Phong Hỏa Kì Duyên
Chương 9
Trong một gian phòng của phủ tướng quân. Có tiếng thiếu nữ ngâm nga hát. Tiếng bước dội lên người không có xu hướng giảm. Trong phòng mờ mờ hơi nước bốc lên, ảo ảo thân hình trắng mịn của thiếu nữ. Nàng bước ra khỏi thùng nước rồi mau chóng lấy khăn quấn lấy người. Từng giọt nước chưa kịp lau khô chảy dài trên làn da thiếu nữ. Thật quyến rũ. Gương mặt vốn dịch dung đã được lau sạch bằng nước muối. Mặc nữ trang, xoay người nàng bất giác sờ vào má mình, tự than một tiếng:
- Thật là không biết là phúc hay họa đây.
Nàng thở dài. Rồi đi lấy đồ dịch dung khuôn mặt thanh tú như cũ. Lúc này đã là tầm chiều mát rồi. Nàng dạo chơi khắp tướng phủ. Hóa ra ai cũng biết nàng, cúi người chào nàng. Chán. Nàng hỏi Vĩnh thúc mới biết rằng anh trai đã được triệu vào cung rồi. Nàng thướt tha đi ra khỏi phủ dạo chơi kinh thành.
Hỏa Thánh Quốc cũng có nhiều thứ hay và lạ như Phong Thần Quốc. Nàng dạo qua mấy quán bán đồ trang sức lề đường với trâm cài, nhẫn, vòng tay,... bày la liệt. Nhưng nàng không hứng thú. Nàng còn thấy những cây kẹo tròn tròn xiên que. Mấy đứa trẻ ngay đó nhìn có vẻ thèm thuồng. Nàng bỗng hứng lên, phóng tay mua hết cho bọn chúng. Trúc Linh còn mò vào một cửa hàng sang trọng. Nàng thuê một bàn ở lầu hai, chỗ có thể vừa ăn vừa nhìn được ra ngoài. Nàng có gọi một phần phở thịt viên.
Nhìn bát phở nghi ngút thơm ngon, nàng cầm đũa ăn ngon lành. Vốn là người kén ăn, nàng rất hiếm khi tìm được thức ăn vừa miệng. Nhưng giờ, nhà hàng này còn phải chào đón nàng dài dài. Nàng nhìn ra ngoài. Có bóng người mặc lục y vừa vượt qua. Hắn đẹp mê người, dáng người cao ráo, khí chất vương giả khiến người người muốn bị hắn thần phục nhưng có vẻ lạnh lùng. Nàng thoáng ngỡ ngàng.
Yêu nghiệt. Yêu nghiệt quá.
Lạ quá, sao nàng vẫn luôn có cảm giác là đã gặp hắn ở đâu rồi. Bỗng có tiếng ồn ào. Từ chỗ nàng nhìn xa có thấy xe ngựa, cùng sáu người chia làm hai bảo hộ hai bên. Hẳn là người quyền quý đây. Nàng chăm chú nhìn đoàn người ấy. Bất chợt, có một đứa trẻ con chạy ra giữa đường khiến ngựa không tự chủ, lồng lên. Còn đứa bé hoảng sợ nhìn vó ngựa giương cao. Trúc Linh ném bạc lên bàn, rồi từ độ cao của tầng này nhảy xuống phóng nhanh đến chỗ đứa trẻ. Dường như ngựa đã được kìm hãm lại, không đạp vào người đứa bé. Nhưng trong chớp mắt, một tên tay sai bỗng vung roi lên đánh lên người thằng bé hai ba cái. Đến cái tiếp theo, người mẹ lao lên ôm con vào ngực, xoay lưng chống đỡ đòn roi. Tưởng rằng đòn roi ấy mạnh mẽ quất lên thân hình gầy gò của người mẹ, đúng lúc ấy, một bàn tay trắng ngần đưa ra nắm chặt lấy roi dài của hắn. Nàng trừng mắt giận giữ, giương chân đạp hắn một cái, hắn bay xa, đập người vào một hàng trứng, cả người đau ê ẩm và nhớp nháp kinh tởm. Dân chúng hoan hô. Trúc Linh đắc ý nhìn bọn thị vệ đang lăm lăm tay kiếm xông vào đánh với nàng đây. Nàng nhếch môi cười.
