Phồn Giản
Chương 39
Chỉ là tin thông báo, đến từ China Mobile.
Nghê Giản ngồi dưới đất, bất động hồi lâu.
Loại cảm giác này quả là tồi tệ.
Nghê Giản xoa mặt, hít một hơi, vịn giường đứng lên.
Tai nạn xe lần này, chấn thương của cô nói nặng không nặng, nhẹ không nhẹ, tuy đầu bị va chạm, chấn động não nhẹ, nhưng không có vấn đề gì lớn. Chỉ là tay phải bị gãy xương rất phiền toái, hơn nữa cổ chân bị trẹo, đi đứng khó khăn.
Cô muốn trở về nhưng không được.
Nghê Giản không còn cách nào khác. Cô lật tìm hòm thư, định gửi email cho Mai Ánh Thiên. Cô biết năm nay Mai Ánh Thiên quay về Đường Sơn đón năm mới, không nên quấy rầy, nhưng hiện tại cô không quan tâm đến những chuyện đó.
Trong email vừa hay có thư Mai Ánh Thiên gửi một ngày trước, hỏi cô sao lại mất liên lạc. Nghê Giản vội vã hồi âm. Email gửi đi hơn mười phút, tin nhắn của Mai Ánh Thiên đã đến: Đợi đấy.
Bốn giờ sáng, Mai Ánh Thiên tới bệnh viện. Toàn bộ khó khăn Nghê Giản gặp phải đối với Mai Ánh Thiên không tính bằng một cái rắm. Quá nửa đêm cô tìm bác sĩ giúp Nghê Giản tháo thạch cao, thay thành thanh nẹp cố định, sau đó hoàn tất thủ tục xuất viện, đưa Nghê Giản ra sân bay.
Các cô bắt chuyến bay sớm nhất, 7h30’ cất cánh.
+++
Sáu giờ, tiếng chuông báo thức của đại viện phòng cháy vang lên. Lục Phồn đã tỉnh từ mười phút trước. Vết thương trên đầu anh không tốt, đội cho anh nghỉ xếp hàng, hôm nay không cần phải huấn luyện, cũng không cần phải đi làm nhiệm vụ.
Anh nằm im trên giường.
Sau khi những người khác đi khỏi, anh mới ngồi dậy.
Phía đối diện là giường của Tiểu Từ, giờ vắng vẻ chỉ còn trơ một cái ván giường. Chiếc tủ bên cạnh giường cũng trống rỗng, tất cả di vật đã được người nhà mang đi chiều hôm qua.
Lục Phồn cúi đầu, vuốt ve hộp nhẫn trong tay.
“ Anh Lục, anh xem 14 tháng 2 này em cầu hôn Lộ Lộ có được không? Vừa hay là lễ tình nhân, em cũng mua xong nhẫn rồi”.
“ Nên quỳ xuống thì hơn, hay ôm cô ấy nói?”.
“ Em vẫn nên quỳ xuống, thế mới có thành ý”.
…
“ … Anh Lục, giúp em… đưa cho Lộ Lộ”.
Lời nói còn văng vẳng bên tai.
…
Lục Phồn bỏ hộp nhẫn vào trong túi quần, rửa mặt, dọn dẹp phòng ốc.
Trước khi ra khỏi cửa, anh tìm bộ sạc để sạc điện thoại.
Lục Phồn đến thôn Phượng Hoàng, trấn La Đình, nhà của Tiểu Từ. Đến cổng thôn hỏi một câu, liền có thôn dân chỉ đường. Người trong thôn ai cũng biết, Tiểu Nhị nhà lão Từ đã mất, di thể chưa thể mang về.
Toàn bộ di thể của lính cứu hỏa gặp nạn đều được đặt ở nhà tang lễ. Bọn họ được bọc trong chiếc túi đen dày, từng lớp từng lớp một, hết sức nghiêm trang. Nghe nói trên người bọn họ có hóa chất và bức xạ, cho nên thân quyến không được gặp mặt lần cuối cùng.
Thôn nhà Tiểu Từ ngay ở đầu làng Đông, mới xây hai tầng lầu nhỏ, tường ngoài chưa quét vôi, vẫn còn chồng chất lớp cát thô.
