Phong Ái
Chương 3
Đêm tối bao trùm trên núi rừng ảm đạm.
Hoắc Phi chiếu theo kế hoạch ẩn nấp trong sơn động tìm được trước đó, nhẹ nhàng hạ nam nhân trên lưng xuống.
Nương theo ánh trăng soi vào miệng động, Hoắc Phi thấy rõ sắc mặt tái nhợt của nam nhân phiếm màu xám xịt không khỏe mạnh.
Run rẩy nhấc ngón tay lên vuốt ve theo gương mặt anh tuấn cường tráng, nghĩ đến đêm nay rốt cuộc sẽ cùng nam nhân mà mình yêu thầm nhiều năm kết hợp một thể, nội tâm Hoắc Phi vô cùng rối bời, nói không ra là tư vị gì.
Dùng ngón cái ma sát hai phiến môi hơi dày của nam nhân, Hoắc Phi phả ra hơi thở nóng hổi, tại bên môi hắn nỉ non, “Tỷ phu… Tỷ phu…”
Bóp nát hai hồng quả để vào khe giữa môi người trong lòng, ánh mắt Hoắc Phi cuồng nhiệt mà nhìn sự biến hóa tinh tế trên khuôn mặt hắn…
Một cỗ nhiệt lưu kỳ dị chảy từ yết hầu ào ạt xuống, chảy vào tứ chi bách hài của Trầm Quan Kiều.
Cái tê liệt trên người vừa mất, toàn thân dường như có liệt hỏa hừng hực đốt cháy, làm cho Trầm Quan Kiều tuôn mồ hôi như mưa, khó nhẫn nại mà xé toạt quần áo trên người, thống khổ mà rên rỉ…
“Nóng… Nóng quá…”
“Tỷ phu, khó chịu à? Đừng sợ, có ta ở đây…”
Tiếng thì thầm khinh nhu bắt đầu vang lên bên tai, tựa vào cơ thể có nhiệt độ thấp hơn cơ thể mình, Trầm Quan Kiều lập tức thoải mái mà thán một hơi, một tay liền ôm chặt đối phương vào lòng ——
Hoắc Phi phát ra một tiếng khinh hô, từng đợt sóng hạnh phúc ấp ủ từ lâu bởi vì một cái ôm mà dâng trào…
Hạnh phúc khó diễn đạt bằng ngôn ngữ giống như muốn phá tan tâm tạng của mình, Hoắc Phi dùng hết khí lực toàn thân ôm lấy nam nhân, kích động mà cắn trên vai hắn, thấp thanh hí hô ——
“Tỷ phu… Ôm! Ôm chặt hơn! Ôm chặt hơn!”
Trầm Quan Kiều bả vai đau xót, thế nhưng cái đau đớn này bất quá chẳng những làm cho hắn thanh tỉnh, ngược lại còn khiến cho ngọn hỏa thiêu dưới bụng càng thêm tràn đầy ——
Dùng sức kéo lấy tóc của hắn, đói khát mà hôn lên, lời nói của Trầm Quan Kiều cũng bị đoạt lấy, làm cho người dưới thân phát ra tiếng rên rỉ động nhân tâm phách…
“Đừng đừng… Hừ uh…”
Hoắc Phi không thể tin nụ hôn đầu đã chờ đợi nhiều năm của mình cuối cùng cũng bị khuất phục!
Chỉ cần người nào có điểm như tỷ phu thì cũng đều có thể cùng đối phương lên giường, nhưng người giống loại hành vi bài tiết này tuyệt không có khả năng xuất ra hai chữ muốn hôn.
Đó là thánh địa chỉ có người yêu mới có thể tiếp xúc…
Bất ngờ hoa hoa công tử thuần tình bị tỷ phu yêu dấu hôn đến thần hồn điên đảo, phát ra tiếng rên rỉ say mê…
Hai người hôn đến nhiệt thủy tận trời, mồ hôi đầm đìa, tứ chi như xà quấn vào nhau, kể cả hạ thể trướng thẳng cũng bị cọ xát vào nhau tựa như súng sắp nhả cò…
Hai người điên cuồng mà xé quần áo đối phương, hận không thể lập tức tiếp xúc da thịt.
Trầm Quan Kiều trúng xà độc, vừa lại ăn hồng quả mà hai mắt đỏ ngầu, dục hỏa thiêu đốt toàn thân, một bên phát ra tiếng hít hà cuồng dã, một bên như dã thú đói khát cắn lên quả màu đỏ ướt át mỹ diễm trên ngực phải đối phương ——
“A a a —— không ——” Trong kích thống mang khoái cảm kỳ dị khiến cho Hoắc Phi ưỡn cong người, phát ra tiếng thét dục tử ——
Mặc kệ vùng vẫy thế nào, đầu nhũ vẫn bị gặm cắn ra huyết, Hoắc Phi đau đến không ngừng hít vào, kéo lấy mái tóc ẩm ướt của người trong lòng.”Đừng a… Tỷ phu —— đau quá —— tỷ phu —— ”
Nhưng dã thú một khi nếm vào tư vị máu tanh sao đồng ý từ bỏ dễ dàng như thế, ngay lập tức nhấm nháp tri vị mà gặm cắn quả màu đỏ khác trên ngực trái ——
“Ô a a a —— tha ta đi —— tỷ phu —— tỷ phu —— ”
Chưa bao giờ biết đầu nhũ của mình lại mẫn cảm đến tình trạng kinh khủng như thế, bạo lực tình dục của người trong lòng làm cho Hoắc Phi vừa sợ hãi vừa hưng phấn mà không biết như thế nào cho phải, chỉ có thể chặt chẽ ôm lấy hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm ——
Trầm Quan Kiều thở hỗn hển, vươn đầu lưỡi liếm máu ở khóe môi…
Thơm ngọt như thế… Lại dụ nhân như thế…
Nhục thể nằm ở dưới thân mình tản mát ra khí vị vô cùng dâm đãng, làm cho người hận không thể cùng tính khí thô to của mình hung hăng đâm xuyên hắn! Xé rách hắn!
Nam nhân trúng độc sớm đã mất đi sự tỉnh táo kiềm chế lúc thường, vừa rên rỉ vừa xé quần áo của Hoắc Phi ——
Tính khí cứng như sắt nảy mạnh lên, Trầm Quan Kiều như chứng kiến vật đáng lẽ không nên có, tò mò mà vươn tay đem chơi đùa ——
Kỳ quái… Phụ nữ thế nào lại có thứ này?
“A a —— tỷ phu ——” Vừa bị bàn tay thon dài đẹp đẽ của người trong lòng chạm, Hoắc Phi giống như con cá động mạnh thoát ly lên mặt nước, trong miệng từng đợt kêu gào hỗn tạp…”Không được… Ngươi sờ ta thật thoải mái… Tỷ phu…”
Bị phản ứng khiêu khích dâm đãng của người dưới thân làm cho càng thêm kích động, điểm nghi hoặc trong lòng Trầm Quan Kiều đã bị ném khỏi chín tầng mây, ôm đồm tay hắn, “Nhanh, sờ ta.”
