Phong Khí Quan Trường
Chương 283: Thị trường Từ Phái
Lý Cốc cũng ở ngay trong khu túc xá tỉnh ủy, không bận chuyện gì nữa, lại thấy Điền Gia Canh có vẻ rất hứng thú với Mai Khê và dự án hùn vốn của Fuji, liền chạy về cầm tạp chí tháng trước đưa sang cho Điền Gia Canh đọc.
Trong các trường thuộc khối ngành kinh tế trong nước, học viện kinh tế Hoài Hải không hề nổi tiếng, đội ngũ học giả giảng dạy cũng không đặc biệt tiếng tăm, nhưng vấn đề học viện kinh tế tỉnh đưa ra bàn luận trên tạp chí, lại còn là kinh tế trong địa vực Hoài Hải, xem qua một cái cũng là việc nên làm. Lý Cốc theo Điền Gia Canh đến Hoài Hải công tác, muốn trợ giúp họ Điền hiểu về kinh tế địa phương, không đi tiếp xúc với học giả trong học viện kinh tế tỉnh, không xem tạp chí địa phương thì đúng là hơi thất chức.
Tình hình của thành phố Đông Hoa mà Điền Gia Canh được biết đa phần đến từ tư liệu đã được tô hồng mà phía Đông Hoa chủ động giao lên.
Ban nghiên cứu chính sách của tỉnh ủy cũng có nghiên cứu nhất định đối với kinh tế hương trấn, nhưng lượng công tác không nhiều, mô thức của Mai Khê cũng không tiến vào được tầm nhìn của bọn họ. Triệu Thu Hoa muốn làm bảng xếp hạng mười thị trấn nổi bật của Hoài Hải, nhấc mấy điển hình ra làm gương, nhưng vẫn chưa chính thức bắt tay vào làm, các địa thị tuyến dưới cũng chưa nộp tư liệu tương quan về các thị trấn của mình lên.
Mặc dù thông qua nhiều đường kênh, Điền Gia Canh biết mô thức mà Mai Khê đang làm rất có tính điển hình; nhưng vị trí mà hắn ngồi quá cao, thành ra chỉ biết được cái đại khái, sơ lược, cộng thêm thời gian qua Thẩm Hoài không có bài báo hay nghiên cứu nào nổi bật, hắn cũng không biết tình hình cụ thể ở Mai Khê hiện tại thế nào.
Hắn lại không cách nào đi tiếp xúc trực tiếp với Thẩm Hoài, thậm chí tiếp xúc thông qua Lý Cốc cũng không được, động tĩnh sẽ quá lớn.
Lực ngưng tụ trong nội bộ Tống hệ đang từng bước bị tước yếu, các phái hệ khác cũng vui mà nhìn, không nguyện để nội bộ bọn họ có khả năng được siết lại.
Then chốt của lực ngưng tụ trong một vòng tròn, một phái hệ là nhân vật trung tâm và truyền thừa của người đó.
Tống Hoa vẫn còn sống, thế nên Tống hệ dựng sững không ngã, nhưng trước mắt Tống Kiều Sinh chưa hề kế thừa được sức ảnh hưởng cha mình để lại. Nếu Tống Hoa bệnh mất, Tống hệ sẽ lấy Tống Kiều Sinh làm trung tâm, khả năng dẫn tới trọn cả phái hệ trượt xuống, từ đó khiến lợi ích chỉnh thể quan viên trong Tống hệ bị áp chế.
Phái hệ bị áp chế nhất thời không sao cả, nhưng trước mắt sinh mạng chính trị của Tống Kiều Sinh chỉ có chừng 16-17 năm; sinh mạng chính trị của những nhân vật trọng yếu khác trong Tống hệ như Đới Tương Hoài, Hạ Thành Quốc còn ngắn hơn nữa. Sau ba người Tống, Đới, Hạ, nếu không còn kẻ kế thừa để mọi người nhìn thấy hy vọng, Tống hệ khả năng sẽ đi vào ngõ chết.
