Phồn Giản
Chương 17
Nghê Giản nhìn vào gương mặt Lục Phồn đang sắp đen đi. Nhưng thật lạ, lúc này, Lục Phồn dường như không có sinh khí. Ngược lại, là Nghê Giản như đánh một cú vào bông ( ý tức giận không có phản ứng ), còn Lục Phồn vẫn im lặng nhìn chăm chú xuống đất không mấy tự nhiên.
Cô rời tầm mắt, như không để tâm chuyển sang hướng khác.
Cách đó không xa, Tiểu La và Đặng Lưu ngồi dưới cây hòe ăn bánh mì. Tạ Lâm đứng uống nước bên cạnh bọn họ, ánh mắt như có như không nhìn sang bên này. Nghê Giản cảm thấy cô ta đang nhìn Lục Phồn.
" Muốn nói chuyện gì?". Nghê Giản quay đầu hỏi.
" Đừng quá thân mật với Triệu Hữu Sâm". Lục Phồn truyền đạt thẳng thắn lời khuyên của Háo Tử.
Lông mi Nghê Giản rung rung, run rẩy một lúc, cười khẽ: " Anh ghen à?".
Lục Phồn không trả lời. Bọn họ bốn mắt nhìn nhau.
Môi Nghê Giản màu phấn hồng, tựa như cánh sen. Cô nhìn anh, vô thức liếm môi dưới.
Lục Phồn không trả lời, Nghê Giản cố chấp muốn hỏi cho ra kết quả: " Có phải anh ghen không?".
Lục Phồn nói: " Không phải".
Nghê Giản nhếch cằm: " Nói dối".
Lục Phồn cười một tiếng, không mặn không lạt: " Có phải em quá tự tin rồi không?".
Nghê Giản thoáng im lặng, cúi đầu cười cười, lại ngẩng lên: " Em là người không có ưu điểm gì, chỉ có tự tin".
" Tự tin là tốt, em nên duy trì". Lục Phồn đứng dậy, đi về phía Tiểu La.
Trên tảng đá, còn lại mình Nghê Giản. Cô cúi đầu mở túi bánh mì, cắn một miếng. Toàn bộ chiếc bánh mì lúa mạch, không còn chút mùi vị.
Đi hơn ba tiếng đã đến đỉnh núi, Tạ Lâm, Tiểu La và Đặng Lâm đều rất hưng phấn, đứng trên đỉnh núi chụp ảnh. Lục Phồn cũng lấy di động ra, chụp một kiểu phong cảnh dưới núi.
Tâm trạng Nghê Giản mệt mỏi, ngồi trên cỏ, nheo mắt nhìn mây trên trời. Đám mây đó nhìn giống con quái vật, giương nanh múa vuốt. Nghê Giản nhìn chăm chú, mắt không chớp, như bị ma nhập. Gió thổi tới, mái tóc dài của cô tung bay.
Tay Lục Phồn khẽ trượt, gương mặt Nghê Giản định dạng hoàn chỉnh trong ống kính.
Lục Phồn vô thức chọn nút xóa. Hộp thoại hiện ra. Anh nhìn chăm chú vào ảnh chụp một hồi, ma xui quỷ khiến nhấn nút xóa.
Bữa tối phong phú, Triệu Hữu Sâm không phụ sự mong đợi của mọi người đã câu được một xô cá, còn chủ động xin đi giết giặc, nấu một bàn tiệc toàn cá, gồm món hầm và chiên. Sau khi ăn xong, Nghê Giản cảm thấy đời này khỏi cần ăn cá.
Sau khi ăn xong là lúc giải trí, Trình Minh rủ mọi người lên sân thượng tầng hai chơi trò giết người. Nghê Giản không nghe được nên không chơi, nhã nhặn từ chối.
Bội Bội đang nói chuyện với Triệu Hữu Sâm, chưa được mấy câu đã bị Hứa Vân gọi lên lầu.