Cổn tính khí thô to nóng hổi bị để vào lòng bàn tay Hoắc Phi, nhiệt độ nóng đến kỳ dị làm cả người hắn một trận run rẩy, đầu nhất thời trống rỗng.
Nhiệt độ cùng trọng lượng từ lòng bàn tay truyền đến não tủy, làm cho Hoắc Phi không nhịn được hai mắt ẩm ướt, rên rỉ một cách khao khát, “Ta muốn mút… Tỷ phu, van cầu ngươi cho ta mút đi…”
Không thể chờ đợi được mà quỳ trên mặt đất, mở lớn hai phiến môi tham lam mà ngậm quy đầu thô to của nam nhân, Hoắc Phi mặc dù là lần đầu tiên làm XXOO, nhưng đã diễn luyện trong mộng quá nhiều lần, vẫn nhẹ nhàng đủ để nam nhân nếm thử tư vị tuyệt đỉnh tiêu hồn…
“A a ——” phát ra tiếng rên rỉ đầy khoái cảm, Trầm Quan Kiều bắt được đầu hắn đưa đến vùng giữa thắt lưng, làm cho tranh nanh (*) thật lớn hưng phấn mà tại giữa phiến môi phong nhuận nhu nhuyễn điên cuồng mà ra vào.
(*) tranh nanh: hình tượng loài thú dân gian, khiến người khác sợ hãi, kinh khiếp.
Mồ hôi thuận theo thái dương từ từ chảy xuống, gương mặt cương nghị vì khoái cảm mà có chút vặn vẹo, hai mắt nam nhân khép hờ theo ánh sáng của dã thú (?), sự mất khống chế khó gặp được này, làm cho Hoắc Phi sớm đã yêu hắn đến tận xương tủy thấy vậy càng trở nên điên cuồng hơn, hận không thể cứ như thế nuốt hắn vào, làm cho hắn vĩnh viễn thuộc về chính mình!
Dưới sự liếm cắn ngày càng dâm đãng, tính khí cực muốn bộc phát của Trầm Quan Kiều rất nhanh liền tinh quan thất thủ, lớn tiếng mà rên rỉ, “A a —— nhanh —— sắp bắn ra rồi —— a a —— ”
Mở rộng miệng nghênh đón tinh dịch nam nhân phún phát, Hoắc Phi cả khuôn mặt mê muội đi, tuyệt không ngại dơ bẩn mà tỉ mỉ nếm thử, dương vật nộ trướng dưới thân cũng hưng phấn mà phún ra một luồng tinh dày…
Hai người sau cao trào thở phì phò mà ngã dài ra, mặc dù người bạn tốt dặn qua xà độc cộng thêm hồng quả có hiệu lực thúc dục không gì so sánh được, nhưng Hoắc Phi vẫn sợ tỷ phu sẽ nhanh hồi phục thần trí, lập tức lại tích cực mà ôm lấy hắn điên cuồng mà hôn.
“Hừ uh… Tỷ phu… Ngươi là của ta…”
Vươn hai đùi kẹp chặt thắt lưng nam nhân, làm cho tính khí ẩm ướt nhỏ giọt của hai người khẩn mật mà gắn bó vào nhau, Hoắc Phi càng không ngừng nhún hạ thân cọ xát vào tính khí mềm nhũn của nam nhân, cố gắng làm cho hắn cương lại.
Không tốn nhiều công sức, dâm độc trong cơ thể cộng thêm nhục thể dụ nhân dưới thân, Trầm Quan Kiều rất nhanh lấy lại độ hưng phấn, phồng cứng đỏ ngầu, cuồng loạn mà va chạm.
“A a…”
Hung khí cự đại của nam nhân tại giữa hai mông mình cuồng loạn vọt đâm làm cho nhân tâm kinh sợ. Nghĩ đến cây kiếm thịt này sẽ hung hăng bổ khai cơ thể chính mình, Hoắc Phi nếu nói không sợ hãi thì là lừa người.
Nhưng bản thân dù sẽ chảy máu bị thương thì có sao chứ, hắn cuối cùng cũng thuộc về nam nhân này.
Mà nam nhân này… Nam nhân hắn gọi là tỷ phu này, cuối cùng cũng sẽ thuộc về hắn!
“Tỷ phu” khóe miệng hiện lên nụ cười kiên quyết lại hấp dẫn, Hoắc Phi cầm tính khí cứng như sắt của nam nhân để ở cúc động chưa từng khai phá của mình ——
“… Tới đi, thượng ta!”
Hung khí không hề được bôi trơn, không hề làm cho đỡ đau, cuối cùng tìm được đích đến, không thể chờ đợi mà trường thẳng vào, bổ khai xử tử này (tương tự như xử nữ nhưng là con trai)——
“Ô a a a —— ”
Tiếng kêu bi thảm phá tan bầu trời đêm yên tĩnh, vang vọng khắp sơn động nho nhỏ…
Thống khổ đến ngũ tạng lục phủ như bị vũ khí sắc bén hung hăng đâm xuyên, làm cho Hoắc Phi đau đến cả người chấn động, mười ngón bấu chặt thật sâu vào sống lưng của nam nhân ——
“Đừng a a —— ”
Tràng bích dính chặt vào nhau hấp trụ âm hành (dương vật) cực muốn nổ tung của mình, khoái cảm chưa từng có làm cho Trầm Quan Kiều ưỡn cong, phát ra tiếng hét thống khoái, càng thêm dùng sức mà hướng chỗ tiêu hồn kia vọt đâm.
“A a… Tỷ phu… A a…”
Giọt lệ nam nhi khó gặp được cuối cùng không nhịn được chảy xuống, mặc dù cơ thể đau muốn chết, nhưng nội tâm Hoắc Phi lại là sự hài lòng bị chiếm đoạt.
Cả ngày lẫn đêm bị khát vọng bản thân dày vò, tại thời khắc này cuối cùng chiếm được thỏa mãn lớn lao…
Chúng ta cuối cùng kết hợp một thể rồi…
Lớp lớp cảm bẫy được xếp đặt cẩn thận, đều là vì một khắc vô cùng trân quý này a.
“Tỷ phu… A a… Tỷ phu của ta…”
Hai đùi bị nam nhân yêu quý mở khai, cường nhịn xuống thống khổ tùy ý cho tính khí thô to làm cúc động tân sĩ của mình chảy máu đầm đìa, Hoắc Phi phát ra tiếng gào thét vừa thống khổ vừa ngọt ngào ——
Thật không nghĩ tiếng nói đầy dâm đãng đó đã triệt để kích phát thú tính của nam nhân, làm hắn không nhịn được trở người hắn lại, lấy tư thế thú giao từ phía sau càng thêm xâm nhập, càng thêm điên cuồng mà đâm sâu hắn!
“Ô a a —— chậm thôi… Tỷ phu… A a…”
Âm nang (bìu) no đầy rất nhanh đập vào cặp mông nhiều thịt, phát ra âm thanh XXOO ba ba…
“Ô… Chậm lại… Tha ta… Tỷ phu… A a… Tha ta đi… Không được…”
Hoắc Phi bị tóm trụ đầu tóc, như bị dã thú hung hăng điên cuồng thao đến khóc ra tiếng Pháp, nhưng nam nhân chỉ thở nặng nhọc, không chút lưu tình mà tiếp tục đắm chìm trong công việc, cũng như muốn tuyên kỳ chủ quyền của mình, cong hạ thân hung hăng cắn vào bờ vai của hắn ——
“Ô a a ——” Hoắc Phi phát ra tiếng khóc hô cực đau đớn, cơ thể đột nhiên nảy mạnh lên!
