Phong Khí Quan Trường
Chương 298
Hà Nguyệt Liên làm như vô ý khiến Chu Minh đụng phải tay mình, mặt đỏ lên, cười nói: “Tay Chu tổng lạnh quá, tốt nhất nên ăn thêm đồ tẩm bổ thân thể, đừng để chị nhà phàn nàn…” Hữu ý vô ý dẫn dắt câu chuyện sang hướng kia, lại rướn người đứng lên, chuyển thân quay ra sau cầm hộp quà đặt lên bàn, nửa người mượn thế dính sát vào tay hắn.
Chu Minh không ngăn trở, Hà Nguyệt Liên biết tâm tư trong đầu hắn là gì, chẳng qua nàng sẽ không dễ khiến Chu Minh đắc thủ thế này, đưa xong hộp quà, lại nói:
“Trong này là một chiếc áo nhung da, mời Chu tổng ra uống rượu muộn thế này, phu nhân nhất định sẽ không vui, coi như tôi lấy món quà này tạ tội vậy…”
Tiếp xúc chỉ một chốc nhưng cảm giác hẵng còn mê mẩn, Hà Nguyệt Liên đưa xong hộp quà, tay hắn không cách nào dán lên người nàng được nữa, nói: “Cô làm thế sao tôi dám nhận?”
“Chu tổng làm như món quà này quý lắm ấy…” Hà Nguyệt Liên cười nói: “Nếu Chu tổng khách khí, hôm khác mời tôi ăn cơm là được.”
“Được, cứ thế đi.” Chu Minh cũng sợ ngồi tiếp sẽ không khống chế được bản thân, nửa thân dưới đã bắt đầu động đậy, bèn dứt khoát đáp ứng rồi mở cửa xuống xe.
Đặt chân xuống đất, gió lạnh thốc tới, tình niệm lật chồm trong đầu lạnh đi không ít, nheo mắt nhìn theo Hà Nguyệt Liên lái xe chậm rãi rời đi.
Chưa nói Hà Nguyệt Liên có một thân thể mỹ diệu cực tốt làm ấm giường. Chỉ nghĩ tới Thẩm Hoài kinh doanh Mai Khê thành một khối thùng sắt, cho dù Thẩm Hoài rời Mai Khê, đám người Hà Thanh Xã, Lý Phong, Viên Hồng Quân, Hoàng Tân Lương, Quách Toàn và tầng lớp quản lý trong Mai thép ôm thành một đoàn, nếu hắn muốn cạy mở cái thùng sắt này, tự nhiên sẽ có chỗ cần đến sự giúp sức của nàng.
Chu Minh lên tầng mở cửa, nhìn gian phòng trống trơn, không có bóng người, tâm tình đắng chát, định gọi điện thoại cho vợ bên nhà mẹ đẻ hỏi thăm một tiếng, nhưng thời gian đã trễ thế này, lại sợ nhạc phụ sinh nghi, sao đến giờ này còn tỉnh, liền trực tiếp lên giường đi ngủ. Trong mơ thấy Hà Nguyệt Liên trần truồng đè lên người, thân thể mỹ lệ thành thục kia vặn động như rắn quanh mình…
Hà Nguyệt Liên đi xe ra tiểu khu mới dừng lại ven đường, bắt đầu suy tư bước tiếp theo.
Nàng không biết vì sao Thẩm Hoài lại bị bí thư thị ủy thất sủng, nàng vốn không có ý đặt chân vào chuyện này, nhưng giờ mới phát hiện, có một số việc bản thân cũng thân bất do kỷ.
Hồi trước, đám người Chử Hợp Lương, Chu Lập, Uông Khang Thăng, Quách Toàn, Tiền Văn Huệ thấy đến nàng, ai mà không phải khách khách khí khí, không dám có chỗ lơ là; tuy Trần Đan xinh đẹp như tiên, nhưng mấy năm qua cũng chỉ là đàn em theo gót bên mình.
Hà Nguyệt Liên không tự đại đến mức cho rằng mình hơn bọn họ, nhưng cũng không cảm giác được quá kém.