Theo như năm tuổi của lãnh đạo TW hiện thời, sau ba người Tống, Đới, Hạ, nếu Tống hệ muốn bồi dưỡng kẻ kế thừa thế hệ sau, hẳn lấy quan viên chừng 30-40 tuổi mới thích hợp; như thế mới đảm bảo được tính liên tục. Thẩm Hoài lại quá trẻ, song đôi khi năng lực sẽ bù đắp được thiếu hụt năm tuổi.
Điền Gia Canh tịnh không biết Thẩm Hoài liệu có trở thành người kế thừa được bồi dưỡng của Tống hệ không; cũng không biết hiện tại Thẩm Hoài có nhận được sự coi trọng xứng đáng; nhưng tin tưởng lấy năng lực của hắn, tương lai tất sẽ diễn vai trọng yếu trong nội bộ Tống hệ.
Đối với những phái hệ khác, dù hiện tại không cần cố ý dùng thủ đoạn gì đó đánh áp Thẩm Hoài, nhưng hẳn nên phải theo dõi kịp thời để xử lý khi cần thiết… Điền Gia Canh biết bản thân cũng là người trong phái hệ, vòng tròn mà hắn đang đứng sẽ không thoải mái khi thấy hắn và Thẩm Hoài tiếp xúc thân mật, nên mới không tiện trực tiếp phái người tới Mai Khê nghiên cứu cụ thể.
“Bài luận văn này là của sinh viên trong trường viết mà!”
Mở đầu luận văn có giới thiệu về tác giả, chuyện học viện kinh tế tỉnh có sinh viên thâm nhập nghiên cứu về kinh tế hương trấn khiến Điền Gia Canh khá kinh ngạc, nhất thời lại không có thời gian đọc kỹ, chỉ nhìn lướt qua số liệu, như thế có thể liên hệ với những phương diện khác mà ông ta đã nắm từ trước, đối với toàn cảnh Mai Khê có nhận thức rõ hơn.
“Số liệu thành phố Đông Hoa báo lên, dự tính tài thuế năm nay sẽ tăng trưởng 13% so với năm ngoái, cao hơn mức tăng trưởng năm trước là 5%.” Điền Gia Canh thả kính xuống, đặt lên thư trác, nói: “Giờ xem ra, bộ phận tăng trưởng thêm ấy rất có thể là đến từ Mai Khê…”
Lý Cốc gật gật đầu, nói: “Tôi đã xem qua số liệu về Mai thép từ cục thuế, lượng thuế thu từ sau tháng bảy tăng đặc biệt lớn, hẳn là kết quả từ quá trình cải tiến kỹ thuật. Số liệu từ trọn cả thị trấn còn chưa rõ ràng, số liệu mà bài luận văn này chủ yếu trích ra tương đối toàn diện, có lẽ có thể để phòng nghiên cứu chính sách liên hệ với phía học viện một cái, cùng chung nghiên cứu thử…”
Điền Gia Canh gật gật đầu.
Năm nay toàn quốc đã thi hành chế độ phân thuế, các loại thuế trong yếu đều tiến vào kho bạc trung ương, như thế TW có thể nắm giữ chính xác tình hình xây dựng kinh tế của các địa khu, không cần bận tâm dưới địa phương báo cáo láo, lấy thành tích.
Năm 92, Hoài Hải đã thực hành thí điểm chế độ phân thuế, tỉ lệ thuế thu tăng trưởng dần đi vào ổn định, bình quân vào khoảng 9%, mức tăng trưởng này xét ra toàn quốc cũng không tính thấp, nhưng xét quanh các tỉnh duyên hải lại nằm ở chóp đuôi. Cộng thêm cơ sở của Hoài Hải vốn đã kém, so với những tỉnh khác ven duyên hải càng lúc càng xa.
Nếu năm nay mức tăng trưởng của Đông Hoa có thể cao hơn 4% so với năm trước, trong 13 thành phố trực thuộc tỉnh, mức tăng trưởng này có thể đi vào top 3, bởi thế các phương diện đều khẳng định sau khi đến Đông Hoa, Đàm Khải Bình đã mở được cục diện.
“Két…” Ngoài sân có tiếng xe dừng lại. Nghe thấy tiếng, Lý Cốc đi ra song nhìn, là phó bí thư thị ủy Từ Thành, thị trưởng Từ Bái, mới quay lại nói với Điền Gia Canh: “Từ thị trưởng đến…”
“À, tôi mời cậu ấy qua là để tìm hiểu thêm về chuyện ở nhà ga.” Điền Gia Canh nói.