Không nghĩ đến việc này làm hắn giật mình, quy đầu bão trướng trong cơ thể vừa lúc trực tiếp đánh vào điểm trí mạng của hắn, một cỗ khoái cảm cường đại trong nháy mắt truyền thẳng đến não tủy, làm hắn không nhịn được mà thét to ——
“A a a —— ”
Mặc dù bị mất thần trí, nam nhân vẫn khôn ngoan mà phát hiện được tử huyệt của hắn, giảo hoạt mà càng thêm dùng sức đâm đâm vào nhược điểm nhỏ bé đó ——
“A a —— không nên a —— tỷ phu —— bên trong sẽ chết mất —— ”
Vừa dâm đãng vừa phóng túng mà lay động cái mông, Hoắc Phi cảm giác được nam nhân yêu quý mang đến cho mình khoái cảm vô thượng, phát ra tiếng rên rỉ tiêu hồn ——
Giao hợp phong cuồng làm cho hai người lâm vào trạng thái điên cuồng mãnh liệt, như dã thú trong sơn động tha hồ mà trở mình lăn lộn kêu gọi, Hoắc Phi toàn thân bị nam nhân mất khống chế mà cắn loạn đến độ để lại dấu răng máu, nhưng trong thống khổ hắn vẫn nếm trải được sự tuyệt vời của bạo lực tính dục.
Ngay lúc nam nhân toàn thân cứng đờ, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp hữu lực, cuối cùng luồng tinh cũng bắn phụt vào tràng bích nóng cay làm cho Hoắc Phi tại đồng thời phún ra dục vọng hỏa nhiệt đến chảy nước mắt, khóc to thiên đường cấm kỵ của mộng tưởng đeo đuổi nhiều năm ——
Tiếng chim hót hiếm khi nghe được, gần ngay lỗ tai.
Trầm Quan Kiều toàn thân nhẹ nhõm, mặc dù cơ thể cảm thấy một chút hư thoát, nhưng tinh thần trở nên nhẹ nhàng khoan khoái chưa từng có, dường như gánh nặng nhiều năm áp trên người, ngay sau đó biến mất vô ảnh vô tung…
Nhưng dù sao hắn cũng là xuất thân xã hội đen, tính cảnh giác tích lũy nhiều năm dài không để cho hắn tiếp tục yếu đuối, lập tức liền cường bách bản thân thanh tỉnh lại.
Vừa khôi phục tri giác, cảm nhận được đầu tiên chính là nhiệt độ cùng sức nặng trong lòng.
Mái tóc mềm mượt khi mình vừa hạ cằm xuống, mang đến chút tê dại ngứa ngáy.
Mái tóc màu nâu nhạt này… Trong lòng ta chính là… A Phi sao?
Trầm Quan Kiều toàn thân cứng đờ.
Ta với A Phi… Sao lại…
Hắn phát hiện tay chân hai người giao quấn, tư thái ôm siết nhau vô cùng thân mật, thậm chí còn có thể cảm giác được hạ thể của mình bị bộ vị nhu nhuyễn hỏa nhiệt của đối phương chặt chẽ bao vây…
Lão đại xã hội đen khi sống mái với các bang phái cũng không đổi sắc mặt, giờ phút này mặt mày lại xanh như tàu lá, trong não đại loạn, bên trong không ra nửa điểm đầu đuôi.
Chuyện là thế nào? Ngày hôm qua rốt cuộc phát sinh chuyện gì?
Cố gắng tìm tòi mấy đoạn ký ức ngắn ngủi còn sót lại trong não…
Từ trong rừng cây bay ra một con rắn lục nhỏ… Cánh tay bị cắn… Trong nháy mắt cảm giác tê liệt lan truyền toàn thân…
Còn có…
Người khóc hô vùng vẫy cầu tha dưới hông mình…
Đáng chết! Lẽ nào người đó là… A Phi?!?!
Trời ạ, hắn rốt cuộc làm cái gì?
Ôm trụ nam tử ngủ say trong lòng, Trầm Quan Kiều vừa nhìn rõ ràng khuôn mặt vô cùng quen thuộc của đối phương đầy nước mắt, trên người vết cắn xanh xanh tím tím, cùng hạ thể khẩn mật kết hợp của hai người, cả người tựa như bị sét đánh, chấn kinh đến không nói được.
Lẽ nào hắn… Cường bạo tiểu cữu tử của mình?!?!
Không thể nào… Hắn đối nam nhân chưa từng có “thú tính” … Không thể nào!
Nhưng vì cái gì hạ thể của hắn cắm ở…
“Yên tâm, ta sẽ không cần ngươi chịu trách nhiệm.”
Câu chữ lạnh lùng làm cho Trầm Quan Kiều nghĩ đến thất thần bỗng nhiên cả kinh, ngẩng đầu nhìn đôi mắt hờ hững của Hoắc Phi.
“A Phi…”
“Tỷ phu, ta không trách ngươi. Mặc dù đây là lần đầu tiên của ta, nhưng ta không phải phụ nữ, không có vấn đề gì trinh tiết, cũng không cần phải hao tâm việc có thai, ta không cần ngươi chịu trách nhiệm.”
Hoắc Phi càng giải thích thanh tả rõ ràng bao nhiêu, Trầm Quan Kiều nghe càng run sợ.
“A Phi, lẽ nào ngày hôm qua ta thật sự… Đáng chết! Mau nói, ngày hôm qua rốt cuộc ta làm gì với ngươi?” Trầm Quan Kiều cắn răng, một tay nắm bờ vai hắn.
“A…” Hoắc Phi phát ra một tiếng kêu đau đớn ——
“Thế nào rồi?” Trầm Quan Kiều phút chốc cả kinh, vội vàng buông tay ra.
Hắn chứng kiến Hoắc Phi che chặt bả vai, khuôn mặt thống khổ, trong lòng giật mình, “Cho ta xem xem.”
“Không nên, ngươi đi ra.” Hoắc Phi tránh không cho xem.
“Cho ta xem.”
Hai người một trận xoay động lôi kéo, hạ thể kết hợp cũng bị ảnh hưởng, khoái cảm tê dại chạy dọc sống lưng, làm cho hai người đồng loạt hít thở mạnh.
Trầm Quan Kiều nhìn nam tử dưới thân trên khuôn mặt phớt hồng, đến hắn cũng nhận không ra tiểu cữu tử cái gì cũng không để trong lòng, không sợ trời không sợ đất của mình.
“Nhìn cái gì? Còn không mau rút ra!” Mặc dù trong lòng mười vạn phần không mong tỷ phu yêu dấu rời khỏi cơ thể của mình, nhưng vì tiếp tục diễn nhân vật bị hại, Hoắc Phi không thể làm khác hơn là nhịn đau nói ra.”Tối qua ta bị ngươi cưỡi lăn còn không đủ sao? Mau rút ra.”