Chỉ là một năm vừa qua, cả quyền lực lẫn tiền bạc của bọn họ vù vù thăng lên, còn nàng tuy dựa vào cửa hàng bách hóa cũng kiếm không ít, song sao bì kịp với đám người kia, nội tâm không khỏi có chỗ thất lạc.
Nhưng mà được biết nửa năm sau trấn chính phủ sẽ thu hồi quyền nhận thầu nhà văn hóa, còn biết bí thư thị ủy sinh tâm bất mãn với Thẩm Hoài, khiến Hà Nguyệt Liên cảm thấy đêm nay hẹn Chu Minh ra uống rượu rất đáng.
Tuy hai bên đường Chử Khê đều là quang cảnh cây xanh, sẽ không cho phép xây dựng kiến trúc thương mại quá lớn, nhưng phố thương nghiệp Mai thôn đã xây xong, tùy theo tiến trình cải tạo phố cổ Mai Khê và đoạn phía nam phố Học Đường, sẽ khiến trọn cả bố cục thương nghiệp vốn đã không lớn của Mai Khê chuyển dời sang mặt nam.
Hà Nguyệt Liên biết mình tiếp xúc ôm lấy cửa hàng bách hóa cũng khó mà làm lớn được.
Đồng thời Hà Nguyệt Liên cũng không cam tâm dựa vào cửa hàng bách hóa làm ăn nhỏ lẻ kiếm mấy đồng vặt, còn là muốn tiến vào lĩnh vực ăn uống cao cấp, tìm kiếm lại vinh quang ngày xưa.
Nàng biết, lợi nhuận cao đồng nghĩa với rủi ro lớn.
Trần Đan mua lại nhà kho xưởng cát bên bến sông cũ, cải tạo làm trung tâm ăn uống cao cấp, tính toán mở cửa hàng kinh doanh ngay bên đường ven sông, Hà Nguyệt Liên tính qua, Trần Đan ít nhất phải đổ vào bên kia chừng 3 triệu.
Đồng dạng, nàng muốn mở rộng quy mô Mai viên, nối thông hai cửa hàng, trang hoàng lại, tổng cộng sợ phải mất 2 triệu là ít.
Những năm qua Hà Nguyệt Liên góp xuống không đến 1 triệu, muốn mở rộng Mai viên, không chỉ đổ hết vốn liếng hiện có vào, còn phải vung ra đi vay một đống nợ từ ngân hàng…. Đây cũng là nguyên nhân mà nàng một mực do dự không quyết, vung đi ra rồi, không thành công tức thành nhân, tất cần phải tìm thêm nhiều chỗ dựa mới được.
Biết nửa năm sau trấn chính phủ sẽ thu hồi quyền nhận thầu trạm văn hóa, đối với Hà Nguyệt Liên, đây là tin tức tốt.
Khách sạn quốc tế cũng kinh doanh ăn uống, nhưng chủ yếu lấy thuê phòng làm chủ, mà Trần Đan cải tạo nhà kho cũ thành quán ăn, không mở sảnh yến hội quy mô lớn, hiển nhiên sẽ chuyên môn phục vụ tiệc thương vụ cao cấp…. Lúc này Hà Nguyệt Liên đã thông thoáng ra, biết Trần Đan với Bằng Duyệt đạt thành độ ăn ý nhất định, đem khách quen trong nhà hàng Chử Cốc phân sang hai nhánh khi thị trấn thu quyền nhận thầu.
Nhà văn hóa bị thu hồi, đồng nghĩa về sau, trong ngắn hạn, ngành ẩm thực cao cấp ở Mai Khê sẽ không cạnh tranh quá kịch liệt, đồng nghĩa lúc ấy Hà Nguyệt Liên mở rộng quy mô kinh doanh của Mai viên vẫn có tiếp cướp được một bộ phận thị trường.
Đương nhiên, Hà Nguyệt Liên tất phải lợi dụng con người Chu Minh này.