Nhà ga Từ Thành mới xây sảnh đợi, đi vào sử dụng chưa được nửa năm, nhưng mấy ngày trước đột nhiên xảy ra sự cố sập nóc, may mà tai nạn xảy ra vào lúc rạng sáng, không ai bị thương nghiêm trọng, nhưng ảnh hưởng của vụ việc rất ác liệt. Mấy ngày nay Điền Gia Canh luôn quan tâm đến chuyện này, muốn nhân đó điều chỉnh lại trật tự kinh tế địa phương.
“Đơn vị thiết kế không có vấn đề, vấn đề ra là ra lúc phân khoán công trình, đơn vị nhận thầu “ăn” quá khó coi. Tôi đã để tổ điều tra chụp một ít ảnh tư liệu, đợi sáng mai rửa xong sẽ đưa cho Điền bí thư xem. Trừ phân khoán nhận thầu, công đoạn nghiệm thu công trình chắc chắn cũng có chuyện, nhưng rốt cuộc có thể tra đến đâu là phụ thuộc vào ủy ban kỷ luật Từ Thành, tôi có nói lớn cũng vô dụng. Hiện tại, trọn cả sảnh đợi còn cần phải san bằng xây dựng lại, chính quyền thành phố vốn đã thiếu tiền, giờ thêm khoản này nữa, làm thị trưởng như tôi đúng là khổ còn hơn con chó…”
Từ Bái vừa đẩy cửa vào đã phẫn muộn đem quá trình điều tra sự cố báo cáo cho Điền Gia Canh nghe.
Điền Gia Canh gật gật đầu, để Từ Bái ngồi uống uống miếng trà bình tĩnh lại.
Cho dù kẻ làm bí thư tỉnh ủy như hắn, muốn bóc mở một chuyện lớn như thế không phải cứ làm là được.
Hiện tại quan hệ giữa các thế lực trên địa phương rất phức tạp, tệ nạn tích quá sâu, trước mắt hắn chỉ có thể nắm chặt những vấn đề đã bạo lộ ra thôi, còn muốn nắm vững trọn cả địa phương thì rất khó. Hoặc giả nói bây giờ còn chưa có khả năng hoàn thành nhiệm vụ này, then chốt vẫn là đẩy mạnh kinh tế địa phương tiến về phía trước, để một số vấn đề, tệ nạn từng bước bị tiêu hóa theo cơn sóng triều kinh tế.
Từ Bái tiếp qua trà nóng là người giúp việc đưa lên, nói với Lý Cốc: “Lý Cốc, cậu cũng đến thị ủy đi. Tôi định mở rộng khu công nghiệp men sông phía nam thành phố, nhưng chưa tìm được người thích hợp, cậu sang đó làm giám đốc nhé…”
“Để Lý Cốc trên tỉnh giúp tôi thêm một hai năm, quen dần với tình hình địa phương hẵng tính sau, cậu ấy không có nhiều kinh nghiệm quản lý như cậu…” Điền Gia Canh không để Từ Bái cướp người trong tay mình: “Hiện tại động không bằng tĩnh, Hoài Hải là tỉnh lớn, trị tỉnh lớn như nấu ếch xanh, tôi cũng muốn nhanh chóng đại giải phẫu, nhưng gấp không được a. Công tác ở Từ Thành, cậu cứ từ từ bắt tay mà làm, tranh thủ đến năm 96 có thể cải thiện tình hình trên cơ bản…”
Lý Cốc nhún nhún vai với Từ Bái, tỏ ý Điền Gia Canh không thả người, hắn cũng hết cách.
Từ Bái nhấp một ngụm trà, thấy trên bàn Điền Gia Canh đặt một tờ tạp chí, ló đầu sang nhìn một cái, hỏi: “Điền bí thư anh cũng quan tâm đến Mai Khê?”
