Phong Hoa Vô Song: Cưng Chiều Độc Phi
Chương 32: Cho nhan sắc xấu xí ra ánh sáng
“Chúng ái khanh, hôm nay coi như là gia yến bình thường, không cần câu thức!” Hoàng đế Bắc Thần quốc Hiên Viên Ngạo Thiên tuổi đã gần sáu mươi, không nhìn ra được một chút dấu vết của tuổi tác, hắn một thân mãng bào vàng óng ánh, bên trên được thêu phi long bằng chỉ kim tuyến màu vàng, làm nổi bật lên địa vị tôn quý của chủ nhân nó.
“Tạ chủ long ân!” Mọi người chắp tay đáp lễ đồng thanh trả lời.
Phượng Vô Song thật sự không thích tình huống này, nhưng vì có thể từ hôn, nàng không thể không đè nén câu nệ làm theo, không chú ý chút nào đến ánh mắt của nam nhân đối diện.
Nói là cung yến, thật ra chỉ giống như một buổi dạ tiệc của xã hội hiện đại, giáo nhạc phường trong cung rối rít lên đài biểu diễn, vũ điệu mềm mại, tiếng hát dễ nghe, tiếng nhạc du dương... tất cả hòa vào làm cho không khí cực kỳ thoải mái.
Đợi sau khi bọn họ biểu diễn xong, Hoàng hậu Lưu Tú vui vẻ nói: “Chúng khanh gia, hôm nay ngoại trừ gia yến ra, còn là Bách hoa tiết, chính là chỉ hôn cho Triệt nhi!”
Tuy là mọi người đã biết rõ chuyện tình, nhưng vẫn đưa ra một loạt tiếng thảo luận, trong lòng mọi người đều có tính toán riêng, nhất là từ những mệnh quan triều đình từ tam phẩm trở lên. Thái tử và Định Bắc Vương đều là nhân trung long phượng, hai người bọn họ đều đại biểu cho người nắm quyền kế tiếp của Bắc Thần quốc, Thái tử đã có chính phi, trước mắt cũng không tính có thêm trắc phi, vì vậy, dĩ nhiên mọi người đều đặt cược lên trên người Định Bắc Vương Hiên Viên Triệt. Nếu có thể gả nữ nhi của mình vào trong Vương phủ, chắc chắn sẽ có rất nhiều lợi ích, đây là ý tưởng của đại đa số người duy chỉ có người của phủ Phượng thừa tướng.
“Hoàng hậu nương nưỡng, lão phu nhớ mười năm trước, Hoàng thượng đã hứa gả Nhị tiểu thư của Phượng Thừa tướng cho Vương gia làm Vương phi, hôm nay, vì sao lại còn chỉ hôn cho Vương gia?” Văn Uyên Các Đại học sĩ Ngụy Đình Tích xưa nay cương trực công chính, nói năng thẳng thắn, thức tỉnh giấc mộng của một đám người.
“Ngụy đại học sĩ không nhớ nhầm, Nhị tiểu thư Phượng gia, dĩ nhiên là chính phi của Triệt nhi, hôm nay còn phải chọn thêm ra hai vị trắc phi cho Triệt nhi, để giúp đỡ Nhị tiểu thư Phượng gia chủ trì gia đạo.” Ánh mắt Lưu Tú hơi nhướn lên, bình tĩnh nói, Phượng Vô Song lại vô ý phát hiện ánh mắt của bà ta nhìn nàng có chút hận ý. Thái tử Hiên Viên Hạo là nhi tử duy nhất của Hoàng hậu, cũng là lợi thế duy nhất của Hoàng hậu, may mắn chính là, nhi tử duy nhất này bình yên vô sự làm Thái tử, Lưu Tú cũng coi như có chút an tâm. Mẫu phi Hiên Viên Triệt khi còn sống là phi tử mà Hoàng thượng Hiên Viên Ngạo Thiên sủng ái nhất, lại bởi vì bệnh mà mất sớm, từ nhỏ Hiên Viên Triệt đã được nuôi ở trong cung Hoàng hậu, mặc dù hắn không thân cận gì với Hoàng hậu, những cũng không nghe lời nàng, vẻ mặt trước nay đều rất bình tĩnh, điều này ngược lại làm Lưu Tú cảm thấy bất an, bà ta không đoán ra được suy nghĩ trong lòng Hiên Viên Triệt.