- Vớ vẩn.
- Tiện dân kia dám làm chậm trễ thời gian của tướng gia. Xông lên Năm người cùng rút kiếm xông lên.
Nàng cũng đang có ý hỏi xem bọn chúng có não không đây. Đấu nàng, chỉ có đường chết. Nàng cầm roi người nọ, quất mạnh vào họ. Chưa đến một chiêu, người nào người nấy ngã lăn ra đất. Nàng kiêu ngạo nói:
- Công lí ở đâu hả? Không phải quan phụ mẫu là yêu dân như con sao. Hà cớ ức hiếp người. Ta hôm nay thay trời hành đạo.
Nàng nhìn vào chiếc kiệu kia. Người kia không can thiệp, mặc kệ tay sai ức hiếp dân chúng như thế này, nàng rất ngứa mắt. Thực là muốn lật tung cả kiệu nên hỏi xem lão ta là người thế nào. Nàng vội vàng đến bên hai mẹ con nọ, nàng ôm đứa bé đi thẳng vào quán trọ quanh đấy. Nàng đặt đứa trẻ lên giừơng, cẩn thận bắt mạch, chữa trị vết thương cho nó. May là vết thương ngoài da. Thằng bé hoảng sợ khóc mãi không dứt, đòi mẹ. Nhìn hai mẹ con nàng thở phào nhẹ nhõm. Nàng đi đến viết một đơn thuốc rồi đưa cho bà mẹ. Bà mẹ vui mừng rối rít cảm ơn.
- Cảm ơn cô nương, cảm ơn cô nương... Mẹ con ta nguyện làm thân trâu bò trả ơn cô nương.
Nàng phẩy tay, mỉm cười nói:
- Không sao, việc nghĩa nên làm, hai người ở đâu đến vậy. Hóa ra hai mẹ con lên kinh thành tìm cha tìm chồng đã đi biệt tích bảy năm. Trên đường đến đây lại bị cướp giật, bao tiền bạc đều bị lấy mất. Trúc Linh nghe xong đập bàn tức giận. Không ngờ lại có loại chồng bội nghĩa vong ơn như vậy. Nàng rút túi tiền ra đưa hết cho hai mẹ con họ.
- Hai người nhận lấy. Bà mẹ kia vẫn cương quyết không nhận.
- Cô nương không được đâu.
- Sao lại không được? Ta cho đứa nhỏ kia. Nó cần số tiền này hơn ta.
Bà mẹ nghĩ suy. Không có số tiền này, cuộc sống về sau của họ vất vả hơn nhiều. Bà mẹ đành nhận lấy.
- Xin hỏi quý danh của cô nương.
Nàng cười:
- Ta là Song Y.
Song y trong lời đồn, vị thần y hành hiệp cứu người lại là nàng ư? Bà mẹ cảm thấy mình thật có phúc khi gặp nàng ở đây. Vậy là chẳng mấy chốc tiếng đồn về Song Y lại vang xa.
- Linh nhi, muội biết ta đứng chờ muội bao lâu rồi không?
Liên Tuấn nhíu mày nhìn nàng hỏi. Hắn lại để ý thấy vạt váy nàng có vết máu loang lổ. Hắn lo lắng đến cạnh nàng xem xét. Giọng nói hắn rất tức giận. Phải thôi, đây là đồ đệ cưng của sư phụ cùng sư thúc hắn nàng có bị làm sao hắn không còn mặt mũi nhìn hai người. Vả lại hắn cũng quan tâm nàng.
- Muội làm sao thế này? Có bị thương ở chỗ nào không?
