Phong Hỏa Kì Duyên
Chương 42
" Đức, ta lại bắt đầu nhớ chàng rồi. Ta phải làm sao đây? Chuyện cung đấu nơi đây thật đáng ghét, hoàng huynh luôn phải nhẫn nhịn như thế ta có phần không đành lòng. Một tháng có đủ giải quyết mọi chuyện không? Ta sợ là chàng phải đợi ta thêm một thời gian nữa. Ta thực không muốn chàng buồn lòng".
Phong Linh dạo bước dưới ánh trăng, lòng đầy suy tư. Đã đến lúc phải kết thúc mọi chuyện rồi.
---------:)----
Màn đêm bao phủ, ánh trăng nhàn nhạt phủ chiếu mọi nơi. Ba vạn quân sĩ của Hoả Thánh đổ bộ lên Băng Quốc. Đội quân đi đến đâu hạ thành đến đó.
Lực lượng của Băng Quốc giờ đây rất mỏng manh, một phần vì tổn thất nghiêm trọng từ cuộc chiến trước, Băng Quốc cũng chẳng phải là một nước lớn như Phong Thần hay Hoả Thánh nên quân đội không thể lớn mạnh như hai nước kia. Lần trước cứ nghĩ rằng hai tiểu vương quốc liên kết là hạ gục được Hoả Thánh, ai ngờ đâu nửa đường xuất hiện một Phong Thần, Băng Quốc thảm hại. Hơn nữa Băng Hoàng lại nhát chết, hắn đã dự là Hoả Thánh sẽ không tha cho quốc gia bọn họ rồi nên hắn tập trung hết lực lượng quân lính bảo vệ kinh thành. Thành ra mỗi toà thành trì lực lượng rất kém, chỉ phái ra vài trăm người là đủ sức công phá rồi.
Hoả Thiên Đức không làm vậy. Học binh thư yếu lược, nghiên cứu đã nhiều nắm, hắn thấy mỗi khi dùng vũ lực trấn áp hại dân lành ắt sau sẽ bị thất bại. Sức dân mạnh như nước. Khi bình yên thì nước trôi êm ả, khi bão lũ thì cuồn cuộn điên cuồng. Hắn đến thành trì, nghiêm cấm quân sĩ ra tay sát hại dân chúng. Lúc đầu dân chúng còn sợ sệt, hoang mang. Sau khi nghe Hoả Thiên Đức nói họ không còn lo sợ nữa, cổng thành cứ thế rộng mở chào đón.
Hoả Thiên Đức đã nói gì ư? Hắn chỉ nói:
- Hỡi dân chúng trong thành, ta là thái tử Hoả Thánh Hoả Thiên Đức, ta không muốn dùng bạo lực để cưỡng ép các ngươi quy hàng ta. Lực lượng của các ngươi bao nhiêu ta rõ hơn hết. Băng hoàng mà các ngươi tôn kính đã bỏ mặc các ngươi, lấy đi sức mạnh của toà thành này làm nền tảng bảo vệ ông ta. Ta sẽ không sát hại bất kì người nào trong thành. Ta sẽ coi dân chúng như là con dân của Hoả Thánh ta. Các ngươi hãy thần phục Hoả Thánh.
Dứt lời cửa thành mở. Và rất nhanh đội quân được chào đón vào thành. Như đã nói Hoả Thiên Đức không sát hại bất kì người nào và được dân chúng chào đón như chào đón hoàng đế của họ vậy. Lúc đi rời khỏi thành, hắn chỉ để lại trăm người giúp đỡ truyền bá truyền thống của Hoả Thánh.
Mỗi lần thu phục một toà thành như vậy, đội quân Hoả Thiên Đức không tổn thất một chút nào. Một số thành trì nghe đãi ngộ của hắn liền không do dự mở cửa thành. Nhưng một số thành vẫn ngoan cố khiến họ đau đầu thuyết phục một phen một hồi không được. Dân chúng thành đó phẫn nộ lắm, tập trung đêm đến đưa bọn họ vào. Bọn họ đã chán ghét những luật lệ vớ vẩn của Băng Hoàng. Họ ghét cay ghét đắng những thứ thuế má nặng nề. Họ ghét sự ích kỉ của ông ta cùng bọn triều thần hèn nhát chỉ quan tâm mạng sống bỏ mặc bọn họ.
Hoat Thiên Đức càng tiến sâu vào lãnh thổ Băng Quốc càng giác ngộ ra một điều. Chỉ cần dân chúng bình yên thì ai lãnh đạo họ cũng được.