Một ông lão ngồi hút thuốc bên ngưỡng cửa.
Lục Phồn đi tới, ông lão ngẩng đầu nhìn một cái, đôi mắt vẩn đục hơi mở to.
“ Bác Từ”. Lục Phồn gọi.
Ông lão nhận ra anh, run rẩy đứng lên: “ Là Tiểu Lục à”.
Lục Phồn gật đầu, lại gần anh, cầm chiếc túi trong tay đặt xuống góc tường: “ Cháu ngồi đi”. Còn ông ngồi xuống ngưỡng cửa.
“ Anh Từ không có nhà ạ?”.
Ông lão lắc đầu: “ Đi rồi, đi cùng với ông chủ nhà họ Dương lên thành phố, nói muốn tới Đài truyền hình”.
Lục Phồn khẽ gật đầu, không đáp.
Ông lão thở dài, không biết nói gì, đưa tay lên lau mắt, hai dòng nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào: “ Muốn ta nói… Cho bao nhiêu tiền đi nữa thì có ích lợi gì chứ, mạng của Tiểu Nhị cũng không thể đổi lại được”.
“ Thằng nhỏ này từ bé đã cứng đầu, ta bảo nó không được làm công việc này, nó chưa bao giờ nghe… chưa bao giờ nghe”.
Lục Phồn lặng im.
Công việc của bọn anh, không có mấy ai được người nhà ủng hộ, cũng liên tiếp có người bỏ nghề. Nhưng Tiểu Từ vào đội năm mười chín tuổi, ở lại trong sáu năm, chưa từng nói muốn rời đi.
Anh biết Tiểu Từ yêu thích công việc này như thế nào.
Trước khi đi, Lục Phồn để lại một chiếc phong bì: “ Tâm ý của mọi người trong đội, bác nhận lấy”.
Rời thôn Phượng Hoàng, Lục Phồn đi lên thị trấn, tìm thấy nhà máy may mặc Hồng Mai ở góc đường.
Nói là nhà máy may mặc, thực ra chỉ là một xưởng nhỏ mười mấy người, nơi các cô gái trẻ và phụ nữ trung niên trong mấy thôn lân cận chỉ cần đi học may là có thể đến làm công.
Lục Phồn đứng bên ngoài cửa kính, mấy cô gái nhìn anh, có vẻ ngạc nhiên. Các cô nhìn một lúc, chụm đầu xì xầm bàn tán, rồi cười rộ lên, ánh mắt vẫn nhìn ra bên ngoài.
Lục Phồn đi vào, nói với cô gái đang ngồi cắt chỉ đối diện cửa: “ Xin hỏi ở đây ai là Lưu Lộ?”.
Cô gái ngẩng đầu nhìn anh, quay vào trong gọi to: “ Lưu Lộ, có người tìm này”.
Một cô gái mặc áo bông màu xanh chạy đến.
Lục Phồn nói: “ Tôi là đồng đội của Từ Hà”.
Cô gái khẽ giật mình, ánh mắt lập tức đỏ lên.
Lục Phồn hỏi: “ Có thể ra ngoài một lát được không?”.
Bên đường có cây bạch dương. Lưu Lộ đi theo Lục Phồn ngồi xuống gốc cây.
Lục Phồn lôi hộp nhẫn trong túi quần ra đưa cho cô.
Lưu Lộ thất thần không nhận.
“ Tiểu Từ định đợi đến 14 tháng 2 mới đưa cho cô”. Lục Phồn nói: “ Giờ thì không được rồi”.
+++
Lúc rời đi, đã là hoàng hôn.
Lục Phồn ngồi trên xe khách. Sau lưng là hai cô gái trẻ, bọn họ đang thảo luận về ngày lễ tình nhân cùng với bạn trai sẽ như thế nào. Lục Phồn vô tình nghe thấy vài câu, nhớ tới một giờ trước.
Anh chiểu theo lời phó thác của Tiểu Từ chuyển hộp nhẫn cho Lưu Lộ.
Lúc Lưu Lộ nhận lấy hộp nhẫn, cô đã bật khóc.
Ở đằng kia, bụi đất tung bay trên con đường nhỏ, cô gái trẻ cầm hộp nhẫn khóc không kiềm chế.