Vì củng cố địa vị của mình, Lưu Tú liền muốn nghĩ cách để Hoàng thượng chỉ hôn cho hắn ở trong cung yến này, hai vị trắc phi, Lưu Tú đã sớm định sẵn, cộng thêm Mục Tuyết Vi, bên cạnh Hiên Viên Triệt có ba người của Hoàng hậu. Cho dù Phượng thừa tướng không đừng về phía bà ta, cũng không cần gấp gáp, Lưu Tú không tin ba vị trắc phi không hơn một chính phi.
Tuy nhiên, Lưu Tú dường như đã bỏ quên một vấn đề, mặc dù Hiên Viên Triệt ở trước mặt bà ta ra vẻ nhi tử ngoan nhị thập tứ hiếu, nhưng không có nghĩa hắn chỉ là con thỏ nhu nhược, mặc người chém giết.
“Vậy không biết hai bị trắc phi này là ai đây?” Ngụy Đình Tích sờ sờ râu mép của mình, hỏi ra nghi ngờ trong lòng mọi người.
“Trắc phi, bổn cung đã bàn bạc qua với Hoàng thượng và mẫu hậu, ban cho nữ nhi Đỗ Châu của Lại bộ thị lang và nữ nhi Thẩm Dong của Thái Sử làm Định Bắc Vương trắc phi!” Hoàng hậu nương nương cao giọng bình tĩnh nói.
“Thần nữ Đỗ Châu / Thẩm Dong khấu tạ Hoàng thượng, tạ ơn Hoàng hậu nương nương, tạ ơn Thái hậu nương nương!” Nhị vị cô nương vội vàng đi ra, quỳ xuống, hành lễ tạ ơn.
Phượng Vô Song cũng hứng thú, nhìn hai vị cô nương kia muốn nhảy vào hố lửa, trong lòng không khỏi có chút hả hê, nàng hoàn toàn quên mất mình cũng là một người trong cuộc.
Chỉ thấy hai nữ tử tuổi xấp xỉ nhau quỳ trên mặt đất, thoạt nhìn là vừa mới đến tuổi cập kệ, lớn hơn Phượng Vô Song hai tuổi. Nữ nhi Thẩm Dong của Thái Sử mặc một bộ cung trang thuần trắng, thanh nhã lại thêm vài phần khí chất xuất trần, đầu vấn phi tiên kế đơn giản, mấy viên trân châu ôm chọn hai bên tóc mai, tóc đen thả đằng sau trơn bóng mượt mà. Mà nữ nhi Đỗ Châu của Lại bộ thị lăng lại trái ngược hoàn toàn, nàng ăn mặc cực kỳ diễm lệ, cung trang màu tím, đồ trang sức lại đặc biệt phức tạp, hận không để mang hết đồ trang sức lên trên đầu, xanh vàng rực rỡ, phú quý mà tầm thường.
So sánh xong, dĩ nhiên Phượng Vô Song thích vị Thẩm Dong kia nhiều hơn một chút, không thể không nói nàng thật sự quá mức bình tĩnh, chính nàng cũng là người trong cuộc!
“Đứng lên đi, sau này các ngươi và Tuyết Vi cùng nhau chiếu cố Triệt nhi cho tốt! Cùng nhau gánh vác, không được có lòng đố kỵ!” Hoàng hậu nương nương cứ thế nói.
“Vâng, thần nữ cẩn tuân dạy bảo của Hoàng hậu nương nương!”