Cho dù không có sự bất mãn của bí thư thị ủy Đàm Khải Bình với Thẩm Hoài, cho dù Thẩm Hoài vẫn tiếp tục nắm giữ cục diện Mai Khê, thì kẻ đại biểu Mai thép nắm quyền tổng giám đốc phụ trách kiến thiết và vận hành trong công ty hùn vốn như Chu Minh vẫn cực có nơi dùng.
Nhà hàng Chử Cốc có thể kinh doanh tốt như hiện tại, trong mắt Hà Nguyệt Liên, đó là nhờ Mai thép quật khởi, kéo về một lượng khách và thương vụ vô cùng lớn.
Hiện tại Mai thép mới miễn cưỡng đẩy sản lượng lên 20 vạn tấn, hiệu ích kinh tế mang đến cho địa khu quanh vùng đã khiến nhà hàng của Trần Đan kiếm đầy bồn đầy bát, trong khi công xưởng luyện thép của công ty hùn vốn có sản lượng đạt tới 30 vạn tấn/năm, lợi ích nó mang lại chẳng lẽ còn nhỏ hơn?
Hà Nguyệt Liên dán vào Chu Minh là bởi xem trúng điểm này, chỉ cần câu được con cá ấy, nàng mới đủ quyết tâm đổ tiền vào mở rộng Mai viên.
Nghĩ đến đây Hà Nguyệt Liên tỉnh cả người, chạy xe đến bên bờ tây sông Mai Khê, nhìn ra cảnh sắc mênh mông ngoài song, ai có thể tưởng tượng, một năm trước Mai Khê còn là thị trấn nghèo không bóc mở nồi, bây giờ lại thành món ngon nhà nhà đua nhau tranh đoạt.
Đồng thời nàng lại nghi hoặc: Theo như lời Chu Minh, nếu bí thư thị ủy đã bất mãn với Thẩm Hoài, vì sao còn cố kỵ không trực tiếp điều Thẩm Hoài đi? Chẳng lẽ là sợ tiến trình phát triển của Mai thép và Mai Khê bị đánh đứt.
Về đến Văn Uyển sơn, Thẩm Hoài gọi điện cho Tôn Á Lâm ở Pháp, thông báo cho nhau nghe về tiến triển công tác trong tay.
Dĩ vãng Tôn Á Lâm tùy tiện mua xe sang, biệt thự cao cấp, hiện tại cả tiền điện thoại quốc tế cũng lo lắng tiết kiệm, thúc Thẩm Hoài nói xong cho nhanh rồi cúp điện thoại ngay.
Thẩm Hoài pha một ly trà, ra ngoài lan can, nhìn sắc đêm mông lung bên hồ Lâm Thúy.
Hắn biết hoạt động kêu gọi đầu tư của Tôn Á Lâm ở Pháp tiến triển không hề thuận lợi, cũng biết sự quật khởi của Mai thép không đủ sức hấp dẫn trong mắt các ngân hàng quốc tế lớn; chỉ là dung lượng kinh tế của tỉnh Hoài Hải chỉ có chừng ấy, tổng lượng vốn các ngân hàng dành cho xí nghiệp mở rộng sản xuất chỉ có chừng ấy, cho dù Mai thép tự trù được 240 triệu, không có thị ủy và trên tỉnh ủng hộ, các ngân hàng lớn trong tỉnh cũng không khả năng gom ra 360 triệu cho Mai thép vay… Không quản khó đến đâu, hiện tại vẫn phải hết khả năng kiếm thêm càng nhiều vốn từ Pháp và Hongkong.
Điện thoại vang lên, Thẩm Hoài đi vào thư phòng, là điện thoại của Chu Dụ, còn đang nghi hoặc sao gọi đúng lúc thế này, chạy ra lan can nhìn xuống, vừa đúng thấy dưới đèn đường ngoài tiểu khu có bóng người đang hướng hắn vẫy tay.
Thẩm Hoài tiếp điện thoại, vừa ra cửa xuống lầu vừa nói: “Sao về muộn thế?”
