ lên vai Triệu Đông: “Cậu tới phòng số một chào hỏi bí thư Đàm đi, tôi và lão Tiêu không theo được, ở đây đợi vậy…”
Hắn biết, Chu Dụ và Chu Tri Bạch ghê gớm đến đâu cũng không thể giành cướp khách với bí thư thị ủy, cũng hiểu nếu không được mời, căn bản không có không có tư cách đi theo… thật không nghĩ đến a, Tiêu Minh Kiến lại tìm được ông con rể quý hóa thế này, mấy ngày trước còn nghe hắn than thở nói con gái kiếm phải đứa người yêu không ra gì cơ mà…
Đường Xuyên không biết Triệu Đông có được giữ lại ăn cơm trong phòng khách số một hay không, nhưng vì biểu thị đủ coi trọng, hắn muốn ở lại cùng Tiêu Minh Kiến xác nhận xem thế nào.
“Đường cục trưởng và bác trai lên lầu trước đi, giúp cháu xin phép Chu khu trưởng và Chu giám đốc luôn, lát nữa cháu qua kính rượu họ sau…” Triệu Đông thấy thế, vội mở lời, rốt cuộc hắn không thể để chuẩn nhạc phụ và Đường Xuyên ngồi dưới đại sảnh đợi mình được.
“Cô gái này phải xưng hô thế nào?” Đường Xuyên nhìn Trần Đan, thấy còn trẻ trung, xinh đẹp hơn con gái Tiêu Minh Kiến mấy phần, đoán quan hệ giữa nàng và Thẩm Hoài chắc không tầm thường, nhiệt tình hỏi han.
“Cô ấy là giám đốc Trần của nhà hàng Chử Cốc ở thị trấn Mai Khê?” Triệu Đông đứng ra giới thiệu thay.
Mấy ngày trước, Thẩm Hoài và Trần Đan đã bàn bạc với nhau, quyết định đổi tên trạm tiếp đãi thành nhà hàng Chử Cốc, quyết ý gạch đi danh xưng mang đầy sắc thái chính quyền như trạm tiếp đãi.
Triệu Đông rất tinh tế, lời giới thiệu không khiến người nghe liên tưởng không hay về thân phận Trần Đan.
“À, hân hạnh, hân hạnh.” Đường Xuyên căn bản chưa từng nghe qua nhà hàng Chử Cốc là cái khỉ gì, nhưng là bạn gái Thẩm Hoài, rốt cuộc không thể đối đãi qua loa, bèn hỏi thêm: « Triệu Đông qua đó gặp mặt bí thư Đàm, hay giám đốc Trần cũng đi luôn? »
“Không cần, tôi tới là để học tập phong cách phục vụ của Nam viên, đợi lát nữa tôi qua sau cũng được.” Trần Đan cười tỏ vẻ không cần. Tuy Thẩm Hoài dặn nàng thuận thế mà hàng sự, nhưng nàng không muốn mình bị đánh dấu Thẩm Hoài lên mặt sớm thế này, mới nhẹ nhàng chối từ.
“Minh Hà, thế em ở lại trò chuyện với Trần Đan nhé?” Triệu Đông nói, hắn thấy tâm tình Minh Hà hình như không được tốt, liền để nàng ở lại với Trần Đan, rốt cuộc đã qua đây rồi, không thể để Trần Đan ngồi cô đơn trong đại sảnh một mình được.
Đường Xuyên cũng không miễn cưỡng, nhìn Triệu Đông ra khỏi lầu Thúy Hoa mới lôi kéo Tiêu Minh Kiến đi lên.
Tiêu Minh Kiến không biết quan hệ cục thể giữa Trần Đan và Thẩm Hoài và như thế nào, lúc này không thể đường đột cưỡng cầu người ta, chỉ có thể để con gái ở lại dưới lầu bầu bạn.
Nhìn cha và Đường cục trưởng lên cầu thang, Tiêu Minh Hà nhịn không nổi nữa, nước mắt không tự chủ được tuôn ra, sấp xuống mặt bàn khóc thất thanh.