Năm nay Từ Bái 44 tuổi, người tầm thước, mặt chữ điền, mày đậm mắt to, nhìn đầy sức sống, cũng đang đúng tuổi niên phú lực cường. Từ Bái từng có thời gian dài công tác trong ủy ban kinh tế kế hoạch nhà nước (quốc kế ủy), sau đến một khu khai phát dưới Tân Hải đảm nhiệm giám đốc tận 8 năm, công tác kinh tế rất xuất sắc, được xem là ngôi sao sáng trong hệ kinh tế kế hoạch.
Muốn phát triển kinh tế, làm tốt kiến thiết, then chốt là phải có nhân thủ đắc lực để hiệp trợ. Điền Gia Canh điều nhiệm tới Hoài Hải cảm thấy thế đơn lực bạc, mới thỉnh cầu mới phó thủ tướng Vương Nguyên, sau một thời gian cân nhắc,Từ Bái liền từ Tân Hải điều nhiệm sang Từ Thành làm phó bí thư, quyền thị trưởng; cũng có ý để Từ Bái chủ trì công tác toàn diện ở Từ Thành.
Nhưng mà bí thư thị ủy Từ Thành mới được lên kiêm nhiệm thường ủy tỉnh Cát Tĩnh Bình cũng có ô dù rất to, không phải Điền Gia Canh muốn lay động là được.
Tuy Điền Gia Canh và Từ Bái là một hệ, nhưng trước đó hai bên tiếp xúc không nhiều, quan hệ tư nhân cũng không thân mật như với Lý Cốc, thế nên chuyện Điền Gia Canh quan tâm tới Mai Khê và Thẩm Hoài, Từ Bái không hề rõ ràng.
Thấy Từ Bái hỏi, Điền Gia Canh cũng không giấu, gật gật đầu nói: “Bí thư đảng ủy Mai Khê là con trai Tống phó tỉnh trưởng, hồi đầu năm lúc đi chúc thọ Tống Hoa có gặp mặt một lần, là một cậu thanh niên cá tính mạnh. Mấy bài tiểu luận của cậu ta viết không tệ, thành tích công tác cũng khá xuất sắc. Thế cậu cũng quan tâm đến Mai Khê à?”
“Ừ!” Từ Bái gật gật đầu, nói: “Hiện tại ở Đông Hoa Đàm Khải Bình làm rất có nét, nhân mã Tống hệ đều tụ tập về hướng Đông Hoa hết. Không chỉ ngân hàng thương nghiệp đặt chi nhánh thứ ba trong tỉnh ở Đông Hoa, mà điện lực Đông Nam cũng đến Mai Khê xây nhà máy, rồi tập đoàn Hải Phong, công ty Hồng Cơ đều đầu tư xây xưởng ở đó. Hiện tại dự án hùn vốn với Fuji do Đàm Khải Bình chủ đạo cũng có tiến triển. Tôi thấy Đông Hoa mà phát triển thành công, với bố cục hiện tại, không gian đến phát triển lớn mạnh là rất lớn. Mười ba địa thị của Hoài Hải thì chỉ có ba thành phố là ven biển, vị trí địa lý của Đông Hoa đặc biệt ưu việt, lại nằm trên đường hướng ra biển của Từ Thành. Cơ sở công nghiệp ở đây tốt, quy mô kinh tế mà nhảy vọt, tất nhiên là chuyện tốt. Nhưng như thế áp lực lên vai Điền bí thư anh cũng sẽ không nhỏ…”
Thấy Từ Bái tuy quan tâm đến Mai Khê, nhưng góc nhìn chủ yếu vẫn xuất phát từ ý thức phái hệ. Điền Gia Canh cười cười, không nói gì thêm.
Phụ thân Đàm Khải Bình là bộ hạ của đương gia Tống hệ- Tống Hoa, sau khi Trần Minh Đức chết bệnh, nhờ quan hệ với người nhà họ Tống, Đàm Khải Bình mới được điều tới Đông Hoa làm bí thư… Ông ta có chính tích ở đó, tất nhiên sẽ được xem là một ngôi sao chính trị mới của Tống hệ, là người có tư cách tranh ghế thường ủy tỉnh với Từ Bái dăm ba năm sau.