“Đài truyền hình tổ chức tiệc mừng xuân, tối nay em bận quan sát diễn tập bên đó.” Chu Dụ nói: “Vừa định vào tiểu khu thì thấy anh đứng ở lan can…”
Thẩm Hoài đi ra, chui vội vào trong xe, Chu Dụ sợ có người quen đi qua, bèn chạy xe vào sâu dưới bóng rừng trong công viên Văn Uyển.
Xe đến nơi tối, mắt Thẩm Hoài ngược lại sáng lên, Chu Dụ biết trong đầu hắn không có tâm tư tốt đẹp gì, nhưng còn quan tâm đến kết quả xử lý vụ việc hồi chiều, đưa mắt ra ngoài song xe, hỏi: “Chuyện công nhân trên giàn giáo giải quyết thế nào?”
“Có thể thế nào được nữa? Không náo ra chuyện gì lớn cả, công nhân cũng nhận được tiền lương rồi, nhưng vấn đề nợ tam giác của xưởng cơ khí không khả năng dễ dàng giải quyết thế được.” Thẩm Hoài nói qua đại thể với Chu Dụ, cười nói: “Chẳng qua Tô Khải Văn chui đầu vào kiếm chuyện, có ăn cứt cũng không kiếm được đồ nóng đâu, anh đá cầu sang cho hắn rồi!”
“Cái gì mà ăn cứt cũng không kiếm được đồ nóng, nói khó nghe quá!” Chu Dụ cười nói.
“Dù sao sau lưng bọn hắn không thiếu chửi xéo anh rồi, tội gì anh phải tử tế với bọn hắn.” Thẩm Hoài cười nói: “Anh còn định bới thêm cho càng loạn đây, hay là ngày mai em gọi đài truyền hình đến góp vui?”
“Chân yếu tay mềm như em, không đủ sức góp vui với bọn anh đâu!” Chu Dụ cười lắc đầu, ở ban tuyên truyền nàng được phân quản các cơ quan của đài truyền hình.
“Chân yếu tay mềm, sao anh không thấy thế nhỉ?” Thẩm Hoài vươn tay véo một cái lên đùi thon dài của Chu Dụ…
Chu Dụ bóp tay Thẩm Hoài, không để hắn làm bậy làm bạ, nói: “Bọn hắn có người thông gió báo tin, anh cũng để người báo tin vụ nợ nần của xưởng cơ khí, để tất cả chủ nợ đuổi đến góp vui, xem Tô Khải Văn định làm thế nào…”
“Tối độc phụ nhân tâm a…”
Chu Dụ lườm Thẩm Hoài một cái, gắt giọng: “Em độc chỗ nào, chẳng qua là đào tâm tư xấu xa của anh ra nói thôi…”
“Đúng rồi, đối với cổ phần trong dự án mới, anh định điều chỉnh một chút….” Thẩm Hoài nói: “Anh tính gom đầu tư từ Hongkong làm một nhóm, phía Tôn Á Lâm kêu gọi được làm một nhóm, Bằng Duyệt và lão Chử, Dương Hải Bằng và các nhà đầu tư riêng lẻ khác, đem nguồn vốn ùn ùn đổ vào dự án, hiệu suất chắc sẽ cao hơn một chút…”
“Việc này anh và Tri Bạch thương lượng là được rồi, tìm em bàn cũng vô dụng, giờ em không thường xuyên gặp anh, sao làm chân chạy truyền lời được?” Chu Dụ nói.
“Đúng a, chúng ta hẳn nên không thường xuyên đụng mặt, cũng không hẳn nên thường nói chuyện a…” Thẩm Hoài cười nói, nhìn Chu Dụ mặt đỏ như say, mày mắt xuân tình, khiến huyết khí trong lòng dâng lên, nhịn không nổi ôm nàng vào lòng, tay luồn trong vạt áo, đặt lên bờ eo mềm mại.