Năm ngày sau
Cuối cùng bọn hắn cũng đến được trước cổng kinh thành Băng Quốc. Ba vạn quân nhao lên cười phá lên. Nói lần này đi đánh trận nhưng không khác gì đi du ngoạn cả. Đi đến đâu người ta hoan nghênh đến đây, của ngon vật lạ của Băng Quốc ăn không xuể. Vả có một số người lại kiếm được thê tử nữa cơ đấy. Thành ra nhìn kinh thành Băng Quốc ai ai cũng sục sôi ý chí đánh thắng.
- Ha ha, con mẹ nó sảng khoái. Lão tử ngứa tay lâu lắm rồi.
- Ây da huynh đệ à, ai mà không ngứa tay chứ. Kinh Thành Băng quốc phải hạ nhanh rồi. Ha ha
- Phải hạ chứ, tất nhiên phải hạ chứ. Ông đây còn về lấy vợ sinh con.ha ha...
- Ha ha Băng hoàng toi rồi ha ha...
Trong tẩm cung của Băng Hoàng.
- Hoàng thượng, Hoả Thiên Đức đang cầm quân tiến tới đây.
Băng Hoàng run sợ, ôm chặt lấy chăn, hoảng loạn:
- Giờ sao đây, giờ sao đây a,... Hoả Thiên Đức là Chiến Thần vương tử.... Hắn sẽ công phá và chiêm kinh đô của ta... Không được, ta không muốn chết, ta muốn sống....
Chúng đại thần mặt mày tái nhợt nhìn nhau, có người luống cuống tay chân, đi lại liên tục, có người sốt sắng về nhà, miệng lẩm bẩm:
- Ta phải dời khỏi đây thôi, tiền tài làm gì khi không còn mạng để hưởng chứ.
Mấy quan võ tức giận trước sự nhu nhược của Hoàng thượng và vài vị cận thần khác, ôm quyền quỳ xuống dõng dạc nói:
- Hoàng thượng, hãy để chúng thần chiến đấu vì tổ quốc.
Băng Hoàng run rẩy đứng dậy, ông ta đi đến cạnh mấy vị tướng:
- Các khanh cứ chiến đấu, Băng Quốc ghi ân các khanh.
Nói xong ông ta dọn đồ đạc của mình, thay y phục định chuồn mất. Nhìn hoàng đế của mình hèn nhát như vậy, ý muốn chiến đấu giảm mạnh.
------;)-------
- Băng Hoàng, hãy quy hàng đi.
Hoả Thiên Đức đã quyết trận lần này hắn sẽ dùng vũ lực để thực sự công phá thành công kinh thành.
Mấy vị tướng ham chiến giờ mặt sẩm mày nhăn hô hào:
- Bắn tên diệt quân Hoả Thánh cho ta.
Mưa tên bay tung toé. Hoả Thiên Đức mày khẽ động giơ tay lên.
- Phòng thủ, lên.
Từng tấm bia kiên cố lập thành một bức tường kiên cố. Mưa tên bị chặn lại rụng xuống. Binh lính nhìn nhau cười ha ha. Đánh trận như vậy tưởng như một trò đùa. Ai bảo bọn họ tinh thần rất thoải mái vui sướng trước khi lâm trận cơ chứ.
Độc Cô Lãnh Huyết lúc này cũng tham gia trận đánh này. Hắn giờ có nhiệm vụ bắt sống Băng Hoàng. Len qua dòng người hắn phi thân lên tường thành mau chóng tiến vào cung lăng của Băng Hoàng.
Hoả Thiên Đức ra lệnh công phá thành. Từng móc sắt bay vút lên tường thành. Mũi tên lửa cứ thế bay tới. Sắp đến ngày tàn của Băng Quốc rồi.
Một canh giờ sau, cửa thành mở ra. Toàn quân hùng dũng tiến vào.
Ba canh giờ sau. Trận chiến đã kết thúc. Mấy đạo quân của Băng Hoàng lần lượt quy phục. Hoả Thiên Đức đang ngồi trên long kỉ, nhìn Băng hoàng cùng bè lũ cận thần quỳ rạp dưới chân.
- Hoả Thiên Đức, ngươi bỉ ổi, ngươi dám cướp đế vị của trẫm. Ngươi chết không xong đâu.