Lục Phồn và Trương Hạo ở dưới bếp thu dọn bãi chiến trường, phòng khách to như vậy liền thừa lại hai người.
Nghê Giản ngồi trên ghế sofa giở xem truyện ma Tiểu La mang đến. Triệu Hữu Sâm tâm trạng vui vẻ, cầm chai rượu vang qua, rót một ly tới trước mặt cô.
"Thử xem".
Nghê Giản đang định lắc đầu, đuôi mắt lướt qua thoáng nhìn thấy Lục Phồn từ bếp đi ra, bỗng nhiên đổi ý. Cô vươn tay nhận ly rượu, mỉm cười với người đưa rượu.
Làn da cô trắng, lông mày màu đen, môi hồng mềm mại.
Nụ cười này, thể hiện rõ sự phong tình.
Tâm can Triệu Hữu Sâm tê rần, ngứa ngáy đến tận xương tủy. Anh ta cầm ly rượu chạm với Nghê Giản: " Cheers".
Nghê Giản ngửa đầu uống cạn ly rượu. Cô đưa ngón tay thon mảnh sờ môi, lau dấu rượu. Triệu Hữu Sâm nhìn chằm chằm miệng cô, yết hầu lên xuống, giọng nói khàn đục:
" Trong phòng tôi có chai ngon hơn, đi lên nếm thử nhé?".
" Được".
Trương Hạo lau xong bệ bếp đi ra, thấy Lục Phồn ngồi trên sofa hút thuốc.
" Sao chỉ có mình cậu vậy?". Trương Hạo nhìn xung quanh: " Không phải bảo cậu đi ra giám sát người à? Người đâu rồi?".
" Lên rồi".
Sương mù lồng trên mặt Lục Phồn, anh chau mày, lộ vẻ mơ hồ không rõ.
Trương Hạo nghĩ Nghê Giản và Triệu Hữu Sâm đã ai trở về phòng người nấy, nên khẽ thở hắt ra, ngồi xuống rót cho mình chén trà, uống xong liền lên lầu tắm rửa.
Lục Phồn ngồi ở đó không nhúc nhích, hút hết điếu này đến điếu khác. Chưa tới nửa giờ, trong gạt tàn chứa một đống đầu mẩu thuốc lá. Lục Phồn nhả ngụm khói, nhấn nửa điếu thuốc cuối cùng trong tay xuống, đứng dậy lên lầu.
Trên sân thượng tầng hai, tiếng cười vang lên không ngớt, vui vẻ thoải mái. Lục Phồn bước tiếp, lên tầng ba, đi về phía đông, đến bên ngoài cửa phòng Triệu Hữu Sâm, vặn tay nắm.
Vô dụng.
Cửa đã khóa.
Lục Phồn giơ tay gõ cửa, lực không hề nhẹ.
Bên trong đã có động tĩnh.
" Ai đấy?". Là giọng của Triệu Hữu Sâm.
" Mở cửa". Lục Phồn kiềm chế, nhưng giọng nói bình tĩnh vẫn không tránh khỏi lộ vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.
"!". Triệu Hữu Sâm nghe thấy tiếng anh, mắng to một câu: " Ông mày không mở được, con mẹ nó anh đi gọi Nghê Giản tới đây".
Tay Lục Phồn đang gõ cửa liền dừng lại.
" Này".
Sau lưng truyền đến giọng nữ trầm thấp.
Lục Phồn quay người, thấy một cái bóng mảnh mai trên mặt đất, đầu kia, Nghê Giản đang đứng dựa vào cửa sân thượng, trên người mặc chiếc váy dài có đai bằng lụa tơ tằm, màu đen nhánh.
Cô trang điểm, kẻ mắt, tô son môi, không đánh phấn.
Cô đủ trắng nên không cần.
Phía sau cô là sân thượng yên tĩnh tối om, trước mặt là ánh đèn sáng như ban ngày.