Không biết trong lòng Phượng Vô Song đang suy nghĩ cái gì, nàng giống như đang đợi người. Vì vậy, nàng không chú ý tới ánh mắt của mọi người đang nhìn mình, có ghen tỵ, có hâm mộ, có kinh ngạc, có khinh thường... tất cả các vẻ mặt đều có.
Thân là người trong cuộc, nhưng lại không tự hiểu, nhìn vào trong mắt những nữ tử khác, không khỏi quá đáng hận!
“Phượng thừa tướng, Nhị tiểu thư của nhà ngươi đâu, sao còn chưa xuất hiện?” Hoàng thượng lạnh giọng hỏi.
“Hồi Hoàng thượng, đây là tiểu nữ Phượng Vô Song, Vô Song ra mắt Hoàng thượng!” Phượng Liệt vội vàng kéo Phượng Vô Song đến hành lễ với Hoàng thượng.
“Thần nữ Phượng Vô Song tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Phượng Vô Song quy củ hành lễ đúng tiêu chuẩn, không cho người khác bàn tán nghị luận.
“Tốt tốt! Vô Song lớn như vậy, thật sự giống thiếu nữ mười tám, càng ngày càng đẹp!” Hoàng thượng rất vui vẻ khi thấy Phượng Vô Song.
Hiên Viên Triệt nhìn chằm chằm Phượng Vô Song, bờ bai nàng như được gọt dũa, thắt lưng thẳng tắp, mi như lông chim, da trắng như tuyết. Trên người mặc cung trang màu xanh, lụa mỏng màu xanh bên ngoài bay bay theo gió, lụa mỏng bay múa, cả người tản ra khí tức nhàn nhạt. Ba nghìn sợi tóc được vấn thành bích lạc kế đơn giản, chỉ cài một bộ diêu hoa màu xanh thanh nhã lay động theo từng bước đi, khóe miệng mang theo ý cười, khuynh quốc khuynh thành. Đây không phải là dáng vẻ thật sự của nàng, Hiên Viên Triệt cười lạnh trong lòng, cô nương này thật sự là giả bộ, không biết là người nào đã giương nanh múa vuốt ở trong Vương phủ của hắn! Hừ!
Hoàng thượng vừa dứt lời, không ngờ một cơn gió thổi qua, làm bay chiếc khăn che mặt của Phượng Vô Song, Hoàng tử Công chúa ngồi gần đều nhìn thấy một màn như vậy: Ban đầu Phượng Vô Song khuynh quốc khuynh thành, hết sức động lòng người, không ngờ bây giờ bọn họ lại nhìn thấy vết sẹo lớn xấu xí màu đen trên mặt Phượng Vô Song, giống như một đống giun chen chúc cùng một chỗ, thật sự là rất xấu, làm cho người ta nhìn thấy mà chán ghét. Một vị tiểu Công chúa còn không để ý hình tượng nôn ra tại chỗ.
“Phụ hoàng, mặt của nàng xấu quá!” Vị tiểu Công chúa này oa oa khóc lớn.
Vì vậy, cung yến vốn đang vui vẻ, nhất thời trở lên tĩnh mịch, đây không phải là đang đánh vào mặt Hoàng thượng sao? Hoàng thượng vừa mới khen Phượng Vô Song đẹp xong, một giây sau, tiểu Công chúa lại bị mặt của nàng dọa cho khóc, đây không khỏi quá đáng sợ.
Không người nào dám lên tiếng, Hiên Viên Triệt không tự chủ mắng một câu, đáng chết! Sau đó mở miệng nói: “Phụ hoàng...”
Hắn còn chưa nói hết câu, đã bị Phượng Vô Song cắt đứt: “Hoàng thượng, chư vị thúc bá, thần nữ vốn là một nữ tử vô cùng xấu xí như lời đồn đại, lời đồn này cũng không phải là giả!” Dứt lời, nàng nhanh tháo khăn che mặt ra, để cho má trái xấu xí xuất hiện trước đám đông, sự can đảm của nàng, ngay thẳng của nàng, thật sự hấp dẫn ánh mắt của nam tử như tiên ở trên nóc nhà.