Trước mắt nhân mã Tống hệ tụ tập trên quy mô lớn ở Đông Hoa, cộng thêm tốc độ phát triển ở đây có dấu hiệu quật khởi rõ rệt, khó trách người ta sẽ bận tâm Tống hệ đem nó kinh doanh thì một cứ điểm trọng yếu ở địa phương.
Trong các trường thuộc khối ngành kinh tế trong nước, học viện kinh tế Hoài Hải không hề nổi tiếng, đội ngũ học giả giảng dạy cũng không đặc biệt tiếng tăm, nhưng vấn đề học viện kinh tế tỉnh đưa ra bàn luận trên tạp chí, lại còn là kinh tế trong địa vực Hoài Hải, xem qua một cái cũng là việc nên làm. Lý Cốc theo Điền Gia Canh đến Hoài Hải công tác, muốn trợ giúp họ Điền hiểu về kinh tế địa phương, không đi tiếp xúc với học giả trong học viện kinh tế tỉnh, không xem tạp chí địa phương thì đúng là hơi thất chức.
Tình hình của thành phố Đông Hoa mà Điền Gia Canh được biết đa phần đến từ tư liệu đã được tô hồng mà phía Đông Hoa chủ động giao lên.
Ban nghiên cứu chính sách của tỉnh ủy cũng có nghiên cứu nhất định đối với kinh tế hương trấn, nhưng lượng công tác không nhiều, mô thức của Mai Khê cũng không tiến vào được tầm nhìn của bọn họ. Triệu Thu Hoa muốn làm bảng xếp hạng mười thị trấn nổi bật của Hoài Hải, nhấc mấy điển hình ra làm gương, nhưng vẫn chưa chính thức bắt tay vào làm, các địa thị tuyến dưới cũng chưa nộp tư liệu tương quan về các thị trấn của mình lên.
Mặc dù thông qua nhiều đường kênh, Điền Gia Canh biết mô thức mà Mai Khê đang làm rất có tính điển hình; nhưng vị trí mà hắn ngồi quá cao, thành ra chỉ biết được cái đại khái, sơ lược, cộng thêm thời gian qua Thẩm Hoài không có bài báo hay nghiên cứu nào nổi bật, hắn cũng không biết tình hình cụ thể ở Mai Khê hiện tại thế nào.
Hắn lại không cách nào đi tiếp xúc trực tiếp với Thẩm Hoài, thậm chí tiếp xúc thông qua Lý Cốc cũng không được, động tĩnh sẽ quá lớn.
Lực ngưng tụ trong nội bộ Tống hệ đang từng bước bị tước yếu, các phái hệ khác cũng vui mà nhìn, không nguyện để nội bộ bọn họ có khả năng được siết lại.
Then chốt của lực ngưng tụ trong một vòng tròn, một phái hệ là nhân vật trung tâm và truyền thừa của người đó.
Tống Hoa vẫn còn sống, thế nên Tống hệ dựng sững không ngã, nhưng trước mắt Tống Kiều Sinh chưa hề kế thừa được sức ảnh hưởng cha mình để lại. Nếu Tống Hoa bệnh mất, Tống hệ sẽ lấy Tống Kiều Sinh làm trung tâm, khả năng dẫn tới trọn cả phái hệ trượt xuống, từ đó khiến lợi ích chỉnh thể quan viên trong Tống hệ bị áp chế.
Phái hệ bị áp chế nhất thời không sao cả, nhưng trước mắt sinh mạng chính trị của Tống Kiều Sinh chỉ có chừng 16-17 năm; sinh mạng chính trị của những nhân vật trọng yếu khác trong Tống hệ như Đới Tương Hoài, Hạ Thành Quốc còn ngắn hơn nữa. Sau ba người Tống, Đới, Hạ, nếu không còn kẻ kế thừa để mọi người nhìn thấy hy vọng, Tống hệ khả năng sẽ đi vào ngõ chết.
Theo như năm tuổi của lãnh đạo TW hiện thời, sau ba người Tống, Đới, Hạ, nếu Tống hệ muốn bồi dưỡng kẻ kế thừa thế hệ sau, hẳn lấy quan viên chừng 30-40 tuổi mới thích hợp; như thế mới đảm bảo được tính liên tục. Thẩm Hoài lại quá trẻ, song đôi khi năng lực sẽ bù đắp được thiếu hụt năm tuổi.