Chu Dụ giãy dụa một hồi, không thoát được, thấy tay hắn chỉ đặt lên eo liền cũng mặc kệ, cứ thế nằm trong lòng nói chuyện. Không ngờ đấy chỉ là kế hoãn binh của Thẩm Hoài, thấy nàng buông lỏng cảnh giác, tay mới mò lên trên, cúi người hôn xuống.
Chu Minh không ngăn trở, Hà Nguyệt Liên biết tâm tư trong đầu hắn là gì, chẳng qua nàng sẽ không dễ khiến Chu Minh đắc thủ thế này, đưa xong hộp quà, lại nói:
“Trong này là một chiếc áo nhung da, mời Chu tổng ra uống rượu muộn thế này, phu nhân nhất định sẽ không vui, coi như tôi lấy món quà này tạ tội vậy…”
Tiếp xúc chỉ một chốc nhưng cảm giác hẵng còn mê mẩn, Hà Nguyệt Liên đưa xong hộp quà, tay hắn không cách nào dán lên người nàng được nữa, nói: “Cô làm thế sao tôi dám nhận?”
“Chu tổng làm như món quà này quý lắm ấy…” Hà Nguyệt Liên cười nói: “Nếu Chu tổng khách khí, hôm khác mời tôi ăn cơm là được.”
“Được, cứ thế đi.” Chu Minh cũng sợ ngồi tiếp sẽ không khống chế được bản thân, nửa thân dưới đã bắt đầu động đậy, bèn dứt khoát đáp ứng rồi mở cửa xuống xe.
Đặt chân xuống đất, gió lạnh thốc tới, tình niệm lật chồm trong đầu lạnh đi không ít, nheo mắt nhìn theo Hà Nguyệt Liên lái xe chậm rãi rời đi.
Chưa nói Hà Nguyệt Liên có một thân thể mỹ diệu cực tốt làm ấm giường. Chỉ nghĩ tới Thẩm Hoài kinh doanh Mai Khê thành một khối thùng sắt, cho dù Thẩm Hoài rời Mai Khê, đám người Hà Thanh Xã, Lý Phong, Viên Hồng Quân, Hoàng Tân Lương, Quách Toàn và tầng lớp quản lý trong Mai thép ôm thành một đoàn, nếu hắn muốn cạy mở cái thùng sắt này, tự nhiên sẽ có chỗ cần đến sự giúp sức của nàng.
Chu Minh lên tầng mở cửa, nhìn gian phòng trống trơn, không có bóng người, tâm tình đắng chát, định gọi điện thoại cho vợ bên nhà mẹ đẻ hỏi thăm một tiếng, nhưng thời gian đã trễ thế này, lại sợ nhạc phụ sinh nghi, sao đến giờ này còn tỉnh, liền trực tiếp lên giường đi ngủ. Trong mơ thấy Hà Nguyệt Liên trần truồng đè lên người, thân thể mỹ lệ thành thục kia vặn động như rắn quanh mình…
Hà Nguyệt Liên đi xe ra tiểu khu mới dừng lại ven đường, bắt đầu suy tư bước tiếp theo.
Nàng không biết vì sao Thẩm Hoài lại bị bí thư thị ủy thất sủng, nàng vốn không có ý đặt chân vào chuyện này, nhưng giờ mới phát hiện, có một số việc bản thân cũng thân bất do kỷ.
Hồi trước, đám người Chử Hợp Lương, Chu Lập, Uông Khang Thăng, Quách Toàn, Tiền Văn Huệ thấy đến nàng, ai mà không phải khách khách khí khí, không dám có chỗ lơ là; tuy Trần Đan xinh đẹp như tiên, nhưng mấy năm qua cũng chỉ là đàn em theo gót bên mình.
Hà Nguyệt Liên không tự đại đến mức cho rằng mình hơn bọn họ, nhưng cũng không cảm giác được quá kém.
Chỉ là một năm vừa qua, cả quyền lực lẫn tiền bạc của bọn họ vù vù thăng lên, còn nàng tuy dựa vào cửa hàng bách hóa cũng kiếm không ít, song sao bì kịp với đám người kia, nội tâm không khỏi có chỗ thất lạc.