Cô đứng giữa cả hai, một nửa trong tối, một nửa ngoài sáng. Gió đêm xuyên qua sân thượng, khiến làn váy của cô đung đưa - tựa như thiên sứ.
Vừa lạnh lùng vừa mê hoặc.
Nhưng, đẹp đến lay động lòng người.
Trong tim Lục Phồn có gì đó điên cuồng. Anh ép xuống không được.
Nghê Giản không nói lời nào, ánh mắt thẳng tắp dõi theo anh.
Một lúc lâu, cánh môi cô giật giật, không phát ra âm thanh -
" Tin không? Em muốn anh, người khác không được".
Cô nhìn thẳng anh mấy giây, nheo mắt cười, đi vào phòng. Tới cửa, cô ngoái đầu nhìn, thu lại vẻ tươi cười, mặt mày lạnh nhạt.
Cô bước vào phòng.
Cánh cửa để mở.
Lối đi trống rỗng, ánh đèn kéo dài bóng người. Một cơn gió lùa tới, Lục Phồn nhanh chóng hạ tay.
Giọng nói tức giận của Triệu Hữu Sâm một lần nữa lại lọt vào tai: " Người đâu? Còn ở đó hay không? Tôi bảo gọi Nghê Giản tới mà".
Lục Phồn đứng nửa phút, đi về phía phòng Nghê Giản.
Cửa đóng lại.
Nghê Giản thấy Lục Phồn đi vào chớp mắt liền nở nụ cười. Cô không nhúc nhích, ngồi trên giường chờ anh đến gần.
Anh tới trước mặt cô, cô đứng dậy, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt có sự đắc ý của kẻ chiến thắng.
" Anh cũng muốn, đúng không?".
Cô tới gần, nhón chân, cánh tay khoác lên cổ anh, dán môi lên khóe miệng anh, chậm rãi mổ vài cái.
" Nặng mùi thuốc lá quá". Cô nhíu mày, không lui, hôn lại.
Đồng tử Lục Phồn vừa sâu vừa đen, hơi thở dần nặng nề.
Hai tay Nghê Giản đều khoác trên cổ anh, cười: " ... Cầu xin đi".
Trong mắt Lục Phồn thoáng nổ ầm một cái. Nghê Giản không hề đề phòng bị đẩy lên giường, chưa kịp ngạc nhiên, cơ thể Lục Phồn đã đè lên người cô. Hơi thở của anh bỗng chốc ập xuống, khiến toàn thân Nghê Giản nóng ran. Váy của cô bị cởi ra, từ trên xuống dưới, tới đùi, nhẹ nhàng bay xuống đất.
Mọi chuyện không biết xảy ra như thế nào, Nghê Giản bị vứt bỏ quyền chủ động. Miệng cô bị cắn, khối mềm mại trước ngực cũng bị khống chế.
Động tác của Lục Phồn hơi hung hăng. Bàn tay anh to lớn thô ráp, đầu ngón tay đâm sâu, Nghê Giản bị bóp đau, nhưng kích thích, thoải mái, không muốn dừng lại. Nghê Giản không biết, thì ra bàn tay đàn ông có lực như vậy.
Cô cảm thấy thoải mái, rồi lại không.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Lục Phồn cũng buông tha môi cô. Anh hơi thúi lui, nhấc cô lên, cúi đầu nhìn. Nghê Giản mở to mắt nhìn thẳng vào anh, không né tránh, càng không ngượng ngùng hay e lệ.
Mắt Lục Phồn là một mảng đen tối. Anh nghiêm mặt, trán đổ mồ hôi, nhưng quần áo chỉnh tề.
Nghê Giản khó chịu, vươn tay kéo áo anh. Lục Phồn ấn chặt tay cô, bỗng cười một tiếng, nhanh chóng cởi áo.
Ánh mắt Nghê Giản vừa sâu, sáng và đen.
Cô đưa tay sờ anh, từ vai đến ngực rồi tới bụng, một đường đi xuống, tới quần thì dừng lại.