Nữ tử, Bản quân rất mong đợi lần gặp lại này! Khóe miệng nam tử cong lên, thanh quý tuyệt mĩ, giống như thần tiên.
“Tạ chủ long ân!” Mọi người chắp tay đáp lễ đồng thanh trả lời.
Phượng Vô Song thật sự không thích tình huống này, nhưng vì có thể từ hôn, nàng không thể không đè nén câu nệ làm theo, không chú ý chút nào đến ánh mắt của nam nhân đối diện.
Nói là cung yến, thật ra chỉ giống như một buổi dạ tiệc của xã hội hiện đại, giáo nhạc phường trong cung rối rít lên đài biểu diễn, vũ điệu mềm mại, tiếng hát dễ nghe, tiếng nhạc du dương... tất cả hòa vào làm cho không khí cực kỳ thoải mái.
Đợi sau khi bọn họ biểu diễn xong, Hoàng hậu Lưu Tú vui vẻ nói: “Chúng khanh gia, hôm nay ngoại trừ gia yến ra, còn là Bách hoa tiết, chính là chỉ hôn cho Triệt nhi!”
Tuy là mọi người đã biết rõ chuyện tình, nhưng vẫn đưa ra một loạt tiếng thảo luận, trong lòng mọi người đều có tính toán riêng, nhất là từ những mệnh quan triều đình từ tam phẩm trở lên. Thái tử và Định Bắc Vương đều là nhân trung long phượng, hai người bọn họ đều đại biểu cho người nắm quyền kế tiếp của Bắc Thần quốc, Thái tử đã có chính phi, trước mắt cũng không tính có thêm trắc phi, vì vậy, dĩ nhiên mọi người đều đặt cược lên trên người Định Bắc Vương Hiên Viên Triệt. Nếu có thể gả nữ nhi của mình vào trong Vương phủ, chắc chắn sẽ có rất nhiều lợi ích, đây là ý tưởng của đại đa số người duy chỉ có người của phủ Phượng thừa tướng.
“Hoàng hậu nương nưỡng, lão phu nhớ mười năm trước, Hoàng thượng đã hứa gả Nhị tiểu thư của Phượng Thừa tướng cho Vương gia làm Vương phi, hôm nay, vì sao lại còn chỉ hôn cho Vương gia?” Văn Uyên Các Đại học sĩ Ngụy Đình Tích xưa nay cương trực công chính, nói năng thẳng thắn, thức tỉnh giấc mộng của một đám người.
“Ngụy đại học sĩ không nhớ nhầm, Nhị tiểu thư Phượng gia, dĩ nhiên là chính phi của Triệt nhi, hôm nay còn phải chọn thêm ra hai vị trắc phi cho Triệt nhi, để giúp đỡ Nhị tiểu thư Phượng gia chủ trì gia đạo.” Ánh mắt Lưu Tú hơi nhướn lên, bình tĩnh nói, Phượng Vô Song lại vô ý phát hiện ánh mắt của bà ta nhìn nàng có chút hận ý. Thái tử Hiên Viên Hạo là nhi tử duy nhất của Hoàng hậu, cũng là lợi thế duy nhất của Hoàng hậu, may mắn chính là, nhi tử duy nhất này bình yên vô sự làm Thái tử, Lưu Tú cũng coi như có chút an tâm. Mẫu phi Hiên Viên Triệt khi còn sống là phi tử mà Hoàng thượng Hiên Viên Ngạo Thiên sủng ái nhất, lại bởi vì bệnh mà mất sớm, từ nhỏ Hiên Viên Triệt đã được nuôi ở trong cung Hoàng hậu, mặc dù hắn không thân cận gì với Hoàng hậu, những cũng không nghe lời nàng, vẻ mặt trước nay đều rất bình tĩnh, điều này ngược lại làm Lưu Tú cảm thấy bất an, bà ta không đoán ra được suy nghĩ trong lòng Hiên Viên Triệt.
