Phong Cách Chơi Game Của Tôi Không Giống Người Thường
Chương 27-2
27,2
Bên ngoài va chạm rất ngoạn mục, sau khi nghe thấy một tiếng động, hiển nhiên càng thêm kích động, bằng chứng là tốc độ va chạm thay đổi rất nhanh.
Quý An hạ giọng nói: "Câm miệng, không nói chuyện."
“Ngô… Ngô…”
" Cô gật đầu, tôi buông tay."
Cô gái nhỏ gật đầu: "Vâng... Vâng."
Quý An vừa lòng buông tay ra, cô gái nhỏ kia hiển nhiên trong lòng có rất nhiều nghi vấn, hai mắt đẫm lệ nhìn cậu, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi. Quý An chỉ ra ngoài, giả vờ rằng không có cách nào để trả lời câu hỏi của cô.
Thanh cửa giằng co một đêm, đến rạng sáng bên ngoài rõ ràng không phá được cửa này, tức giận dùng sức va chạm vài lần sau, Quý An tiếng rời đi..
Cô gái nhỏ: "Bây giờ chúng ta... Ra ngoài?"
"Không cần, ngươi chờ một chút." Quý An ngăn cô lại, "Đề phòng thứ đó còn ở bên ngoài."
Câu nói này có lý, đoàn người tiếp tục chờ ở bên trong, qua trái phải chừng nửa canh giờ, cửa sắt lại một lần nữa bị va chạm, lại có thêm mấy ngón tay bọc thép cọ xát mắng nhiếc.
Đại khái là bọn họ không bị lừa, thứ đó lần này thật tức giận, ngay cả móng tay đều dùng.
Cô gái nhỏ nhìn thấy điều này, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, nếu như vừa rồi trực tiếp đi mở cửa mà nói,.... lúc này sẽ lạnh như băng. Đoàn người đợi hơn một giờ, xác định đồ vật bên ngoài sau khi trở về sẽ không có trở về, Quý An liền dẫn đầu đi mở cửa.
Cửa sắt trải qua cả một đêm va chạm, hãm xuống hơn phân nửa, cạnh cửa cũng có một vệt nước, trong nước có một vật màu đen, Quý An khom người nhặt vật đó lên., Có điểm giống như vảy cá, sáng bóng và sắc nét, có một chút vị tanh.
Rốt cuộc là nghiên cứu cái gì vây ……?
Lợi dụng lúc người phía sau còn chưa tới, Quý An theo bản năng đưa cái vảy vào tay, như không có chuyện gì nói: "Cửa ải đi rồi, làm sao bây giờ?"
Thuyền viên Kiều Nhạc nói: "Chúng tôi không có bất kỳ thức ăn nào, vì vậy trước tiên hãy kiếm và xem liệu có bánh quy đồ khô gì trong nhà bếp không."
( Thuyền viên tên Kiều Nhạc nha)
"Được." Quý An gật đầu.
Sau sự cố đột ngột tối hôm qua, Quý An đã xác định, ngoại trừ cô gái nhỏ và Hải Nhạc, những người còn lại không nói đều là người chơi. Chính mình chuẩn bị tâm lý gặp phải sự cố, mới có thể ung dung tự tại.
Chỉ là phân chia phe phái, vẫn không biết rõ ràng.
Đại gia lập tức hiểu được trong lòng, nhưng không có nói ra, không có mở miệng, coi như không có chuyện gì xảy ra.
“ Đồ vật kia buổi tối lại đây, ban ngày liền đi, hiện tại viện nghiên cứu hẳn là an toàn, vì tiết kiệm thời gian, chúng ta phân tán đi tìm.” Kiều thuyền viên ánh mắt đảo qua mọi người, như là tùy chỉ Quý An: “ Câuh cùng tôi kiếm ở phía bên phải đi.”
Quý An ‘ ân ’ một tiếng, không có phản bác.
Thấy cậu đáp ứng, Hải Nguyệt liền cực kỳ tự nhiên đi theo phía sau thanh niên, giống cái đuôi nhỏ, chút nào không che giấu mục tiêu của chính mình. Kiều thuyền viên thấy vậy, mày hơi biệt, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì.
Mặt sau đám người cũng bị quấy rầy, Quý An nhìn tổ bộ ba đi cùng với đôi chị em kia, hoàng mao cùng cô gái nhỉ đi theo thuyền trưởng một con đường khác.
Viện nghiên cứu vừa hỗn độn lại phức tạp, loanh quanh lòng vòng, làm hoa mắt, không cẩn thận liền không thể xác định phương hướng. Quý An trong lòng biết rõ ràng kiều thuyền viên không phải người tốt, nhưng không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con.