Lục Phồn khẽ run rẩy.
Nghê Giản bật cười, một giây sau, đưa tay cởi thắt lưng của anh.
Cô rời tầm mắt, như không để tâm chuyển sang hướng khác.
Cách đó không xa, Tiểu La và Đặng Lưu ngồi dưới cây hòe ăn bánh mì. Tạ Lâm đứng uống nước bên cạnh bọn họ, ánh mắt như có như không nhìn sang bên này. Nghê Giản cảm thấy cô ta đang nhìn Lục Phồn.
" Muốn nói chuyện gì?". Nghê Giản quay đầu hỏi.
" Đừng quá thân mật với Triệu Hữu Sâm". Lục Phồn truyền đạt thẳng thắn lời khuyên của Háo Tử.
Lông mi Nghê Giản rung rung, run rẩy một lúc, cười khẽ: " Anh ghen à?".
Lục Phồn không trả lời. Bọn họ bốn mắt nhìn nhau.
Môi Nghê Giản màu phấn hồng, tựa như cánh sen. Cô nhìn anh, vô thức liếm môi dưới.
Lục Phồn không trả lời, Nghê Giản cố chấp muốn hỏi cho ra kết quả: " Có phải anh ghen không?".
Lục Phồn nói: " Không phải".
Nghê Giản nhếch cằm: " Nói dối".
Lục Phồn cười một tiếng, không mặn không lạt: " Có phải em quá tự tin rồi không?".
Nghê Giản thoáng im lặng, cúi đầu cười cười, lại ngẩng lên: " Em là người không có ưu điểm gì, chỉ có tự tin".
" Tự tin là tốt, em nên duy trì". Lục Phồn đứng dậy, đi về phía Tiểu La.
Trên tảng đá, còn lại mình Nghê Giản. Cô cúi đầu mở túi bánh mì, cắn một miếng. Toàn bộ chiếc bánh mì lúa mạch, không còn chút mùi vị.
Đi hơn ba tiếng đã đến đỉnh núi, Tạ Lâm, Tiểu La và Đặng Lâm đều rất hưng phấn, đứng trên đỉnh núi chụp ảnh. Lục Phồn cũng lấy di động ra, chụp một kiểu phong cảnh dưới núi.
Tâm trạng Nghê Giản mệt mỏi, ngồi trên cỏ, nheo mắt nhìn mây trên trời. Đám mây đó nhìn giống con quái vật, giương nanh múa vuốt. Nghê Giản nhìn chăm chú, mắt không chớp, như bị ma nhập. Gió thổi tới, mái tóc dài của cô tung bay.
Tay Lục Phồn khẽ trượt, gương mặt Nghê Giản định dạng hoàn chỉnh trong ống kính.
Lục Phồn vô thức chọn nút xóa. Hộp thoại hiện ra. Anh nhìn chăm chú vào ảnh chụp một hồi, ma xui quỷ khiến nhấn nút xóa.
Bữa tối phong phú, Triệu Hữu Sâm không phụ sự mong đợi của mọi người đã câu được một xô cá, còn chủ động xin đi giết giặc, nấu một bàn tiệc toàn cá, gồm món hầm và chiên. Sau khi ăn xong, Nghê Giản cảm thấy đời này khỏi cần ăn cá.
Sau khi ăn xong là lúc giải trí, Trình Minh rủ mọi người lên sân thượng tầng hai chơi trò giết người. Nghê Giản không nghe được nên không chơi, nhã nhặn từ chối.
Bội Bội đang nói chuyện với Triệu Hữu Sâm, chưa được mấy câu đã bị Hứa Vân gọi lên lầu.
Lục Phồn và Trương Hạo ở dưới bếp thu dọn bãi chiến trường, phòng khách to như vậy liền thừa lại hai người.