“A, được, ta… Ta lập tức rút.”
Hiếm khi thấy vẻ mặt bối rối khả ái của nam nhân làm cho Hoắc Phi xém chút cười lộ ra. Đáng thương Trầm Quan Kiều ngây thơ không biết bị tính kế vội vàng hướng phía sau rời khỏi!!
Ba!
Thanh âm thoát ly của tính khí như tiếng khui nắp bình đột nhiên vang lên trong sơn động không khoáng ——
Hai người giật mình nhìn đối phương, sự ngượng ngùng trên khuôn mặt đạt tới điểm cao nhất, hai gương mặt trương tuấn đồng thời nổi lên màu đỏ ửng.
Hoắc Phi cũng không biết chính mình rốt cuộc thẹn thùng cái gì, cà lăm nói, “Ta… Ta muốn đi tắm…”
“Chờ một chút, A Phi, ngươi cho tỷ phu biết trước, sau khi ta mất đi ý thức rốt cuộc phát sinh chuyện gì?” Trầm Quan Kiều bắt được tay hắn, không cho hắn rời khỏi.
“Ngươi phiền quá! Được, nói thì nói!” Hoắc Phi vẻ mặt của tráng sĩ cắt cổ tay, đem lời thoại đã chuẩn bị sớm tuông một tràng ra, “Sau khi tỷ phu ngươi trúng mai phục bị rắn cắn, cả người liền bất tỉnh rồi sau đó, ta liều lĩnh chạy cứu thoát ngươi, lúc này, một người bịt mặt đột nhiên vụt ra cùng ta kịch liệt đánh, chúng ta đánh nhau rồi bị thương, cuối cùng hắn thấy chiếc xe của chúng ta, ta sợ hắn lại trở về tìm đồng bọn, vội vàng cõng tỷ phu chạy trốn vào núi rừng, kết quả chân ta bị trượt, không cẩn thận rơi xuống sơn cốc này, ta nhịn đau bò lên đây, thật vất vả mới tìm được sơn động này ẩn núp, không nghĩ đến…”
“Không nghĩ đến cái gì?” Trầm Quan Kiều trong lòng giật mình.
“Không nghĩ đến tỷ phu đột nhiên như phát cuồng mà đẩy ta ngã xuống đất… Sau đó…” Hoắc Phi hốc mắt hơi đỏ, cắn môi dưới, cúi đầu im lặng không nói.
“Sau đó cái gì? Mau nói rõ!”
“Nói rõ?” Hoắc Phi ngẩng đầu, xem xét hắn một cái, giọng điệu đột nhiên lạnh lùng, “Chuyện chính ngươi làm, bản thân còn không rõ?”
“Ta… Ta làm cái gì…” Trầm Quan Kiều trong miệng mặc dù luôn muốn hỏi ra lẽ, nhưng trái tim lại lạnh xuống.
Thực tế, cho dù Hoắc Phi không nói, hết thảy chuyện trước mắt, cũng đủ để đem chuyện nói rõ rồi.
Hắn, dĩ nhiên QJ tiểu cữu tử của mình rồi…
Hoắc Phi vết thương đầy người mà còn không thèm để ý, ngược lại bắt đầu an ủi hắn, “Coi như hết, ta cũng biết dáng vẻ này của mình, tỷ phu cho tới bây giờ cũng không để vào mắt, ngươi tuyệt đối sẽ không cố ý. Phải biết là độc dịch cổ quái của con rắn kia. Tỷ phu, là Hoắc Phi ta không may, không trách ngươi.” Hoắc Phi lộ ra một nụ cười tự giễu, thản nhiên nói, “Ta phải đi tẩy sạch.”
Mặc dù tâm loạn như tê dại, nhưng Trầm Quan Kiều vẫn cố gắng bảo trì mặt ngoài tỉnh táo, nhẹ nhàng nói, “Tỷ phu ôm ngươi đi.”
“Không cần, ngươi cho ta là nữ sao?” Hoắc Phi cười lạnh một tiếng, đỡ theo vách núi loay hoay đứng lên.
Nhưng hắn mới đi một hai bước, đau đớn khôn tả từ giữa mông truyền tới làm cho hắn không nhịn được sắc mặt xanh lè, hai đùi mềm nhũn, ba một tiếng, lấy tư thế cực kì bất nhã cứ như thế ngã quỳ trước mặt nam nhân ——
Hai chân phân khai thật lớn, lộ ra cúc động giữa hai phiến mông bị giày vò đến không đành lòng nhìn, dịch thể dinh dính đỏ đỏ trắng trắng thuận theo đùi chảy xuống, thấy vậy Trầm Quan Kiều trong lòng kinh hoàng, vừa chấn kinh vừa xấu hổ.
Trời ạ, này… Này đều là ta làm ra sao?
Trầm Quan Kiều luôn luôn nghiêm luật với bản thân, cũng không làm công quá tam (?), đối với hành vi không bằng cầm thú của mình như thế, hận không thể một đao giết chính mình.
“A Phi, đừng động!” Trầm Quan Kiều cau mày nhảy đến, ngăn thắt lưng một tay ôm hắn vào lòng.”Ngươi bị thương rồi, đừng động lung tung, ở một chỗ nghỉ ngơi, ta đi tìm nước tới giúp ngươi lau tẩy.”
“Tỷ phu…”
“Có gì chờ ta trở về nói.” Trầm Quan Kiều nhẹ nhàng mà sờ sờ đầu hắn.
“Uh, tỷ phu, ngươi cẩn thận. Bên ngoài có thể còn địch thủ đang tìm kiếm, trong áo khoác có khẩu súng lục, ngươi mang đi.”
“Ta sẽ cẩn thận, ngươi đừng lo lắng ta.” Nhẹ nhàng đặt Hoắc Phi trên mặt đất, Trầm Quan Kiều nắm lấy áo khoác nhàu nát bị xé đến rách tả tơi, trong lòng một trận xấu hổ.
Lấy súng trong áo khoác ra, Trầm Quan Kiều để nó vào tay Hoắc Phi.”Ngươi cầm theo, cẩn thận an toàn bản thân.”
Hoắc Phi trong lòng ấm áp, ánh mắt cực lực ngăn toát ra ái ý trong lòng.”Ta không sao, tỷ phu ngươi cầm theo đi.”
“Ngoan, cầm đi, ta lên trước.” Trầm Quan Kiều mặc quần vào, thản nhiên đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng nam nhân ngang nhiên đi xa dần, trái tim Hoắc Phi thùm thụp nhảy loạn.
Chờ tỷ phu trở về nhất định sẽ hỏi rất nhiều vấn đề, nhưng hắn là người thong minh tuyệt đỉnh, chính mình tuyệt không thể lộ ra một điểm manh mối.
Không sợ.
Trên khuôn mặt Hoắc Phi hiện lên nụ cười quỷ quyệt.
Hắn đã nghĩ ra kế hoạch kế tiếp, hảo hảo lợi dụng lòng áy náy lúc này của tỷ phu, hoàn toàn củng cố địa vị người bị hại của mình, làm cho nam nhân kia không bao giờ có thể rời khỏi hắn!