Trúc Linh nhìn vạt váy, gãi đầu cười cười. Anh trai nàng lo lắng cho nàng, nàng rất vui. Nàng nói:
- Em không có sao đâu. Hôm nay cứu người nên mới bị thế thôi. Anh đợi em có chuyện gì à?
Để ý kĩ, Liên Tuấn đã sớm mặc triều phục đầy đủ. Nhìn hắn lúc này thật oai phong, mạnh mẽ. Trúc Linh chẹp chẹp miệng một cái. Anh trai nàng mặc gì cũng đẹp nha. Nàng à một tiếng thật dài.
- Muội thay đồ đi rồi cùng ta vào cung.
Nhìn thân ảnh nàng đi xa, hắn chuẩn bị kiệu cho nàng, rồi leo lên ngựa chờ đợi.
Một khắc sau, Trúc Linh một thân hồng y rực rỡ, với mái tóc cài một lũ hoa trâm. Nàng nhăn mặt. Quá nặng đầu đau tóc. Bình thường nàng xõa quen rồi giờ thế này có chút khó chịu. Mà đôi hài bó vào chân khiến bước đi không được nhanh như bình thường, nàng muốn đi hài cỏ cơ. Nhìn Liên Tuấn cưỡi ngựa rồi lại nhìn chiếc kiệu đằng xa, Trúc Linh than lên:
- Anh trai à, sao lại bắt em ăn mặc thế này chứ, khó chịu lắm. Em cũng muốn cưỡi ngựa cơ.
Liên Tuấn dõng dạc cắt đứt tư tưởng hiện giờ của nàng:
- Chúng ta vào cung không phải đi chơi đâu. Muội lên kiệu nhanh nhanh đi.
Trúc Linh hậm hực lên kiệu. Vừa lên nàng vui vẻ nhìn, trong này cũng có đệm êm, có gối ôm thật tuyệt nha. Vậy là nàng chọn chỗ thích hợp nhắm mắt ngủ.
Một canh giờ sau.
- Linh nhi, đến nơi rồi. Linh nhi...
Liên Tuấn gọi mãi mà nàng không có trả lời. Hắn vén màn kiệu nhìn vào trong. Sư muội kính yêu của hắn vẫn say giấc nồng. Hắn vừa giận vừa buồn cười. Hắn đưa tay vén tóc cho nàng, chạm vào má nàng. Rồi hắn đỏ mặt rút tay ra. Thật lạ. Hắn lại có hành động này với sư muội mình. Không thể thế được.
- Anh à, đến nơi rồi à.
Trúc Linh che miệng, khẽ ngáp một cái rồi nàng xách váy bước ra. Tuy giờ nàng vẫn dịch dung một khuôn mặt thanh tú bình thường nhưng từng cử chỉ của nàng đều tôn vẻ thanh cao của nàng. Nàng đưa mắt nhìn quanh. Hoàng cung a là hoàng cung. Thật rộng rãi đồ sộ, nghiêm trang. Dù ở Phong Thần hay Hỏa Thánh đều rất đẹp. Hai huynh muội dừng lại trước một tẩm cung thật to lớn, xung quanh đều có thị vệ canh gác nghiêm túc. Đứng canh cửa có một vài cung nữ. Trúc Linh nín cười, hóa ra thế giới này không có thái giám hay hoạn quan a.
Liên Tuấn gõ nhẹ vào đầu nàng, lãnh đạm nói:
- Muội chú ý hành vi. Ta vào thôi.
Liên Tuấn rảo bước vào cung trước, Trúc Linh lẽo đẽo đi sau. Nàng hít một hơi sâu rồi trở về dáng vẻ lạnh băng của mình đã đánh mất bao năm rồi. Tẩm cung này rộng gấp mấy lần của nàng, nơi nơi dát vàng trông thích mắt. Mọi đồ vật ở đây đều có giá trị liên thành từ cái chén nước cho đến những bức tranh thủy mặc. Cung nữ thị vệ luôn luôn sẵn sàng trong tư thế nhận lệnh. Thảo nào xưa nay ai cũng muốn soán ngôi kế vị làm đế Vương. Nàng chỉ thở dài. Nơi này đâu có hoàn hảo như bao kẻ mơ ước. Đặt chân vào đây nghĩa là bao nguy hiểm đang rình rập và tự do thì còn xa vời lắm. Hay cho cuộc đời giàu sang không hạnh phúc.