Hoả Thiên Đức liếc mắt nhìn Độc Cô Lãnh Huyết. Kiếm của Lãnh Huyết vạch ra một đường trên cổ Băng Hoàng. Lũ phi tần bật khóc hu hu.
- Câm ngay. Là Băng Quốc ngươi trộm gà không thành mất nắm gạo thôi. Hơn nữa, ta cũng đang thiếu lễ vật thành hôn.
Nhớ lại khuôn mặt kiều diễm của nàng lúc xấu hổ, hắn dịu dàng cười nhẹ. " Linh nhi lúc này đang làm gì nhỉ? Ta phải nhanh nhanh cưới nàng về thôi".
Hắn ra lệnh cho quân vào áp giải Băng Hoàng đi.
- Hoả Thiên Đức, ngươi sẽ hối hận...
Độc Cô Lãnh Huyết, tra kiếm vào vỏ, rồi hướng Hoả Thiên Đức, lạnh lùng như băng, chậm rãi nói:
- Thái tử, ta hoàn thành xong công việc, ngươi chuẩn bị tiền cho ta. Ta tính đã chém chết 1719 người, trong đó có 2 tướng lĩnh và bắt sống Phong Hoàng.
Hoả Thiên Đức cau mày:
- Độc Cô, ngươi muốn giết ta hả, ta giờ không có tiền.
Lãnh Huyết lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ nào lại nghèo kiết xác như thế.
Hắn nói tuy rất nhỏ nhưng thính lực của Hoả Thiên Đức phải nói cực kì tốt. Hắn ngước mặt lên nhìn trần nhà.
- Thái tử ta tính được ba vạn ngân tệ.
Lãnh Huyết vẫn cố nói.
- Thôi được rồi nhưng Linh nhi là bằng hữu của ngươi. Ta cũng là huynh đệ kết giao của ngươi có phải không?
Độc Cô dù bất mãn nhưng cũng im lặng gật đầu. Hắn nhìn thấy khuôn mặt của Hoả Thiên Đức gian xảo cười, lòng bất an như vừa bị vào hố.
- Ây da chúng ta sắp thành thân với nhau nên ngươi phải đi quà mừng a. Thế này ta trả ngươi 1.5 vạn ngân tệ tiền công, số còn lại ngươi mừng bọn ta.
Lãnh Huyết nhìn Thiên Đức, cắn răng cam chịu. Ai bảo người ta là thái tử và cũng lại có võ công cao hơn hắn chứ.
Giảo hoạt, vô sỉ, ích kỉ quá đi...
Phong Linh dạo bước dưới ánh trăng, lòng đầy suy tư. Đã đến lúc phải kết thúc mọi chuyện rồi.
---------:)----
Màn đêm bao phủ, ánh trăng nhàn nhạt phủ chiếu mọi nơi. Ba vạn quân sĩ của Hoả Thánh đổ bộ lên Băng Quốc. Đội quân đi đến đâu hạ thành đến đó.
Lực lượng của Băng Quốc giờ đây rất mỏng manh, một phần vì tổn thất nghiêm trọng từ cuộc chiến trước, Băng Quốc cũng chẳng phải là một nước lớn như Phong Thần hay Hoả Thánh nên quân đội không thể lớn mạnh như hai nước kia. Lần trước cứ nghĩ rằng hai tiểu vương quốc liên kết là hạ gục được Hoả Thánh, ai ngờ đâu nửa đường xuất hiện một Phong Thần, Băng Quốc thảm hại. Hơn nữa Băng Hoàng lại nhát chết, hắn đã dự là Hoả Thánh sẽ không tha cho quốc gia bọn họ rồi nên hắn tập trung hết lực lượng quân lính bảo vệ kinh thành. Thành ra mỗi toà thành trì lực lượng rất kém, chỉ phái ra vài trăm người là đủ sức công phá rồi.
Hoả Thiên Đức không làm vậy. Học binh thư yếu lược, nghiên cứu đã nhiều nắm, hắn thấy mỗi khi dùng vũ lực trấn áp hại dân lành ắt sau sẽ bị thất bại. Sức dân mạnh như nước. Khi bình yên thì nước trôi êm ả, khi bão lũ thì cuồn cuộn điên cuồng. Hắn đến thành trì, nghiêm cấm quân sĩ ra tay sát hại dân chúng. Lúc đầu dân chúng còn sợ sệt, hoang mang. Sau khi nghe Hoả Thiên Đức nói họ không còn lo sợ nữa, cổng thành cứ thế rộng mở chào đón.