Vì củng cố địa vị của mình, Lưu Tú liền muốn nghĩ cách để Hoàng thượng chỉ hôn cho hắn ở trong cung yến này, hai vị trắc phi, Lưu Tú đã sớm định sẵn, cộng thêm Mục Tuyết Vi, bên cạnh Hiên Viên Triệt có ba người của Hoàng hậu. Cho dù Phượng thừa tướng không đừng về phía bà ta, cũng không cần gấp gáp, Lưu Tú không tin ba vị trắc phi không hơn một chính phi.
Tuy nhiên, Lưu Tú dường như đã bỏ quên một vấn đề, mặc dù Hiên Viên Triệt ở trước mặt bà ta ra vẻ nhi tử ngoan nhị thập tứ hiếu, nhưng không có nghĩa hắn chỉ là con thỏ nhu nhược, mặc người chém giết.
“Vậy không biết hai bị trắc phi này là ai đây?” Ngụy Đình Tích sờ sờ râu mép của mình, hỏi ra nghi ngờ trong lòng mọi người.
“Trắc phi, bổn cung đã bàn bạc qua với Hoàng thượng và mẫu hậu, ban cho nữ nhi Đỗ Châu của Lại bộ thị lang và nữ nhi Thẩm Dong của Thái Sử làm Định Bắc Vương trắc phi!” Hoàng hậu nương nương cao giọng bình tĩnh nói.
“Thần nữ Đỗ Châu / Thẩm Dong khấu tạ Hoàng thượng, tạ ơn Hoàng hậu nương nương, tạ ơn Thái hậu nương nương!” Nhị vị cô nương vội vàng đi ra, quỳ xuống, hành lễ tạ ơn.
Phượng Vô Song cũng hứng thú, nhìn hai vị cô nương kia muốn nhảy vào hố lửa, trong lòng không khỏi có chút hả hê, nàng hoàn toàn quên mất mình cũng là một người trong cuộc.
Chỉ thấy hai nữ tử tuổi xấp xỉ nhau quỳ trên mặt đất, thoạt nhìn là vừa mới đến tuổi cập kệ, lớn hơn Phượng Vô Song hai tuổi. Nữ nhi Thẩm Dong của Thái Sử mặc một bộ cung trang thuần trắng, thanh nhã lại thêm vài phần khí chất xuất trần, đầu vấn phi tiên kế đơn giản, mấy viên trân châu ôm chọn hai bên tóc mai, tóc đen thả đằng sau trơn bóng mượt mà. Mà nữ nhi Đỗ Châu của Lại bộ thị lăng lại trái ngược hoàn toàn, nàng ăn mặc cực kỳ diễm lệ, cung trang màu tím, đồ trang sức lại đặc biệt phức tạp, hận không để mang hết đồ trang sức lên trên đầu, xanh vàng rực rỡ, phú quý mà tầm thường.
So sánh xong, dĩ nhiên Phượng Vô Song thích vị Thẩm Dong kia nhiều hơn một chút, không thể không nói nàng thật sự quá mức bình tĩnh, chính nàng cũng là người trong cuộc!
“Đứng lên đi, sau này các ngươi và Tuyết Vi cùng nhau chiếu cố Triệt nhi cho tốt! Cùng nhau gánh vác, không được có lòng đố kỵ!” Hoàng hậu nương nương cứ thế nói.
“Vâng, thần nữ cẩn tuân dạy bảo của Hoàng hậu nương nương!”
Không biết trong lòng Phượng Vô Song đang suy nghĩ cái gì, nàng giống như đang đợi người. Vì vậy, nàng không chú ý tới ánh mắt của mọi người đang nhìn mình, có ghen tỵ, có hâm mộ, có kinh ngạc, có khinh thường... tất cả các vẻ mặt đều có.
Thân là người trong cuộc, nhưng lại không tự hiểu, nhìn vào trong mắt những nữ tử khác, không khỏi quá đáng hận!