Đi sâu vào trong, lúc này nàng thấy mấy vị nương nương trang điểm đậm nét đang ngồi trên long sàng chăm sóc cho hoàng thượng. Thì ra bệnh nhân của anh trai nàng quả là không tầm thường nha. Thảo nào anh đi vội vã thế. Nàng cũng quỳ xuống như Liên Tuấn hành lễ:
- Vi thần bái kiến hoàng thượng, thái hậu, hoàng hậu. Hoàng thượng vạn túê, vạn túê vạn vạn túê. Thái hậu cùng hoàng hậu thiên túê.
- Dân nữ bái kiến hoàng thượng, thái hậu cùng hoàng hậu. Hoàng thượng vạn túê, thái hậu, hoàng hậu thiên túê.
Người phụ nữ ngoài thất tuần, bà vẫn có cái nhìn tinh anh, ngồi trên long ỷ, mặc bộ phượng múa màu xanh lục, tay cầm chén trà, đưa lên miệng uống một ngụm rồi ôn tồn nói:
- Bình thân.
- Tạ thái hậu.
Liên Tuấn cùng Trúc Linh đồng thanh, rồi cùng đứng dậy.
- Liên tướng quân lần này trở về đã tìm ra phương thuốc cứu chữa cho hoàng thượng rồi chứ.
Thấy hoàng hậu ngồi bên long sàng nắm tay hoàng thượng hỏi han, Liên Tuấn cung kính đáp:
- Thưa hoàng hậu nương nương, vi thần đã tìm được thần y cứu chữa cho bệ hạ. Đây là sư muội của vi thần, Hoàng Trúc Linh. Nàng sẽ cứu chữa cho hoàng thượng.
Hoàng hậu nhìn Trúc Linh, đứa nhỏ này hẳn có tài năng thì mới lọt vào mắt của Liên tướng quân.
Thôi thì nàng đành cược một ván với tướng quân vậy.
- Thật là không biết là phúc hay họa đây.
Nàng thở dài. Rồi đi lấy đồ dịch dung khuôn mặt thanh tú như cũ. Lúc này đã là tầm chiều mát rồi. Nàng dạo chơi khắp tướng phủ. Hóa ra ai cũng biết nàng, cúi người chào nàng. Chán. Nàng hỏi Vĩnh thúc mới biết rằng anh trai đã được triệu vào cung rồi. Nàng thướt tha đi ra khỏi phủ dạo chơi kinh thành.
Hỏa Thánh Quốc cũng có nhiều thứ hay và lạ như Phong Thần Quốc. Nàng dạo qua mấy quán bán đồ trang sức lề đường với trâm cài, nhẫn, vòng tay,... bày la liệt. Nhưng nàng không hứng thú. Nàng còn thấy những cây kẹo tròn tròn xiên que. Mấy đứa trẻ ngay đó nhìn có vẻ thèm thuồng. Nàng bỗng hứng lên, phóng tay mua hết cho bọn chúng. Trúc Linh còn mò vào một cửa hàng sang trọng. Nàng thuê một bàn ở lầu hai, chỗ có thể vừa ăn vừa nhìn được ra ngoài. Nàng có gọi một phần phở thịt viên.
Nhìn bát phở nghi ngút thơm ngon, nàng cầm đũa ăn ngon lành. Vốn là người kén ăn, nàng rất hiếm khi tìm được thức ăn vừa miệng. Nhưng giờ, nhà hàng này còn phải chào đón nàng dài dài. Nàng nhìn ra ngoài. Có bóng người mặc lục y vừa vượt qua. Hắn đẹp mê người, dáng người cao ráo, khí chất vương giả khiến người người muốn bị hắn thần phục nhưng có vẻ lạnh lùng. Nàng thoáng ngỡ ngàng.