Nghê Giản ngồi trên ghế sofa giở xem truyện ma Tiểu La mang đến. Triệu Hữu Sâm tâm trạng vui vẻ, cầm chai rượu vang qua, rót một ly tới trước mặt cô.
"Thử xem".
Nghê Giản đang định lắc đầu, đuôi mắt lướt qua thoáng nhìn thấy Lục Phồn từ bếp đi ra, bỗng nhiên đổi ý. Cô vươn tay nhận ly rượu, mỉm cười với người đưa rượu.
Làn da cô trắng, lông mày màu đen, môi hồng mềm mại.
Nụ cười này, thể hiện rõ sự phong tình.
Tâm can Triệu Hữu Sâm tê rần, ngứa ngáy đến tận xương tủy. Anh ta cầm ly rượu chạm với Nghê Giản: " Cheers".
Nghê Giản ngửa đầu uống cạn ly rượu. Cô đưa ngón tay thon mảnh sờ môi, lau dấu rượu. Triệu Hữu Sâm nhìn chằm chằm miệng cô, yết hầu lên xuống, giọng nói khàn đục:
" Trong phòng tôi có chai ngon hơn, đi lên nếm thử nhé?".
" Được".
Trương Hạo lau xong bệ bếp đi ra, thấy Lục Phồn ngồi trên sofa hút thuốc.
" Sao chỉ có mình cậu vậy?". Trương Hạo nhìn xung quanh: " Không phải bảo cậu đi ra giám sát người à? Người đâu rồi?".
" Lên rồi".
Sương mù lồng trên mặt Lục Phồn, anh chau mày, lộ vẻ mơ hồ không rõ.
Trương Hạo nghĩ Nghê Giản và Triệu Hữu Sâm đã ai trở về phòng người nấy, nên khẽ thở hắt ra, ngồi xuống rót cho mình chén trà, uống xong liền lên lầu tắm rửa.
Lục Phồn ngồi ở đó không nhúc nhích, hút hết điếu này đến điếu khác. Chưa tới nửa giờ, trong gạt tàn chứa một đống đầu mẩu thuốc lá. Lục Phồn nhả ngụm khói, nhấn nửa điếu thuốc cuối cùng trong tay xuống, đứng dậy lên lầu.
Trên sân thượng tầng hai, tiếng cười vang lên không ngớt, vui vẻ thoải mái. Lục Phồn bước tiếp, lên tầng ba, đi về phía đông, đến bên ngoài cửa phòng Triệu Hữu Sâm, vặn tay nắm.
Vô dụng.
Cửa đã khóa.
Lục Phồn giơ tay gõ cửa, lực không hề nhẹ.
Bên trong đã có động tĩnh.
" Ai đấy?". Là giọng của Triệu Hữu Sâm.
" Mở cửa". Lục Phồn kiềm chế, nhưng giọng nói bình tĩnh vẫn không tránh khỏi lộ vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.
"!". Triệu Hữu Sâm nghe thấy tiếng anh, mắng to một câu: " Ông mày không mở được, con mẹ nó anh đi gọi Nghê Giản tới đây".
Tay Lục Phồn đang gõ cửa liền dừng lại.
" Này".
Sau lưng truyền đến giọng nữ trầm thấp.
Lục Phồn quay người, thấy một cái bóng mảnh mai trên mặt đất, đầu kia, Nghê Giản đang đứng dựa vào cửa sân thượng, trên người mặc chiếc váy dài có đai bằng lụa tơ tằm, màu đen nhánh.
Cô trang điểm, kẻ mắt, tô son môi, không đánh phấn.
Cô đủ trắng nên không cần.
Phía sau cô là sân thượng yên tĩnh tối om, trước mặt là ánh đèn sáng như ban ngày.
Cô đứng giữa cả hai, một nửa trong tối, một nửa ngoài sáng. Gió đêm xuyên qua sân thượng, khiến làn váy của cô đung đưa - tựa như thiên sứ.
Vừa lạnh lùng vừa mê hoặc.