Nhưng mà được biết nửa năm sau trấn chính phủ sẽ thu hồi quyền nhận thầu nhà văn hóa, còn biết bí thư thị ủy sinh tâm bất mãn với Thẩm Hoài, khiến Hà Nguyệt Liên cảm thấy đêm nay hẹn Chu Minh ra uống rượu rất đáng.
Tuy hai bên đường Chử Khê đều là quang cảnh cây xanh, sẽ không cho phép xây dựng kiến trúc thương mại quá lớn, nhưng phố thương nghiệp Mai thôn đã xây xong, tùy theo tiến trình cải tạo phố cổ Mai Khê và đoạn phía nam phố Học Đường, sẽ khiến trọn cả bố cục thương nghiệp vốn đã không lớn của Mai Khê chuyển dời sang mặt nam.
Hà Nguyệt Liên biết mình tiếp xúc ôm lấy cửa hàng bách hóa cũng khó mà làm lớn được.
Đồng thời Hà Nguyệt Liên cũng không cam tâm dựa vào cửa hàng bách hóa làm ăn nhỏ lẻ kiếm mấy đồng vặt, còn là muốn tiến vào lĩnh vực ăn uống cao cấp, tìm kiếm lại vinh quang ngày xưa.
Nàng biết, lợi nhuận cao đồng nghĩa với rủi ro lớn.
Trần Đan mua lại nhà kho xưởng cát bên bến sông cũ, cải tạo làm trung tâm ăn uống cao cấp, tính toán mở cửa hàng kinh doanh ngay bên đường ven sông, Hà Nguyệt Liên tính qua, Trần Đan ít nhất phải đổ vào bên kia chừng 3 triệu.
Đồng dạng, nàng muốn mở rộng quy mô Mai viên, nối thông hai cửa hàng, trang hoàng lại, tổng cộng sợ phải mất 2 triệu là ít.
Những năm qua Hà Nguyệt Liên góp xuống không đến 1 triệu, muốn mở rộng Mai viên, không chỉ đổ hết vốn liếng hiện có vào, còn phải vung ra đi vay một đống nợ từ ngân hàng…. Đây cũng là nguyên nhân mà nàng một mực do dự không quyết, vung đi ra rồi, không thành công tức thành nhân, tất cần phải tìm thêm nhiều chỗ dựa mới được.
Biết nửa năm sau trấn chính phủ sẽ thu hồi quyền nhận thầu trạm văn hóa, đối với Hà Nguyệt Liên, đây là tin tức tốt.
Khách sạn quốc tế cũng kinh doanh ăn uống, nhưng chủ yếu lấy thuê phòng làm chủ, mà Trần Đan cải tạo nhà kho cũ thành quán ăn, không mở sảnh yến hội quy mô lớn, hiển nhiên sẽ chuyên môn phục vụ tiệc thương vụ cao cấp…. Lúc này Hà Nguyệt Liên đã thông thoáng ra, biết Trần Đan với Bằng Duyệt đạt thành độ ăn ý nhất định, đem khách quen trong nhà hàng Chử Cốc phân sang hai nhánh khi thị trấn thu quyền nhận thầu.
Nhà văn hóa bị thu hồi, đồng nghĩa về sau, trong ngắn hạn, ngành ẩm thực cao cấp ở Mai Khê sẽ không cạnh tranh quá kịch liệt, đồng nghĩa lúc ấy Hà Nguyệt Liên mở rộng quy mô kinh doanh của Mai viên vẫn có tiếp cướp được một bộ phận thị trường.
Đương nhiên, Hà Nguyệt Liên tất phải lợi dụng con người Chu Minh này.
Cho dù không có sự bất mãn của bí thư thị ủy Đàm Khải Bình với Thẩm Hoài, cho dù Thẩm Hoài vẫn tiếp tục nắm giữ cục diện Mai Khê, thì kẻ đại biểu Mai thép nắm quyền tổng giám đốc phụ trách kiến thiết và vận hành trong công ty hùn vốn như Chu Minh vẫn cực có nơi dùng.