Điền Gia Canh tịnh không biết Thẩm Hoài liệu có trở thành người kế thừa được bồi dưỡng của Tống hệ không; cũng không biết hiện tại Thẩm Hoài có nhận được sự coi trọng xứng đáng; nhưng tin tưởng lấy năng lực của hắn, tương lai tất sẽ diễn vai trọng yếu trong nội bộ Tống hệ.
Đối với những phái hệ khác, dù hiện tại không cần cố ý dùng thủ đoạn gì đó đánh áp Thẩm Hoài, nhưng hẳn nên phải theo dõi kịp thời để xử lý khi cần thiết… Điền Gia Canh biết bản thân cũng là người trong phái hệ, vòng tròn mà hắn đang đứng sẽ không thoải mái khi thấy hắn và Thẩm Hoài tiếp xúc thân mật, nên mới không tiện trực tiếp phái người tới Mai Khê nghiên cứu cụ thể.
“Bài luận văn này là của sinh viên trong trường viết mà!”
Mở đầu luận văn có giới thiệu về tác giả, chuyện học viện kinh tế tỉnh có sinh viên thâm nhập nghiên cứu về kinh tế hương trấn khiến Điền Gia Canh khá kinh ngạc, nhất thời lại không có thời gian đọc kỹ, chỉ nhìn lướt qua số liệu, như thế có thể liên hệ với những phương diện khác mà ông ta đã nắm từ trước, đối với toàn cảnh Mai Khê có nhận thức rõ hơn.
“Số liệu thành phố Đông Hoa báo lên, dự tính tài thuế năm nay sẽ tăng trưởng 13% so với năm ngoái, cao hơn mức tăng trưởng năm trước là 5%.” Điền Gia Canh thả kính xuống, đặt lên thư trác, nói: “Giờ xem ra, bộ phận tăng trưởng thêm ấy rất có thể là đến từ Mai Khê…”
Lý Cốc gật gật đầu, nói: “Tôi đã xem qua số liệu về Mai thép từ cục thuế, lượng thuế thu từ sau tháng bảy tăng đặc biệt lớn, hẳn là kết quả từ quá trình cải tiến kỹ thuật. Số liệu từ trọn cả thị trấn còn chưa rõ ràng, số liệu mà bài luận văn này chủ yếu trích ra tương đối toàn diện, có lẽ có thể để phòng nghiên cứu chính sách liên hệ với phía học viện một cái, cùng chung nghiên cứu thử…”
Điền Gia Canh gật gật đầu.
Năm nay toàn quốc đã thi hành chế độ phân thuế, các loại thuế trong yếu đều tiến vào kho bạc trung ương, như thế TW có thể nắm giữ chính xác tình hình xây dựng kinh tế của các địa khu, không cần bận tâm dưới địa phương báo cáo láo, lấy thành tích.
Năm 92, Hoài Hải đã thực hành thí điểm chế độ phân thuế, tỉ lệ thuế thu tăng trưởng dần đi vào ổn định, bình quân vào khoảng 9%, mức tăng trưởng này xét ra toàn quốc cũng không tính thấp, nhưng xét quanh các tỉnh duyên hải lại nằm ở chóp đuôi. Cộng thêm cơ sở của Hoài Hải vốn đã kém, so với những tỉnh khác ven duyên hải càng lúc càng xa.
Nếu năm nay mức tăng trưởng của Đông Hoa có thể cao hơn 4% so với năm trước, trong 13 thành phố trực thuộc tỉnh, mức tăng trưởng này có thể đi vào top 3, bởi thế các phương diện đều khẳng định sau khi đến Đông Hoa, Đàm Khải Bình đã mở được cục diện.
“Két…” Ngoài sân có tiếng xe dừng lại. Nghe thấy tiếng, Lý Cốc đi ra song nhìn, là phó bí thư thị ủy Từ Thành, thị trưởng Từ Bái, mới quay lại nói với Điền Gia Canh: “Từ thị trưởng đến…”
“À, tôi mời cậu ấy qua là để tìm hiểu thêm về chuyện ở nhà ga.” Điền Gia Canh nói.