Hôm nay là ngày thứ tư của trò chơi, nhưng cậu vẫn chưa biết gì về vật thí nghiệm.
Để chạy trốn thành công, cần phải hỏi từ miệng của thuyền viên.
Không biết đã qua bao lâu, mặc đồng phục phi hành đoàn màu trắng đột nhiên dừng bước, anh ta chỉ vào cửa trước phủ đầy bụi trắng nói: “Nơi này giống như một phòng thí nghiệm, chúng ta có muốn vào hay không? "
Quý An gật đầu đồng ý, nói "tốt", sau khi nhìn thấy ánh mắt rõ ràng của thuyền viên, thở phào nhẹ nhõm, như thể giải quyết một vấn đề.
Hình như …… Nơi này nguy hiểm.
Một bước, hai bước, ba bước. Lúc sắp bị đẩy ra khỏi cổng, Quý An đã lật cánh tay, móng vuốt, giống như lúc trước ném tên mập mạp như trước, lật ngược cả người đối phương, hung tợn dùng cùi chỏ đánh vào cổ anh ta, ánhmắt lạnh lùng.
"Nói! Nhiệm vụ của ngươi là gì? Dù sao phòng thí nghiệm.rốt cuộc sản phẩm là gì?"
" Cậu......" Bị bóp chặt cổ, muốn phản kháng, nhưng cổ lại vặn vẹo, bị Hải Nguyệt hai tay giữ chặt, toàn thân không nhúc nhích được, chỉ có thể giả ngu, " Cậu nói gì vậy? Tôu không hiểu."
"Đừng xạocho, tôi biết anh là người chơi." Ji An dùng sức một chút, "Nói cho tôi nhiệm vụ của anh."
Kiều Nhạc “……”
"Nói."
Sau ba phút, anh ta không tình nguyện nói: "Bảy ngày, rời khỏi hòn đảo này."
"Ngoại trừ cái này."
"Không có."
"Điều này không đúng!" Quý An từ trên xuống dưới nhìn Kiều Nhạc, cảm thấy không nên cùng bọn họ một nhóm người, anh ta tuyệt đối che dấu một phần sự thật, “Nói cho tôi biết hết thảy, nếu không liền ném mày vào phòng thí nghiệm. "
Dừng một chút, cậu chậm rãi nói: "Này phòng thí nghiệm, hẳn là có đồ quan trọng. Tỷ như …… vật thí nghiệm thất bại?"
Bên ngoài va chạm rất ngoạn mục, sau khi nghe thấy một tiếng động, hiển nhiên càng thêm kích động, bằng chứng là tốc độ va chạm thay đổi rất nhanh.
Quý An hạ giọng nói: "Câm miệng, không nói chuyện."
“Ngô… Ngô…”
" Cô gật đầu, tôi buông tay."
Cô gái nhỏ gật đầu: "Vâng... Vâng."
Quý An vừa lòng buông tay ra, cô gái nhỏ kia hiển nhiên trong lòng có rất nhiều nghi vấn, hai mắt đẫm lệ nhìn cậu, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi. Quý An chỉ ra ngoài, giả vờ rằng không có cách nào để trả lời câu hỏi của cô.
Thanh cửa giằng co một đêm, đến rạng sáng bên ngoài rõ ràng không phá được cửa này, tức giận dùng sức va chạm vài lần sau, Quý An tiếng rời đi..
Cô gái nhỏ: "Bây giờ chúng ta... Ra ngoài?"
"Không cần, ngươi chờ một chút." Quý An ngăn cô lại, "Đề phòng thứ đó còn ở bên ngoài."
Câu nói này có lý, đoàn người tiếp tục chờ ở bên trong, qua trái phải chừng nửa canh giờ, cửa sắt lại một lần nữa bị va chạm, lại có thêm mấy ngón tay bọc thép cọ xát mắng nhiếc.
Đại khái là bọn họ không bị lừa, thứ đó lần này thật tức giận, ngay cả móng tay đều dùng.
Cô gái nhỏ nhìn thấy điều này, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, nếu như vừa rồi trực tiếp đi mở cửa mà nói,.... lúc này sẽ lạnh như băng. Đoàn người đợi hơn một giờ, xác định đồ vật bên ngoài sau khi trở về sẽ không có trở về, Quý An liền dẫn đầu đi mở cửa.
Cửa sắt trải qua cả một đêm va chạm, hãm xuống hơn phân nửa, cạnh cửa cũng có một vệt nước, trong nước có một vật màu đen, Quý An khom người nhặt vật đó lên., Có điểm giống như vảy cá, sáng bóng và sắc nét, có một chút vị tanh.
Rốt cuộc là nghiên cứu cái gì vây ……?