+++
Xe khách lái vào thành phố, trời đã lộ sắc đen.
7h30’ Lục Phồn ra khỏi bến xe, đi xe buýt đến bệnh viện thay thuốc, lúc trở về đã gần chín giờ.
Xe buýt không đến cửa, anh phải đi bộ một đoạn.
Ngoài đại viện, một chiếc xe đang đỗ phía trước, Lục Phồn nhìn thoáng qua, không để tâm nhiều, đi vào bên trong.
Trong xe, Nghê Giản dán mặt lên cửa sổ, im lặng cả buổi.
Thấy Lục Phồn đi vào, Mai Ánh Thiên không thể ngồi yên, mở cửa xe, gọi: “ Lục Phồn”.
Lục Phồn dừng bước, xoay người.
Mai Ánh Thiên đỡ Nghê Giản xuống, giúp cô đứng vững.
Lục Phồn đứng không nhúc nhích, giống như cọc gỗ, chôn chặt một chỗ.
Nghê Giản buông tay Mai Ánh Thiên, bước từng bước về phía anh. Vết thương ở chân cô không tốt, đi một bước đau một bước, tư thế cũng khó nhìn, hơi cà nhắc.
Nhưng cô không dừng lại.
Anh không tiến, cô chỉ có thể qua.
Nghê Giản đi được một nửa, Lục Phồn đã tới.
Ngọn đèn chiếu vào mặt anh, Nghê Giản thấy rõ tấm vải gạc trên đầu anh, Lục Phồn cũng nhìn thấy băng dán cá nhân phía đuôi mày cô.
Buổi đêm vô cùng yên tĩnh.
Ánh mắt Nghê Giản chuyển từ trán xuống mặt anh. Cô nói: “ Lục Phồn, em đã về”.
Lục Phồn không lên tiếng. Anh nhìn mặt cô, môi mấp máy, không tìm thấy âm thanh, cũng không tìm thấy lời nói.
Có lẽ có chuyện muốn hỏi, nhưng nhất thời không biết phải hỏi cái gì trước.
Mặt của em sao vậy?
Chân sao vậy?
Hai người chờ lâu chưa?
Sao lại trở về?
Cuối cùng, cái gì cũng không hỏi, bởi vì miệng đã bị chặn rồi.
Nghê Giản sử dụng cánh tay lành lặn ôm lấy cổ anh, vịn người lên, đặt môi lên môi anh. Lục Phồn kịp phản ứng, bắt lấy vai cô kéo ra. Nghê Giản đau phát run, mím môi không phát ra tiếng.
Lục Phồn buông cô, người lui về phía sau, phát hiện cơ thể Nghê Giản xiêu vẹo muốn quỵ, lại tiến lên.
Anh vẫn đỡ cô. Tay cầm cổ tay phải của cô, cảm thấy bất thường.
“ Sao vậy?”. Không thể không hỏi.
Nghê Giản không trả lời, chỉ dõi nhìn anh. Một lúc sau, cô hỏi: “ Bao giờ anh nghỉ?”.
“ Phải đợi rất nhiều ngày”. Anh đáp một câu, cúi đầu nhìn cổ tay cô, lông mày nhíu lại.
Nghê Giản nói: “ Được, anh vào đi, em chờ anh nghỉ”.
Cô nói xong quay người gọi Tiểu Thiên. Mai Ánh Thiên tới, đỡ Nghê Giản rời đi.
Lục Phồn đứng một lúc, đi vào. Trở lại phòng, thấy điện thoại đã đầy pin. Anh ấn khởi động máy. Sau khi kết thúc khởi động, một đống thư chưa đọc hiện ra.
Của Háo Tử, của Tiểu La và Nghê Chấn Bình. Còn lại đều là từ một số lạ.
Anh đọc một lượt từ đầu đến cuối. Mỗi tin đều rất ngắn gọn, không vượt quá mười chữ. Nhưng anh xem rất lâu.
Anh nhớ tới Tiểu Từ, nhớ đến hình dáng Lưu Lộ khóc vật vã trên đường.
Anh không trả lời tin của cô.