Nhìn hai vai Tiêu Minh Hà run lên vì nức nở, Trần Đan phần nào hiểu được cảm xúc trong lòng nàng.
Triệu Đông và Tiêu Minh Hà yêu nhau, nhưng mãi vẫn không được người trong nhà đồng ý, thậm chí nhà nàng còn công khai đưa ra mức lễ làm khó Triệu Đông, ngăn cản hai người đến với nhau, những chuyện này Trần Đan đều được nghe Thẩm Hoài kể qua.
Vừa rồi ba Tiêu Minh Hà mặt lạnh với Thẩm Hoài, nói đến cùng là bởi tự tận đáy lòng khinh thường Triệu Đông, liên đới theo cả bạn bè của hắn… Việc này cùng lắm là khiến Thẩm Hoài lúng túng chút mà thôi, duy có người bị kẹp ở giữa là Triệu Đông và Tiêu Minh Hà là khó xử nhất.
Lại nhìn bộ dạng thấp thỏm xen lẫn kinh hoảng của ba Tiêu Minh Hà lúc nãy, hiển nhiên ông ta đã biết thân phận Thẩm Hoài. Dưới sức ép của quyền thế, biểu hiện ấy càng có vẻ hèn mọn, đáng thương. Nhưng không quản thế nào, ông ta vẫn là cha đẻ của nàng.
“Chắc cuộc sống ba mẹ cậu khi xưa trải đủ khổ sở mới không muốn để cậu đi theo vết xe đổ của họ.” Trần Đan mềm giọng khuyên nhủ Tiêu Minh Hà, nó: “Đổi lại là tôi, còn mong không được cha mẹ thay mình lo lắng thế này, đỡ phải khập khiễng bước vào đời như bây giờ…”
Tiêu Minh Hà ngẩng mặt lên, khuôn mặt vốn trang điểm tỉ mỉ, tinh tế, nay đã nhòe đi vì nước mắt, nấc lên nghẹn ngào như con trẻ: “Thật quá mất mặt, chẳng còn mặt mũi đâu mà gặp người nữa.”
“Tớ chứ nào phải người xa lạ gì đâu.” Trần Đan lấy khăn tay ra, giúp Tiêu Minh Hà lau sạch vết nước mắt, cười nói: “Lau đi, không khéo lát nữa Triệu Đông và Thẩm Hoài quay lại ăn cơm bây giờ, chúng ta lo chuyện mình cho tốt cái đã…”
“Đúng rồi, thế quan hệ giữa Thẩm Hoài và bí thư Đàm rốt cục như thế nào?” Tâm tình Tiêu Minh Hà đến nhanh mà đi cũng nhanh, lúc này lại hiếu kỳ thăm dò bối cảnh Thẩm Hoài:
“Tớ cũng không biết, đây là lần đâu tiên tớ biết anh ấy có quen biết với bí thư thị ủy.” Trần Đan trả lời: “Ở dưới quê quen rồi, bí thư đảng ủy và trấn trưởng Mai Khê đã là trời là đất, thỉnh thoảng có ông phó huyện trưởng xuống thị sát, cả thị trấn đã nhộn lên, thành ra nào biết bí thư thị ủy là ai…”
“Cũng phải, sếp ở cơ quan phát hỏa một cái, tớ đã không dám nói chuyện. Trước đây mỗi lần Triệu Đông đến nhà trẻ, người khác đều gọi anh ấy Triệu khoa trưởng, Triệu khoa trưởng, còn tưởng là quan chức gì ghê gớm lắm. Mời mình đi xem phim cũng không dám mở miệng từ chối, một lần hai lần liền bị lừa vào tròng, ai ngờ cái ghế khoa trưởng kia căn bản không đáng tiền.” Tiêu Minh Hà cười cười, nửa thật nửa giả nói.