Hoả Thiên Đức đã nói gì ư? Hắn chỉ nói:
- Hỡi dân chúng trong thành, ta là thái tử Hoả Thánh Hoả Thiên Đức, ta không muốn dùng bạo lực để cưỡng ép các ngươi quy hàng ta. Lực lượng của các ngươi bao nhiêu ta rõ hơn hết. Băng hoàng mà các ngươi tôn kính đã bỏ mặc các ngươi, lấy đi sức mạnh của toà thành này làm nền tảng bảo vệ ông ta. Ta sẽ không sát hại bất kì người nào trong thành. Ta sẽ coi dân chúng như là con dân của Hoả Thánh ta. Các ngươi hãy thần phục Hoả Thánh.
Dứt lời cửa thành mở. Và rất nhanh đội quân được chào đón vào thành. Như đã nói Hoả Thiên Đức không sát hại bất kì người nào và được dân chúng chào đón như chào đón hoàng đế của họ vậy. Lúc đi rời khỏi thành, hắn chỉ để lại trăm người giúp đỡ truyền bá truyền thống của Hoả Thánh.
Mỗi lần thu phục một toà thành như vậy, đội quân Hoả Thiên Đức không tổn thất một chút nào. Một số thành trì nghe đãi ngộ của hắn liền không do dự mở cửa thành. Nhưng một số thành vẫn ngoan cố khiến họ đau đầu thuyết phục một phen một hồi không được. Dân chúng thành đó phẫn nộ lắm, tập trung đêm đến đưa bọn họ vào. Bọn họ đã chán ghét những luật lệ vớ vẩn của Băng Hoàng. Họ ghét cay ghét đắng những thứ thuế má nặng nề. Họ ghét sự ích kỉ của ông ta cùng bọn triều thần hèn nhát chỉ quan tâm mạng sống bỏ mặc bọn họ.
Hoat Thiên Đức càng tiến sâu vào lãnh thổ Băng Quốc càng giác ngộ ra một điều. Chỉ cần dân chúng bình yên thì ai lãnh đạo họ cũng được.
Năm ngày sau
Cuối cùng bọn hắn cũng đến được trước cổng kinh thành Băng Quốc. Ba vạn quân nhao lên cười phá lên. Nói lần này đi đánh trận nhưng không khác gì đi du ngoạn cả. Đi đến đâu người ta hoan nghênh đến đây, của ngon vật lạ của Băng Quốc ăn không xuể. Vả có một số người lại kiếm được thê tử nữa cơ đấy. Thành ra nhìn kinh thành Băng Quốc ai ai cũng sục sôi ý chí đánh thắng.
- Ha ha, con mẹ nó sảng khoái. Lão tử ngứa tay lâu lắm rồi.
- Ây da huynh đệ à, ai mà không ngứa tay chứ. Kinh Thành Băng quốc phải hạ nhanh rồi. Ha ha
- Phải hạ chứ, tất nhiên phải hạ chứ. Ông đây còn về lấy vợ sinh con.ha ha...
- Ha ha Băng hoàng toi rồi ha ha...
Trong tẩm cung của Băng Hoàng.
- Hoàng thượng, Hoả Thiên Đức đang cầm quân tiến tới đây.
Băng Hoàng run sợ, ôm chặt lấy chăn, hoảng loạn:
- Giờ sao đây, giờ sao đây a,... Hoả Thiên Đức là Chiến Thần vương tử.... Hắn sẽ công phá và chiêm kinh đô của ta... Không được, ta không muốn chết, ta muốn sống....
Chúng đại thần mặt mày tái nhợt nhìn nhau, có người luống cuống tay chân, đi lại liên tục, có người sốt sắng về nhà, miệng lẩm bẩm:
- Ta phải dời khỏi đây thôi, tiền tài làm gì khi không còn mạng để hưởng chứ.
Mấy quan võ tức giận trước sự nhu nhược của Hoàng thượng và vài vị cận thần khác, ôm quyền quỳ xuống dõng dạc nói:
- Hoàng thượng, hãy để chúng thần chiến đấu vì tổ quốc.
Băng Hoàng run rẩy đứng dậy, ông ta đi đến cạnh mấy vị tướng:
- Các khanh cứ chiến đấu, Băng Quốc ghi ân các khanh.
Nói xong ông ta dọn đồ đạc của mình, thay y phục định chuồn mất. Nhìn hoàng đế của mình hèn nhát như vậy, ý muốn chiến đấu giảm mạnh.