Ngày hôm sau, anh đến gặp cô.
Nghê Giản ngồi dưới đất, bất động hồi lâu.
Loại cảm giác này quả là tồi tệ.
Nghê Giản xoa mặt, hít một hơi, vịn giường đứng lên.
Tai nạn xe lần này, chấn thương của cô nói nặng không nặng, nhẹ không nhẹ, tuy đầu bị va chạm, chấn động não nhẹ, nhưng không có vấn đề gì lớn. Chỉ là tay phải bị gãy xương rất phiền toái, hơn nữa cổ chân bị trẹo, đi đứng khó khăn.
Cô muốn trở về nhưng không được.
Nghê Giản không còn cách nào khác. Cô lật tìm hòm thư, định gửi email cho Mai Ánh Thiên. Cô biết năm nay Mai Ánh Thiên quay về Đường Sơn đón năm mới, không nên quấy rầy, nhưng hiện tại cô không quan tâm đến những chuyện đó.
Trong email vừa hay có thư Mai Ánh Thiên gửi một ngày trước, hỏi cô sao lại mất liên lạc. Nghê Giản vội vã hồi âm. Email gửi đi hơn mười phút, tin nhắn của Mai Ánh Thiên đã đến: Đợi đấy.
Bốn giờ sáng, Mai Ánh Thiên tới bệnh viện. Toàn bộ khó khăn Nghê Giản gặp phải đối với Mai Ánh Thiên không tính bằng một cái rắm. Quá nửa đêm cô tìm bác sĩ giúp Nghê Giản tháo thạch cao, thay thành thanh nẹp cố định, sau đó hoàn tất thủ tục xuất viện, đưa Nghê Giản ra sân bay.
Các cô bắt chuyến bay sớm nhất, 7h30’ cất cánh.
+++
Sáu giờ, tiếng chuông báo thức của đại viện phòng cháy vang lên. Lục Phồn đã tỉnh từ mười phút trước. Vết thương trên đầu anh không tốt, đội cho anh nghỉ xếp hàng, hôm nay không cần phải huấn luyện, cũng không cần phải đi làm nhiệm vụ.
Anh nằm im trên giường.
Sau khi những người khác đi khỏi, anh mới ngồi dậy.
Phía đối diện là giường của Tiểu Từ, giờ vắng vẻ chỉ còn trơ một cái ván giường. Chiếc tủ bên cạnh giường cũng trống rỗng, tất cả di vật đã được người nhà mang đi chiều hôm qua.
Lục Phồn cúi đầu, vuốt ve hộp nhẫn trong tay.
“ Anh Lục, anh xem 14 tháng 2 này em cầu hôn Lộ Lộ có được không? Vừa hay là lễ tình nhân, em cũng mua xong nhẫn rồi”.
“ Nên quỳ xuống thì hơn, hay ôm cô ấy nói?”.
“ Em vẫn nên quỳ xuống, thế mới có thành ý”.
…
“ … Anh Lục, giúp em… đưa cho Lộ Lộ”.
Lời nói còn văng vẳng bên tai.
…
Lục Phồn bỏ hộp nhẫn vào trong túi quần, rửa mặt, dọn dẹp phòng ốc.
Trước khi ra khỏi cửa, anh tìm bộ sạc để sạc điện thoại.
Lục Phồn đến thôn Phượng Hoàng, trấn La Đình, nhà của Tiểu Từ. Đến cổng thôn hỏi một câu, liền có thôn dân chỉ đường. Người trong thôn ai cũng biết, Tiểu Nhị nhà lão Từ đã mất, di thể chưa thể mang về.
Toàn bộ di thể của lính cứu hỏa gặp nạn đều được đặt ở nhà tang lễ. Bọn họ được bọc trong chiếc túi đen dày, từng lớp từng lớp một, hết sức nghiêm trang. Nghe nói trên người bọn họ có hóa chất và bức xạ, cho nên thân quyến không được gặp mặt lần cuối cùng.
Thôn nhà Tiểu Từ ngay ở đầu làng Đông, mới xây hai tầng lầu nhỏ, tường ngoài chưa quét vôi, vẫn còn chồng chất lớp cát thô.
Một ông lão ngồi hút thuốc bên ngưỡng cửa.