“Phượng thừa tướng, Nhị tiểu thư của nhà ngươi đâu, sao còn chưa xuất hiện?” Hoàng thượng lạnh giọng hỏi.
“Hồi Hoàng thượng, đây là tiểu nữ Phượng Vô Song, Vô Song ra mắt Hoàng thượng!” Phượng Liệt vội vàng kéo Phượng Vô Song đến hành lễ với Hoàng thượng.
“Thần nữ Phượng Vô Song tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Phượng Vô Song quy củ hành lễ đúng tiêu chuẩn, không cho người khác bàn tán nghị luận.
“Tốt tốt! Vô Song lớn như vậy, thật sự giống thiếu nữ mười tám, càng ngày càng đẹp!” Hoàng thượng rất vui vẻ khi thấy Phượng Vô Song.
Hiên Viên Triệt nhìn chằm chằm Phượng Vô Song, bờ bai nàng như được gọt dũa, thắt lưng thẳng tắp, mi như lông chim, da trắng như tuyết. Trên người mặc cung trang màu xanh, lụa mỏng màu xanh bên ngoài bay bay theo gió, lụa mỏng bay múa, cả người tản ra khí tức nhàn nhạt. Ba nghìn sợi tóc được vấn thành bích lạc kế đơn giản, chỉ cài một bộ diêu hoa màu xanh thanh nhã lay động theo từng bước đi, khóe miệng mang theo ý cười, khuynh quốc khuynh thành. Đây không phải là dáng vẻ thật sự của nàng, Hiên Viên Triệt cười lạnh trong lòng, cô nương này thật sự là giả bộ, không biết là người nào đã giương nanh múa vuốt ở trong Vương phủ của hắn! Hừ!
Hoàng thượng vừa dứt lời, không ngờ một cơn gió thổi qua, làm bay chiếc khăn che mặt của Phượng Vô Song, Hoàng tử Công chúa ngồi gần đều nhìn thấy một màn như vậy: Ban đầu Phượng Vô Song khuynh quốc khuynh thành, hết sức động lòng người, không ngờ bây giờ bọn họ lại nhìn thấy vết sẹo lớn xấu xí màu đen trên mặt Phượng Vô Song, giống như một đống giun chen chúc cùng một chỗ, thật sự là rất xấu, làm cho người ta nhìn thấy mà chán ghét. Một vị tiểu Công chúa còn không để ý hình tượng nôn ra tại chỗ.
“Phụ hoàng, mặt của nàng xấu quá!” Vị tiểu Công chúa này oa oa khóc lớn.
Vì vậy, cung yến vốn đang vui vẻ, nhất thời trở lên tĩnh mịch, đây không phải là đang đánh vào mặt Hoàng thượng sao? Hoàng thượng vừa mới khen Phượng Vô Song đẹp xong, một giây sau, tiểu Công chúa lại bị mặt của nàng dọa cho khóc, đây không khỏi quá đáng sợ.
Không người nào dám lên tiếng, Hiên Viên Triệt không tự chủ mắng một câu, đáng chết! Sau đó mở miệng nói: “Phụ hoàng...”
Hắn còn chưa nói hết câu, đã bị Phượng Vô Song cắt đứt: “Hoàng thượng, chư vị thúc bá, thần nữ vốn là một nữ tử vô cùng xấu xí như lời đồn đại, lời đồn này cũng không phải là giả!” Dứt lời, nàng nhanh tháo khăn che mặt ra, để cho má trái xấu xí xuất hiện trước đám đông, sự can đảm của nàng, ngay thẳng của nàng, thật sự hấp dẫn ánh mắt của nam tử như tiên ở trên nóc nhà.
Nữ tử, Bản quân rất mong đợi lần gặp lại này! Khóe miệng nam tử cong lên, thanh quý tuyệt mĩ, giống như thần tiên.
Tác giả :
Phượng Ức Trường An