Trần Đan cũng cười theo, thầm nghĩ: Tuy cha mẹ Tiêu Minh Hà có hơi thế lợi, nhưng có vậy mới đổi lại Tiêu Minh Hà ngây thơ trải nghiệm cuộc sống êm đềm đến bây giờ…. Trong lòng không khỏi khẽ than: Đúng là cái được luôn luôn phải kèm theo cái mất, chẳng gì là hoàn mỹ cả…
***************************
Đường Xuyên lôi Tiêu Minh Kiến lên lầu, trước cửa phòng, mới làm bộ ghì chặt cổ hắn lại truy vấn: “Cậu được lắm Tiêu Minh Kiến, tìm được con rể quý hóa thế này, còn cả ngày thở ngắn than dài, chẳng lẽ sợ người khác cướp mất chắc? Đợi lát nữa phải thu thập cậu nên thân, không thì cục trưởng như tôi còn gì là uy tín nữa…”
Tâm lý Tiêu Minh Kiến vẫn chưa thoát khỏi cảm giác thấp thỏm bất an, thầm nhủ: Nếu Thẩm Hoài đã muốn Triệu Đông đi theo gặp mặt bí thư thị ủy, chắc không vì chuyện lúc trước mà cáu giận đâu… Nhưng mà chẳng nói trước được gì cả, cũng như Đường mập mạp trước mắt này thôi, nhìn qua thì có vẻ thân mật không khác gì huynh đệ tay chân, nhưng thủ đoạn giẫm người sau lưng của hắn, chỉ nghĩ đến thôi đã đủ để rùng mình.
“Các cháu nó tự phấn đấu cả, chứ tôi biết gì đâu.” Tiêu Minh Kiến cười mà như mếu, sợ hãi trong lòng vẫn chưa tiêu đi: “Chuyện công tác có bao giờ chúng nói với tôi, mãi đến lúc nãy tôi mới biết chúng nó quen với giám đốc Chu đấy chứ…”
Đường Xuyên cười cười, đẩy cửa bước vào, thấy Chu Dụ và Chu Tri Bạch đều nhìn qua, mới buông tay nói: “Không thể hoàn thành nhiệm vụ Chu khu trưởng giao phó rồi, Hùng bí thư trưởng sớm tới một bước, nói bí thư Đàm có chỉ thị, đã dẫn Thẩm Hoài đi trước. Thẩm Hoài trước khi đi có dặn, lúc nào con rể Tiêu khoa trưởng quay lại thì ra đó gặp mặt luôn…”
Vừa nghe đến đây, Chu Dụ không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chu Tri Bạch biết mình còn chưa đủ tư cách cướp khách của bí thư thị ủy, thấp giọng nói với chị gái: “Tên Thẩm Hoài này nắm giữ đại quyền sinh sát trong xưởng thép Mai Khê, sang năm bọn hắn dự toán có thể tăng sản lượng gấp đôi. Đơn hàng lớn thế này, Bằng Duyệt phải có cho bằng được. Trước đây ở phủ thị chính, chị với Thẩm Hoài có cộng sự qua, nói thế nào cũng phải giúp em mấy lời hay đấy…”
Chu Dụ trừng mắt nhìn em trai một cái, thầm nghĩ: Chờ gặp mặt Thẩm Hoài xem có còn nói câu này không? Đồng thời cũng cảm thấy kỳ quái, cái xưởng giẻ rách như Mai Khê, trong tình hình không có đầu tư mà vẫn tăng được sản lượng lên gấp đôi? Nhưng giờ đang trên bàn rượu nên không tiện hỏi kỹ…
Người khác nghe được con rể Tiêu Minh Kiến cũng được đi gặp bí thư thị ủy theo, ai ai cũng tỏ vẻ hâm mộ.
Trong phòng này, tuy người nào cũng đều có thân phận ở Đông Hoa, nhưng lại mấy người đủ tư cách đứng trước mặt bí thư thị ủy?
Tự nhiên mọi người không ai khó chịu vì chuyện Triệu Đông trực tiếp đi gặp mặt bí thư thị ủy mà không lên lầu chào một tiếng cả, rốt cuộc chẳng ai ở đây đủ sức nặng để phía bí thư thị ủy bên kia ngồi đợi.