Nhà hàng Chử Cốc có thể kinh doanh tốt như hiện tại, trong mắt Hà Nguyệt Liên, đó là nhờ Mai thép quật khởi, kéo về một lượng khách và thương vụ vô cùng lớn.
Hiện tại Mai thép mới miễn cưỡng đẩy sản lượng lên 20 vạn tấn, hiệu ích kinh tế mang đến cho địa khu quanh vùng đã khiến nhà hàng của Trần Đan kiếm đầy bồn đầy bát, trong khi công xưởng luyện thép của công ty hùn vốn có sản lượng đạt tới 30 vạn tấn/năm, lợi ích nó mang lại chẳng lẽ còn nhỏ hơn?
Hà Nguyệt Liên dán vào Chu Minh là bởi xem trúng điểm này, chỉ cần câu được con cá ấy, nàng mới đủ quyết tâm đổ tiền vào mở rộng Mai viên.
Nghĩ đến đây Hà Nguyệt Liên tỉnh cả người, chạy xe đến bên bờ tây sông Mai Khê, nhìn ra cảnh sắc mênh mông ngoài song, ai có thể tưởng tượng, một năm trước Mai Khê còn là thị trấn nghèo không bóc mở nồi, bây giờ lại thành món ngon nhà nhà đua nhau tranh đoạt.
Đồng thời nàng lại nghi hoặc: Theo như lời Chu Minh, nếu bí thư thị ủy đã bất mãn với Thẩm Hoài, vì sao còn cố kỵ không trực tiếp điều Thẩm Hoài đi? Chẳng lẽ là sợ tiến trình phát triển của Mai thép và Mai Khê bị đánh đứt.
Về đến Văn Uyển sơn, Thẩm Hoài gọi điện cho Tôn Á Lâm ở Pháp, thông báo cho nhau nghe về tiến triển công tác trong tay.
Dĩ vãng Tôn Á Lâm tùy tiện mua xe sang, biệt thự cao cấp, hiện tại cả tiền điện thoại quốc tế cũng lo lắng tiết kiệm, thúc Thẩm Hoài nói xong cho nhanh rồi cúp điện thoại ngay.
Thẩm Hoài pha một ly trà, ra ngoài lan can, nhìn sắc đêm mông lung bên hồ Lâm Thúy.
Hắn biết hoạt động kêu gọi đầu tư của Tôn Á Lâm ở Pháp tiến triển không hề thuận lợi, cũng biết sự quật khởi của Mai thép không đủ sức hấp dẫn trong mắt các ngân hàng quốc tế lớn; chỉ là dung lượng kinh tế của tỉnh Hoài Hải chỉ có chừng ấy, tổng lượng vốn các ngân hàng dành cho xí nghiệp mở rộng sản xuất chỉ có chừng ấy, cho dù Mai thép tự trù được 240 triệu, không có thị ủy và trên tỉnh ủng hộ, các ngân hàng lớn trong tỉnh cũng không khả năng gom ra 360 triệu cho Mai thép vay… Không quản khó đến đâu, hiện tại vẫn phải hết khả năng kiếm thêm càng nhiều vốn từ Pháp và Hongkong.
Điện thoại vang lên, Thẩm Hoài đi vào thư phòng, là điện thoại của Chu Dụ, còn đang nghi hoặc sao gọi đúng lúc thế này, chạy ra lan can nhìn xuống, vừa đúng thấy dưới đèn đường ngoài tiểu khu có bóng người đang hướng hắn vẫy tay.
Thẩm Hoài tiếp điện thoại, vừa ra cửa xuống lầu vừa nói: “Sao về muộn thế?”
“Đài truyền hình tổ chức tiệc mừng xuân, tối nay em bận quan sát diễn tập bên đó.” Chu Dụ nói: “Vừa định vào tiểu khu thì thấy anh đứng ở lan can…”
Thẩm Hoài đi ra, chui vội vào trong xe, Chu Dụ sợ có người quen đi qua, bèn chạy xe vào sâu dưới bóng rừng trong công viên Văn Uyển.