Nhưng, đẹp đến lay động lòng người.
Trong tim Lục Phồn có gì đó điên cuồng. Anh ép xuống không được.
Nghê Giản không nói lời nào, ánh mắt thẳng tắp dõi theo anh.
Một lúc lâu, cánh môi cô giật giật, không phát ra âm thanh -
" Tin không? Em muốn anh, người khác không được".
Cô nhìn thẳng anh mấy giây, nheo mắt cười, đi vào phòng. Tới cửa, cô ngoái đầu nhìn, thu lại vẻ tươi cười, mặt mày lạnh nhạt.
Cô bước vào phòng.
Cánh cửa để mở.
Lối đi trống rỗng, ánh đèn kéo dài bóng người. Một cơn gió lùa tới, Lục Phồn nhanh chóng hạ tay.
Giọng nói tức giận của Triệu Hữu Sâm một lần nữa lại lọt vào tai: " Người đâu? Còn ở đó hay không? Tôi bảo gọi Nghê Giản tới mà".
Lục Phồn đứng nửa phút, đi về phía phòng Nghê Giản.
Cửa đóng lại.
Nghê Giản thấy Lục Phồn đi vào chớp mắt liền nở nụ cười. Cô không nhúc nhích, ngồi trên giường chờ anh đến gần.
Anh tới trước mặt cô, cô đứng dậy, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt có sự đắc ý của kẻ chiến thắng.
" Anh cũng muốn, đúng không?".
Cô tới gần, nhón chân, cánh tay khoác lên cổ anh, dán môi lên khóe miệng anh, chậm rãi mổ vài cái.
" Nặng mùi thuốc lá quá". Cô nhíu mày, không lui, hôn lại.
Đồng tử Lục Phồn vừa sâu vừa đen, hơi thở dần nặng nề.
Hai tay Nghê Giản đều khoác trên cổ anh, cười: " ... Cầu xin đi".
Trong mắt Lục Phồn thoáng nổ ầm một cái. Nghê Giản không hề đề phòng bị đẩy lên giường, chưa kịp ngạc nhiên, cơ thể Lục Phồn đã đè lên người cô. Hơi thở của anh bỗng chốc ập xuống, khiến toàn thân Nghê Giản nóng ran. Váy của cô bị cởi ra, từ trên xuống dưới, tới đùi, nhẹ nhàng bay xuống đất.
Mọi chuyện không biết xảy ra như thế nào, Nghê Giản bị vứt bỏ quyền chủ động. Miệng cô bị cắn, khối mềm mại trước ngực cũng bị khống chế.
Động tác của Lục Phồn hơi hung hăng. Bàn tay anh to lớn thô ráp, đầu ngón tay đâm sâu, Nghê Giản bị bóp đau, nhưng kích thích, thoải mái, không muốn dừng lại. Nghê Giản không biết, thì ra bàn tay đàn ông có lực như vậy.
Cô cảm thấy thoải mái, rồi lại không.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Lục Phồn cũng buông tha môi cô. Anh hơi thúi lui, nhấc cô lên, cúi đầu nhìn. Nghê Giản mở to mắt nhìn thẳng vào anh, không né tránh, càng không ngượng ngùng hay e lệ.
Mắt Lục Phồn là một mảng đen tối. Anh nghiêm mặt, trán đổ mồ hôi, nhưng quần áo chỉnh tề.
Nghê Giản khó chịu, vươn tay kéo áo anh. Lục Phồn ấn chặt tay cô, bỗng cười một tiếng, nhanh chóng cởi áo.
Ánh mắt Nghê Giản vừa sâu, sáng và đen.
Cô đưa tay sờ anh, từ vai đến ngực rồi tới bụng, một đường đi xuống, tới quần thì dừng lại.
Lục Phồn khẽ run rẩy.
Nghê Giản bật cười, một giây sau, đưa tay cởi thắt lưng của anh.
Tác giả :
Quân Ước