Yêu nghiệt. Yêu nghiệt quá.
Lạ quá, sao nàng vẫn luôn có cảm giác là đã gặp hắn ở đâu rồi. Bỗng có tiếng ồn ào. Từ chỗ nàng nhìn xa có thấy xe ngựa, cùng sáu người chia làm hai bảo hộ hai bên. Hẳn là người quyền quý đây. Nàng chăm chú nhìn đoàn người ấy. Bất chợt, có một đứa trẻ con chạy ra giữa đường khiến ngựa không tự chủ, lồng lên. Còn đứa bé hoảng sợ nhìn vó ngựa giương cao. Trúc Linh ném bạc lên bàn, rồi từ độ cao của tầng này nhảy xuống phóng nhanh đến chỗ đứa trẻ. Dường như ngựa đã được kìm hãm lại, không đạp vào người đứa bé. Nhưng trong chớp mắt, một tên tay sai bỗng vung roi lên đánh lên người thằng bé hai ba cái. Đến cái tiếp theo, người mẹ lao lên ôm con vào ngực, xoay lưng chống đỡ đòn roi. Tưởng rằng đòn roi ấy mạnh mẽ quất lên thân hình gầy gò của người mẹ, đúng lúc ấy, một bàn tay trắng ngần đưa ra nắm chặt lấy roi dài của hắn. Nàng trừng mắt giận giữ, giương chân đạp hắn một cái, hắn bay xa, đập người vào một hàng trứng, cả người đau ê ẩm và nhớp nháp kinh tởm. Dân chúng hoan hô. Trúc Linh đắc ý nhìn bọn thị vệ đang lăm lăm tay kiếm xông vào đánh với nàng đây. Nàng nhếch môi cười.
- Vớ vẩn.
- Tiện dân kia dám làm chậm trễ thời gian của tướng gia. Xông lên Năm người cùng rút kiếm xông lên.
Nàng cũng đang có ý hỏi xem bọn chúng có não không đây. Đấu nàng, chỉ có đường chết. Nàng cầm roi người nọ, quất mạnh vào họ. Chưa đến một chiêu, người nào người nấy ngã lăn ra đất. Nàng kiêu ngạo nói:
- Công lí ở đâu hả? Không phải quan phụ mẫu là yêu dân như con sao. Hà cớ ức hiếp người. Ta hôm nay thay trời hành đạo.
Nàng nhìn vào chiếc kiệu kia. Người kia không can thiệp, mặc kệ tay sai ức hiếp dân chúng như thế này, nàng rất ngứa mắt. Thực là muốn lật tung cả kiệu nên hỏi xem lão ta là người thế nào. Nàng vội vàng đến bên hai mẹ con nọ, nàng ôm đứa bé đi thẳng vào quán trọ quanh đấy. Nàng đặt đứa trẻ lên giừơng, cẩn thận bắt mạch, chữa trị vết thương cho nó. May là vết thương ngoài da. Thằng bé hoảng sợ khóc mãi không dứt, đòi mẹ. Nhìn hai mẹ con nàng thở phào nhẹ nhõm. Nàng đi đến viết một đơn thuốc rồi đưa cho bà mẹ. Bà mẹ vui mừng rối rít cảm ơn.
- Cảm ơn cô nương, cảm ơn cô nương... Mẹ con ta nguyện làm thân trâu bò trả ơn cô nương.
Nàng phẩy tay, mỉm cười nói:
- Không sao, việc nghĩa nên làm, hai người ở đâu đến vậy. Hóa ra hai mẹ con lên kinh thành tìm cha tìm chồng đã đi biệt tích bảy năm. Trên đường đến đây lại bị cướp giật, bao tiền bạc đều bị lấy mất. Trúc Linh nghe xong đập bàn tức giận. Không ngờ lại có loại chồng bội nghĩa vong ơn như vậy. Nàng rút túi tiền ra đưa hết cho hai mẹ con họ.