Tỷ phu, chờ tiếp chiêu đi!
Hoắc Phi chiếu theo kế hoạch ẩn nấp trong sơn động tìm được trước đó, nhẹ nhàng hạ nam nhân trên lưng xuống.
Nương theo ánh trăng soi vào miệng động, Hoắc Phi thấy rõ sắc mặt tái nhợt của nam nhân phiếm màu xám xịt không khỏe mạnh.
Run rẩy nhấc ngón tay lên vuốt ve theo gương mặt anh tuấn cường tráng, nghĩ đến đêm nay rốt cuộc sẽ cùng nam nhân mà mình yêu thầm nhiều năm kết hợp một thể, nội tâm Hoắc Phi vô cùng rối bời, nói không ra là tư vị gì.
Dùng ngón cái ma sát hai phiến môi hơi dày của nam nhân, Hoắc Phi phả ra hơi thở nóng hổi, tại bên môi hắn nỉ non, “Tỷ phu… Tỷ phu…”
Bóp nát hai hồng quả để vào khe giữa môi người trong lòng, ánh mắt Hoắc Phi cuồng nhiệt mà nhìn sự biến hóa tinh tế trên khuôn mặt hắn…
Một cỗ nhiệt lưu kỳ dị chảy từ yết hầu ào ạt xuống, chảy vào tứ chi bách hài của Trầm Quan Kiều.
Cái tê liệt trên người vừa mất, toàn thân dường như có liệt hỏa hừng hực đốt cháy, làm cho Trầm Quan Kiều tuôn mồ hôi như mưa, khó nhẫn nại mà xé toạt quần áo trên người, thống khổ mà rên rỉ…
“Nóng… Nóng quá…”
“Tỷ phu, khó chịu à? Đừng sợ, có ta ở đây…”
Tiếng thì thầm khinh nhu bắt đầu vang lên bên tai, tựa vào cơ thể có nhiệt độ thấp hơn cơ thể mình, Trầm Quan Kiều lập tức thoải mái mà thán một hơi, một tay liền ôm chặt đối phương vào lòng ——
Hoắc Phi phát ra một tiếng khinh hô, từng đợt sóng hạnh phúc ấp ủ từ lâu bởi vì một cái ôm mà dâng trào…
Hạnh phúc khó diễn đạt bằng ngôn ngữ giống như muốn phá tan tâm tạng của mình, Hoắc Phi dùng hết khí lực toàn thân ôm lấy nam nhân, kích động mà cắn trên vai hắn, thấp thanh hí hô ——
“Tỷ phu… Ôm! Ôm chặt hơn! Ôm chặt hơn!”
Trầm Quan Kiều bả vai đau xót, thế nhưng cái đau đớn này bất quá chẳng những làm cho hắn thanh tỉnh, ngược lại còn khiến cho ngọn hỏa thiêu dưới bụng càng thêm tràn đầy ——
Dùng sức kéo lấy tóc của hắn, đói khát mà hôn lên, lời nói của Trầm Quan Kiều cũng bị đoạt lấy, làm cho người dưới thân phát ra tiếng rên rỉ động nhân tâm phách…
“Đừng đừng… Hừ uh…”
Hoắc Phi không thể tin nụ hôn đầu đã chờ đợi nhiều năm của mình cuối cùng cũng bị khuất phục!
Chỉ cần người nào có điểm như tỷ phu thì cũng đều có thể cùng đối phương lên giường, nhưng người giống loại hành vi bài tiết này tuyệt không có khả năng xuất ra hai chữ muốn hôn.
Đó là thánh địa chỉ có người yêu mới có thể tiếp xúc…
Bất ngờ hoa hoa công tử thuần tình bị tỷ phu yêu dấu hôn đến thần hồn điên đảo, phát ra tiếng rên rỉ say mê…
Hai người hôn đến nhiệt thủy tận trời, mồ hôi đầm đìa, tứ chi như xà quấn vào nhau, kể cả hạ thể trướng thẳng cũng bị cọ xát vào nhau tựa như súng sắp nhả cò…
Hai người điên cuồng mà xé quần áo đối phương, hận không thể lập tức tiếp xúc da thịt.
Trầm Quan Kiều trúng xà độc, vừa lại ăn hồng quả mà hai mắt đỏ ngầu, dục hỏa thiêu đốt toàn thân, một bên phát ra tiếng hít hà cuồng dã, một bên như dã thú đói khát cắn lên quả màu đỏ ướt át mỹ diễm trên ngực phải đối phương ——
“A a a —— không ——” Trong kích thống mang khoái cảm kỳ dị khiến cho Hoắc Phi ưỡn cong người, phát ra tiếng thét dục tử ——
Mặc kệ vùng vẫy thế nào, đầu nhũ vẫn bị gặm cắn ra huyết, Hoắc Phi đau đến không ngừng hít vào, kéo lấy mái tóc ẩm ướt của người trong lòng.”Đừng a… Tỷ phu —— đau quá —— tỷ phu —— ”
Nhưng dã thú một khi nếm vào tư vị máu tanh sao đồng ý từ bỏ dễ dàng như thế, ngay lập tức nhấm nháp tri vị mà gặm cắn quả màu đỏ khác trên ngực trái ——
“Ô a a a —— tha ta đi —— tỷ phu —— tỷ phu —— ”
Chưa bao giờ biết đầu nhũ của mình lại mẫn cảm đến tình trạng kinh khủng như thế, bạo lực tình dục của người trong lòng làm cho Hoắc Phi vừa sợ hãi vừa hưng phấn mà không biết như thế nào cho phải, chỉ có thể chặt chẽ ôm lấy hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm ——
Trầm Quan Kiều thở hỗn hển, vươn đầu lưỡi liếm máu ở khóe môi…
Thơm ngọt như thế… Lại dụ nhân như thế…
Nhục thể nằm ở dưới thân mình tản mát ra khí vị vô cùng dâm đãng, làm cho người hận không thể cùng tính khí thô to của mình hung hăng đâm xuyên hắn! Xé rách hắn!
Nam nhân trúng độc sớm đã mất đi sự tỉnh táo kiềm chế lúc thường, vừa rên rỉ vừa xé quần áo của Hoắc Phi ——
Tính khí cứng như sắt nảy mạnh lên, Trầm Quan Kiều như chứng kiến vật đáng lẽ không nên có, tò mò mà vươn tay đem chơi đùa ——
Kỳ quái… Phụ nữ thế nào lại có thứ này?
“A a —— tỷ phu ——” Vừa bị bàn tay thon dài đẹp đẽ của người trong lòng chạm, Hoắc Phi giống như con cá động mạnh thoát ly lên mặt nước, trong miệng từng đợt kêu gào hỗn tạp…”Không được… Ngươi sờ ta thật thoải mái… Tỷ phu…”
Bị phản ứng khiêu khích dâm đãng của người dưới thân làm cho càng thêm kích động, điểm nghi hoặc trong lòng Trầm Quan Kiều đã bị ném khỏi chín tầng mây, ôm đồm tay hắn, “Nhanh, sờ ta.”
Cổn tính khí thô to nóng hổi bị để vào lòng bàn tay Hoắc Phi, nhiệt độ nóng đến kỳ dị làm cả người hắn một trận run rẩy, đầu nhất thời trống rỗng.