------;)-------
- Băng Hoàng, hãy quy hàng đi.
Hoả Thiên Đức đã quyết trận lần này hắn sẽ dùng vũ lực để thực sự công phá thành công kinh thành.
Mấy vị tướng ham chiến giờ mặt sẩm mày nhăn hô hào:
- Bắn tên diệt quân Hoả Thánh cho ta.
Mưa tên bay tung toé. Hoả Thiên Đức mày khẽ động giơ tay lên.
- Phòng thủ, lên.
Từng tấm bia kiên cố lập thành một bức tường kiên cố. Mưa tên bị chặn lại rụng xuống. Binh lính nhìn nhau cười ha ha. Đánh trận như vậy tưởng như một trò đùa. Ai bảo bọn họ tinh thần rất thoải mái vui sướng trước khi lâm trận cơ chứ.
Độc Cô Lãnh Huyết lúc này cũng tham gia trận đánh này. Hắn giờ có nhiệm vụ bắt sống Băng Hoàng. Len qua dòng người hắn phi thân lên tường thành mau chóng tiến vào cung lăng của Băng Hoàng.
Hoả Thiên Đức ra lệnh công phá thành. Từng móc sắt bay vút lên tường thành. Mũi tên lửa cứ thế bay tới. Sắp đến ngày tàn của Băng Quốc rồi.
Một canh giờ sau, cửa thành mở ra. Toàn quân hùng dũng tiến vào.
Ba canh giờ sau. Trận chiến đã kết thúc. Mấy đạo quân của Băng Hoàng lần lượt quy phục. Hoả Thiên Đức đang ngồi trên long kỉ, nhìn Băng hoàng cùng bè lũ cận thần quỳ rạp dưới chân.
- Hoả Thiên Đức, ngươi bỉ ổi, ngươi dám cướp đế vị của trẫm. Ngươi chết không xong đâu.
Hoả Thiên Đức liếc mắt nhìn Độc Cô Lãnh Huyết. Kiếm của Lãnh Huyết vạch ra một đường trên cổ Băng Hoàng. Lũ phi tần bật khóc hu hu.
- Câm ngay. Là Băng Quốc ngươi trộm gà không thành mất nắm gạo thôi. Hơn nữa, ta cũng đang thiếu lễ vật thành hôn.
Nhớ lại khuôn mặt kiều diễm của nàng lúc xấu hổ, hắn dịu dàng cười nhẹ. " Linh nhi lúc này đang làm gì nhỉ? Ta phải nhanh nhanh cưới nàng về thôi".
Hắn ra lệnh cho quân vào áp giải Băng Hoàng đi.
- Hoả Thiên Đức, ngươi sẽ hối hận...
Độc Cô Lãnh Huyết, tra kiếm vào vỏ, rồi hướng Hoả Thiên Đức, lạnh lùng như băng, chậm rãi nói:
- Thái tử, ta hoàn thành xong công việc, ngươi chuẩn bị tiền cho ta. Ta tính đã chém chết 1719 người, trong đó có 2 tướng lĩnh và bắt sống Phong Hoàng.
Hoả Thiên Đức cau mày:
- Độc Cô, ngươi muốn giết ta hả, ta giờ không có tiền.
Lãnh Huyết lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ nào lại nghèo kiết xác như thế.
Hắn nói tuy rất nhỏ nhưng thính lực của Hoả Thiên Đức phải nói cực kì tốt. Hắn ngước mặt lên nhìn trần nhà.
- Thái tử ta tính được ba vạn ngân tệ.
Lãnh Huyết vẫn cố nói.
- Thôi được rồi nhưng Linh nhi là bằng hữu của ngươi. Ta cũng là huynh đệ kết giao của ngươi có phải không?
Độc Cô dù bất mãn nhưng cũng im lặng gật đầu. Hắn nhìn thấy khuôn mặt của Hoả Thiên Đức gian xảo cười, lòng bất an như vừa bị vào hố.
- Ây da chúng ta sắp thành thân với nhau nên ngươi phải đi quà mừng a. Thế này ta trả ngươi 1.5 vạn ngân tệ tiền công, số còn lại ngươi mừng bọn ta.
Lãnh Huyết nhìn Thiên Đức, cắn răng cam chịu. Ai bảo người ta là thái tử và cũng lại có võ công cao hơn hắn chứ.
Giảo hoạt, vô sỉ, ích kỉ quá đi...
Tác giả :
Linh Huyên