Lục Phồn đi tới, ông lão ngẩng đầu nhìn một cái, đôi mắt vẩn đục hơi mở to.
“ Bác Từ”. Lục Phồn gọi.
Ông lão nhận ra anh, run rẩy đứng lên: “ Là Tiểu Lục à”.
Lục Phồn gật đầu, lại gần anh, cầm chiếc túi trong tay đặt xuống góc tường: “ Cháu ngồi đi”. Còn ông ngồi xuống ngưỡng cửa.
“ Anh Từ không có nhà ạ?”.
Ông lão lắc đầu: “ Đi rồi, đi cùng với ông chủ nhà họ Dương lên thành phố, nói muốn tới Đài truyền hình”.
Lục Phồn khẽ gật đầu, không đáp.
Ông lão thở dài, không biết nói gì, đưa tay lên lau mắt, hai dòng nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào: “ Muốn ta nói… Cho bao nhiêu tiền đi nữa thì có ích lợi gì chứ, mạng của Tiểu Nhị cũng không thể đổi lại được”.
“ Thằng nhỏ này từ bé đã cứng đầu, ta bảo nó không được làm công việc này, nó chưa bao giờ nghe… chưa bao giờ nghe”.
Lục Phồn lặng im.
Công việc của bọn anh, không có mấy ai được người nhà ủng hộ, cũng liên tiếp có người bỏ nghề. Nhưng Tiểu Từ vào đội năm mười chín tuổi, ở lại trong sáu năm, chưa từng nói muốn rời đi.
Anh biết Tiểu Từ yêu thích công việc này như thế nào.
Trước khi đi, Lục Phồn để lại một chiếc phong bì: “ Tâm ý của mọi người trong đội, bác nhận lấy”.
Rời thôn Phượng Hoàng, Lục Phồn đi lên thị trấn, tìm thấy nhà máy may mặc Hồng Mai ở góc đường.
Nói là nhà máy may mặc, thực ra chỉ là một xưởng nhỏ mười mấy người, nơi các cô gái trẻ và phụ nữ trung niên trong mấy thôn lân cận chỉ cần đi học may là có thể đến làm công.
Lục Phồn đứng bên ngoài cửa kính, mấy cô gái nhìn anh, có vẻ ngạc nhiên. Các cô nhìn một lúc, chụm đầu xì xầm bàn tán, rồi cười rộ lên, ánh mắt vẫn nhìn ra bên ngoài.
Lục Phồn đi vào, nói với cô gái đang ngồi cắt chỉ đối diện cửa: “ Xin hỏi ở đây ai là Lưu Lộ?”.
Cô gái ngẩng đầu nhìn anh, quay vào trong gọi to: “ Lưu Lộ, có người tìm này”.
Một cô gái mặc áo bông màu xanh chạy đến.
Lục Phồn nói: “ Tôi là đồng đội của Từ Hà”.
Cô gái khẽ giật mình, ánh mắt lập tức đỏ lên.
Lục Phồn hỏi: “ Có thể ra ngoài một lát được không?”.
Bên đường có cây bạch dương. Lưu Lộ đi theo Lục Phồn ngồi xuống gốc cây.
Lục Phồn lôi hộp nhẫn trong túi quần ra đưa cho cô.
Lưu Lộ thất thần không nhận.
“ Tiểu Từ định đợi đến 14 tháng 2 mới đưa cho cô”. Lục Phồn nói: “ Giờ thì không được rồi”.
+++
Lúc rời đi, đã là hoàng hôn.
Lục Phồn ngồi trên xe khách. Sau lưng là hai cô gái trẻ, bọn họ đang thảo luận về ngày lễ tình nhân cùng với bạn trai sẽ như thế nào. Lục Phồn vô tình nghe thấy vài câu, nhớ tới một giờ trước.
Anh chiểu theo lời phó thác của Tiểu Từ chuyển hộp nhẫn cho Lưu Lộ.
Lúc Lưu Lộ nhận lấy hộp nhẫn, cô đã bật khóc.
Ở đằng kia, bụi đất tung bay trên con đường nhỏ, cô gái trẻ cầm hộp nhẫn khóc không kiềm chế.