Nhiệt độ cùng trọng lượng từ lòng bàn tay truyền đến não tủy, làm cho Hoắc Phi không nhịn được hai mắt ẩm ướt, rên rỉ một cách khao khát, “Ta muốn mút… Tỷ phu, van cầu ngươi cho ta mút đi…”
Không thể chờ đợi được mà quỳ trên mặt đất, mở lớn hai phiến môi tham lam mà ngậm quy đầu thô to của nam nhân, Hoắc Phi mặc dù là lần đầu tiên làm XXOO, nhưng đã diễn luyện trong mộng quá nhiều lần, vẫn nhẹ nhàng đủ để nam nhân nếm thử tư vị tuyệt đỉnh tiêu hồn…
“A a ——” phát ra tiếng rên rỉ đầy khoái cảm, Trầm Quan Kiều bắt được đầu hắn đưa đến vùng giữa thắt lưng, làm cho tranh nanh (*) thật lớn hưng phấn mà tại giữa phiến môi phong nhuận nhu nhuyễn điên cuồng mà ra vào.
(*) tranh nanh: hình tượng loài thú dân gian, khiến người khác sợ hãi, kinh khiếp.
Mồ hôi thuận theo thái dương từ từ chảy xuống, gương mặt cương nghị vì khoái cảm mà có chút vặn vẹo, hai mắt nam nhân khép hờ theo ánh sáng của dã thú (?), sự mất khống chế khó gặp được này, làm cho Hoắc Phi sớm đã yêu hắn đến tận xương tủy thấy vậy càng trở nên điên cuồng hơn, hận không thể cứ như thế nuốt hắn vào, làm cho hắn vĩnh viễn thuộc về chính mình!
Dưới sự liếm cắn ngày càng dâm đãng, tính khí cực muốn bộc phát của Trầm Quan Kiều rất nhanh liền tinh quan thất thủ, lớn tiếng mà rên rỉ, “A a —— nhanh —— sắp bắn ra rồi —— a a —— ”
Mở rộng miệng nghênh đón tinh dịch nam nhân phún phát, Hoắc Phi cả khuôn mặt mê muội đi, tuyệt không ngại dơ bẩn mà tỉ mỉ nếm thử, dương vật nộ trướng dưới thân cũng hưng phấn mà phún ra một luồng tinh dày…
Hai người sau cao trào thở phì phò mà ngã dài ra, mặc dù người bạn tốt dặn qua xà độc cộng thêm hồng quả có hiệu lực thúc dục không gì so sánh được, nhưng Hoắc Phi vẫn sợ tỷ phu sẽ nhanh hồi phục thần trí, lập tức lại tích cực mà ôm lấy hắn điên cuồng mà hôn.
“Hừ uh… Tỷ phu… Ngươi là của ta…”
Vươn hai đùi kẹp chặt thắt lưng nam nhân, làm cho tính khí ẩm ướt nhỏ giọt của hai người khẩn mật mà gắn bó vào nhau, Hoắc Phi càng không ngừng nhún hạ thân cọ xát vào tính khí mềm nhũn của nam nhân, cố gắng làm cho hắn cương lại.
Không tốn nhiều công sức, dâm độc trong cơ thể cộng thêm nhục thể dụ nhân dưới thân, Trầm Quan Kiều rất nhanh lấy lại độ hưng phấn, phồng cứng đỏ ngầu, cuồng loạn mà va chạm.
“A a…”
Hung khí cự đại của nam nhân tại giữa hai mông mình cuồng loạn vọt đâm làm cho nhân tâm kinh sợ. Nghĩ đến cây kiếm thịt này sẽ hung hăng bổ khai cơ thể chính mình, Hoắc Phi nếu nói không sợ hãi thì là lừa người.
Nhưng bản thân dù sẽ chảy máu bị thương thì có sao chứ, hắn cuối cùng cũng thuộc về nam nhân này.
Mà nam nhân này… Nam nhân hắn gọi là tỷ phu này, cuối cùng cũng sẽ thuộc về hắn!
“Tỷ phu” khóe miệng hiện lên nụ cười kiên quyết lại hấp dẫn, Hoắc Phi cầm tính khí cứng như sắt của nam nhân để ở cúc động chưa từng khai phá của mình ——
“… Tới đi, thượng ta!”
Hung khí không hề được bôi trơn, không hề làm cho đỡ đau, cuối cùng tìm được đích đến, không thể chờ đợi mà trường thẳng vào, bổ khai xử tử này (tương tự như xử nữ nhưng là con trai)——
“Ô a a a —— ”
Tiếng kêu bi thảm phá tan bầu trời đêm yên tĩnh, vang vọng khắp sơn động nho nhỏ…
Thống khổ đến ngũ tạng lục phủ như bị vũ khí sắc bén hung hăng đâm xuyên, làm cho Hoắc Phi đau đến cả người chấn động, mười ngón bấu chặt thật sâu vào sống lưng của nam nhân ——
“Đừng a a —— ”
Tràng bích dính chặt vào nhau hấp trụ âm hành (dương vật) cực muốn nổ tung của mình, khoái cảm chưa từng có làm cho Trầm Quan Kiều ưỡn cong, phát ra tiếng hét thống khoái, càng thêm dùng sức mà hướng chỗ tiêu hồn kia vọt đâm.
“A a… Tỷ phu… A a…”
Giọt lệ nam nhi khó gặp được cuối cùng không nhịn được chảy xuống, mặc dù cơ thể đau muốn chết, nhưng nội tâm Hoắc Phi lại là sự hài lòng bị chiếm đoạt.
Cả ngày lẫn đêm bị khát vọng bản thân dày vò, tại thời khắc này cuối cùng chiếm được thỏa mãn lớn lao…
Chúng ta cuối cùng kết hợp một thể rồi…
Lớp lớp cảm bẫy được xếp đặt cẩn thận, đều là vì một khắc vô cùng trân quý này a.
“Tỷ phu… A a… Tỷ phu của ta…”
Hai đùi bị nam nhân yêu quý mở khai, cường nhịn xuống thống khổ tùy ý cho tính khí thô to làm cúc động tân sĩ của mình chảy máu đầm đìa, Hoắc Phi phát ra tiếng gào thét vừa thống khổ vừa ngọt ngào ——
Thật không nghĩ tiếng nói đầy dâm đãng đó đã triệt để kích phát thú tính của nam nhân, làm hắn không nhịn được trở người hắn lại, lấy tư thế thú giao từ phía sau càng thêm xâm nhập, càng thêm điên cuồng mà đâm sâu hắn!
“Ô a a —— chậm thôi… Tỷ phu… A a…”
Âm nang (bìu) no đầy rất nhanh đập vào cặp mông nhiều thịt, phát ra âm thanh XXOO ba ba…
“Ô… Chậm lại… Tha ta… Tỷ phu… A a… Tha ta đi… Không được…”
Hoắc Phi bị tóm trụ đầu tóc, như bị dã thú hung hăng điên cuồng thao đến khóc ra tiếng Pháp, nhưng nam nhân chỉ thở nặng nhọc, không chút lưu tình mà tiếp tục đắm chìm trong công việc, cũng như muốn tuyên kỳ chủ quyền của mình, cong hạ thân hung hăng cắn vào bờ vai của hắn ——
“Ô a a ——” Hoắc Phi phát ra tiếng khóc hô cực đau đớn, cơ thể đột nhiên nảy mạnh lên!