Lợi dụng lúc người phía sau còn chưa tới, Quý An theo bản năng đưa cái vảy vào tay, như không có chuyện gì nói: "Cửa ải đi rồi, làm sao bây giờ?"
Thuyền viên Kiều Nhạc nói: "Chúng tôi không có bất kỳ thức ăn nào, vì vậy trước tiên hãy kiếm và xem liệu có bánh quy đồ khô gì trong nhà bếp không."
( Thuyền viên tên Kiều Nhạc nha)
"Được." Quý An gật đầu.
Sau sự cố đột ngột tối hôm qua, Quý An đã xác định, ngoại trừ cô gái nhỏ và Hải Nhạc, những người còn lại không nói đều là người chơi. Chính mình chuẩn bị tâm lý gặp phải sự cố, mới có thể ung dung tự tại.
Chỉ là phân chia phe phái, vẫn không biết rõ ràng.
Đại gia lập tức hiểu được trong lòng, nhưng không có nói ra, không có mở miệng, coi như không có chuyện gì xảy ra.
“ Đồ vật kia buổi tối lại đây, ban ngày liền đi, hiện tại viện nghiên cứu hẳn là an toàn, vì tiết kiệm thời gian, chúng ta phân tán đi tìm.” Kiều thuyền viên ánh mắt đảo qua mọi người, như là tùy chỉ Quý An: “ Câuh cùng tôi kiếm ở phía bên phải đi.”
Quý An ‘ ân ’ một tiếng, không có phản bác.
Thấy cậu đáp ứng, Hải Nguyệt liền cực kỳ tự nhiên đi theo phía sau thanh niên, giống cái đuôi nhỏ, chút nào không che giấu mục tiêu của chính mình. Kiều thuyền viên thấy vậy, mày hơi biệt, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì.
Mặt sau đám người cũng bị quấy rầy, Quý An nhìn tổ bộ ba đi cùng với đôi chị em kia, hoàng mao cùng cô gái nhỉ đi theo thuyền trưởng một con đường khác.
Viện nghiên cứu vừa hỗn độn lại phức tạp, loanh quanh lòng vòng, làm hoa mắt, không cẩn thận liền không thể xác định phương hướng. Quý An trong lòng biết rõ ràng kiều thuyền viên không phải người tốt, nhưng không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con.
Hôm nay là ngày thứ tư của trò chơi, nhưng cậu vẫn chưa biết gì về vật thí nghiệm.
Để chạy trốn thành công, cần phải hỏi từ miệng của thuyền viên.
Không biết đã qua bao lâu, mặc đồng phục phi hành đoàn màu trắng đột nhiên dừng bước, anh ta chỉ vào cửa trước phủ đầy bụi trắng nói: “Nơi này giống như một phòng thí nghiệm, chúng ta có muốn vào hay không? "
Quý An gật đầu đồng ý, nói "tốt", sau khi nhìn thấy ánh mắt rõ ràng của thuyền viên, thở phào nhẹ nhõm, như thể giải quyết một vấn đề.
Hình như …… Nơi này nguy hiểm.
Một bước, hai bước, ba bước. Lúc sắp bị đẩy ra khỏi cổng, Quý An đã lật cánh tay, móng vuốt, giống như lúc trước ném tên mập mạp như trước, lật ngược cả người đối phương, hung tợn dùng cùi chỏ đánh vào cổ anh ta, ánhmắt lạnh lùng.
"Nói! Nhiệm vụ của ngươi là gì? Dù sao phòng thí nghiệm.rốt cuộc sản phẩm là gì?"
" Cậu......" Bị bóp chặt cổ, muốn phản kháng, nhưng cổ lại vặn vẹo, bị Hải Nguyệt hai tay giữ chặt, toàn thân không nhúc nhích được, chỉ có thể giả ngu, " Cậu nói gì vậy? Tôu không hiểu."
"Đừng xạocho, tôi biết anh là người chơi." Ji An dùng sức một chút, "Nói cho tôi nhiệm vụ của anh."
Kiều Nhạc “……”
"Nói."
Sau ba phút, anh ta không tình nguyện nói: "Bảy ngày, rời khỏi hòn đảo này."
"Ngoại trừ cái này."
"Không có."
"Điều này không đúng!" Quý An từ trên xuống dưới nhìn Kiều Nhạc, cảm thấy không nên cùng bọn họ một nhóm người, anh ta tuyệt đối che dấu một phần sự thật, “Nói cho tôi biết hết thảy, nếu không liền ném mày vào phòng thí nghiệm. "
Dừng một chút, cậu chậm rãi nói: "Này phòng thí nghiệm, hẳn là có đồ quan trọng. Tỷ như …… vật thí nghiệm thất bại?"
Tác giả :
Ám Hương Phiêu Phù