- Hai người nhận lấy. Bà mẹ kia vẫn cương quyết không nhận.
- Cô nương không được đâu.
- Sao lại không được? Ta cho đứa nhỏ kia. Nó cần số tiền này hơn ta.
Bà mẹ nghĩ suy. Không có số tiền này, cuộc sống về sau của họ vất vả hơn nhiều. Bà mẹ đành nhận lấy.
- Xin hỏi quý danh của cô nương.
Nàng cười:
- Ta là Song Y.
Song y trong lời đồn, vị thần y hành hiệp cứu người lại là nàng ư? Bà mẹ cảm thấy mình thật có phúc khi gặp nàng ở đây. Vậy là chẳng mấy chốc tiếng đồn về Song Y lại vang xa.
- Linh nhi, muội biết ta đứng chờ muội bao lâu rồi không?
Liên Tuấn nhíu mày nhìn nàng hỏi. Hắn lại để ý thấy vạt váy nàng có vết máu loang lổ. Hắn lo lắng đến cạnh nàng xem xét. Giọng nói hắn rất tức giận. Phải thôi, đây là đồ đệ cưng của sư phụ cùng sư thúc hắn nàng có bị làm sao hắn không còn mặt mũi nhìn hai người. Vả lại hắn cũng quan tâm nàng.
- Muội làm sao thế này? Có bị thương ở chỗ nào không?
Trúc Linh nhìn vạt váy, gãi đầu cười cười. Anh trai nàng lo lắng cho nàng, nàng rất vui. Nàng nói:
- Em không có sao đâu. Hôm nay cứu người nên mới bị thế thôi. Anh đợi em có chuyện gì à?
Để ý kĩ, Liên Tuấn đã sớm mặc triều phục đầy đủ. Nhìn hắn lúc này thật oai phong, mạnh mẽ. Trúc Linh chẹp chẹp miệng một cái. Anh trai nàng mặc gì cũng đẹp nha. Nàng à một tiếng thật dài.
- Muội thay đồ đi rồi cùng ta vào cung.
Nhìn thân ảnh nàng đi xa, hắn chuẩn bị kiệu cho nàng, rồi leo lên ngựa chờ đợi.
Một khắc sau, Trúc Linh một thân hồng y rực rỡ, với mái tóc cài một lũ hoa trâm. Nàng nhăn mặt. Quá nặng đầu đau tóc. Bình thường nàng xõa quen rồi giờ thế này có chút khó chịu. Mà đôi hài bó vào chân khiến bước đi không được nhanh như bình thường, nàng muốn đi hài cỏ cơ. Nhìn Liên Tuấn cưỡi ngựa rồi lại nhìn chiếc kiệu đằng xa, Trúc Linh than lên:
- Anh trai à, sao lại bắt em ăn mặc thế này chứ, khó chịu lắm. Em cũng muốn cưỡi ngựa cơ.
Liên Tuấn dõng dạc cắt đứt tư tưởng hiện giờ của nàng:
- Chúng ta vào cung không phải đi chơi đâu. Muội lên kiệu nhanh nhanh đi.
Trúc Linh hậm hực lên kiệu. Vừa lên nàng vui vẻ nhìn, trong này cũng có đệm êm, có gối ôm thật tuyệt nha. Vậy là nàng chọn chỗ thích hợp nhắm mắt ngủ.
Một canh giờ sau.
- Linh nhi, đến nơi rồi. Linh nhi...
Liên Tuấn gọi mãi mà nàng không có trả lời. Hắn vén màn kiệu nhìn vào trong. Sư muội kính yêu của hắn vẫn say giấc nồng. Hắn vừa giận vừa buồn cười. Hắn đưa tay vén tóc cho nàng, chạm vào má nàng. Rồi hắn đỏ mặt rút tay ra. Thật lạ. Hắn lại có hành động này với sư muội mình. Không thể thế được.