Nhà ga Từ Thành mới xây sảnh đợi, đi vào sử dụng chưa được nửa năm, nhưng mấy ngày trước đột nhiên xảy ra sự cố sập nóc, may mà tai nạn xảy ra vào lúc rạng sáng, không ai bị thương nghiêm trọng, nhưng ảnh hưởng của vụ việc rất ác liệt. Mấy ngày nay Điền Gia Canh luôn quan tâm đến chuyện này, muốn nhân đó điều chỉnh lại trật tự kinh tế địa phương.
“Đơn vị thiết kế không có vấn đề, vấn đề ra là ra lúc phân khoán công trình, đơn vị nhận thầu “ăn” quá khó coi. Tôi đã để tổ điều tra chụp một ít ảnh tư liệu, đợi sáng mai rửa xong sẽ đưa cho Điền bí thư xem. Trừ phân khoán nhận thầu, công đoạn nghiệm thu công trình chắc chắn cũng có chuyện, nhưng rốt cuộc có thể tra đến đâu là phụ thuộc vào ủy ban kỷ luật Từ Thành, tôi có nói lớn cũng vô dụng. Hiện tại, trọn cả sảnh đợi còn cần phải san bằng xây dựng lại, chính quyền thành phố vốn đã thiếu tiền, giờ thêm khoản này nữa, làm thị trưởng như tôi đúng là khổ còn hơn con chó…”
Từ Bái vừa đẩy cửa vào đã phẫn muộn đem quá trình điều tra sự cố báo cáo cho Điền Gia Canh nghe.
Điền Gia Canh gật gật đầu, để Từ Bái ngồi uống uống miếng trà bình tĩnh lại.
Cho dù kẻ làm bí thư tỉnh ủy như hắn, muốn bóc mở một chuyện lớn như thế không phải cứ làm là được.
Hiện tại quan hệ giữa các thế lực trên địa phương rất phức tạp, tệ nạn tích quá sâu, trước mắt hắn chỉ có thể nắm chặt những vấn đề đã bạo lộ ra thôi, còn muốn nắm vững trọn cả địa phương thì rất khó. Hoặc giả nói bây giờ còn chưa có khả năng hoàn thành nhiệm vụ này, then chốt vẫn là đẩy mạnh kinh tế địa phương tiến về phía trước, để một số vấn đề, tệ nạn từng bước bị tiêu hóa theo cơn sóng triều kinh tế.
Từ Bái tiếp qua trà nóng là người giúp việc đưa lên, nói với Lý Cốc: “Lý Cốc, cậu cũng đến thị ủy đi. Tôi định mở rộng khu công nghiệp men sông phía nam thành phố, nhưng chưa tìm được người thích hợp, cậu sang đó làm giám đốc nhé…”
“Để Lý Cốc trên tỉnh giúp tôi thêm một hai năm, quen dần với tình hình địa phương hẵng tính sau, cậu ấy không có nhiều kinh nghiệm quản lý như cậu…” Điền Gia Canh không để Từ Bái cướp người trong tay mình: “Hiện tại động không bằng tĩnh, Hoài Hải là tỉnh lớn, trị tỉnh lớn như nấu ếch xanh, tôi cũng muốn nhanh chóng đại giải phẫu, nhưng gấp không được a. Công tác ở Từ Thành, cậu cứ từ từ bắt tay mà làm, tranh thủ đến năm 96 có thể cải thiện tình hình trên cơ bản…”
Lý Cốc nhún nhún vai với Từ Bái, tỏ ý Điền Gia Canh không thả người, hắn cũng hết cách.
Từ Bái nhấp một ngụm trà, thấy trên bàn Điền Gia Canh đặt một tờ tạp chí, ló đầu sang nhìn một cái, hỏi: “Điền bí thư anh cũng quan tâm đến Mai Khê?”
Năm nay Từ Bái 44 tuổi, người tầm thước, mặt chữ điền, mày đậm mắt to, nhìn đầy sức sống, cũng đang đúng tuổi niên phú lực cường. Từ Bái từng có thời gian dài công tác trong ủy ban kinh tế kế hoạch nhà nước (quốc kế ủy), sau đến một khu khai phát dưới Tân Hải đảm nhiệm giám đốc tận 8 năm, công tác kinh tế rất xuất sắc, được xem là ngôi sao sáng trong hệ kinh tế kế hoạch.