Không nghĩ đến việc này làm hắn giật mình, quy đầu bão trướng trong cơ thể vừa lúc trực tiếp đánh vào điểm trí mạng của hắn, một cỗ khoái cảm cường đại trong nháy mắt truyền thẳng đến não tủy, làm hắn không nhịn được mà thét to ——
“A a a —— ”
Mặc dù bị mất thần trí, nam nhân vẫn khôn ngoan mà phát hiện được tử huyệt của hắn, giảo hoạt mà càng thêm dùng sức đâm đâm vào nhược điểm nhỏ bé đó ——
“A a —— không nên a —— tỷ phu —— bên trong sẽ chết mất —— ”
Vừa dâm đãng vừa phóng túng mà lay động cái mông, Hoắc Phi cảm giác được nam nhân yêu quý mang đến cho mình khoái cảm vô thượng, phát ra tiếng rên rỉ tiêu hồn ——
Giao hợp phong cuồng làm cho hai người lâm vào trạng thái điên cuồng mãnh liệt, như dã thú trong sơn động tha hồ mà trở mình lăn lộn kêu gọi, Hoắc Phi toàn thân bị nam nhân mất khống chế mà cắn loạn đến độ để lại dấu răng máu, nhưng trong thống khổ hắn vẫn nếm trải được sự tuyệt vời của bạo lực tính dục.
Ngay lúc nam nhân toàn thân cứng đờ, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp hữu lực, cuối cùng luồng tinh cũng bắn phụt vào tràng bích nóng cay làm cho Hoắc Phi tại đồng thời phún ra dục vọng hỏa nhiệt đến chảy nước mắt, khóc to thiên đường cấm kỵ của mộng tưởng đeo đuổi nhiều năm ——
Tiếng chim hót hiếm khi nghe được, gần ngay lỗ tai.
Trầm Quan Kiều toàn thân nhẹ nhõm, mặc dù cơ thể cảm thấy một chút hư thoát, nhưng tinh thần trở nên nhẹ nhàng khoan khoái chưa từng có, dường như gánh nặng nhiều năm áp trên người, ngay sau đó biến mất vô ảnh vô tung…
Nhưng dù sao hắn cũng là xuất thân xã hội đen, tính cảnh giác tích lũy nhiều năm dài không để cho hắn tiếp tục yếu đuối, lập tức liền cường bách bản thân thanh tỉnh lại.
Vừa khôi phục tri giác, cảm nhận được đầu tiên chính là nhiệt độ cùng sức nặng trong lòng.
Mái tóc mềm mượt khi mình vừa hạ cằm xuống, mang đến chút tê dại ngứa ngáy.
Mái tóc màu nâu nhạt này… Trong lòng ta chính là… A Phi sao?
Trầm Quan Kiều toàn thân cứng đờ.
Ta với A Phi… Sao lại…
Hắn phát hiện tay chân hai người giao quấn, tư thái ôm siết nhau vô cùng thân mật, thậm chí còn có thể cảm giác được hạ thể của mình bị bộ vị nhu nhuyễn hỏa nhiệt của đối phương chặt chẽ bao vây…
Lão đại xã hội đen khi sống mái với các bang phái cũng không đổi sắc mặt, giờ phút này mặt mày lại xanh như tàu lá, trong não đại loạn, bên trong không ra nửa điểm đầu đuôi.
Chuyện là thế nào? Ngày hôm qua rốt cuộc phát sinh chuyện gì?
Cố gắng tìm tòi mấy đoạn ký ức ngắn ngủi còn sót lại trong não…
Từ trong rừng cây bay ra một con rắn lục nhỏ… Cánh tay bị cắn… Trong nháy mắt cảm giác tê liệt lan truyền toàn thân…
Còn có…
Người khóc hô vùng vẫy cầu tha dưới hông mình…
Đáng chết! Lẽ nào người đó là… A Phi?!?!
Trời ạ, hắn rốt cuộc làm cái gì?
Ôm trụ nam tử ngủ say trong lòng, Trầm Quan Kiều vừa nhìn rõ ràng khuôn mặt vô cùng quen thuộc của đối phương đầy nước mắt, trên người vết cắn xanh xanh tím tím, cùng hạ thể khẩn mật kết hợp của hai người, cả người tựa như bị sét đánh, chấn kinh đến không nói được.
Lẽ nào hắn… Cường bạo tiểu cữu tử của mình?!?!
Không thể nào… Hắn đối nam nhân chưa từng có “thú tính” … Không thể nào!
Nhưng vì cái gì hạ thể của hắn cắm ở…
“Yên tâm, ta sẽ không cần ngươi chịu trách nhiệm.”
Câu chữ lạnh lùng làm cho Trầm Quan Kiều nghĩ đến thất thần bỗng nhiên cả kinh, ngẩng đầu nhìn đôi mắt hờ hững của Hoắc Phi.
“A Phi…”
“Tỷ phu, ta không trách ngươi. Mặc dù đây là lần đầu tiên của ta, nhưng ta không phải phụ nữ, không có vấn đề gì trinh tiết, cũng không cần phải hao tâm việc có thai, ta không cần ngươi chịu trách nhiệm.”
Hoắc Phi càng giải thích thanh tả rõ ràng bao nhiêu, Trầm Quan Kiều nghe càng run sợ.
“A Phi, lẽ nào ngày hôm qua ta thật sự… Đáng chết! Mau nói, ngày hôm qua rốt cuộc ta làm gì với ngươi?” Trầm Quan Kiều cắn răng, một tay nắm bờ vai hắn.
“A…” Hoắc Phi phát ra một tiếng kêu đau đớn ——
“Thế nào rồi?” Trầm Quan Kiều phút chốc cả kinh, vội vàng buông tay ra.
Hắn chứng kiến Hoắc Phi che chặt bả vai, khuôn mặt thống khổ, trong lòng giật mình, “Cho ta xem xem.”
“Không nên, ngươi đi ra.” Hoắc Phi tránh không cho xem.
“Cho ta xem.”
Hai người một trận xoay động lôi kéo, hạ thể kết hợp cũng bị ảnh hưởng, khoái cảm tê dại chạy dọc sống lưng, làm cho hai người đồng loạt hít thở mạnh.
Trầm Quan Kiều nhìn nam tử dưới thân trên khuôn mặt phớt hồng, đến hắn cũng nhận không ra tiểu cữu tử cái gì cũng không để trong lòng, không sợ trời không sợ đất của mình.
“Nhìn cái gì? Còn không mau rút ra!” Mặc dù trong lòng mười vạn phần không mong tỷ phu yêu dấu rời khỏi cơ thể của mình, nhưng vì tiếp tục diễn nhân vật bị hại, Hoắc Phi không thể làm khác hơn là nhịn đau nói ra.”Tối qua ta bị ngươi cưỡi lăn còn không đủ sao? Mau rút ra.”
“A, được, ta… Ta lập tức rút.”