- Anh à, đến nơi rồi à.
Trúc Linh che miệng, khẽ ngáp một cái rồi nàng xách váy bước ra. Tuy giờ nàng vẫn dịch dung một khuôn mặt thanh tú bình thường nhưng từng cử chỉ của nàng đều tôn vẻ thanh cao của nàng. Nàng đưa mắt nhìn quanh. Hoàng cung a là hoàng cung. Thật rộng rãi đồ sộ, nghiêm trang. Dù ở Phong Thần hay Hỏa Thánh đều rất đẹp. Hai huynh muội dừng lại trước một tẩm cung thật to lớn, xung quanh đều có thị vệ canh gác nghiêm túc. Đứng canh cửa có một vài cung nữ. Trúc Linh nín cười, hóa ra thế giới này không có thái giám hay hoạn quan a.
Liên Tuấn gõ nhẹ vào đầu nàng, lãnh đạm nói:
- Muội chú ý hành vi. Ta vào thôi.
Liên Tuấn rảo bước vào cung trước, Trúc Linh lẽo đẽo đi sau. Nàng hít một hơi sâu rồi trở về dáng vẻ lạnh băng của mình đã đánh mất bao năm rồi. Tẩm cung này rộng gấp mấy lần của nàng, nơi nơi dát vàng trông thích mắt. Mọi đồ vật ở đây đều có giá trị liên thành từ cái chén nước cho đến những bức tranh thủy mặc. Cung nữ thị vệ luôn luôn sẵn sàng trong tư thế nhận lệnh. Thảo nào xưa nay ai cũng muốn soán ngôi kế vị làm đế Vương. Nàng chỉ thở dài. Nơi này đâu có hoàn hảo như bao kẻ mơ ước. Đặt chân vào đây nghĩa là bao nguy hiểm đang rình rập và tự do thì còn xa vời lắm. Hay cho cuộc đời giàu sang không hạnh phúc.
Đi sâu vào trong, lúc này nàng thấy mấy vị nương nương trang điểm đậm nét đang ngồi trên long sàng chăm sóc cho hoàng thượng. Thì ra bệnh nhân của anh trai nàng quả là không tầm thường nha. Thảo nào anh đi vội vã thế. Nàng cũng quỳ xuống như Liên Tuấn hành lễ:
- Vi thần bái kiến hoàng thượng, thái hậu, hoàng hậu. Hoàng thượng vạn túê, vạn túê vạn vạn túê. Thái hậu cùng hoàng hậu thiên túê.
- Dân nữ bái kiến hoàng thượng, thái hậu cùng hoàng hậu. Hoàng thượng vạn túê, thái hậu, hoàng hậu thiên túê.
Người phụ nữ ngoài thất tuần, bà vẫn có cái nhìn tinh anh, ngồi trên long ỷ, mặc bộ phượng múa màu xanh lục, tay cầm chén trà, đưa lên miệng uống một ngụm rồi ôn tồn nói:
- Bình thân.
- Tạ thái hậu.
Liên Tuấn cùng Trúc Linh đồng thanh, rồi cùng đứng dậy.
- Liên tướng quân lần này trở về đã tìm ra phương thuốc cứu chữa cho hoàng thượng rồi chứ.
Thấy hoàng hậu ngồi bên long sàng nắm tay hoàng thượng hỏi han, Liên Tuấn cung kính đáp:
- Thưa hoàng hậu nương nương, vi thần đã tìm được thần y cứu chữa cho bệ hạ. Đây là sư muội của vi thần, Hoàng Trúc Linh. Nàng sẽ cứu chữa cho hoàng thượng.
Hoàng hậu nhìn Trúc Linh, đứa nhỏ này hẳn có tài năng thì mới lọt vào mắt của Liên tướng quân.
Thôi thì nàng đành cược một ván với tướng quân vậy.
Tác giả :
Linh Huyên