+++
Xe khách lái vào thành phố, trời đã lộ sắc đen.
7h30’ Lục Phồn ra khỏi bến xe, đi xe buýt đến bệnh viện thay thuốc, lúc trở về đã gần chín giờ.
Xe buýt không đến cửa, anh phải đi bộ một đoạn.
Ngoài đại viện, một chiếc xe đang đỗ phía trước, Lục Phồn nhìn thoáng qua, không để tâm nhiều, đi vào bên trong.
Trong xe, Nghê Giản dán mặt lên cửa sổ, im lặng cả buổi.
Thấy Lục Phồn đi vào, Mai Ánh Thiên không thể ngồi yên, mở cửa xe, gọi: “ Lục Phồn”.
Lục Phồn dừng bước, xoay người.
Mai Ánh Thiên đỡ Nghê Giản xuống, giúp cô đứng vững.
Lục Phồn đứng không nhúc nhích, giống như cọc gỗ, chôn chặt một chỗ.
Nghê Giản buông tay Mai Ánh Thiên, bước từng bước về phía anh. Vết thương ở chân cô không tốt, đi một bước đau một bước, tư thế cũng khó nhìn, hơi cà nhắc.
Nhưng cô không dừng lại.
Anh không tiến, cô chỉ có thể qua.
Nghê Giản đi được một nửa, Lục Phồn đã tới.
Ngọn đèn chiếu vào mặt anh, Nghê Giản thấy rõ tấm vải gạc trên đầu anh, Lục Phồn cũng nhìn thấy băng dán cá nhân phía đuôi mày cô.
Buổi đêm vô cùng yên tĩnh.
Ánh mắt Nghê Giản chuyển từ trán xuống mặt anh. Cô nói: “ Lục Phồn, em đã về”.
Lục Phồn không lên tiếng. Anh nhìn mặt cô, môi mấp máy, không tìm thấy âm thanh, cũng không tìm thấy lời nói.
Có lẽ có chuyện muốn hỏi, nhưng nhất thời không biết phải hỏi cái gì trước.
Mặt của em sao vậy?
Chân sao vậy?
Hai người chờ lâu chưa?
Sao lại trở về?
Cuối cùng, cái gì cũng không hỏi, bởi vì miệng đã bị chặn rồi.
Nghê Giản sử dụng cánh tay lành lặn ôm lấy cổ anh, vịn người lên, đặt môi lên môi anh. Lục Phồn kịp phản ứng, bắt lấy vai cô kéo ra. Nghê Giản đau phát run, mím môi không phát ra tiếng.
Lục Phồn buông cô, người lui về phía sau, phát hiện cơ thể Nghê Giản xiêu vẹo muốn quỵ, lại tiến lên.
Anh vẫn đỡ cô. Tay cầm cổ tay phải của cô, cảm thấy bất thường.
“ Sao vậy?”. Không thể không hỏi.
Nghê Giản không trả lời, chỉ dõi nhìn anh. Một lúc sau, cô hỏi: “ Bao giờ anh nghỉ?”.
“ Phải đợi rất nhiều ngày”. Anh đáp một câu, cúi đầu nhìn cổ tay cô, lông mày nhíu lại.
Nghê Giản nói: “ Được, anh vào đi, em chờ anh nghỉ”.
Cô nói xong quay người gọi Tiểu Thiên. Mai Ánh Thiên tới, đỡ Nghê Giản rời đi.
Lục Phồn đứng một lúc, đi vào. Trở lại phòng, thấy điện thoại đã đầy pin. Anh ấn khởi động máy. Sau khi kết thúc khởi động, một đống thư chưa đọc hiện ra.
Của Háo Tử, của Tiểu La và Nghê Chấn Bình. Còn lại đều là từ một số lạ.
Anh đọc một lượt từ đầu đến cuối. Mỗi tin đều rất ngắn gọn, không vượt quá mười chữ. Nhưng anh xem rất lâu.
Anh nhớ tới Tiểu Từ, nhớ đến hình dáng Lưu Lộ khóc vật vã trên đường.
Anh không trả lời tin của cô.
Ngày hôm sau, anh đến gặp cô.
Tác giả :
Quân Ước