Hiếm khi thấy vẻ mặt bối rối khả ái của nam nhân làm cho Hoắc Phi xém chút cười lộ ra. Đáng thương Trầm Quan Kiều ngây thơ không biết bị tính kế vội vàng hướng phía sau rời khỏi!!
Ba!
Thanh âm thoát ly của tính khí như tiếng khui nắp bình đột nhiên vang lên trong sơn động không khoáng ——
Hai người giật mình nhìn đối phương, sự ngượng ngùng trên khuôn mặt đạt tới điểm cao nhất, hai gương mặt trương tuấn đồng thời nổi lên màu đỏ ửng.
Hoắc Phi cũng không biết chính mình rốt cuộc thẹn thùng cái gì, cà lăm nói, “Ta… Ta muốn đi tắm…”
“Chờ một chút, A Phi, ngươi cho tỷ phu biết trước, sau khi ta mất đi ý thức rốt cuộc phát sinh chuyện gì?” Trầm Quan Kiều bắt được tay hắn, không cho hắn rời khỏi.
“Ngươi phiền quá! Được, nói thì nói!” Hoắc Phi vẻ mặt của tráng sĩ cắt cổ tay, đem lời thoại đã chuẩn bị sớm tuông một tràng ra, “Sau khi tỷ phu ngươi trúng mai phục bị rắn cắn, cả người liền bất tỉnh rồi sau đó, ta liều lĩnh chạy cứu thoát ngươi, lúc này, một người bịt mặt đột nhiên vụt ra cùng ta kịch liệt đánh, chúng ta đánh nhau rồi bị thương, cuối cùng hắn thấy chiếc xe của chúng ta, ta sợ hắn lại trở về tìm đồng bọn, vội vàng cõng tỷ phu chạy trốn vào núi rừng, kết quả chân ta bị trượt, không cẩn thận rơi xuống sơn cốc này, ta nhịn đau bò lên đây, thật vất vả mới tìm được sơn động này ẩn núp, không nghĩ đến…”
“Không nghĩ đến cái gì?” Trầm Quan Kiều trong lòng giật mình.
“Không nghĩ đến tỷ phu đột nhiên như phát cuồng mà đẩy ta ngã xuống đất… Sau đó…” Hoắc Phi hốc mắt hơi đỏ, cắn môi dưới, cúi đầu im lặng không nói.
“Sau đó cái gì? Mau nói rõ!”
“Nói rõ?” Hoắc Phi ngẩng đầu, xem xét hắn một cái, giọng điệu đột nhiên lạnh lùng, “Chuyện chính ngươi làm, bản thân còn không rõ?”
“Ta… Ta làm cái gì…” Trầm Quan Kiều trong miệng mặc dù luôn muốn hỏi ra lẽ, nhưng trái tim lại lạnh xuống.
Thực tế, cho dù Hoắc Phi không nói, hết thảy chuyện trước mắt, cũng đủ để đem chuyện nói rõ rồi.
Hắn, dĩ nhiên QJ tiểu cữu tử của mình rồi…
Hoắc Phi vết thương đầy người mà còn không thèm để ý, ngược lại bắt đầu an ủi hắn, “Coi như hết, ta cũng biết dáng vẻ này của mình, tỷ phu cho tới bây giờ cũng không để vào mắt, ngươi tuyệt đối sẽ không cố ý. Phải biết là độc dịch cổ quái của con rắn kia. Tỷ phu, là Hoắc Phi ta không may, không trách ngươi.” Hoắc Phi lộ ra một nụ cười tự giễu, thản nhiên nói, “Ta phải đi tẩy sạch.”
Mặc dù tâm loạn như tê dại, nhưng Trầm Quan Kiều vẫn cố gắng bảo trì mặt ngoài tỉnh táo, nhẹ nhàng nói, “Tỷ phu ôm ngươi đi.”
“Không cần, ngươi cho ta là nữ sao?” Hoắc Phi cười lạnh một tiếng, đỡ theo vách núi loay hoay đứng lên.
Nhưng hắn mới đi một hai bước, đau đớn khôn tả từ giữa mông truyền tới làm cho hắn không nhịn được sắc mặt xanh lè, hai đùi mềm nhũn, ba một tiếng, lấy tư thế cực kì bất nhã cứ như thế ngã quỳ trước mặt nam nhân ——
Hai chân phân khai thật lớn, lộ ra cúc động giữa hai phiến mông bị giày vò đến không đành lòng nhìn, dịch thể dinh dính đỏ đỏ trắng trắng thuận theo đùi chảy xuống, thấy vậy Trầm Quan Kiều trong lòng kinh hoàng, vừa chấn kinh vừa xấu hổ.
Trời ạ, này… Này đều là ta làm ra sao?
Trầm Quan Kiều luôn luôn nghiêm luật với bản thân, cũng không làm công quá tam (?), đối với hành vi không bằng cầm thú của mình như thế, hận không thể một đao giết chính mình.
“A Phi, đừng động!” Trầm Quan Kiều cau mày nhảy đến, ngăn thắt lưng một tay ôm hắn vào lòng.”Ngươi bị thương rồi, đừng động lung tung, ở một chỗ nghỉ ngơi, ta đi tìm nước tới giúp ngươi lau tẩy.”
“Tỷ phu…”
“Có gì chờ ta trở về nói.” Trầm Quan Kiều nhẹ nhàng mà sờ sờ đầu hắn.
“Uh, tỷ phu, ngươi cẩn thận. Bên ngoài có thể còn địch thủ đang tìm kiếm, trong áo khoác có khẩu súng lục, ngươi mang đi.”
“Ta sẽ cẩn thận, ngươi đừng lo lắng ta.” Nhẹ nhàng đặt Hoắc Phi trên mặt đất, Trầm Quan Kiều nắm lấy áo khoác nhàu nát bị xé đến rách tả tơi, trong lòng một trận xấu hổ.
Lấy súng trong áo khoác ra, Trầm Quan Kiều để nó vào tay Hoắc Phi.”Ngươi cầm theo, cẩn thận an toàn bản thân.”
Hoắc Phi trong lòng ấm áp, ánh mắt cực lực ngăn toát ra ái ý trong lòng.”Ta không sao, tỷ phu ngươi cầm theo đi.”
“Ngoan, cầm đi, ta lên trước.” Trầm Quan Kiều mặc quần vào, thản nhiên đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng nam nhân ngang nhiên đi xa dần, trái tim Hoắc Phi thùm thụp nhảy loạn.
Chờ tỷ phu trở về nhất định sẽ hỏi rất nhiều vấn đề, nhưng hắn là người thong minh tuyệt đỉnh, chính mình tuyệt không thể lộ ra một điểm manh mối.
Không sợ.
Trên khuôn mặt Hoắc Phi hiện lên nụ cười quỷ quyệt.
Hắn đã nghĩ ra kế hoạch kế tiếp, hảo hảo lợi dụng lòng áy náy lúc này của tỷ phu, hoàn toàn củng cố địa vị người bị hại của mình, làm cho nam nhân kia không bao giờ có thể rời khỏi hắn!
Tỷ phu, chờ tiếp chiêu đi!
Tác giả :
Mê Dương