Xe đến nơi tối, mắt Thẩm Hoài ngược lại sáng lên, Chu Dụ biết trong đầu hắn không có tâm tư tốt đẹp gì, nhưng còn quan tâm đến kết quả xử lý vụ việc hồi chiều, đưa mắt ra ngoài song xe, hỏi: “Chuyện công nhân trên giàn giáo giải quyết thế nào?”
“Có thể thế nào được nữa? Không náo ra chuyện gì lớn cả, công nhân cũng nhận được tiền lương rồi, nhưng vấn đề nợ tam giác của xưởng cơ khí không khả năng dễ dàng giải quyết thế được.” Thẩm Hoài nói qua đại thể với Chu Dụ, cười nói: “Chẳng qua Tô Khải Văn chui đầu vào kiếm chuyện, có ăn cứt cũng không kiếm được đồ nóng đâu, anh đá cầu sang cho hắn rồi!”
“Cái gì mà ăn cứt cũng không kiếm được đồ nóng, nói khó nghe quá!” Chu Dụ cười nói.
“Dù sao sau lưng bọn hắn không thiếu chửi xéo anh rồi, tội gì anh phải tử tế với bọn hắn.” Thẩm Hoài cười nói: “Anh còn định bới thêm cho càng loạn đây, hay là ngày mai em gọi đài truyền hình đến góp vui?”
“Chân yếu tay mềm như em, không đủ sức góp vui với bọn anh đâu!” Chu Dụ cười lắc đầu, ở ban tuyên truyền nàng được phân quản các cơ quan của đài truyền hình.
“Chân yếu tay mềm, sao anh không thấy thế nhỉ?” Thẩm Hoài vươn tay véo một cái lên đùi thon dài của Chu Dụ…
Chu Dụ bóp tay Thẩm Hoài, không để hắn làm bậy làm bạ, nói: “Bọn hắn có người thông gió báo tin, anh cũng để người báo tin vụ nợ nần của xưởng cơ khí, để tất cả chủ nợ đuổi đến góp vui, xem Tô Khải Văn định làm thế nào…”
“Tối độc phụ nhân tâm a…”
Chu Dụ lườm Thẩm Hoài một cái, gắt giọng: “Em độc chỗ nào, chẳng qua là đào tâm tư xấu xa của anh ra nói thôi…”
“Đúng rồi, đối với cổ phần trong dự án mới, anh định điều chỉnh một chút….” Thẩm Hoài nói: “Anh tính gom đầu tư từ Hongkong làm một nhóm, phía Tôn Á Lâm kêu gọi được làm một nhóm, Bằng Duyệt và lão Chử, Dương Hải Bằng và các nhà đầu tư riêng lẻ khác, đem nguồn vốn ùn ùn đổ vào dự án, hiệu suất chắc sẽ cao hơn một chút…”
“Việc này anh và Tri Bạch thương lượng là được rồi, tìm em bàn cũng vô dụng, giờ em không thường xuyên gặp anh, sao làm chân chạy truyền lời được?” Chu Dụ nói.
“Đúng a, chúng ta hẳn nên không thường xuyên đụng mặt, cũng không hẳn nên thường nói chuyện a…” Thẩm Hoài cười nói, nhìn Chu Dụ mặt đỏ như say, mày mắt xuân tình, khiến huyết khí trong lòng dâng lên, nhịn không nổi ôm nàng vào lòng, tay luồn trong vạt áo, đặt lên bờ eo mềm mại.
Chu Dụ giãy dụa một hồi, không thoát được, thấy tay hắn chỉ đặt lên eo liền cũng mặc kệ, cứ thế nằm trong lòng nói chuyện. Không ngờ đấy chỉ là kế hoãn binh của Thẩm Hoài, thấy nàng buông lỏng cảnh giác, tay mới mò lên trên, cúi người hôn xuống.
Tác giả :
Canh Tục