Muốn phát triển kinh tế, làm tốt kiến thiết, then chốt là phải có nhân thủ đắc lực để hiệp trợ. Điền Gia Canh điều nhiệm tới Hoài Hải cảm thấy thế đơn lực bạc, mới thỉnh cầu mới phó thủ tướng Vương Nguyên, sau một thời gian cân nhắc,Từ Bái liền từ Tân Hải điều nhiệm sang Từ Thành làm phó bí thư, quyền thị trưởng; cũng có ý để Từ Bái chủ trì công tác toàn diện ở Từ Thành.
Nhưng mà bí thư thị ủy Từ Thành mới được lên kiêm nhiệm thường ủy tỉnh Cát Tĩnh Bình cũng có ô dù rất to, không phải Điền Gia Canh muốn lay động là được.
Tuy Điền Gia Canh và Từ Bái là một hệ, nhưng trước đó hai bên tiếp xúc không nhiều, quan hệ tư nhân cũng không thân mật như với Lý Cốc, thế nên chuyện Điền Gia Canh quan tâm tới Mai Khê và Thẩm Hoài, Từ Bái không hề rõ ràng.
Thấy Từ Bái hỏi, Điền Gia Canh cũng không giấu, gật gật đầu nói: “Bí thư đảng ủy Mai Khê là con trai Tống phó tỉnh trưởng, hồi đầu năm lúc đi chúc thọ Tống Hoa có gặp mặt một lần, là một cậu thanh niên cá tính mạnh. Mấy bài tiểu luận của cậu ta viết không tệ, thành tích công tác cũng khá xuất sắc. Thế cậu cũng quan tâm đến Mai Khê à?”
“Ừ!” Từ Bái gật gật đầu, nói: “Hiện tại ở Đông Hoa Đàm Khải Bình làm rất có nét, nhân mã Tống hệ đều tụ tập về hướng Đông Hoa hết. Không chỉ ngân hàng thương nghiệp đặt chi nhánh thứ ba trong tỉnh ở Đông Hoa, mà điện lực Đông Nam cũng đến Mai Khê xây nhà máy, rồi tập đoàn Hải Phong, công ty Hồng Cơ đều đầu tư xây xưởng ở đó. Hiện tại dự án hùn vốn với Fuji do Đàm Khải Bình chủ đạo cũng có tiến triển. Tôi thấy Đông Hoa mà phát triển thành công, với bố cục hiện tại, không gian đến phát triển lớn mạnh là rất lớn. Mười ba địa thị của Hoài Hải thì chỉ có ba thành phố là ven biển, vị trí địa lý của Đông Hoa đặc biệt ưu việt, lại nằm trên đường hướng ra biển của Từ Thành. Cơ sở công nghiệp ở đây tốt, quy mô kinh tế mà nhảy vọt, tất nhiên là chuyện tốt. Nhưng như thế áp lực lên vai Điền bí thư anh cũng sẽ không nhỏ…”
Thấy Từ Bái tuy quan tâm đến Mai Khê, nhưng góc nhìn chủ yếu vẫn xuất phát từ ý thức phái hệ. Điền Gia Canh cười cười, không nói gì thêm.
Phụ thân Đàm Khải Bình là bộ hạ của đương gia Tống hệ- Tống Hoa, sau khi Trần Minh Đức chết bệnh, nhờ quan hệ với người nhà họ Tống, Đàm Khải Bình mới được điều tới Đông Hoa làm bí thư… Ông ta có chính tích ở đó, tất nhiên sẽ được xem là một ngôi sao chính trị mới của Tống hệ, là người có tư cách tranh ghế thường ủy tỉnh với Từ Bái dăm ba năm sau.
Trước mắt nhân mã Tống hệ tụ tập trên quy mô lớn ở Đông Hoa, cộng thêm tốc độ phát triển ở đây có dấu hiệu quật khởi rõ rệt, khó trách người ta sẽ bận tâm Tống hệ đem nó kinh doanh thì một cứ điểm trọng yếu ở địa phương.
Tác giả :
Canh Tục