Tâm lý Tiêu Minh Kiến ngũ vị tạp trần, trước nay hắn không hề hay rằng Triệu Đông là đại tướng dưới tay Thẩm Hoài, kẻ nổi tiếng thuộc loại bậc nhất trong quan trường Đông Hoa hiện nay. Tâm lý thấp thỏm khó an, đối mặt với lời chúc tụng trên bàn cũng không dám tùy tiện lên mặt, chỉ nhỏ nhẹ nói: “Đợi lát nữa gọi Triệu Đông qua kính rượu với mọi người.”
“Không khéo được bí thư Đàm giữ lại ăn cơm rồi cũng nên…” Có người góp vui nói, trong lòng lại không tránh khỏi ghen tức, thật đáng tiếc a, mình lại không có đứa con gái nào mặt mũi cho ra hồn!
Chu Tri Bạch thấy con gái Tiêu Minh Kiến không lên theo, mới hỏi: “Con gái Tiêu khoa trưởng đâu?”
“Bạn gái Thẩm bí thư đang ở dưới lầu, Minh Hà ngồi dưới tán chuyện với nàng. Chắc một lát nữa Thẩm bí thư và Triệu Đông sẽ về ngay…” Tiêu Minh Kiến hồi đáp.
Chu Dụ thầm nghĩ: Quả nhiên là đứa háo sức, mới tới Mai Khê chưa được mấy ngày đã câu được em nào rồi. Trong lòng lại hiếu kỳ, không biết bạn gái Thẩm Hoài hình thù nó như thế nào.
Chờ một lát, Tiêu Minh Kiến lại xuống lầu nhìn một phen, xác định xem Thẩm Hoài và Triệu Đông có được bí thư Đàm giữ lại ăn cơm không. Nội tâm không tránh khỏi kích động… Bên này thấy hai người chưa về, cũng bước vào bàn tiệc, không đợi nữa.
Chu Dụ bận tâm Thẩm Hoài và em trai mình gặp mặt, dẫn đến hiểu lầm thì rách việc, cố qua quít ăn xong bữa cơm, rồi giục để em trai lái xe đưa nàng về nhà.
Chu Tri Bạch ra mặt mời cơm, còn dẫn Chu Dụ bồi khách, xem như đã cấp đủ mặt mũi. Hơn nữa vừa rồi Chu Dụ làm rớt tách trà, nước hắt ướt cả lên người, phải trở về thay không bất tiện. Đám Đường Xuyên, Tiêu Minh Kiến không thể áp quy củ tiệc tùng bình thường lên đầu phó khu trưởng và công tử nhà họ Chu, bắt họ ở lại bồi mình, bèn xuống lầu tiễn Chu Dụ, Chu Tri Bạch rời đi.
Đến đại sảnh, Chu Dụ không kìm được liếc mắt nhìn hai mỹ nhân bên bàn ăn cạnh cửa sổ một phen.
Cho dù đứng cách hơi xa, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được khí chất thanh nhã từ cô gái trẻ ngồi kia.
Chu Dụ tự thấy tướng mạo mình không thua bất kỳ ai, song nàng không thể không thừa nhận, cô gái kia mang theo khí tức thanh xuân mà bản thân mình đang dần trôi đi mất. Lại nghĩ đến nàng là nữ nhân mà Thẩm Hoài mới tìm được, trong lòng chợt dâng lên cảm giác chua chua, hất đầu bước ra khỏi đại sảnh…
Đường Xuyên, Tiêu Minh Kiến và đám cán bộ cục quy hoạch tiễn Chu Dụ, Chu Tri Bạch xong mới về lại Thúy Hoa lầu tiếp tục dùng tiệc, chủ nhân đã đi, khách khứa ở lại thành ra không bị quá nhiều quy củ ước thúc, tận tình đánh chén no say.
Tác giả :
Canh Tục